"Xế chiều ngày mai 5 giờ, tôi ở đây đợi cô.:" Cố Tử Thần nhếch mép cười, "Ah, đây là chén của cô, cầm về nhà rửa đi ha, bye bye."

Trên trán gân xanh nhảy lên, chịu đựng lại mong muốn đem cái chén đập lên ót Cố Tử Thần, Tô Niên Niên phiền muộn không thôi mà về nhà.

Trần Nguyên vừa vặn xuống lầu,nhìn thấy Tô Niên Niên hùng hổ trở về.

"Niên Niên, em làm sao vậy?"

Tô Niên Niên ngẩng đầu, nghiến răng, "Không có gì, em đi rửa chén!"

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng ca "Lao động nhân dân nhất quang vinh", Trần Nguyên bất đắc dĩ cười cười.

Lòng nữ nhân như mò kim đáy biển a.

Tô Niên Niên có một ưu điểm lớn nhất, là rất rộng lượng không mang thù, chỉ cần không ai làm chuyện gì to tát, cô cũng không để trong lòng chứ đừng nói tới việc trả thù.

Nhưng đồng dạng đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô, nói trắng ra là dễ quên.

Cho nên ngày hôm sau, Tô Niên Niên đã quên hành động đáng ghét hôm qua của Cố Tử Thần, ăn cơm ngon miệng, xem Anime, còn cùng với mẹ ngồi xem phim.

4 giờ 50.

Điện thoại trên ghế sa lon "Leng keng" một tiếng, Tô Niên Niên cầm lên, là dãy số lạ.

"tôi ở trước cửa nhà cô, Cố Tử Thần."

Ngắn ngủn một câu, lời ít mà ý nhiều, đây là phong cách của Cố Tử Thần.

Nhưng câu "cửa nhà cô" này nhìn như thế nào đều có loại không khí mập mờ.

Tô Niên Niên cố gắng nhớ lại nửa ngày, mới lờ mờ nhớ tới tối hôm qua tên này nói muốn cô trả nợ, 5 giờ đợi nàng.

Cô lười biếng đem số Cố Tử Thần lưu lại, nói với Sở Tố Tâm cô ra ngoài, lê đôi dép lê đi ra ngoài.

Cố Tử Thần trái ngược với bìn thường, lái xe Maybach, thay Tô Niên Niên mở cửa xe, "Tô Niên Niên, thời khắc trả nợ đến rồi, lên xe."

Tô Niên Niên ngoan ngoãn lên xe, âm thầm vì chính mình chua xót.

Vì sao trả nợ lại giống như đem mình bán đi đồng dạng!!

Cố Tử Thần lái xe tốc độ rất nhanh, Tô Niên Niên cùng anh ta hàn huyên, phần lớn đều là Tô Niên Niên lầm bầm lầu bầu, Cố Tử Thần luôn là mắt xem mũi mũi nhìn tâm, một đường coi như là hài hòa.

Thẳng đến trước Liễu Thiên Kiều, Tô Niên Niên mới hồi phục tinh thần, "Đúng rồi, anh muốn tôi trả nợ như thế nào?" Nói xong Tô Niên Niên trừng mắt to, "tôi cho anh biết, anh mà có ý nghĩ xấu xa nào, là tôi đem anh đẩy xuống xe đấy!"

Cô hung dữ nói, Cố Tử Thần lại không xem ra gì.

Anh lái xe, đem anh đẩy xuống, rồi cô có thể về sao?

"Tham gia vũ hội với tôi, cô chỉ có việc đứng cạnh tôi làm Mona Lisa là được rồi." Anhhời hợt giải thích.

"Nha..." Tô Niên Niên như trút được gánh nặng, dù sao cũng là lớn nhỏ party, cô từ nhỏ cùng Sở Tố Tâm đi vài lần, đơn giản là xem đại nhân mở rộng nhân mạch, nói xấu, thuận tiện bàn chuyện hợp tác.

Nhưng rất nhanh, Tô Niên Niên rít một tiếng, Cố Tử Thần hết hồn giẫm phanh lại, "Làm sao vậy?"

Tô Niên Niên nhanh chóng vui sướng hoa chân múa tay, "Anh bảo tôi ăn mặc như thế này đến buổi tiệc sao?"

Cố Tử Thần liếc mắt thấy cô mặc áo phim hoạt hình và quần đùi, còn có đôi dép lê xanh lá, khóe miệng kìm lòng không được ro rút.

Hai người trì độn không chú ý đến cách ăn mặc, Cố Tử Thần cũng may, áo sơmi quần dài miễn cưỡng có thể được, còn Tô Niên Niên thì chỉ cần thêm cái giỏ là có thể đi chợ mua thức ăn.

"Ít nhất để tôi đổi váy cái đã, nhanh quay đầu, chúng ta trở về!"

Cố Tử Thần thở dài, biểu hiện bình tĩnh nói, "Đừng nóng vội, tôi mang cô đi nơi này."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương