Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Chương 117: (39) Con đường làm nữ phụ ác độc của hoàng hậu

Editor: Nhan

Khúc Yên cùng Nam Cung Sở tới một tửu lâu.

Cô cố ý chọn vị trí nổi bật, gọi đồ ăn ngon bày đầy bàn, cười híp mắt gắp thức ăn cho Nam Cung Sở: "Nam Cung ca ca, ăn một miếng gà chiên giòn đi nào."

"Được." Nam Cung Sở đẩy đĩa bánh quế ra trước mặt cô, "Nha đầu, đây là bánh muội thích nhất, mau nếm thử a."

"Cảm ơn Nam Cung ca ca!" Khúc Yên cười ngọt ngào.

Mục Hàn từ dưới lầu đi lên, còn chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng cười ròn rã của thiếu nữ.

Bước chân hắn nặng nề, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một nam một nữ ngồi ở lầu hai, cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng thân mật.

Mắt hắn dần tối lại.

"Nam Cung ca ca, đã lâu không gặp huynh, gần đây ở trên núi có gì mới mẻ không?" Khúc Yên cố ý nhắc tới ' trên núi ', như vậy liền có thể liên hệ với lần cô ẩn thân trên núi trước đây.

"Không có việc gì để làm nên học dùng lá cây bện thành chuồn chuồn." Nam Cung Sở lấy ra một chú chuồn chuồn xanh lá từ ống tay áo, "Tặng cho muội."

"Thật đẹp." Khúc Yên cầm ở trong tay, nhìn nhìn, cảm thấy giống như đúc, lờ mờ có thể nhìn thấy tâm tư cẩn thận, tỉ mỉ của người bện nó.

Cô khen thật lòng, "Đồ mà Nam Cung ca ca làm lúc nào cũng đặc biệt tinh xảo."

Không hổ là quân sư Nam Cung tương lai tọa trấn đại quân Bắc triều.



Có thể đánh cược một lần cao thấp cùng nam chính thế giới này.

"Nếu muội thích nó như vậy thì để ta làm thêm mấy cái cho muội." Nam Cung Sở thấy cô vui vẻ cũng cảm thấy cao hứng.

Hắn đã lâu chưa gặp cô, trong ấn tượng của hắn, cô vẫn là tiểu cô nương nhỏ bé đáng yêu.

Ở trước mặt người ngoài điêu ngoa ngang ngược, trên thực tế nội tâm lại yếu đuối.

Mẫu thân cô chuyên tâm tranh giành sủng ái nơi hậu cung, lấy cô làm công cụ, chưa từng dạy dỗ cô thật tốt.

Cô lại nhạy bén, biết mẫu thân cũng không thương mà chỉ là lợi dụng cô, thường xuyên trốn khóc một mình.

Sau khi khóc xong, ở trước mặt người khác lại càng thêm ngang ngược.

Có lẽ là một loại phản ứng tự bảo vệ mình.

Nghe nói hai năm nay cô càng trầm trọng hơn, càng ngày càng quá mức.

"Nha đầu, huynh nghe nói muội......" Nam Cung Sở vẫn dùng xưng hô khi còn bé như cũ, cân nhắc dùng từ, nói, "Muội có dự định yên bề gia thất?"

Cô nuôi nam sủng đẹp mắt trong phủ, trắng trợn cướp đoạt nô lệ xinh đẹp, những tin đồn này hắn cũng có nghe thấy.

"Sao Nam Cung ca ca lại hỏi như vậy?"



"Muội vốn rất ham chơi, sau khi thành thân có lẽ có thể ổn định lại." Nam Cung Sở có ý tốt nói, "Nếu muội vừa ý binh sĩ nào, huynh có thể giúp muội xem xem xét nhân phẩm."

"Ta cảm thấy như huynh là rất tốt." Khúc Yên cong môi nở nụ cười.

Cô sớm đã thấy thân ảnh xanh nhạt ở cầu thang gỗ bên kia.

Cô tiếp tục nói, "Ta thích nam tử đối tốt với ta giống như Nam Cung ca ca, ghét những người không tín nhiệm ta nhất."

"Giữa huynh và muội......" Nam Cung Sở cười nhẹ lắc đầu, "Phụ thân muội...... Những cái kia đều là nói đùa."

Hoàng thượng đã từng đề cập qua muốn gả Tam công chúa cho hắn, nhưng lúc đó cả hai tuổi còn nhỏ, mà hắn với cô cũng chưa từng có tình cảm vượt qua huynh muội.

"Chẳng lẽ Nam Cung ca ca ghét muội?" Khúc Yên hỏi.

"Muội biết huynh cũng không có ý này." Ánh mắt Nam Cung Sở rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã dịch dung của cô.

Mặc dù tướng mạo có chỗ thay đổi, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra cô.

Khác biệt duy nhất là cô cười lên vô cùng đẹp mắt, dù mắt thành một mí nhưng vẫn rạng ngời.

Mơ hồ trong đó còn đẹp hơn, có một loại khí chất không thể nói thành lời.

Có thể đây chính là thiếu nữ mười tám đại biến?

"Nếu có một ngày Nam Cung ca ca nhất định phải cưới muội, huynh có nguyện ý không?" Khúc Yên đột nhiên hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương