Máu Tình
-
Chương 102: Tuyệt tình
Còn nhớ lần tạm biệt gần nhất chính là ở The Venetian Macao, sau khi Thái Mi giết chết Chu Khang đã nhanh chóng trốn đi. Hào Cường lại có việc đột xuất quan trọng cần giải quyết nên không thể đi tìm Thái Mi. Không ngờ việc quan trọng chưa giải quyết xong lại nghe tin Thái Mi cùng với đám người Long Huy Vũ lên một hòn đảo hoang đến sống chết không rõ. Anh liền ném bỏ việc quan trọng sang bên lập tức cho người xác nhận tọa độ hòn đảo nhưng dù có là người hiểu rõ nhất về Thái Bình Dương hay thiên tài máy tính, tất cả hầu như đều bất lực trước một hòn đảo chưa từng nghe nhắc đến.
Hào Cường đã từng liên lạc đến Chu Khắc Kiệt chỉ để hỏi vị trí hòn đảo nhưng Khắc Kiệt lại tuyệt tình không cho biết. Trong lúc hoang mang lại lo cho tính mạng của Thái Mi, Hào Cường đành điều nhân lực cùng với năm chiếc máy bay và tàu lớn nhằm rãi rác khắp nơi trên Thái Bình Dương để tìm hòn đảo đó. Nhưng Thái Bình Dương rộng lớn, nhiều nơi lại có sương mù ẩn quanh, không thể nói tìm thấy hòn đảo là có thể tìm được.
Dù là vậy Hào Cường vẫn quyết tìm cho bằng được Thái Mi, chỉ cần là những hòn đảo hoang hay những hòn đảo không nằm trong bản đồ hải lí thì anh đều cho người tìm đến. Tìm kiếm chỉ mới hai ngày thì hay tin đám người Long Huy Vũ đã trở về bản doanh chính an toàn. Hào Cường còn cho rằng anh đã quá lo xa, Thái Mi đi cùng Long Huy Vũ thì có nguy hiểm nào có thể đến được với cô. Lo lắng cho tính mạng của Thái Mi ngui đi, Hào Cường tuy muốn tìm Thái Mi xem cô có bị thương hay không nhưng bản doanh của Long gia, anh rất tiếc là không thể đến được. Hào Cường đành phải kiềm lại nỗi niềm thương nhớ Thái Mi sang bên mà tiếp tục giải quyết việc quan trọng còn đang dỡ, mặc dù đã quá muộn dẫn đến Phương gia bị thua vốn nặng nề. Chính vì điều này mà Hào Cường đã bị ba của anh mắng cho một trận tơi bời. Nếu không phải Chu Khắc Kiệt đến nói giúp vài lời với ba của anh thì có lẽ giờ này Phương Hào Cường anh vẫn còn đang bị giam lỏng trong phòng làm gì còn có thể đứng đây nhìn Thái Mi.
Hay tin Thái Mi bị thương nặng đến nguy hiểm tính mạng, Hào Cường vô cùng lo lắng. Nhưng anh lại đau lòng hơn khi biết nguyên nhân dẫn đến việc cô bị thương nặng chính vì muốn báo tin đến Tô Chí Khanh. Cô chỉ vì an nguy của một người đàn ông mà bất chấp nguy hiểm. Hào Cường anh chưa từng được Thái Mi quan tâm đặc biệt đến vậy.
Nghe Hào Cường hỏi, Thái Mi tỏ vẻ không hài lòng: “Chí Khanh là anh trai tôi, an nguy của anh ấy tất nhiên đối với tôi là rất quan trọng.”
“Huống chi, nếu không phải do người anh tốt của anh lập ra kế hoạch dẫn dụ tôi, tôi có thể đến được Thái Bình Dương tìm được Chí Khanh để rồi nguy hiểm cứ thế mà ùn ùn tìm đến tôi sao?” Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại không thể nuốt được cục tức này, nếu không phải Chu Khắc Kiệt bày ra kế hoạch hãm hại đám người Huy Vũ, thì cô sẽ không phải bị thương nặng thế này. Mặc dù đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao Chu Khắc Kiệt đã đưa cô đến nguy hiểm lại vì sao còn cứu sống cô, đối kháng với ba của anh ta?
“Nói vậy có nghĩa cô sẽ vì Tô Chí Khanh mà chết?” Hào Cường trầm lặng vài giây rồi lên tiếng.
Vốn Thái Mi đang suy nghĩ về Chu Khắc Kiệt, bất giác nghe Hào Cường hỏi như vậy, không suy nghĩ nhiều chỉ tùy miệng trả lời: “Không đến mức phải chết vì Chí Khanh. Nhưng Chí Khanh thật lòng với tôi. Nếu có người muốn hãm hại anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó.”
Nhìn thấy dáng điệu hời hợt của Thái Mi, cô không cần suy nghĩ thiệt hơn liền luôn một hai là Tô Chí Khanh. Như vậy đã quá rõ ràng vị trí của Tô Chí Khanh trong lòng Thái Mi là vô cùng đặc biệt. Như thế nào lại luôn miệng nói là anh trai kết nghĩa. Giữa hai người khác giới cùng có một mối quan tâm đặc biệt với nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin hai người là anh em kết nghĩa. Hào Cường trong lòng bức bối, nhưng rõ ràng là trái tim cứ như bị bóp nghẹn lại có chút vỡ nát.
Cảm giác nơi vết thương có chút ê ẩm lại có chút đói bụng khiến trong người cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hào Cường định hỏi có gì đó ăn không thì thấy vẻ mặt rầu rĩ của anh ta khiến Thái Mi có chút tò mò liền lên tiếng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hào Cường không hề có ý che dấu vẻ mặt buồn bực: “Không có gì.”
Thái Mi nhíu mày: “Không có gì mà vẻ mặt hậm hực như vậy. Anh không phải có chuyện không vui tìm đến tôi trút giận chứ?”
“Tôi…” Hào Cường vội nhuếch môi nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Thái Mi đang nhìn mình chăm chăm, chỉ là một ánh mắt hiếu kì ngoài ra lại không mang chút biểu hiện gì. Hào Cường vốn buồn bực lại vì ánh mắt hời hợt của Thái Mi lại khiến tâm trạng anh tăng dần cảm giác ghen tuông, liền buôn lời hằn học: “Tô Chí Khanh thật lòng đối tốt với cô, cô có thể liều mạng vì anh ta. Vậy tôi đã từng vì cô không ít nhiều lần đã lao vào nguy hiểm mà tìm kiếm cô, vậy cô lẽ nào một chút cũng không để tâm đến tôi? Cô như vậy có phải là không công bằng với tôi?”
Bị một loại lời nói của Hào Cường dồn dập rơi vào tai. Thái Mi tạm thời quên hẳn cơn đau cũng như cơn đói, cô nhìn Hào Cường có chút khó hiểu: “Anh tốt với tôi lẽ nào là muốn tôi đền đáp anh?”
“Tôi không cần cô đền đáp, tôi chỉ cần cô hiểu là tôi thật lòng quan tâm cô.” Hào Cường như thể chỉ đợi câu hỏi này của Thái Mi, anh liền nhanh câu đáp lời của cô.
Thái Mi khẽ chớp mắt, cô có vẻ như rất hiểu lại có chút không thông, chỉ là nghe Hào Cường nói vậy cũng ngờ ngệch gật đầu. Hành động này của Thái Mi khiến một lãng tử vốn dày dạn kinh nghiệm tình trường như Hào Cường như đụng phải một khúc gổ mục. Hào Cường biết rõ với bản tính hời hợt của Thái Mi, nếu anh cứ dùng hành động để biểu hiện thì có lẽ dùng cả nửa đời con lại của anh cũng sẽ không khiến cô hiểu được. Vậy nên khi trên đường đến đây, Hào Cường đã quyết định tìm cơ hội sẽ thổ lộ lòng mình cho Thái Mi. Biết đâu khi nghe anh nói lời thật lòng, cô sẽ có một chút rung động.
Nhưng dù anh đã nói cả nửa ngày trời thì khúc gổ mục vẫn là khúc gổ mục. Tại sao Phương Hào Cường anh cả đời nhiều phụ nữ xinh đẹp thông minh vây quanh, anh không cần lên tiếng, không cần biểu hiện, đám phụ nữ đó vẫn luôn tận tâm lấy lòng anh. Nay anh lại hết lòng hết dạ vì một người phụ nữ lại bị cô ngờ nghệch nhiều lần làm tổn thương. Hào Cường anh hận thật không thể mắng Thái Mi một trận, nhưng đừng nói gì là mắng, chỉ sợ một lời nói nặng nhẹ anh cũng không đành lòng buông lời.
Hào Cường dằn lòng nuốt giận, nhưng hận là tình cảm đã quá lấn áp lý trí, khiến một đại thiếu giá đầy ngạo mạng như anh lại chẳng giữ nổi chút thể diện nào. Anh bây giờ chỉ muốn cho Thái Mi biết tình cảm thật lòng của anh, chỉ muốn cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Liền không suy nghĩ, Hào Cường cất giọng rõ ràng đầy dứt khoác: “Cô thật sự không hiểu sao, Thái Mi, tôi muốn nói cho cô biết, là tôi thật lòng yêu thích cô.”
Thái Mi vốn không rời mắt khỏi Hào Cường, nghe thấy anh ta nói vậy cô có chút không ngờ đến. Hào Cường vào lúc đã thốt ra lời tận đáy lòng, anh cũng không nói thêm lời nào, chỉ nhìn đáp trả Thái Mi. Thầm cầu nguyện cô sẽ có chút gì đó rung động.
Thấy Thái Mi cứ im lặng chăm chăm nhìn mình, ánh mắt của cô không còn tia hiếu kì như vừa rồi, lại có chút ánh lên tia nhìn dịu dàng. Không biết có phải Hào Cường anh ảo tưởng không, nhưng với tia nhìn không nói thành lời này của Thái Mi, Hào Cường tin hẳn thái độ này của Thái Mi là vì cô đang rất kinh ngạc, có lẽ việc anh yêu thích cô khiến cô cảm thấy vui mừng chăng.
“Tôi biết!” Thái Mi đột nhiên lên tiếng.
Hai chữ “tôi biết” từ miệng Thái Mi thẳng thừng vang ra, cùng với cơ mặt không chút biểu hiện kích động vui buồn gì của cô khiến tâm trạng đang treo lơ lửng của Hào Cường như bị giật dây. Hào Cường cố kìm nén tâm trạng, vẻ mặt cũng cố gắng trầm tĩnh, nhưng trái tim cứ luôn đập rộn ràng. Chỉ sợ với không gian yên tĩnh thế này, tiếng tim đập thình thịch của anh sẽ rõ ràng rơi vào tai của Thái Mi mất. Nhưng sĩ diện lúc này Hào Cường không quan tâm đến, chỉ cần Thái Mi biết rõ tình cảm của anh, cũng đủ để anh vui sướng đến tột cùng.
“Từ lâu tôi đã biết anh thật lòng yêu thích tôi. Nhưng anh thật lòng yêu thích tôi đó là chuyện của anh, còn tôi thật lòng xem anh là bằng hữu thì đó lại là chuyện của tôi.” Thái Mi bày ra vẻ mặt chân thật, cô nói một loạt hoàn toàn không có ý lừa dối Hào Cường. Nếu Hào Cường thật lòng thích cô, đó là chuyện của anh ta, cô không hề nhờ vả anh ta phải thích cô. Cô vì sao lại phải vì một mối tình đơn phương mà tự gây khó dễ cho bản thân mình.
“Cô…” Hào Cường vốn đã lườn trước mọi phản ứng của Thái Mi sau khi anh mở lời bày tỏ lòng mình. Nhưng dù trong vạn lần tình huống tưởng tượng vẫn không nghĩ ra cô sẽ nói ra lời nói vô tình này. Hóa ra từ lâu cô đã biết anh thích cô, vậy mà mọi ứng xử của cô trước mặt anh đều trước sau như một. Ai nói cô là khúc gổ mục không hiểu biết gì, cô chính là tảng băng, không những không tan chảy mà dù có dùng búa đập vẫn sẽ không mảy may có vết nứt.
Lời Hào Cường vừa thốt ra lại không thể nói mà tức thì nuốt nghẹn, anh hận là lúc này không làm gì được cô. Chỉ biết kìm nén thở dốc vài hơi lại lén lút siết chặt nắm tay thành quyền mà cất giọng hỏi: “Nếu cô đã biết từ lâu lẽ nào cô không một chút động lòng hay trắc ẩn? Cô nhìn rõ tình cảm của tôi đến với cô như vậy lẽ nào cô không hề nghĩ sẽ hồi đáp tình cảm đến tôi?”
Nghe xong Thái Mi không suy nghĩ liền chậm rãi lắc đầu. Điều này khiến Hào Cường trong lòng vốn đang bị một tảng núi đè nghẹn đến không thở nổi thì lúc này lại như bị nghiền nát, một chút một chút hy vọng đều vì tổn thương mà tan biến.
Nhìn thấy Hào Cường nhìn cô với ánh mắt đau lòng hoặc có thể dùng là từ tổn thương. Nếu là cô làm tổn thương đến anh ta, Thái Mi cô tuy thật lòng không để tâm đến tình cảm của Hào Cường dành cho cô nhưng không có nghĩa cô sẽ vô tình lạnh nhạt với người đã tận tâm vì cô. Nhưng cô không biết cách giỗ ngọt, càng không biết lựa lời từ chối. Nếu cô đã vô tình làm Hào Cường bị tổn thương thì chi bằng bây giờ ban cho anh ta một nhát dao, biết đâu sau khi lành vết thương, anh ta sẽ không ngu ngốc lại lau đầu đi si mê người đã làm bị thương mình.
Suy nghĩ tuy chỉ là thoáng qua nhưng đó lại là biện pháp phá giải một đóng hỗn độn này, Thái Mi tuyệt tình dứt lời: “Nếu anh cảm thấy bất công. Đúng vậy, là tôi không biết thế nào là công bằng cho anh. Anh có thể đừng quan tâm đến tôi. Tôi chưa từng ép anh thích tôi, cũng chưa từng ép anh phải đối xử tốt với tôi. Càng không mong anh sẽ giữ mãi thứ tình cảm này. Tôi là người không thích vướng bận, càng không mong có được thứ tình cảm này của anh. Bất quá bây giờ tôi với anh không cần phải làm bạn, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”
Sau một loạt lời nói không chút tình người của Thái Mi kết thúc, cô vốn đang thái độ hết sức bình thường như chưa từng nói gì mà nhìn ngó chùm đèn pha lê đẹp long lanh đang treo trên trần nhà. Nhưng sau khi ngắm nhìn cho đã mắt vẫn không nghe thấy Hào Cường nói gì, trong lòng Thái Mi vốn cố tình vô tình nhưng cô vẫn không phải là người không có tình cảm. Cô quay mặt đưa mắt nhìn sang Hào Cường, chỉ thấy anh nhìn cô với ánh mắt tan thương, chua xót. Lần đầu tiên trong đời Thái Mi vì tôn trọng tình bạn mới từ chối một mối tình đơn phương. Nhưng nhìn dáng vẻ đầy nét bi ai của Hào Cường trong lòng Thái Mi lại nhói lên cảm giác không đành lòng.
Sau một vài giây luốn cuống bởi ánh mắt mang nhiều chiều đau thương của Hào Cường cứ luôn dán chặt vào mắt mình. Thái Mi bối rối không biết tiếp theo phải ứng xử thế nào liền hất tấm chăn sang bên. Cô đặt hai chân xuống giường, vừa đưa chân mang dép vào vừa tùy tiện nói: “Tôi nói xong rồi, anh có thể suy nghĩ. Tôi với anh có thể là bạn được nữa hay không đều là từ quyết định của anh.”
Dứt lời liền đứng lên bỏ đi, nơi vết thương có chút nhói đau, nhưng lúc này Thái Mi chỉ muốn chạy trốn khỏi Hào Cường.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hào Cường không một chút quan tâm. Vốn dĩ đã từng nghĩ đến việc Thái Mi sẽ từ chối tình cảm của anh, nhưng việc bị cô tuyệt tình dứt khoác, dù Hào Cường có trăm vạn lần đào hoa nhưng vẫn là lần duy nhất trái tim đau đến nghẹn ngào không thở nổi. Cảm giác nơi con tim trống trãi nhưng tận cùng vẫn là như bị dao cắt. Phương Hào Cường anh đến cùng vẫn là đã cảm nhận được thứ gọi là vô lực.
Đôi khi quyền lực chính là thứ năng lực đưa con người ta đứng trên vị trí cao nhất, thì ái tình lại chính là thứ dồn dập con người ta vùi sâu vào chính sự sụp đổ của bản thân mình.
Sau một hồi dạo quanh đến ê ẩm vết thương Thái Mi vẫn không thể cứ như thế này mang theo vết thương mà dạo quanh hết cả khu vườn rộng lớn của Chu gia. Cô tìm đại một ghế đá gần đó mà ngồi xuống, vết thương tuy đang trong giai đoạn hồi phục nhưng việc cô đi lại nhiều khiến mặt mũi cô trở nên xám xịt.
“Hà tiểu thư, vết thương của cô vẫn còn nghiêm trọng, hay tôi đưa cô trở về lại phòng?” Một người đàn ông mặc pless đen từ xa thấy Thái Mi ngồi ôm vết thương, thấy cô có vẻ đau đớn nên có chút quan tâm mà tiến lại gần.
Thái Mi tùy tiện ngẩng mặt nhìn người đàn ông rồi lại không nhìn nữa, lười biếng nhuếch mép: “Tôi không sao!”
Ngay khi mệt mỏi đưa mắt nhìn lướt quanh, vô tình Thái Mi nhìn thấy phía đằng xa dưới cùng thành vách tường cao lớn bao bọc lấy tòa nhà chính là những bụi cây mọc xum xuê. Việc cây cối mọc trong sân vườn không có điểm kì lạ, chỉ là Thái Mi lại chú tâm đến việc một con chó hoang từ trong bụi cây đó bò ra. Theo như Thái Mi quan sát thì trong tòa nhà này ngoại trừ có con người tồn tại, thì cũng chỉ có những con chó nghiệp vụ vốn luôn bị nhốt trong nhà nuôi chó. Tất cả những con chó đó đều là những con chó săn to lớn. Chu gia không hề nuôi những con chó hoang rẻ tiền này. Sau một hồi ngẵm nghĩ như thể suy ra được điều gì, Thái Mi vốn ánh mắt vừa sáng ngời liền lập tức dập tắt mà thay vào đó là vẻ mặt nhăn mày nhíu, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang đứng phía đối diện: “Tôi đói bụng rồi, anh gọi người mang đồ ăn đến cho tôi.”
“Hà tiểu thư, cô không về phòng ăn sao?” Người đàn ông không vì quan tâm đến Thái Mi mà vì nhiệm vụ do chính Chu Khắc Kiệt phân phó nên anh mới mở lời nhắc nhở: “Ngoài này gió lạnh, cô lại đang bị thương, tốt nhất là nên mau chóng trở về phòng sẽ tốt hơn.”
Thái Mi lườm mắt, cô lên tiếng phớt lờ: “Ở trong phòng lâu vậy sinh ra buồn chán, tôi muốn ngồi ăn ở đây để thay đổi không khí, như vậy vết thương sẽ mau chóng lành hơn.”
Cảm thấy lời Thái Mi nói là đúng, nhưng người đàn ông nhìn quanh một lượt, ngọai trừ cây cối, tượng đá thì cũng chỉ là một vài chiếc ghế nằm rãi rác khắp nơi, anh mới cúi đầu trước Thái Mi: “Nhưng nơi đây không có bàn ăn.”
Thái Mi mi tâm nhíu chặt, tỏ vẻ bất lực: “Anh không thể nào linh động hơn được ư? Ở đây không có bàn ăn, anh không thể mang đến đây một chiếc bàn sao?”
“Nhưng thiếu gia…” Người đàn ông có chút do dự, anh có chút lo sợ rụt rè lên tiếng: “Hà tiểu thư, xin cô thông cảm, quy định của Chu gia hà khắc, tôi…”
“Quy định của Chu gia có nói là không được mang bàn ăn ra sân vườn sao?” Thái Mi lập tức cướp lời.
Người đàn ông vẫn sắc mặt do dự, Thái Mi liền bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, cất lời đầy uy lực: “Cho dù có là Chu Khắc Kiệt đứng đây vẫn sẽ không từ chối với yêu cầu nhỏ bé này của tôi. Chu Khắc Kiệt kêu anh chăm sóc tôi, giám sát tôi, cũng không kêu anh làm trái với yêu cầu này của tôi.”
Vốn dĩ trước khi Chu Khắc Kiệt rời khỏi bản doanh đã âm thầm lệnh anh phải luôn bám sát bảo vệ cũng như giám sát bất kì mọi hành động của Thái Mi. Nhưng thật không ngờ cô ta lại không ngần ngại mà nói toạt ra, đúng vậy, là anh chăm sóc cô, nhưng cũng là theo dõi cô. Cô ta nói không hẳn là sai, thiếu gia quan tâm người phụ nữ này đặc biệt đến vậy, nếu có thiếu gia ở đây, e cũng là chiều theo cô mà dọn bàn ăn ra ngoài này. Một mình cô ở đây tin là sẽ không gây ra được chuyện gì, người đàn ông sau hồi quyết định liền lên tiếng: “Hà tiểu thư, vậy cô ngồi đây đợi tôi. Tôi sẽ nhanh chóng cho người dọn bàn ăn đến đây ngay.”
Dứt lời liền quay người bỏ đi, bản doanh Chu gia rộng lớn, một người phụ nữ thương tích trầm trọng như cô ta thì có thể gây ra trò trống gì. Người đàn ông vừa rồi vẫn khom người cung kính thì lúc này lại nhuếch môi cười đầy ý khinh bạc.
Hào Cường đã từng liên lạc đến Chu Khắc Kiệt chỉ để hỏi vị trí hòn đảo nhưng Khắc Kiệt lại tuyệt tình không cho biết. Trong lúc hoang mang lại lo cho tính mạng của Thái Mi, Hào Cường đành điều nhân lực cùng với năm chiếc máy bay và tàu lớn nhằm rãi rác khắp nơi trên Thái Bình Dương để tìm hòn đảo đó. Nhưng Thái Bình Dương rộng lớn, nhiều nơi lại có sương mù ẩn quanh, không thể nói tìm thấy hòn đảo là có thể tìm được.
Dù là vậy Hào Cường vẫn quyết tìm cho bằng được Thái Mi, chỉ cần là những hòn đảo hoang hay những hòn đảo không nằm trong bản đồ hải lí thì anh đều cho người tìm đến. Tìm kiếm chỉ mới hai ngày thì hay tin đám người Long Huy Vũ đã trở về bản doanh chính an toàn. Hào Cường còn cho rằng anh đã quá lo xa, Thái Mi đi cùng Long Huy Vũ thì có nguy hiểm nào có thể đến được với cô. Lo lắng cho tính mạng của Thái Mi ngui đi, Hào Cường tuy muốn tìm Thái Mi xem cô có bị thương hay không nhưng bản doanh của Long gia, anh rất tiếc là không thể đến được. Hào Cường đành phải kiềm lại nỗi niềm thương nhớ Thái Mi sang bên mà tiếp tục giải quyết việc quan trọng còn đang dỡ, mặc dù đã quá muộn dẫn đến Phương gia bị thua vốn nặng nề. Chính vì điều này mà Hào Cường đã bị ba của anh mắng cho một trận tơi bời. Nếu không phải Chu Khắc Kiệt đến nói giúp vài lời với ba của anh thì có lẽ giờ này Phương Hào Cường anh vẫn còn đang bị giam lỏng trong phòng làm gì còn có thể đứng đây nhìn Thái Mi.
Hay tin Thái Mi bị thương nặng đến nguy hiểm tính mạng, Hào Cường vô cùng lo lắng. Nhưng anh lại đau lòng hơn khi biết nguyên nhân dẫn đến việc cô bị thương nặng chính vì muốn báo tin đến Tô Chí Khanh. Cô chỉ vì an nguy của một người đàn ông mà bất chấp nguy hiểm. Hào Cường anh chưa từng được Thái Mi quan tâm đặc biệt đến vậy.
Nghe Hào Cường hỏi, Thái Mi tỏ vẻ không hài lòng: “Chí Khanh là anh trai tôi, an nguy của anh ấy tất nhiên đối với tôi là rất quan trọng.”
“Huống chi, nếu không phải do người anh tốt của anh lập ra kế hoạch dẫn dụ tôi, tôi có thể đến được Thái Bình Dương tìm được Chí Khanh để rồi nguy hiểm cứ thế mà ùn ùn tìm đến tôi sao?” Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại không thể nuốt được cục tức này, nếu không phải Chu Khắc Kiệt bày ra kế hoạch hãm hại đám người Huy Vũ, thì cô sẽ không phải bị thương nặng thế này. Mặc dù đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao Chu Khắc Kiệt đã đưa cô đến nguy hiểm lại vì sao còn cứu sống cô, đối kháng với ba của anh ta?
“Nói vậy có nghĩa cô sẽ vì Tô Chí Khanh mà chết?” Hào Cường trầm lặng vài giây rồi lên tiếng.
Vốn Thái Mi đang suy nghĩ về Chu Khắc Kiệt, bất giác nghe Hào Cường hỏi như vậy, không suy nghĩ nhiều chỉ tùy miệng trả lời: “Không đến mức phải chết vì Chí Khanh. Nhưng Chí Khanh thật lòng với tôi. Nếu có người muốn hãm hại anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó.”
Nhìn thấy dáng điệu hời hợt của Thái Mi, cô không cần suy nghĩ thiệt hơn liền luôn một hai là Tô Chí Khanh. Như vậy đã quá rõ ràng vị trí của Tô Chí Khanh trong lòng Thái Mi là vô cùng đặc biệt. Như thế nào lại luôn miệng nói là anh trai kết nghĩa. Giữa hai người khác giới cùng có một mối quan tâm đặc biệt với nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin hai người là anh em kết nghĩa. Hào Cường trong lòng bức bối, nhưng rõ ràng là trái tim cứ như bị bóp nghẹn lại có chút vỡ nát.
Cảm giác nơi vết thương có chút ê ẩm lại có chút đói bụng khiến trong người cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hào Cường định hỏi có gì đó ăn không thì thấy vẻ mặt rầu rĩ của anh ta khiến Thái Mi có chút tò mò liền lên tiếng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hào Cường không hề có ý che dấu vẻ mặt buồn bực: “Không có gì.”
Thái Mi nhíu mày: “Không có gì mà vẻ mặt hậm hực như vậy. Anh không phải có chuyện không vui tìm đến tôi trút giận chứ?”
“Tôi…” Hào Cường vội nhuếch môi nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Thái Mi đang nhìn mình chăm chăm, chỉ là một ánh mắt hiếu kì ngoài ra lại không mang chút biểu hiện gì. Hào Cường vốn buồn bực lại vì ánh mắt hời hợt của Thái Mi lại khiến tâm trạng anh tăng dần cảm giác ghen tuông, liền buôn lời hằn học: “Tô Chí Khanh thật lòng đối tốt với cô, cô có thể liều mạng vì anh ta. Vậy tôi đã từng vì cô không ít nhiều lần đã lao vào nguy hiểm mà tìm kiếm cô, vậy cô lẽ nào một chút cũng không để tâm đến tôi? Cô như vậy có phải là không công bằng với tôi?”
Bị một loại lời nói của Hào Cường dồn dập rơi vào tai. Thái Mi tạm thời quên hẳn cơn đau cũng như cơn đói, cô nhìn Hào Cường có chút khó hiểu: “Anh tốt với tôi lẽ nào là muốn tôi đền đáp anh?”
“Tôi không cần cô đền đáp, tôi chỉ cần cô hiểu là tôi thật lòng quan tâm cô.” Hào Cường như thể chỉ đợi câu hỏi này của Thái Mi, anh liền nhanh câu đáp lời của cô.
Thái Mi khẽ chớp mắt, cô có vẻ như rất hiểu lại có chút không thông, chỉ là nghe Hào Cường nói vậy cũng ngờ ngệch gật đầu. Hành động này của Thái Mi khiến một lãng tử vốn dày dạn kinh nghiệm tình trường như Hào Cường như đụng phải một khúc gổ mục. Hào Cường biết rõ với bản tính hời hợt của Thái Mi, nếu anh cứ dùng hành động để biểu hiện thì có lẽ dùng cả nửa đời con lại của anh cũng sẽ không khiến cô hiểu được. Vậy nên khi trên đường đến đây, Hào Cường đã quyết định tìm cơ hội sẽ thổ lộ lòng mình cho Thái Mi. Biết đâu khi nghe anh nói lời thật lòng, cô sẽ có một chút rung động.
Nhưng dù anh đã nói cả nửa ngày trời thì khúc gổ mục vẫn là khúc gổ mục. Tại sao Phương Hào Cường anh cả đời nhiều phụ nữ xinh đẹp thông minh vây quanh, anh không cần lên tiếng, không cần biểu hiện, đám phụ nữ đó vẫn luôn tận tâm lấy lòng anh. Nay anh lại hết lòng hết dạ vì một người phụ nữ lại bị cô ngờ nghệch nhiều lần làm tổn thương. Hào Cường anh hận thật không thể mắng Thái Mi một trận, nhưng đừng nói gì là mắng, chỉ sợ một lời nói nặng nhẹ anh cũng không đành lòng buông lời.
Hào Cường dằn lòng nuốt giận, nhưng hận là tình cảm đã quá lấn áp lý trí, khiến một đại thiếu giá đầy ngạo mạng như anh lại chẳng giữ nổi chút thể diện nào. Anh bây giờ chỉ muốn cho Thái Mi biết tình cảm thật lòng của anh, chỉ muốn cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Liền không suy nghĩ, Hào Cường cất giọng rõ ràng đầy dứt khoác: “Cô thật sự không hiểu sao, Thái Mi, tôi muốn nói cho cô biết, là tôi thật lòng yêu thích cô.”
Thái Mi vốn không rời mắt khỏi Hào Cường, nghe thấy anh ta nói vậy cô có chút không ngờ đến. Hào Cường vào lúc đã thốt ra lời tận đáy lòng, anh cũng không nói thêm lời nào, chỉ nhìn đáp trả Thái Mi. Thầm cầu nguyện cô sẽ có chút gì đó rung động.
Thấy Thái Mi cứ im lặng chăm chăm nhìn mình, ánh mắt của cô không còn tia hiếu kì như vừa rồi, lại có chút ánh lên tia nhìn dịu dàng. Không biết có phải Hào Cường anh ảo tưởng không, nhưng với tia nhìn không nói thành lời này của Thái Mi, Hào Cường tin hẳn thái độ này của Thái Mi là vì cô đang rất kinh ngạc, có lẽ việc anh yêu thích cô khiến cô cảm thấy vui mừng chăng.
“Tôi biết!” Thái Mi đột nhiên lên tiếng.
Hai chữ “tôi biết” từ miệng Thái Mi thẳng thừng vang ra, cùng với cơ mặt không chút biểu hiện kích động vui buồn gì của cô khiến tâm trạng đang treo lơ lửng của Hào Cường như bị giật dây. Hào Cường cố kìm nén tâm trạng, vẻ mặt cũng cố gắng trầm tĩnh, nhưng trái tim cứ luôn đập rộn ràng. Chỉ sợ với không gian yên tĩnh thế này, tiếng tim đập thình thịch của anh sẽ rõ ràng rơi vào tai của Thái Mi mất. Nhưng sĩ diện lúc này Hào Cường không quan tâm đến, chỉ cần Thái Mi biết rõ tình cảm của anh, cũng đủ để anh vui sướng đến tột cùng.
“Từ lâu tôi đã biết anh thật lòng yêu thích tôi. Nhưng anh thật lòng yêu thích tôi đó là chuyện của anh, còn tôi thật lòng xem anh là bằng hữu thì đó lại là chuyện của tôi.” Thái Mi bày ra vẻ mặt chân thật, cô nói một loạt hoàn toàn không có ý lừa dối Hào Cường. Nếu Hào Cường thật lòng thích cô, đó là chuyện của anh ta, cô không hề nhờ vả anh ta phải thích cô. Cô vì sao lại phải vì một mối tình đơn phương mà tự gây khó dễ cho bản thân mình.
“Cô…” Hào Cường vốn đã lườn trước mọi phản ứng của Thái Mi sau khi anh mở lời bày tỏ lòng mình. Nhưng dù trong vạn lần tình huống tưởng tượng vẫn không nghĩ ra cô sẽ nói ra lời nói vô tình này. Hóa ra từ lâu cô đã biết anh thích cô, vậy mà mọi ứng xử của cô trước mặt anh đều trước sau như một. Ai nói cô là khúc gổ mục không hiểu biết gì, cô chính là tảng băng, không những không tan chảy mà dù có dùng búa đập vẫn sẽ không mảy may có vết nứt.
Lời Hào Cường vừa thốt ra lại không thể nói mà tức thì nuốt nghẹn, anh hận là lúc này không làm gì được cô. Chỉ biết kìm nén thở dốc vài hơi lại lén lút siết chặt nắm tay thành quyền mà cất giọng hỏi: “Nếu cô đã biết từ lâu lẽ nào cô không một chút động lòng hay trắc ẩn? Cô nhìn rõ tình cảm của tôi đến với cô như vậy lẽ nào cô không hề nghĩ sẽ hồi đáp tình cảm đến tôi?”
Nghe xong Thái Mi không suy nghĩ liền chậm rãi lắc đầu. Điều này khiến Hào Cường trong lòng vốn đang bị một tảng núi đè nghẹn đến không thở nổi thì lúc này lại như bị nghiền nát, một chút một chút hy vọng đều vì tổn thương mà tan biến.
Nhìn thấy Hào Cường nhìn cô với ánh mắt đau lòng hoặc có thể dùng là từ tổn thương. Nếu là cô làm tổn thương đến anh ta, Thái Mi cô tuy thật lòng không để tâm đến tình cảm của Hào Cường dành cho cô nhưng không có nghĩa cô sẽ vô tình lạnh nhạt với người đã tận tâm vì cô. Nhưng cô không biết cách giỗ ngọt, càng không biết lựa lời từ chối. Nếu cô đã vô tình làm Hào Cường bị tổn thương thì chi bằng bây giờ ban cho anh ta một nhát dao, biết đâu sau khi lành vết thương, anh ta sẽ không ngu ngốc lại lau đầu đi si mê người đã làm bị thương mình.
Suy nghĩ tuy chỉ là thoáng qua nhưng đó lại là biện pháp phá giải một đóng hỗn độn này, Thái Mi tuyệt tình dứt lời: “Nếu anh cảm thấy bất công. Đúng vậy, là tôi không biết thế nào là công bằng cho anh. Anh có thể đừng quan tâm đến tôi. Tôi chưa từng ép anh thích tôi, cũng chưa từng ép anh phải đối xử tốt với tôi. Càng không mong anh sẽ giữ mãi thứ tình cảm này. Tôi là người không thích vướng bận, càng không mong có được thứ tình cảm này của anh. Bất quá bây giờ tôi với anh không cần phải làm bạn, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”
Sau một loạt lời nói không chút tình người của Thái Mi kết thúc, cô vốn đang thái độ hết sức bình thường như chưa từng nói gì mà nhìn ngó chùm đèn pha lê đẹp long lanh đang treo trên trần nhà. Nhưng sau khi ngắm nhìn cho đã mắt vẫn không nghe thấy Hào Cường nói gì, trong lòng Thái Mi vốn cố tình vô tình nhưng cô vẫn không phải là người không có tình cảm. Cô quay mặt đưa mắt nhìn sang Hào Cường, chỉ thấy anh nhìn cô với ánh mắt tan thương, chua xót. Lần đầu tiên trong đời Thái Mi vì tôn trọng tình bạn mới từ chối một mối tình đơn phương. Nhưng nhìn dáng vẻ đầy nét bi ai của Hào Cường trong lòng Thái Mi lại nhói lên cảm giác không đành lòng.
Sau một vài giây luốn cuống bởi ánh mắt mang nhiều chiều đau thương của Hào Cường cứ luôn dán chặt vào mắt mình. Thái Mi bối rối không biết tiếp theo phải ứng xử thế nào liền hất tấm chăn sang bên. Cô đặt hai chân xuống giường, vừa đưa chân mang dép vào vừa tùy tiện nói: “Tôi nói xong rồi, anh có thể suy nghĩ. Tôi với anh có thể là bạn được nữa hay không đều là từ quyết định của anh.”
Dứt lời liền đứng lên bỏ đi, nơi vết thương có chút nhói đau, nhưng lúc này Thái Mi chỉ muốn chạy trốn khỏi Hào Cường.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hào Cường không một chút quan tâm. Vốn dĩ đã từng nghĩ đến việc Thái Mi sẽ từ chối tình cảm của anh, nhưng việc bị cô tuyệt tình dứt khoác, dù Hào Cường có trăm vạn lần đào hoa nhưng vẫn là lần duy nhất trái tim đau đến nghẹn ngào không thở nổi. Cảm giác nơi con tim trống trãi nhưng tận cùng vẫn là như bị dao cắt. Phương Hào Cường anh đến cùng vẫn là đã cảm nhận được thứ gọi là vô lực.
Đôi khi quyền lực chính là thứ năng lực đưa con người ta đứng trên vị trí cao nhất, thì ái tình lại chính là thứ dồn dập con người ta vùi sâu vào chính sự sụp đổ của bản thân mình.
Sau một hồi dạo quanh đến ê ẩm vết thương Thái Mi vẫn không thể cứ như thế này mang theo vết thương mà dạo quanh hết cả khu vườn rộng lớn của Chu gia. Cô tìm đại một ghế đá gần đó mà ngồi xuống, vết thương tuy đang trong giai đoạn hồi phục nhưng việc cô đi lại nhiều khiến mặt mũi cô trở nên xám xịt.
“Hà tiểu thư, vết thương của cô vẫn còn nghiêm trọng, hay tôi đưa cô trở về lại phòng?” Một người đàn ông mặc pless đen từ xa thấy Thái Mi ngồi ôm vết thương, thấy cô có vẻ đau đớn nên có chút quan tâm mà tiến lại gần.
Thái Mi tùy tiện ngẩng mặt nhìn người đàn ông rồi lại không nhìn nữa, lười biếng nhuếch mép: “Tôi không sao!”
Ngay khi mệt mỏi đưa mắt nhìn lướt quanh, vô tình Thái Mi nhìn thấy phía đằng xa dưới cùng thành vách tường cao lớn bao bọc lấy tòa nhà chính là những bụi cây mọc xum xuê. Việc cây cối mọc trong sân vườn không có điểm kì lạ, chỉ là Thái Mi lại chú tâm đến việc một con chó hoang từ trong bụi cây đó bò ra. Theo như Thái Mi quan sát thì trong tòa nhà này ngoại trừ có con người tồn tại, thì cũng chỉ có những con chó nghiệp vụ vốn luôn bị nhốt trong nhà nuôi chó. Tất cả những con chó đó đều là những con chó săn to lớn. Chu gia không hề nuôi những con chó hoang rẻ tiền này. Sau một hồi ngẵm nghĩ như thể suy ra được điều gì, Thái Mi vốn ánh mắt vừa sáng ngời liền lập tức dập tắt mà thay vào đó là vẻ mặt nhăn mày nhíu, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang đứng phía đối diện: “Tôi đói bụng rồi, anh gọi người mang đồ ăn đến cho tôi.”
“Hà tiểu thư, cô không về phòng ăn sao?” Người đàn ông không vì quan tâm đến Thái Mi mà vì nhiệm vụ do chính Chu Khắc Kiệt phân phó nên anh mới mở lời nhắc nhở: “Ngoài này gió lạnh, cô lại đang bị thương, tốt nhất là nên mau chóng trở về phòng sẽ tốt hơn.”
Thái Mi lườm mắt, cô lên tiếng phớt lờ: “Ở trong phòng lâu vậy sinh ra buồn chán, tôi muốn ngồi ăn ở đây để thay đổi không khí, như vậy vết thương sẽ mau chóng lành hơn.”
Cảm thấy lời Thái Mi nói là đúng, nhưng người đàn ông nhìn quanh một lượt, ngọai trừ cây cối, tượng đá thì cũng chỉ là một vài chiếc ghế nằm rãi rác khắp nơi, anh mới cúi đầu trước Thái Mi: “Nhưng nơi đây không có bàn ăn.”
Thái Mi mi tâm nhíu chặt, tỏ vẻ bất lực: “Anh không thể nào linh động hơn được ư? Ở đây không có bàn ăn, anh không thể mang đến đây một chiếc bàn sao?”
“Nhưng thiếu gia…” Người đàn ông có chút do dự, anh có chút lo sợ rụt rè lên tiếng: “Hà tiểu thư, xin cô thông cảm, quy định của Chu gia hà khắc, tôi…”
“Quy định của Chu gia có nói là không được mang bàn ăn ra sân vườn sao?” Thái Mi lập tức cướp lời.
Người đàn ông vẫn sắc mặt do dự, Thái Mi liền bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, cất lời đầy uy lực: “Cho dù có là Chu Khắc Kiệt đứng đây vẫn sẽ không từ chối với yêu cầu nhỏ bé này của tôi. Chu Khắc Kiệt kêu anh chăm sóc tôi, giám sát tôi, cũng không kêu anh làm trái với yêu cầu này của tôi.”
Vốn dĩ trước khi Chu Khắc Kiệt rời khỏi bản doanh đã âm thầm lệnh anh phải luôn bám sát bảo vệ cũng như giám sát bất kì mọi hành động của Thái Mi. Nhưng thật không ngờ cô ta lại không ngần ngại mà nói toạt ra, đúng vậy, là anh chăm sóc cô, nhưng cũng là theo dõi cô. Cô ta nói không hẳn là sai, thiếu gia quan tâm người phụ nữ này đặc biệt đến vậy, nếu có thiếu gia ở đây, e cũng là chiều theo cô mà dọn bàn ăn ra ngoài này. Một mình cô ở đây tin là sẽ không gây ra được chuyện gì, người đàn ông sau hồi quyết định liền lên tiếng: “Hà tiểu thư, vậy cô ngồi đây đợi tôi. Tôi sẽ nhanh chóng cho người dọn bàn ăn đến đây ngay.”
Dứt lời liền quay người bỏ đi, bản doanh Chu gia rộng lớn, một người phụ nữ thương tích trầm trọng như cô ta thì có thể gây ra trò trống gì. Người đàn ông vừa rồi vẫn khom người cung kính thì lúc này lại nhuếch môi cười đầy ý khinh bạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook