Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!
-
Chương 13
Sau khi cuộc đi săn kết thúc, chúng ta hồi phủ, Vô Trần im lặng không nói một lời.
“Tiểu thư, người phải kể em nghe đó nha, săn thú có vui không?” Tiểu Mai ríu rít bên tai ta. Ta mệt mỏi nói: “Ta mệt rồi, chuẩn bị nước tắm cho ta”.
Tiểu Mai không nói gì vội chuẩn bị cho ta tắm rửa, tắm rửa xong ta vùi đầu chìm vào giấc ngủ. Ta biết, “tuyết phi” kia chính là Mộ Dung Tuyết, giữa hai người họ thật sự đã nói chuyện gì hay tình cũ chưa dứt? Ôi, tại sao ta lại quan tâm bọn họ, sao tim ta đau thế này.
Ta đang trong phòng nhàn nhã uống trà thì nghe Tiểu Mai nói có Hồng Ngọc muốn gặp. Ta thầm nghĩ, sao hôm nay rồng đến nhà tôm, ắt hẳn không có việc gì tốt. Nhưng chuyện đã đến muốn tránh cũng không khỏi, ta liền kêu Tiểu Mai mời Hồng Ngọc vào. Nàng một thân xiêm áo màu vàng nhạt, vẫn xinh đẹp và diễm lệ, quan sát kỹ ta thấy nàng có chút hao hao giống Mộ Dung Tuyết nhưng nếu so với Mộ Dung Tuyết thì Hồng Ngọc quả không sánh bằng, Mộ Dung Tuyết yêu mị hơn, thanh mãnh hơn và có chút yếu đuối làm cho người ta thật muốn chở che. Ta chợt hiểu thì ra là thế, Vô Trần ơi Vô Trần vì sao lại như thế.
Vừa thấy ta, Hồng Ngọc liền đi đến bên ta nhẹ nhàng nói: “ Nghe Lưu quản gia nói hôm qua muội cùng Vương gia đi săn, trở về thấy muội có vẻ mệt mỏi nên ta đến thăm muội”.
Trên đời này khó hiểu nhất là lòng dạ đàn bà, không có người đàn bà nào rộng lượng với kẻ khác nhất là cảnh chồng chung này. Ta không tin nàng có ý tốt quan tâm ta hay nàng đến thăm dò ta. Ta có gì để thăm dò chứ?
Ta cười đáp lại: “Làm phiền Hồng Ngọc tỷ. Ta thật không sao, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ ngơi chút sẽ khỏe, không cần tỷ nhọc công”.
“Sao muội khách sáo thế, chúng ta đều là tỷ muội cùng hầu hạ vương gia, ta đây có chút thuốc bổ, an thần dưỡng sức, muội uống sẽ mau hết bệnh”.
Nói rồi nàng lấy mấy thang thuốc đặt trên bàn, dặn dò cách sắc thuốc. Nói chuyện loa qua một chút nàng cáo biệt ta, nói không làm phiền ta nghỉ ngơi. Trước khi ra đến cửa nàng không quên nhắc ta uống thuốc. Nếu người ngoài không biết thì xem ra nàng với ta đúng là một đôi tỷ muội tốt, làm người cảm động không thôi. Sau khi Tiểu Mai tiễn Hồng Ngọc đi, nàng vội lấy thang thuốc mà Hồng Ngọc tặng đem đi.
“Tiểu Mai đêm thuốc đi đâu đấy?”
“Em đi sắc thuốc cho tiểu thư dùng”.
Ta nhìn nàng lắc đầu, Tiểu Mai đúng là một đứa trẻ ngây ngơ, rồi ra lệnh Tiểu Mai “Đem lại đây cho ta”
Ta quan sát các vị thuốc, quả là không có gì đáng nghi, toàn là các phương thuốc bổ nào là Nhân sâm, Hoàng kỳ, Đỗ trọng, Nhục thung dung, Thỏ ty tử, Xa sàng tử, lê lô….. toàn là những vị thuốc tốt. Có lẽ ta quá đa nghi rồi, mà khoan sao có “lê lô” ở đây. Ta nhớ không nhầm thì trong đông y nếu phối ngẫu các vị thuốc với nhau đúng cách thì không độc hại, nhưng chúng sẽ trở thành độc hại như lê lô với nhân sâm, huyền sâm hoặc chúng kỵ nhau như nhân sâm với ngũ linh chi... Các đại phu điều biết rõ điều này vậy Hồng Ngọc có biết điều này không? Hay nàng có ý độc chết ta? Hay nàng ganh tỵ vì chuyện Vô Trần đưa ta đi săn? Không đúng! những thứ thuốc này thật ra điều vô hại nhưng nếu ở chung một chỗ sẽ tạo ra chất độc vô cùng nguy hiểm, vậy người đưa đơn thuốc phải là người rất rành y thuật, nhưng Hồng Ngọc là người xuất thân từ thanh lâu, làm sao nàng biết chuyện này, hay chỉ là sự trùng hợp. Lý nào có sự trùng hợp như thế, sự việc thật không đơn giản. Hồng Ngọc độc ta vì ganh tỵ hay một ẩn tình nào đó vì hiện giờ Vô Trần đối với ta vẫn chưa tỏ tình ý thâm sâu nào.
“Tiểu thư có chuyện gì sao?” Tiểu Mai lo lắng nhìn ta hỏi.
Ta nói Với Tiểu Mai không được nói với bất kỳ ai chuyện này. Ta bỗng muốn gặp Vô Trần, liền đi tìm hắn. Dạo hết phủ vẫn không gặp, vừa lúc ấy Lưu quản gia đi ngang. Ta vội hỏi: “Lưu quản gia, ngài biết vương gia ở đâu không?”
Nghe ta nói, Lưu quản gia liền quay sang trả lời: “Hôm qua đi săn về, hoàng thượng mời vương gia vào cung bàn quốc sự, sáng sớm hôm nay cùng Hắc Phong đi Phương thành”.
Đi Phương thành, có việc gì gấp rút sao đi Phương thành. Ta liền nói: “Khi nào thì về?”
“Xin tạ tội, thật không biết khi nào vương gia về”
Từ kinh thành đến Phương thành nếu đi nhanh cũng mất khoảng ba ngày, Phương thành nằm ở phía Bắc kinh thành, thường xuyên phải chịu thiên tai hạn hán. Từ phía xa có thể thấy sự hoang tàn mà mùa lũ vừa qua để lại, Vô Trần nhớ lại công vụ mà thoàng thượng giao hôm ấy.
“Vô Trần, trẫm thật không biết giao phó nhiệm vụ này cho ai ngoài khanh ra vì khanh là người trẫm tin tưởng nhất” người vừa xưng trẫm là Thủy Vô Khuyết – hoàng đế nước Long quốc cũng là hoàng huynh của Vô Trần.
“Bệ hạ cứ giao phó, thần nhất định hoàn thành nhiệm vụ” Vô Trần quỳ gối, giơ thủ chờ mệnh lệnh. Thủy Vô Khuyết từ long ỷ bước xuống thềm nâng Vô Trần lên và nói:
“Ta chỉ muốn nhờ khanh điều tra vụ tham ô ngân khố cứu trợ dân bị thiên tai lũ lụt vừa qua ở Phương thành”
“ Vậy Vô Trần xin nhận lệnh”
“ Nhưng vụ việc có liên quan đến các vị quan có địa vị không kém trong triều, ta muốn khanh xử lý thật nhẹ nhàng và khôn khéo” Thủy Vô Khuyết nhìn Vô Trần rồi nói tiếp “Ta biết như thế làm khó xử cho khanh nhưng…”
“ Thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng thượng giao phó nhưng ta có một điều kiện” Hắn âm trầm nói.
“Điều kiện gì?”
“ Sau khi làm xong nhiệm vụ lần này ta muốn rút khỏi quan trường” Âm thanh kiên định làm Thủy Vô Khuyết có chút chấn động, hồi lâu sau Thủy Vô Khuyết nói: “Được, trẫm hứa”.
Vô Trần đang ngày đêm đến Phương thành thì tại một nơi thuộc địa phận kinh thành.
“Tướng gia, theo tình báo của ta hoàng thượng đã nghi ngờ vụ việc ở Phương thành và cho thất vương gia đi điều tra, ta phải làm sao?” Hắn vừa nói mà mồ hôi chảy đầy người, nếu mà hoàng thượng biết việc thì dù hắn có mười cái đầu cũng chém không hết.
“Ngươi sợ gì chứ, tất cả có ta lo” giọng nói giận dữ quát lên, người này tuổi ngoài 50, gương mặt mang nét gian xảo cùng quỷ quyệt, hắn chính là Mộ Dung Phục, cha của Mộ Dung Thanh Sơn và Mộ Dung Tuyết, cũng là tể tướng đương triều Long quốc. Lần đi này của Thủy Vô Trần quả là lành ít dữ nhiều.
“Tiểu thư, người phải kể em nghe đó nha, săn thú có vui không?” Tiểu Mai ríu rít bên tai ta. Ta mệt mỏi nói: “Ta mệt rồi, chuẩn bị nước tắm cho ta”.
Tiểu Mai không nói gì vội chuẩn bị cho ta tắm rửa, tắm rửa xong ta vùi đầu chìm vào giấc ngủ. Ta biết, “tuyết phi” kia chính là Mộ Dung Tuyết, giữa hai người họ thật sự đã nói chuyện gì hay tình cũ chưa dứt? Ôi, tại sao ta lại quan tâm bọn họ, sao tim ta đau thế này.
Ta đang trong phòng nhàn nhã uống trà thì nghe Tiểu Mai nói có Hồng Ngọc muốn gặp. Ta thầm nghĩ, sao hôm nay rồng đến nhà tôm, ắt hẳn không có việc gì tốt. Nhưng chuyện đã đến muốn tránh cũng không khỏi, ta liền kêu Tiểu Mai mời Hồng Ngọc vào. Nàng một thân xiêm áo màu vàng nhạt, vẫn xinh đẹp và diễm lệ, quan sát kỹ ta thấy nàng có chút hao hao giống Mộ Dung Tuyết nhưng nếu so với Mộ Dung Tuyết thì Hồng Ngọc quả không sánh bằng, Mộ Dung Tuyết yêu mị hơn, thanh mãnh hơn và có chút yếu đuối làm cho người ta thật muốn chở che. Ta chợt hiểu thì ra là thế, Vô Trần ơi Vô Trần vì sao lại như thế.
Vừa thấy ta, Hồng Ngọc liền đi đến bên ta nhẹ nhàng nói: “ Nghe Lưu quản gia nói hôm qua muội cùng Vương gia đi săn, trở về thấy muội có vẻ mệt mỏi nên ta đến thăm muội”.
Trên đời này khó hiểu nhất là lòng dạ đàn bà, không có người đàn bà nào rộng lượng với kẻ khác nhất là cảnh chồng chung này. Ta không tin nàng có ý tốt quan tâm ta hay nàng đến thăm dò ta. Ta có gì để thăm dò chứ?
Ta cười đáp lại: “Làm phiền Hồng Ngọc tỷ. Ta thật không sao, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ ngơi chút sẽ khỏe, không cần tỷ nhọc công”.
“Sao muội khách sáo thế, chúng ta đều là tỷ muội cùng hầu hạ vương gia, ta đây có chút thuốc bổ, an thần dưỡng sức, muội uống sẽ mau hết bệnh”.
Nói rồi nàng lấy mấy thang thuốc đặt trên bàn, dặn dò cách sắc thuốc. Nói chuyện loa qua một chút nàng cáo biệt ta, nói không làm phiền ta nghỉ ngơi. Trước khi ra đến cửa nàng không quên nhắc ta uống thuốc. Nếu người ngoài không biết thì xem ra nàng với ta đúng là một đôi tỷ muội tốt, làm người cảm động không thôi. Sau khi Tiểu Mai tiễn Hồng Ngọc đi, nàng vội lấy thang thuốc mà Hồng Ngọc tặng đem đi.
“Tiểu Mai đêm thuốc đi đâu đấy?”
“Em đi sắc thuốc cho tiểu thư dùng”.
Ta nhìn nàng lắc đầu, Tiểu Mai đúng là một đứa trẻ ngây ngơ, rồi ra lệnh Tiểu Mai “Đem lại đây cho ta”
Ta quan sát các vị thuốc, quả là không có gì đáng nghi, toàn là các phương thuốc bổ nào là Nhân sâm, Hoàng kỳ, Đỗ trọng, Nhục thung dung, Thỏ ty tử, Xa sàng tử, lê lô….. toàn là những vị thuốc tốt. Có lẽ ta quá đa nghi rồi, mà khoan sao có “lê lô” ở đây. Ta nhớ không nhầm thì trong đông y nếu phối ngẫu các vị thuốc với nhau đúng cách thì không độc hại, nhưng chúng sẽ trở thành độc hại như lê lô với nhân sâm, huyền sâm hoặc chúng kỵ nhau như nhân sâm với ngũ linh chi... Các đại phu điều biết rõ điều này vậy Hồng Ngọc có biết điều này không? Hay nàng có ý độc chết ta? Hay nàng ganh tỵ vì chuyện Vô Trần đưa ta đi săn? Không đúng! những thứ thuốc này thật ra điều vô hại nhưng nếu ở chung một chỗ sẽ tạo ra chất độc vô cùng nguy hiểm, vậy người đưa đơn thuốc phải là người rất rành y thuật, nhưng Hồng Ngọc là người xuất thân từ thanh lâu, làm sao nàng biết chuyện này, hay chỉ là sự trùng hợp. Lý nào có sự trùng hợp như thế, sự việc thật không đơn giản. Hồng Ngọc độc ta vì ganh tỵ hay một ẩn tình nào đó vì hiện giờ Vô Trần đối với ta vẫn chưa tỏ tình ý thâm sâu nào.
“Tiểu thư có chuyện gì sao?” Tiểu Mai lo lắng nhìn ta hỏi.
Ta nói Với Tiểu Mai không được nói với bất kỳ ai chuyện này. Ta bỗng muốn gặp Vô Trần, liền đi tìm hắn. Dạo hết phủ vẫn không gặp, vừa lúc ấy Lưu quản gia đi ngang. Ta vội hỏi: “Lưu quản gia, ngài biết vương gia ở đâu không?”
Nghe ta nói, Lưu quản gia liền quay sang trả lời: “Hôm qua đi săn về, hoàng thượng mời vương gia vào cung bàn quốc sự, sáng sớm hôm nay cùng Hắc Phong đi Phương thành”.
Đi Phương thành, có việc gì gấp rút sao đi Phương thành. Ta liền nói: “Khi nào thì về?”
“Xin tạ tội, thật không biết khi nào vương gia về”
Từ kinh thành đến Phương thành nếu đi nhanh cũng mất khoảng ba ngày, Phương thành nằm ở phía Bắc kinh thành, thường xuyên phải chịu thiên tai hạn hán. Từ phía xa có thể thấy sự hoang tàn mà mùa lũ vừa qua để lại, Vô Trần nhớ lại công vụ mà thoàng thượng giao hôm ấy.
“Vô Trần, trẫm thật không biết giao phó nhiệm vụ này cho ai ngoài khanh ra vì khanh là người trẫm tin tưởng nhất” người vừa xưng trẫm là Thủy Vô Khuyết – hoàng đế nước Long quốc cũng là hoàng huynh của Vô Trần.
“Bệ hạ cứ giao phó, thần nhất định hoàn thành nhiệm vụ” Vô Trần quỳ gối, giơ thủ chờ mệnh lệnh. Thủy Vô Khuyết từ long ỷ bước xuống thềm nâng Vô Trần lên và nói:
“Ta chỉ muốn nhờ khanh điều tra vụ tham ô ngân khố cứu trợ dân bị thiên tai lũ lụt vừa qua ở Phương thành”
“ Vậy Vô Trần xin nhận lệnh”
“ Nhưng vụ việc có liên quan đến các vị quan có địa vị không kém trong triều, ta muốn khanh xử lý thật nhẹ nhàng và khôn khéo” Thủy Vô Khuyết nhìn Vô Trần rồi nói tiếp “Ta biết như thế làm khó xử cho khanh nhưng…”
“ Thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng thượng giao phó nhưng ta có một điều kiện” Hắn âm trầm nói.
“Điều kiện gì?”
“ Sau khi làm xong nhiệm vụ lần này ta muốn rút khỏi quan trường” Âm thanh kiên định làm Thủy Vô Khuyết có chút chấn động, hồi lâu sau Thủy Vô Khuyết nói: “Được, trẫm hứa”.
Vô Trần đang ngày đêm đến Phương thành thì tại một nơi thuộc địa phận kinh thành.
“Tướng gia, theo tình báo của ta hoàng thượng đã nghi ngờ vụ việc ở Phương thành và cho thất vương gia đi điều tra, ta phải làm sao?” Hắn vừa nói mà mồ hôi chảy đầy người, nếu mà hoàng thượng biết việc thì dù hắn có mười cái đầu cũng chém không hết.
“Ngươi sợ gì chứ, tất cả có ta lo” giọng nói giận dữ quát lên, người này tuổi ngoài 50, gương mặt mang nét gian xảo cùng quỷ quyệt, hắn chính là Mộ Dung Phục, cha của Mộ Dung Thanh Sơn và Mộ Dung Tuyết, cũng là tể tướng đương triều Long quốc. Lần đi này của Thủy Vô Trần quả là lành ít dữ nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook