[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm
-
Chương 8: [Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (8)
Tần Tranh Vanh nghe lời nói này trên mặt cũng dần xanh mét, gân trên trán hắn cũng dần nổi lên, hắn hung hắn ngắt Tần Trăn Trăn một cái, cố gắng đè nén hòa khí của mình.
Tần Trăn Trăn sợ hết hồn hết vía, cô ta thật không ngờ video lại có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn bị rêu rao bàn tán.
Cô ta sau này còn cần mặt mũi...
Trên sân khấu Tô Hòa vẫn không xuống nước, không buông tha, nghe lời giải thích của Mộ Liên, trên mặt cô liền vô cùng thất vọng và tức giận.
"Anh uống say, cho nên cùng em gái tôi xảy ra quan hệ? Anh không tự nguyên, em gái tôi cũng không tự nguyện?"
Tô Hòa tiến tới gần Mộ Liên, con ngươi nàng khóa trên người Mộ Liên, mang cảm giác áp bách cực lớn, "Mộ Liên, anh đây là cưỡng gian! Anh cưỡng gian em gái tôi, anh có phải cưỡng gian em gái tôi hay không?"
Cưỡng gian hai chữ này giống như một cây kim, đâm thần kinh Mộ Liên đau đớn.
Dưới sự ép bức của Tô Hòa, Mộ Liên vội vàng lắc đầu, "Không phải, cô ta tự nguyện, thật sự là cô ta tự nguyện."
Một Liên vừa dứt lời, lại một cái tát quăng tới.
Khí lực cực lớn, thanh âm vang, để cho hội trường ồn ào huyên náo yên tĩnh lại.
"Mấy người cần thể diện không? Một người là em gái ruột của tôi, một người là hôn phu, mấy người lại làm ra chuyện này với tôi."
Âm thanh của Tô Hòa phát ra vang dội phòng tiệc, cô từng chữ từng chữ như châu ngọc, "Các người không phụ lòng tôi sao? Các người thật vô sỉ vô cùng! Khiến cho người ta chán chét! Vô liêm sỉ!"
Từng chữ từng câu của Tô Hòa khiến cho mặt mũi Tần Tranh Vanh đều mất hết, hắn cũng không thể đè xuống hòa khí, giơ tay quăng một cái tát vào mặt Tần Trăn Trăn.
"Cô có xấu hổ hay không?" Tần Tranh Vanh giận không kiềm được, "Người đàn ông của chị mình mà cũng cướp!"
Tần Trăn Trăn bị tát ngay trước mặt mọi người như vậy, liền che mặt khóc.
Nhìn thấy Tần Trăn Trăn như vậy, Tần Tranh Vanh liền tức giận nói, "Còn có mặt mũi... Cô còn mặt mũi khóc!"
Thấy Tần Tranh Vanh đưa tay còn muốn đánh Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh vội vàng ngăn cản, "Đừng đánh, nhiều người nhìn như vậy."
Lời này của Lý Uyển Linh rất có tác dụng, khiến cho Tần Tranh Vanh dừng tay.
Hôm nay đã vứt bỏ mặt mũi, mọi người trong hội trường đều nhìn lại, Tần Tranh Vanh là một người coi trọng thể diện, hắn chỉ có thể nuốt răng vừa rụng vào bụng mà nuốt xuống cơn tức này.
Chuyên tức giận này khiến huyết áp Tần Tranh Vanh tăng cao, hắn che gáy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lý Uyển Linh thấy vậy, vội vàng vỗ lưng Tần Tranh Vanh giúp hắn thuận khí, "Đừng tức giận, thuốc ở trong xe, em đi lấy thuốc cho anh?"
Tần Tranh Vanh căn bản không cảm kích, hắn bây giờ nhìn thấy hai mẹ con này liền thấy phiền, cho nên liền lạnh lùng hất tay Lý Uyển Linh ra.
Lý Uyển Linh sắc mặt không nhịn được giận, nhưng lại không dám nổi giận, bà ta chỉ có thể dùng sắc mặt khó coi trừng mắt một cái với Tần Trăn Trăn, chê cô ta không bình tĩnh.
Lúc này Tần Trăn Trăn che mặt khóc, chuyện này nháo lớn như vậy, cô ta mất hết mặt mũi.
Nghĩ tới sau này bị người khác chỉ chỏ, Tần Trăn Trăn trong lòng liền tuyệt vòng, cô ta không nghĩ tới Tần Dung sẽ ác như vậy, lại dám phát video ra.
Trên sân khấu, Tô Hòa sau khi đẩy đẩy Mộ Liên mấy cái, buông xuống một câu nói, "Chia tay đi", liền rời đi.
Mộ Liên vẫn chưa lấy lại tin thần sau cú sốc, hắn ngơ ngác đứng yên, mơ hồ nhìn bóng lưng Tô Hòa mà không kịp phản ứng.
"Dung Dung." Tần Tranh Vanh đuổi kịp Tô Hòa.
"Ba." Tô Hòa quay đầu nhìn Tần Tranh Vanh, đôi mắt cô đỏ hoe, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, mang theo bất lực và khổ sở, "Mẹ con không có ở đây, ba sẽ để bọn họ ức hiếp con như vậy?"
Tần Tranh Vanh trong lòng đau xót, hắn há miệng một cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Hòa không nói nửa lời, cô tựa như hết sức thất vọng, trực tiếp rời khỏi hội trường.
Thấy Tô Hòa và Tần Tranh Vanh cãi nhau, Lý Uyển Linh liền vội đi tới, bà ta sẳng giọng quở trách:
"Chuyện này Dung Dung thật không hiểu chuyện rồi, anh huyết áp cao, lúc này còn khó chịu với anh..."
Không đợi Lý Uyển Linh nói xong, Tần Tranh Vanh xoay người cho Lý Uyển Linh một cái tát, hắn gần như hung tợn, "Bà im miệng cho tôi!"
Tần Trăn Trăn sợ hết hồn hết vía, cô ta thật không ngờ video lại có thể xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn bị rêu rao bàn tán.
Cô ta sau này còn cần mặt mũi...
Trên sân khấu Tô Hòa vẫn không xuống nước, không buông tha, nghe lời giải thích của Mộ Liên, trên mặt cô liền vô cùng thất vọng và tức giận.
"Anh uống say, cho nên cùng em gái tôi xảy ra quan hệ? Anh không tự nguyên, em gái tôi cũng không tự nguyện?"
Tô Hòa tiến tới gần Mộ Liên, con ngươi nàng khóa trên người Mộ Liên, mang cảm giác áp bách cực lớn, "Mộ Liên, anh đây là cưỡng gian! Anh cưỡng gian em gái tôi, anh có phải cưỡng gian em gái tôi hay không?"
Cưỡng gian hai chữ này giống như một cây kim, đâm thần kinh Mộ Liên đau đớn.
Dưới sự ép bức của Tô Hòa, Mộ Liên vội vàng lắc đầu, "Không phải, cô ta tự nguyện, thật sự là cô ta tự nguyện."
Một Liên vừa dứt lời, lại một cái tát quăng tới.
Khí lực cực lớn, thanh âm vang, để cho hội trường ồn ào huyên náo yên tĩnh lại.
"Mấy người cần thể diện không? Một người là em gái ruột của tôi, một người là hôn phu, mấy người lại làm ra chuyện này với tôi."
Âm thanh của Tô Hòa phát ra vang dội phòng tiệc, cô từng chữ từng chữ như châu ngọc, "Các người không phụ lòng tôi sao? Các người thật vô sỉ vô cùng! Khiến cho người ta chán chét! Vô liêm sỉ!"
Từng chữ từng câu của Tô Hòa khiến cho mặt mũi Tần Tranh Vanh đều mất hết, hắn cũng không thể đè xuống hòa khí, giơ tay quăng một cái tát vào mặt Tần Trăn Trăn.
"Cô có xấu hổ hay không?" Tần Tranh Vanh giận không kiềm được, "Người đàn ông của chị mình mà cũng cướp!"
Tần Trăn Trăn bị tát ngay trước mặt mọi người như vậy, liền che mặt khóc.
Nhìn thấy Tần Trăn Trăn như vậy, Tần Tranh Vanh liền tức giận nói, "Còn có mặt mũi... Cô còn mặt mũi khóc!"
Thấy Tần Tranh Vanh đưa tay còn muốn đánh Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh vội vàng ngăn cản, "Đừng đánh, nhiều người nhìn như vậy."
Lời này của Lý Uyển Linh rất có tác dụng, khiến cho Tần Tranh Vanh dừng tay.
Hôm nay đã vứt bỏ mặt mũi, mọi người trong hội trường đều nhìn lại, Tần Tranh Vanh là một người coi trọng thể diện, hắn chỉ có thể nuốt răng vừa rụng vào bụng mà nuốt xuống cơn tức này.
Chuyên tức giận này khiến huyết áp Tần Tranh Vanh tăng cao, hắn che gáy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lý Uyển Linh thấy vậy, vội vàng vỗ lưng Tần Tranh Vanh giúp hắn thuận khí, "Đừng tức giận, thuốc ở trong xe, em đi lấy thuốc cho anh?"
Tần Tranh Vanh căn bản không cảm kích, hắn bây giờ nhìn thấy hai mẹ con này liền thấy phiền, cho nên liền lạnh lùng hất tay Lý Uyển Linh ra.
Lý Uyển Linh sắc mặt không nhịn được giận, nhưng lại không dám nổi giận, bà ta chỉ có thể dùng sắc mặt khó coi trừng mắt một cái với Tần Trăn Trăn, chê cô ta không bình tĩnh.
Lúc này Tần Trăn Trăn che mặt khóc, chuyện này nháo lớn như vậy, cô ta mất hết mặt mũi.
Nghĩ tới sau này bị người khác chỉ chỏ, Tần Trăn Trăn trong lòng liền tuyệt vòng, cô ta không nghĩ tới Tần Dung sẽ ác như vậy, lại dám phát video ra.
Trên sân khấu, Tô Hòa sau khi đẩy đẩy Mộ Liên mấy cái, buông xuống một câu nói, "Chia tay đi", liền rời đi.
Mộ Liên vẫn chưa lấy lại tin thần sau cú sốc, hắn ngơ ngác đứng yên, mơ hồ nhìn bóng lưng Tô Hòa mà không kịp phản ứng.
"Dung Dung." Tần Tranh Vanh đuổi kịp Tô Hòa.
"Ba." Tô Hòa quay đầu nhìn Tần Tranh Vanh, đôi mắt cô đỏ hoe, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, mang theo bất lực và khổ sở, "Mẹ con không có ở đây, ba sẽ để bọn họ ức hiếp con như vậy?"
Tần Tranh Vanh trong lòng đau xót, hắn há miệng một cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Hòa không nói nửa lời, cô tựa như hết sức thất vọng, trực tiếp rời khỏi hội trường.
Thấy Tô Hòa và Tần Tranh Vanh cãi nhau, Lý Uyển Linh liền vội đi tới, bà ta sẳng giọng quở trách:
"Chuyện này Dung Dung thật không hiểu chuyện rồi, anh huyết áp cao, lúc này còn khó chịu với anh..."
Không đợi Lý Uyển Linh nói xong, Tần Tranh Vanh xoay người cho Lý Uyển Linh một cái tát, hắn gần như hung tợn, "Bà im miệng cho tôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook