Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99
-
Chương 32: Manh hóa trúc mã nam thần 2
Edit+beta: Linhlady
"Linh Nhi, cậu làm sao vậy?"
Một giọng nói nũng nịu từ Tô bên tai Linh Nhi vang lên.
Tô Linh Nhi đồng thời tiếp thu ký ức ký chủ, lại nỗ lực ổn định tâm thần.
Rốt cuộc, ước chừng thời gian vài phút.
Tô Linh Nhi rốt cuộc từ bên trong ký ức ký chủ thoát ly ra.
Lại lần nữa mở to mắt, thân thể cảm thấy không khoẻ đã hoàn toàn biến mất.
Ở một đời luân hồi này ký chủ tên gọi là Lưu Linh Nhi, là một học sinh cao trung ở trường Thiên Lam.
"Linh Nhi, cậu không sao chứ?"
Giọng nói lúc trước lại lần nữa xuất hiện.
Tô Linh Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên thấy người trước mắt trong lòng không khỏi phát ra một cổ chán ghét.
Người đứng ở trước mắt cô chính là "Bạn tốt" của Lưu Linh Nhi ở trường Thiên Lam Đỗ Hiểu Phượng.
Cao trung Thiên Lam mà một trường học quý tộc, giống như phim truyền hình vẫn hay diễn.
Mỗi một trường quý tộc đều sẽ có một cái cô bé lọ lem tồn tại, mà Đỗ Hiểu Phượng chính là cái cô bé lọ lem kia.
Đỗ Hiểu Phượng xuất thân từ một gia đình tiền lương bình thường, mẹ bị bệnh tật ốm yếu, cả nhà chỉ dựa vào tiền lương mấy ngàn đồng một tháng của cha Đỗ sống qua ngày.
Từ khi Đỗ Hiểu Phượng tiến vào cao trung Thiên Lam, tất cả mọi người xem thường cô ta, duy độc Lưu Linh Nhi vẫn luôn thiệt tình trợ giúp Đỗ Hiểu Phượng, cùng cô ta làm bạn.
Nhưng mặc dù Lưu Linh Nhi đối đãi như thế nào với Đỗ Hiểu Phượng, người sau vĩnh viễn đều là một đầu dưỡng không lớn bạch nhãn lang.
"Linh Nhi, cậu không phải nói có cái gì muốn cho tớ thay cậu đưa cho Đỗ Hạo học trưởng sao."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi vội vàng hướng tới túi tiền của mình sờ soạng.
Đang sờ đến một cái phong thư hơi mỏng lúc sau tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thật là ngái quá, đồ tớ để ở trong phòng học."
Nghe được lời này Đỗ Hiểu Phượng tiến lên kéo cánh tay Tô Linh Nhi nói: "Đi, tớ cùng cậu cùng đi về phòng học."
Tô Linh Nhi vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, cũng không phải đồ vật gì quan trọng, đúng rồi, chú Trương đã đợi một lúc rồi, tớ đi trước."
Tô Linh Nhi bỏ tay Đỗ Hiểu Phượng ra vội vàng chạy hướng ven đường dừng lại một chiếc xe hơi màu đỏ cao cấp.
"Linh Nhi, Linh Nhi......"
Đỗ Hiểu Phượng ở phía sau cõng cặp sách kích động kêu.
Nhưng mà, Tô Linh Nhi mở cửa xe đi vào lúc sau trực tiếp đem cửa xe đóng lại.
Tài xế ngồi ở phía trước thấy chỉ có một người là Tô Linh Nhi liền mở miệng hỏi: "Tiểu thư, lần này như thế nào lại không đi cùng Đỗ tiểu thư."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi giả bộ một bộ dáng thương tâm nói: "Chú Trương, Hiểu Phượng nói bởi vì chúng ta đưa cậu ấy về nhà đã làm cậu ấy lúng túng. Cho nên......"
Nói, Tô Linh Nhi ủy khuất cúi đầu.
Phía trước tài xế ghét bỏ nhìn thoáng qua Đỗ Hiểu Phượng đang đứng ở ven đường, mà giờ phút này Đỗ Hiểu Phượng nguyên nhân chính là vì Tô Linh Nhi không có kêu cô ta đi cùng mà sinh khí, cả người thoạt nhìn âm trầm vô cùng.
"Hừ, gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, lên không được mặt bàn!"
Tô Linh Nhi đang nghe được tài xế nói sau đó vội vàng nhịn cười ý, cái từ gà rừng để hình dung thực thỏa đáng!
Bên kia, Đỗ Hiểu Phượng đứng ở tại chỗ nhìn xe hơi màu đỏ nghênh ngang mà đi.
Tức giận đứng tại chỗ dùng sức dậm chân, phải biết rằng mấy ngày này bởi vì cô ta vẫn luôn ngồi xe hơi về nhà, nhà bọn họ ở tiểu khu bổng nổi danh.
Tất cả mọi người cho rằng Đỗ Hiểu Phượng ở cao trung Thiên Lam leo lên một cái phú nhị đại, trước kia những hàng xóm quanh năm không quan hệ với bọn họ hiện tại gặp lại cũng là vẻ mặt tươi cười.
Quan trọng nhất chính là Đỗ Hiểu Phượng giống như đã có chút thích ứng mỗi ngày đi học tan học đều có người đón đưa sinh hoạt như đại tiểu thư.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó!
Tưởng tượng đến mình phải ngồi hai chuyến xe buýt mới có thể về nhà, cả khuôn mặt Đỗ Hiểu Phượng co rúm như ăn một con ruồi bọ.
"Linh Nhi, cậu làm sao vậy?"
Một giọng nói nũng nịu từ Tô bên tai Linh Nhi vang lên.
Tô Linh Nhi đồng thời tiếp thu ký ức ký chủ, lại nỗ lực ổn định tâm thần.
Rốt cuộc, ước chừng thời gian vài phút.
Tô Linh Nhi rốt cuộc từ bên trong ký ức ký chủ thoát ly ra.
Lại lần nữa mở to mắt, thân thể cảm thấy không khoẻ đã hoàn toàn biến mất.
Ở một đời luân hồi này ký chủ tên gọi là Lưu Linh Nhi, là một học sinh cao trung ở trường Thiên Lam.
"Linh Nhi, cậu không sao chứ?"
Giọng nói lúc trước lại lần nữa xuất hiện.
Tô Linh Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên thấy người trước mắt trong lòng không khỏi phát ra một cổ chán ghét.
Người đứng ở trước mắt cô chính là "Bạn tốt" của Lưu Linh Nhi ở trường Thiên Lam Đỗ Hiểu Phượng.
Cao trung Thiên Lam mà một trường học quý tộc, giống như phim truyền hình vẫn hay diễn.
Mỗi một trường quý tộc đều sẽ có một cái cô bé lọ lem tồn tại, mà Đỗ Hiểu Phượng chính là cái cô bé lọ lem kia.
Đỗ Hiểu Phượng xuất thân từ một gia đình tiền lương bình thường, mẹ bị bệnh tật ốm yếu, cả nhà chỉ dựa vào tiền lương mấy ngàn đồng một tháng của cha Đỗ sống qua ngày.
Từ khi Đỗ Hiểu Phượng tiến vào cao trung Thiên Lam, tất cả mọi người xem thường cô ta, duy độc Lưu Linh Nhi vẫn luôn thiệt tình trợ giúp Đỗ Hiểu Phượng, cùng cô ta làm bạn.
Nhưng mặc dù Lưu Linh Nhi đối đãi như thế nào với Đỗ Hiểu Phượng, người sau vĩnh viễn đều là một đầu dưỡng không lớn bạch nhãn lang.
"Linh Nhi, cậu không phải nói có cái gì muốn cho tớ thay cậu đưa cho Đỗ Hạo học trưởng sao."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi vội vàng hướng tới túi tiền của mình sờ soạng.
Đang sờ đến một cái phong thư hơi mỏng lúc sau tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thật là ngái quá, đồ tớ để ở trong phòng học."
Nghe được lời này Đỗ Hiểu Phượng tiến lên kéo cánh tay Tô Linh Nhi nói: "Đi, tớ cùng cậu cùng đi về phòng học."
Tô Linh Nhi vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, cũng không phải đồ vật gì quan trọng, đúng rồi, chú Trương đã đợi một lúc rồi, tớ đi trước."
Tô Linh Nhi bỏ tay Đỗ Hiểu Phượng ra vội vàng chạy hướng ven đường dừng lại một chiếc xe hơi màu đỏ cao cấp.
"Linh Nhi, Linh Nhi......"
Đỗ Hiểu Phượng ở phía sau cõng cặp sách kích động kêu.
Nhưng mà, Tô Linh Nhi mở cửa xe đi vào lúc sau trực tiếp đem cửa xe đóng lại.
Tài xế ngồi ở phía trước thấy chỉ có một người là Tô Linh Nhi liền mở miệng hỏi: "Tiểu thư, lần này như thế nào lại không đi cùng Đỗ tiểu thư."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi giả bộ một bộ dáng thương tâm nói: "Chú Trương, Hiểu Phượng nói bởi vì chúng ta đưa cậu ấy về nhà đã làm cậu ấy lúng túng. Cho nên......"
Nói, Tô Linh Nhi ủy khuất cúi đầu.
Phía trước tài xế ghét bỏ nhìn thoáng qua Đỗ Hiểu Phượng đang đứng ở ven đường, mà giờ phút này Đỗ Hiểu Phượng nguyên nhân chính là vì Tô Linh Nhi không có kêu cô ta đi cùng mà sinh khí, cả người thoạt nhìn âm trầm vô cùng.
"Hừ, gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, lên không được mặt bàn!"
Tô Linh Nhi đang nghe được tài xế nói sau đó vội vàng nhịn cười ý, cái từ gà rừng để hình dung thực thỏa đáng!
Bên kia, Đỗ Hiểu Phượng đứng ở tại chỗ nhìn xe hơi màu đỏ nghênh ngang mà đi.
Tức giận đứng tại chỗ dùng sức dậm chân, phải biết rằng mấy ngày này bởi vì cô ta vẫn luôn ngồi xe hơi về nhà, nhà bọn họ ở tiểu khu bổng nổi danh.
Tất cả mọi người cho rằng Đỗ Hiểu Phượng ở cao trung Thiên Lam leo lên một cái phú nhị đại, trước kia những hàng xóm quanh năm không quan hệ với bọn họ hiện tại gặp lại cũng là vẻ mặt tươi cười.
Quan trọng nhất chính là Đỗ Hiểu Phượng giống như đã có chút thích ứng mỗi ngày đi học tan học đều có người đón đưa sinh hoạt như đại tiểu thư.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó!
Tưởng tượng đến mình phải ngồi hai chuyến xe buýt mới có thể về nhà, cả khuôn mặt Đỗ Hiểu Phượng co rúm như ăn một con ruồi bọ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook