Phong Quang ngẩng ra, không hiểu được mà buộc miệng: “anh bị điên à? Chỉ vì một câu nói của tôi mà chết, anh không nghĩ đến cha mẹ anh sao?”

“Phong Quang, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể tính kế mà có được, tiền tài là vậy, cái gọi là tình thân cũng vậy, tình thân… chẳng qua cũng chỉ là thứ mà cha mẹ đơn phương giao cho con mình để trói buộc nó mà thôi, từ rất lâu trước đây anh đã hiểu, anh không cần loại trói buộc này.” anh nói rất có đạo lý, người khác biết anh rõ ràng đang ngụy biện, nhưng cái vẻ đương nhiên đó khiến họ không tài nào phản bác được.

Phong Quang giật giật môi, không biết nên nói gì, thái độ lạnh nhạt với tình thân như thế, làm cô nhớ tới một người đàn ông nào đó trong phần trí nhớ đã bị mất đi, có lẽ cô đã quên mất mọi thứ từ kiếp trước, những nhân vật tiến công chiếm đóng đó cô không hề nhớ rõ, nhưng có một người, cho dùcô đã quên đi cảm tình dành do hắn, cô cũng có thể nhớ rõ tên hắn.

Tiết Nhiễm, đây là người đàn ông đầu tiên làm cô nếm đến mùi vị nhiệm vụ thất bại, khi đó, cô cũng cực kỳ không thể hiểu được, vì sao cha cô đã chết,cô nên cảm thấy đau lòng khó chịu, cho dù là Tiết Nhiễm, hay là người ở trước mặt cô lúc này, đều khiến cô cảm thấy khủng hoảng, bởi vì bọn họ đều không có những tình cảm bình thường mà con người nên có…

Qua hồi lâu, Phong Quang mới tìm lại được một chút giọng nói của mình, “Tình thân đối với anh mà nói là sự trói buộc không cần thiết, còn tôi thì sao? Trong mắt anh… là thứ đồ vật có hay không có cũng được sao?”

“Phong Quang không phải có hay không cũng được, đối với anh…” Ôn Quỳnh cười dịu dàng: “Phong Quang là thần, là cám dỗ… là động lực để anh tiếp tục sống sót ở trong thế giới nhàm chán này.”

Cám dỗ và thần linh, dụ hoặc và thánh khiết phối hợp với nhau, kỳ quái đến mức khó chịu.

Phong Quang bi ai nhận ra, bản thân ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn không có lực phản kháng, đạo lý là để nói cho người nghe, một người có tư duy bình thường, còn Ôn Quỳnh, cô không cảm thấy anh có thể được xem là một người bình thường.

Thật lâu sau, cô lạnh nhạt nói: “Nói tôi là thần của anh, đúng là khôngkhiến người ta vui vẻ được bao nhiêu.”

“Nếu Phong Quang cảm thấy đáng ghét cũng không sao, ít nhất chứng minh được anh còn có sức ảnh hưởng đến tâm trạng của Phong Quang, so với Phong Quang xem anh như người xa lạ mà đối đãi đã là tốt lắm rồi.” Ôn Quỳnh nắm tay cô, nụ cười tái nhợt và vô lực trông rất đẹp mắt.

Thân mình Phong Quang run lên, rút tay ra rất nhanh, cô lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

“Được…” anh rút tay lại, mắt cười, cất giấu sự cô đơn không dễ gì thấy được, nhưng chính vì vẻ mặt bị tổn thương nhưng lại như không bị làm sao cả này, mới càng thêm khiến người khác không đành lòng, “Phong Quang khôngthích anh chạm vào em, anh liền không chạm vào em.”

Nhìn đi, anh vĩnh viễn biết nên làm thế nào để khiến cô mềm lòng.

anh là người muốn giết cô…

Phong Quang không ngừng nói với bản thân một câu ấy, cô bất giác nắm chặt tay mình, nghĩ tới lúc anh nắm lấy tay cô lúc nãy, độ ấm đó, “anh có nhiệt độ cơ thể?”

“anh sống lại… vì Phong Quang, cho nên anh lại sống.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của cô, anh vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại nhớ câu nói vừa rồi của cô, tay anh cứng lại, buông xuống, “anh giống như mơ một giấc mơ, mọi chuyện ở trong mơ anh đều nhớ rõ, linh hồn anh như phân thành hai nửa, không hẹn mà cùng tìm đến em, cũng có một giọng nóikhông ngừng nhắc nhở anh, anh không thể cầm tù em, anh không thể ép em, Phong Quang, anh không sợ chết, anh chỉ sợ… mất đi em.”

Ôn Quỳnh cũng không có cách nào giải thích được trực giác này từ đâu mà đến, có được đoạn trí nhớ đó, sau khi nói hết mọi chuyện với Phong Quang, tinh thần cô bắt đầu hỏng mất, bản thân anh cũng có một đoạn trống rỗng, một đoạn trống không có ý thức, bởi vì khi nhớ lại, anh không nhớ nổi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không nhớ rõ vì sao bản thân lại đột nhiên trở về với thân thể, nhưng có một việc anh hiểu được, đó là anh mang cô cùng nhau trở lại nơi này.

Phong Quang nói cô muốn sống tiếp, vậy anh hiện tại đã có thể cùng côsống tiếp.

Đúng vậy, anh không nhất thiết phải giết cô, từ nay về sao, anh sẽ chiều chuộng cô thật tốt.

Vẻn vẹn cũng chỉ vì anh còn sống.

Nếu như anh đã chết thì sao?

không ai biết kết quả sẽ như thế nào.

“Cho dù anh nói có êm tai đến cỡ nào… tôi không có cách nào chấp nhận, chuyện anh từng muốn giết tôi là sự thật, nếu lúc này tôi cứ thế chấp nhậnanh, sau đó anh lại muốn giết tôi, tôi phải làm sao đây? Ôn Quỳnh… lòng dạanh quá sâu, tôi không có tự tin… không có tự tin có thể sống sót dưới bàn tay của anh.” Phong Quang xuống giường, chân trần dẫm lên mặt đất, nơi này không có giày của cô, nhưng cũng may đây là ngày hè, sẽ không quá lạnh, cô quay lưng lại không nhìn Ôn Quỳnh, “Ôn Quỳnh, chúng ta kết thúc.”

“Phong Quang…” anh theo bản năng bắt lấy tay cô, được ăn cả ngã vềkhông mà khẩn cầu, “Em đã nói là sẽ yêu anh thật tốt.”

Phong Quang quay đầu lại, im lặng một hồi lâu, đột nhiên giơ tay, phủ lên gò má nhợt nhạt của anh, động tác cực kỳ dịu dàng che chở, giống như động tác thân mật giữa đôi tình nhân với nhau, trong đôi mắt đen như đêm tối của anh lập lòe ánh sáng hy vọng.

cô chỉ dùng một câu đánh vỡ kỳ vọng của anh, “Ôn Quỳnh, tôi còn chưa yêuanh đến mức… từ bỏ sinh mệnh của mình.”

anh ngơ ngẩn, “Tôi yêu em như vậy…”

“Từ giờ trở đi anh nên hiểu là, tình cảm của chúng ta không bình đẳng, có lẽanh xem đó là yêu, cho dù anh yêu tôi đến tận xương tủy, nhưng ở trong lòng tôi, ít nhất là đến bây giờ… anh cũng không quan trọng bằng mạng sống của tôi.”

Bởi vì, cô không tiếc bất cứ giá nào để được sống.

Lạnh lùng hất tay anh ra, cô xoay người rời đi.

không có chút nào lưu luyến.

Mang đi mọi ánh sáng của anh trên thế gian này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương