Editor: VẠN HOA PHI VŨ

"Đương kim Hoàng đế dựa vào hai người Lý Thẩm ở trên ngựa mà đoạt được thiên hạ, tiến đánh kinh đô, toàn bộ hoàng thất trong dòng họ Hách Liên đều chết theo tổ quốc, máu nhuộm cấm thành." Tư Mã Tự dừng lại: "Nhưng, Thẩm Trọng Phương là người đầu tiên vào hoàng cung thì lại phát hiện có một người còn sống......"

Thẩm Xán Nhược lùi lại một bước: "Ngươi ──"

"Ban đầu ta muốn tạ ơn Thẩm thừa tướng đã đề biển cho Thiên Cẩm Các nên đã đến Thẩm phủ. Năm ấy, ngươi mười tuổi. Ta đã nói với ngươi vài lời, có nhớ không?" Tư Mã Tự rung mũi lên kiếm, như phượng bay lên trời, lại lao thẳng xuống đất. Thẩm Xán Nhược thấy vậy, nhớ lại một đoạn ký ức đã từng bị quên lãng. Hình như thật sự có một người như vậy, từng múa những đường kiếm rất đẹp trước mặt hắn.

Tư Mã Tự chậm rãi ngâm một đoạn lời: "Quạ kêu khắc khoải chiều đông, liễu xanh mơn mởn rủ bên bờ hồ. Nếu trong mắt mà không có hận, chẳng biết có sống bạc đầu không......"

"Ruột đã đứt, lệ khó ngăn, nhớ mong khôn xiết. Tình trắc trở, mãi chẳng thấy được tự do."

Chẳng biết lúc nào, Thẩm Xán Nhược đã múa theo, hai người cùng hát, múa kiếm kia như nói như khóc.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xán Nhược mới lấy lại tinh thần, nhìn kiếm trong tay: "Cái này...... Chính là Chiêu Vân Kiếm Pháp?"

"Không sai, lúc ấy ta đã truyền thụ kiếm pháp này cho ngươi."

"Vì sao?"

"Tình Hương công chúa nhờ."

"Nương?"

Tư Mã Tự bắt lấy cổ tay của hắn: "Ngươi đi theo ta."

Thẩm Xán Nhược cũng đứng lên, vụt qua mặt nước bằng phẳng. Tốc độ này còn nhanh hơn Gia Lăng một bậc.

Tư Mã Tự mang theo hắn đến đỉnh núi phía sau Đông Phương thế gia, liếc nhìn lại, chỉ thấy đồng bằng vạn dặm, núi non trùng trùng điệp điệp.

"Ngươi hãy nhìn giang sơn như họa này, có từng nghĩ nó vốn thuộc về dòng tộc Hách Liên của ngươi không?" Tư Mã Tự nói: "Còn ngươi, Thẩm Xán Nhược, vốn nên làm vua phương Nam, hiệu lệnh thiên hạ."

Thẩm Xán Nhược rũ mắt, không nói một lời.

"Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta sẽ đoạt lại giang sơn rộng lớn này cho ngươi."

Thẩm Xán Nhược chợt ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Tư Mã Tự.

"Ngươi ── bằng cái gì?"

"Bằng cái gì?" Tư Mã Tự ngửa đầu cười: "Chỉ bằng ta là Tư Mã Tự!"

"Nhưng ngươi không thể điều khiển mọi người." Thẩm Xán Nhược nhìn thẳng hắn: "Ngươi không thể."

Tư Mã Tự lắc đầu: "Ta không cần điều khiển mọi người, ta chỉ cần ngươi là đủ." Hắn tiến tới gần một bước: "Huyết thống trên người ngươi, còn có họ Hách Liên── báu vật phục quốc! die/nda,nle;quy.do.n Chỉ cần có hai thứ này, thì cả giang hồ, cả Trung Nguyên, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Thẩm Xán Nhược nói: "Ngươi đừng quên, tên hoàng đế kia vẫn chưa chết, mặc dù Vĩnh Khang làm phản nhưng Thẩm gia vẫn còn ở đó. Chỉ cần ngươi thổi ngọn lửa chiến tranh, nói không chừng hoàng đế sẽ lại kết đồng minh với Vĩnh Khang lần nữa."

Tư Mã Tự nói: "Vĩnh Khang? Ngươi nói là Lý Giám sao?" Tư Mã Tự lộ ra nụ cười: "Hắn sẽ không lại đi tìm hoàng đế, dù có liên minh, hắn cũng sẽ liên minh với ngươi."

Thẩm Xán Nhược ngẩn ra.

"Còn Thẩm gia, ta không nghĩ Thẩm lão gia tử không thức thời như thế. Hắn thu đồ của nhà Tư Mã ta cũng không ít. Còn dư lại một tên hoàng đế ngu ngốc, ta cũng đã sớm bố trí hạ nhân. Một khi thời cơ chín muồi, hắn nhất định không thể gây trở ngại đến kế hoạch của ta."

Thẩm Xán Nhược trầm ngâm suy nghĩ một chút, kinh ngạc nói: "Bạch Thiên Hạc."

Tư Mã Tự cười không nói.

Thẩm Xán Nhược cảm thấy hoảng sợ, nửa ngày cũng nói không lên lời.

"Sáu năm trước ta trở về Võ Đang thăm chưởng môn sư huynh Sĩ Liêm thì nhìn thấy hắn, biết hắn là con trai của tổng quản Vĩnh Khang vương phủ, liền dẫn hắn vào Võ Đang, tự mình dạy dỗ. Đúng rồi, ta còn dẫn hắn cùng đến Thẩm phủ." Tư Mã tự nghiêng đầu: "Dường như hắn còn nói với ta, hắn nhìn thấy một người rất đẹp ở Thẩm phủ, sau này nhất định phải cưới nàng......"

Thẩm Xán Nhược nói: "Chẳng lẽ Vĩnh Khang vương bị hãm hại vào ngục cũng là ngươi ──"

Tư Mã Tự lắc đầu: "Chuyện này ta cũng rất bất ngờ. Vì sao Bạch Thiên Hạc lại đột nhiên hành động nhanh như vậy?"

Thẩm Xán Nhược lại trầm ngâm suy nghĩ, Tư Mã Tự nói: "Ngươi hỏi ta đều trả lời, giờ đến lượt ta hỏi ngươi. Xán Nhược, ngươi có nguyện ý đoạt lại những thứ thuộc về dòng họ Hách Liên không?"

Thẩm Xán Nhược há miệng, lại khép lại.

"Trung Nguyên đã loạn lạc hai mươi năm, dân sing điêu tàn, trăm nghề đều phế, lại nhìn thời hoàng kim của hoàng thất Hách Liên năm đó. Quan bất chính, dân bị bắt nạt, ngươi xem cả giang hồ đều đánh đánh giết giết, hơn phân nửa là bởi vì không thể sống yên ổn mà phải bước lên con đường liều mạng. Xán Nhược, ngươi không muốn vì thời đại loạn lạc này mà làm chút gì sao?"

"Ta......" Thẩm Xán Nhược hít sâu một hơi, die/nd.anl;eq/uyd.on nhìn lại Tư Mã Tự: "Ta không thể đồng ý với ngươi."

Tư Mã Tự ngơ ngẩn: "Tại sao?"

Thẩm Xán Nhược nói: "Mẹ đã nói với ta, Hách Liên diệt vong, là do kiêu căng, mà không phải quân địch cường đại. Lúc vó sắt bước lên ranh giới thì nội bộ bên trng đã thối nát, đã sớm mất đi sự ủng hộ của nhân dân. Bây giờ dân chúng, chỉ cầu cơm ăn áo mặc, bọn họ cũng chẳng thèm để ý ai ngồi trên ngôi hoàng đế."

"Chẳng lẽ hoàng đế kia có được lòng dân hay sao?"

"Hắn không có, nhưng có người có."

Tư Mã Tự chợt hiểu: "Lý Giám!"

Thẩm Xán Nhược gật đầu: "Nước có Vĩnh Khang, quốc thái dân an. Dân chúng trông mong Vĩnh Khang vương thắng, trông mong Vĩnh Khang vương mang đến cho bọn họ cuộc sống an ổn. Kể cả ngươi tương trợ ta, vận dụng báu vật phục quốc, cũng không thể lấy được lòng người. Dưới tình huống này, chỉ có một khả năng, chính là chiến tranh liên miên không ngừng, vậy chẳng phải khiến dân chúng đã khổ lại càng khổ thêm hay sao? Cái này chính là làm trái với ước nguyện lúc khởi binh rồi."

Tư Mã Tự hỏi "Tặng giang sơn của ngươi cho Lý Giám, ngươi không hối hận chút nào sao?"

Thẩm Xán Nhược lắc đầu, nói: "Nương từng nói, người ta sống chỉ cầu không thẹn với tâm, không thẹn với thiên hạ." Hắn hơi ngừng, lại nói: "Làm sao ngươi biết chắc chắn sẽ thắng? Thế đạo vô thường, biến đổi trong nháy mắt. Dù có võ nghệ cao siêu, lại nói về hành binh đánh chiến, ai có thể làm đối thủ của quân đội do Vĩnh Khang vương xuất lĩnh? Thay vì tiêu tốn thời gian vào tranh đấu vô vị, ta lại càng hi vọng có một chiếc thuyền con, đắm chìm trong non nước, hưởng thụ vẻ đẹp núi sông, nhìn ngắm trăm họ. Loại vui vẻ này chỉ sợ ở trong tầng tầng lớp lớp cửa cung nặng nề, ngồi ở ngôi vị cửu trọng làm hoàng đế sẽ vĩnh viễn không hưởng thụ được loại vui vẻ đó."

Tư Mã Tự nghe hắn thẳng thắn nói, im lặng không nói gì.

Thẩm Xán Nhược ngâm nga nói: "Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi."(*) Hắn giang đôi tay, nhảy thẳng xuống. Tư thế kia giống như đại bàng giương cánh, mang hào khí vạn trượng.

(*) nhàn vân dã hạc" có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì. TXN muốn nói ở ngôi vị chí tôn lúc nào cũng bị câu thúc, ràng buộc, không được tự do.

Nơi hắn rơi xuống là sườn viện của Đông Phương thế gia, ít người đến. Hắn chậm rãi nói: "Quả nhiên, nhìn từ chỗ cao, cảnh vật cũng trở nên rõ ràng hơn." die.nda/nle;quy;d..on Vừa nói xong, chợt nghe một tiếng kêu gào, hẳn là Gia Lăng, dường như âm thanh truyền đến từ gian phòng phía tây.

Thẩm Xán Nhược vọt tới trước phòng, vừa muốn đẩy cửa, lại dừng lại, dùng hai đầu ngón tay đâm thủng giấy dán cửa để nhìn.

Chỉ thấy trong nhà rất hỗn loạn, áo Gia Lăng bị kéo xốc xếch, kêu gào: "Đừng đến đây! Đừng đến đây!"

Trước mặt hắn, Đông Phương Thần cười dâm đãng, từng bước một tiến tới gần: "Tiểu bảo bối, ta biết ngươi thích giọng này, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!" Hắn nhào tới một cái.

Gia Lăng sợ hãi thét lên chói tai, chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng vẫn bị Đông Phương Thần ôm trong tay, cưỡng hôn.

"A ──" Gia Lăng chảy nước mắt, "Có ai không...... Cứu ta......"

Thẩm Xán Nhược không nhìn được nữa, nâng kiếm, đẩy cửa tiến vào: "Buông hắn ra!"

Đông Phương Thần không ngờ lại có người xông vào lúc này, sửng sốt khiến người trong tay tránh thoát.

Gia Lăng chạy đến phía sau Thẩm Xán Nhược, nhỏ giọng nức nở: "Xán Nhược......"

"Ngươi đi trước đi." Thẩm Xán Nhược trầm ngâm đứng.

"Vậy...... Ngươi cẩn thận nha." Tếng bước chân của Gia Lăng đi xa.

"Tiểu tử, ngươi bị đứa nhỏ phóng đãng này lừa rồi." Đông Phương Thần nhẹ phẩy quạt hai cái.

Thẩm Xán Nhược rút kiếm: "Ngươi không nên ép buộc hắn."

Đông Phương Thần hừ lạnh nói: "Ở đâu ra đứa nhà quê, lo nhiều chuyện thế!" Quạt vung lên, vài cái châm bay thẳng đến mặt Thẩm Xán Nhược.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương