Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!
-
Chương 119: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (15)
Edit: Luber
Beta: Triêu Nguyên
Ánh mắt Lạc Yên còn chưa rời khỏi lầu trên, thấy tình huống như vậy, không nhịn được bật cười.
Cùng lúc đó, ở một nhã gian cùng tửu lâu, cánh cửa sổ lặng yên mở ra, Tần Thương nhìn sự việc dưới lâu, không khỏi quay đầu chọc chọc người nào đó đang ngồi bình tĩnh uống trà bên cạnh.
"Ai, Lạc Yên cũng ở chỗ này, hình như nàng với nhân gia đang có xung đột gì đó, đệ không đi giúp nàng sao?"
Mí mắt Tô Trầm Sương không nâng lên một chút nào, "Sư huynh, đệ với nàng không thân quen."
Không biết vì sao lại thành ra thế này, sư huynh nhà mình sau khi chạm mặt Lạc Yên ở thị trấn kia thường xuyên nhắc tới tên nàng ở bên tai, Tô Trầm Sương cảm thấy lỗ tai mình nghe nhiều đến mức kết kén được rồi.
Thật ra, Tần Thương cũng không muốn đề cập tới Lạc Yên nhiều đến như vậy, chỉ là hắn vẫn luôn cảm thấy tính tình Tô Trầm Sương quá mức lãnh đạm, so với sư huynh còn quy mao, nhất định sẽ không có nữ nhân nào thích hắn.
Giống như một người cha, Tô Trầm Sương không có huynh trưởng, nhưng vì hắn là sư huynh nên tất nhiên phải vất vả hơn một chút, đối với sư đệ nhà mình phải lo toan nhiều hơn một chút.
Mà tại sao chọn lại Lạc Yên? Bởi vì những nữ nhân khác chỉ cần nhìn đến Tô Trầm Sương đã bị bản mặt lạnh tanh của hắn dọa cho chạy đi rồi. Cho nên từ xưa đến nay Tần Thương cũng chỉ gặp qua một nữ nhân không bị bản mặt của Tô Trầm Sương ảnh hưởng, người đó chính là Lạc Yên.
Vậy thì không chọn Lạc Yên thì chọn ai đây?
Ngươi nói Lạc Yên là người của ma đạo, sư đệ của hắn lại là kiếm tiên, chính là tà thế bất lưỡng nhập?
Đừng lo, vị sư phụ của bọn họ không vô cớ mà được xưng "Kiếm ma" đâu.
"Chính tà không đội trời chung" chưa bao giờ là quan niệm của bọn họ, sư phụ chỉ dạy cho bọn họ phải chính tâm, từ tâm.
Cho nên, bọn họ chỉ cần đi theo tâm mình là được.
Nghe Tần Thương nói lan man nãy giờ, đại khái cũng bị hắn ảnh hưởng, Tô Trầm Sương ánh mắt không nhịn được hướng xuống dưới lầu. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được trong đám người thường vẫn như trước hiện ra một nử tử hào quang lóa mắt.
Nàng hôm nay không cầm theo đàn,chỉ dựa vào một cây tơ vàng tuyến là có thể giết người, đoạt mệnh.
Những người đó tựa hồ cũng biết hôm nay không chiếm được gì rồi. Nam nhân dẫn đầu làm dáng thế triệt thủ, các thủ hạ còn lại thấy vậy thì không ra sức chém giết nữa mà nghe theo mệnh lệnh chuẩn bị rút lui.
Nhưng Lạc Yên làm sao có thể để bọn họ thoát dễ dàng như vậy?
Mười năm chung sống với các nữ nhi của Cẩm Tú cung, nàng đã tiếp thu được lối sinh hoạt nơi đây, nàng coi Cẩm Tú cung là gia đình của mình, những người trong cung tất nhiên chính là người nhà của nàng.
Những kẻ này dám khi dễ người nhà của nàng, lại nghĩ có thể cứ như thế rời đi sao, nằm mơ đi!
Nàng bảo vệ người mình đấy thì sao?Hôm nay không lột một tầng da của bọn chúng thì ít nhất cũng phải hỏi ra thân phận của kẻ chủ mưu a!
Động tác càng thêm phần sắc bén, mang theo vài phần ý tứ sát phạt, khiến những người đó căn bản không thể rời khỏi vòng đấu này, chỉ có thể tiếp tục cùng nàng chiến đấu.
Lúc này, trong không khí truyền tới một giọng nữ nhu mị tận xương: "A Yên, muội chắc là đang cần cái này."
Vừa dứt lời, một vật thể rơi xuống, tạo ra âm thanh vút nho nhỏ.
Lạc Yên dễ dàng đỡ được đàn của mình, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, nhận được ánh mắt "Không cần cảm tạ ta" của sư tỷ ngạo kiều nhà mình, nàng không nhịn được mà bật cười.
Có phượng hoàng cầm ở trong tay, bây giờ chính thức là sân khấu của nàng.
Lạc Yên đánh ra một đòn công kích vô cùng khác biệt, khiến cho giang hồ nhân sĩ vẫn còn ở tửu lâu xem diễn không thể không vận khởi nội lực chống cự lại ma âm đại pháp.
Lạc Yên dùng hành động nói cho bọn họ biết, Cẩm Tú cung các nàng biểu diễn cũng không chỉ mỗi có đẹp không đâu.
Thật ra Lạc Yên cũng vừa xem đánh nhau hồi nãy. Bình thường dân chúng đều tụ lại rất đông, hiện tại những người ở lại đều là một ít võ lâm nhân sĩ không chê sự đại xem diễn, nàng mới có thể dùng ra công kích vô khác biệt.
Bọn họ chưa từng nghe qua, có lòng hiếu kỳ thì chết người sao?
Beta: Triêu Nguyên
Ánh mắt Lạc Yên còn chưa rời khỏi lầu trên, thấy tình huống như vậy, không nhịn được bật cười.
Cùng lúc đó, ở một nhã gian cùng tửu lâu, cánh cửa sổ lặng yên mở ra, Tần Thương nhìn sự việc dưới lâu, không khỏi quay đầu chọc chọc người nào đó đang ngồi bình tĩnh uống trà bên cạnh.
"Ai, Lạc Yên cũng ở chỗ này, hình như nàng với nhân gia đang có xung đột gì đó, đệ không đi giúp nàng sao?"
Mí mắt Tô Trầm Sương không nâng lên một chút nào, "Sư huynh, đệ với nàng không thân quen."
Không biết vì sao lại thành ra thế này, sư huynh nhà mình sau khi chạm mặt Lạc Yên ở thị trấn kia thường xuyên nhắc tới tên nàng ở bên tai, Tô Trầm Sương cảm thấy lỗ tai mình nghe nhiều đến mức kết kén được rồi.
Thật ra, Tần Thương cũng không muốn đề cập tới Lạc Yên nhiều đến như vậy, chỉ là hắn vẫn luôn cảm thấy tính tình Tô Trầm Sương quá mức lãnh đạm, so với sư huynh còn quy mao, nhất định sẽ không có nữ nhân nào thích hắn.
Giống như một người cha, Tô Trầm Sương không có huynh trưởng, nhưng vì hắn là sư huynh nên tất nhiên phải vất vả hơn một chút, đối với sư đệ nhà mình phải lo toan nhiều hơn một chút.
Mà tại sao chọn lại Lạc Yên? Bởi vì những nữ nhân khác chỉ cần nhìn đến Tô Trầm Sương đã bị bản mặt lạnh tanh của hắn dọa cho chạy đi rồi. Cho nên từ xưa đến nay Tần Thương cũng chỉ gặp qua một nữ nhân không bị bản mặt của Tô Trầm Sương ảnh hưởng, người đó chính là Lạc Yên.
Vậy thì không chọn Lạc Yên thì chọn ai đây?
Ngươi nói Lạc Yên là người của ma đạo, sư đệ của hắn lại là kiếm tiên, chính là tà thế bất lưỡng nhập?
Đừng lo, vị sư phụ của bọn họ không vô cớ mà được xưng "Kiếm ma" đâu.
"Chính tà không đội trời chung" chưa bao giờ là quan niệm của bọn họ, sư phụ chỉ dạy cho bọn họ phải chính tâm, từ tâm.
Cho nên, bọn họ chỉ cần đi theo tâm mình là được.
Nghe Tần Thương nói lan man nãy giờ, đại khái cũng bị hắn ảnh hưởng, Tô Trầm Sương ánh mắt không nhịn được hướng xuống dưới lầu. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được trong đám người thường vẫn như trước hiện ra một nử tử hào quang lóa mắt.
Nàng hôm nay không cầm theo đàn,chỉ dựa vào một cây tơ vàng tuyến là có thể giết người, đoạt mệnh.
Những người đó tựa hồ cũng biết hôm nay không chiếm được gì rồi. Nam nhân dẫn đầu làm dáng thế triệt thủ, các thủ hạ còn lại thấy vậy thì không ra sức chém giết nữa mà nghe theo mệnh lệnh chuẩn bị rút lui.
Nhưng Lạc Yên làm sao có thể để bọn họ thoát dễ dàng như vậy?
Mười năm chung sống với các nữ nhi của Cẩm Tú cung, nàng đã tiếp thu được lối sinh hoạt nơi đây, nàng coi Cẩm Tú cung là gia đình của mình, những người trong cung tất nhiên chính là người nhà của nàng.
Những kẻ này dám khi dễ người nhà của nàng, lại nghĩ có thể cứ như thế rời đi sao, nằm mơ đi!
Nàng bảo vệ người mình đấy thì sao?Hôm nay không lột một tầng da của bọn chúng thì ít nhất cũng phải hỏi ra thân phận của kẻ chủ mưu a!
Động tác càng thêm phần sắc bén, mang theo vài phần ý tứ sát phạt, khiến những người đó căn bản không thể rời khỏi vòng đấu này, chỉ có thể tiếp tục cùng nàng chiến đấu.
Lúc này, trong không khí truyền tới một giọng nữ nhu mị tận xương: "A Yên, muội chắc là đang cần cái này."
Vừa dứt lời, một vật thể rơi xuống, tạo ra âm thanh vút nho nhỏ.
Lạc Yên dễ dàng đỡ được đàn của mình, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, nhận được ánh mắt "Không cần cảm tạ ta" của sư tỷ ngạo kiều nhà mình, nàng không nhịn được mà bật cười.
Có phượng hoàng cầm ở trong tay, bây giờ chính thức là sân khấu của nàng.
Lạc Yên đánh ra một đòn công kích vô cùng khác biệt, khiến cho giang hồ nhân sĩ vẫn còn ở tửu lâu xem diễn không thể không vận khởi nội lực chống cự lại ma âm đại pháp.
Lạc Yên dùng hành động nói cho bọn họ biết, Cẩm Tú cung các nàng biểu diễn cũng không chỉ mỗi có đẹp không đâu.
Thật ra Lạc Yên cũng vừa xem đánh nhau hồi nãy. Bình thường dân chúng đều tụ lại rất đông, hiện tại những người ở lại đều là một ít võ lâm nhân sĩ không chê sự đại xem diễn, nàng mới có thể dùng ra công kích vô khác biệt.
Bọn họ chưa từng nghe qua, có lòng hiếu kỳ thì chết người sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook