Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
-
Chương 339: Thế giới thứ tám 29
“anh không thể cứng đối cứng với hắn!” Phong Quang đột nhiên rời khỏi ngực anh, cầm áo anh nói: “Hắn chính là cái gì đó… lệ quỷ, đúng, chính là lệ quỷ, trong phim truyền hình không phải nói vậy sao? Lệ quỷ đều rất lợi hại, ma quỷ tốt bình thường đều đánh không lại, anh không cần đánh nhau với hắn, nếu hắn ăn anh mất thì phải làm sao?”
“Tại sao hắn lại muốn ăn anh?”
“Ăn anh để gia tăng công lực đó!”
“Phong Quang… mấy thứ này, là một đoạn trong kịch bản của em hả?”
“anh đang nói em nói bậy sao?”
An Ức cười hôn nhẹ lên khóe môi cô, bộ dạng so đo vặt vãnh của cô thật sự đáng yêu, “Hắn sẽ không ăn anh, bởi vì bọn anh đều không có mấy thứ công lực này nọ.”
Nếu muốn nói sự tồn tại của ma quỷ là một hiện tượng thần quái, chẳng bằng nói đó là một loại thể tưởng niệm, bởi vì có tâm nguyện chưa thành, nên sẽ trở thành một thể tưởng niệm quanh quẩn trong nhân thế, có lẽ cũng có thể nói là một kiểu hiện tượng từ trường.
Phong Quang ngơ ngác hỏi: “Hắn thật sự không không ăn anh?”
“Sẽ không.” An Ức cười yếu ớt, huống chi, anh cùng với hắn, ai mạnh ai yếu, còn chưa biết được đâu.
“Em cũng không cho phép anh đi tìm hắn, em không muốn anh gặp chuyệnkhông may.”
An Ức phụ họa lời của cô, “Được, chỉ cần hắn không làm hại em, anh liềnkhông đi tìm hắn.”
Phong Quang có được sự cam đoan của anh, lại thở dài, cả người cô như mất hết sức lực, yếu đuối ở trong lòng anh, ốm yếu hỏi: “An Ức, chúng ta làm ước định được không?”
“Ước định gì?”
“anh không cần làm mấy chuyện gây trở ngại chúng em quay phim, anh có biết, quay phim, lại là quay phim tình cảm, em khó tránh khỏi việc tứ chi va chạm với nam chính, nhưng mà em cam đoan với anh, em sẽ đặt yêu cầu đối với đạo diễn, hết sức tạo khoảng cách là tốt rồi, nhiều nhất… nhiều nhất là chạm tay nhẹ, em có thể nhanh chút quay xong bộ phim này, vậy có thể nhanh chút không cần nhìn thấy Ngu Thuật, em cũng có thể có càng nhiều thời gian ở cùng anh, được không?”
“Được.”
“anh phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có anh… Cái gì, anh nói được?” côngơ ngác, không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát đồng ý.
An Ức cười mà không nói.
Ừm… thái độ này có chút kỳ lạ.
Cuối cùng, thời điểm quay phim <cổ thành di mộng> lần thứ ba cũng đến, có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này khở động máy, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho mấy thứ yêu quỷ gì đó, Khâu Lương nhưng lại tràn đầy lòng tin, bởi vì anh cho tới bây giờ cũng không tin mấy chuyện quỷ thần.
Sân vườn như cũ, diễn viên như cũ, cũng cùng một loại hoa hải đường.
Sau khi nói xong lời thoại, tay Ngu Thuật chậm rãi giơ lên, bỗng nhiên, mắtanh run sợ, bàn tay không dừng ở trên mặt Phong Quang, mà là lôi kéo tay Phong Quang qua một bên, vị trí ban đầu mà họ đứng, bị một ngọn cây hải đường ầm ầm rơi xuống.
Ngay khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, tất cả cây cối trong vườn liên tiếp ngã xuống, chậu hoa kê bên tường đồng loạt nổ bể, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật nứt mạnh ra, đá vụn văng tung tóe với sức mạnh cực lớn, lấy tốc độ rất nhanh đáp úp đến chỗ bọn họ, Ngu Thuật phản ứng nhanh xoay lưng cúi người chắn Phong Quang ở sau người, những viên đá đó giã hết lên lưnganh, áo cổ trang dài màu trắng thấm ra tia máu.
không biết là ai thét chói tai một tiếng, kéo theo khủng hoảng liên hồi, mọi người loạn thành một đoàn.
Phong Quang chân tay luống cuống, mờ mịt kêu: “Ngu Thuật…”
Ngu Thuật tựa như không có việc gì, còn trưng ra vẻ mặt u buồn, “cô Hạ, bây giờ cô hẳn là có thể tin tưởng, giác quan thứ sáu của tôi thật sự rất mạnh đúng không.”
“anh… tôi…” cô mất tiếng, bởi vì cô thấy được ánh mắt Ngu Thuật đột nhiên dừng lại phía sau cô.
Ngón trỏ Ngu Thuật xoa môi, “anh ta ở sau lưng cô.”
Thân thể của cô cứng đờ.
anh vừa sợ vừa kinh ngạc, “không đúng, sao có thể có hai người?”
Hai người…
Phong Quang đánh dũng khí quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đang đứng, bọn họ một đen một trắng, một u ám gian xảo kỳ lạ, một lịch sự nho nhã, hai người đều không nhìn đối phương,không hẹn mà cùng nhìn cô, nhưng lại hình thành cục diện giằng co nhau.
Lúc này, người đại diện của Ngu Thuật đi tới, hắn rất là sốt ruột nói: “Chúng ta nhanh đi bệnh viện, cậu còn có rất nhiều lịch trình, không thể để thân thể bị thương.”
Ngu Thuật trước khi bị người đại diện lôi đi cười nói với Phong Quang: “Lần này lực phá hoại so với trước đây còn hơn xa, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, xác định vững chắc là cũng có tính cả cô ở bên trong, cô Hạ, vẫn là câu đó, cô tự cầu phúc cho mình đi.”
Trong lòng Phong Quang ngũ vị tạp trần, trong tâm tình phức tạp đó, cô đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ cần một chấp niệm không hiểu ra sao của hắn với cô, mà liền muốn cô phải chịu nguy hiểm như vậy, giữa bọn họkhông có thù giết cha, lại không có hận đoạt thê, gần như chỉ vì mê luyến của hắn với cô, cô liền phải chịu sự uy hiếp của hắn, cho dù đã chết cũngkhông buông tha cô!
Có chuyện ấm ức đến như vậy sao!?
“Phong Quang, đầu tiên chúng ta về khách sạn đã.”
Phong Quang bỏ tay Liễu Hàn ra, rất bình tĩnh nói: “Chị Hàn, chị trước tiên ra của chờ em, em có chút chuyện muốn xử lý.”
“Là chuyện gì…”
“Chị không cần phải xen vào, em cam đoan với chị, em rất nhanh sẽ về.” Phong Quang thấy A rời khỏi sân vườn, An Ức sau khi quay đầu nhìn cô một cái, cũng theo A đi ra ngoài, lòng cô quýnh lên, bỏ Liễu Hàn lại liền đi ra theo.
Lại đi đến sân vườn có cây hòe kia, dưới tàng cây, cô gặp được thân ảnh đó, cũng là bóng dáng hơi có vẻ gầy yếu, nhưng mà, hắn không phải An Ức, hắn là người tên A gửi thư cho cô.
Phong Quang bắt đầu bội phục chính mình, trước kia rõ ràng cô rất sợ những thứ này, nhưng hiện tại, cô thế mà lại chủ động đi đến gần một con quỷ, còn lại là một ác quỷ.
“anh A…” Tay cô níu chặt góc váy, dùng giọng nói kiên định đáng quý nói: “Chuyện anh muốn dẫn tôi đi xuống địa ngục, chúng ta nói chuyện một chútđi.”
“Tại sao hắn lại muốn ăn anh?”
“Ăn anh để gia tăng công lực đó!”
“Phong Quang… mấy thứ này, là một đoạn trong kịch bản của em hả?”
“anh đang nói em nói bậy sao?”
An Ức cười hôn nhẹ lên khóe môi cô, bộ dạng so đo vặt vãnh của cô thật sự đáng yêu, “Hắn sẽ không ăn anh, bởi vì bọn anh đều không có mấy thứ công lực này nọ.”
Nếu muốn nói sự tồn tại của ma quỷ là một hiện tượng thần quái, chẳng bằng nói đó là một loại thể tưởng niệm, bởi vì có tâm nguyện chưa thành, nên sẽ trở thành một thể tưởng niệm quanh quẩn trong nhân thế, có lẽ cũng có thể nói là một kiểu hiện tượng từ trường.
Phong Quang ngơ ngác hỏi: “Hắn thật sự không không ăn anh?”
“Sẽ không.” An Ức cười yếu ớt, huống chi, anh cùng với hắn, ai mạnh ai yếu, còn chưa biết được đâu.
“Em cũng không cho phép anh đi tìm hắn, em không muốn anh gặp chuyệnkhông may.”
An Ức phụ họa lời của cô, “Được, chỉ cần hắn không làm hại em, anh liềnkhông đi tìm hắn.”
Phong Quang có được sự cam đoan của anh, lại thở dài, cả người cô như mất hết sức lực, yếu đuối ở trong lòng anh, ốm yếu hỏi: “An Ức, chúng ta làm ước định được không?”
“Ước định gì?”
“anh không cần làm mấy chuyện gây trở ngại chúng em quay phim, anh có biết, quay phim, lại là quay phim tình cảm, em khó tránh khỏi việc tứ chi va chạm với nam chính, nhưng mà em cam đoan với anh, em sẽ đặt yêu cầu đối với đạo diễn, hết sức tạo khoảng cách là tốt rồi, nhiều nhất… nhiều nhất là chạm tay nhẹ, em có thể nhanh chút quay xong bộ phim này, vậy có thể nhanh chút không cần nhìn thấy Ngu Thuật, em cũng có thể có càng nhiều thời gian ở cùng anh, được không?”
“Được.”
“anh phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có anh… Cái gì, anh nói được?” côngơ ngác, không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát đồng ý.
An Ức cười mà không nói.
Ừm… thái độ này có chút kỳ lạ.
Cuối cùng, thời điểm quay phim <cổ thành di mộng> lần thứ ba cũng đến, có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này khở động máy, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho mấy thứ yêu quỷ gì đó, Khâu Lương nhưng lại tràn đầy lòng tin, bởi vì anh cho tới bây giờ cũng không tin mấy chuyện quỷ thần.
Sân vườn như cũ, diễn viên như cũ, cũng cùng một loại hoa hải đường.
Sau khi nói xong lời thoại, tay Ngu Thuật chậm rãi giơ lên, bỗng nhiên, mắtanh run sợ, bàn tay không dừng ở trên mặt Phong Quang, mà là lôi kéo tay Phong Quang qua một bên, vị trí ban đầu mà họ đứng, bị một ngọn cây hải đường ầm ầm rơi xuống.
Ngay khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, tất cả cây cối trong vườn liên tiếp ngã xuống, chậu hoa kê bên tường đồng loạt nổ bể, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật nứt mạnh ra, đá vụn văng tung tóe với sức mạnh cực lớn, lấy tốc độ rất nhanh đáp úp đến chỗ bọn họ, Ngu Thuật phản ứng nhanh xoay lưng cúi người chắn Phong Quang ở sau người, những viên đá đó giã hết lên lưnganh, áo cổ trang dài màu trắng thấm ra tia máu.
không biết là ai thét chói tai một tiếng, kéo theo khủng hoảng liên hồi, mọi người loạn thành một đoàn.
Phong Quang chân tay luống cuống, mờ mịt kêu: “Ngu Thuật…”
Ngu Thuật tựa như không có việc gì, còn trưng ra vẻ mặt u buồn, “cô Hạ, bây giờ cô hẳn là có thể tin tưởng, giác quan thứ sáu của tôi thật sự rất mạnh đúng không.”
“anh… tôi…” cô mất tiếng, bởi vì cô thấy được ánh mắt Ngu Thuật đột nhiên dừng lại phía sau cô.
Ngón trỏ Ngu Thuật xoa môi, “anh ta ở sau lưng cô.”
Thân thể của cô cứng đờ.
anh vừa sợ vừa kinh ngạc, “không đúng, sao có thể có hai người?”
Hai người…
Phong Quang đánh dũng khí quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đang đứng, bọn họ một đen một trắng, một u ám gian xảo kỳ lạ, một lịch sự nho nhã, hai người đều không nhìn đối phương,không hẹn mà cùng nhìn cô, nhưng lại hình thành cục diện giằng co nhau.
Lúc này, người đại diện của Ngu Thuật đi tới, hắn rất là sốt ruột nói: “Chúng ta nhanh đi bệnh viện, cậu còn có rất nhiều lịch trình, không thể để thân thể bị thương.”
Ngu Thuật trước khi bị người đại diện lôi đi cười nói với Phong Quang: “Lần này lực phá hoại so với trước đây còn hơn xa, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, xác định vững chắc là cũng có tính cả cô ở bên trong, cô Hạ, vẫn là câu đó, cô tự cầu phúc cho mình đi.”
Trong lòng Phong Quang ngũ vị tạp trần, trong tâm tình phức tạp đó, cô đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ cần một chấp niệm không hiểu ra sao của hắn với cô, mà liền muốn cô phải chịu nguy hiểm như vậy, giữa bọn họkhông có thù giết cha, lại không có hận đoạt thê, gần như chỉ vì mê luyến của hắn với cô, cô liền phải chịu sự uy hiếp của hắn, cho dù đã chết cũngkhông buông tha cô!
Có chuyện ấm ức đến như vậy sao!?
“Phong Quang, đầu tiên chúng ta về khách sạn đã.”
Phong Quang bỏ tay Liễu Hàn ra, rất bình tĩnh nói: “Chị Hàn, chị trước tiên ra của chờ em, em có chút chuyện muốn xử lý.”
“Là chuyện gì…”
“Chị không cần phải xen vào, em cam đoan với chị, em rất nhanh sẽ về.” Phong Quang thấy A rời khỏi sân vườn, An Ức sau khi quay đầu nhìn cô một cái, cũng theo A đi ra ngoài, lòng cô quýnh lên, bỏ Liễu Hàn lại liền đi ra theo.
Lại đi đến sân vườn có cây hòe kia, dưới tàng cây, cô gặp được thân ảnh đó, cũng là bóng dáng hơi có vẻ gầy yếu, nhưng mà, hắn không phải An Ức, hắn là người tên A gửi thư cho cô.
Phong Quang bắt đầu bội phục chính mình, trước kia rõ ràng cô rất sợ những thứ này, nhưng hiện tại, cô thế mà lại chủ động đi đến gần một con quỷ, còn lại là một ác quỷ.
“anh A…” Tay cô níu chặt góc váy, dùng giọng nói kiên định đáng quý nói: “Chuyện anh muốn dẫn tôi đi xuống địa ngục, chúng ta nói chuyện một chútđi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook