Màu Xanh Huyền Bí
-
Chương 2
Tang Đồng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi rửa mặt xong ra ngoài mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn trước khi đi còn để lại đồ ăn sáng. Tang Đồng vội vã ăn qua loa một chút, nhớ tới bản thảo còn chút dở dang liền trở lại phòng ngủ mở máy tính bắt đầu công việc.
Tang Đồng thuộc loại thay đổi giữa chừng, hai năm trước thối lui khỏi làng giải trí sau liền chạy đi học mấy tháng thiết kế, cũng may bởi vì trước kia vì nguyên nhân công việc nên đối với đồng phục có nghiên cứu, lại có khả năng mỹ thuật tạo hình nên có thể chậm rãi bắt đầu. Vừa mới bắt đầu là tự mình làm sau đó đăng bán trên mạng, không ngờ tới dần dần có chút danh tiếng rồi liên hệ với công ty chuyên may đồng phục đem bản thiết kế cho họ để cho họ làm. Về sau là công ty phụ trách luôn việc tiêu thụ sản phẩm.
Đem bản vẽ cho người quản lý và giải thích cặn kẽ về yêu cầu vải vóc Tang Đồng vẫn không yên lòng. Đối với loại đồng phục này yêu cầu vải vô cùng cao, không để ý sẽ ra thứ phẩm.
Suy nghĩ một chút, Tang Đồng liền dọn dẹp một chút để ra ngoài, chuẩn bị tự mình đi một chuyến đích thân chọn vải đưa đến.
Xong việc thì đến tối cô mới trở về, Tang Đồng vừa đến khu nhà lập tức một đám người ào ào xông đến, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, các nhà báo xông đến cửa xe tùy tiện bát nháo hỏi.
“Chào Tang tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy bài báo mới đăng về Lạc tiên sinh?”
“Tang tiểu thư, về việc Lạc Nhị gia sau cưới còn bên ngoài…Chuyện này cô có suy nghĩ thế nào?”
“Tang tiểu thư, Lạc Nhị gia giữa đêm khuya tay trong tay với một cô gái công khai ra vào nightclub, xin hỏi đây có phải là nguyên nhân chứng tỏ hôn nhân của hai người đang gặp nguy cơ?”
“Tang tiểu thư……”
Mắt thấy hôm nay nhất định là chạy không thoát, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là trong lòng hung hăng mắng Lạc Hưởng Ngôn, bất đắc dĩ mở cửa xe ra xuống xe.
Vừa xuống xe, Tang Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ mím môi, toàn bộ khí chất nhất thời “Lãnh diễm cao quý”.
Thấy Tang Đồng xuống xe, các nhà báo nhất thời vô cùng kích động, phía sau ùn lên phía trước đặt câu hỏi, vấn đề sau còn bén nhọn hơn vấn đề trước, khí thế vô cùng dọa người.
Loại trận chiến này Tang Đồng hoàn toàn không để vào mắt, khinh thường cười cười ánh mắt quét một vòng, ngạo mạn hỏi: “Anh vừa mới hỏi hôn nhân của tôi đang gặp nguy cơ?”
Tang Đồng cười nhạo một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường chê cười một tiếng, giọng nói mang theo vừa đúng là không mảnh: “Thật buồn cười, nếu như là anh thì anh có vì một người phụ nữ diện mạo không có chút tiếng tăm nào mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi sao?”
Vị nhà báo bị hỏi ngược lại nhất thời im lặng, đây cũng không phải Tang Đồng quá tự phụ, cô nói sự thật, cô nàng tiểu tam trong tin đồn kia bất luận là tướng mạo hay khí chất đều so ra kém Tang Đồng mấy bậc.
Mắt thấy tin tức scandal tới tay không thu hoạch được gì, một nhà báo khác chưa hết hy vọng xông đến hỏi: “Người ta nói vợ không bằng thiếp thiếp không bằng trộm, chẳng lẽ Tang tiểu thư không có chút lo lắng nào sao? Dù sao thì Lạc Nhị gia với thân gia tướng mạo như vậy sẽ khiến nhiều cô gái mơ tưởng…..”
Tang Đồng lạnh lùng cười một tiếng đọc một chuỗi số di động: “Đây là số điện thoại của cô gái đó, thật hay giả mọi người tự đích thân đi hỏi, không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm vợ chồng chúng tôi.”
Thốt ra lời này, mọi người đều im lặng, khuôn mặt không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, đang chuẩn bị rút lui đi thăm dò tin tức của Tiểu tam kia không ngờ một vị nhà báo còn trẻ không hiểu chuyện lớn tiếng hỏi: “Tang tiểu thư, hai năm trước đang lúc sự nghiệp đỉnh sao bởi vì kết hôn đã tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, xin hỏi hiện tại cô có ý định quay lại?”
Lời này vừa nói ra chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, có người vốn định rút cũng quay lại, mặc dù trong lòng đối vẫn xem thường đối với nhà báo mới này nhưng trong vẫn mong đợi đáp án.
Tang Đồng khinh bỉ nhìn qua thẻ trên ngực hắn đột nhiên cười cười: “Anh là người mới sao, sao có thể hỏi những vấn đề tầm thường sớm đã không có tin tức để đào móc rồi. Hiện tại hôn nhân của tôi đang mỹ mãn chỉ muốn thật sự hưởng thụ thế giới của hai người. Mà chưa kể đến tân hôn của chúng tôi còn nóng hổi, không thừa thời gian đây! Các vị cứ yên tâm, nếu như tôi có ý định quay lại nhất định sẽ báo cho mọi người, đến lúc đó còn dựa vào các vị đây hỗ trợ….”
Tang Đồng quét qua mọi người một cái, chuyển chủ đề: “Hiện tại xin các vị thương xót, đừng theo tôi nữa, sắc trời không còn sớm, tôi còn phải về nấu cơm đây!”
Trong lòng họ hiểu rõ cười cười, khách khí rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn mặc dù với Tang Đồng là vợ chồng hợp pháp nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn hai người đã có giao hẹn không can thiệp vào chuyện của nhau. Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn thỉnh thoảng có trở về chỗ này ở nhưng đại đa số là ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cho nên Tang Đồng ăn tùy tiện vài thứ rồi mau chóng vào phòng ngủ bắt đầu sửa đổi bản thiết kế.
Có lẽ bởi vì ngày hôm nay phiền lòng quá nhiều lại bị đội chó săn bao vây một phen nên Tang Đồng thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, bản thảo thay đổi hoàn toàn không ưng ý.
Tang Đồng thở dài, dứt khoát đứng lên hoạt động một chút. Căn phòng nhà trơn chủ có một mình cô lộ ra vẻ vắng lạnh đến kỳ lạ.
Nhớ tới lúc mới chuyển đến, phòng khách ở tầng một có treo một chiếc đồng hồ báo thức khổng lồ cứ “Tích tắc tích tắc” vang lên càng lộ vẻ trống trải yên tĩnh. Tang Đồng dường như bị ám ảnh, cứ nghe thấy tiếng chuông cả đêm mất ngủ, cái loại âm thanh này thật khiến cho người ta lo âu phiền não.
Sau đó không biết vì sao Lạc Hưởng Ngôn lại biết được nhanh chóng đổi thành đồng hồ điện tử trong nhà không còn âm thanh thúc dục lòng người nữa.
Tang Đồng lấy trong tủ lạnh ra mấy bình rượu ngồi trên ban công từ từ uống.
Ban đầu vì tránh khỏi quấy rầy, Lạc Hưởng Ngôn cố ý mua nhà thật xa, xung quanh hết sức yên tĩnh, gia đình ở gần đó cũng phải đi mười mấy phút đồng hồ.
Trong thành thị rất khó nhìn thấy sao, đêm không hoàn toàn tối hắn mà là mờ mờ ảo ảo. Đầu thu gió có chút lạnh lại vô cùng thấm vào ruột gan.
Chốc lát đã cạn hết hai chai, Tang Đông thuận tay mở chai thứ ba đột nhiên nhớ tới nhiều năm về trước…. Quãng thời gian tốt nghiệp trung học là khoảng thời gian nghỉ hè khá dài, khí trời nóng bức cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô chút nào. Sau khi tốt nghiệp trung học như giải thoát khỏi lồng giam cả người cô như nhẹ cả gánh mỗi ngày cùng Hàn Tả Tả lên kế hoạch đi chơi ở đâu, không hề nghĩ đến một lần tâm huyết dâng trào đã làm thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Vì kiếm chi phí cho đi du lịch nên Hàn Tả Tả kiếm công việc làm thêm hè kéo thêm cả Tang Đồng mỗi ngày trên đường tích cực phát tờ rơi.
Có một lần, trung tâm Thương mại điện tử Thương Thành, một nhãn hiệu điện thoại di động tuyển các cô gái trẻ làm tuyên truyền. Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân đặt sân khấu tại quảng trường, trang trí hoa tươi cùng bóng bay sặc sỡ rồi ca hát nhảy múa hấp dẫn người qua đường.
Hàn Tả Tả từ nhỏ đã rất láu lỉnh, cô không muốn mình trang điểm đậm mặc đồ như vũ nữ Thượng Hải xưa lên múa máy liền giật dây Tang Đồng lên đài còn mình đứng phía sau chỉ đạo.
Tang Đồng dưới sự dụ dỗ cưỡng bức của Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mặc chiếc váy ngắn màu vàng óng ánh, đi đôi giày cao gót hạ giá lên đài. Nhìn xuống khán giả phía dưới hau háu nhìn người đẹp đến mức tục khiến cho Hàn Tả Tả không đành lòng nhìn thẳng.
Ban đầu vốn là cô cùng với cô gái kia cùng hát một bài hát đang thịnh hành. Bài hát đó thì sến và tục đến cực điểm, Tang Đồng kiên trì nghe hai lần chuẩn bị cùng cô gái kia phối hợp xướng vài câu. Không nghĩ tới cô gái kia lại luống cuống, âm nhạc chát chúa vang lên mà hai người sửng sốt không lên tiếng nổi. Dưới đài dường như có chút muốn xem kịch vui, có người còn huýt sáo chế giễu.
Cô gái kia mắt đỏ hoe nhìn bộ dạng lã chã chực khóc. Tang Đồng lập tức nóng nảy, cô sẽ nhớ được lời nếu như cô ta có dẫn dắt một chút. May thay cô phản ứng mau há miệng vỗ vỗ mic làm bộ thiết bị có vẫn đề sau đó quay ra liều mạng nháy mắt với Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả không hổ là hảo hữu từ nhỏ lớn lên với Tang Đồng, một ánh mắt cũng hiểu ý từ của Tang Đồng quyết định nhanh chóng đổi bài.
Giai điệu quen thuộc vang lên, trong lòng Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà bài hát có thể hát được.
Cho nên, Tang Đồng cũng không thèm để ý tới cô gái kia nữa dần dần đắm chìm trong âm nhạc.
“I haven’t re¬al¬ly ev¬er found a place that I call home
I nev¬er stick around quite long enough to make it
I apol¬ogize that once again I’m not in love
But it’s not as if I mind that your heart ain’t ex¬act¬ly break¬ing
It’s just a thought, on¬ly a thought……”
Âm hưởng thiết bị cũng không tốt còn ở giữa mùa hè nóng bức nhưng trên đường bước chân những người đi bộ đi qua chợt dừng lại. Trên quảng trường người tới tụ tập càng nhiều, phía dưới vốn ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại.
Hàn Tả Tả ở phía sau đài đắc ý vỗ tay.
Tang Đồng phảng phất không cảm nhận được biến hóa quanh mình, vẫn giữ chặt mic lặng lặng đứng trên đài đắm chìm trong bài “life for rent”. Hơi mang chút cô độc, có chút lưu lạc cô đơn, loại cảm giác này giống như một dòng suối mát trong chậm rãi chảy qua lòng người đang nôn nóng mang theo một tia mát mẻ.
“To trav¬el the world alone and live my life more sim¬ply
I have no idea what’s hap¬pened to that dream
Cos there’s re¬al¬ly noth¬ing left here to stop me
It’s just a thought, on¬ly a thought……”
Lời ca chỉ nhớ rõ hơn phân nửa, không nhớ rõ thì hát thầm, chất giọng mũi thầm này thế nhưng lại mang lại hiệu quả ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bài hát một lúc lâu đám người mới có tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi càng ngày càng nhiều.
Tang Đồng kinh ngạc quay đầu lại đã nhìn thấy Hàn Tả Tả cười đưa ngón cái lên với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng vội vàng quay xuống dưới cúi đầu cảm ơn.
Đến dưới đài, người quản lý cười híp mắt nghênh đón: “Cô bé hát không tệ lắm, sao, cô định hát mấy bài? Hoạt động của chúng ta sẽ là ba ngày….”
Tang Đồng vừa nghe xong thật vui vẻ, dù sao cũng chỉ là hát hai bài, so với việc đi phát tờ rơi dưới trời nắng to thế này thì công việc này dễ dàng hơn nhiều. Đang định đáp ứng thì Hàn Tả Tả hung hăng kéo lại.
Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn cô một cái, quay mặt sang nghiêm trang mặc cả: “Thật ngại nha, lần biểu diễn này giá 150 đồng vốn là hai tổ chia đều nhưng cô gái kia luống cuống, nhờ chúng tôi phản ứng kịp mới không bị hỏng cho nên lần này tiền phải thuộc về chúng tôi mới đúng.”
Người quản lý tất nhiên là đáp ứng: “Được được được, tiền này vốn là của hai cô….Thế này đi, hay là với giá này, hai ngày tới cô hát tiếp được chứ?”
Hàn Tả Tả bắt đầu tin miệng có thể bậy, ra vẻ làm khó khăn: “Điều này e rằng không được…… Chúng tôi còn phải đi chỗ khác nữa lại không thể thất tín….”
Nghe một chút, nghe một chút! Mấy lời của Hàn Tả Tả các siêu sao thường nói là! Tang Đồng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ánh mắt nhìn Hàn Tả Tả tràn đầy kính sợ.
Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tôi trả thêm các cô 100 đồng nữa. ngày mai các cô hát thêm 2 bài nữa…..”
Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười: “Tôi cảm thấy một bài là được rồi, nhiều ngược lại khiến cho người ta thêm phiền chán huống chi….Mục đích của các ông vốn là lấy cớ tuyên truyền chứ đâu phải là hội thi hát, ông nói xem có đúng không?”
Quản lý lúc này mới thật tình đánh giá Hàn Tả Tả, đột nhiên cười lớn: “Cô bé này thật là không đơn giản…..Được rồi được rồi, xem các cô là học sinh một bài thì một bài!”
Tang Đồng trợn tròn mắt, cô phát truyền đơn một buổi mới có 2 đồng rưỡi nhưng giờ hát một bài tùy tiện….Mẹ nó, đúng là không thể tin nổi!
Hàn Tả Tả cảm thấy nhìn bộ mặt ngu ngốc của cô cực kỳ không hài lòng kín đáo dẫm cô một cái, bình tĩnh gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi!”
Sau khi rửa mặt xong ra ngoài mới phát hiện Lạc Hưởng Ngôn trước khi đi còn để lại đồ ăn sáng. Tang Đồng vội vã ăn qua loa một chút, nhớ tới bản thảo còn chút dở dang liền trở lại phòng ngủ mở máy tính bắt đầu công việc.
Tang Đồng thuộc loại thay đổi giữa chừng, hai năm trước thối lui khỏi làng giải trí sau liền chạy đi học mấy tháng thiết kế, cũng may bởi vì trước kia vì nguyên nhân công việc nên đối với đồng phục có nghiên cứu, lại có khả năng mỹ thuật tạo hình nên có thể chậm rãi bắt đầu. Vừa mới bắt đầu là tự mình làm sau đó đăng bán trên mạng, không ngờ tới dần dần có chút danh tiếng rồi liên hệ với công ty chuyên may đồng phục đem bản thiết kế cho họ để cho họ làm. Về sau là công ty phụ trách luôn việc tiêu thụ sản phẩm.
Đem bản vẽ cho người quản lý và giải thích cặn kẽ về yêu cầu vải vóc Tang Đồng vẫn không yên lòng. Đối với loại đồng phục này yêu cầu vải vô cùng cao, không để ý sẽ ra thứ phẩm.
Suy nghĩ một chút, Tang Đồng liền dọn dẹp một chút để ra ngoài, chuẩn bị tự mình đi một chuyến đích thân chọn vải đưa đến.
Xong việc thì đến tối cô mới trở về, Tang Đồng vừa đến khu nhà lập tức một đám người ào ào xông đến, ánh đèn flash lóe sáng liên tục, các nhà báo xông đến cửa xe tùy tiện bát nháo hỏi.
“Chào Tang tiểu thư, xin hỏi cô đã thấy bài báo mới đăng về Lạc tiên sinh?”
“Tang tiểu thư, về việc Lạc Nhị gia sau cưới còn bên ngoài…Chuyện này cô có suy nghĩ thế nào?”
“Tang tiểu thư, Lạc Nhị gia giữa đêm khuya tay trong tay với một cô gái công khai ra vào nightclub, xin hỏi đây có phải là nguyên nhân chứng tỏ hôn nhân của hai người đang gặp nguy cơ?”
“Tang tiểu thư……”
Mắt thấy hôm nay nhất định là chạy không thoát, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là trong lòng hung hăng mắng Lạc Hưởng Ngôn, bất đắc dĩ mở cửa xe ra xuống xe.
Vừa xuống xe, Tang Đồng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ mím môi, toàn bộ khí chất nhất thời “Lãnh diễm cao quý”.
Thấy Tang Đồng xuống xe, các nhà báo nhất thời vô cùng kích động, phía sau ùn lên phía trước đặt câu hỏi, vấn đề sau còn bén nhọn hơn vấn đề trước, khí thế vô cùng dọa người.
Loại trận chiến này Tang Đồng hoàn toàn không để vào mắt, khinh thường cười cười ánh mắt quét một vòng, ngạo mạn hỏi: “Anh vừa mới hỏi hôn nhân của tôi đang gặp nguy cơ?”
Tang Đồng cười nhạo một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường chê cười một tiếng, giọng nói mang theo vừa đúng là không mảnh: “Thật buồn cười, nếu như là anh thì anh có vì một người phụ nữ diện mạo không có chút tiếng tăm nào mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi sao?”
Vị nhà báo bị hỏi ngược lại nhất thời im lặng, đây cũng không phải Tang Đồng quá tự phụ, cô nói sự thật, cô nàng tiểu tam trong tin đồn kia bất luận là tướng mạo hay khí chất đều so ra kém Tang Đồng mấy bậc.
Mắt thấy tin tức scandal tới tay không thu hoạch được gì, một nhà báo khác chưa hết hy vọng xông đến hỏi: “Người ta nói vợ không bằng thiếp thiếp không bằng trộm, chẳng lẽ Tang tiểu thư không có chút lo lắng nào sao? Dù sao thì Lạc Nhị gia với thân gia tướng mạo như vậy sẽ khiến nhiều cô gái mơ tưởng…..”
Tang Đồng lạnh lùng cười một tiếng đọc một chuỗi số di động: “Đây là số điện thoại của cô gái đó, thật hay giả mọi người tự đích thân đi hỏi, không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm vợ chồng chúng tôi.”
Thốt ra lời này, mọi người đều im lặng, khuôn mặt không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, đang chuẩn bị rút lui đi thăm dò tin tức của Tiểu tam kia không ngờ một vị nhà báo còn trẻ không hiểu chuyện lớn tiếng hỏi: “Tang tiểu thư, hai năm trước đang lúc sự nghiệp đỉnh sao bởi vì kết hôn đã tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, xin hỏi hiện tại cô có ý định quay lại?”
Lời này vừa nói ra chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, có người vốn định rút cũng quay lại, mặc dù trong lòng đối vẫn xem thường đối với nhà báo mới này nhưng trong vẫn mong đợi đáp án.
Tang Đồng khinh bỉ nhìn qua thẻ trên ngực hắn đột nhiên cười cười: “Anh là người mới sao, sao có thể hỏi những vấn đề tầm thường sớm đã không có tin tức để đào móc rồi. Hiện tại hôn nhân của tôi đang mỹ mãn chỉ muốn thật sự hưởng thụ thế giới của hai người. Mà chưa kể đến tân hôn của chúng tôi còn nóng hổi, không thừa thời gian đây! Các vị cứ yên tâm, nếu như tôi có ý định quay lại nhất định sẽ báo cho mọi người, đến lúc đó còn dựa vào các vị đây hỗ trợ….”
Tang Đồng quét qua mọi người một cái, chuyển chủ đề: “Hiện tại xin các vị thương xót, đừng theo tôi nữa, sắc trời không còn sớm, tôi còn phải về nấu cơm đây!”
Trong lòng họ hiểu rõ cười cười, khách khí rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn mặc dù với Tang Đồng là vợ chồng hợp pháp nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Trước khi kết hôn hai người đã có giao hẹn không can thiệp vào chuyện của nhau. Mặc dù Lạc Hưởng Ngôn thỉnh thoảng có trở về chỗ này ở nhưng đại đa số là ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cho nên Tang Đồng ăn tùy tiện vài thứ rồi mau chóng vào phòng ngủ bắt đầu sửa đổi bản thiết kế.
Có lẽ bởi vì ngày hôm nay phiền lòng quá nhiều lại bị đội chó săn bao vây một phen nên Tang Đồng thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, bản thảo thay đổi hoàn toàn không ưng ý.
Tang Đồng thở dài, dứt khoát đứng lên hoạt động một chút. Căn phòng nhà trơn chủ có một mình cô lộ ra vẻ vắng lạnh đến kỳ lạ.
Nhớ tới lúc mới chuyển đến, phòng khách ở tầng một có treo một chiếc đồng hồ báo thức khổng lồ cứ “Tích tắc tích tắc” vang lên càng lộ vẻ trống trải yên tĩnh. Tang Đồng dường như bị ám ảnh, cứ nghe thấy tiếng chuông cả đêm mất ngủ, cái loại âm thanh này thật khiến cho người ta lo âu phiền não.
Sau đó không biết vì sao Lạc Hưởng Ngôn lại biết được nhanh chóng đổi thành đồng hồ điện tử trong nhà không còn âm thanh thúc dục lòng người nữa.
Tang Đồng lấy trong tủ lạnh ra mấy bình rượu ngồi trên ban công từ từ uống.
Ban đầu vì tránh khỏi quấy rầy, Lạc Hưởng Ngôn cố ý mua nhà thật xa, xung quanh hết sức yên tĩnh, gia đình ở gần đó cũng phải đi mười mấy phút đồng hồ.
Trong thành thị rất khó nhìn thấy sao, đêm không hoàn toàn tối hắn mà là mờ mờ ảo ảo. Đầu thu gió có chút lạnh lại vô cùng thấm vào ruột gan.
Chốc lát đã cạn hết hai chai, Tang Đông thuận tay mở chai thứ ba đột nhiên nhớ tới nhiều năm về trước…. Quãng thời gian tốt nghiệp trung học là khoảng thời gian nghỉ hè khá dài, khí trời nóng bức cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô chút nào. Sau khi tốt nghiệp trung học như giải thoát khỏi lồng giam cả người cô như nhẹ cả gánh mỗi ngày cùng Hàn Tả Tả lên kế hoạch đi chơi ở đâu, không hề nghĩ đến một lần tâm huyết dâng trào đã làm thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Vì kiếm chi phí cho đi du lịch nên Hàn Tả Tả kiếm công việc làm thêm hè kéo thêm cả Tang Đồng mỗi ngày trên đường tích cực phát tờ rơi.
Có một lần, trung tâm Thương mại điện tử Thương Thành, một nhãn hiệu điện thoại di động tuyển các cô gái trẻ làm tuyên truyền. Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân đặt sân khấu tại quảng trường, trang trí hoa tươi cùng bóng bay sặc sỡ rồi ca hát nhảy múa hấp dẫn người qua đường.
Hàn Tả Tả từ nhỏ đã rất láu lỉnh, cô không muốn mình trang điểm đậm mặc đồ như vũ nữ Thượng Hải xưa lên múa máy liền giật dây Tang Đồng lên đài còn mình đứng phía sau chỉ đạo.
Tang Đồng dưới sự dụ dỗ cưỡng bức của Hàn Tả Tả bất đắc dĩ mặc chiếc váy ngắn màu vàng óng ánh, đi đôi giày cao gót hạ giá lên đài. Nhìn xuống khán giả phía dưới hau háu nhìn người đẹp đến mức tục khiến cho Hàn Tả Tả không đành lòng nhìn thẳng.
Ban đầu vốn là cô cùng với cô gái kia cùng hát một bài hát đang thịnh hành. Bài hát đó thì sến và tục đến cực điểm, Tang Đồng kiên trì nghe hai lần chuẩn bị cùng cô gái kia phối hợp xướng vài câu. Không nghĩ tới cô gái kia lại luống cuống, âm nhạc chát chúa vang lên mà hai người sửng sốt không lên tiếng nổi. Dưới đài dường như có chút muốn xem kịch vui, có người còn huýt sáo chế giễu.
Cô gái kia mắt đỏ hoe nhìn bộ dạng lã chã chực khóc. Tang Đồng lập tức nóng nảy, cô sẽ nhớ được lời nếu như cô ta có dẫn dắt một chút. May thay cô phản ứng mau há miệng vỗ vỗ mic làm bộ thiết bị có vẫn đề sau đó quay ra liều mạng nháy mắt với Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả không hổ là hảo hữu từ nhỏ lớn lên với Tang Đồng, một ánh mắt cũng hiểu ý từ của Tang Đồng quyết định nhanh chóng đổi bài.
Giai điệu quen thuộc vang lên, trong lòng Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà bài hát có thể hát được.
Cho nên, Tang Đồng cũng không thèm để ý tới cô gái kia nữa dần dần đắm chìm trong âm nhạc.
“I haven’t re¬al¬ly ev¬er found a place that I call home
I nev¬er stick around quite long enough to make it
I apol¬ogize that once again I’m not in love
But it’s not as if I mind that your heart ain’t ex¬act¬ly break¬ing
It’s just a thought, on¬ly a thought……”
Âm hưởng thiết bị cũng không tốt còn ở giữa mùa hè nóng bức nhưng trên đường bước chân những người đi bộ đi qua chợt dừng lại. Trên quảng trường người tới tụ tập càng nhiều, phía dưới vốn ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại.
Hàn Tả Tả ở phía sau đài đắc ý vỗ tay.
Tang Đồng phảng phất không cảm nhận được biến hóa quanh mình, vẫn giữ chặt mic lặng lặng đứng trên đài đắm chìm trong bài “life for rent”. Hơi mang chút cô độc, có chút lưu lạc cô đơn, loại cảm giác này giống như một dòng suối mát trong chậm rãi chảy qua lòng người đang nôn nóng mang theo một tia mát mẻ.
“To trav¬el the world alone and live my life more sim¬ply
I have no idea what’s hap¬pened to that dream
Cos there’s re¬al¬ly noth¬ing left here to stop me
It’s just a thought, on¬ly a thought……”
Lời ca chỉ nhớ rõ hơn phân nửa, không nhớ rõ thì hát thầm, chất giọng mũi thầm này thế nhưng lại mang lại hiệu quả ngoài ý muốn. Sau khi kết thúc bài hát một lúc lâu đám người mới có tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi càng ngày càng nhiều.
Tang Đồng kinh ngạc quay đầu lại đã nhìn thấy Hàn Tả Tả cười đưa ngón cái lên với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng vội vàng quay xuống dưới cúi đầu cảm ơn.
Đến dưới đài, người quản lý cười híp mắt nghênh đón: “Cô bé hát không tệ lắm, sao, cô định hát mấy bài? Hoạt động của chúng ta sẽ là ba ngày….”
Tang Đồng vừa nghe xong thật vui vẻ, dù sao cũng chỉ là hát hai bài, so với việc đi phát tờ rơi dưới trời nắng to thế này thì công việc này dễ dàng hơn nhiều. Đang định đáp ứng thì Hàn Tả Tả hung hăng kéo lại.
Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn cô một cái, quay mặt sang nghiêm trang mặc cả: “Thật ngại nha, lần biểu diễn này giá 150 đồng vốn là hai tổ chia đều nhưng cô gái kia luống cuống, nhờ chúng tôi phản ứng kịp mới không bị hỏng cho nên lần này tiền phải thuộc về chúng tôi mới đúng.”
Người quản lý tất nhiên là đáp ứng: “Được được được, tiền này vốn là của hai cô….Thế này đi, hay là với giá này, hai ngày tới cô hát tiếp được chứ?”
Hàn Tả Tả bắt đầu tin miệng có thể bậy, ra vẻ làm khó khăn: “Điều này e rằng không được…… Chúng tôi còn phải đi chỗ khác nữa lại không thể thất tín….”
Nghe một chút, nghe một chút! Mấy lời của Hàn Tả Tả các siêu sao thường nói là! Tang Đồng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ánh mắt nhìn Hàn Tả Tả tràn đầy kính sợ.
Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tôi trả thêm các cô 100 đồng nữa. ngày mai các cô hát thêm 2 bài nữa…..”
Hàn Tả Tả khẽ mỉm cười: “Tôi cảm thấy một bài là được rồi, nhiều ngược lại khiến cho người ta thêm phiền chán huống chi….Mục đích của các ông vốn là lấy cớ tuyên truyền chứ đâu phải là hội thi hát, ông nói xem có đúng không?”
Quản lý lúc này mới thật tình đánh giá Hàn Tả Tả, đột nhiên cười lớn: “Cô bé này thật là không đơn giản…..Được rồi được rồi, xem các cô là học sinh một bài thì một bài!”
Tang Đồng trợn tròn mắt, cô phát truyền đơn một buổi mới có 2 đồng rưỡi nhưng giờ hát một bài tùy tiện….Mẹ nó, đúng là không thể tin nổi!
Hàn Tả Tả cảm thấy nhìn bộ mặt ngu ngốc của cô cực kỳ không hài lòng kín đáo dẫm cô một cái, bình tĩnh gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook