Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!
-
Chương 17
“Chuyện gì xảy ra với nàng thế?” Thủy Vô Hối từ sáng sớm đã ra ngoài điều tra hành tung nhóm sát thủ tối qua. Hắn vừa về thì thấy trên mặt của Liễu Viên Nguyệt ửng đỏ. Liền lo lắng hỏi.
“Là Vô Trần phải không?”
“……..”
“Đi theo ta ra biên quan đi, ta hứa sẽ cho nàng hạnh phúc” hắn ôm Liễu Viên Nguyệt vào lòng nhẹ nhàng nói.
“Nếu nàng muốn rời khỏi nơi đây lập tức, ta sẽ lập tức đưa nàng đi” vì hắn không muốn Viên Nguyệt đau lòng khi nhìn thấy Vô Trần cùng Mộ Dung Tuyết thân thiết bên nhau.
Liễu Viên Nguyệt nhẹ nhàng nhìn hắn cười nói: “Viên Nguyệt đã hứa sẽ giữ lời nhưng ta xin ngài giúp ta một chuyện”.
Hôm sau từ trên lầu cao, Thủy Vô Trần nhìn theo bóng dáng dần rời đi của Viên Nguyệt, đi bên theo nàng còn có đội quân của Thủy Vô Hối.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Nàng ta thật có nhiều người yêu thương, một thời gian ngắn thế mà câu dẫn được lục vương gia”.
Vô Trần im lặng không nói, một lúc sau nhìn Mộ Dung Tuyết âu yếm nói: “Nàng còn đau nữa không, ở đây lạnh để ta đưa nàng về phòng”
“Chàng đừng lo lắng, ta không sao” Mộ Dung Tuyết âm thanh yêu mị nói. “Ở trong phòng thật buồn bực, chàng cùng ta ra ngoài dạo nhé ta biết nơi này đẹp lắm”
Nơi mà Mộ Dung Tuyết đưa Vô Trần đến là một ườn đào. Nhưng giờ không là mùa xuân nữa nên vườn đào không có hoa mà chỉ có những lá xanh chi chít, bên cạnh là một dòng suối tuyệt đẹp chảy róc rách. Vô Trần cùng Mộ Dung Tuyết đi đến một tảng đá to gần bờ suối. “Quả mà một thế cảnh đào viên, nếu mà đến mùa xuân nhất định sẽ đẹp đến dường nào”
Mộ Dung Tuyết tươi cười nói: “Đúng vậy” rồi hít lấy một không khí tươi mát nói “Vậy nên chúng ta cùng thưởng thức nó đi nhé”
“Sao nàng lại biết nơi đây? Không phải là lần đầu tiên nàng đến đây ư” Thủy Vô Trần âm lãnh hỏi.
Mộ Dung Tuyết sắc mặt cứng đờ cười nói “Thiếp muốn chàng bất ngờ, là chưởng quầy khách điếm nói với thiếp”.
Nghe nàng trả lời, Thủy Vô Trần không nói gì nhàn nhạt nhìn cảnh đẹp. Mộ Dung Tuyết lại nói: “ Dù Liễu Viên Nguyệt có đối xử thiếp như thế nhưng thiếp vẫn lo cho nàng ấy”.
Nghe Mộ Dung Tuyết nói, Thủy Vô Trần xoay mặt nhìn nàng: “Tuyết nhi quả là người có tấm lòng lương thiện, đúng là lo thật”.
“Vâng đúng là lo”. Mộ Dung Tuyết cười nói.
“Nhưng… lo hơn lại chính là nàng” Thủy Vô Trần tựa tiếu phi tiếu nhàn nhạ nhìn Mộ Dung Tuyết nói.
“Sao lại lo cho thiếp” Mộ Dung Tuyết nhìn Vô Trần lo lắng hỏi.
“Vì cái này” vừa nói, Thủy Vô Trần lấy từ trong áo ra một quyển sách. “Bằng chứng phạm tội của Mộ Dung Phục, dám tham ô ngân khố cứu trợ dân bị thiên tai”.
“Ngươi...” Mộ Dung Tuyết trừng mắt Thủy Vô Trần, giọng nàng không còn âm thanh của ma mị mà là trở nên âm lạnh và cay độc “Ngươi phát hiện từ lúc nào?”
“Ngay từ đầu”.
“….”
“Nàng có nhớ khi ta hỏi vì sao nàng biết mà đến không?”
“Ta nhớ, lúc ấy ta nghe từ hoàng thượng nói ngươi nhận công vụ đến Phương thành, ta liền xin về thăm song thân, sau đó ta đến đây”.
Thủy Vô Trần nhìn Mộ Dung Tuyết vẫn giữ nét cười nói tiếp. “Hậu cung không xen vào chuyện triều chính đó là quy định xưa nay, mà đây là công vụ mật lý nào hoàng thượng lại nói cho ngươi biết dù ngươi có là sủng phi và đó là lý do ta bắt đầu nghi ngờ. Khi bị mai phục càng làm nghi ngờ ta đối với ngươi lớn hơn”.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết cả kinh, sau đó nàng cười lớn: “Ta không tin, nếu vậy sao ngươi còn đối xử với Liễu Viên Nguyệt mà bênh vực ta, rồi đuổi nàng ta đi?”
Thủy Vô Trần nhìn mặt nước suối chảy nhẹ nhàng đáp
“Ta muốn ngươi tin là ta hoàn toàn mù quáng yêu ngươi, với lại nơi đây nguy hiểm ta lo cho nàng ấy và… ta thật không xứng với Liễu Viên Nguyệt, nàng ấy sẽ hạnh phúc khi cùng bên lục ca”.
“Hahaha, hay cho Thủy Vô Trần, ngươi vẫn như thế âm trầm khó đoán. Thì ra mấy hôm nay ngươi ở bên ta, chăm sóc ta thật ra là muốn tìm chứng cứ bên người ta. Ta thật đánh giá sai ngươi”.
“Đúng! Vì ta biết chứng cứ đó không đâu xa mà ở bên trong người ngươi, cũng là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện” Thủy Vô Trần chỉ tay về Mộ Dung Tuyết, lời nói rõ từng từ từng chữ, làm người nghe chấn động.
“Ngươi đã biết sao không vạch trần ta” Mộ Dung Tuyết không nao núng mà hỏi lại.
“Ta muốn cho nàng một cơ hội”.
“Cơ hội?” Mộ Dung Tuyết càng cười lớn.
“Ta không tin, từ khi vào cung ta gặp biết bao nhiêu sự tình người giết ta, ta giết người. Ta đã không tin ai, nếu như để Thủy Vô Khuyết biết nhà Mộ Dung ta liên quan đến sự việc này thì Mộ Dung Gia sẽ ra sao. Khi đó tất cả mưu tính của ta sẽ mất hết, cả ngôi vị hoàng hậu ta từng mơ ước sẽ tiêu tan như bọt biển. Ta không thể vì một Vô Trần, vì một quyển sổ mà mất đi tiền đồ” Mộ Dung Tuyết như điên dại nhìn Vô Trần.
“Phải chi ngươi đừng biết thì có lẽ ngươi sẽ còn sống nhưng ngươi nên trách mình quá thông minh đi”.
“Nàng không nghĩ giết ta thì âm mưu càng bại lộ hơn sao vì ngoài người biết Mộ Dung Tuyết ở đây còn có lục vương gia”.
Mộ Dung Tuyết càng cười lớn: “Hahaha, ngươi nghĩ bọn người hắn sẽ sống sót thoát khỏi Phương thành này sao, có lẽ bọn họ đã xuống hoàng tuyền chờ ngươi rồi”.
“Mộ Dung Tuyết! Ta không ngờ lòng dạ nàng ác độc đến vậy” Vô Trần kinh hãi nhìn người con gái mà trước kia hắn từng yêu thương lại độc ác đến vậy.
“Trước khi chết ta nói cho ngươi biết một chuyện” Mộ Dung Tuyết nói tiếp: “Ngươi biết Hồng Ngọc không? Nàng chính là nha đầu tin cậy nhất của ta, chính ta sai nàng ấy độc chết Liễu Viên Nguyệt, nhưng không ngờ nàng ta mạng lớn mà thoát khỏi. Ngươi biết không từ khi ta thấy ánh mắt các ngươi trao đổi trong ngày đi săn thì biết tình ý của bọn ngươi sinh trưởng tươi tốt thế nào, trở thành một ngọn lửa ấm áp làm say lòng người. Ta tự hỏi, tình yêu của bọn họ bắt đầu từ bao giờ? Ta chỉ cảm thấy trái tim mình chùng xuống, trong ngực là một khoảng không trống rỗng, ta lại ghen tỵ. Tình yêu các bậc đế vương đều cao cả, không trao độc quyền cho ai. Ta biết hôm nay Thủy Vô Khuyết yêu Mộ Dung Tuyết ta, nhưng mai ai biết sẽ có một Mộ Dung Tuyết xinh đẹp hơn, trong cung ba ngàn giai lệ, sao ta có thể nắm chặt được trái tim hắn. Dù ta không yêu ngươi nhưng ta không muốn ngươi yêu người khác ngoài ta nên ta mới âm thầm huấn luyện Hồng Ngọc kẻ có ngoại hình hao hao giống ta ở bênh cạnh ngươi, giám sát ngươi” nàng cười lạnh nhìn Thủy Vô Trần, hắn không nói gì chỉ âm trầm đứng đó. Thật ra hắn không nghĩ đến Mộ Dung Tuyết lại trở thành con người như thế.
“Không chỉ có Liễu Viên Nguyệt mà ngay từ đầu ta có ý nghĩ sẽ giết tất cả những ai đến Phương thành chỉ trừ ngươi - Thủy Vô Trần nhưng giờ thì….” Mộ Dung Tuyết vừa nói thì từ trong người rút ra một thanh đoản kiếm đâm tới Vô Trần, Vô Trần né tránh được nhưng động tác có chút chậm chạp.
“Thập hương nhuyễn cân tán”
Thập hương nhuyễn cân tán sẽ làm mất nội lực, làm người ta hoạt động chậm chạp và yếu ớt khi trúng phải nó. Vô Trần ơi ngươi thật là mất cảnh giác.
“Lần trước hụt nhưng lần này thì không đâu” nói đoạn Mộ Dung Tuyết tiếp tục đâm tới “Nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi, ta chuẩn bị cho ngươi đó, vườn đào này đẹp lắm phải không?”
Máu bắn khắp mặt, Mộ Dung Tuyết đang cười lớn rồi lại im bật. Người bị đâm kia không phải là Thủy Vô Trần mà là Liễu Viên Nguyệt. Lúc ấy cả vườn đào bị quân lính vây kính, dẫn đầu là Thủy Vô Hối.
“Thủy Vô Hối, Liễu Viên Nguyệt sao các ngươi còn ở đây?”
“Bổn vương đã bao vây nơi này, Mộ Dung Tuyết ngươi còn không chịu đầu hàng”
Nguyên lai trước khi ra đi, Liễu viên Nguyệt cùng Lục vương gia tính kế sẽ vờ bỏ đi, khi ấy Mộ Dung Tuyết sẽ không phòng bị mà lộ ra chân tướng. Sau đó cả đội quân âm thầm mai phục, ẩn nhẫn ngồi quan sát. Khi Mộ Dung Tuyết muốn sát Hại Thủy Vô Trần, Viên Nguyệt lao ra đỡ, Thủy Vô Hối không kịp cản trở nên thành bi kịch thế này.
Thủy Vô Trần ôm người trước ngực, nên má trắng nõn còn hằn dấu tay mà hắn đánh. Hắn khàn giọng gọi tên “Viên Nguyệt, nàng mở mắt ra đi” hắn cứ lúc lắc nhưng vô vọng.
“Liễu San San, Liễu San San” nghe có ai gọi tên mình, Liễu San San mở mắt tìm kiếm. Thì trước mắt hiện ra một thân ảnh “Tinh Quân, sao người đến đây?”
Tinh Quân cười nói “Ta đến để thực hiện lời nói trước kia, ngươi còn nhớ không Liễu San San?”
Ta nhớ trước kia hắn nói sẽ đưa ta về thời hiện tại của ta cùng với tuổi thọ của Liễu Viên Nguyệt nhưng với điều kiện Thủy Vô Trần yêu ta. Ta nhìn hắn nói: “Nhưng ta không làm Thủy Vô Trần yêu ta”.
Tinh Quân cười, rồi phất tay, trước mắt hiện ra một khung cảnh. Trong khung cảnh đó không phải Thủy Vô Trần sao, trên tay, trên tay… hắn không phải ôm ta, không! Mà là ôm Liễu Viên Nguyệt sao. Ta tiếp tục quan sát. Ta thấy nước mắt hắn, thấy hắn ôm ta không buông, nghe thấy hắn nói: “Viên Nguyệt à, nàng tỉnh lại đi, ta chưa nói tiếng xin lỗi, ta sai rồi, ta muốn làm thế để nàng quên ta, ta nghĩ lục ca sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc.”
Nước mắt ta rơi xuống, ta cũng yêu hắn nên mới không ngần ngại mà lao vào đỡ nhát dao đó. Tinh Quân cười nói: “Giờ Thủy Vô Trần đã yêu Liễu Viên Nguyệt, nên giờ chúng ta đi thôi Liễu Cô Nương”.
Lúc ấy có một lão thái y bước vào, bắt mạch cho ta, sau đó lắc đầu: “Vết thương đâm vào chỗ hiểm, mất máu quá nhiều, lão phu bất lực xin vương gia đừng quá đau buồn”.
“Nàng không chết, nàng nói sẽ cùng ta tạo kỷ niệm mới, sẽ ở bên ta suốt cuộc đời này, cùng sinh con đẻ cái, sống đời tiêu diêu tự tại.... ta yêu nàng Viên Nguyệt”.
“Ta muốn nghe lại câu cuối” chợp có âm thanh yếu ớt vang lên. Thủy Vô Trần buông nàng ra, nhìn gương mặt nàng, thấy đôi môi nàng nhấp nháy. Hắn không tin vào mắt mình nữa liền sững người ra. Đại phu vội lao vào bắt mạch rồi la lên: “Kỳ tích quả là kỳ tích”
Hôm nay kinh thành đầy tiếng pháo nổ, ngoài trời sắc hồng đỏ rực. Mọi người kháo nhau hôm nay thất vương gia cưới chánh thê. Vương phủ hôm nay náo nhiệt, tiệc rượu ê hề. Nhưng lúc này trong phòng hoa chúc yên ắng đến lạ. Liễu San San nhớ hôm ấy nàng cầu Tinh quân không về thế giới nàng sống trước kia mà muốn tiếp tục cuộc sống của liễu Viên Nguyệt, vì nàng đã tìm thấy tình yêu lớn nhất đời nàng.
Cửa bỗng mở, Viên Nguyệt biết Vô Trần bước vào, tim nàng càng đập nhanh. Hắn bước đến bên giường, im lặng mở khăn hỉ. Sau đó nắm tay nàng: “Ta thật may mắn vì có được nàng”.
Qua nến đỏ, Viên Nguyệt thấy mặt hắn phím hồng, liền chọc hắn: “Đây có phải lần đầu đâu mà chàng mắc cỡ”
Nghe ta nói mặt hắn đỏ hơn: “Nàng trách ta ư? Lần đó với nàng là lần đầu của ta mà ta lại say nên không biết gì?” hắn nhẹ nhàng nói.
Ách, đừng nói là không có kinh nghiệm gì về chuyện nam nữ nha. Ta nhìn hắn, mặt hắn càng hồng. Thủy Vô Trần dù trong phủ có rất nhiều giai nhân tú lệ nhưng hắn chỉ thưởng thức tài nghệ của họ mà thôi chứ chưa bao giờ vượt quá giới hạn, dù Hồng Ngọc là người hắn sủng ái nhất cũng chưa có đụng qua. Nghĩ đến đó nàng tự hỏi: “Vậy đó là may mắn hay bất hạnh đây”
Trong phòng nến đỏ chợt tắt, chỉ còn lại yêu thương bên nhau nguyện gắn kết suốt đời bên nhau.
Từ ngày lấy nhau ta đã giả tán rừng hoa tại vương phủ, vì không muốn hao cơm nhưng thật ra là vì… ta không muốn đám hoa cỏ ấy nghía Vô Trần. Sau lễ cưới Mộ Dung Thanh Sơn có đem quà đến chúc. Vì bận công vụ nên không tham gia ngày cười chúng ta, chúng ta đương nhiên vui vẻ nhận quà. Nhớ ngày ấy khi bắt Mộ Dung Tuyết thì Mộ Dung Thanh Sơn chạy đến cầu xin. Dù gì cũng là bạn thân từ nhỏ, còn số tiền hao hụt ngân sách hắn sẽ bù lại gấp đôi hứa không tái phạm. Thủy Vô Hối không xen vào mà kêu Thủy Vô Trần quyết định. Ban đầu hắn cũng không định làm khó Mộ Dung Tuyết nên quyết định tha thứ vì hắn nghĩ nhờ có Mộ Dung Tuyết mà hắn tìm được tình yêu đời mình. Sau đó nghe nói Mộ Dung Tuyết thần trí mất minh, điên điên dại dại, âu cũng là quả báo của nàng. Có lẽ cũng tốt, để nàng cứ chìm đắm trong giấc mộng hoàng hậu của nàng. Còn về phần Thủy Vô Hối cũng gởi vợ chồng ta phần quà nói dành cho con chúng ta, đó là một ngọc bội màu vàng trong suốt, nhìn biết đáng giá nghìn vàng. Nhớ trước kia khi ta bị thương hắn có đến thăm mà nói: “Bổn vươn thật muốn có được Mẫu Đơn, nhưng hoa có chủ dù bổn vương có thể được lấy thể xác mà không có tâm hồn thì vô vị. Nàng không cần thực hiện lời hứa với bổn vương chỉ cần nàng sống hạnh phúc là được”
Ta thấy áy náy với Thủy Vô Hối: “Ta thật có lỗi với ngài”.
Khi ấy hắn nhàn nhạt nhìn ta mà nói: “Nàng có biết vì sao ta tên Vô Hối không? Vì ta không hối hận chuyện đã làm cũng như ta không hối hận để Mẫu Đơn ở lại. Dù không có Mẫu Đơn nhưng nàng cho ta biết thế nào là tình yêu đích thực, nếu ngày nào đó Vô Trần bạc đãi ngươi, ngươi cứ đến biên quan. Ta lúc nào cũng chào đón ngươi” và từ lần ấy nàng không gặp lại hắn. Nghe Vô Trần nói, hắn đã tìm được cho mình một bông Mẫu Đơn riêng, giờ đang rất hạnh phúc.
Cả kinh thành lại rỉ tay nhau: “Nghe nói sau đám cưới của thất vương gia thì có một đám cưới khác đó là đám cưới của nô tỳ bên người vương phi”
Năm năm sau
“Tiểu thư em thật nhớ người”. Tiểu Mai giờ đã lấy chồng nên trông chững chạc hẳn nhưng tính tình vẫn trẻ con.
“Ta thật nhớ em. Hắc Phong có ăn hiếp em không?” Ta hỏi rồi nhìn sang Hắc Phong.
Chỉ thấy hắn lấy tay che miệng ho. Ta cười: “Ta đùa thôi. Nhìn là biết hai người tình nồng thắm thiết, mới lấy nhau 3 năm đầu mà hai đứa, đến năm nay là được bốn”
Ta thở dài “Còn ta chỉ có một”
Lúc ấy Thủy Vô Trần cũng giơ tay vờ ho. Ta liếc nhìn hắn, hừ thấy mạnh mẽ vậy mà lại “yếu” quá, ta thật muốn hét toáng lên ta muốn có nhiều con.
Thật ra từ khi lần đầu hắn thấy nàng lâm bồn đâu đớn, đứng bên ngoài đợi mà lòng dạ rối bời, hắn lại trách bản thân không thể cùng nàng chịu đau đớn. Nên từ đó hắn quyết định không cho nàng mang thai sinh con nữa, chỉ cần một mình Lãm thôi.
Nhìn quanh ta nói: “Sao ta không thấy Lạc Hoa đâu, Tiểu Mai nói dắt đến mà"
“Chắc con bé ra ngoài hoa viên rồi”
“Lãm nhà chúng ta cũng ở đó, để hai chúng nhỏ chơi với nhau”
Ngoài hoa viên có một cô bé mắt sáng to, lông mi cong vút cùng nước da trắng hồng ôm gọn khuôn mặt xinh xắn nhưng cô bé laị đang khóc.
“Có gì mà khóc” một nói trẻ con vang lên. Cậu bé mặt một chiếc áo màu xanh ngọc, tóc buộc gọn gàng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng toát lên sự tuấn tú.
“Muội bị mất ngọc bội, nếu không kiếm lại được sẽ bị mẹ mắng”
Thấy nàng khóc, tiểu tiếu niên liền rút ngọc bội đeo bên hông đưa cho đứa bé gái nói: “Ta đưa cái này cho ngươi, không sợ mẹ mắng nữa” đứa bé gái đưa tay nhận nhưng vị tiểu tiếu niên rút lại rồi nói: “Nhưng ngọc bội này rất quan trọng với ta, nếu mất thì ta cũng bị mắng”
Đứa bé đầm đìa nước mắt nói: “Vậy phải làm sao?”
Tiểu tiếu niên nhét ngọc bội màu Vàng trong suốt vào tay đứa bé “Ta là nam nhân bị mắng không sao, cái này ta đưa muội nhưng phải hứa với ta một chuyện”
“Ca ca giúp muội như thế, chuyện gì ta muội cũng đồng ý”
“Ký vào giấy này cho ta” Tiểu tiếu niên chìa tay ra đưa tờ giấy
“Giấy gì?” đứa bé gái hỏi.
“Giấy bán thân” Đứa bé trai rành rọt nói.
Đứa bé nghĩ đây không phải nhà mình, thì cứ viết đại còn hơn bị mẹ mắng. Dù sau này vị ca ca này có làm gì thì cô bé cũng đã đi rồi. Nghĩ thế cô bé liền ký tên “Lạc Hoa”. Vị tiểu thiếu niên nhìn thấy rất hài lòng liền nói: “Sau này nghe lời ta, cất ngọc bội cẩn thận không để mất”
Cô bé gật đầu rồi nói: “Muội sẽ nghe lời nhưng ca ca tên gì?”
“Ta tên Vô Lãm”
“Là Vô Trần phải không?”
“……..”
“Đi theo ta ra biên quan đi, ta hứa sẽ cho nàng hạnh phúc” hắn ôm Liễu Viên Nguyệt vào lòng nhẹ nhàng nói.
“Nếu nàng muốn rời khỏi nơi đây lập tức, ta sẽ lập tức đưa nàng đi” vì hắn không muốn Viên Nguyệt đau lòng khi nhìn thấy Vô Trần cùng Mộ Dung Tuyết thân thiết bên nhau.
Liễu Viên Nguyệt nhẹ nhàng nhìn hắn cười nói: “Viên Nguyệt đã hứa sẽ giữ lời nhưng ta xin ngài giúp ta một chuyện”.
Hôm sau từ trên lầu cao, Thủy Vô Trần nhìn theo bóng dáng dần rời đi của Viên Nguyệt, đi bên theo nàng còn có đội quân của Thủy Vô Hối.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Nàng ta thật có nhiều người yêu thương, một thời gian ngắn thế mà câu dẫn được lục vương gia”.
Vô Trần im lặng không nói, một lúc sau nhìn Mộ Dung Tuyết âu yếm nói: “Nàng còn đau nữa không, ở đây lạnh để ta đưa nàng về phòng”
“Chàng đừng lo lắng, ta không sao” Mộ Dung Tuyết âm thanh yêu mị nói. “Ở trong phòng thật buồn bực, chàng cùng ta ra ngoài dạo nhé ta biết nơi này đẹp lắm”
Nơi mà Mộ Dung Tuyết đưa Vô Trần đến là một ườn đào. Nhưng giờ không là mùa xuân nữa nên vườn đào không có hoa mà chỉ có những lá xanh chi chít, bên cạnh là một dòng suối tuyệt đẹp chảy róc rách. Vô Trần cùng Mộ Dung Tuyết đi đến một tảng đá to gần bờ suối. “Quả mà một thế cảnh đào viên, nếu mà đến mùa xuân nhất định sẽ đẹp đến dường nào”
Mộ Dung Tuyết tươi cười nói: “Đúng vậy” rồi hít lấy một không khí tươi mát nói “Vậy nên chúng ta cùng thưởng thức nó đi nhé”
“Sao nàng lại biết nơi đây? Không phải là lần đầu tiên nàng đến đây ư” Thủy Vô Trần âm lãnh hỏi.
Mộ Dung Tuyết sắc mặt cứng đờ cười nói “Thiếp muốn chàng bất ngờ, là chưởng quầy khách điếm nói với thiếp”.
Nghe nàng trả lời, Thủy Vô Trần không nói gì nhàn nhạt nhìn cảnh đẹp. Mộ Dung Tuyết lại nói: “ Dù Liễu Viên Nguyệt có đối xử thiếp như thế nhưng thiếp vẫn lo cho nàng ấy”.
Nghe Mộ Dung Tuyết nói, Thủy Vô Trần xoay mặt nhìn nàng: “Tuyết nhi quả là người có tấm lòng lương thiện, đúng là lo thật”.
“Vâng đúng là lo”. Mộ Dung Tuyết cười nói.
“Nhưng… lo hơn lại chính là nàng” Thủy Vô Trần tựa tiếu phi tiếu nhàn nhạ nhìn Mộ Dung Tuyết nói.
“Sao lại lo cho thiếp” Mộ Dung Tuyết nhìn Vô Trần lo lắng hỏi.
“Vì cái này” vừa nói, Thủy Vô Trần lấy từ trong áo ra một quyển sách. “Bằng chứng phạm tội của Mộ Dung Phục, dám tham ô ngân khố cứu trợ dân bị thiên tai”.
“Ngươi...” Mộ Dung Tuyết trừng mắt Thủy Vô Trần, giọng nàng không còn âm thanh của ma mị mà là trở nên âm lạnh và cay độc “Ngươi phát hiện từ lúc nào?”
“Ngay từ đầu”.
“….”
“Nàng có nhớ khi ta hỏi vì sao nàng biết mà đến không?”
“Ta nhớ, lúc ấy ta nghe từ hoàng thượng nói ngươi nhận công vụ đến Phương thành, ta liền xin về thăm song thân, sau đó ta đến đây”.
Thủy Vô Trần nhìn Mộ Dung Tuyết vẫn giữ nét cười nói tiếp. “Hậu cung không xen vào chuyện triều chính đó là quy định xưa nay, mà đây là công vụ mật lý nào hoàng thượng lại nói cho ngươi biết dù ngươi có là sủng phi và đó là lý do ta bắt đầu nghi ngờ. Khi bị mai phục càng làm nghi ngờ ta đối với ngươi lớn hơn”.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết cả kinh, sau đó nàng cười lớn: “Ta không tin, nếu vậy sao ngươi còn đối xử với Liễu Viên Nguyệt mà bênh vực ta, rồi đuổi nàng ta đi?”
Thủy Vô Trần nhìn mặt nước suối chảy nhẹ nhàng đáp
“Ta muốn ngươi tin là ta hoàn toàn mù quáng yêu ngươi, với lại nơi đây nguy hiểm ta lo cho nàng ấy và… ta thật không xứng với Liễu Viên Nguyệt, nàng ấy sẽ hạnh phúc khi cùng bên lục ca”.
“Hahaha, hay cho Thủy Vô Trần, ngươi vẫn như thế âm trầm khó đoán. Thì ra mấy hôm nay ngươi ở bên ta, chăm sóc ta thật ra là muốn tìm chứng cứ bên người ta. Ta thật đánh giá sai ngươi”.
“Đúng! Vì ta biết chứng cứ đó không đâu xa mà ở bên trong người ngươi, cũng là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện” Thủy Vô Trần chỉ tay về Mộ Dung Tuyết, lời nói rõ từng từ từng chữ, làm người nghe chấn động.
“Ngươi đã biết sao không vạch trần ta” Mộ Dung Tuyết không nao núng mà hỏi lại.
“Ta muốn cho nàng một cơ hội”.
“Cơ hội?” Mộ Dung Tuyết càng cười lớn.
“Ta không tin, từ khi vào cung ta gặp biết bao nhiêu sự tình người giết ta, ta giết người. Ta đã không tin ai, nếu như để Thủy Vô Khuyết biết nhà Mộ Dung ta liên quan đến sự việc này thì Mộ Dung Gia sẽ ra sao. Khi đó tất cả mưu tính của ta sẽ mất hết, cả ngôi vị hoàng hậu ta từng mơ ước sẽ tiêu tan như bọt biển. Ta không thể vì một Vô Trần, vì một quyển sổ mà mất đi tiền đồ” Mộ Dung Tuyết như điên dại nhìn Vô Trần.
“Phải chi ngươi đừng biết thì có lẽ ngươi sẽ còn sống nhưng ngươi nên trách mình quá thông minh đi”.
“Nàng không nghĩ giết ta thì âm mưu càng bại lộ hơn sao vì ngoài người biết Mộ Dung Tuyết ở đây còn có lục vương gia”.
Mộ Dung Tuyết càng cười lớn: “Hahaha, ngươi nghĩ bọn người hắn sẽ sống sót thoát khỏi Phương thành này sao, có lẽ bọn họ đã xuống hoàng tuyền chờ ngươi rồi”.
“Mộ Dung Tuyết! Ta không ngờ lòng dạ nàng ác độc đến vậy” Vô Trần kinh hãi nhìn người con gái mà trước kia hắn từng yêu thương lại độc ác đến vậy.
“Trước khi chết ta nói cho ngươi biết một chuyện” Mộ Dung Tuyết nói tiếp: “Ngươi biết Hồng Ngọc không? Nàng chính là nha đầu tin cậy nhất của ta, chính ta sai nàng ấy độc chết Liễu Viên Nguyệt, nhưng không ngờ nàng ta mạng lớn mà thoát khỏi. Ngươi biết không từ khi ta thấy ánh mắt các ngươi trao đổi trong ngày đi săn thì biết tình ý của bọn ngươi sinh trưởng tươi tốt thế nào, trở thành một ngọn lửa ấm áp làm say lòng người. Ta tự hỏi, tình yêu của bọn họ bắt đầu từ bao giờ? Ta chỉ cảm thấy trái tim mình chùng xuống, trong ngực là một khoảng không trống rỗng, ta lại ghen tỵ. Tình yêu các bậc đế vương đều cao cả, không trao độc quyền cho ai. Ta biết hôm nay Thủy Vô Khuyết yêu Mộ Dung Tuyết ta, nhưng mai ai biết sẽ có một Mộ Dung Tuyết xinh đẹp hơn, trong cung ba ngàn giai lệ, sao ta có thể nắm chặt được trái tim hắn. Dù ta không yêu ngươi nhưng ta không muốn ngươi yêu người khác ngoài ta nên ta mới âm thầm huấn luyện Hồng Ngọc kẻ có ngoại hình hao hao giống ta ở bênh cạnh ngươi, giám sát ngươi” nàng cười lạnh nhìn Thủy Vô Trần, hắn không nói gì chỉ âm trầm đứng đó. Thật ra hắn không nghĩ đến Mộ Dung Tuyết lại trở thành con người như thế.
“Không chỉ có Liễu Viên Nguyệt mà ngay từ đầu ta có ý nghĩ sẽ giết tất cả những ai đến Phương thành chỉ trừ ngươi - Thủy Vô Trần nhưng giờ thì….” Mộ Dung Tuyết vừa nói thì từ trong người rút ra một thanh đoản kiếm đâm tới Vô Trần, Vô Trần né tránh được nhưng động tác có chút chậm chạp.
“Thập hương nhuyễn cân tán”
Thập hương nhuyễn cân tán sẽ làm mất nội lực, làm người ta hoạt động chậm chạp và yếu ớt khi trúng phải nó. Vô Trần ơi ngươi thật là mất cảnh giác.
“Lần trước hụt nhưng lần này thì không đâu” nói đoạn Mộ Dung Tuyết tiếp tục đâm tới “Nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi, ta chuẩn bị cho ngươi đó, vườn đào này đẹp lắm phải không?”
Máu bắn khắp mặt, Mộ Dung Tuyết đang cười lớn rồi lại im bật. Người bị đâm kia không phải là Thủy Vô Trần mà là Liễu Viên Nguyệt. Lúc ấy cả vườn đào bị quân lính vây kính, dẫn đầu là Thủy Vô Hối.
“Thủy Vô Hối, Liễu Viên Nguyệt sao các ngươi còn ở đây?”
“Bổn vương đã bao vây nơi này, Mộ Dung Tuyết ngươi còn không chịu đầu hàng”
Nguyên lai trước khi ra đi, Liễu viên Nguyệt cùng Lục vương gia tính kế sẽ vờ bỏ đi, khi ấy Mộ Dung Tuyết sẽ không phòng bị mà lộ ra chân tướng. Sau đó cả đội quân âm thầm mai phục, ẩn nhẫn ngồi quan sát. Khi Mộ Dung Tuyết muốn sát Hại Thủy Vô Trần, Viên Nguyệt lao ra đỡ, Thủy Vô Hối không kịp cản trở nên thành bi kịch thế này.
Thủy Vô Trần ôm người trước ngực, nên má trắng nõn còn hằn dấu tay mà hắn đánh. Hắn khàn giọng gọi tên “Viên Nguyệt, nàng mở mắt ra đi” hắn cứ lúc lắc nhưng vô vọng.
“Liễu San San, Liễu San San” nghe có ai gọi tên mình, Liễu San San mở mắt tìm kiếm. Thì trước mắt hiện ra một thân ảnh “Tinh Quân, sao người đến đây?”
Tinh Quân cười nói “Ta đến để thực hiện lời nói trước kia, ngươi còn nhớ không Liễu San San?”
Ta nhớ trước kia hắn nói sẽ đưa ta về thời hiện tại của ta cùng với tuổi thọ của Liễu Viên Nguyệt nhưng với điều kiện Thủy Vô Trần yêu ta. Ta nhìn hắn nói: “Nhưng ta không làm Thủy Vô Trần yêu ta”.
Tinh Quân cười, rồi phất tay, trước mắt hiện ra một khung cảnh. Trong khung cảnh đó không phải Thủy Vô Trần sao, trên tay, trên tay… hắn không phải ôm ta, không! Mà là ôm Liễu Viên Nguyệt sao. Ta tiếp tục quan sát. Ta thấy nước mắt hắn, thấy hắn ôm ta không buông, nghe thấy hắn nói: “Viên Nguyệt à, nàng tỉnh lại đi, ta chưa nói tiếng xin lỗi, ta sai rồi, ta muốn làm thế để nàng quên ta, ta nghĩ lục ca sẽ đem đến cho nàng hạnh phúc.”
Nước mắt ta rơi xuống, ta cũng yêu hắn nên mới không ngần ngại mà lao vào đỡ nhát dao đó. Tinh Quân cười nói: “Giờ Thủy Vô Trần đã yêu Liễu Viên Nguyệt, nên giờ chúng ta đi thôi Liễu Cô Nương”.
Lúc ấy có một lão thái y bước vào, bắt mạch cho ta, sau đó lắc đầu: “Vết thương đâm vào chỗ hiểm, mất máu quá nhiều, lão phu bất lực xin vương gia đừng quá đau buồn”.
“Nàng không chết, nàng nói sẽ cùng ta tạo kỷ niệm mới, sẽ ở bên ta suốt cuộc đời này, cùng sinh con đẻ cái, sống đời tiêu diêu tự tại.... ta yêu nàng Viên Nguyệt”.
“Ta muốn nghe lại câu cuối” chợp có âm thanh yếu ớt vang lên. Thủy Vô Trần buông nàng ra, nhìn gương mặt nàng, thấy đôi môi nàng nhấp nháy. Hắn không tin vào mắt mình nữa liền sững người ra. Đại phu vội lao vào bắt mạch rồi la lên: “Kỳ tích quả là kỳ tích”
Hôm nay kinh thành đầy tiếng pháo nổ, ngoài trời sắc hồng đỏ rực. Mọi người kháo nhau hôm nay thất vương gia cưới chánh thê. Vương phủ hôm nay náo nhiệt, tiệc rượu ê hề. Nhưng lúc này trong phòng hoa chúc yên ắng đến lạ. Liễu San San nhớ hôm ấy nàng cầu Tinh quân không về thế giới nàng sống trước kia mà muốn tiếp tục cuộc sống của liễu Viên Nguyệt, vì nàng đã tìm thấy tình yêu lớn nhất đời nàng.
Cửa bỗng mở, Viên Nguyệt biết Vô Trần bước vào, tim nàng càng đập nhanh. Hắn bước đến bên giường, im lặng mở khăn hỉ. Sau đó nắm tay nàng: “Ta thật may mắn vì có được nàng”.
Qua nến đỏ, Viên Nguyệt thấy mặt hắn phím hồng, liền chọc hắn: “Đây có phải lần đầu đâu mà chàng mắc cỡ”
Nghe ta nói mặt hắn đỏ hơn: “Nàng trách ta ư? Lần đó với nàng là lần đầu của ta mà ta lại say nên không biết gì?” hắn nhẹ nhàng nói.
Ách, đừng nói là không có kinh nghiệm gì về chuyện nam nữ nha. Ta nhìn hắn, mặt hắn càng hồng. Thủy Vô Trần dù trong phủ có rất nhiều giai nhân tú lệ nhưng hắn chỉ thưởng thức tài nghệ của họ mà thôi chứ chưa bao giờ vượt quá giới hạn, dù Hồng Ngọc là người hắn sủng ái nhất cũng chưa có đụng qua. Nghĩ đến đó nàng tự hỏi: “Vậy đó là may mắn hay bất hạnh đây”
Trong phòng nến đỏ chợt tắt, chỉ còn lại yêu thương bên nhau nguyện gắn kết suốt đời bên nhau.
Từ ngày lấy nhau ta đã giả tán rừng hoa tại vương phủ, vì không muốn hao cơm nhưng thật ra là vì… ta không muốn đám hoa cỏ ấy nghía Vô Trần. Sau lễ cưới Mộ Dung Thanh Sơn có đem quà đến chúc. Vì bận công vụ nên không tham gia ngày cười chúng ta, chúng ta đương nhiên vui vẻ nhận quà. Nhớ ngày ấy khi bắt Mộ Dung Tuyết thì Mộ Dung Thanh Sơn chạy đến cầu xin. Dù gì cũng là bạn thân từ nhỏ, còn số tiền hao hụt ngân sách hắn sẽ bù lại gấp đôi hứa không tái phạm. Thủy Vô Hối không xen vào mà kêu Thủy Vô Trần quyết định. Ban đầu hắn cũng không định làm khó Mộ Dung Tuyết nên quyết định tha thứ vì hắn nghĩ nhờ có Mộ Dung Tuyết mà hắn tìm được tình yêu đời mình. Sau đó nghe nói Mộ Dung Tuyết thần trí mất minh, điên điên dại dại, âu cũng là quả báo của nàng. Có lẽ cũng tốt, để nàng cứ chìm đắm trong giấc mộng hoàng hậu của nàng. Còn về phần Thủy Vô Hối cũng gởi vợ chồng ta phần quà nói dành cho con chúng ta, đó là một ngọc bội màu vàng trong suốt, nhìn biết đáng giá nghìn vàng. Nhớ trước kia khi ta bị thương hắn có đến thăm mà nói: “Bổn vươn thật muốn có được Mẫu Đơn, nhưng hoa có chủ dù bổn vương có thể được lấy thể xác mà không có tâm hồn thì vô vị. Nàng không cần thực hiện lời hứa với bổn vương chỉ cần nàng sống hạnh phúc là được”
Ta thấy áy náy với Thủy Vô Hối: “Ta thật có lỗi với ngài”.
Khi ấy hắn nhàn nhạt nhìn ta mà nói: “Nàng có biết vì sao ta tên Vô Hối không? Vì ta không hối hận chuyện đã làm cũng như ta không hối hận để Mẫu Đơn ở lại. Dù không có Mẫu Đơn nhưng nàng cho ta biết thế nào là tình yêu đích thực, nếu ngày nào đó Vô Trần bạc đãi ngươi, ngươi cứ đến biên quan. Ta lúc nào cũng chào đón ngươi” và từ lần ấy nàng không gặp lại hắn. Nghe Vô Trần nói, hắn đã tìm được cho mình một bông Mẫu Đơn riêng, giờ đang rất hạnh phúc.
Cả kinh thành lại rỉ tay nhau: “Nghe nói sau đám cưới của thất vương gia thì có một đám cưới khác đó là đám cưới của nô tỳ bên người vương phi”
Năm năm sau
“Tiểu thư em thật nhớ người”. Tiểu Mai giờ đã lấy chồng nên trông chững chạc hẳn nhưng tính tình vẫn trẻ con.
“Ta thật nhớ em. Hắc Phong có ăn hiếp em không?” Ta hỏi rồi nhìn sang Hắc Phong.
Chỉ thấy hắn lấy tay che miệng ho. Ta cười: “Ta đùa thôi. Nhìn là biết hai người tình nồng thắm thiết, mới lấy nhau 3 năm đầu mà hai đứa, đến năm nay là được bốn”
Ta thở dài “Còn ta chỉ có một”
Lúc ấy Thủy Vô Trần cũng giơ tay vờ ho. Ta liếc nhìn hắn, hừ thấy mạnh mẽ vậy mà lại “yếu” quá, ta thật muốn hét toáng lên ta muốn có nhiều con.
Thật ra từ khi lần đầu hắn thấy nàng lâm bồn đâu đớn, đứng bên ngoài đợi mà lòng dạ rối bời, hắn lại trách bản thân không thể cùng nàng chịu đau đớn. Nên từ đó hắn quyết định không cho nàng mang thai sinh con nữa, chỉ cần một mình Lãm thôi.
Nhìn quanh ta nói: “Sao ta không thấy Lạc Hoa đâu, Tiểu Mai nói dắt đến mà"
“Chắc con bé ra ngoài hoa viên rồi”
“Lãm nhà chúng ta cũng ở đó, để hai chúng nhỏ chơi với nhau”
Ngoài hoa viên có một cô bé mắt sáng to, lông mi cong vút cùng nước da trắng hồng ôm gọn khuôn mặt xinh xắn nhưng cô bé laị đang khóc.
“Có gì mà khóc” một nói trẻ con vang lên. Cậu bé mặt một chiếc áo màu xanh ngọc, tóc buộc gọn gàng. Dù tuổi còn nhỏ nhưng toát lên sự tuấn tú.
“Muội bị mất ngọc bội, nếu không kiếm lại được sẽ bị mẹ mắng”
Thấy nàng khóc, tiểu tiếu niên liền rút ngọc bội đeo bên hông đưa cho đứa bé gái nói: “Ta đưa cái này cho ngươi, không sợ mẹ mắng nữa” đứa bé gái đưa tay nhận nhưng vị tiểu tiếu niên rút lại rồi nói: “Nhưng ngọc bội này rất quan trọng với ta, nếu mất thì ta cũng bị mắng”
Đứa bé đầm đìa nước mắt nói: “Vậy phải làm sao?”
Tiểu tiếu niên nhét ngọc bội màu Vàng trong suốt vào tay đứa bé “Ta là nam nhân bị mắng không sao, cái này ta đưa muội nhưng phải hứa với ta một chuyện”
“Ca ca giúp muội như thế, chuyện gì ta muội cũng đồng ý”
“Ký vào giấy này cho ta” Tiểu tiếu niên chìa tay ra đưa tờ giấy
“Giấy gì?” đứa bé gái hỏi.
“Giấy bán thân” Đứa bé trai rành rọt nói.
Đứa bé nghĩ đây không phải nhà mình, thì cứ viết đại còn hơn bị mẹ mắng. Dù sau này vị ca ca này có làm gì thì cô bé cũng đã đi rồi. Nghĩ thế cô bé liền ký tên “Lạc Hoa”. Vị tiểu thiếu niên nhìn thấy rất hài lòng liền nói: “Sau này nghe lời ta, cất ngọc bội cẩn thận không để mất”
Cô bé gật đầu rồi nói: “Muội sẽ nghe lời nhưng ca ca tên gì?”
“Ta tên Vô Lãm”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook