Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
-
Chương 22
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc hơi kỳ quái.
Dương Bất Khí nhìn đống đồ Từ Đồ Nhiên ôm ra, rơi vào sự im lặng đến lạ, Tiểu Trương ở kế bên thì há hốc mồm như định nói gì đó nhưng hồi lâu vẫn không thốt ra nổi.
Từ Đồ Nhiên không rảnh mà im lặng với họ, ngay lúc đó, ngoài cửa bị giáng thêm một cú mạnh nữa, chữ máu trên cửa lập tức lóe lên.
Cô dứt khoát lụm ngay một con rối dây lên, từ từ trèo lên tủ để với tới cửa sổ thông gió.
“Không có ý kiến gì đúng không? Thế tôi vứt đi nhé.”
Hai người còn đang im lặng lập tức đồng thanh đáp lại —
“Đừng, đợi đã!”
“Con, Con Rối Sáo Âm! Búp bê tóc dài!”
“Ầm —”
Tiếng cuối cùng là tiếng cửa chống trộm bị va đập.
Mắt mèo thông minh mà Từ Đồ Nhiên mới đặt chưa bao lâu đã bất hạnh bị giết hại, hư ngay tại chỗ.
Từ Đồ Nhiên vứt thẳng con rối trong tay ra ngoài, quả nhiên, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô quay lại nhìn hai người kia: “Tính nói gì á?”
Dương Bất Khí: …
Tôi còn nói được gì nữa, cô đã vứt cmn rồi…
Anh nhắm mắt xoa xoa ấn đường.
Bây giờ có hỏi tại sao Từ Đồ Nhiên có nhiều Thể Đáng Ghét như thế, hơn nữa ở chung với chúng mà cô vẫn bình yên thì không phải lúc thích hợp, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói thêm: “Nếu lát nữa phải vứt tiếp thì cứ để tôi.”
Từ Đồ Nhiên: “?”
“Thứ này sẽ ghim thù.
Nếu nó không chết thì rất có thể sẽ đè oán khí lên đầu cô.” Dương Bất Khí giải thích.
Để anh làm thì ít ra cũng san sẻ được đôi chút mớ oán khí đó.
Từ Đồ Nhiên “Ồ” một tiếng, chẳng trách vừa rồi cô nghe tiếng thông báo được cộng 3 điểm tìm đường chết.
Cô cứ nghĩ là vì mình mở cửa sổ chứ.
Rõ ràng sự chú ý của Tiểu Trương khác với họ rất nhiều.
Cậu ta chỉ vào đống đồ trong phòng khách, ngập ngừng: “Sao cô lại, lại có những thứ này…”
“Mua trên mạng đó.” Từ Đồ Nhiên phủi tay nhảy ra khỏi tủ, “Xem ra cách này ổn áp đấy.
Cứ xử thế đi.
Không cần anh vứt đâu, tôi tự làm được.”
Cô nói rất thản nhiên, thấy hai người kia vẫn chưa thể tiếp nhận được nên chợt nhớ ra mình tìm được cửa hàng bán những thứ này là nhờ hoa văn trên danh thiếp của Dương Bất Khí, có lẽ họ có dính dáng gì tới nó nên nói thêm: “Tôi đã trả tiền để mua hết đấy, đều là tài sản hợp pháp cả nhé.”
Dương Bất Khí: … Đây là vấn đề tiền nong ư?!
Những chuyện xảy ra trước mắt vô lý tới mức anh nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm thế nào.
Khó mà tưởng tượng nổi rằng cách đây không lâu, anh còn thật lòng lo lắng chuyện Bóng Đen Cuồng Đạo, nhưng giờ xem ra là do mình nghĩ nhiều rồi…
Đợi đã.
Dương Bất Khí khựng lại, quay sang Từ Đồ Nhiên: “Bóng Đen Cuồng Đạo đâu rồi?”
Từ Đồ Nhiên: “? Bóng gì?”
“Bóng Đen Cuồng Đạo.
Là thứ mà cô đụng phải trong homestay ấy…” Dương Bất Khí cân nhắc từ ngữ một chút, “Chúng tôi đã thu được bản thể của nó rồi.
Nhưng nó vẫn còn một phân thể thất lạc bên ngoài, tôi nghi ngờ là ở bên cạnh cô…”
“À, nó à.” Từ Đồ Nhiên chỉ ra ngoài cửa, “Là thứ anh mới thấy đấy.”
Dương Bất Khí: …
Vừa nãy? Thấy? Anh thấy hồi nào…
… Ủa, chẳng lẽ là mớ mì đen kia?!
Bấy giờ Dương Bất Khí mới nhìn thoáng ra cửa một chút, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt.
— Không hiểu sao mà rõ ràng Từ Đồ Nhiên đang đứng ngay trước mặt anh, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
Điều mà ba người không biết nữa là ngay lúc họ đang trải qua sóng to bão lớn, đống đồ thần bí được Từ Đồ Nhiên bày đầy ra đất cũng đang chống đỡ với mưa to gió lớn.
Những thứ này thoạt nhìn như tĩnh vật, nhưng thực chất vẫn có giác quan.
Cũng có trí thông minh — Dù trong sự ảnh hưởng của kỹ năng “Khó bề phân biệt” của Từ Đồ Nhiên, chỉ số IQ trung bình đã giảm đi đáng kể nhưng vẫn có khả năng tư duy nhất định.
Ít ra thì trong tình huống hiện tại, chúng vẫn có thể hiểu được một chút.
Bên ngoài có một tên đàn ông.
Mà con người này đang lên kế hoạch để giết từng đứa trong số chúng để hỗ trợ cho ai đó.
… Má nó, sợ quá đi.
Nhất là đám rối dây cưỡi ngựa kia.
Lúc nãy Từ Đồ Nhiên đã vứt một con trong số chúng, giữa những con rối có liên kết cảm xúc với nhau, chúng đều cảm nhận được sự thê thảm lúc này của con rối đó.
Vì thế đám rối là những kẻ thấp thỏm đầu tiên.
Dưới sự ảnh hưởng của khát vọng sống và chỉ số IQ còn sót lại, chúng đã lần lượt dũng cảm đứng dậy —
Sau đó di chuyển rất cẩn thận, nép mình ra sau lưng con búp bê có cơ thể lớn nhất.
Búp bê vải: …
Mái tóc cực dài lại lẳng lặng xõa xuống đất.
Ngay sau đó, chỉ thấy mớ tóc biến thành hình hai bàn tay nhỏ rồi ấn nhẹ xuống đất, chống cơ thể cồng kềnh của nó lên rồi từ từ dịch sang bên cạnh một chút.
Nó di chuyển không quá nhiều, vừa đủ để lộ ra con rối sau lưng.
Lúc tóc thu lại, không biết vô tình hay cố ý mà còn hất ra bên cạnh, đẩy nốt con búp bê âu phục ra.
Con búp bê âu phục phản ứng nhanh nên lập tức sải đôi chân ngắn ngủn của mình, nhanh chóng trốn ra sau Sách Máu, còn cố tình nâng cái bìa sách nặng trịch lên để che bản thân lại.
Bàn tay ẩn trong Sách Máu lại duỗi ra, không hề khách sáo mà giật lại trang bìa trong tay nó, sau khi sờ soạng trên đất vài lần, tìm thấy được chiếc gương gần mình nhất nên lập tức đẩy nó ra.
“…” Chiếc gương không có chân nên không chạy được, ngớ người một lát, chợt có một luồng gió lành lạnh thổi ra từ trong gương.
Gió lạnh đụng tới máy ảnh chụp lấy liền, thổi cho nó chao đảo, lộn nhào về phía mấy cái rồi rơi ngay xuống bên chân Từ Đồ Nhiên.
Máy ảnh chụp lấy liền: …
Gì đấy, đang khinh ta không có tay chân miệng mồm gì đúng không?
Chuỗi hành động nhỏ khó hiểu này cuối cùng cũng được kết thúc bằng một tiếng lộp cộp của máy ảnh lấy liền.
Sự chú ý của Từ Đồ Nhiên hướng vào cái máy ảnh, cô cầm lên nghiền ngẫm một chút rồi chợt hiểu ra: “Ôi, mình khờ quá!”
“Sao phải đưa những thứ kia ra ngoài cho hắn xé chứ —” Từ Đồ Nhiên đưa máy ảnh cho Dương Bất Khí, “Người bán thứ này cho tôi bảo rằng mỗi lần chụp ảnh sẽ sinh ra được một ma nữ — Chúng ta có thể sản xuất ra một loạt ma nữ để đưa ra ngoài cho hắn xé mà!”
Đúng đúng đúng, đúng thế! Cứ tiếp tục như thế đi!
Máy ảnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dương Bất Khí nghiên cứu kỹ cái máy ảnh một chốc rồi lắc đầu.
“Thứ này chỉ tới cấp Chúc thôi.
Dù có sinh ra ma nữ thì cũng chỉ là đám cấp thấp, chưa tới cấp Huỳnh.
Không chống chọi được bao lâu đâu.”
Máy ảnh: … Đ*t cụ nhà mi.
“Còn có vụ này nữa à?” Từ Đồ Nhiên thấy như mình đã tiếp thu được kiến thức mới.
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại “Ầm” một tiếng — Rõ ràng là con rối lúc nãy đã bị xé xác xong rồi.
Phát giác được tình hình không ổn, Dương Bất Khí nói thêm: “Nhưng có thể ném một thứ cấp Đăng ra để thu hút hỏa lực, sau đó sản xuất hàng loạt ma nữ để quấy rối nó, như thế có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn — À, đây đều là cô mua hết à? Chúng tôi hoàn tiền! Hoàn tiền hết! Chấp nhận bồi thường luôn!”
Ba Thể Đáng Ghét cấp Đăng đang có mặt: … Đ*t cụ nhà mi!
Từ Đồ Nhiên nghe hết.
Nhưng cô lại không thể phân biệt được cái nào cấp Đăng, cái nào không phải, vì thế nên ném thẳng cuốn sách dày cộm có hơi thở mạnh nhất ra ngoài — Ngay lúc đó, trang sách bay tán loạn ngoài hành lang.
Cô tranh thủ thời gian, lập tức chụp vài tấm ảnh, nhưng trước khi ảnh ra, Từ Đồ Nhiên đã ném hết ra ngoài.
Cuối cùng cánh cửa cũng yên tĩnh trở lại.
“Vậy, vậy còn… anh giai kia thì sao?” Tiểu Trương luôn nấp trong góc sợ hãi nói, chỉ vào con búp bê âu phục đang giả chết trên đất.
“Có thể đừng dùng nó được không? Anh La Vũ bảo tôi tới lấy, nếu bị phá thì tôi, tôi không tiện nói lại…”
Thực ra dù cậu ta không nói thì Từ Đồ Nhiên cũng chẳng có ý định ném nó đi.
Thứ nhất là vì đây không phải tài sản hợp pháp của cô, thứ hai, hơi thở của nó yếu quá, có ném ra chắc cũng chả chống chọi được bao lâu.
Cô đáp lại một tiếng rồi nhặt con búp bê âu phục lên, ném thẳng tới cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương run rẩy đón lấy nhưng không đón được, búp bê âu phục bị quăng xuống đất, cà vạt trên cổ bị mẻ một góc.
Tiểu Trương hoảng hốt nhặt lên kiểm tra, Dương Bất Khí bên cạnh lại như phát hiện ra chuyện gì đó nên lập tức nhíu chặt mày.
“Đó là Thể Đáng Ghét của viện Nhân Tâm à?” Anh trầm mặt xuống, “Tại sao đồ của các cậu lại ở chỗ của cô ấy?”
“…” Tiểu Trương hơi do dự, không biết nên đáp lại thế nào, Từ Đồ Nhiên thì thản nhiên nói: “Lấy để dọa tôi đấy.
Ông chú tên La Vũ kia muốn tôi dọn ra khỏi chỗ này…”
Chưa nói hết lời, giọng Dương Bất Khí lại vang lên lần nữa, giọng điệu của anh đã lạnh đi rất nhiều: “Cô nói thật sao? Các người dùng Thể Đáng Ghét để dọa người thường ư?”
Tiểu Trương: …?!!
Anh trai ơi, làm ơn nhìn cho rõ được không? Trùm lớn này có phần trăm nào là giống người thường không vậy? Rốt cuộc là ai mới bị hù đây trời?
Dường như Dương Bất Khí nhìn thấu được những suy nghĩ của cậu ta, sắc mặt lại càng lạnh hơn: “Tôi không bàn về kết quả của hành vi này, tôi đang nói về hành vi của các người.”
Tất nhiên anh biết chắc chắn Từ Đồ Nhiên không phải người thường.
Nếu trước đây chỉ là lờ mờ suy đoán thì lúc Từ Đồ Nhiên lấy đồ ra, cộng với những tố chất mà cô thể hiện đã đủ để chứng minh sự phi phàm của cô — Theo tình hình hiện tại, có vẻ như cô cũng là nhà ngoại cảm.
Nhưng chẳng hiểu sao lại không gia nhập bất cứ tổ chức nào, chưa được định dạng, ù ù cạc cạc về những chuyện trong ngành.
Kiểu người thế này, hoặc là sau khi thức tỉnh đã có ý thức che giấu bản thân, hoặc là mới thức tỉnh được chưa bao lâu nên chẳng hiểu gì hết.
Rốt cuộc Từ Đồ Nhiên là kiểu nào thì tạm thời anh chưa phân biệt được.
Nhưng anh dám chắc rằng lúc đầu La Vũ vẫn xem cô là người thường.
Nếu không ông ta sẽ không cử một thứ cấp Huỳnh đi “dọa” cô.
“Trong nội dung của “Công ước nhà ngoại cảm” có viết rằng “Dù cho ra sao, lúc danh tính của đối phương chưa rõ ràng và không có nguy hiểm gì, họ đều sẽ được đối xử và tiến hành bảo vệ như người thường”.
Lát nữa quay về, cậu hãy bảo La Vũ đọc cho kỹ đi.”
Suy cho cùng thì đây cũng là chuyện của tổ chức khác, Dương Bất Khí không tiện can thiệp quá nhiều.
Tiểu Trương lại là người mới, không biết nên đáp lại thế nào nên chỉ liên tục xin lỗi, giải thích rằng mình mới tới nên không rõ gì.
Dương Bất Khí bất đắc dĩ đành phải bỏ lại một câu như thế, sau đó kéo Từ Đồ Nhiên tới bên cạnh.
“Cô còn giữ số điện thoại của tôi không?” Anh hỏi Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên:?
“Đợi xong chuyện này rồi nhớ kết bạn WeChat.” Anh thấp giọng nói, “Tôi sẽ giúp cô bắt đền họ.”
Từ Đồ Nhiên: …
Không không không, không cần, không cần thiết đâu.
Hơn nữa nói thật thì xong vụ này rồi cô cũng không muốn tiếp xúc với Dương Bất Khí nữa — Dù các kỹ năng của anh rất thú vị, nhưng vẫn còn cái danh “bạn cũ của nam chính” kia.
Chuyện này khiến Từ Đồ Nhiên hơi kiêng kỵ.
Cô thấy Dương Bất Khí nói rất nghiêm túc nên cũng không đành từ chối thẳng, thuận miệng ừ một tiếng rồi lập tức đổi chủ đề:
“À đúng rồi, vừa rồi tên kia bảo búp bê kia chỉ mới tới cấp “Huỳnh”, anh thì bảo ưu tiên ném đống đồ cấp “Đăng” ra… Lúc nãy tôi đã muốn hỏi rồi, đẳng cấp đó xếp thế nào vậy? Mà để làm gì?”
Có trời mới biết câu hỏi này đã mắc kẹt trong lòng cô từ bao lâu rồi.
Trong tài liệu hệ thống cho hoàn toàn không có phần nội dung này, các chức năng được mở khóa bởi giá trị tìm đường chết cũng chỉ đề cập lẻ tẻ tới mấy chữ “Huỳnh”, “Đăng”, hoàn toàn không cung cấp hệ thống gì.
Giờ có cơ hội nên tiện thể hỏi luôn.
Dương Bất Khí nhìn cô một cái thật sâu, xác nhận lại suy đoán trong lòng — Quả nhiên từ trước tới nay Từ Đồ Nhiên chưa từng tiếp xúc với bất cứ tổ chức nào.
Anh có thể nghe ra được câu hỏi của cô là thật lòng hỏi.
Mà kiểu xếp cấp này lại là huấn luyện cơ bản của nhân viên mới trong các tổ chức.
“Đây là xếp cấp thực lực của nhà ngoại cảm và Thể Đáng Ghét — Cô biết Thể Đáng Ghét là gì không? Nói nôm na là quái vật ăn người đấy.”
Tình hình hiện tại không hợp để giải thích tỉ mỉ, Dương Bất Khí nói sơ qua: “Có một số con người sau khi tiếp xúc với quái vật sẽ không chết mà hấp thu được khả năng đặc biệt, những người đó được xem là “Nhà ngoại cảm”.”
“Thứ tự cấp của cả hai đều giống nhau.
Nhà ngoại cảm là Huỳnh, Chúc, Đăng, Cự, Huy Thần.
Ở Thể Đáng Ghét, cấp Chúc thứ tư được gọi là “Quán” — Quán trong cháy * ấy.
Cũng là để chỉ lửa thôi.
Thứ tự càng về sau thì càng mạnh, nếu cô gặp phải thứ nào mà quá chênh lệch về cấp thì cố gắng tránh đi.”
(*) Quán là 爟, cháy là 爟火.
Nói nhiều như thế nhưng thực chất Dương Bất Khí cũng không chắc Từ Đồ Nhiên có nghe lời không nữa.
Anh suy nghĩ một lúc, lấy danh thiếp mình ra rồi cho cô xem biểu tượng ngọn đuốc bên trên.
“Đây là biểu tượng của nhà ngoại cảm.
Nếu gặp phải khó khăn thì có thể cầu cứu bất cứ cá nhân hoặc tổ chức nào có biểu tượng này.
Nhà ngoại cảm cũng là con người.
Con người sẽ không làm hại con người.”
Từ Đồ Nhiên nghĩ mình có thể liệt kê một đống ví dụ để phản bác lại câu cuối cùng.
Nhưng lúc Dương Bất Khí nói, thái độ quả thực quá đỗi chân thành khiến cô không thể nào nói lại được.
“Sao cùng là một cấp mà một bên là “Chúc”, một bên lại là “Quán” vậy?” Cô ho một tiếng, đổi chủ đề, “Có gì đặc biệt không?”
“Không có gì đặc biệt cả.” Dương Bất Khí nói, “Vốn dĩ cấp này được đặt tên là “Diễm”, nhà ngoại cảm và Thể Đáng Ghét cùng dùng chung một bảng chia cấp — Nhưng sau đó loài người lại chia tách chúng ra.”
Cấp Diễm của phe con người được đổi thành “Chúc” trong bó đuốc, với ý nghĩa là soi sáng và bùng cháy; còn cấp Diễm của quái vật thì đổi thành “Quán”.
Quán ý chỉ các dấu hiểu phát hỏa và những ngọn lửa dùng để thanh trừ những thứ mờ ảo, đặt tên này cho một cấp quái vật cũng xem như đã ưu ái lắm rồi.
Quan trọng nhất là chỉ một sự thay đổi nhỏ như thế đã khiến bảng phân cấp của con người và Thể Đáng Ghét hoàn toàn tách nhau ra — Chuyện này cũng có ý nghĩa rằng nhà ngoại cảm hoàn toàn kiên định với phe của mình.
Loài người là loài người, quái vật là quái vật.
Không thể trộn lẫn, phải phân biệt rạch ròi.
“Thực ra vẫn còn nhiều khái niệm khác nữa.
Ví dụ như tố chất, khuynh hướng, kỹ năng đặc biệt — Tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe sau khi xong việc.” Dương Bất Khí nói rồi lại nhìn điện thoại.
Ngoài sự ngạc nhiên lúc nãy và một chút tức giận dâng trào vì viện Nhân Tâm, tâm trạng của anh vẫn luôn khá ổn định, lúc giải thích cho Từ Đồ Nhiên hiểu cũng nói rất từ tốn, không hề nôn nóng hay thiếu kiên nhẫn gì, thậm chí còn có chút trấn an — Nhưng Từ Đồ Nhiên nhìn ra được trong đáy mắt anh thực chất vẫn còn một chút lo âu.
Mà sự lo âu này lại đậm hơn sau khi anh nhìn điện thoại.
Từ Đồ Nhiên trầm ngầm nhìn ra ngoài cửa rồi hỏi: “À, những người bên ngoài kia sẽ xử lý chuyện này thế nào vậy?”
“Trong hành lang có dấu hiệu do những nhà ngoại cảm để lại.” Dương Bất Khí nói, “Chỉ cần kịp thời kích hoạt những dấu hiệu này trong giai đoạn nguy hiểm cao thì hành lang sẽ trở thành một không gian độc lập và tuần hoàn, thông hướng lên tầng 15 thực sự.
Sau đó dẫn Tra Nhược Ngu vào hành làng, để hắn tự dò dẫm ở đó một mình.”
“Giai đoạn nguy hiểm cao ư?” Lại nghe được một cụm từ mới, Từ Đồ Nhiên càng hứng thú, “Là thời gian Tra Nhược Ngu xuất hiện à? Sao các anh đảm bảo được Tra Nhược Ngu sẽ không vào thang máy trước khi bị các anh dẫn vào hành lang?”
Theo tình hình hiện tại, một khi Tra Nhược Ngu vào thang máy thì hắn sẽ không vào tầng 15 thật mà sẽ lạc xuống tầng 14… Rủi ro này vẫn còn khá lớn.
“Chúng tôi đã thiết lặp “quy tắc” đủ để làm rối loạn nhận thức của hắn.” Dương Bất Khí nghe hỏi gì thì đáp náy, vì Từ Đồ Nhiên chưa quen với những khái niệm lạ lẫm này nên giải thích rất cặn kẽ, “Trong tình huống bình thường, Tra Nhược Ngu không thể nào “nhìn thấy” được thang máy và con người trong hoặc ngoài thang máy.
Hắn chỉ có thấy “thấy” nhà ngoại cảm.
Chỉ cần đảm bảo nhà ngoại cảm cách xa thang máy thì hắn sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó… Đúng rồi.”
Nói tới đây, anh quay lại nhìn Tiểu Trương: “Cậu có nhìn thấy tờ quy tắc được dán trên thang máy kia không? Bị ai lấy đi rồi?”
Tiểu Trương: “…”
Cậu ta đờ đẫn há miệng, ngượng ngùng lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ: “Ờ thì, xin lỗi nhé, lúc đó tôi hoảng quá nên không có nhìn rõ…”
Dương Bất Khí: …
Anh thực sự không muốn khoa tay múa chân vào chuyện sắp xếp nhân sự của tổ chức khác chút nào.
Nhưng thành thật mà nói thì thằng nhóc này có qua được giai đoạn huấn luyện thật không vậy?
Anh cạn lời lấy lại tờ giấy, sau khi đọc lướt qua thì đưa lại cho Từ Đồ Nhiên: “Đây là tờ quy tắc được sử dụng nội bộ các nhà ngoại cảm.
Có hứng thú thì cô cứ tìm hiểu thử.”
Đúng là Từ Đồ Nhiên hơi hứng thú thật.
Cô nhận lấy đọc lướt qua, mắt hơi sáng lên: “Hình như đây không phải giấy bình thường nhỉ?”
“Ừm, đây là tờ quy tắc được tạo ra bởi khả năng đặc biệt của nhà ngoại cảm, các “quy tắc” sẽ xuất hiện tương ứng theo các thời điểm để đảm bảo an toàn cho con người…”
Dương Bất Khí vừa nói, âm thanh vừa từ từ thấp xuống.
Không biết có phải ảo giác của anh không mà sao anh cứ cảm thấy nét mặt của Từ Đồ Nhiên hơi sai sai.
Như kiểu “Trên đời này còn có thứ xịn thế cơ à?” vậy.
Nhưng theo kinh nghiệm của anh, “xịn” của anh với “xịn” của Từ Đồ Nhiên rất có thể không giống nhau tẹo nào.
… Mình có nên cho cô ấy xem thứ này không vậy?
Dương Bất Khí cụp mắt xuống, chẳng hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng trào sự hối hận và bất an.
Đúng lúc đó, điện thoại anh vang lên.
Anh nhìn lướt qua màn hình, khẽ thở phào: “Được rồi, không sao.
Đồng nghiệp bên ngoài đã xử lý chuyện dấu hiệu xong xuôi, giờ chỉ cần dụ Tra Nhược Ngu vào hành lang…”
Anh đang nói dở thì chợt khựng lại.
Từ Đồ Nhiên đang nghiên cứu tờ quy tắc ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
“… Vẫn còn một vấn đề nhỏ nữa.” Dương Bất Khí mím môi, “Dấu hiệu ở tầng 13 vẫn chưa xong.”
Trông coi dấu hiệu thực chất là đưa sức mạnh cá nhân vào trong đó rồi kích hoạt, nói đơn giản thì là sạc năng lượng cho nó.
Chuyện này đòi hỏi sức mạnh từ người trông coi.
Cũng chính vì thế, lúc đầu Dương Bất Khí phải phụ trách nhiều tầng nhất.
Dù phạm vi ảnh hưởng của kỹ năng đặc biệt có giới hạn nhưng có thể nói năng lượng dự trữ của anh là cao nhất trong chung cư này.
Mà tầng 13 vốn là phạm vi anh phụ trách.
Trong lúc trông coi dấu hiệu, anh đi từ tầng cao nhất xuống, đã sạc xong từ tầng 16 tới tầng 14, nhưng lúc đang sạc tầng 13 thì nghe tiếng kêu cứu của Tiểu Trương nên chưa kịp hoàn thành.
Sau khi nhận được lời cầu viện của anh, anh Lạc đã lập tức triệu tập nhân viên để có thể nhanh chóng sạc hết toàn bộ dấu hiệu từ tầng 13 đổ xuống.
Mà lúc sạc tới tầng 13 thì lại xảy ra một vấn đề cực kỳ xấu hổ.
Không đủ năng lượng.
Tất cả nhà ngoại cảm đã bị ép khô hết rồi, chẳng còn chút nào.
… Dù sao thì những người cốt cán đều đã mất tích gần hết, đa phần đều là người mới cả.
Có thể sạc hết các tầng khác đã là nằm ngoài khả năng rồi.
Vì vậy tình hình hiện tại là ngoài hành lang vẫn còn thiếu một dấu hiệu nữa mới có thể hoàn toàn bịt kín được không gian tuần hoàn, mà những người hiện đang bị mắc kẹt trong 1401 chỉ có 2 lựa chọn — Hoặc là tiếp tục bám trụ cho tới khi anh Lạc chuyển trạm sạc từ bên ngoài vào; hoặc là buông tay đánh cược một lần, mở cửa ra để Dương Bất Khí bước ra hành lang, sau đó anh sẽ tranh thủ sạc xong dấu hiệu cuối cùng.
“Nếu là tôi thì chắc chắn tôi sẽ chọn cách 2.” Từ Đồ Nhiên không hề do dự, “Làm người nên dũng cảm nếm trải mà.”
Dương Bất Khí cũng thiên về cách sau.
Chủ yếu là vì anh thực sự không trông mong gì ở đám nhân viên của viện Nhân Tâm được hết.
Nếu dễ dàng chuyển trạm sạc tới như thế thì sao họ phải điều một đống người mới tới làm gì?
“Vậy tôi sẽ trả lời anh Lạc, bảo họ phái người lên để giữ chân Tra Nhược Ngu càng lâu càng tốt.” Dương Bất Khí nói, “Nhưng giờ họ không còn nhiều người nữa.
Có lẽ vẫn phải cần lực lượng của cô…”
Anh nói xong lại lướt qua đám Thể Đáng Ghét còn sót lại trên đất: “Đừng có quá xông pha.
Chuyện hoàn tiền để tôi lo cho.”
Ý là cô đừng vội lao ra ngoài, để đám này đi là được rồi.
Thể Đáng Ghét: … Đ*t cụ mi.
Có nghe không hả? Đ*t cụ mi đấy.
Từ Đồ Nhiên nghiêm túc ừm một tiếng, ánh mắt hơi đảo qua, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng lúc này, cô chợt cảm thấy tờ giấy trong tay ấm lên.
Từ Đồ Nhiên cúi xuống nhìn lại, phát hiện văn bản trên đó đã tan ra hóa thành một mảng màu đỏ, chốc sau lại hình thành một văn bản mới —
[Thông báo này chỉ xuất hiện khi tình huống khẩn cấp cấp 3 xuất hiện ở chung cư Mai Hoa.
Để đảm bảo sự an toàn của bạn và những người khác, vui lòng xem và thực hiện đúng những yêu cầu trong thông báo với nhà ngoại cảm.”
[1.
Hãy tuân theo mệnh lệnh trong mọi hành động.
Nhân viên không được chỉ định không được tự ý vào hành lang.]
[2.
Nếu bạn đã vô tình bước vào hành lang, hãy làm theo hướng dẫn của nhân viên canh giữ nội bộ.
Vui lòng nhớ kỹ rằng tuyệt đối không được vào tầng 15!]
[3.
Dù bạn đảm nhận công việc gì trong hoạt động này, vui lòng nhớ kỹ, không được vào tầng 15!]
[4.
Xin hãy nhớ kỹ, không được vào tầng 15!]
[5.
Đừng! Vào! Tầng 15!]
Từ Đồ Nhiên: …
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook