Nhạc Ly thật không có kinh nghiệm gì trong việc làm thủ lĩnh.

Bất quá nghe cuộc đối thoại của hai người vừa rồi chỉ cần giúp họ có cơm no là được, chuyện này đối với nàng cũng không khó đi?
Đi rồi không trong chốc lát, Nhạc Ly liền nhìn thấy một con phì con thỏ, liền lợi dụng dây đằng xung quanh túm chặt con thỏ.
Đột nhiên, con thỏ miệng một trương, một đạo lưỡi dao gió từ nó trong miệng bắn ra tới, Nhạc Ly nhẹ nhàng tránh né, sau đó dùng đao kết liễu nó.
Kế tiếp, Nhạc Ly lại gặp sẽ phun hỏa gà rừng, da dày thịt béo lợn rừng.

Mặc kệ là cái gì món ăn hoang dã, hết thảy trở thành tài liệu nằm trong túi trữ vật của nàng.
Chờ đến hoàng hôn thời điểm, Nhạc Ly cẩn thận số một số, trong túi trữ vật, sở hữu hai chỉ gà rừng, ba con thỏ hoang, ba con lợn rừng.
"Ba con lợn rừng, mỗi chỉ gần 300 cân, hẳn là đủ ăn." Nhạc Ly trong lòng tính toán nhân số, sức ăn, xác nhận không thành vấn đề sau quay đầu trở về đi.
"Các ngươi làm gì vậy?" Từ cau mày, ánh mắt toát ra thật sâu không tán đồng.
Từ đối diện đứng tám người, có Nguy, năm cái lão nhân, có một người phụ nữ, còn có hai đứa nhỏ.
Nguy vô thố mà đứng ở trung gian, trên mặt hiện lên một mạt xin lỗi, "Xin lỗi, Từ.

Ta cùng bọn họ nói ta đi đến Thương bộ lạc, bọn họ quyết định cùng ta cùng nhau đi."
"Các ngươi điên rồi." Từ dùng xem ngu xuẩn ánh mắt xem trước mặt đám người này, "Nguy là hỏa hệ dị năng, hắn đi Thương bộ lạc nhân gia khẳng định nguyện ý thu.

Các ngươi lão lão, thiếu thiếu, lại không có dị năng, cùng qua đi, nhân gia có khả năng thu lưu các ngươi sao? Nhân gia như thế nào sẽ lãng phí lương thực dưỡng các ngươi?"
Nhạc bộ lạc lại không tốt, ít nhất nó cũng không cự tuyệt lão nhược bệnh tàn cư trú.

Phải biết rằng có chút hung ác đại bộ lạc, gặp gỡ gian nan thời điểm, sẽ trực tiếp vứt bỏ lão nhân cùng bệnh hoạn.
Một cái thượng tuổi lão nhân bĩu môi, "Thương bộ lạc lại không tốt, cũng so lưu tại đây không có ăn mà chết! Lại nói, ngươi như thế nào biết sẽ không có bộ lạc chịu thu lưu chúng ta đâu?"
"Chính là chính là!" Trong đám người duy nhất một cái phụ nữ mặt lộ vẻ khinh thường, hát đệm nói, "Ta cũng không tin, rời đi Nhạc bộ lạc, chúng ta liền không chỗ đi.


Có tay có chân, sao có thể sẽ đói chết? Trong bộ lạc đại gia người đều không tồi, nhưng không chịu nổi thủ lĩnh không đáng tin cậy!"
Lời này vừa ra, rất giống là thọc tổ ong vò vẽ.

Những người khác nguyên bản có chút mặt lộ vẻ chần chờ, đột nhiên liền bắt đầu lòng đầy căm phẫn biểu đạt bất mãn.
"Nhìn xem Ly đều làm chuyện gì? Chẳng những không dẫn dắt chúng ta quá càng tốt nhật tử, ngược lại làm cho tất cả mọi người sắp sống không nổi."
"Từ, ta tôn kính ngươi là trưởng giả.

Nhưng ngươi nhìn xem ta tin tưởng ngươi là cái gì kết quả? Thật vất vả tích cóp một chút lương thực, đều bị Ly mượn đi rồi.

Hiện tại không đi, ta thật sợ về sau, muốn chạy cũng đã đi không được."
"Rời đi mới có đường sống, lưu lại chỉ có đường chết một cái."
"Chúng ta không nên tín nhiệm Ly, nàng không thể tin!"
"Không phải nói nàng đã lành bệnh sao? Người đâu? Cũng không ra cho đại gia một công đạo, không phải là sợ hãi mà chạy trốn đi!"
Đúng lúc này, non nớt đồng âm vang lên, mang theo một chút nghi hoặc, "Vì cái gì là chúng ta rời đi? Chẳng lẽ không nên đem Ly đuổi đi sao?"
Ở đây mọi người lâm vào trầm mặc.
Phụ nữ như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức phụ họa nói, "Nói đúng nha! Chúng ta làm gì phải đi? Cho dù có người phải rời khỏi, cũng nên là Ly lăn ra Nhạc bộ lạc mới đúng!"
Thần mã, Nhạc Ly vừa trở về nghe thấy lời này, lần đầu tiên bị người đối xử như vậy, có chút buồn rầu, nàng đáng yêu như thế, lương thiện, ôn hòa, tốt bụng, thân thiện..

ở đây tỉnh lược một nghìn chữ Nhạc Ly tự luyến, họ nỡ lòng nào đuổi nàng đi.

Nhạc Ly vuốt ve khuôn mặt cảm thán.

Bảo bảo thật đáng thương.
"Ta sẽ không đi, nếu ta đã là thủ lĩnh thì đây là bộ lạc của ta, những người cảm thấy ở đây sống không nổi nữa có thể rời đi.

Nhưng ta sẽ không.

Các vị nhớ kỹ" Lời nói Nhạc Ly đúng lúc truyền tới, nàng chậm rãi đi tới, thanh âm dịu dàng, trên mặt không hề bị người chỉ trích mà không vui, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Phụ nữ có chút nan kham.

Sau lưng nói người nói bậy, kết quả bị đương sự nghe thấy, việc này rất xấu hổ.

Nhưng là thực mau, nàng ưỡn ngực, căm tức nhìn Nhạc Ly, biện giải nói, "Ta nói đều là lời nói thật!"
"Đương nhiên ngài nói đúng, trước kia ta quá hồ đồ không đảm đương trách nhiệm của thủ lĩnh.

Nhưng giờ đây thỉnh xin ngươi tin tưởng ta, dù sao thử chờ thêm một năm nữa, đến lúc đó ta vẫn không làm tốt, ta sẽ tự nguyện rời đi, thỉnh tin tưởng ta" Nhạc Ly bước đến nắm chặt tay người phụ nữ, nhìn nàng bắt ánh mắt chân thành mà nói.
Phụ nữ như là miêu bị dẫm cái đuôi, gạt tay Nhạc Ly ra lập tức dậm chân, "Thế nào, không chịu thả người có phải hay không? Còn tưởng chúng ta cùng ngươi cùng nhau chịu khổ chịu tội? Nói cho ngươi, đừng có nằm mộng, chúng ta đi định rồi!"
"Những người khác thật sẽ nghe lời ngươi a, thật giống như ngươi là thủ lĩnh mà không phải ta" Nhạc Ly lại dùng ánh mắt, giọng điệu đáng thương nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhìn mọi người.
Phụ nữ nghẹn lời.

Nàng chỉ là cái người thường, không có dị năng, đương nhiên không có khả năng làm bộ lạc thủ lĩnh.
Bên cạnh một người chậm rãi mở miệng, "Ly, chúng ta chỉ hy vọng an an tĩnh tĩnh rời đi, tìm kiếm một cái đường sống.

Phía trước ngươi hướng chúng ta mượn đồ ăn, chúng ta có thể không so đo."
"Hảo đi, nếu các ngươi đã quyết ta cũng không thể ngăn cản các ngươi muốn tốt nhật tử đi, chỉ là nếu đã quyết định rời đi thì sẽ không nên quay trở về đúng không?" Nhạc Ly một bộ bị ép bộ dáng, miễn cưỡng bất lực mà đồng ý.
"Các ngươi cũng có thể nói mặt khác người trong bộ lạc như vậy?" Nhạc Ly làm bộ ưu sầu thở dài, vừa đi vừa nói thầm nhưng ở đây người đều tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe được nàng nói: Đều là nàng vô dụng.
Nói xong, Nhạc Ly đỡ Từ đạm nhiên rời đi.


Nếu nhìn kĩ trên khoé mắt nàng có nước.
Còn lại người hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, lão nhân hỏi, "Làm sao bây giờ? Đi vẫn là không đi?"
Biểu hiện của Nhạc Ly làm mọi người áy náy.
Một người khác cắm câu miệng, "Nhưng nghĩ lại, Từ nói có đạo lý.

Chúng ta những người này rời đi Nhạc bộ lạc, có thể đi đến chạy đi đâu? Nói thật, ta có điểm hối hận, tổng cảm thấy chính mình lỗ mãng."
"Sự tình đã tới tình trạng này, ngươi còn không đi?" Một người khác cười nhạo.
Họ cũng không cảm thấy mình sai, chỉ là thủ lĩnh thái độ như thế làm bọn họ có cảm giác sau này sẽ phải hối tiếc.
Nguy còn lại là lập trường kiên định, "Mặc kệ các ngươi làm ra cái gì quyết định, ta khẳng định sẽ đi trước Thương bộ lạc.
Một giờ sau, Từ đi ra lều trại, sắc mặt xanh mét mà nhìn trước mặt ít ỏi vài người, thanh âm phát run," Những người khác đâu? "
" Đều đi rồi.

Nguyên bản tính toán rời đi chỉ có bảy người, có chút người không nghĩ đi, có chút người ở do dự.

Nhưng rời đi người không ít, vì thế bộ phận người cũng động tâm một khối rời đi, nói là đi ra ngoài thành lập tân bộ lạc, bắt đầu tân sinh hoạt.

Tổng cộng đi rồi ba mươi mấy cá nhân.

"Một cái cùng Nhạc Ly không sai biệt lắm tuổi nữ hài trả lời nói.

Nàng ngũ quan thanh tú, thanh âm thanh thúy.
Từ khí thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Nhạc Ly đảo không sao cả, nàng chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, càng không để ý, ít người càng tốt, được dù sao bây giờ ít người sẽ quản lý được tốt hơn, rồi sau đó sẽ có kinh nghiệm để quản nhiều nhân khẩu hơn nữa.

Phía trước nàng biểu hiện như vậy mục đích chính là để sau này họ nếu muốn quay lại đây, nàng đã từng thái độ năn nỉ bọn họ như thế nào? Sau đó lại bất đắc dĩ ra sao? Để bọn họ khi quay trở lại, phải niệm nàng tốt.
Tinh tế đánh giá đáp lời nữ hài, Nhạc Ly rất có hứng thú hỏi," Ngươi tên là gì? Vì cái gì không theo chân bọn họ đi? "
" Ta kêu An, hỏa hệ dị năng giả.

"Nữ hài nghiêm túc nói," Bọn họ quá thiên chân, bên ngoài hảo không đến chạy đi đâu.

Không chừng một đám người chờ gặm bọn họ xương cốt đâu! Ta biết có chút trong bộ lạc, nữ nhân thực không có địa vị.

Mặc kệ nữ nhân là người thường vẫn là dị năng giả, toàn bộ tình cảnh thê lương.

Cùng với bi thảm mà sống sót, không bằng ngốc tại Nhạc bộ lạc, ít nhất thực an toàn, không ai tính kế.

"
Ai u, nhìn không ra, nữ hài như thế suy nghĩ kín đáo, như thế tinh tế.
Nhạc Ly nhìn quanh bốn phía, từng cái đếm đếm," Không tính ta, tổng cộng dư lại hai mươi người, không còn những người khác đi? "
Từ như là lẩm bẩm tự nói, lại như là đáp lời, ngữ khí chết lặng," Toàn đi rồi, toàn rời khỏi..

"
" Thực hảo.

"Nhạc Ly vỗ vỗ tay, tươi cười vui vẻ" Như vậy, chúng ta tới khai cái khánh yến đi! "
Từ run rẩy mà há miệng thở dốc, nói không nên lời lời nói.


Chẳng lẽ thủ lĩnh tưởng chúc mừng Nhạc bộ lạc sắp suy bại, còn lại người không lâu là có thể ai đi đường nấy sao!
An nhìn trời," Khánh yến? Trong bộ lạc nào có dư thừa lương thực? "
Nhạc Ly mỉm cười," Vừa rồi ta đi đánh chút con mồi trở về.

Từ, không phải làm ngươi chuẩn bị củi gỗ sao? Nhóm lửa đi.

"Nói, nàng lo chính mình đi ra ngoài.
Từ sững sờ ở tại chỗ, thủ lĩnh thật sự đi săn thú? Một lát sau, hắn lấy lại tinh thần, tổ chức người đôi khởi củi lửa.
An tay phải vung lên, dùng tiểu hỏa cầu chuẩn xác đánh trúng sài đôi.

Thực mau, củi khô bốc cháy lên.
" Không hiểu được Ly lộng tới cái gì trở về? "An chống cằm trầm tư.
Bên kia, Nhạc Ly đi ra mọi người tầm mắt sau, từ trong túi trữ vật lấy ra một đầu lợn rừng.

Nghĩ nghĩ, nàng đem hai chỉ gà rừng cũng lấy ra tới.
Nhạc Ly bình tĩnh mà trở lại mọi người bên người.

Nàng mới vừa dừng lại bước chân lợn rừng cùng gà rừng rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người há to miệng, khiếp sợ mà nhìn trên mặt đất món ăn hoang dã.
Một cái tiểu nữ hài hai mắt tỏa ánh sáng, lắp bắp mà nói," Này, lớn như vậy heo, đủ sở hữu, mọi người ăn một đốn đi? "
" Đương nhiên rồi, mọi người nhìn kĩ động tác của ta, lần sau có heo mọi người có thể xử lý nó như thế này "Nói rồi Nhạc Ly bắt tay xử lý heo.

Heo da đều có thể ăn, xương cốt có thể ma thành công cụ sử dụng, tác dụng rất nhiều, đương nhiên thịt mới là quan trọng.
Mọi người nhìn Nhạc Ly động tác thuần thục nhanh nhẹn xử lý hơn 300 cân lợn rừng đều há hốc mồm ngạc nhiên tột cùng.
Trước ánh mắt của mọi người, Nhạc Ly vẫn không nhanh không chậm tiếp tục xử lý.
Nói nhảm, Nàng đã ở mạt thế đã xử lý không biết bao nhiêu động vật biến dị, có thể không thuần thục sao?
Nhạc Ly sau khi xử lý xong, chạy đến Từ trước mặt, hướng Từ nói thầm," Củi gỗ không đủ nha, lại phái người nhiều lộng điểm củi đốt lại đây.

"
Từ hai mắt vô thần, ánh mắt dại ra.

Hắn gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, đờ đẫn lặp lại Nhạc Ly nói," Phái người nhiều lộng điểm củi đốt? "
" Tỉnh tỉnh.

"Nhạc Ly bàn tay ở Từ trước mắt qua lại đong đưa.

Đáng thương, lão nhân bị đả kích đến tinh thần cũng không còn tỉnh táo nữa.
Một hồi lâu, Từ rốt cuộc bình tĩnh lại," Minh bạch, thủ lĩnh."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương