- Chúng ta đã không còn là phu thê nữa rồi.
Lam Họa nói rồi quay đầu sang chỗ khác.

Không muốn thấy Tôn Mặc
- Họa nhi, ta..

ta chỉ muốn nói là chuyện này ta cũng bị ép buộc, ta cũng không muốn như vậy.
Tôn Mặc lắp bắp trả lời, hắn chạy đến cầm tay Lam Họa.

Lam Họa muốn rút tay ra, nhưng không được.
Nhạc Ly thấy thế đi đến kéo Tôn Mặc ra:
- Được rồi công tử, ngài cũng đừng như thế, chuyện này đã không thể thay đổi được.

Ngài đến đây chỉ để nói chuyện này, giờ đã nói, mời công tử ngài về đi.

A Nhất.
Nếu không phải vừa rồi thị vệ gác cổng không ngăn cản được thì đã không có chuyện này rồi.

Nhạc Ly thấy tâm trạng Lam Họa lại bắt đầu không vui, quyết định gọi A Nhất đến để đuổi người ra về.
A Nhất nghe thấy tiếng gọi định không phản ứng vì không thấy nguy hiểm đến Lam Họa, nhưng nhớ đến lời thái tử điện hạ, suy xét đến tâm trạng của Lam tiểu thư, nên quyết định ra tay.
Tôn Mặc bỗng thấy có bóng đen xuất hiện trước mặt mình, sau đó trong chốc lát, hắn đã ở ngoài cửa, môn lần này khóa chặt.

Tôn Mặc đẩy không ra.

Hắn lại sai thuộc hạ đẩy mạnh cũng không thể mở ra.

Chỉ đành phải uể oải đi về.
A Nhất sau khi làm xong chuyện định trở lại chỗ cũ, nghe thấy Nhạc Ly nói.
- Từ từ A Nhất, ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp..

có thể dạy ta võ công không? Khi nào rảnh cũng được.
- Không thể.
Nói rồi cũng không ở lại lâu, trong chớp mắt đã biến mất.
Nhạc Ly nhìn bóng dáng của A Nhất hâm mộ.

Cao thủ a.
Lam Họa sau chuyện vừa rồi, tâm tình có chút hạ xuống.

Phu thê mấy năm, nàng cũng biết rõ ràng, Tôn Mặc là người như thế nào, y hưu thê chỉ có thể là lệnh của Vương gia.

Nhưng thì thế nào.

(Trước kia ta tin vào duyên phận, cứ nghĩ người là duyên phận của ta, ta đã dành hết tình cảm và sự cố gắng để có thể cảm hóa người, nhưng người không hề để ý, ta cũng chỉ đành buông tay)
- Họa Họa, ngươi có thể dạy ta học chữ được không, ta muốn học chữ.

Bây giờ bắt đầu luôn được không?
Con người nếu không có việc gì làm sẽ suy nghĩ linh tinh.

Nhạc Ly muốn Lam Họa có việc gì đó làm.
- Hảo a.
Lam Họa bây giờ không ở trong phủ Vương gia, cũng không phải ngày ngày tiếp đón sự thăm hỏi của nữ nhân trong hậu viện.

Nàng còn có của hồi môn, cũng có thể đủ sinh sống.
Sau đó hai người vào trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu rên của Nhạc Ly vì không nhớ được chữ vì thế bị Lam Họa dùng thước đánh vào tay.
Tiểu Thuý đang rất nóng lòng trước những chuyện xảy ra gần đây.

Mọi thứ đang loạn lên, không biết sau này tiểu thư còn gặp chuyện gì, nàng phải cẩn thận hơn mới được.

Những ngày tháng yên bình trước kia khiến nàng quá thiếu cảnh giác rồi.
Lại một ngày trôi qua.
Mấy ngày nay Nhạc Ly đi theo Lam Họa, học được không ít tự, cũng tìm hiểu rõ hơn về lịch sử nơi đây, văn hóa và các ngày hội.
Phong cách chào hỏi khi chào hỏi, người ở đây cúi đầu, khoanh tay trước ngực, họ tin rằng cung thấp hơn, sự tôn trọng càng nhiều.

Đó là với những người có cùng cấp bậc.

Còn nếu tầng lớp khác nhau sẽ có cách chào hỏi khác nhau.
Ở tầng lớp nông dân.

Nghi thức từ xưa nói rằng cách tốt nhất để nói chuyện là nhẹ nhàng và đầu hơi cúi đầu khi nói chuyện với người lớn.

Ngoài ra, lời khuyên của người lớn nên được nghe theo.

Hài tử với các biểu hiện xấu như chửi thề hay cãi lại người lớn thì phụ mẫu sẽ là những người bị đánh giá.
Quý tộc, họ có những cách riêng để thể hiện sự cao quý của mình.
Nhạc Ly lan man suy nghĩ về những điều đặc biệt của xã hội phong kiến.

Mấy ngày nay tuy không được A Nhất đồng ý dạy võ công, nhưng nàng cũng chăm chỉ luyện tập sức khỏe.

Tuy có thể đánh không lại những người có công phu, nhưng có thể chạy mà..

Hihi.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu là dịp nhà vua hội họp cácTrạng Nguyên để thiết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.

Người dân với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo dài nhiều ngày.

Những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích được yêu chuộng.
Ngoài ra còn những tập tục khác như cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là "thang viên" – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ..

Thơ xưa đã viết:
Nguyên Tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.
Màn đêm buông xuống Biệt viện cũng treo đầy đèn lồng đỏ rực.
Lam Họa ngồi dưới ngọn nến đọc sách, ánh sáng của nến chiếu lên khuôn mặt của nàng khiến cho đôi mắt của nàng như đựng đầy sao trời bên trong, nó lung linh đến kì diệu, nhưng bầu trời sao mang lại cho con người cảm giác cô đơn.
Nàng đặt sách xuống, đi đến bên cửa sổ, ánh trăng hôm nay cũng thật đẹp, trăng cao sáng vằng vặc như nước trong hồ, cây trong viện cũng thấm đẫm ánh trăng, tiếng con cá quẫy trong hồ tạo nên một bức tranh vừa đẹp vừa sống động đến yên bình ngày xuân.
- Họa Họa, hôm nay Tết Nguyên Tiêu, chúng ta ra ngoài chơi nhé.
Nhạc Ly nghĩ mấy ngày nay nàng khổ luyện học chữ, vừa nghe nói hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nàng muốn ra ngoài dạo chơi, thay đổi không khí, cũng muốn Lam Họa lúc nào cũng phải vui vẻ.

Đồng thời nàng còn phải hỏi ước nguyện của Lam Họa, để hoàn thành nhiệm vụ, chi bằng nhân cơ hội này.
Nhạc Ly nói rồi cũng không chờ Lam Họa đồng ý cũng đã kéo nàng đi, tiếp xúc một thời gian, nàng cũng coi như hiểu tính cách của Lam Họa, thật sự rất tốt, chưa bao giờ nàng thấy tức giận, tuy trong lúc học chữ, Lam Họa có dùng thước đánh tay của Nhạc Ly, nhưng đều là mức độ vừa phải.

Nhạc Ly còn phát hiện, Lam Họa chính là một tài nữ, cầm kì thi họa đều biết.

Nếu có cơ hội Nhạc Ly cũng muốn học.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, thực sự rất đông, ai ai cũng cầm trong tay chiếc đèn lồng.

Nghe nói muốn có đèn lồng, phải tham gia đối thơ.
- Họa Họa, chúng ta tham gia thi đối thơ nhé.
Nhạc Ly nhìn thấy mọi người đang vây quanh một hàng quán, bèn kéo Lam Họa đến.
- Nào các chư vị, ai đối được câu thơ tiếp theo nào? Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nên sẽ liên quan đến trăng nhé.
Ông chủ quán bắt đầu đọc thơ:
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
Lão bản thấy có người trả lời, bèn tiếp tục:
Kim dạ Phu Châu nguyệt,
Khuê trung chỉ độc khan.
Dao liên tiểu nhi nữ,
Vị giải ức Trường An.
Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn.
Hà thì ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can?
- Ha ha, vị tiểu thư này đối rất hay, ngài có được xứng đáng có được chiếc đèn lồng này.
Lão bản nói rồi đưa cho Lam Họa chiếc đèn lồng kéo quân hình vuông làm bằng lụa bên trong có nhiều tạo hình khác nhau hoa và chim được chuyển động liên tục.
Nhạc Ly cũng tò mò muốn nhìn chiếc đèn kéo quân này.


Lam Họa thấy Nhạc Ly thích bèn nói:
- Nếu ngươi thích thì cầm lấy.
- Không cần, ta ngắm nhìn là được mà, đây là của ngươi.
Nhạc Ly vội xua tay, chiếc đèn là do Lam Họa tham gia đố thơ có được, tuy nàng cũng không phải đặc biệt thích nó, nhưng Nhạc Ly cũng không muốn cầm đồ vật của người khác khi mình không có sự trợ giúp nào.
Tiếp đó mọi người đi dạo khắp nơi, có rất nhiều đồ ăn vặt quá ngon khiến Nhạc Ly phải ăn liên tục, Lam Họa thì không ăn, Tiểu Thuý cũng không ăn, thành ra chỉ có một mình nàng vừa đi đường vừa ăn, cũng may khi ở quán trọ, nàng được khách thưởng cho chút tiền, nếu không bây giờ không có tiền tiêu xài.
Thế mới biết câu: "Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán" tuy nàng không phải anh hùng hảo hán gì.

Từ nay nàng sẽ chuyển sang hệ gom tiền.
Nhạc Ly rủ mọi người đi đến chỗ thả đèn khổng minh, hi vọng qua đó lén nhìn xem Lam Họa có điều ước gì.
Đi dạo cũng lâu, mọi người có chút mệt, nên quyết định đến trà lâu ngồi nghỉ.
Không gian trà lâu khá tấp nập, họ ngồi trong nhã gian trên tầng hai, mở ra cửa sổ, khung cảnh đám đông tấp nập ngày hội nhìn sót không còn một mảnh.
"Cốc, cốc" Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó "Chi dát" cửa được mở ra, một người ăn mặc lam y tiến bước vào, người vào đạp quang mà đến, ánh trăng qua khung cửa sổ hắt lên người y, làm nổi bật y phục màu lam, trông giống ánh trăng sáng hôm nay trên bầu trời.
- Đã lâu không gặp, Lam Họa tiểu thư
Người nọ nói- Chúng ta đã không còn là phu thê nữa rồi.
Lam Họa nói rồi quay đầu sang chỗ khác.

Không muốn thấy Tôn Mặc
- Họa nhi, ta..

ta chỉ muốn nói là chuyện này ta cũng bị ép buộc, ta cũng không muốn như vậy.
Tôn Mặc lắp bắp trả lời, hắn chạy đến cầm tay Lam Họa.

Lam Họa muốn rút tay ra, nhưng không được.
Nhạc Ly thấy thế đi đến kéo Tôn Mặc ra:
- Được rồi công tử, ngài cũng đừng như thế, chuyện này đã không thể thay đổi được.

Ngài đến đây chỉ để nói chuyện này, giờ đã nói, mời công tử ngài về đi.

A Nhất.
Nếu không phải vừa rồi thị vệ gác cổng không ngăn cản được thì đã không có chuyện này rồi.

Nhạc Ly thấy tâm trạng Lam Họa lại bắt đầu không vui, quyết định gọi A Nhất đến để đuổi người ra về.
A Nhất nghe thấy tiếng gọi định không phản ứng vì không thấy nguy hiểm đến Lam Họa, nhưng nhớ đến lời thái tử điện hạ, suy xét đến tâm trạng của Lam tiểu thư, nên quyết định ra tay.
Tôn Mặc bỗng thấy có bóng đen xuất hiện trước mặt mình, sau đó trong chốc lát, hắn đã ở ngoài cửa, môn lần này khóa chặt.

Tôn Mặc đẩy không ra.

Hắn lại sai thuộc hạ đẩy mạnh cũng không thể mở ra.

Chỉ đành phải uể oải đi về.
A Nhất sau khi làm xong chuyện định trở lại chỗ cũ, nghe thấy Nhạc Ly nói.
- Từ từ A Nhất, ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp..

có thể dạy ta võ công không? Khi nào rảnh cũng được.
- Không thể.
Nói rồi cũng không ở lại lâu, trong chớp mắt đã biến mất.
Nhạc Ly nhìn bóng dáng của A Nhất hâm mộ.

Cao thủ a.
Lam Họa sau chuyện vừa rồi, tâm tình có chút hạ xuống.

Phu thê mấy năm, nàng cũng biết rõ ràng, Tôn Mặc là người như thế nào, y hưu thê chỉ có thể là lệnh của Vương gia.

Nhưng thì thế nào.
(Trước kia ta tin vào duyên phận, cứ nghĩ người là duyên phận của ta, ta đã dành hết tình cảm và sự cố gắng để có thể cảm hóa người, nhưng người không hề để ý, ta cũng chỉ đành buông tay)
- Họa Họa, ngươi có thể dạy ta học chữ được không, ta muốn học chữ.

Bây giờ bắt đầu luôn được không?
Con người nếu không có việc gì làm sẽ suy nghĩ linh tinh.

Nhạc Ly muốn Lam Họa có việc gì đó làm.
- Hảo a.
Lam Họa bây giờ không ở trong phủ Vương gia, cũng không phải ngày ngày tiếp đón sự thăm hỏi của nữ nhân trong hậu viện.

Nàng còn có của hồi môn, cũng có thể đủ sinh sống.
Sau đó hai người vào trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu rên của Nhạc Ly vì không nhớ được chữ vì thế bị Lam Họa dùng thước đánh vào tay.
Tiểu Thuý đang rất nóng lòng trước những chuyện xảy ra gần đây.

Mọi thứ đang loạn lên, không biết sau này tiểu thư còn gặp chuyện gì, nàng phải cẩn thận hơn mới được.

Những ngày tháng yên bình trước kia khiến nàng quá thiếu cảnh giác rồi.
Lại một ngày trôi qua.
Mấy ngày nay Nhạc Ly đi theo Lam Họa, học được không ít tự, cũng tìm hiểu rõ hơn về lịch sử nơi đây, văn hóa và các ngày hội.
Phong cách chào hỏi khi chào hỏi, người ở đây cúi đầu, khoanh tay trước ngực, họ tin rằng cung thấp hơn, sự tôn trọng càng nhiều.

Đó là với những người có cùng cấp bậc.

Còn nếu tầng lớp khác nhau sẽ có cách chào hỏi khác nhau.
Ở tầng lớp nông dân.

Nghi thức từ xưa nói rằng cách tốt nhất để nói chuyện là nhẹ nhàng và đầu hơi cúi đầu khi nói chuyện với người lớn.

Ngoài ra, lời khuyên của người lớn nên được nghe theo.


Hài tử với các biểu hiện xấu như chửi thề hay cãi lại người lớn thì phụ mẫu sẽ là những người bị đánh giá.
Quý tộc, họ có những cách riêng để thể hiện sự cao quý của mình.
Nhạc Ly lan man suy nghĩ về những điều đặc biệt của xã hội phong kiến.

Mấy ngày nay tuy không được A Nhất đồng ý dạy võ công, nhưng nàng cũng chăm chỉ luyện tập sức khỏe.

Tuy có thể đánh không lại những người có công phu, nhưng có thể chạy mà..

Hihi.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu là dịp nhà vua hội họp cácTrạng Nguyên để thiết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ.

Người dân với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo dài nhiều ngày.

Những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích được yêu chuộng.
Ngoài ra còn những tập tục khác như cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là "thang viên" – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ..

Thơ xưa đã viết:
Nguyên Tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.
Màn đêm buông xuống Biệt viện cũng treo đầy đèn lồng đỏ rực.
Lam Họa ngồi dưới ngọn nến đọc sách, ánh sáng của nến chiếu lên khuôn mặt của nàng khiến cho đôi mắt của nàng như đựng đầy sao trời bên trong, nó lung linh đến kì diệu, nhưng bầu trời sao mang lại cho con người cảm giác cô đơn.
Nàng đặt sách xuống, đi đến bên cửa sổ, ánh trăng hôm nay cũng thật đẹp, trăng cao sáng vằng vặc như nước trong hồ, cây trong viện cũng thấm đẫm ánh trăng, tiếng con cá quẫy trong hồ tạo nên một bức tranh vừa đẹp vừa sống động đến yên bình ngày xuân.
- Họa Họa, hôm nay Tết Nguyên Tiêu, chúng ta ra ngoài chơi nhé.
Nhạc Ly nghĩ mấy ngày nay nàng khổ luyện học chữ, vừa nghe nói hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nàng muốn ra ngoài dạo chơi, thay đổi không khí, cũng muốn Lam Họa lúc nào cũng phải vui vẻ.

Đồng thời nàng còn phải hỏi ước nguyện của Lam Họa, để hoàn thành nhiệm vụ, chi bằng nhân cơ hội này.
Nhạc Ly nói rồi cũng không chờ Lam Họa đồng ý cũng đã kéo nàng đi, tiếp xúc một thời gian, nàng cũng coi như hiểu tính cách của Lam Họa, thật sự rất tốt, chưa bao giờ nàng thấy tức giận, tuy trong lúc học chữ, Lam Họa có dùng thước đánh tay của Nhạc Ly, nhưng đều là mức độ vừa phải.

Nhạc Ly còn phát hiện, Lam Họa chính là một tài nữ, cầm kì thi họa đều biết.

Nếu có cơ hội Nhạc Ly cũng muốn học.
Trên đường phố tấp nập người qua lại, thực sự rất đông, ai ai cũng cầm trong tay chiếc đèn lồng.

Nghe nói muốn có đèn lồng, phải tham gia đối thơ.
- Họa Họa, chúng ta tham gia thi đối thơ nhé.
Nhạc Ly nhìn thấy mọi người đang vây quanh một hàng quán, bèn kéo Lam Họa đến.
- Nào các chư vị, ai đối được câu thơ tiếp theo nào? Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nên sẽ liên quan đến trăng nhé.
Ông chủ quán bắt đầu đọc thơ:
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
Lão bản thấy có người trả lời, bèn tiếp tục:
Kim dạ Phu Châu nguyệt,
Khuê trung chỉ độc khan.
Dao liên tiểu nhi nữ,
Vị giải ức Trường An.
Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn.
Hà thì ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can?
- Ha ha, vị tiểu thư này đối rất hay, ngài có được xứng đáng có được chiếc đèn lồng này.
Lão bản nói rồi đưa cho Lam Họa chiếc đèn lồng kéo quân hình vuông làm bằng lụa bên trong có nhiều tạo hình khác nhau hoa và chim được chuyển động liên tục.
Nhạc Ly cũng tò mò muốn nhìn chiếc đèn kéo quân này.

Lam Họa thấy Nhạc Ly thích bèn nói:
- Nếu ngươi thích thì cầm lấy.
- Không cần, ta ngắm nhìn là được mà, đây là của ngươi.
Nhạc Ly vội xua tay, chiếc đèn là do Lam Họa tham gia đố thơ có được, tuy nàng cũng không phải đặc biệt thích nó, nhưng Nhạc Ly cũng không muốn cầm đồ vật của người khác khi mình không có sự trợ giúp nào.
Tiếp đó mọi người đi dạo khắp nơi, có rất nhiều đồ ăn vặt quá ngon khiến Nhạc Ly phải ăn liên tục, Lam Họa thì không ăn, Tiểu Thuý cũng không ăn, thành ra chỉ có một mình nàng vừa đi đường vừa ăn, cũng may khi ở quán trọ, nàng được khách thưởng cho chút tiền, nếu không bây giờ không có tiền tiêu xài.
Thế mới biết câu: "Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán" tuy nàng không phải anh hùng hảo hán gì.

Từ nay nàng sẽ chuyển sang hệ gom tiền.
Nhạc Ly rủ mọi người đi đến chỗ thả đèn khổng minh, hi vọng qua đó lén nhìn xem Lam Họa có điều ước gì.
Đi dạo cũng lâu, mọi người có chút mệt, nên quyết định đến trà lâu ngồi nghỉ.
Không gian trà lâu khá tấp nập, họ ngồi trong nhã gian trên tầng hai, mở ra cửa sổ, khung cảnh đám đông tấp nập ngày hội nhìn sót không còn một mảnh.
"Cốc, cốc" Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó "Chi dát" cửa được mở ra, một người ăn mặc lam y tiến bước vào, người vào đạp quang mà đến, ánh trăng qua khung cửa sổ hắt lên người y, làm nổi bật y phục màu lam, trông giống ánh trăng sáng hôm nay trên bầu trời.
- Đã lâu không gặp, Lam Họa tiểu thư
Người nọ nói


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương