Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!
-
Chương 5
Đêm đã về khuya trong phủ giờ yên lặng như trước, ta dạo bước đến hoa viên, ta vẫn chưa quen việc nghỉ sớm thế này. Bước chân ta lại dừng lại. Bên trong đình đang có người. Dáng người rất quen, là vương gia sao, giờ này không chịu nghỉ ngơi mà lại còn uống rượu một mình và gì kia, hắn đang khóc? Ta cứ đứng lặng im quan sát hắn, ta không dám bước đến gần. Không nghĩ một người như thất vương gia lại rơi lệ, trong con ngươi đen ấy như chất chứa nhiều tâm sự, nhiều nỗi buồn.
Hôm sau vương gia vào chầu sớm cùng sứ thần. Cam kết hòa hảo hai nước, không gây chiến tranh, cùng nhau phát triển.
Trên điện hoàng đế cất giọng nói: “Thất vương gia tiếp đón sứ thần tốt lắm, khanh không làm trẫm thất vọng”.
“Hoàng thượng quá khen, thần chỉ làm tròn chức trách của mình, nếu không còn gì thần xin cáo lui”
Nói xong Vô Trần xoay lưng bước đi. Vô Khuyết nhìn về bóng lưng Vô Trần thì thầm nói “Đệ vẫn còn trách trẫm ư?”
“Tiểu thư người thật giỏi. Tiểu thư…..” Tiểu Mai cứ líu ríu với ta từ tối hôm qua, ta thật nhức đầu. Nhưng sao âm thanh lại im lặng rồi?
“Ngươi có công rất lớn! Ngươi muốn ta ban thưởng gì?” Một âm thanh băng lãnh vang lên. Ta giật mình, vương gia ngài đừng làm người ta giật mình như thế chứ? Nhưng có mười lá gan ta cũng không dám nói.
“Ngươi muốn bổn vương thưởng gì?” Vô Trần lặp lại.
“Ta thật không có công lao gì, thật không dám nhận ban thưởng” Ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Thật không muốn” Hắn nghi hoặc nhìn ta hỏi. Ta muốn gì ư? Trái tim của hắn, tình yêu của hắn? Nhưng ta làm sao đây? Mùa xuân năm sau là ta hết thời gian rồi, trong khi ta vẫn chưa một lần ngồi nói trò chuyện, chưa một lần bên nhau thoải mái một cách đúng nghĩa.
“Ta không cần ban thưởng, ta chỉ có mong muốn ngắm hoa đào nở…..”
Hắn nhìn ta như muốn hiểu ta đang nghĩ gì, nếu là nữ tử bình thường khác, các nàng ấy chỉ muốn ngọc ngà châu báu hoặc muốn được thị tẩm. Còn nàng, chỉ đơn giản là một cái thưởng hoa thôi sao, hay còn mục đích gì khác.
“ …… tất nhiên là với ngài”
“ Được” ta muốn biết trong hồ lô nàng đang đựng thuốc gì.
Nhìn thấy rừng hoa đào, Liễu Viên Nguyệt đã hiểu tại sao núi này có tên là Đào Sơn. Vùng núi một nửa trũng xuống, nơi này có trăm ngàn gốc cây đào sinh trưởng, hoa đào nở rộ đương vào lúc đẹp nhất. Những khóm hoa nặng trĩu bên cạnh đám lá cây xanh mướt, cánh hoa cũng không giống nhau. Có “phương tiên loại hồng phấn”, lại có “bỉ tố nhược duyên hoa”, màu hồng, màu trắng rồi màu sắc hỗn hợp, vô số chủng loại hoa đào trước mắt nhìn tựa như một dòng sông hoa. Nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Liễu Viên Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hút mất hồn, đứng bất động một chỗ, bất giác đọc:
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiểu xuân (đông) phong. (*)
(Bài này là của Thôi Hộ - một thi sĩ đời Đường
Bài thơ "Hoa Đào" này được Cụ Tản Đà - Nguyễn Khắc Hiếu dịch nôm như sau:
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
(*) Bút tích bằng chữ Hán trên là Xuân Phong, vì theo các nhà luận bàn cho biết thì Thôi Hộ viết bài thơ nầy trong tiết Thanh Minh, là mùa Xuân, nên có thể đây là gió Xuân từ phương Đông thổi về, do vậy Xuân hay Đông phong là tùy thiển ý của từng người khi đọc thơ Thôi Hộ vậy.
Đây là chuyện kể về chàng thư sinh Thôi Hộ thời Đường, sau khi thi trượt, buồn nên bỏ đi hoang trong rừng, khát nước bèn ghé một ngôi nhà gõ cửa xin nước uống…
Uống xong, không còn cớ gì lưu lại nên Thôi Hộ cáo từ ra về.
Năm sau, cũng tiết Thanh Minh, nhớ lại chuyện cũ, Thôi Hộ trở lại vườn đào năm xưa thì thấy ngôi nhà khóa cửa im lìm, bèn đưa bút đề lên cánh cửa bốn câu thơ trên.)
Ta nhìn sang chợt thấy ánh mắt hắn nhìn ta. Ta chột dạ quay sang hướng khác như ta đã làm chuyện gì sai, không dám đối mặt trực diện với hắn, ta không phủ nhận hắn thật tiêu soái, thật mỹ đôi khi làm người đối diện mất hồn vì vẻ ngoài của hắn. (có khi nào Nguyệt tỷ thành bại tướng của thất vương gia không nhỉ?)
Ta thấy mất tự nhiên liền ho nhẹ, sau đó quay sang hỏi hắn: “Sao ngài biết một nơi thế này?”
Hắn nhìn ta rồi nói: “Nơi đây là đất của bổn vương, tất cả đào ở đây đều do ta sai người trồng. Trước kia nó rất quan trọng với ta nhưng giờ không còn nữa, nếu nàng thích ta sẽ ban tặng cho nàng”. Giọng nói hắn có vị chua xót.
Ta vội xua tay nói: “Đa tạ hảo ý của vương gia ta thật không dám nhận”.
Hắn không nói gì cứ nhìn về khoảng không phía trước, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn vườn đào xinh đẹp này, ta biết người trồng đào rất chăm chút, rất yêu thương. Điều gì đã khiến cho hắn không cần nó nữa. Chúng ta không ai nói với ai cả, tất cả điều theo đuổi ý nghĩ riêng của từng người.
Hôm nay xuất hành đi dã ngoại, chỉ có 4 người, ta, Tiểu Mai, vương gia và hộ vệ Hắc Phong. Lúc trước khi đi ta nói sao không đem thêm nhiều người, hắn bảo như thế sẽ làm mất tự nhiên với lại thân thủ hắn cũng không tệ và bên người lại có Hắc Phong, người mà hắn tin tưởng nên không cần lo ngại.
Hôm sau vương gia vào chầu sớm cùng sứ thần. Cam kết hòa hảo hai nước, không gây chiến tranh, cùng nhau phát triển.
Trên điện hoàng đế cất giọng nói: “Thất vương gia tiếp đón sứ thần tốt lắm, khanh không làm trẫm thất vọng”.
“Hoàng thượng quá khen, thần chỉ làm tròn chức trách của mình, nếu không còn gì thần xin cáo lui”
Nói xong Vô Trần xoay lưng bước đi. Vô Khuyết nhìn về bóng lưng Vô Trần thì thầm nói “Đệ vẫn còn trách trẫm ư?”
“Tiểu thư người thật giỏi. Tiểu thư…..” Tiểu Mai cứ líu ríu với ta từ tối hôm qua, ta thật nhức đầu. Nhưng sao âm thanh lại im lặng rồi?
“Ngươi có công rất lớn! Ngươi muốn ta ban thưởng gì?” Một âm thanh băng lãnh vang lên. Ta giật mình, vương gia ngài đừng làm người ta giật mình như thế chứ? Nhưng có mười lá gan ta cũng không dám nói.
“Ngươi muốn bổn vương thưởng gì?” Vô Trần lặp lại.
“Ta thật không có công lao gì, thật không dám nhận ban thưởng” Ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Thật không muốn” Hắn nghi hoặc nhìn ta hỏi. Ta muốn gì ư? Trái tim của hắn, tình yêu của hắn? Nhưng ta làm sao đây? Mùa xuân năm sau là ta hết thời gian rồi, trong khi ta vẫn chưa một lần ngồi nói trò chuyện, chưa một lần bên nhau thoải mái một cách đúng nghĩa.
“Ta không cần ban thưởng, ta chỉ có mong muốn ngắm hoa đào nở…..”
Hắn nhìn ta như muốn hiểu ta đang nghĩ gì, nếu là nữ tử bình thường khác, các nàng ấy chỉ muốn ngọc ngà châu báu hoặc muốn được thị tẩm. Còn nàng, chỉ đơn giản là một cái thưởng hoa thôi sao, hay còn mục đích gì khác.
“ …… tất nhiên là với ngài”
“ Được” ta muốn biết trong hồ lô nàng đang đựng thuốc gì.
Nhìn thấy rừng hoa đào, Liễu Viên Nguyệt đã hiểu tại sao núi này có tên là Đào Sơn. Vùng núi một nửa trũng xuống, nơi này có trăm ngàn gốc cây đào sinh trưởng, hoa đào nở rộ đương vào lúc đẹp nhất. Những khóm hoa nặng trĩu bên cạnh đám lá cây xanh mướt, cánh hoa cũng không giống nhau. Có “phương tiên loại hồng phấn”, lại có “bỉ tố nhược duyên hoa”, màu hồng, màu trắng rồi màu sắc hỗn hợp, vô số chủng loại hoa đào trước mắt nhìn tựa như một dòng sông hoa. Nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Liễu Viên Nguyệt bị cảnh đẹp trước mắt hút mất hồn, đứng bất động một chỗ, bất giác đọc:
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiểu xuân (đông) phong. (*)
(Bài này là của Thôi Hộ - một thi sĩ đời Đường
Bài thơ "Hoa Đào" này được Cụ Tản Đà - Nguyễn Khắc Hiếu dịch nôm như sau:
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
(*) Bút tích bằng chữ Hán trên là Xuân Phong, vì theo các nhà luận bàn cho biết thì Thôi Hộ viết bài thơ nầy trong tiết Thanh Minh, là mùa Xuân, nên có thể đây là gió Xuân từ phương Đông thổi về, do vậy Xuân hay Đông phong là tùy thiển ý của từng người khi đọc thơ Thôi Hộ vậy.
Đây là chuyện kể về chàng thư sinh Thôi Hộ thời Đường, sau khi thi trượt, buồn nên bỏ đi hoang trong rừng, khát nước bèn ghé một ngôi nhà gõ cửa xin nước uống…
Uống xong, không còn cớ gì lưu lại nên Thôi Hộ cáo từ ra về.
Năm sau, cũng tiết Thanh Minh, nhớ lại chuyện cũ, Thôi Hộ trở lại vườn đào năm xưa thì thấy ngôi nhà khóa cửa im lìm, bèn đưa bút đề lên cánh cửa bốn câu thơ trên.)
Ta nhìn sang chợt thấy ánh mắt hắn nhìn ta. Ta chột dạ quay sang hướng khác như ta đã làm chuyện gì sai, không dám đối mặt trực diện với hắn, ta không phủ nhận hắn thật tiêu soái, thật mỹ đôi khi làm người đối diện mất hồn vì vẻ ngoài của hắn. (có khi nào Nguyệt tỷ thành bại tướng của thất vương gia không nhỉ?)
Ta thấy mất tự nhiên liền ho nhẹ, sau đó quay sang hỏi hắn: “Sao ngài biết một nơi thế này?”
Hắn nhìn ta rồi nói: “Nơi đây là đất của bổn vương, tất cả đào ở đây đều do ta sai người trồng. Trước kia nó rất quan trọng với ta nhưng giờ không còn nữa, nếu nàng thích ta sẽ ban tặng cho nàng”. Giọng nói hắn có vị chua xót.
Ta vội xua tay nói: “Đa tạ hảo ý của vương gia ta thật không dám nhận”.
Hắn không nói gì cứ nhìn về khoảng không phía trước, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn vườn đào xinh đẹp này, ta biết người trồng đào rất chăm chút, rất yêu thương. Điều gì đã khiến cho hắn không cần nó nữa. Chúng ta không ai nói với ai cả, tất cả điều theo đuổi ý nghĩ riêng của từng người.
Hôm nay xuất hành đi dã ngoại, chỉ có 4 người, ta, Tiểu Mai, vương gia và hộ vệ Hắc Phong. Lúc trước khi đi ta nói sao không đem thêm nhiều người, hắn bảo như thế sẽ làm mất tự nhiên với lại thân thủ hắn cũng không tệ và bên người lại có Hắc Phong, người mà hắn tin tưởng nên không cần lo ngại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook