Máu Trong Tim
Chương 59

Cả một đêm thức trắng cuối cùng tôi đã suy nghĩ thông suốt mọi việc, tôi sẽ xin Lão Vương để trở lại Việt Nam, dù có khó khăn, khổ sở thì đó vẫn là quê hương, nơi tôi được sinh ra.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi đi ra khỏi phòng hai tay nắm chặt lại bước xuống nhà tìm Lão Vương. Nhìn trên chiếc ghế sofa ko thấy a ta đâu, tôi đi ra vườn, ngó nghiêng xung quanh vẫn ko thấy trong lòng thầm nghĩ " Quái thật, bây giờ còn sớm mà a ta đi đâu nhỉ".

Quay người lại vào nhà liền nhìn thấy Kha Ly trong bộ váy ngủ mỏng toanh từ trên lầu đi xuống, cô ta nhìn tôi.

_Lệ... Hôm nay dậy sớm vậy.

_Ừ. Mình có việc cần gặp Lão Vương. Ko biết a ấy đã dậy chưa.

_Sáng sớm a ấy đã mang theo hành lý ra ngoài rồi. Nghe bảo đi giải quyết việc gì đấy. Có việc gì ko, Lệ có thể nói với mình.

_Thôi ko cần đâu. Để mình đợi a Lão Vương về cũng đc. Mình lên phòng đây.

Tôi lướt qua người Kha Ly đi thẳng lên phòng, sau khi Lệ đi rồi,Kha Ly đứng đó tay nắm chặt lại.

***

Tôi đi thẳng một mạch lên phòng, chủ yếu chỉ để tránh mặt Kha Ly, tôi ko muốn mình và cô ta trở nên thân thiết vì giữa hai chúng tôi còn tồn tại một người đàn ông.

Khi tôi rờ khỏi phòng mình lần nữa thì Kha Ly cũng đã ko còn ở đây. Trong nhà chỉ còn lại tôi và bà giúp việc cho nên ko khí trở nên thoái mái hẳn chì có điều nơi nào đó trong lòng mình đang nhớ về một ai đó.

Đợt này ko biết có việc gì mà Lão Vương lại đi lâu như vậy, tôi rất nhớ a ta, chỉ cần nghe thấy giọng nói cũng được, vậy nên tôi đã cầm lấy điện thoại của mình, bấm số máy của Lão Vương nhưng rồi lại xóa đi, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại ko biết bao nhiều lần cuối cùng tôi vẫn ko dám gọi.

****

Trong một căn phòng đầy các thiết bị công nghệ, Kha Ly cầm chiếc điện thoại của mình trên tay bật nghe đoạn ghi âm trong điện thoại rồi cười miệng liên tục nói.

_Tốt... Rất tốt...

****

Một buổi chiều cuối tuần khi tôi đang nằm trong phòng, cầm chiếc điện thoại trên tay lượn lờ Facebook thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi liền đặt chiếc điện thoại xuống giường, đứng dậy đi lại đưa tay nắm lấy tay mở cửa. Cánh cửa bật ra, Kha Ly khuôn mặt ko mấy vui vẻ đang đứng trước phòng tôi.

_Mình nói chuyện với cậu được ko Lệ.

Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện một dự cảm ko lành. Tôi ko biết đã xảy ra chuyện gì mà Kha Ly lại đến tìm mình, cho dù như vậy vẫn lịch sự mời cô ta vào phòng.

_Được chứ... Cậu vào phòng đi...

Kha Ly từng bước tiến vào căn phòng của tôi, cô ta đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống mép giường, tôi cũng đi lại ngồi xuống bên cạnh

_Có việc gì vậy.

"Bốp" một cái tát của Kha Ly giáng vào mặt tôi, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, một tay ôm lấy má của mình tôi nhìn Kha Ly hỏi

_Tại sao cậu lại đánh mình.

_Tôi xem cô như một người bạn, vậy mà cô lại lừa dối tôi.

Thật ra, đại não của tôi vẫn chưa hiểu được hết ý của Kha Ly, rõ ràng tôi đâu làm gì. Tôi nhìn Kha Ly cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

_Cậu nói gì tôi ko hiểu.

_Thiên Vương đã nói hết với tôi về mối quan hệ của hai người. Tôi ko ngờ cô lại là người như thế.

Đầu tôi bỗng chốc nổ ầm một cái, ko ngờ Lão Vương lại đem chuyện ấy nói với cô ta. Tôi xấu hổ, ko dám nhìn thẳng vào mặt Kha Ly mà cúi mặt nhìn xuống đất.

Kha Ly cầm lấy chiếc điện thoại của mình đưa ra trước mặt tôi bật lớn. Bên trong liền phát ra tiếng nói của Lão Vương.

_A ko có tình cảm gì với cô ta cả. Đơn giản chỉ là ăn bánh trả tiền, cô ta chẳng qua chì là một con cave để cho a xả những khi a cần, trong quãng thời gian ko có em mà thôi.

Kha Ly bấm tắt đoạn ghi âm, cất chiếc điện thoại vào túi tiện tay rút trong túi của mình ra một tấm phong bì và một vé máy bay đặt vào tay tôi.

_Đây là số tiền và vé máy bay Thiên Vương cho cô. A ấy bảo tôi nói lại với cô muốn về nước hay đi đâu thì tuy, Thiên Vương ko muốn thấy cô còn ở trong nhà của a ấy khi a ấy trở về.

Sáng mai sẽ có xe qua đón cô ra sân bay. Nếu còn chút tự trọng thì cô biết nên làm gì rồi.

Kha Ly đứng dậy rời khỏi phòng đưa tay đóng sầm cánh cửa. Đứng bên ngoài cô ta quay mặt nhìn vào tấm cửa phòng Lệ miệng nhếch mép.

***

Từ nãy đến giờ tôi ko thể nói được một lời nào, thật sự ko ngờ a ta lại xem tôi là một con cave. Vậy mà tôi lại mù quáng đem lòng yêu lão Vương. Tim tôi đau nhói, có thứ gì đó đâm vào lồng ngực của tôi, tưởng chừng như chết đi. Tại sao yêu một người mà lại khổ như vậy. Nước mắt đã rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.

Ngồi trong phòng của mình tôi khóc, cả một đêm ko sao chợp mắt được. Ngoài trời bắt đầu ửng sáng, cổ họng khô hốc, đôi mắt sưng húp tôi đứng dậy đi vào tolec, rửa qua mặt mũi của mình. Thu dọn số quần áo trước kia của tôi bỏ vào vali, những bộ quần áo Lão Vương mua cho tôi,tôi đều treo gọn gàng để trong tủ trả lại cho a ta.

Dưới nhà có tiếng kèn ôtô, a ta có cần phải vội vàng đuổi tôi đi như vậy ko. Trời chỏ mới vừa sáng thôi mà, đứng dậy nhìn lại căn phòng một lần nữa, tay kéo chiếc vali xuống nhà.

Bà giúp việc thấy tôi cầm theo vali thì vội vàng tắt bếp chạy ra.

_Lệ... Cháu đi đâu vậy.

Tôi ôm lấy bà ấy vào lòng, cố gắng nuốt khan mấy ngụm nước bọt cho cổ họng đỡ khô hốc.

_Cháu về nước đây cô ạ. Cô ở lại giữ gìn sức khỏe.

_Sao ko đợi Lão Vương về rồi hãy đi.

_Ko cần đâu ạ. Lão Vương đã bảo cháu rồi.

Bà giúp việc thở lại, từ từ buông tay mình ra khỏi người tôi.

_Cháu đi cẩn thận. Khi nào có dịp nhớ sang đây thăm cô.

Bàn tay nắm chặt chiếc vali cố gắng nở một nụ cười gượng gạo

_Vâng ạ. Tạm biệt cô.

Tay kéo chiếc vali ra khỏi nhà, tài xế đi xuống cầm lấy nó bỏ vào cốp. Đứng dưới sân tôi đưa mắt nhìn lại căn nhà của Lão Vương một lần cuối, có lẽ từ đây về sau tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hộ quay lại đây, đôi mắt rưng rưng miệng tôi lẩm bẩm.

_Tạm biệt...

Nước mắt lặng lẽ tuôn trào, cõi lòng đau đớn.

Tôi quay người đi nhanh lên chiếc ô tô màu đen rời khỏi nhà Lão Vương, đưa đôi mắt của mình nhìn ra ngoài đường nước mắt cứ thế mà rơi. Đừng ai hỏi tại sao tôi ko gọi điện thoại cho Lão Vương mà lại ra đi như vậy. Gọi để làm gì cơ chứ, khi từng câu từng chữ được a ta nói rõ ràng trong điện thoại của Kha Ly.

Chiếc xe chạy một đoạn nữa thì dừng lại tại sân bay. Bước xuống xe, nhận lấy chiếc vali từ a tài xế tôi cúi đầu " cảm ơn " rồi quay người kéo thẳng chiếc vali vào bên trong làm thủ tục.

Chỉ mất một lúc máy bay đã cất cánh, quay mặt ra ngoài cửa sổ,khép đôi mắt lại những giọt lệ lặng lẽ chảy ra lăn dài trên gò má.

_Tạm biệt a.... Lão Vương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương