Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
-
Chương 482: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (38)
********
Về đến nhà, Lý Bách Nhiên mở cửa, đưa Hạ Diệc Sơ vào phòng cô ấy. Khi đặt cô ấy xuống giường, Hạ Diệc Sơ ưm một tiếng, lăn ra nằm bất động.
Lý Bách Nhiên bởi vì một tiếng ưm này cả người toàn thân trên dưới giống như bị điện giật. Hắn đứng ở mép giường, ánh mắt khát vọng muốn chiếm đoạt dừng trên người Hạ Diệc Sơ.
Đây là lần đầu tiên Lý Bách Nhiên thể hiện cảm xúc trong lòng ra ngoài, đáng tiếc cô ấy lại đang ngủ.
Lý Bách Nhiên đứng tại chỗ, khắc chế chính mình để không làm ra chuyện gì không nên.
Hắn xoay người vào phòng tắm, lấy khăn ướt ra, lau tay lau mặt đơn giản một chút cho Hạ Diệc Sơ.
Khăn lông ấm chạm vào da thịt khiến Hạ Diệc Sơ hơi khó chịu, lắc lắc đầu nhưng bị Lý Bách Nhiên giữ chặt mà lau mặt.
Khi Lý Bách Nhiên đem khăn vào lại phòng tắm, lông mi Hạ Diệc Sơ khẽ nhúc nhích, sau đó mở bừng mắt, ngồi bật dậy nhìn bốn phía, thấy Lý Bách Nhiên từ phòng tắm đi ra thì hỏi ngay:
"Bách Nhiên, sao tôi lại ở đây?"
"Chị uống say, em đưa chị về, chị quên rồi à?"
Lý Bách Nhiên đi tới mép giường, giơ tay chỉnh đèn đầu giường giảm đi, tức khắc căn phòng trở nên tối tăm. Lý Bách Nhiên không muốn ra ngoài mà ngồi lên giường:
"Chị, em muốn tâm sự một chút."
"Ừ? Hả? Cái gì?" Hạ Diệc Sơ hơi hoảng.
"Cái này, chị chịu không?" Lý Bách Nhiên cúi người, duỗi tay ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, sau đó áp chế cô trên giường.
Nhân lúc Hạ Diệc Sơ còn chưa kịp phản ứng, Lý Bách Nhiên hôn tới.
Giống như vô số lần trong mộng, hắn đè Hạ Diệc Sơ dưới thân, giam hai tay cô lại, hôn lên môi mỏng của cô.
Hôm nay Hạ Diệc Sơ còn choáng vì lon bia nên không kịp phản ứng, Lý Bách Nhiên thuận lợi chui đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô, càn quét khắp nơi, cho tới khi Hạ Diệc Sơ bắt đầu giãy giụa.
Lý Bách Nhiên không vì thế mà ngừng lại, đôi tay hư hỏng bắt đầu vuốt ve thân thể Hạ Diệc Sơ, hô hấp Hạ Diệc Sơ có chút dồn dập khiến Lý Bách Nhiên không kìm nén được, giơ tay cởi bỏ quần áo trên người Hạ Diệc Sơ.
"Lạnh!" Hạ Diệc Sơ khẽ nói.
"Ngoan, vận động một chút sẽ ấm thôi."
Lý Bách Nhiên trấn an hôn Hạ Diệc Sơ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.
Trên người đột nhiên ấm lên, Hạ Diệc Sơ không cự tuyệt nữa mà dán lên thân thể kia.
"Ngoan!" Lý Bách Nhiên cười, tiếp tục liếm hôn cánh môi anh đào tinh tế.
Đồng thời, tay hắn cũng không nhàn rỗi, khắp nơi trên người Hạ Diệc Sơ châm ngòi thổi gió, khát vọng trong người Hạ Diệc Sơ bị hắn trêu chọc ra, khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Hạ Diệc Sơ ủy khuất rầm rì ra tiếng, ưỡn người, dán thân thể lên người hắn.
Lý Bách Nhiên lại cười, bàn tay từ hông Hạ Diệc Sơ đi xuống tìm kiếm.
Hạ Diệc Sơ theo bản năng muốn kẹp lấy chân mình, lại bị Lý Bách Nhiên vô cớ chen vào, thành ra cô lại kẹp vào eo Lý Bách Nhiên.
"Đừng vội, lát nữa sẽ cho em, cho em tất cả bảo bối của anh." Lý Bách Nhiên ẩn nhẫn trấn an.
Tuy rằng chính hắn cũng đang chờ được phát động nhưng vẫn kiên nhẫn dùng ngón tay khai thông nơi đó của cô trước, đến khi mật dịch chảy ra, hắn mới chỉnh lại vị trí rồi đi vào.
Thân thể bị xé rách đau đớn khiến mặt Hạ Diệc Sơ trắng bệch, khóe mắt có nước chảy ra.
Ánh đèn mờ nhạt cũng đủ cho Lý Bách Nhiên thấy được giọt nước mắt kia, hắn không dám nhúc nhích, chỉ dùng tay an ủi khắp nơi trên người Hạ Diệc Sơ để cho cô thoải mái hơn.
Sự ấm áp thoải mái lấp đầy dần dần quay lại khiến Hạ Diệc Sơ trở nên hòa hoãn, bắt đầu đáp lại, hông kẹp chặt, giật giật thúc giục Lý Bách Nhiên bắt đầu vận động đi.
Lý Bách Nhiên mạnh mẽ thúc đẩy bảo bối của mình vào vào ra ra khiến Hạ Diệc Sơ cảm thấy niềm vui thích chưa từng có ập đến.
Lý Bách Nhiên muốn Hạ Diệc Sơ một lần lại một lần, lúc đầu Hạ Diệc Sơ còn có thể đáp ứng hùa theo hắn, về sau chỉ còn biết khóc thút thít xin tha.
Mà mỗi lần cô xin tha, hắn càng hưng phấn hơn, máu trong thân thể sôi trào, lại đem phân thân của mình rút ra đâm vào.
Hạ Diệc Sơ cuối cùng đến xin tha cũng không còn sức lực, cô cảm giác linh hồn của mình cũng bị hắn hung mãnh đâm bay.
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ không chịu nổi nữa, nhắm mắt hôn mê.
Chờ khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng tỏ, mặt trời lên cao, tia nắng bên ngoài len lỏi qua rèm che chui vào phòng.
Hạ Diệc Sơ chậm rãi mở mắt.
Về đến nhà, Lý Bách Nhiên mở cửa, đưa Hạ Diệc Sơ vào phòng cô ấy. Khi đặt cô ấy xuống giường, Hạ Diệc Sơ ưm một tiếng, lăn ra nằm bất động.
Lý Bách Nhiên bởi vì một tiếng ưm này cả người toàn thân trên dưới giống như bị điện giật. Hắn đứng ở mép giường, ánh mắt khát vọng muốn chiếm đoạt dừng trên người Hạ Diệc Sơ.
Đây là lần đầu tiên Lý Bách Nhiên thể hiện cảm xúc trong lòng ra ngoài, đáng tiếc cô ấy lại đang ngủ.
Lý Bách Nhiên đứng tại chỗ, khắc chế chính mình để không làm ra chuyện gì không nên.
Hắn xoay người vào phòng tắm, lấy khăn ướt ra, lau tay lau mặt đơn giản một chút cho Hạ Diệc Sơ.
Khăn lông ấm chạm vào da thịt khiến Hạ Diệc Sơ hơi khó chịu, lắc lắc đầu nhưng bị Lý Bách Nhiên giữ chặt mà lau mặt.
Khi Lý Bách Nhiên đem khăn vào lại phòng tắm, lông mi Hạ Diệc Sơ khẽ nhúc nhích, sau đó mở bừng mắt, ngồi bật dậy nhìn bốn phía, thấy Lý Bách Nhiên từ phòng tắm đi ra thì hỏi ngay:
"Bách Nhiên, sao tôi lại ở đây?"
"Chị uống say, em đưa chị về, chị quên rồi à?"
Lý Bách Nhiên đi tới mép giường, giơ tay chỉnh đèn đầu giường giảm đi, tức khắc căn phòng trở nên tối tăm. Lý Bách Nhiên không muốn ra ngoài mà ngồi lên giường:
"Chị, em muốn tâm sự một chút."
"Ừ? Hả? Cái gì?" Hạ Diệc Sơ hơi hoảng.
"Cái này, chị chịu không?" Lý Bách Nhiên cúi người, duỗi tay ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, sau đó áp chế cô trên giường.
Nhân lúc Hạ Diệc Sơ còn chưa kịp phản ứng, Lý Bách Nhiên hôn tới.
Giống như vô số lần trong mộng, hắn đè Hạ Diệc Sơ dưới thân, giam hai tay cô lại, hôn lên môi mỏng của cô.
Hôm nay Hạ Diệc Sơ còn choáng vì lon bia nên không kịp phản ứng, Lý Bách Nhiên thuận lợi chui đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô, càn quét khắp nơi, cho tới khi Hạ Diệc Sơ bắt đầu giãy giụa.
Lý Bách Nhiên không vì thế mà ngừng lại, đôi tay hư hỏng bắt đầu vuốt ve thân thể Hạ Diệc Sơ, hô hấp Hạ Diệc Sơ có chút dồn dập khiến Lý Bách Nhiên không kìm nén được, giơ tay cởi bỏ quần áo trên người Hạ Diệc Sơ.
"Lạnh!" Hạ Diệc Sơ khẽ nói.
"Ngoan, vận động một chút sẽ ấm thôi."
Lý Bách Nhiên trấn an hôn Hạ Diệc Sơ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.
Trên người đột nhiên ấm lên, Hạ Diệc Sơ không cự tuyệt nữa mà dán lên thân thể kia.
"Ngoan!" Lý Bách Nhiên cười, tiếp tục liếm hôn cánh môi anh đào tinh tế.
Đồng thời, tay hắn cũng không nhàn rỗi, khắp nơi trên người Hạ Diệc Sơ châm ngòi thổi gió, khát vọng trong người Hạ Diệc Sơ bị hắn trêu chọc ra, khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Hạ Diệc Sơ ủy khuất rầm rì ra tiếng, ưỡn người, dán thân thể lên người hắn.
Lý Bách Nhiên lại cười, bàn tay từ hông Hạ Diệc Sơ đi xuống tìm kiếm.
Hạ Diệc Sơ theo bản năng muốn kẹp lấy chân mình, lại bị Lý Bách Nhiên vô cớ chen vào, thành ra cô lại kẹp vào eo Lý Bách Nhiên.
"Đừng vội, lát nữa sẽ cho em, cho em tất cả bảo bối của anh." Lý Bách Nhiên ẩn nhẫn trấn an.
Tuy rằng chính hắn cũng đang chờ được phát động nhưng vẫn kiên nhẫn dùng ngón tay khai thông nơi đó của cô trước, đến khi mật dịch chảy ra, hắn mới chỉnh lại vị trí rồi đi vào.
Thân thể bị xé rách đau đớn khiến mặt Hạ Diệc Sơ trắng bệch, khóe mắt có nước chảy ra.
Ánh đèn mờ nhạt cũng đủ cho Lý Bách Nhiên thấy được giọt nước mắt kia, hắn không dám nhúc nhích, chỉ dùng tay an ủi khắp nơi trên người Hạ Diệc Sơ để cho cô thoải mái hơn.
Sự ấm áp thoải mái lấp đầy dần dần quay lại khiến Hạ Diệc Sơ trở nên hòa hoãn, bắt đầu đáp lại, hông kẹp chặt, giật giật thúc giục Lý Bách Nhiên bắt đầu vận động đi.
Lý Bách Nhiên mạnh mẽ thúc đẩy bảo bối của mình vào vào ra ra khiến Hạ Diệc Sơ cảm thấy niềm vui thích chưa từng có ập đến.
Lý Bách Nhiên muốn Hạ Diệc Sơ một lần lại một lần, lúc đầu Hạ Diệc Sơ còn có thể đáp ứng hùa theo hắn, về sau chỉ còn biết khóc thút thít xin tha.
Mà mỗi lần cô xin tha, hắn càng hưng phấn hơn, máu trong thân thể sôi trào, lại đem phân thân của mình rút ra đâm vào.
Hạ Diệc Sơ cuối cùng đến xin tha cũng không còn sức lực, cô cảm giác linh hồn của mình cũng bị hắn hung mãnh đâm bay.
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ không chịu nổi nữa, nhắm mắt hôn mê.
Chờ khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng tỏ, mặt trời lên cao, tia nắng bên ngoài len lỏi qua rèm che chui vào phòng.
Hạ Diệc Sơ chậm rãi mở mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook