Máu Trong Tim
Chương 47

Nghe câu nói của Lão Vương vốn đang buồn ngủ tôi trở nên tỉnh táo hẳn. Mở to đôi mắt ngước lên nhìn a ta, liền bắt gặp đôi mắt Lão Vương đang nhìn mình, tôi lại cúi đầu xuống.

A ta nói đúng tôi cần phải thực hiện giao dịch của mình.Từ từ đưa bàn tay ko chút kinh nghiệm của mình run run vuốt ve bờ ngực rộng lớn của lão Vương, sau đó rướn người lên trên một chút dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn lên cổ a ta một cách vụn về.

Cảm nhận sự run rẩy, lo sợ của người con gái trong lòng mình, Lão Vương đưa tay giữ lấy tay cô ấy, kéo Lệ lên trên dùng môi mình hôn lấy môi Lệ. Nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy mãnh liệt.

Tôi nhắm mắt đáp trả nụ hôn của a ấy cho đến khi cảm giác hô hấp như muốn ngừng lại, liền đưa tay mình vỗ nhẹ lên lưng Lão Vương, a ta mới từ từ buông tôi ra

Chiếc váy trên người tôi cũng đã sộc sệt, Lão Vương lật người lại đè tôi xuống dưới thân mình, mau chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai.

Cơ thể tôi run lên, trong lòng xen lẫn giữa hai cảm xúc vừa lo sợ vừa thấy vui mừng. Tôi cũng ko biết tại sao mình lại như vậy, tôi chỉ biết ngay lúc này tôi chấp nhận một lòng một dạ với người đàn ông này, đẻ thuê cũng được tôi cam tâm, tình nguyện sinh con cho a ấy.

Lão Vương cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lấy môi tôi rồi từ từ di chuyển xuống cổ. Đôi mắt tôi nhắm ghiền,hai tay nắm chặt lấy chiếc ga nệm.

A ta di chuyển dần xuống nhanh chóng ngậm lấy nụ thanh xuân của tôi, một tay đặt lên bên còn lại mặc sức mà trêu đùa.

Giây phút anh đi vào, cả người tôi như bồng bềnh trên mặt biển, sự đau đớn tựa như sóng dữ cuồn cuộn đẩy tôi vào đại dương mênh mông. Theo phản xạ tôi đưa tay mình choàng qua cổ Lão Vương. A ta dừng lại một chút, cho cơ thể tôi quen dần với sự xâm nhập của a.

Cảm nhận được người con gái dưới thân mình đang dần thả lòng người, Lão Vương bắt đầu di chuyển đi ra đi vào một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

Cảm giác đau đớn ban đầu cũng ko còn mà thay vào đó là một cảm giác mới lạ,cảm giác khoái cảm từ bụng dưới dân trào mãnh liệt. Tôi di chuyển tay mình xuống tấm lưng rộng lớn của a.

Lão Vương vừa vận động thân dưới vừa lấy miệng mình tham lam gặm lấy nụ thanh xuân của tôi, bàn tay ko an phận a chu du khắp cơ thể tựa như một đứa trẻ vừa khám phá ra một món đồ chơi thú vị, cứ nghiên cứu hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ, cũng không biết chán.

Cơ thể tôi cong lên rồi lại hạ xuống theo từng nhịp chuyển động của a ấy, bàn tay bấu chặt vào lưng Lão Vương, khoang miệng ko kiềm lại được mà bật ra tiếng rên rỉ.

Lão Vương đưa mắt nhìn xuống, khuôn mặt tôi bỗng trở nên đỏ bừng vì xấu hổ ngại ngùng quay sang hướng khác lảng tránh ánh mắt của a ta, Lão Vương dùng tay mình giữ lấy chiếc cằm của tôi nhẹ nhàng quay mặt tôi lại nhìn vào mặt a, tôi ngại ngùng tuy mặt quay lại nhưng mắt thì chỉ dám mở he hé.

Thấy tôi như vậy bờ môi đẹp đẽ của a khẽ cong nhẹ lên một tí, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ cũng khiến trái tim tôi tan chảy. Đôi mắt a nhìn tôi miệng lên tiếng.

_E có hối hận ko.

Ánh mắt lão Vương nhìn tôi thật dịu dàng và có chút cưng chiều, tôi ko trực tiếp trả lời câu hỏi của a mà khẽ lắc đầu. Bàn tay bất giác kéo lấy cổ Lão Vương ép môi a hôn lấy môi mình. Cả hai chúng tôi cứ thế mà trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt, điên cuồng chẳng cần biết trời đất, chẳng quan tâm sau này kết thúc sẽ thế nào chỉ cần hiện tại tôi thấy mình hạnh phục.

Lão Vương vận động một lúc một nhanh hơn, mọi động tác như lốc xoáy cứ thế đi ra đi vào càn quét bên trong cơ thể của tôi. Lực đạo bắt đầu mạnh dần như đưa tôi từ chín tầng địa lên tận thiên đường.

Mồ hôi chảy dọc trên sống lưng càng lúc càng nhiều,hơi thở càng trở nên gấp gáp, giọng nói đã khàn đặc.

_Nói... E muốn tôi.

Cảm xúc đang dâng trào tôi cũng ko thể kìm chế lại cảm xúc của mình tôi vội vàng lên tiếng.

_E muốn a, Lão Vương...

Trên trán a ta đã bắt đầu có những giọt mồ hôi, Lão Vương nhìn tôi cười một cái rồi cứ thế mà càn quét,làm loạn bên trong thân thể của tôi cho đến khi a thút một cái thật mạnh vào tận sâu bên trong, một dòng nước ấm nóng từ cơ thể a chảy sang tôi. Lão Vương từ từ nằm xuống đưa tay mình ôm lấy tôi vào lòng.

_Đừng hối hận. Tôi ko muốn e phải hối hận.

Tôi im lặng ko trả lời chỉ nhẹ nhàng rút đầu vào bờ ngực của lão Vương. Chẳng cần a phải nói, tôi nhất định sẽ ko hối hận. Kiếp này nếu ko được là người phụ nữ của Lão Vương, tôi cũng nguyện sinh cho a ấy một đứa con, dù cho mọi người xem tôi là kẻ đẻ thuê tôi vẫn chấp nhận, âm thầm đứng từ phía sau nhìn a ấy và con của chúng tôi trưởng thành.

Trải qua một trận kích tình đầy mãnh liệt, cả tôi và Lão Vương đều mệt mỏi, đôi mắt dần khép lại, cả hai chìm vào trong giấc mộng của riêng mình.

***

Thời gian này sống bên cạnh Lão Vương là thời gian tôi hạnh phúc và ngọt ngào nhất. Khoảng cách trước đây cũng dần xóa bỏ, hai chúng tôi trở nên gần gũi và dĩ nhiên làm tình với nhau cũng thường xuyên hơn.

Bộ mặt lạnh lùng và đáng sợ của Lão Vương cũng đã ko còn, thay vào đó là sự quan tâm,chăm sóc.

Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũng đã khá trễ, bình thường giờ này a ấy đã trở về nhà rồi mới phải. Đứng dậy đi xuống lầu, nhìn bàn ăn đầy ấp thức ăn khiến chiếc bụng tôi đói meo. Kéo chiếc ghế ngồi vào bàn, tay xoa xoa chiếc bụng đói của mình, đôi mắt nhìn ra cửa đợi Lão Vương.

"Reng...reng" điện thoại của tôi đổ chuông, nhìn vào dãy số trên màn hình, bờ môi khé cong lên tôi vội vàng cầm mấy bấm nút màu xanh trên màn hình để nghe.

_E nghe đây... Vâng...E biết rồi.

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, tâm trạng ko mấy tốt đẹp. Hôm nay, Lão Vương lại về trễ, tôi thì chẳng muốn ăn cơm một mình chút nào đành cố gắng đợi a ta vậy.

***

Lão Vương đi vào nhà, như một thói quen mỗi khi đi qua khu nhà bếp a thường đưa mắt nhìn vào, thấy Lệ gục mặt ngủ trên bàn liền nhíu mày đi lại. Đưa mắt nhìn số đồ ăn trên bàn còn nguyên vẹn. A đưa tay mình vỗ nhẹ lên lưng Lệ.

_Dậy ăn rồi ngủ.

Cảm nhận ai đó vỗ vào lưng mình, bên tai lại vang lên tiếng gọi, tôi từ từ mở mắt liền nhìn thấy Lão Vương.

_A về rồi à.

Lão Vương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tay gắp miếng thức ăn vào bát của tôi rồi chậm rãi lên tiếng.

_Tôi đã dặn e ăn cơm trước rồi mà. Sao lại ngồi đây.

Nhìn Lão Vương, tôi cười cười.

_Ăn một mình rất buồn...

Bàn tay lão chợt khựng lại nhưng rất mau lấy lại vẻ thường mặt ngày của mình, đưa miếng thức ăn lên miệng rồi nói.

_Thôi ăn đi.

Tôi đứng dậy vừa nói vừa bê số thức ăn đã nguội đi vào bếp.

_Đợi một tí e sẽ hâm lại.

_Ko cần đâu.

_Một tí thôi sẽ xong ngay mà.

Lão Vương im lặng ko nói gì, đôi mắt nhìn về bóng lưng Lệ đang loay hoay trong bếp trong lòng liền có một cảm giác ấm cúng của một gia đình.

Sau khi ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi, Lão Vương nằm trên giường nửa thân trên để trần dang rộng tay ra cho tôi gối đầu rồi siết chặt tôi vào lòng thì thầm bên tai.

_Tôi sẽ tranh thủ về sớm, ko để e phải đợi cơm như vậy nữa.

_Thật chứ...

_Thật...

Nghe câu nói của Lão Vương, tôi nở nụ cười mãn nguyện,đưa tay qua bụng ôm lấy a, rút đầu vào bờ ngực rắn chắc, khép đôi mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Lâu dần, tôi cảm thấy giữa tôi và Lão Vương ko khác nào một đôi vợ, chồng thật sự.

Điều đó làm cho tôi càng thêm hi vọng, hi vọng sẽ có một ngày Lão Vương động lòng và chúng tôi sẽ là một gia đình đúng nghĩa.

Một thời gian dài sau đó, vào một buổi sáng đẹp trời của mùa hạ, chúng tôi đang vui vẻ cùng nhau ăn sáng thì Lão Vương lên tiếng.

_Em có muốn cũng tôi đi du lịch.

_Có chứ...

Bờ môi của Lão Vương khẽ cong lên, nụ cười của người đàn ông này luôn làm trái tim tôi run động.

_Ăn xong e lên phòng chuẩn bị hành lý đi. Tôi sẽ đưa e đi đến một nơi thật đẹp.

_Mình đi luôn hôm nay sao.

_Ừ.

Tôi nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình rồi đứng dậy, trước khi đi tôi nhìn lão Vương cười một cái.

_Đợi e nhé..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương