“Mẫu Đơn cô nương, lúc trước ta và Trạch Khánh là thật lòng yêu thương lẫn nhau, nếu không thì đã không đính hôn với hắn ta. Phụ thân mẫu thân đối xử với hắn ta cũng rất tốt, hắn ta vốn là con nhà nông, trong nhà chỉ có một vị mẫu thân bệnh nặng đã lâu. Phụ thân mẫu thân đã mời một vị đại phu chữa hết bệnh cho mẫu thân hắn ta, rồi lại ra tiền của cho hắn ta đi học, việc gì cũng không để hắn đụng tới, còn đưa hai nha hoàn tới hầu hạ hai mẹ con bọn họ. Lại không ngờ hắn ta lại phụ tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, lúc vừa mới tới An Dương còn gửi về một bức thư nói tất cả đều bình an, tới khi làm nho sinh rồi sẽ về cưới ta, không ngờ tới bức thư thứ hai lại báo hắn đã cưới thê tử ở thượng kinh rồi, muốn từ hôn với ta…” Thi Bảo Thu lải lải nhải nhải nói, trên mặt đầy vẻ đau lòng muốn chết, nước mắt lưng tròng, cố nín khóc.

“Mẫu Đơn cô nương, hôm qua may mà được cô nương cứu, nếu không phụ thân mẫu thân biết ta vì một tên nam nhân như vậy mà tự tử thì sẽ đau lòng biết bao. Mẫu Đơn cô nương yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt rồi, lỗi cũng không phải do ta, ta sẽ cố gắng sống thật tốt, sống để tới thượng kinh hỏi hắn ta một câu tại sao, hỏi hắn ta tại sao lại phụ tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa như vậy!” Nói tới đây, cuối cùng Thi Bảo Thu cũng không mang vẻ đau thương đầy mặt nữa, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô nương ấy hiện lên vẻ kiên cường.

Thẩm Mẫu Đơn ừ một tiếng: “Không tồi, nên như vậy.” Nghĩ nghĩ, hình như đối diện còn có Yến Vương, ngẩng đầu lên nhìn một cái, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, e rằng hắn đã không kiên nhẫn đối với lời nói của các nàng.

Thi Bảo Thu lại lải nhải thêm vài câu, nói phụ thân mẫu thân đối xử với cô nương ấy rất tốt, nói phụ thân mẫu thân yêu thương nhau nhiều như thế nào. Mấy năm nay mẫu thân chỉ sinh được mình cô nương ấy, phụ thân lại có thể chịu được áp lực của tổ mẫu và họ hàng thân thích mà không nạp thêm thị thiếp, nói nếu cô nương ấy đi rồi thì nhất định phụ mẫu sẽ đau lòng muốn chết.

Thẩm Mẫu Đơn thỉnh thoảng đáp lại cô nương ấy vài câu.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt lại tới tối, người của chùa vẫn chưa tìm tới đây. Thẩm Mẫu Đơn lại ra ngoài cắt thịt heo rừng đã đông lạnh cứng ngắt vào xâu thành chuỗi đem nướng trên đống lửa, ăn xong thịt nướng và uống chút nước nóng, ba người lại ở trong sơn động qua một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau thì nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài sơn động, thấy trong rừng cây tuyết trắng có mấy bóng người, nàng vội vẫy tay lớn tiếng hô: “Bên này, chúng ta ở bên này.”

Mấy bóng người vội chạy về hướng sơn động: “Tìm được rồi, người ở bên này.”

Thẩm Thiên Nguyên và Tư Cúc cũng theo tới đây, vừa gặp dáng vẻ chật vật của Thẩm Mẫu Đơn, Tư Cúc liền oa một tiếng khóc lớn: “Cô nương, hu hu hu, cô nương, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đã không thông báo với cô nương đã xuống núi rồi, may mà cô nương không sao, nếu không…” Tư Cúc nước mắt chảy dài tựa hồ nghĩ tới điều gì không hay, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Thẩm Mẫu Đơn cười cười với nàng ấy: “Được rồi, ta đây không phải là không có chuyện gì sao? Đừng khóc nữa, mau trở về thôi, ta còn muốn rửa mặt chải đầu, ăn chút cơm canh nóng hổi, rồi sau đó còn ngủ một giấc đây.”

Ở phía khác, Trần Hoằng Văn cũng dẫn theo nhiều thị vệ qua đây, thấy Vệ Lang Yến không có việc gì, Trần Hoằng Văn cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nụ cười tủm tỉm thường ngày cũng không thấy, tiến lên cởi áo khoác lông chồn đen trên người Vệ Lang Yến xuống đưa cho thị vệ bên cạnh, rồi lại lấy áo khoác hắc điêu khoác lên người hắn, lúc này mới thấy vết thương đã được băng bó của hắn, sắc mặt run sợ: “Thất gia, người bị thương rồi.”

Vệ Lang Yến giơ tay nhìn vải lụa màu vàng nhạt trên cổ tay: “Ta không sao, lập tức xuống núi khởi hành về kinh thôi.”

Hai nha hoàn của Thi Bảo Thu cũng tới đây, vừa gặp cô nương nhà mình, khóc lóc một cách đau lòng, mắt của hai nha hoàn sưng đỏ như quả đào: “Cô nương, tạ ơn trời đất, người coi như là không sao, nhưng lại dọa chết chúng nô tỳ rồi, lão gia và phu nhân đã lên núi rồi, bây giờ đang ở trong chùa đợi cô nương…”

Thi Bảo Thu cũng khóc theo, vừa khóc vừa nói xin lỗi, cơ thể cũng có chút mệt mỏi, trong lòng càng thêm âm thầm hối hận và sợ hãi, tại sao phải chạy tới đây để tìm cái chết chứ, thiếu chút nữa đã không được gặp lại phụ mẫu thương yêu của mình rồi.

Đợi mọi người đều qua đây hết, mọi người mới mang theo cái đầu heo rừng kia đi về, ngang qua dốc núi bị sạt lở kia phát hiện mười mấy trượng đất lở kia đã bị người đào một con đường ở giữa, e là mọi người đã không ngủ không nghỉ đào ra.

Đoàn người của Vệ Lang Yến dẫn đầu, Thẩm Mẫu Đơn giương mắt nhìn qua, Trần Hoằng Văn đang ở bên tai hắn nói gì đó, trong cảnh tuyết bay đầy trời chỉ nhìn thấy một cách mơ hồ hình dáng đường nét gương mặt nghiêng nghiêng tinh xảo như được điêu khắc.

Tốn mất hai canh giờ cuối cùng mọi người cũng về tới chùa, Thi Bảo Thu đỏ mắt qua nói tiếng cảm ơn với Thẩm Mẫu Đơn rồi mới theo hai nha hoàn đi gặp phụ mẫu của mình. Thẩm Mẫu Đơn cũng đang muốn nói tiếng cảm ơn với Yến Vương, nếu không có hắn, bản thân đã mất mạng trong miệng heo rừng rồi. Nhìn quanh một lượt, thấy Yến Vương đang dẫn người đi về phía cổng chùa, hiển nhiên là định rời chùa rồi, nàng vội vã nhấc váy đuổi theo, thở hồng hộc mới đuổi kịp hắn, bởi vì chạy vội nên hai gò má đỏ bừng, nàng vội vội vàng vàng nói: “Điện hạ, dân nữ tạ ơn cứu mạng của điện hạ, nếu không có điện hạ, dân nữ đã sớm mất mạng trong miệng heo rừng, đại ân của điện hạ, dân nữ suốt đời ghi nhớ trong lòng.”

Tuyết bay đầy trời, dung mạo của nàng ẩn trong làn hoa tuyết, có chút mơ hồ, Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm nàng một hồi, vẻ mặt không rõ nói: “Không cần nói cảm ơn với ta, đây là ân tình ta thay Tử An trả cho ngươi.”

Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, cười cười với hắn: “Vẫn phải cảm ơn điện hạ, nếu vậy, dân nữ không làm phiền điện hạ nữa.” Dứt lời, nàng liền thi lễ với Vệ Lang Yến rồi lui xuống.

Dõi theo nam nhân cao lớn đang mạo hiểm trong gió tuyết đi xuống chân núi, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn có chút bùi ngùi, nói là trả lại ân tình cho nàng, nhưng sự khoan dung của hắn khi đối xử với nàng thì nàng làm sao trả lại hắn đây? Phần ân tình này chỉ sợ càng ngày càng loạn rồi. Đang say sưa nhìn theo bóng người trong gió tuyết, Tư Cúc từ bên kia chạy qua, mở dù che cho nàng: “Cô nương, nên về thôi.”

Theo Tư Cúc và Thẩm Thiên Nguyên về tới tiểu viện, Tư Cúc đã chuẩn bị nước nóng hầu hạ Thẩm Mẫu Đơn rửa mặt, lại thay bộ quần áo sạch sẽ rồi mới bước ra khỏi phòng. Thẩm Thiên Nguyên đang chờ trong sảnh, vừa thấy nàng bước ra liền bưng một bát mì nóng ở trên bàn đưa cho Thẩm Mẫu Đơn: “Vừa rồi trai đường của chùa đem tới một bát mì, con nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”

Thẩm Mẫu Đơn mỉm cười với phụ thân, nhận bát mì trong tay phụ thân từng ngụm từng ngụm ăn.

Nhìn gương mặt tươi tắn của nữ nhi, lúc này tâm trạng sợ hãi của Thẩm Thiên Nguyên mới từ từ buông lỏng. Lúc nghe nữ nhi đã lên phía sau núi tìm người, hắn thật sự hoảng hốt, trời lại lạnh như vậy, nữ nhi cứ như thế lên phía sau núi nếu như chẳng may xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải là không gặp được nữ nhi nữa sau… Cũng may, bây giờ nữ nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh, an toàn ngồi ở trước mặt ông, lúc ông thở phào nhẹ nhõm lại không nhịn được nói: “Mẫu Đơn, con thật là lỗ mãng, sao không nghĩ tới sao Tư Cúc có thể lên phía sau núi? Lần sau gặp chuyện ngàn vạn lần không được lỗ mãng như vậy nữa.”

Thẩm Mẫu Đơn từ trong bát ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Phụ thân, con biết rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, quả thật lần này con đã lỗ mãng rồi.”

Thẩm Thiên Nguyên gật gật đầu, lại nhớ tới nam nhân cao lớn đã đuổi theo nữ nhi, không khỏi cau mày hỏi: “Mẫu Đơn, nam nhân lúc nãy mới vừa đi kia là ai vậy? Ngày đó khi biết con đã lên sau núi, hắn đã lập tức đuổi theo.”

“Hắn ư.” Thẩm Mẫu Đơn dừng một chút, cười nói: “Người đó là Yến Vương điện hạ, chẳng qua là vì ân tình lúc đầu con đã cứu tiểu thế tử nên điện hạ mới đi tìm con. Phụ thân yên tâm, bây giờ phần ân tình của con và hắn lúc trước có lẽ đã hết rồi, sau này sẽ không còn cơ hội qua lại nữa.”

Thẩm Thiên Nguyên kinh hãi, người đó chính là Yến Vương điện hạ, nghĩ như vậy dường như đã thông suốt rồi. Lúc đầu Mẫu Đơn cứu tiểu thế tử, Yến Vương trọng tình trọng nghĩa, dĩ nhiên là muốn trả ân tình này. Bây giờ hai người không ai nợ ai, ngày sau không có cơ hội qua lại là tốt nhất, ông không hi vọng Mẫu Đơn qua lại gì nhiều với nam nhân quyền cao chức trọng như vậy. Mẫu Đơn trọng tình, tâm tư đơn thuần, chỉ thích hợp với những gia đình bình thường thôi.

Thấy nữ nhi đã ăn xong bát mì rồi trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới dặn dò Tư Cúc vài câu rồi vội vàng xuống núi, A Hoán ở nhà một mình, tiệm lương thực chỉ có chưởng quỹ và Lục Nhi, bây giờ cũng không biết trong nhà ra sao, Mẫu Đơn đã không có chuyện gì, ông liền trở về thôi.

Trong phòng đốt chậu than bạc, ở cửa có rèm che dày nặng ngăn lại, trong phòng rất nhanh đã ấm lên, Thẩm Mẫu Đơn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nghỉ ngơi thật tốt một đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thi Bảo Thu đã dẫn phụ mẫu qua đây tạ ơn Thẩm Mẫu Đơn.

Phụ mẫu Thi gia xem ra là người ôn hòa, Thi lão gia trịnh trọng nói lời cảm ơn, Thi phu nhân kéo tay Thi Bảo Thu khóc không ngừng, trên mặt Thi Bảo Thu đầy vẻ hối hận, sau cùng để lại rất nhiều tạ lễ rồi rời khỏi. Tạ lễ này đều là người Thi gia tự mình chuẩn bị, đủ loại đặc sản miền núi, nấm khô, mộc nhĩ khô, các loại món ăn dân dã, còn có mấy tấm da chồn màu xám bạc.

Buổi chiều Thi gia liền rời khỏi chùa, Thẩm Mẫu Đơn thì ở lại chùa thêm vài ngày, yên tâm ăn chay niệm phật, mấy ngày sau mới cùng Tư Cúc về Thẩm gia.

Mọi thứ ở Thẩm gia vẫn như cũ, Thẩm Thiên Nguyên không có kể chuyện đã xảy ra ở chùa của Thẩm Mẫu Đơn cho Thẩm Hoán nghe, sợ ảnh hưởng tới việc học của y. Thẩm Hoán thấy nàng trở về khỏi nói vui mừng biết bao, sách cũng không đọc, cùng Thẩm Mẫu Đơn nói chuyện trong nhà, sau thấy tâm trạng của nàng không tồi, Thẩm Hoán cẩn thận hỏi: “Tỷ…” Đệ ấy biết chuyện của tỷ tỷ và La Nam, đừng nói đệ ấy hận La Nam bao nhiêu, tỷ tỷ bởi vì đau lòng nên mới lên chùa tĩnh dưỡng vài ngày cũng không biết có còn nhớ tới La Nam hay không. Phụ thân nói tên La Nam này rất giỏi dỗ dành tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ bị hắn ta dụ dỗ lừa gạt được, đệ ấy phải đề cao cảnh giác. Bỗng nhiên ngoài cửa vọng lại giọng nói tức giận của Tư Cúc: “Họ La kia, ngươi còn mặt mũi tới Thẩm gia chúng ta sao, còn không mau cút ra ngoài.”

“Tư Cúc, cô nương nhà ngươi có ở đây không, ta tới là để nói chuyện rõ ràng với cô nương nhà ngươi, ta tới để xin Mẫu Đơn tha thứ cho ta, mặc kệ như thế nào, ngươi cho ta gặp Mẫu Đơn đi.” Giọng nói của La Nam có chút tiều tụy, lại mang vẻ không kiên nhẫn mơ hồ.

Giọng của Tư Cúc càng ngày càng phẫn nộ: “Họ La kia, ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy, xông vào Thẩm gia thì cũng thôi đi, giờ lại dám xông vào khuê phòng của cô nương chúng ta, còn không mau cút ra ngoài, cô nương nhà chúng ta vốn không muốn gặp ngươi.” Sau đó dường như có thứ gì đó vang lên tiếng lạch cạch, còn có giọng nói tức giận của La Nam: “Tư Cúc, ngươi đây là đang làm gì vậy, còn không mau bỏ chổi xuống… khụ khụ, mau bỏ chổi xuống!”

Thẩm Mẫu Đơn cau mày, trong lòng có chút bực bội, không ngờ mới về nhà ngày đầu đã phải đối mặt với La Nam rồi, tên nam nhân này còn có mặt mũi tới cầu xin nàng tha thứ.

Hết chương 36.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương