Mẫu Nghi Thiên Hạ
-
Chương 14
Editor: VẠN hOA PHI VŨ
Tạm thời không bàn đến cục diện chính trị Giang Nam, một đường này, đào hồng liễu xanh, phong cảnh đẹp đẽ khiến người say mê, luôn khiến người ta thả lỏng, không muốn suy nghĩ nữa.
"Làng mạc sung túc hân hoan, rào trúc thanh u bao nhà tranh. Mùa xuân cày bừa, sang hạ gieo hạt, vụ thu thu hoạch, đông đến ngắm tuyết, say đắm trong hương rượu thơm lừng.
Trước sân trồng liễu, hoa dương tản mạn, đầy con suối nhỏ. Sao phải buồn, sao phải lo. Cười người ham danh lợi, sao phải vất vả nơi thị thành."
Một khúc "Lâm Giang tiên", âm điệu mềm mại, khuấy động mặt hồ, theo sóng gợn từ mái chèo, từng vòng lan ra xa. Các cô nương đánh cá ở Giang Nam, ai ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, in bóng dưới làn nước trong xanh, tựa như hạt sương sớm, tỏa ra ánh sáng lay động lòng người.
Ánh mắt của nàng dính vào một chỗ, hàm răng nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ.
Lão nhà đò liếc mắt nhìn khuê nữ, sờ râu cười ha ha, cũng không nói cái gì.
Có một vị bạch y công tử ngồi trước thuyền, bộ dáng kia, chỉ sợ trong ngàn người, trăm người cũng không tìm được một. Phan An trong truyền thuyết chẳng qua cũng chỉ như thế. Thú vị nhất chính là, hắn rất khác những văn nhân Giang Nam có dáng vẻ thư sinh. Hắn nho nhã, nhưng lại rất bình tĩnh, yên lặng, ẩn chứa khí khái hào hùng. Cùng đi với hắn là một vị huyền y nam tử, không nói một lời cũng không tỏ thái độ gì. Bằng kinh nghiệm chèo thuyền nhiều năm, lão nhà đò phán đoán, hai người này nhất định không phải khách hàng bình thường.
Hai người này không cần phải nói, tất nhiên là Thẩm Xán Nhược và Lưu Phong. Bọn họ một đường bôn ba đi tới đất Giang Nam. nghe nói tứ đại danh kiếm võ lâm mời các nhân sĩ tập trung đầy đủ ở Đông Phương thế gia để bàn việc chinh phạt ma giáo Hạnh Hoa Lâm trong võ lâm. die.nd/anl.eq.,uyd.on Lưu Phong không nói cái gì đã kéo Thẩm Xán Nhược đến Đông Phương thế gia. Hỏi ra thì bảo: "Nhiều người nhiều tin." Thật không hổ là người tích chữ như vàng, Thẩm Xán Nhược cảm thán trong lòng.
Tin tức quả thật rất rộng. Trong những ngày qua bọn họ dừng lại ở nhiều quán rượu, quán trà. Mặc dù không có tin tức của Dương chân nhân nhưng trong khi mọi người nghị luận ầm ĩ, cũng có thể hiểu đại khái những sóng gió trên giang hồ.
Tứ đại danh kiếm võ lâm này, là tân tú mới nổi mấy năm gần đây. Tất cả bọn họ đều dùng võ để nổi danh, kiếm thuật bất phàm, gia thế hiển hách, dáng vẻ anh tuấn, hơn nữa sinh gặp thời, được người trong giang hồ rất tán tụng. Kể từ khi biết được Chiêu Vân kiếm pháp của Hạnh Hoa Lâm từng khiến giang hồ không thể không khuất phục, trong lòng bọn họ liền muốn giành lấy. Thế là lấy danh nghĩa trừ hại cho võ lâm, coi như làm chuyện tốt mời vài môn phái đến khiêu chiến Hạnh Hoa Lâm.
Còn Hạnh Hoa Lâm, mặc dù mười năm trước bị bao vây tiêu diệt nhận thương vong thảm trọng, nhưng rất nhanh đã lặng lẽ tập hợp lại, cũng thừa dịp kình địch lớn nhất là cốc chủ Tiềm Long cốc mất tích, trắng trợn khuếch trương thế lực, ngồi lên vị trí minh chủ trong giới hắc đạo. So với bạch đạo phân tranh không ngừng, hắc đạo ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Tuy dùng thủ đoạn trơ trẽn, nhưng nó lại khiến những tên tội phạm chạy trốn chấn động. Có người từng tiên đoán, sớm muộn thì giang hồ cũng là của Hạnh Hoa Lâm.
Cho nên có thể nói, trận tranh đấu này chỉ có một mình tứ đại danh kiếm diễn kịch. Lấy kinh nghiệm và võ công của bọn họ, khó có thể địch nổi Hạnh Hoa Lâm. Dĩ nhiên không ai dám nói lời này ngay trước mặt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua những người đến tham dự mà các đại môn phái phái đến, toàn là nhị đệ tử, đại đệ tử liền hiểu.
"Lưu sư phụ, chúng ta còn phải dừng ở nơi này bao lâu?"
Lưu Phong liếc hắn một cái: "Ba ngày."
"Tại sao?" Thẩm Xán Nhược lại hỏi một câu: "Vậy nếu ba ngày sau vẫn không có tin tức thì sao?"
Lưu Phong khạc ra bốn chữ: "Đợi thêm ba ngày."
Thẩm Xán Nhược trợn to hai mắt, không nói được một câu nào.
Lòng hắn nói: không biết có ai có thể khiến Lưu Phong nói chuyện nhiều hơn hay không, nếu như có, hắn nhất định sẽ xin chỉ dạy một hai điều.
Lúc này, bên bờ truyền đến tiếng động lớn, rất ồn ào, Thẩm Xán Nhược cẩn thận nhìn lại, thấy một đám người cầm đao kiếm trên tay, mặt mày dữ tợn đuổi theo một thiếu niên. Thiếu niên bị dồn vào đường cùng, nhảy vào trong nước. Chỉ nghe "bùm" một tiếng, bọt sóng văng lên cao. die/n,d.a,nl.equ;yd/onĐám người kia đứng trên bờ chửi mắng, nhưng không ai nhảy xuống. Mà trong nước cũng không thấy ai nổi lên.
"Phụ thân, nhanh đi cứu người kia đi, hắn sẽ không chết đuối chứ?"
"Cô nương như con thì biết cái gì chứ, mau vào đi!" Lão nhà đò đẩy mạnh con gái vào khoang thuyền, không cẩn thận va vào Thẩm Xán Nhược, liên tục nói xin lỗi. Thẩm Xán Nhược lắc đầu bày tỏ không sao, bỗng một bàn tay vắt ngang sang, đè bả vai lão nhà đò. Thẩm Xán Nhược quay đầu nhìn lại, chính là Lưu Phong.
"Ai dô, vị này khách quan này có chuyện gì vậy?" Lão nhà đò đau đớn, liên tiếp kêu lên.
Ánh mắt Lưu Phong lạnh lẽo như hàn băng, đâm thẳng lão nhà đò, tay dùng sức, chỉ nghe "rắc" một tiếng, bẻ trật khớp tay.
Người con gái trên thuyền vội vàng cầu cứu Thẩm Xán Nhược: "Công tử, xin nói giúp bằng hữu của công tử bỏ qua cho cha tiểu nữ đi, chúng ta cũng không có làm gì mà......"
Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn, hắn biết Lưu Phong làm như vậy nhất định có lý do của ông, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng lý do đó.
Trán lão nhà đò toát mồ hôi hột lớn như hạt đậu, trong mắt người con gái trên thuyền lóe lên hơi thở khát máu, nhấc tay, rút chủy thủ từ trong ống tay áo ra, đâm thẳng Thẩm Xán Nhược.
Thẩm Xán Nhược không hề hoang mang, nghiêng người tránh, đánh ra một chưởng khiến ả phun máu tươi ngã quỵ trên đất.
Bên kia Lưu Phong đang dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ. Thẩm Xán Nhược ngồi xuống, đổ nước trà do thuyền nữ pha ra, một làn hơi nước do mặt thuyền bị ăn mòn bốc lên. Là thủ đoạn thường có trong giang hồ, nhưng ngu không ai bằng, độc này thật đáng tiếc.
Nhìn Lưu Phong không có ý định mở miệng, có lẽ người đó đến chết cũng không biết mình làm sai cái gì, Thẩm Xán Nhược hỏi "Ngươi là người của môn phái nào?"
Giọng nói lão nhà đò run rẩy, "Cửu Long...... Bang......"
"Tại sao muốn hại chúng ta?"
"Bang chủ có lệnh, gặp người Hạnh Hoa Lâm, giết không tha."
"Vì sao các ngươi cho rằng chúng ta là người của Hạnh Hoa Lâm?"
"Công tử có dáng vẻ xuất chúng, nhưng chưa bao giờ thấy trên giang hồ...... Nghe nói chủ nhân Hạnh Hoa Lâm đẹp không ai sánh bằng...... Ta mới cả gan thử một lần......"
Thẩm Xán Nhược trầm mặt: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như không phải là người của Hạnh Hoa Lâm, chẳng phải các ngươi đã giết nhầm người vô tội sao?"
"Tranh đấu trong giang hồ, thà giết lầm chứ không bỏ sót ── a!" Hắn hét một tiếng thảm thiết, bị một chưởng của Lưu Phong đánh ngã xuống đất.
Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược nghiêm nghị đứng một chỗ: "Cái gọi là giang hồ, là không giảng giải đạo lý như thế sao?"
Diễn đàn
"Nếu không ngươi nghĩ sao?"
Một giọng nói đột nhiên cất lên khiến Thẩm Xán Nhược quay đầu lại. Một thiếu niên toàn thân ướt dầm dề từ trong nước bò ra ngoài, nhảy vào khoang thuyền. Nhìn bộ dáng hắn, tương tự tuổi mình. Một đôi mắt to như lưu ly xoay tròn, ánh mắt rất có thần.
"Ngươi là ---- người vừa rồi?"
Thiếu niên cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn: "Đúng vậy, ngươi tên gì?"
Thẩm Xán Nhược bị tiếng cười của hắn cuốn hút: "Tại hạ họ Thẩm, tên là Xán Nhược."
"Tên ta là Gia Lăng." Thiếu niên vui sướng giọng nói rất rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược nói: "Ta giới thiệu cho ngươi một người, người ấy là......" Hắn quay đầu lại, không thấy một bpngs người: "Ah, Lưu sư phụ đâu?"
Gia Lăng nghiêng đầu: "Lưu sư phụ?"
Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ, chẳng lẽ Lưu sư phụ không muốn gặp Gia Lăng?
Hắn cười cười: "Ta giải quyết hai người kia trước rồi sẽ trở lại hàn huyên với ngươi."
"Chút chuyện nhỏ này để ta làm giúp đi." Gia Lăng cười vô cùng rực rỡ, hai chân đá liên tục, liên tiếp đá hai người kia xuống thuyền. die.nd.an'l/equ,y do/n Chỉ nghe hai tiếng động khi rơi xuống nước, còn không nghe thấy tiếng gì nữa.
Thẩm Xán Nhược giật mình, nếu như hắn không nhìn lầm, vừa rồi, hai cái đá kia đã làm người ta lập tức mất mạng, lại còn rơi xuống nước nữa, nhất định không thể sống được. Nhìn hắn đáng yêu vô hại như vậy, vì sao lòng dạ độc ác như thế?
"Được rồi, Xán Nhược, đi uống rượu với ta thôi." Gia Lăng vỗ vỗ tay, một tay giữ chặt hắn, tung người một cái, nhảy lên bờ.
Cái vồ mạnh này của hắn, Thẩm Xán Nhược không thể tránh được, không khỏi thất kinh.
Nhưng thấy hắn như lông hồng tung bay, nhẹ nhàng xẹt qua mặt hồ, khinh công kia thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Hắn, là bạn hay là địch?
Tạm thời không bàn đến cục diện chính trị Giang Nam, một đường này, đào hồng liễu xanh, phong cảnh đẹp đẽ khiến người say mê, luôn khiến người ta thả lỏng, không muốn suy nghĩ nữa.
"Làng mạc sung túc hân hoan, rào trúc thanh u bao nhà tranh. Mùa xuân cày bừa, sang hạ gieo hạt, vụ thu thu hoạch, đông đến ngắm tuyết, say đắm trong hương rượu thơm lừng.
Trước sân trồng liễu, hoa dương tản mạn, đầy con suối nhỏ. Sao phải buồn, sao phải lo. Cười người ham danh lợi, sao phải vất vả nơi thị thành."
Một khúc "Lâm Giang tiên", âm điệu mềm mại, khuấy động mặt hồ, theo sóng gợn từ mái chèo, từng vòng lan ra xa. Các cô nương đánh cá ở Giang Nam, ai ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, in bóng dưới làn nước trong xanh, tựa như hạt sương sớm, tỏa ra ánh sáng lay động lòng người.
Ánh mắt của nàng dính vào một chỗ, hàm răng nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ.
Lão nhà đò liếc mắt nhìn khuê nữ, sờ râu cười ha ha, cũng không nói cái gì.
Có một vị bạch y công tử ngồi trước thuyền, bộ dáng kia, chỉ sợ trong ngàn người, trăm người cũng không tìm được một. Phan An trong truyền thuyết chẳng qua cũng chỉ như thế. Thú vị nhất chính là, hắn rất khác những văn nhân Giang Nam có dáng vẻ thư sinh. Hắn nho nhã, nhưng lại rất bình tĩnh, yên lặng, ẩn chứa khí khái hào hùng. Cùng đi với hắn là một vị huyền y nam tử, không nói một lời cũng không tỏ thái độ gì. Bằng kinh nghiệm chèo thuyền nhiều năm, lão nhà đò phán đoán, hai người này nhất định không phải khách hàng bình thường.
Hai người này không cần phải nói, tất nhiên là Thẩm Xán Nhược và Lưu Phong. Bọn họ một đường bôn ba đi tới đất Giang Nam. nghe nói tứ đại danh kiếm võ lâm mời các nhân sĩ tập trung đầy đủ ở Đông Phương thế gia để bàn việc chinh phạt ma giáo Hạnh Hoa Lâm trong võ lâm. die.nd/anl.eq.,uyd.on Lưu Phong không nói cái gì đã kéo Thẩm Xán Nhược đến Đông Phương thế gia. Hỏi ra thì bảo: "Nhiều người nhiều tin." Thật không hổ là người tích chữ như vàng, Thẩm Xán Nhược cảm thán trong lòng.
Tin tức quả thật rất rộng. Trong những ngày qua bọn họ dừng lại ở nhiều quán rượu, quán trà. Mặc dù không có tin tức của Dương chân nhân nhưng trong khi mọi người nghị luận ầm ĩ, cũng có thể hiểu đại khái những sóng gió trên giang hồ.
Tứ đại danh kiếm võ lâm này, là tân tú mới nổi mấy năm gần đây. Tất cả bọn họ đều dùng võ để nổi danh, kiếm thuật bất phàm, gia thế hiển hách, dáng vẻ anh tuấn, hơn nữa sinh gặp thời, được người trong giang hồ rất tán tụng. Kể từ khi biết được Chiêu Vân kiếm pháp của Hạnh Hoa Lâm từng khiến giang hồ không thể không khuất phục, trong lòng bọn họ liền muốn giành lấy. Thế là lấy danh nghĩa trừ hại cho võ lâm, coi như làm chuyện tốt mời vài môn phái đến khiêu chiến Hạnh Hoa Lâm.
Còn Hạnh Hoa Lâm, mặc dù mười năm trước bị bao vây tiêu diệt nhận thương vong thảm trọng, nhưng rất nhanh đã lặng lẽ tập hợp lại, cũng thừa dịp kình địch lớn nhất là cốc chủ Tiềm Long cốc mất tích, trắng trợn khuếch trương thế lực, ngồi lên vị trí minh chủ trong giới hắc đạo. So với bạch đạo phân tranh không ngừng, hắc đạo ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Tuy dùng thủ đoạn trơ trẽn, nhưng nó lại khiến những tên tội phạm chạy trốn chấn động. Có người từng tiên đoán, sớm muộn thì giang hồ cũng là của Hạnh Hoa Lâm.
Cho nên có thể nói, trận tranh đấu này chỉ có một mình tứ đại danh kiếm diễn kịch. Lấy kinh nghiệm và võ công của bọn họ, khó có thể địch nổi Hạnh Hoa Lâm. Dĩ nhiên không ai dám nói lời này ngay trước mặt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua những người đến tham dự mà các đại môn phái phái đến, toàn là nhị đệ tử, đại đệ tử liền hiểu.
"Lưu sư phụ, chúng ta còn phải dừng ở nơi này bao lâu?"
Lưu Phong liếc hắn một cái: "Ba ngày."
"Tại sao?" Thẩm Xán Nhược lại hỏi một câu: "Vậy nếu ba ngày sau vẫn không có tin tức thì sao?"
Lưu Phong khạc ra bốn chữ: "Đợi thêm ba ngày."
Thẩm Xán Nhược trợn to hai mắt, không nói được một câu nào.
Lòng hắn nói: không biết có ai có thể khiến Lưu Phong nói chuyện nhiều hơn hay không, nếu như có, hắn nhất định sẽ xin chỉ dạy một hai điều.
Lúc này, bên bờ truyền đến tiếng động lớn, rất ồn ào, Thẩm Xán Nhược cẩn thận nhìn lại, thấy một đám người cầm đao kiếm trên tay, mặt mày dữ tợn đuổi theo một thiếu niên. Thiếu niên bị dồn vào đường cùng, nhảy vào trong nước. Chỉ nghe "bùm" một tiếng, bọt sóng văng lên cao. die/n,d.a,nl.equ;yd/onĐám người kia đứng trên bờ chửi mắng, nhưng không ai nhảy xuống. Mà trong nước cũng không thấy ai nổi lên.
"Phụ thân, nhanh đi cứu người kia đi, hắn sẽ không chết đuối chứ?"
"Cô nương như con thì biết cái gì chứ, mau vào đi!" Lão nhà đò đẩy mạnh con gái vào khoang thuyền, không cẩn thận va vào Thẩm Xán Nhược, liên tục nói xin lỗi. Thẩm Xán Nhược lắc đầu bày tỏ không sao, bỗng một bàn tay vắt ngang sang, đè bả vai lão nhà đò. Thẩm Xán Nhược quay đầu nhìn lại, chính là Lưu Phong.
"Ai dô, vị này khách quan này có chuyện gì vậy?" Lão nhà đò đau đớn, liên tiếp kêu lên.
Ánh mắt Lưu Phong lạnh lẽo như hàn băng, đâm thẳng lão nhà đò, tay dùng sức, chỉ nghe "rắc" một tiếng, bẻ trật khớp tay.
Người con gái trên thuyền vội vàng cầu cứu Thẩm Xán Nhược: "Công tử, xin nói giúp bằng hữu của công tử bỏ qua cho cha tiểu nữ đi, chúng ta cũng không có làm gì mà......"
Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn, hắn biết Lưu Phong làm như vậy nhất định có lý do của ông, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng lý do đó.
Trán lão nhà đò toát mồ hôi hột lớn như hạt đậu, trong mắt người con gái trên thuyền lóe lên hơi thở khát máu, nhấc tay, rút chủy thủ từ trong ống tay áo ra, đâm thẳng Thẩm Xán Nhược.
Thẩm Xán Nhược không hề hoang mang, nghiêng người tránh, đánh ra một chưởng khiến ả phun máu tươi ngã quỵ trên đất.
Bên kia Lưu Phong đang dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ. Thẩm Xán Nhược ngồi xuống, đổ nước trà do thuyền nữ pha ra, một làn hơi nước do mặt thuyền bị ăn mòn bốc lên. Là thủ đoạn thường có trong giang hồ, nhưng ngu không ai bằng, độc này thật đáng tiếc.
Nhìn Lưu Phong không có ý định mở miệng, có lẽ người đó đến chết cũng không biết mình làm sai cái gì, Thẩm Xán Nhược hỏi "Ngươi là người của môn phái nào?"
Giọng nói lão nhà đò run rẩy, "Cửu Long...... Bang......"
"Tại sao muốn hại chúng ta?"
"Bang chủ có lệnh, gặp người Hạnh Hoa Lâm, giết không tha."
"Vì sao các ngươi cho rằng chúng ta là người của Hạnh Hoa Lâm?"
"Công tử có dáng vẻ xuất chúng, nhưng chưa bao giờ thấy trên giang hồ...... Nghe nói chủ nhân Hạnh Hoa Lâm đẹp không ai sánh bằng...... Ta mới cả gan thử một lần......"
Thẩm Xán Nhược trầm mặt: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như không phải là người của Hạnh Hoa Lâm, chẳng phải các ngươi đã giết nhầm người vô tội sao?"
"Tranh đấu trong giang hồ, thà giết lầm chứ không bỏ sót ── a!" Hắn hét một tiếng thảm thiết, bị một chưởng của Lưu Phong đánh ngã xuống đất.
Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược nghiêm nghị đứng một chỗ: "Cái gọi là giang hồ, là không giảng giải đạo lý như thế sao?"
Diễn đàn
"Nếu không ngươi nghĩ sao?"
Một giọng nói đột nhiên cất lên khiến Thẩm Xán Nhược quay đầu lại. Một thiếu niên toàn thân ướt dầm dề từ trong nước bò ra ngoài, nhảy vào khoang thuyền. Nhìn bộ dáng hắn, tương tự tuổi mình. Một đôi mắt to như lưu ly xoay tròn, ánh mắt rất có thần.
"Ngươi là ---- người vừa rồi?"
Thiếu niên cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn: "Đúng vậy, ngươi tên gì?"
Thẩm Xán Nhược bị tiếng cười của hắn cuốn hút: "Tại hạ họ Thẩm, tên là Xán Nhược."
"Tên ta là Gia Lăng." Thiếu niên vui sướng giọng nói rất rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược nói: "Ta giới thiệu cho ngươi một người, người ấy là......" Hắn quay đầu lại, không thấy một bpngs người: "Ah, Lưu sư phụ đâu?"
Gia Lăng nghiêng đầu: "Lưu sư phụ?"
Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ, chẳng lẽ Lưu sư phụ không muốn gặp Gia Lăng?
Hắn cười cười: "Ta giải quyết hai người kia trước rồi sẽ trở lại hàn huyên với ngươi."
"Chút chuyện nhỏ này để ta làm giúp đi." Gia Lăng cười vô cùng rực rỡ, hai chân đá liên tục, liên tiếp đá hai người kia xuống thuyền. die.nd.an'l/equ,y do/n Chỉ nghe hai tiếng động khi rơi xuống nước, còn không nghe thấy tiếng gì nữa.
Thẩm Xán Nhược giật mình, nếu như hắn không nhìn lầm, vừa rồi, hai cái đá kia đã làm người ta lập tức mất mạng, lại còn rơi xuống nước nữa, nhất định không thể sống được. Nhìn hắn đáng yêu vô hại như vậy, vì sao lòng dạ độc ác như thế?
"Được rồi, Xán Nhược, đi uống rượu với ta thôi." Gia Lăng vỗ vỗ tay, một tay giữ chặt hắn, tung người một cái, nhảy lên bờ.
Cái vồ mạnh này của hắn, Thẩm Xán Nhược không thể tránh được, không khỏi thất kinh.
Nhưng thấy hắn như lông hồng tung bay, nhẹ nhàng xẹt qua mặt hồ, khinh công kia thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Hắn, là bạn hay là địch?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook