Máu Tình
-
Chương 32: Một núi không thể có hai hổ
“Long thiếu gia, tình hình trong khoảng một năm nay số lượng khai thác dầu mỏ của chúng ta mỗi ngày một sa sút trầm trọng. Một phần nguyên nhân đều
do đám công dân sợ cực biếng làm mới dẫn đến tình hình như ngày nay.”
Nedast Rappu trên tay cầm sắp tư liệu cẩn thận đặt lên bàn với ngữ giọng tự tin đưa ra lời dẫn chứng thuyết phục.
Huy Vũ tựa lưng vào ghế sofa, hai chân hắn bắt chéo vào nhau, hắn không thèm liếc mắt nhìn tập tài liệu trước mắt chỉ nhìn Nedast Rappu cất giọng lạnh lẽo: “Tôi muốn chính miệng ông thống kê.”
Nedast Rappu cúi đầu tỏ vẻ trầm ngâm, ông lẩm nhẩm trong miệng những con số lại nhìn Huy Vũ báo cáo: “Long thiếu gia, năng suất hiện tại của mỏ là hơn bảy triệu thùng mỗi ngày, trong một ngày chúng ta có đến hơn chín triệu thùng nước biển được bom vào mỏ để khai thác…”
“Ông khẳng định?” Huy Vũ đột ngột lên tiếng cắt ngang lời nói của Nedast Rappu.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ người trước mặt, Nedast Rappu bất chợt khựng miệng, ông nhìn Huy Vũ đang nhìn ông với ánh mắt không mang bất kì tia cảm xúc vui buồn nào, một khuông mặt lạnh lẽo khiến ông có cảm giác không an lành. Ông nuốt nước bọt cố mở miệng: “Long thiếu gia, ngài nói vậy là ý gì?”
Hạo Nhân quan sát biểu hiện trên gương mặt của Nedast Rappu, cất giọng đều đều: “Trung bình mỗi ngày Aramco sản xuất được khoảng chín triệu thùng dầu mỏ, nhưng theo thiết kế thì nó có thể đạt tới con số mười ba triệu thùng nếu cần thiết.” Aramco nằm ở mỏ khai thác dầu mỏ Ghawar, là niềm tự hào của Saudi Arabia - nhà sản xuất dầu thô lớn nhất thế giới.
Những con số Hạo Nhân vừa nói như luồng điện xoẹt qua người Nedast Rappu khiến ông rùng mình, mặc dù sắc mặt ông không chút thay đổi nhưng quần áo ông dường như đã dính chặt vào cơ thể do mồ hôi không ngừng thẫm ướt toàn thân.
Hạo Nhân khẽ cong môi cười, anh ta không vì thấy Nedast Rappu có vẻ sợ hãi mà dừng nói: “Phải chăng những con số trong đóng giấy tờ thống kê đó quá nhiều nên ông không thể nhớ chính xác.”
Nedast Rappu khóe miệng giật giật, nhìn Hạo Nhân cố giữ bình tĩnh: “Lý ngũ thiếu, tình hình khai thác mỏ hiện tại làm sao lên đến được con số đó. Vừa rồi hai vị cũng đã nhìn thấy, công nhân trong mỏ rất lười biếng, suốt cả ngày họ không chịu làm chỉ than mệt.”
Ầm… Ngay sau khi lời nói của Nedast Rappu dừng lại, một tiếng nổ ầm vang vang ra, theo đó là sự rung chuyển nhẹ của mặt đất. Sắc mặt của Nedast Rappu ánh lên tia cười tâm đắc. Trong khi đó Huy Vũ và Hạo Nhân không hề có biểu hiện khác thường dù chỉ cau mày.
Hạo Nhân không rời mắt dán chặt vào người của Nedast Rappu: “Đó là âm thanh gì?”
Nedast Rappu che dấu đi vẻ mặt háo hức mà thay vào đó là gương mặt khổ sở: “Chuyện nổ mỏ, sập hầm là chuyện thường hay xảy ra, hai vị thiếu gia không cần phải bận tâm đến chi mệt.”
Hạo Nhân bình thản lên tiếng: “Hầm nào sập, có Trung trong đó không?”
“Vấn đề này thì Lý ngũ thiếu càng không cần phải để tâm đến, Trung đang ở hầm mỏ phía tây, còn âm thanh vang nổ vừa rồi là ở hướng đông. Trung tuyệt đối sẽ an toàn.”
“Theo ông thì vấn đề nào cũng không cần phải quan tâm?” Hạo Nhân lạnh giọng lên tiếng hỏi: “Nói vậy chúng tôi đến đây chỉ để chơi?”
Nedast Rappu cười cười: “Tôi không có ý đó, Lý ngũ thiếu, xin ngài đừng hiểu lầm.”
Huy Vũ trầm giọng: “Tôi không nói đến vấn đề công nhân. Những con số đó ông không nhớ chính xác cần tôi phải đổi người có trí nhớ minh mẫn hơn ông.” Một lời cắt ngang đánh gãy bầu không khí ngột ngạt.
Nedast Rappu chợt sững người trong giây lát, ông nhíu nhíu hai con mắt nhìn Huy Vũ với khóe môi nhếch lên: “Long thiếu gia, dù sao tôi cũng là giám đốc của Ghawar, giữa chúng ta là đôi bên bình đẳng hợp tác. Muốn thay người, chí ít ngài cũng nên tôn trọng tôi. Có điều, không biết là ai có trí nhớ tốt hơn ai. Long thiếu gia, đây là Ả Rập, là địa bàn của tôi.” Nói đến đây ánh mắt ông ta lóe lên tia gian sảo mang phần thách thức.
Huy Vũ không tỏ thái độ tức giận, hắn nhếch môi: “Ông uy hiếp tôi?”
“Chó cùng cắn chủ. Huống chi Long gia các cậu không hẳn là chủ nhân nơi đây, các cậu có một nửa quyền lực, chúng tôi cũng có một nửa quyền lực. Theo tôi biết, vừa rồi Dương lục thiếu đi tham quan khu mỏ phía đông, Long thiếu gia, cậu vừa rồi cũng nghe thấy rồi đấy, âm thanh vang nổ đó phát ra cũng chính là hướng đông.”
Ả Rập là nước có chi tiêu quân đội lớn thứ tư thế giới sau Mỹ, Trung Quốc và Nga. Lượng vũ khí nhập vào đều mua từ Long gia, dù Long gia không có một nửa quyền lực trong Ghawar thì vẫn có tiếng nói lớn trong chính trị Ả Rập Saudi. Trong nhiều năm qua vì muốn lật đổ vị trí của Long gia trong Ghawar, Nedast Rappu đã yểm đi số lượng lớn dầu mỏ khai thác được mang đi xuất khẩu, ông ta dùng chính số tiền đó để mua số lượng vũ khí không nhỏ từ Chu gia và đào tạo ra một lực lượng quân sự hoành tráng.
Theo thông tin mà người của ông điều tra thì hôm nay Long Huy Vũ sẽ cùng Lý Hạo Nhân và Dương Nhẫn mang theo năm mươi người đến khảo sát tình hình mỏ. Đây chính là thời cơ tốt để ông khống chế ba người Huy Vũ đòi lại quyền kiểm soát mỏ Ghawar và đuổi đám người Long gia ra khỏi lãnh thổ của ông. Việc Dương Nhẫn vừa mới đến chưa kịp nghỉ ngơi đã đòi đi xem tình hình khai thác mỏ là nằm ngoài dự đoán. Một số vấn đề cần dấu giếm ông chưa kịp giải quyết nên không thể để Dương Nhẫn nhìn thấy. Tình thế gấp rút, ông không có thời gian suy nghĩ nhiều, dù sao kế hoạch vẫn không thay đổi, chẳng qua chỉ nhanh hơn một chút, giết chết Dương Nhẫn, khống chế hai người Huy Vũ bắt hai người kí tên giao quyền kiểm soát trả về lại đúng chủ nhân của nó.
Một đám khoảng bảy người đàn ông từ ngoài hung hăng kéo vào, đứng ngay sau lưng Nedast Rappu lập tức hướng mũi súng về phía Huy Vũ, Hạo Nhân và ba người thuộc hạ Long gia đang đứng phía sau. Ngay lúc này, bên ngoài liên tục vang ra tiếng đánh nhau và tiếng đổ vỡ, lâu lâu lại có tiếng súng nổ ra. Huy Vũ tiện mắt liếc qua những họng súng đen ngòm đang hướng về phía hắn rồi như không để tâm đến hắn lại nhìn Nedast Rappu. Hạo Nhân vẫn giữ gương mặt tao nhã, không hoang mang với tình huống trước mắt ngược lại như rất đắc ý. Mà ba người thuộc hạ đứng phía sau hai người Huy Vũ và Hạo Nhân vẫn chỉ đứng im bất động, hoàn toàn xem những họng súng phía trước là không khí.
“Nghe thấy tiếng ẩu đả bên ngoài chứ, có lẽ vì người của tôi không thấy thuận mắt khi có người của Long gia xuất hiện. Dương lục thiếu không rành về địa hình nơi đây nên mới đi nhầm hầm mỏ chứa bom. Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu, hai cậu không muốn cũng giống với Dương lục thiếu chứ? Dù sao Long gia chỉ giỏi về chế tạo vũ khí, nghề khai thác mỏ này theo tôi biết chỉ là lợi nhuận rất nhỏ mà Long gia thu được. Các cậu hà tất gì phải bỏ công sức thời gian vào những việc không chuyên môn.”
Nedast Rappu nói đến đây thì dừng, lời nói nhỏ nhẹ với giọng điệu đều đều không cao không thấp nhưng nghe ra đầy tính uy hiếp. Bên ngoài đang bắn giết, xem ra thuộc hạ của ông sẽ rất nhanh chóng giải quyết năm mươi người thuộc hạ của Huy Vũ. Dương Nhẫn đã chết, Long Huy Vũ và Lý Hạo Nhân hiện đã nằm trong tay ông, mạng sống của hai người bây giờ là của ông.
Không thấy Huy Vũ và Hạo Nhân lên tiếng, chỉ thấy hai người họ sắc mặt không đổi. Nedast Rappu nhếch mép cười khinh, sắp chết đến nơi còn giữ thái độ ngạo mạng. Ông lại lên tiếng, ngữ giọng vẫn đều đều như trước: “Tình hình khai thác mỏ không hẳn suy giảm, chỉ vì có báo cáo chi tiết cũng lo là các cậu không nắm bắt được hết. Tôi xin lỗi về điều này, tôi đã tự ý xuất khẩu lượng dầu không ít sang Nga, đó chính là những con số thiếu hụt trong thời gian một năm qua. Và còn điều này, những người Long gia mà các cậu đưa vào đây tôi cũng đã thay đổi tất cả. Trung tôi cũng đã sắp xếp an phận cho cậu ta. Anh ta là một tên ngốc, tưởng rằng tri phối được nơi này nhưng với những gì tôi làm ra, anh ta chẳng biết đến, một chút nghi ngờ cũng không có.”
Ba năm trước ngay khi Long gia tiếp nhận cai quản một nửa quyền lực ở Ghawar, bọn họ đã điều đến một đội nhân lực không dưới năm trăm người, trong đó Trung là người đứng đầu. Nhưng đám người Long gia ngu ngốc không biết gì về dầu mỏ, thế nên trong ba năm qua Nedast Rappu đã dùng những số liệu ảo để báo cáo cho Trung. Ngay cả việc ông dấu hàng bán sang Nga và việc đào tạo nhân lực riêng Trung cũng không biết đến. Một đám vô dụng suốt ngày chỉ muốn được vui chơi mà đòi quản lý Ghawar cùng ông. Ai nói Long gia đều là những người mưu mô xảo huyệt, bị ông qua mặt suốt ba năm vẫn không đói hòi hay biết.
Vài ngày trước khi nghe Trung thông báo ba người Huy Vũ sẽ đến đây vào ngày hôm nay, Nedast Rappu vô cùng phấn khích, ông chính là đang đợi đích thân Long Huy Vũ mò mặt đến. Lập tức những kế hoạch mà ông đã bày ra nhanh chóng được tiến hành. Trước tiên, ông dụ Trung xuống hầm mỏ và nhốt anh ta trong đó. Sau đó ông sắp xếp ổn thỏa lừa được đám thuộc hạ của Long gia giải quyết tất cả. Những thuộc hạ vừa rồi đứng bên ngoài đón tiếp ba người Huy Vũ chẳng qua chỉ có hình thức bề ngoài giống với thuộc hạ của Long gia. Đích thực bọn họ đều là người của ông tráo vào thay thế để qua mặt ba người Huy Vũ. Ông không biết do người của ông ngụy trang quá giống với người của Long gia hay vì ba người Huy Vũ quá ngạo mạng đến mất cảnh giác, chủ quan xem thường đối phương.
Hạo Nhân không suy nghĩ nhiều, lời Nedast Rappu vừa dứt, anh ta chậm rãi tiếp câu: “Vậy ông tính sắp tới sẽ sắp xếp thế nào với Huy Vũ và tôi?”
Nedast Rappu gương mặt đắc ý: “Một núi không thể có hai hổ. Tình hình hiện tại phần thiệt nghiêng về hai người. Nếu hai người muốn toàn mạng rời khỏi đây, chỉ cần kí tên giao trả quyền hành mỏ Ghawar tôi sẵn sàng tiễn hai người đến sân bay, trở về Las Vegast an toàn.”
Huy Vũ ánh mắt sắc bén cất giọng lạnh lẽo: “Nedast Rappu, xem ra ông đã tự khai nhận tất cả.”
“Long Huy Vũ, ván bài đã lật ngửa, tôi cũng không cần phải kiêng nễ cậu. Cậu thật ngu ngốc khi đến đây chỉ mang theo vài người ít ỏi. Cậu tưởng ai cũng trung thành với Long gia, rất tiếc nhưng chúng tôi không phải là thuộc hạ của các cậu.” Cứ nghỉ tới việc sắp tới mỏ Ghawar sẽ hoàn toàn do ông kiểm soát, ông hào hứng đến mức đỉnh điểm, nụ cười trên môi lan rộng hiện ra những nếp nhăn gấp khúc trên gương mặt của người hơn bốn mươi tuổi.
Huy Vũ nhấn mạnh từng chữ: “Tốt lắm, tôi cũng chỉ đợi ông nói hết những lời này.” Hắn không hề tỏ thái độ tức giận trước những lời mỉa mai chẳng xem hắn ra gì của Nedast Rappu.
Sa mạc ban ngày nóng bức bởi khí hậu khô khan khiến người đang tồn tại tưởng chừng như bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa cháy chập chờn bên cạnh.
Thế mà ngay lúc này căn phòng trong giây lát trở nên lạnh lẽo như hàm băng từ Bắc cực tràn về. Long Huy Vũ ngồi bất động trên ghế, hai tay khoanh vào nhau nhìn Nedast Rappu với ánh mắt lạnh lẽo sặc mùi chết chóc. Nedast Rappu vừa rồi mặt tràn đầy tự tin chỉ trong chốc lát khí thế ngạo mạng nhanh chóng tan biến mà thay vào đó là sự sợ hãi đang dần lan tỏa.
Hạo Nhân mỉm cười, anh ta tháo chiếc cúc áo ra và đưa lên phía trước, không nói một lời chỉ nhìn chiếc cúc áo với vẻ hài lòng.
“Đó là gì?” Nedast Rappu không hiểu hành động này của Hạo Nhân là thế nào, ông tin rằng vào tình huống này Hạo Nhân sẽ không biểu hiện những sở thích dư thừa.
Hạo Nhân không rời mắt khỏi chiếc cúc trên tay, anh ta nhếch môi: “Một chiếc cúc áo.”
“Không đơn giản chỉ là một cúc áo, tôi tin điều đó.” Nedast Rappu nheo nheo hai con mắt, mặc dù chiếc cúc áo rất rõ trong mắt ông không lầm gì khác được, nhưng ông tin vào cảm giác không tốt đang tồn tại trong ông và càng tin nụ cười trên môi Hạo Nhân không đơn giản. Một tia sét đánh xoẹt ngang đầu khiến Nedast Rappu thoáng chốc rùng mình, ông trợn trừng đôi mắt: “Máy ghi âm?”
Hạo Nhân nắm gọn chiếc cúc áo trên tay, anh ta nhướng mày nhìn Nedast Rappu: “Vương quốc Ả Rập giàu có, tôi không biết các người lại lạc hậu về những thứ đồ công nghệ cao này.” Một giám đốc dầu mỏ lớn nhất thế giới lại mù tịt về thứ đồ công nghệ này, nói ra thật là trò cười cho thế giới và là điều sỹ nhục đối với vương quốc Ả Rập giàu có.
Nedast Rappu trầm mặc một lát lại cong lên khóe môi khinh bỉ: “Mạng sống của hai người nằm trong tay tôi, ngay bây giờ tôi có thể giết hai người.
Đoạn ghi âm này hai người ghi lại rốt cuộc là muốn cho ai nghe đây, chi bằng giữ lại mang xuống Âm Phủ mà giao nộp cho Diêm Vương, nhờ ông ta giải oan cho hai người.”
Huy Vũ tựa lưng về sau ghế, hắn nhìn Nedast Rappu với ánh mắt không xúc cảm, cất giọng âm trầm: “Đã nhiều lần Diêm Vương không thể lấy mạng chúng tôi, ông cũng không có được bản lĩnh đó. Hạo Nhân, chúng ta bỏ thời gian nghe ông ta hóng hách vậy đủ rồi.”
Hạo Nhân chợt cười, gật đầu tán thành: “Ném ông ta ra ngoài, cho ông ta nhìn thấy thực tế.”
Lời Hạo Nhân vừa dứt, hai cánh tay của Nedast Rappu liền bị khống chế từ phía sau. Ngay khi ông chưa nhận thức được lời của Huy Vũ và Hạo Nhân thì ông bị nhấc bổng xoay người ông ta lại. Đến lúc này ông mới nhìn thấy hai người khống chế ông chính là trong số bảy người thuộc hạ của ông vừa rồi vẫn đang chỉa súng về phía đám người Huy Vũ. Ông kinh hãi, không tin vào mắt mình liền la hét: “Các người làm gì, muốn tạo phản sao?”
Huy Vũ tựa lưng vào ghế sofa, hai chân hắn bắt chéo vào nhau, hắn không thèm liếc mắt nhìn tập tài liệu trước mắt chỉ nhìn Nedast Rappu cất giọng lạnh lẽo: “Tôi muốn chính miệng ông thống kê.”
Nedast Rappu cúi đầu tỏ vẻ trầm ngâm, ông lẩm nhẩm trong miệng những con số lại nhìn Huy Vũ báo cáo: “Long thiếu gia, năng suất hiện tại của mỏ là hơn bảy triệu thùng mỗi ngày, trong một ngày chúng ta có đến hơn chín triệu thùng nước biển được bom vào mỏ để khai thác…”
“Ông khẳng định?” Huy Vũ đột ngột lên tiếng cắt ngang lời nói của Nedast Rappu.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ người trước mặt, Nedast Rappu bất chợt khựng miệng, ông nhìn Huy Vũ đang nhìn ông với ánh mắt không mang bất kì tia cảm xúc vui buồn nào, một khuông mặt lạnh lẽo khiến ông có cảm giác không an lành. Ông nuốt nước bọt cố mở miệng: “Long thiếu gia, ngài nói vậy là ý gì?”
Hạo Nhân quan sát biểu hiện trên gương mặt của Nedast Rappu, cất giọng đều đều: “Trung bình mỗi ngày Aramco sản xuất được khoảng chín triệu thùng dầu mỏ, nhưng theo thiết kế thì nó có thể đạt tới con số mười ba triệu thùng nếu cần thiết.” Aramco nằm ở mỏ khai thác dầu mỏ Ghawar, là niềm tự hào của Saudi Arabia - nhà sản xuất dầu thô lớn nhất thế giới.
Những con số Hạo Nhân vừa nói như luồng điện xoẹt qua người Nedast Rappu khiến ông rùng mình, mặc dù sắc mặt ông không chút thay đổi nhưng quần áo ông dường như đã dính chặt vào cơ thể do mồ hôi không ngừng thẫm ướt toàn thân.
Hạo Nhân khẽ cong môi cười, anh ta không vì thấy Nedast Rappu có vẻ sợ hãi mà dừng nói: “Phải chăng những con số trong đóng giấy tờ thống kê đó quá nhiều nên ông không thể nhớ chính xác.”
Nedast Rappu khóe miệng giật giật, nhìn Hạo Nhân cố giữ bình tĩnh: “Lý ngũ thiếu, tình hình khai thác mỏ hiện tại làm sao lên đến được con số đó. Vừa rồi hai vị cũng đã nhìn thấy, công nhân trong mỏ rất lười biếng, suốt cả ngày họ không chịu làm chỉ than mệt.”
Ầm… Ngay sau khi lời nói của Nedast Rappu dừng lại, một tiếng nổ ầm vang vang ra, theo đó là sự rung chuyển nhẹ của mặt đất. Sắc mặt của Nedast Rappu ánh lên tia cười tâm đắc. Trong khi đó Huy Vũ và Hạo Nhân không hề có biểu hiện khác thường dù chỉ cau mày.
Hạo Nhân không rời mắt dán chặt vào người của Nedast Rappu: “Đó là âm thanh gì?”
Nedast Rappu che dấu đi vẻ mặt háo hức mà thay vào đó là gương mặt khổ sở: “Chuyện nổ mỏ, sập hầm là chuyện thường hay xảy ra, hai vị thiếu gia không cần phải bận tâm đến chi mệt.”
Hạo Nhân bình thản lên tiếng: “Hầm nào sập, có Trung trong đó không?”
“Vấn đề này thì Lý ngũ thiếu càng không cần phải để tâm đến, Trung đang ở hầm mỏ phía tây, còn âm thanh vang nổ vừa rồi là ở hướng đông. Trung tuyệt đối sẽ an toàn.”
“Theo ông thì vấn đề nào cũng không cần phải quan tâm?” Hạo Nhân lạnh giọng lên tiếng hỏi: “Nói vậy chúng tôi đến đây chỉ để chơi?”
Nedast Rappu cười cười: “Tôi không có ý đó, Lý ngũ thiếu, xin ngài đừng hiểu lầm.”
Huy Vũ trầm giọng: “Tôi không nói đến vấn đề công nhân. Những con số đó ông không nhớ chính xác cần tôi phải đổi người có trí nhớ minh mẫn hơn ông.” Một lời cắt ngang đánh gãy bầu không khí ngột ngạt.
Nedast Rappu chợt sững người trong giây lát, ông nhíu nhíu hai con mắt nhìn Huy Vũ với khóe môi nhếch lên: “Long thiếu gia, dù sao tôi cũng là giám đốc của Ghawar, giữa chúng ta là đôi bên bình đẳng hợp tác. Muốn thay người, chí ít ngài cũng nên tôn trọng tôi. Có điều, không biết là ai có trí nhớ tốt hơn ai. Long thiếu gia, đây là Ả Rập, là địa bàn của tôi.” Nói đến đây ánh mắt ông ta lóe lên tia gian sảo mang phần thách thức.
Huy Vũ không tỏ thái độ tức giận, hắn nhếch môi: “Ông uy hiếp tôi?”
“Chó cùng cắn chủ. Huống chi Long gia các cậu không hẳn là chủ nhân nơi đây, các cậu có một nửa quyền lực, chúng tôi cũng có một nửa quyền lực. Theo tôi biết, vừa rồi Dương lục thiếu đi tham quan khu mỏ phía đông, Long thiếu gia, cậu vừa rồi cũng nghe thấy rồi đấy, âm thanh vang nổ đó phát ra cũng chính là hướng đông.”
Ả Rập là nước có chi tiêu quân đội lớn thứ tư thế giới sau Mỹ, Trung Quốc và Nga. Lượng vũ khí nhập vào đều mua từ Long gia, dù Long gia không có một nửa quyền lực trong Ghawar thì vẫn có tiếng nói lớn trong chính trị Ả Rập Saudi. Trong nhiều năm qua vì muốn lật đổ vị trí của Long gia trong Ghawar, Nedast Rappu đã yểm đi số lượng lớn dầu mỏ khai thác được mang đi xuất khẩu, ông ta dùng chính số tiền đó để mua số lượng vũ khí không nhỏ từ Chu gia và đào tạo ra một lực lượng quân sự hoành tráng.
Theo thông tin mà người của ông điều tra thì hôm nay Long Huy Vũ sẽ cùng Lý Hạo Nhân và Dương Nhẫn mang theo năm mươi người đến khảo sát tình hình mỏ. Đây chính là thời cơ tốt để ông khống chế ba người Huy Vũ đòi lại quyền kiểm soát mỏ Ghawar và đuổi đám người Long gia ra khỏi lãnh thổ của ông. Việc Dương Nhẫn vừa mới đến chưa kịp nghỉ ngơi đã đòi đi xem tình hình khai thác mỏ là nằm ngoài dự đoán. Một số vấn đề cần dấu giếm ông chưa kịp giải quyết nên không thể để Dương Nhẫn nhìn thấy. Tình thế gấp rút, ông không có thời gian suy nghĩ nhiều, dù sao kế hoạch vẫn không thay đổi, chẳng qua chỉ nhanh hơn một chút, giết chết Dương Nhẫn, khống chế hai người Huy Vũ bắt hai người kí tên giao quyền kiểm soát trả về lại đúng chủ nhân của nó.
Một đám khoảng bảy người đàn ông từ ngoài hung hăng kéo vào, đứng ngay sau lưng Nedast Rappu lập tức hướng mũi súng về phía Huy Vũ, Hạo Nhân và ba người thuộc hạ Long gia đang đứng phía sau. Ngay lúc này, bên ngoài liên tục vang ra tiếng đánh nhau và tiếng đổ vỡ, lâu lâu lại có tiếng súng nổ ra. Huy Vũ tiện mắt liếc qua những họng súng đen ngòm đang hướng về phía hắn rồi như không để tâm đến hắn lại nhìn Nedast Rappu. Hạo Nhân vẫn giữ gương mặt tao nhã, không hoang mang với tình huống trước mắt ngược lại như rất đắc ý. Mà ba người thuộc hạ đứng phía sau hai người Huy Vũ và Hạo Nhân vẫn chỉ đứng im bất động, hoàn toàn xem những họng súng phía trước là không khí.
“Nghe thấy tiếng ẩu đả bên ngoài chứ, có lẽ vì người của tôi không thấy thuận mắt khi có người của Long gia xuất hiện. Dương lục thiếu không rành về địa hình nơi đây nên mới đi nhầm hầm mỏ chứa bom. Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu, hai cậu không muốn cũng giống với Dương lục thiếu chứ? Dù sao Long gia chỉ giỏi về chế tạo vũ khí, nghề khai thác mỏ này theo tôi biết chỉ là lợi nhuận rất nhỏ mà Long gia thu được. Các cậu hà tất gì phải bỏ công sức thời gian vào những việc không chuyên môn.”
Nedast Rappu nói đến đây thì dừng, lời nói nhỏ nhẹ với giọng điệu đều đều không cao không thấp nhưng nghe ra đầy tính uy hiếp. Bên ngoài đang bắn giết, xem ra thuộc hạ của ông sẽ rất nhanh chóng giải quyết năm mươi người thuộc hạ của Huy Vũ. Dương Nhẫn đã chết, Long Huy Vũ và Lý Hạo Nhân hiện đã nằm trong tay ông, mạng sống của hai người bây giờ là của ông.
Không thấy Huy Vũ và Hạo Nhân lên tiếng, chỉ thấy hai người họ sắc mặt không đổi. Nedast Rappu nhếch mép cười khinh, sắp chết đến nơi còn giữ thái độ ngạo mạng. Ông lại lên tiếng, ngữ giọng vẫn đều đều như trước: “Tình hình khai thác mỏ không hẳn suy giảm, chỉ vì có báo cáo chi tiết cũng lo là các cậu không nắm bắt được hết. Tôi xin lỗi về điều này, tôi đã tự ý xuất khẩu lượng dầu không ít sang Nga, đó chính là những con số thiếu hụt trong thời gian một năm qua. Và còn điều này, những người Long gia mà các cậu đưa vào đây tôi cũng đã thay đổi tất cả. Trung tôi cũng đã sắp xếp an phận cho cậu ta. Anh ta là một tên ngốc, tưởng rằng tri phối được nơi này nhưng với những gì tôi làm ra, anh ta chẳng biết đến, một chút nghi ngờ cũng không có.”
Ba năm trước ngay khi Long gia tiếp nhận cai quản một nửa quyền lực ở Ghawar, bọn họ đã điều đến một đội nhân lực không dưới năm trăm người, trong đó Trung là người đứng đầu. Nhưng đám người Long gia ngu ngốc không biết gì về dầu mỏ, thế nên trong ba năm qua Nedast Rappu đã dùng những số liệu ảo để báo cáo cho Trung. Ngay cả việc ông dấu hàng bán sang Nga và việc đào tạo nhân lực riêng Trung cũng không biết đến. Một đám vô dụng suốt ngày chỉ muốn được vui chơi mà đòi quản lý Ghawar cùng ông. Ai nói Long gia đều là những người mưu mô xảo huyệt, bị ông qua mặt suốt ba năm vẫn không đói hòi hay biết.
Vài ngày trước khi nghe Trung thông báo ba người Huy Vũ sẽ đến đây vào ngày hôm nay, Nedast Rappu vô cùng phấn khích, ông chính là đang đợi đích thân Long Huy Vũ mò mặt đến. Lập tức những kế hoạch mà ông đã bày ra nhanh chóng được tiến hành. Trước tiên, ông dụ Trung xuống hầm mỏ và nhốt anh ta trong đó. Sau đó ông sắp xếp ổn thỏa lừa được đám thuộc hạ của Long gia giải quyết tất cả. Những thuộc hạ vừa rồi đứng bên ngoài đón tiếp ba người Huy Vũ chẳng qua chỉ có hình thức bề ngoài giống với thuộc hạ của Long gia. Đích thực bọn họ đều là người của ông tráo vào thay thế để qua mặt ba người Huy Vũ. Ông không biết do người của ông ngụy trang quá giống với người của Long gia hay vì ba người Huy Vũ quá ngạo mạng đến mất cảnh giác, chủ quan xem thường đối phương.
Hạo Nhân không suy nghĩ nhiều, lời Nedast Rappu vừa dứt, anh ta chậm rãi tiếp câu: “Vậy ông tính sắp tới sẽ sắp xếp thế nào với Huy Vũ và tôi?”
Nedast Rappu gương mặt đắc ý: “Một núi không thể có hai hổ. Tình hình hiện tại phần thiệt nghiêng về hai người. Nếu hai người muốn toàn mạng rời khỏi đây, chỉ cần kí tên giao trả quyền hành mỏ Ghawar tôi sẵn sàng tiễn hai người đến sân bay, trở về Las Vegast an toàn.”
Huy Vũ ánh mắt sắc bén cất giọng lạnh lẽo: “Nedast Rappu, xem ra ông đã tự khai nhận tất cả.”
“Long Huy Vũ, ván bài đã lật ngửa, tôi cũng không cần phải kiêng nễ cậu. Cậu thật ngu ngốc khi đến đây chỉ mang theo vài người ít ỏi. Cậu tưởng ai cũng trung thành với Long gia, rất tiếc nhưng chúng tôi không phải là thuộc hạ của các cậu.” Cứ nghỉ tới việc sắp tới mỏ Ghawar sẽ hoàn toàn do ông kiểm soát, ông hào hứng đến mức đỉnh điểm, nụ cười trên môi lan rộng hiện ra những nếp nhăn gấp khúc trên gương mặt của người hơn bốn mươi tuổi.
Huy Vũ nhấn mạnh từng chữ: “Tốt lắm, tôi cũng chỉ đợi ông nói hết những lời này.” Hắn không hề tỏ thái độ tức giận trước những lời mỉa mai chẳng xem hắn ra gì của Nedast Rappu.
Sa mạc ban ngày nóng bức bởi khí hậu khô khan khiến người đang tồn tại tưởng chừng như bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa cháy chập chờn bên cạnh.
Thế mà ngay lúc này căn phòng trong giây lát trở nên lạnh lẽo như hàm băng từ Bắc cực tràn về. Long Huy Vũ ngồi bất động trên ghế, hai tay khoanh vào nhau nhìn Nedast Rappu với ánh mắt lạnh lẽo sặc mùi chết chóc. Nedast Rappu vừa rồi mặt tràn đầy tự tin chỉ trong chốc lát khí thế ngạo mạng nhanh chóng tan biến mà thay vào đó là sự sợ hãi đang dần lan tỏa.
Hạo Nhân mỉm cười, anh ta tháo chiếc cúc áo ra và đưa lên phía trước, không nói một lời chỉ nhìn chiếc cúc áo với vẻ hài lòng.
“Đó là gì?” Nedast Rappu không hiểu hành động này của Hạo Nhân là thế nào, ông tin rằng vào tình huống này Hạo Nhân sẽ không biểu hiện những sở thích dư thừa.
Hạo Nhân không rời mắt khỏi chiếc cúc trên tay, anh ta nhếch môi: “Một chiếc cúc áo.”
“Không đơn giản chỉ là một cúc áo, tôi tin điều đó.” Nedast Rappu nheo nheo hai con mắt, mặc dù chiếc cúc áo rất rõ trong mắt ông không lầm gì khác được, nhưng ông tin vào cảm giác không tốt đang tồn tại trong ông và càng tin nụ cười trên môi Hạo Nhân không đơn giản. Một tia sét đánh xoẹt ngang đầu khiến Nedast Rappu thoáng chốc rùng mình, ông trợn trừng đôi mắt: “Máy ghi âm?”
Hạo Nhân nắm gọn chiếc cúc áo trên tay, anh ta nhướng mày nhìn Nedast Rappu: “Vương quốc Ả Rập giàu có, tôi không biết các người lại lạc hậu về những thứ đồ công nghệ cao này.” Một giám đốc dầu mỏ lớn nhất thế giới lại mù tịt về thứ đồ công nghệ này, nói ra thật là trò cười cho thế giới và là điều sỹ nhục đối với vương quốc Ả Rập giàu có.
Nedast Rappu trầm mặc một lát lại cong lên khóe môi khinh bỉ: “Mạng sống của hai người nằm trong tay tôi, ngay bây giờ tôi có thể giết hai người.
Đoạn ghi âm này hai người ghi lại rốt cuộc là muốn cho ai nghe đây, chi bằng giữ lại mang xuống Âm Phủ mà giao nộp cho Diêm Vương, nhờ ông ta giải oan cho hai người.”
Huy Vũ tựa lưng về sau ghế, hắn nhìn Nedast Rappu với ánh mắt không xúc cảm, cất giọng âm trầm: “Đã nhiều lần Diêm Vương không thể lấy mạng chúng tôi, ông cũng không có được bản lĩnh đó. Hạo Nhân, chúng ta bỏ thời gian nghe ông ta hóng hách vậy đủ rồi.”
Hạo Nhân chợt cười, gật đầu tán thành: “Ném ông ta ra ngoài, cho ông ta nhìn thấy thực tế.”
Lời Hạo Nhân vừa dứt, hai cánh tay của Nedast Rappu liền bị khống chế từ phía sau. Ngay khi ông chưa nhận thức được lời của Huy Vũ và Hạo Nhân thì ông bị nhấc bổng xoay người ông ta lại. Đến lúc này ông mới nhìn thấy hai người khống chế ông chính là trong số bảy người thuộc hạ của ông vừa rồi vẫn đang chỉa súng về phía đám người Huy Vũ. Ông kinh hãi, không tin vào mắt mình liền la hét: “Các người làm gì, muốn tạo phản sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook