Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
-
Chương 477: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (33)
********
Ba ngày sau, Hạ Diệc Sơ trang điểm tỉ mỉ ra khỏi nhà.
Chu Cù lái xe đến đón cô. Trông thấy Hạ Diệc Sơ, Chu Cù vô cùng kinh diễm trước nhan sắc kiêu kỳ của cô.
Buổi đấu giá từ thiện này là do một người bạn thân cũng là đàn em của Chu Cù nên hai người bọn họ được giành cho vị trí đẹp nhất, có thể trực tiếp thấy rõ đồ vật trên sân khấu.
Hạ Diệc Sơ cũng không ngờ mình bị món đồ kia hấp dẫn.
Đó chính là một chiếc đồng hồ định chế mà người chủ trì đang giới thiệu lai lịch của nó.
Chu Cù trông thấy Hạ Diệc Sơ nhìn chiếc đồng hồ không chớp mắt, khẽ nói với cô:
"Đây là đồ thật đấy. Bạn tôi mất mấy tháng trời mới thỉnh được vị đại sư kia định chế cho hắn chiếc đồng hồ này. Chờ đến lúc chiếc đồng hồ được hoàn thành thì hắn không còn thích thú nữa. Tưởng hắn sẽ đem cất làm của ai ngờ lại đem ra đấu giá."
"Thế à?" Hạ Diệc Sơ gật gật.
Người chủ trì đã bắt đầu rao giá. Giá khởi điểm đã là một ngàn vạn.
Đến đây đều là các nhân vật có tiếng, không phú thì quỹ, ai ai cũng có nhãn lực, không ít người đều thích chiếc đồng hồ này.
Cho nên từ khi vị chủ trì xướng giá khởi điểm, đã không ít người giơ thẻ bài trả giá cao hơn.
Hạ Diệc Sơ ngồi yên lặng không nói một lời, cho đến khi số lượng người cạnh tranh chỉ còn thưa thớt mới bắt đầu giơ thẻ bài của mình.
Giá bây giờ đã lên 1500 vạn.
Hạ Diệc Sơ một bước bỏ thêm 200 vạn, nâng giá lên thành 1700 vạn.
Rất nhiều người cảm thấy cái giá như vậy cho một chiếc đồng hồ thật sự không đáng.
"1750 vạn."
Một cô gái trẻ liếc Hạ Diệc Sơ một cái đầy tức giận, giơ thẻ bài lên, người bên cạnh cô ta muốn cản lại nhưng không kịp nữa rồi.
"1750 vạn, có ai trả giá cao hơn không?" Người chủ trì hỏi.
Hạ Diệc Sơ ung dung trả giá 2000 vạn.
Điên rồi!
Cô gái kia nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, không còn dám cạnh tranh gì nữa.
Chu Cù ngồi bên cạnh cũng bị Hạ Diệc Sơ làm cho sợ ngây người.
Cho dù quý giá thế nào thì 1500 vạn cũng là quá cao rồi, vậy mà cô ấy trả giá 2000 vạn, thật sự không đáng.
Nhìn đến vẻ mặt tươi cười của Hạ Diệc Sơ khi người chủ trì tuyên bố cô ấy thắng cuộc đấu giá này khiến mọi suy nghĩ về tiền bạc của Chu Cù tiêu tan hết. Có là gì chứ, gia sản Chu gia vô số, chỉ cần cô ấy thích là được.
Nhưng mà Chu Cù không cao hứng được bao lâu, Hạ Diệc Sơ sẽ tự tay thanh toán món đồ đó.
Về sau, mọi đồ vật trân quý khác như vòng cổ, mề đay, ngọc bội... đều không làm Hạ Diệc Sơ để mắt đến. Chu Cù ngồi một bên cũng hơi thất vọng. Hạ Diệc Sơ trong lòng cũng có chút áy náy nhưng mà cô quyết định đi với Chu Cù hôm nay cũng là để nói rõ giữa hai người họ thật sự không thích hợp.
Kết thúc buổi đấu giá, hai người ra bãi đỗ xe. Từ trong xe, Chu Cù lấy ra một bó hoa hồng và nhẫn kim cương, quỳ gối trước mặt cô, muốn cầu hôn nhưng Hạ Diệc Sơ tức khắc lùi lại, thấy rõ được ý cự tuyệt trên gương mặt.
"Chu Cù... tôi..."
Ý cười trên gương mặt Chu Cù thu liễm lại, đứng lên nhận sao:
"Thật xin lỗi, tôi quá đường đột. Em đừng sợ. Tôi thật sự nghiêm túc. Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, 26 năm qua tôi chỉ có cảm giác này đối với một mình em. Trừ Tịch, anh thật sự thích em, anh muốn kết hôn với em, muốn cùng em đi hết cuộc đời này, em có thể nhận lời anh không?
==============================
Buồn cho Chu Cù. Haizz.
Ba ngày sau, Hạ Diệc Sơ trang điểm tỉ mỉ ra khỏi nhà.
Chu Cù lái xe đến đón cô. Trông thấy Hạ Diệc Sơ, Chu Cù vô cùng kinh diễm trước nhan sắc kiêu kỳ của cô.
Buổi đấu giá từ thiện này là do một người bạn thân cũng là đàn em của Chu Cù nên hai người bọn họ được giành cho vị trí đẹp nhất, có thể trực tiếp thấy rõ đồ vật trên sân khấu.
Hạ Diệc Sơ cũng không ngờ mình bị món đồ kia hấp dẫn.
Đó chính là một chiếc đồng hồ định chế mà người chủ trì đang giới thiệu lai lịch của nó.
Chu Cù trông thấy Hạ Diệc Sơ nhìn chiếc đồng hồ không chớp mắt, khẽ nói với cô:
"Đây là đồ thật đấy. Bạn tôi mất mấy tháng trời mới thỉnh được vị đại sư kia định chế cho hắn chiếc đồng hồ này. Chờ đến lúc chiếc đồng hồ được hoàn thành thì hắn không còn thích thú nữa. Tưởng hắn sẽ đem cất làm của ai ngờ lại đem ra đấu giá."
"Thế à?" Hạ Diệc Sơ gật gật.
Người chủ trì đã bắt đầu rao giá. Giá khởi điểm đã là một ngàn vạn.
Đến đây đều là các nhân vật có tiếng, không phú thì quỹ, ai ai cũng có nhãn lực, không ít người đều thích chiếc đồng hồ này.
Cho nên từ khi vị chủ trì xướng giá khởi điểm, đã không ít người giơ thẻ bài trả giá cao hơn.
Hạ Diệc Sơ ngồi yên lặng không nói một lời, cho đến khi số lượng người cạnh tranh chỉ còn thưa thớt mới bắt đầu giơ thẻ bài của mình.
Giá bây giờ đã lên 1500 vạn.
Hạ Diệc Sơ một bước bỏ thêm 200 vạn, nâng giá lên thành 1700 vạn.
Rất nhiều người cảm thấy cái giá như vậy cho một chiếc đồng hồ thật sự không đáng.
"1750 vạn."
Một cô gái trẻ liếc Hạ Diệc Sơ một cái đầy tức giận, giơ thẻ bài lên, người bên cạnh cô ta muốn cản lại nhưng không kịp nữa rồi.
"1750 vạn, có ai trả giá cao hơn không?" Người chủ trì hỏi.
Hạ Diệc Sơ ung dung trả giá 2000 vạn.
Điên rồi!
Cô gái kia nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, không còn dám cạnh tranh gì nữa.
Chu Cù ngồi bên cạnh cũng bị Hạ Diệc Sơ làm cho sợ ngây người.
Cho dù quý giá thế nào thì 1500 vạn cũng là quá cao rồi, vậy mà cô ấy trả giá 2000 vạn, thật sự không đáng.
Nhìn đến vẻ mặt tươi cười của Hạ Diệc Sơ khi người chủ trì tuyên bố cô ấy thắng cuộc đấu giá này khiến mọi suy nghĩ về tiền bạc của Chu Cù tiêu tan hết. Có là gì chứ, gia sản Chu gia vô số, chỉ cần cô ấy thích là được.
Nhưng mà Chu Cù không cao hứng được bao lâu, Hạ Diệc Sơ sẽ tự tay thanh toán món đồ đó.
Về sau, mọi đồ vật trân quý khác như vòng cổ, mề đay, ngọc bội... đều không làm Hạ Diệc Sơ để mắt đến. Chu Cù ngồi một bên cũng hơi thất vọng. Hạ Diệc Sơ trong lòng cũng có chút áy náy nhưng mà cô quyết định đi với Chu Cù hôm nay cũng là để nói rõ giữa hai người họ thật sự không thích hợp.
Kết thúc buổi đấu giá, hai người ra bãi đỗ xe. Từ trong xe, Chu Cù lấy ra một bó hoa hồng và nhẫn kim cương, quỳ gối trước mặt cô, muốn cầu hôn nhưng Hạ Diệc Sơ tức khắc lùi lại, thấy rõ được ý cự tuyệt trên gương mặt.
"Chu Cù... tôi..."
Ý cười trên gương mặt Chu Cù thu liễm lại, đứng lên nhận sao:
"Thật xin lỗi, tôi quá đường đột. Em đừng sợ. Tôi thật sự nghiêm túc. Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, 26 năm qua tôi chỉ có cảm giác này đối với một mình em. Trừ Tịch, anh thật sự thích em, anh muốn kết hôn với em, muốn cùng em đi hết cuộc đời này, em có thể nhận lời anh không?
==============================
Buồn cho Chu Cù. Haizz.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook