Tâm viên ý mã(1) mà trôi qua hai tiết học, Khang Thần vốn là đang rất chăm chú nghe giảng, nhưng là thời điểm trông thấy giảng viên lấy bút viết mới phát hiện mình không có mang bút theo. Sau đó, liền sửng sốt, trong nháy mắt mới nhận thức được chính mình vừa nãy đã làm cái gì……

   Không yên lòng mà ăn cơm xong, mua cho An Triệt Nguyên một suất cháo nấm hương, lại mua thêm hai quả trứng gà, cùng một phần mộc tu thịt (thịt xào mộc nhĩ).

   Trở lại ký túc xá, giường trên không có ai, đóng cửa lại thả đồ trong tay xuống rồi đi tới phòng vệ sinh, thôi mà , đừng có khóc thương tâm như vậy nữa mà.

   An Triệt Nguyên vừa thút thít vừa ngồi ở trên bồn cầu, bên cạnh là một sọt đầy ú ụ toàn là giấy và nằm kế bên chính chiếc bút máy đại gian ác kia.

  “Đi ra ngoài.” An Triệt Nguyên thanh âm khàn khàn nói.

   Khang Thần lập tức lui ra ngoài thay cậu đóng cửa lại.

   Một lát sau, An Triệt Nguyên đi ra, cũng không thèm nhìn tới Khang Thần một cái, ngồi ở bàn của mình sửa soạn lại chút sách vở chuẩn bị đi học.

   Cậu khóe mắt vẫn còn ướt, môi bĩu ra, một bộ dáng vô cùng uỷ khuất.

  “Ăn cơm trước đi đã ” Khang Thần đem đồ mua bên ngoài về giao cho cậu “Buổi chiều chớ đi, cũng không phải môn học trọng yếu, tôi lát nữa sẽ giúp cậu bổ túc.”

   An Triệt Nguyên đem sách trong tay đặt trở lại kệ sách, mở ra đồ trong túi, yên lặng ăn.

   Khang Thần thấy cậu không sao, liền từ trong hộp đựng kiếm cái bút, dựa vào chút ấn tượng mà thầy giáo vừa mới nói qua đem vẽ lại.

   An Triệt Nguyên cơm nước xong xuôi cũng là lúc ghi chú xong, liền mở ra máy tính.

   An Triệt Nguyên đi vệ sinh xong đi ra, đã nhìn thấy Khang Thần đang nghịch máy tính, trừ bỏ nhắc cậu ăn cơm và bảo không cần đi học, cũng không nói gì thêm, vì vậy liền đi đến bật máy tính của mình lên.

   Kết quả lúc cậu đi ngang qua Khang Thần, tùy ý nhìn lướt qua màn hình, nhất thời bị hù doạ ——

  “……” An Triệt Nguyên nói không nên lời.

   Khang Thần nhận ra bầu không khí khác thường, quay đầu lại.

  “……” Khang Thần không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, lập tức tắt trang web đi, đứng dậy hướng người đi tới “Sao vậy?”

   An Triệt Nguyên miệng giật giật, một chữ cũng không nói ra.

   Khang Thần đem cậu ôm vào trong ngực, vòng qua eo cùng nhau ngồi xuống ghế, mở ra cái địa chỉ web vừa nãy “Cậu không thích sao?”

  “Tôi…… tôi không muốn……” An Triệt Nguyên nói.

   Những hình ảnh kia bây giờ thực sự quá kích thích mà, chỉ thấy trên màn hình tràn đầy toàn là món đồ chơi dành cho tiểu thụ.

   Khang Thần đóng trang web lại, để máy ở chế độ standby, ôm An Triệt Nguyên ngồi lên chân mình “ Hảo, nếu cậu nói không muốn sẽ không cần nữa.”

  “…… Về sau…… đừng có có nhét vào mấy cái vật kỳ quái nữa ……” An Triệt Nguyên kháng nghị.

  “Hảo ……” Khang Thần hôn cổ cậu “Cậu nói như thế nào liền như thế ấy, tất cả đều nghe theo cậu —— Tắm rồi sao?”

   Anh ngửi thấy được mùi thơm của sữa tắm.

  “Ừm …… lầu dưới trong phòng tắm giữa trưa khá ít người……”

  “Được, hảo ……”

   Khang Thần đẩy ra hắn đứng dậy đi kéo lên rèm cửa sổ .

  “…… Làm gì thế……”

  “Không làm gì cả, cùng cậu ngủ trưa thôi” Khang Thần nói “Lên giường trên ngủ nào.”

   Vừa nói, vừa cởi quần áo An Triệt Nguyên ra, An Triệt Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại trên người đã hoàn toàn không còn một mảnh vải.

  “…… Đang ban ngày a …… tôi… tôi muốn mặc quần áo ngủ……” An Triệt Nguyên chống cự nói.

   Khang Thần suy nghĩ một chút, từ trong tủ treo quần áo tìm ra một cái áo T-shirt hôm nọ vừa mua xong, đằng trước còn in hình một con bọt biển rất lớn, dáng vẻ rất đáng yêu.

   An Triệt Nguyên nhìn không hiểu, cho đến khi Khang Thần cầm nó đi tới trước mặt ý bảo cậu nhấc chân lúc này mới có điểm nhận ra ——

  “Không …… không, sao lại mặc giống con nít thế ……”

  T-shirt vẫn bị Khang Thần cầm ở trong tay, đem cho An Triệt Nguyên làm quần mặc.

  “Cậu không phải muốn không mặc đồ để đi ngủ chứ, đồ ngủ đều đem đi giặt rồi, chỉ có thể mặc cái này mà thôi.” Khang Thần nói.

  “Tôi còn có một bộ khác ……”

  “Ngoan nào, mùa hè mặc vậy sẽ nóng.”

   Khang Thần dụ dỗ để cậu mặc vào, T-shirt cộc tay thực dài thực to, An Triệt Nguyên mặc vào mà muốn bơi trong đó luôn, với lại cổ áo cũng rất là rộng, nếu không dùng tay giữ lại sẽ rơi xuống mất……

   Khang Thần từ sau lưng ôm lấy, hôn lên cổ cậu, hai ngày nay thực tủy tri vị (2), mỗi thời mỗi khắc cũng muốn cùng cậu dính chung một chỗ, nhưng là đồng thời lại không thể không để ý thân thể của cậu.

   Vì vậy Khang Thần rất khó khăn đưa ra một quyết định, hôm nay coi như bỏ qua, bắt đầu từ ngày mai nhất định phải chú ý tiết chế, sau này cũng nữa không thể để cho trễ nải học hành cái loại chuyện như vậy phát sinh, hơn nữa …… cái bút kia, từ giờ cũng nữa không thể phạm phải hồ đồ khi dễ cậu như vậy nữa.

   Hơn nữa phải chuyên tâm học hành vào, không thể mỗi ngày…

   Thấy mình bị lột sạch sẽ như thế, An Triệt Nguyên cảm thấy rất không công bằng, cho nên Khang Thần cũng rất sảng khoái mà đem quần áo mình cởi bỏ, ôm lấy An Triệt Nguyên nói “Lên đi nào.”

   An Triệt Nguyên xoay người, một tay giữ áo một tay bám vào thang, mới vừa giơ chân lên, phía sau liền lại bị xâm nhập ——

  “Aiii!!” An Triệt Nguyên bất mãn quay đầu lại nhìn.

   Khang Thần nhân cơ hội hôn một cái “Chúng ta cùng một lúc đi lên đi, tôi bảo đảm bất động.”

   An Triệt Nguyên không còn cách nào khác, đành phải trước leo lên đã rồi tính.

   Khang Thần áp sát vào người cậu cũng đi theo leo lên.

   Lên tới giường xong, An Triệt Nguyên bò tới phía trước muốn tách cái mông rời khỏi cái ‘thứ’ kia, nhưng Khang Thần diệc bộ diệc xu theo sát phía sau, giống như gấu lớn che chở cho gấu nhỏ vậy.

   An Triệt Nguyên ngửa đầu nhìn “Anh không phải buồn ngủ sao?”

  “ Ờ ……” Khang Thần đánh trống lảng “Nhưng tôi không nhịn được, cậu đợi tôi một lát nữa đi, xong hồi hẵng ra.”

  “Tôi lần sau không muốn mặc thành như vậy.”

  “Tại sao?”

  “Không thích”

  “Mặc như vậy mới mát, đối với thân thể lại có lợi, ai bảo ngươi thích mặc đồ ngủ như thế, mặc chật vậy không phải thực khó chịu sao.”

   An Triệt Nguyên thừa nhận kể từ bắt đầu ngủ trần truồng sau , đúng là cảm giác so trước kia thoải mái rất nhiều , giấc ngủ chất lượng cũng đề cao rất nhiều , nhưng là …… nhưng là không phải ngủ như thế như vậy!

  “Cậu đừng có động…… cậu mà còn cử động nữa tôi liền ——” Khang Thần mặt đè nén lại mà nói, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ chui ra ngoài.

   An Triệt Nguyên ngây thơ nhìn anh xuống giường, đi vào phòng vệ sinh.

  

   Từ đó về sau, phòng 302 trở thành cấm địa, ngoại nhân không dễ dàng được đi vào.

  

  ——“Quần để vậy đi, tôi hết giờ học về sẽ giặt, cậu chín rưỡi nhớ đi học đấy, tôi đến lúc đó gọi điện thoại nhắc cho, giờ trễ rồi, tôi đi trước đây.”

  ——“Hôm nay không làm, phía sau cậu đều đỏ hết rồi kia, để lần sau.”

  “ Cậu nói cái gì?”

  “Được rồi, để tôi giúp”

  ——“Ăn cay ít thôi, uống nhiều nước vào, ngày mai cuối tuần, chúng ta đi xem phim nhé?”

  —— Hảo a.

  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương