[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong
-
Quyển 3 - Chương 45: [TG4]: Cổ đại mạt thế (2)
Tĩnh Hạ vừa đi vừa nhìn xung quanh, dự định đi kiếm cái cửa hàng không người nào đó để lấy tạm bộ y phục thay, chứ nếu như cứ mặc đồ của chính cô thì lại quá nổi bật, đến lúc đó lại rất phiền phức.
Xem ra vận khí của cô cũng không tồi, quả thực là kiếm được một cửa hàng, tuy nhiên khung cảnh bên trong lại rất hỗn loạn, đồ vật vương vãi xung quanh, thậm chí còn có không ít vết máu dính trên vải.
Xem ra chủ tiệm ở đây đều bị zombie diệt rồi.
Tĩnh Hạ tiến vào sâu hơn, mở ra một cánh cửa nọ, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là y phục được bày ngay ngắn trên kệ, hơn nữa còn có không ít.
Cô liền một phát cất hết đồ vào không gian, sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng chọn lấy một bộ y phục màu hường phấn thêu mẫu đơn để mặc.
Nếu bộ váy trước đó của cô tuy không có hoa văn gì nhưng vẫn chứa đầy tiên khí cao cao tại thượng, không ai dám nhìn thẳng, thì bộ y phục này mang đến cảm giác ngược lại.
Mỹ lệ nhưng không dung tục, vừa tao nhã vừa cao quý.
Sau khi tự lấy gương ra nhìn ngắm một hồi, Tĩnh Hạ mới hài lòng thu gương lại, điềm nhiên phẩy chiếc quạt lông vũ đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra ngoài, đập vào mắt cô chính là dung nhan nam nhân đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông kia.
Nội tâm Tĩnh Hạ phun tào.
Đùa ta à? Không trùng hợp như thế chứ?
Thanh Ẩn đúng lúc dừng lại trước cửa tuệm mà Tĩnh Hạ đang đứng, liếc nhìn xung quanh một lát, tầm mắt bất ngờ chạm vào đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Hạ, trong nhất thời, hai đôi mắt giao nhau trên không trung.
Tĩnh Hạ tỏ vẻ nghi hoặc.
Rốt cuộc cái tên này ra ngoài làm gì mà không có lấy một tên thuộc hạ nào đi theo vậy?
Không sợ có một tên zombie nào đó đột nhiên nhảy ra cắn chết hắn ta à?
Tĩnh Hạ cũng không định để ý tới hắn, định nhấc chân rời đi trước.
Bất ngờ, một giọng nói phi thường êm tai cất lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Ngươi biết cách tiêu diệt thi thể kia?".
Tĩnh Hạ dừng bước, nhìn về phía Thanh Ẩn.
Cô lúc bấy giờ mới kịp phản ứng "thi thể" trong miệng Thanh Ẩn nói là tên zombie kia.
Tĩnh Hạ bình tĩnh gật đầu, không lên tiếng.
"Rất lợi hại". Thanh Ẩn trầm giọng khen một câu, đáy mắt hắn nhìn cô hiện lên tia dò xét, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô khẽ nhướng mày: "Cũng tạm, không lợi hại lắm".
Tuy rằng lời nói giống như tự hạ thấp năng lực bản thân, nhưng ngữ điệu lại không có chút gì là khiêm tốn, ngược lại còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Thanh Ẩn: "..."
Hắn nghiền ngẫm nhìn chiếc quạt lông vũ trắng tinh trên tay Tĩnh Hạ.
Vừa nãy cô không hề dùng đao kiếm mà chỉ dùng chiếc quạt này giết chết tên thi thể kia, ngẫm lại, một nữ nhân như cô dám một mình đi ra ngoài, hẳn cũng không phải người bình thường.
"Ngoài cách chém đầu ra, ngươi có còn biết cách nào khác để diệt bọn chúng không?".
Thanh Ẩn đứng thẳng người, một bộ dáng thành tâm tiếp thu kiến thức.
Hiển nhiên, bọn chúng trong miệng Thanh Ẩn chính là đám zombie kia.
Đôi mắt Tĩnh Hạ chỉ đơn thuần đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó mới từ từ mở miệng: "Vị công tử này, chúng ta quen nhau sao?".
Thanh Ẩn nghe được câu hỏi này của cô, hơi ngẩn người.
Đúng vậy, giữa hắn với cô chỉ đơn thuần là hai người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt hai lần, câu hỏi vừa rồi của hắn cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, cho dù cô có biết nhưng không muốn nói thì cũng là điều bình thường.
Thanh Ẩn mím môi, đôi mắt hơi cụp xuống, trầm giọng nói ra câu "Làm phiền cô nương rồi" sau đó quay người đi thẳng.
[ Kí chủ, đây là cơ hội tốt để tiếp cận mục tiêu, tại sao cô lại không nói cho hắn biết? ]
Trong thanh âm băng lãnh của 123 không khó để nghe ra sự khó hiểu trong đó.
"Ta biết gì về hắn mà nói?".
Từ khi cô tới đây, ngoài tình hình của đại lục này ra, còn lại tình hình của mục tiêu cô một chút cũng không biết, muốn cô giúp hắn?
Giúp bằng niềm tin và hi vọng ấy.
[ Nhờ kí chủ nhắc nhở, ta đã nhớ ra rồi ]
Ngay sau khi 123 nói xong, một đống dữ liệu lập tức như thác nước đổ dồn vào đầu cô, khiến cả người hơi lảo đảo ra sau, nhờ bám chắc chiếc cột nhà bên cạnh mới trụ được.
Mẹ kiếp.
Cho dù cải tiến lên vẫn phế vật như vậy.
Thanh Ẩn.
Nhị vương gia đương triều của Vĩnh Chi đại lục.
Là con trai của Quý phi, lên 10 tuổi đã được phong vương, có thể thấy được vị hoàng tử này được ân sủng tới cỡ nào.
Cái gọi là thiên chi kiêu tử trong miệng người đời chính là dùng để miêu tả Thanh Ẩn.
Tuy nhiên, tất cả việc này đều chỉ là một âm mưu của vị hoàng đế đương nhiệm.
Vị hoàng đế này thực hiện kế hoạch phủng sát, khiến các vị vương gia khác chĩa mũi nhọn về phía Thanh Ẩn, nhằm bảo vệ vị Thất vương gia cùng vị phi tần mà ông ta yêu.
Sẽ chỉ là sự tranh đấu hoàng vị trong nhà đế vương bình thường nếu như dịch bệnh không xảy ra.
Dịch bệnh lan rộng trong phạm vi cả nước, người chết kẻ thành thây ma hỗn loạn khắp nơi, hoàng đế cuối cùng cũng hạ lệnh, bất kì ai trong số các vương gia có thể tìm cách giải quyết bệnh dịch, ngôi vị này sẽ truyền cho người đó.
Tuy nhiên, mọi việc ngày càng tồi tệ hơn, các vị vương gia khác lợi dụng việc này nhằm trử khử lẫn nhau. Tất nhiên, Thanh Ẩn thân là người đứng đầu sóng ngọn gió cũng không thoát được.
Lúc hắn tự mình ra ngoài vi hành, tìm hiểu tình trạng xung quanh, thế nhưng không biết do ai gài bẫy, Thanh Ẩn đột ngột rơi vào vòng vây của đám thây ma.
Thanh Ẩn chỉ là người cổ đại, kiến thức về chuyện này tuyệt đối không thể so với người hiện đại, thế nhưng hắn có võ công cao cường, cộng thêm ám vệ vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ hắn, trong lúc nhất thời đám thây ma không làm gì được hắn.
Tuy nhiên, có câu nói "Kiến có thể cắn chết voi".
Dù võ công có cao đến bao nhiêu, nhưng đám thây ma lại đông đến bất thường, hơn nữa có chém thế nào cũng không chết, cho nên ám vệ bị giết gần hết, chính Thanh Ẩn cũng bị cắn một nhát vào tay.
Như đã nói, Thanh Ẩn không biết gì về đám thây ma này, nên chính hắn cũng không biết nhát cắn kia có ảnh hưởng gì tới hắn.
Tuy rằng có chạy thoát, thế nhưng trong tối hôm đó cả thân thể Thanh Ẩn co giật, quằn quại, hắn mất đi ý thức, trợ thành thây ma giết hết những người trong phủ.
Cuối cùng, Thanh Ẩn chết dưới lưỡi kiếm của Thất vương gia được nhận lệnh đi diệt trừ hắn, cuối cùng, đường đường là nhân trung long phượng lại lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
....
Một từ thôi, thảm!
Cũng phải thôi, kiến thức của những người ở đây rất hạn hẹp so với những người hiện đại. Chính Thanh Ẩn dù có được xưng là thông minh bao nhiêu cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên Tĩnh Hạ chợt nhớ ra.
Biến cố xảy ra khi Thanh Ẩn đi vi hành, vậy tức là...
Ngày hôm nay a!
Tĩnh Hạ nhìn theo hướng Thanh Ẩn rời đi, nhưng cũng không vội đuổi theo.
[ Kí chủ, cô đừng bình tĩnh như vậy được không? Đối tượng có thể đang gặp nguy hiểm rồi đó ]
Nhìn Tĩnh Hạ tuy đã tiếp thu xong kịch bản nhưng vẫn bình chân như vại, 123 tỏ ra gấp gáp.
"Sống chết có số". Tĩnh Hạ hướng về phía trước mà đi, bộ dáng vẫn thong dong, thản nhiên nói ra một câu khiến 123 muốn offline.
Đi được nửa đường, đột nhiên cô nghe thấy có rất nhiều âm thanh kêu gào văng vẳng đâu đó, Tĩnh Hạ nhìn vào con ngõ nhỏ bên trái mình, cô cảm thấy chắc hẳn âm thanh phát ra từ đây.
Tĩnh Hạ nhón chân lên, linh hoạt nhảy ra các mái nhà, cuối cùng dừng trước mái của một khách điếm.
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống, ngoài dự kiến, cô lại thấy một màn khá đặc sắc.
Bên dưới con đường không quá rộng, một đám zombie tạo thành một vòng tròn đông đúc vây quanh một nhóm người. Mà bên trong cái vòng tròn đó, chính là Thanh Ẩn cùng với một vài ám vệ dùng chiêu thức sắc bén, chém bay đầu không ít zombie.
Nhìn tình cảnh này, Tĩnh Hạ dám chắc, cái tình cảnh chật vật trong kịch bản có thể sẽ không xảy ra, cho nên cô chỉ cần đứng nhìn là được rồi.
123, ngươi nhìn đi, xem ra đối tượng cũng học được cách tiêu diệt zombie rồi, cần gì ta phải ra tay giúp hắn nữa?
[... Kí chủ, không thể chủ quan, cô cần phải ở đến cuối mới biết được ]
123 thật sự có cảm giác cạn lời với cô.
Thanh Ẩn vốn dĩ rất tập trung giết zombie, thế nhưng trong giây lát, khóe mắt hắn lại chạm phải với hình bóng thiếu nữ đứng trên mái nhà.
Vạt áo của thiếu nữ khẽ lay động, mái tóc dài đen nhánh bay theo chiều gió, đôi mắt sâu không thấy đáy liếc nhìn xuống chỗ hắn, tuy nhiên, trông cô không có bộ dáng muốn ra tay cứu giúp, mà trái lại còn có chút ý tứ xem kịch vui.
Đám zombie nhìn đám người hung thần ác sát không chút lưu tình hạ thủ trước mặt, theo bản năng lùi lại. Thế nhưng, có con lợi dụng lúc Thanh Ẩn mất tập trung mà lao đến, nhăm nhe cắn đứt cổ hắn.
Xem ra vận khí của cô cũng không tồi, quả thực là kiếm được một cửa hàng, tuy nhiên khung cảnh bên trong lại rất hỗn loạn, đồ vật vương vãi xung quanh, thậm chí còn có không ít vết máu dính trên vải.
Xem ra chủ tiệm ở đây đều bị zombie diệt rồi.
Tĩnh Hạ tiến vào sâu hơn, mở ra một cánh cửa nọ, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là y phục được bày ngay ngắn trên kệ, hơn nữa còn có không ít.
Cô liền một phát cất hết đồ vào không gian, sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng chọn lấy một bộ y phục màu hường phấn thêu mẫu đơn để mặc.
Nếu bộ váy trước đó của cô tuy không có hoa văn gì nhưng vẫn chứa đầy tiên khí cao cao tại thượng, không ai dám nhìn thẳng, thì bộ y phục này mang đến cảm giác ngược lại.
Mỹ lệ nhưng không dung tục, vừa tao nhã vừa cao quý.
Sau khi tự lấy gương ra nhìn ngắm một hồi, Tĩnh Hạ mới hài lòng thu gương lại, điềm nhiên phẩy chiếc quạt lông vũ đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra ngoài, đập vào mắt cô chính là dung nhan nam nhân đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông kia.
Nội tâm Tĩnh Hạ phun tào.
Đùa ta à? Không trùng hợp như thế chứ?
Thanh Ẩn đúng lúc dừng lại trước cửa tuệm mà Tĩnh Hạ đang đứng, liếc nhìn xung quanh một lát, tầm mắt bất ngờ chạm vào đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Hạ, trong nhất thời, hai đôi mắt giao nhau trên không trung.
Tĩnh Hạ tỏ vẻ nghi hoặc.
Rốt cuộc cái tên này ra ngoài làm gì mà không có lấy một tên thuộc hạ nào đi theo vậy?
Không sợ có một tên zombie nào đó đột nhiên nhảy ra cắn chết hắn ta à?
Tĩnh Hạ cũng không định để ý tới hắn, định nhấc chân rời đi trước.
Bất ngờ, một giọng nói phi thường êm tai cất lên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Ngươi biết cách tiêu diệt thi thể kia?".
Tĩnh Hạ dừng bước, nhìn về phía Thanh Ẩn.
Cô lúc bấy giờ mới kịp phản ứng "thi thể" trong miệng Thanh Ẩn nói là tên zombie kia.
Tĩnh Hạ bình tĩnh gật đầu, không lên tiếng.
"Rất lợi hại". Thanh Ẩn trầm giọng khen một câu, đáy mắt hắn nhìn cô hiện lên tia dò xét, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô khẽ nhướng mày: "Cũng tạm, không lợi hại lắm".
Tuy rằng lời nói giống như tự hạ thấp năng lực bản thân, nhưng ngữ điệu lại không có chút gì là khiêm tốn, ngược lại còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Thanh Ẩn: "..."
Hắn nghiền ngẫm nhìn chiếc quạt lông vũ trắng tinh trên tay Tĩnh Hạ.
Vừa nãy cô không hề dùng đao kiếm mà chỉ dùng chiếc quạt này giết chết tên thi thể kia, ngẫm lại, một nữ nhân như cô dám một mình đi ra ngoài, hẳn cũng không phải người bình thường.
"Ngoài cách chém đầu ra, ngươi có còn biết cách nào khác để diệt bọn chúng không?".
Thanh Ẩn đứng thẳng người, một bộ dáng thành tâm tiếp thu kiến thức.
Hiển nhiên, bọn chúng trong miệng Thanh Ẩn chính là đám zombie kia.
Đôi mắt Tĩnh Hạ chỉ đơn thuần đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó mới từ từ mở miệng: "Vị công tử này, chúng ta quen nhau sao?".
Thanh Ẩn nghe được câu hỏi này của cô, hơi ngẩn người.
Đúng vậy, giữa hắn với cô chỉ đơn thuần là hai người xa lạ, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt hai lần, câu hỏi vừa rồi của hắn cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, cho dù cô có biết nhưng không muốn nói thì cũng là điều bình thường.
Thanh Ẩn mím môi, đôi mắt hơi cụp xuống, trầm giọng nói ra câu "Làm phiền cô nương rồi" sau đó quay người đi thẳng.
[ Kí chủ, đây là cơ hội tốt để tiếp cận mục tiêu, tại sao cô lại không nói cho hắn biết? ]
Trong thanh âm băng lãnh của 123 không khó để nghe ra sự khó hiểu trong đó.
"Ta biết gì về hắn mà nói?".
Từ khi cô tới đây, ngoài tình hình của đại lục này ra, còn lại tình hình của mục tiêu cô một chút cũng không biết, muốn cô giúp hắn?
Giúp bằng niềm tin và hi vọng ấy.
[ Nhờ kí chủ nhắc nhở, ta đã nhớ ra rồi ]
Ngay sau khi 123 nói xong, một đống dữ liệu lập tức như thác nước đổ dồn vào đầu cô, khiến cả người hơi lảo đảo ra sau, nhờ bám chắc chiếc cột nhà bên cạnh mới trụ được.
Mẹ kiếp.
Cho dù cải tiến lên vẫn phế vật như vậy.
Thanh Ẩn.
Nhị vương gia đương triều của Vĩnh Chi đại lục.
Là con trai của Quý phi, lên 10 tuổi đã được phong vương, có thể thấy được vị hoàng tử này được ân sủng tới cỡ nào.
Cái gọi là thiên chi kiêu tử trong miệng người đời chính là dùng để miêu tả Thanh Ẩn.
Tuy nhiên, tất cả việc này đều chỉ là một âm mưu của vị hoàng đế đương nhiệm.
Vị hoàng đế này thực hiện kế hoạch phủng sát, khiến các vị vương gia khác chĩa mũi nhọn về phía Thanh Ẩn, nhằm bảo vệ vị Thất vương gia cùng vị phi tần mà ông ta yêu.
Sẽ chỉ là sự tranh đấu hoàng vị trong nhà đế vương bình thường nếu như dịch bệnh không xảy ra.
Dịch bệnh lan rộng trong phạm vi cả nước, người chết kẻ thành thây ma hỗn loạn khắp nơi, hoàng đế cuối cùng cũng hạ lệnh, bất kì ai trong số các vương gia có thể tìm cách giải quyết bệnh dịch, ngôi vị này sẽ truyền cho người đó.
Tuy nhiên, mọi việc ngày càng tồi tệ hơn, các vị vương gia khác lợi dụng việc này nhằm trử khử lẫn nhau. Tất nhiên, Thanh Ẩn thân là người đứng đầu sóng ngọn gió cũng không thoát được.
Lúc hắn tự mình ra ngoài vi hành, tìm hiểu tình trạng xung quanh, thế nhưng không biết do ai gài bẫy, Thanh Ẩn đột ngột rơi vào vòng vây của đám thây ma.
Thanh Ẩn chỉ là người cổ đại, kiến thức về chuyện này tuyệt đối không thể so với người hiện đại, thế nhưng hắn có võ công cao cường, cộng thêm ám vệ vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ hắn, trong lúc nhất thời đám thây ma không làm gì được hắn.
Tuy nhiên, có câu nói "Kiến có thể cắn chết voi".
Dù võ công có cao đến bao nhiêu, nhưng đám thây ma lại đông đến bất thường, hơn nữa có chém thế nào cũng không chết, cho nên ám vệ bị giết gần hết, chính Thanh Ẩn cũng bị cắn một nhát vào tay.
Như đã nói, Thanh Ẩn không biết gì về đám thây ma này, nên chính hắn cũng không biết nhát cắn kia có ảnh hưởng gì tới hắn.
Tuy rằng có chạy thoát, thế nhưng trong tối hôm đó cả thân thể Thanh Ẩn co giật, quằn quại, hắn mất đi ý thức, trợ thành thây ma giết hết những người trong phủ.
Cuối cùng, Thanh Ẩn chết dưới lưỡi kiếm của Thất vương gia được nhận lệnh đi diệt trừ hắn, cuối cùng, đường đường là nhân trung long phượng lại lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
....
Một từ thôi, thảm!
Cũng phải thôi, kiến thức của những người ở đây rất hạn hẹp so với những người hiện đại. Chính Thanh Ẩn dù có được xưng là thông minh bao nhiêu cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên Tĩnh Hạ chợt nhớ ra.
Biến cố xảy ra khi Thanh Ẩn đi vi hành, vậy tức là...
Ngày hôm nay a!
Tĩnh Hạ nhìn theo hướng Thanh Ẩn rời đi, nhưng cũng không vội đuổi theo.
[ Kí chủ, cô đừng bình tĩnh như vậy được không? Đối tượng có thể đang gặp nguy hiểm rồi đó ]
Nhìn Tĩnh Hạ tuy đã tiếp thu xong kịch bản nhưng vẫn bình chân như vại, 123 tỏ ra gấp gáp.
"Sống chết có số". Tĩnh Hạ hướng về phía trước mà đi, bộ dáng vẫn thong dong, thản nhiên nói ra một câu khiến 123 muốn offline.
Đi được nửa đường, đột nhiên cô nghe thấy có rất nhiều âm thanh kêu gào văng vẳng đâu đó, Tĩnh Hạ nhìn vào con ngõ nhỏ bên trái mình, cô cảm thấy chắc hẳn âm thanh phát ra từ đây.
Tĩnh Hạ nhón chân lên, linh hoạt nhảy ra các mái nhà, cuối cùng dừng trước mái của một khách điếm.
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống, ngoài dự kiến, cô lại thấy một màn khá đặc sắc.
Bên dưới con đường không quá rộng, một đám zombie tạo thành một vòng tròn đông đúc vây quanh một nhóm người. Mà bên trong cái vòng tròn đó, chính là Thanh Ẩn cùng với một vài ám vệ dùng chiêu thức sắc bén, chém bay đầu không ít zombie.
Nhìn tình cảnh này, Tĩnh Hạ dám chắc, cái tình cảnh chật vật trong kịch bản có thể sẽ không xảy ra, cho nên cô chỉ cần đứng nhìn là được rồi.
123, ngươi nhìn đi, xem ra đối tượng cũng học được cách tiêu diệt zombie rồi, cần gì ta phải ra tay giúp hắn nữa?
[... Kí chủ, không thể chủ quan, cô cần phải ở đến cuối mới biết được ]
123 thật sự có cảm giác cạn lời với cô.
Thanh Ẩn vốn dĩ rất tập trung giết zombie, thế nhưng trong giây lát, khóe mắt hắn lại chạm phải với hình bóng thiếu nữ đứng trên mái nhà.
Vạt áo của thiếu nữ khẽ lay động, mái tóc dài đen nhánh bay theo chiều gió, đôi mắt sâu không thấy đáy liếc nhìn xuống chỗ hắn, tuy nhiên, trông cô không có bộ dáng muốn ra tay cứu giúp, mà trái lại còn có chút ý tứ xem kịch vui.
Đám zombie nhìn đám người hung thần ác sát không chút lưu tình hạ thủ trước mặt, theo bản năng lùi lại. Thế nhưng, có con lợi dụng lúc Thanh Ẩn mất tập trung mà lao đến, nhăm nhe cắn đứt cổ hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook