Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99
-
Chương 17: Bệnh mỹ nhân VS lục trà kỹ nữ 15
Edit+beta: Linhlady
Từ lão gia áy náy nhìn Tô Linh Nhi: "Nghe nói là Hạo Hạo chủ động theo đuổi cháu, cháu hẳn là so ta rõ ràng hơn một người mà chức năng trái tim không đầy đủ, người bệnh tim nói tới sinh con không khác tự sát, mà tiểu tử kia tuyệt đối sẽ không làm mạo hiểm để cháu sinh con, cho nên..."
Cho nên vì có thể có người kế thừa sản nghiệp Từ gia!
Từ Hạo tuyệt đối không thể cưới cô!
Câu nói kế tiếp Tô Linh Nhi liền không cần suy nghĩ cũng đều biết là cái gì.
Có như vậy trong nháy mắt, Tô Linh Nhi là muốn mở miệng đáp ứng, đáp ứng Từ lão gia không bao giờ cùng Từ Hạo lui tới.
Thời điểm cô muốn mở miệng, bên trong đầu không khỏi hiện hình ảnh hai người ở bờ biển lúc trước.
Dựa theo như lời từ lão gia, bờ biển kia trong sinh mệnh của hắn là một loại tồn tại rất rối rắm.
Nơi đó đã chứng kiến thời gian tốt đẹp, lại hung thủ mang cha mẹ hắn đi.
Chính là ngày hôm qua hai người đều thực tận hứng, đặc biệt là Từ Hạo lộ ra tươi cười ngay thơ như đứa trẻ.
Nhưng mà, nếu mình rời đi chẳng phải là cướp đoạt đi một chút hanh phúc cuối cùng trong sinh mệnh của Từ Hạo sao, bộ dáng này cùng cách làm lúc trước của Đường Nguyên, Vương Chiêu Linh đôi cẩu nam nữ kia có gì khác nhau đâu!
"Tuy rằng ngài xuất phát từ ý tốt, nhưng mà cháu cũng không đồng ý cách nói của ngài, mặc kệ là hiện tại hay vẫn là sau này hai người chúng cháu thật sự phát triển đến bàn chuyện kết hôn, cháu tuyệt đối sẽ không bởi vì vấn đề con cái mà rời khỏi Từ Hạo. Đương nhiên bay giờ mà cháu dã nghĩ tới chuyện này thì có chút buồn cười, nhưng mà cháu cảm thấy cả đời dài lắm, gặp được một người có thể thích lân nhau cùng nhau chung sống là một chuyện rất may mắn, đến nỗi nhân tố bên ngoài cũng không tác động vào được!"
Lời Tô Linh Nhi nói làm lão nhân có chút kinh ngạc, theo sau thở dài một hơi: "Cháu cùng Hạo Hạo đều rất giống nhau tính tình quật cường, chính là nha đầu cháu có nghĩ tới không nếu có một ngày......"
Từ lão gia còn không có nói xong cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng.
"Ông nội, ông đừng nói nữa, mặc kệ Thanh Thanh về sau có thể sinh con hay không, chỉ cần cô ấy nguyện ý cháu đều có thể bồi cô ấy cả đời."
Nghe vậy, Từ gia lão gia đứng dậy lắc lắc đầu chống quải trượng đi ra ngoài.
Thời điểm mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, Từ Hạo lại đột nhiên mở miệng nói: "Cháu hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng một lần hai người đơn độc gặp mặt, nếu không nói cháu sẽ làm người ngay cả người thừa kế cũng mất đi!"
Từ lão gia bước chân lảo đảo, hơi hơi thở dài một hơi.
Khi Từ lão gia rời đi, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Linh Nhi cùng Từ Hạo.
"Cái này...... Em vừa vặn có chút đói bụng."
Tô Linh Nhi nhìn Từ Hạo trong tay cầm theo hộp cơm.
"Ừ."
Từ Hạo đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt cho Tô Linh Nhi.
Đây chính là hắn mời chuyên gia nổi tiếng nhất kinh đô về ảm thực dưỡng sinh căn cứ theo bệnh tình cùng thể chất Tô Linh Nhi làm đồ ăn.
"Oa, thật thơm!"
Tô Linh Nhi từ nội tâm nói.
Ở thời điểm Tô Linh Nhi ăn cơm, Từ Hạo đột nhiên mở miệng nói: "Thực xin lỗi!"
Tô Linh Nhi biết Từ Hạo là bởi vì không có chiếu cố tốt cho cô mà cảm thấy áy náy.
Tô Linh Nhi chỉ lo và cơm, sau đó làm bộ không có nghe rõ: "Anh mang đến đồ ăn ăn quá ngon, đúng rồi, chờ thân thể em tốt lên chúng ta lại đi bờ biển chơi đi, từ khi cha mẹ qua đời lúc sau em rất ít khi đến bờ biển chơi."
Nói xong câu đó, Tô Linh Nhi đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao mình sẽ đối Từ Hạo có một loại trời sinh hảo cảm.
Nghĩ đến hẳn là chuyện Từ Hạo trải qua cùng nguyên chủ trải qua quá giống nhau.
Mà Tô Linh Nhi ở lúc tiếp thu ký ức nguyên chủ có lẽ một số kí ức đã sớm mơ hồ.
"Được, nhưng mà lần sau cũng không thể chơi lâu như vậy nữa."
Từ Hạo đem đồ ăn dư lại mang đi, lúc sau đỡ Tô Linh Nhi nằm xuống.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại đến!"
Từ lão gia áy náy nhìn Tô Linh Nhi: "Nghe nói là Hạo Hạo chủ động theo đuổi cháu, cháu hẳn là so ta rõ ràng hơn một người mà chức năng trái tim không đầy đủ, người bệnh tim nói tới sinh con không khác tự sát, mà tiểu tử kia tuyệt đối sẽ không làm mạo hiểm để cháu sinh con, cho nên..."
Cho nên vì có thể có người kế thừa sản nghiệp Từ gia!
Từ Hạo tuyệt đối không thể cưới cô!
Câu nói kế tiếp Tô Linh Nhi liền không cần suy nghĩ cũng đều biết là cái gì.
Có như vậy trong nháy mắt, Tô Linh Nhi là muốn mở miệng đáp ứng, đáp ứng Từ lão gia không bao giờ cùng Từ Hạo lui tới.
Thời điểm cô muốn mở miệng, bên trong đầu không khỏi hiện hình ảnh hai người ở bờ biển lúc trước.
Dựa theo như lời từ lão gia, bờ biển kia trong sinh mệnh của hắn là một loại tồn tại rất rối rắm.
Nơi đó đã chứng kiến thời gian tốt đẹp, lại hung thủ mang cha mẹ hắn đi.
Chính là ngày hôm qua hai người đều thực tận hứng, đặc biệt là Từ Hạo lộ ra tươi cười ngay thơ như đứa trẻ.
Nhưng mà, nếu mình rời đi chẳng phải là cướp đoạt đi một chút hanh phúc cuối cùng trong sinh mệnh của Từ Hạo sao, bộ dáng này cùng cách làm lúc trước của Đường Nguyên, Vương Chiêu Linh đôi cẩu nam nữ kia có gì khác nhau đâu!
"Tuy rằng ngài xuất phát từ ý tốt, nhưng mà cháu cũng không đồng ý cách nói của ngài, mặc kệ là hiện tại hay vẫn là sau này hai người chúng cháu thật sự phát triển đến bàn chuyện kết hôn, cháu tuyệt đối sẽ không bởi vì vấn đề con cái mà rời khỏi Từ Hạo. Đương nhiên bay giờ mà cháu dã nghĩ tới chuyện này thì có chút buồn cười, nhưng mà cháu cảm thấy cả đời dài lắm, gặp được một người có thể thích lân nhau cùng nhau chung sống là một chuyện rất may mắn, đến nỗi nhân tố bên ngoài cũng không tác động vào được!"
Lời Tô Linh Nhi nói làm lão nhân có chút kinh ngạc, theo sau thở dài một hơi: "Cháu cùng Hạo Hạo đều rất giống nhau tính tình quật cường, chính là nha đầu cháu có nghĩ tới không nếu có một ngày......"
Từ lão gia còn không có nói xong cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng.
"Ông nội, ông đừng nói nữa, mặc kệ Thanh Thanh về sau có thể sinh con hay không, chỉ cần cô ấy nguyện ý cháu đều có thể bồi cô ấy cả đời."
Nghe vậy, Từ gia lão gia đứng dậy lắc lắc đầu chống quải trượng đi ra ngoài.
Thời điểm mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, Từ Hạo lại đột nhiên mở miệng nói: "Cháu hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng một lần hai người đơn độc gặp mặt, nếu không nói cháu sẽ làm người ngay cả người thừa kế cũng mất đi!"
Từ lão gia bước chân lảo đảo, hơi hơi thở dài một hơi.
Khi Từ lão gia rời đi, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Linh Nhi cùng Từ Hạo.
"Cái này...... Em vừa vặn có chút đói bụng."
Tô Linh Nhi nhìn Từ Hạo trong tay cầm theo hộp cơm.
"Ừ."
Từ Hạo đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt cho Tô Linh Nhi.
Đây chính là hắn mời chuyên gia nổi tiếng nhất kinh đô về ảm thực dưỡng sinh căn cứ theo bệnh tình cùng thể chất Tô Linh Nhi làm đồ ăn.
"Oa, thật thơm!"
Tô Linh Nhi từ nội tâm nói.
Ở thời điểm Tô Linh Nhi ăn cơm, Từ Hạo đột nhiên mở miệng nói: "Thực xin lỗi!"
Tô Linh Nhi biết Từ Hạo là bởi vì không có chiếu cố tốt cho cô mà cảm thấy áy náy.
Tô Linh Nhi chỉ lo và cơm, sau đó làm bộ không có nghe rõ: "Anh mang đến đồ ăn ăn quá ngon, đúng rồi, chờ thân thể em tốt lên chúng ta lại đi bờ biển chơi đi, từ khi cha mẹ qua đời lúc sau em rất ít khi đến bờ biển chơi."
Nói xong câu đó, Tô Linh Nhi đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao mình sẽ đối Từ Hạo có một loại trời sinh hảo cảm.
Nghĩ đến hẳn là chuyện Từ Hạo trải qua cùng nguyên chủ trải qua quá giống nhau.
Mà Tô Linh Nhi ở lúc tiếp thu ký ức nguyên chủ có lẽ một số kí ức đã sớm mơ hồ.
"Được, nhưng mà lần sau cũng không thể chơi lâu như vậy nữa."
Từ Hạo đem đồ ăn dư lại mang đi, lúc sau đỡ Tô Linh Nhi nằm xuống.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại đến!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook