1.
Châu Kha Vũ tìm thấy Lưu Chương đang đứng trên bờ cát nhìn ra biển Hải Hoa, nước biển vỗ về chân anh và ánh mặt trờ rực rỡ ôm trọn cơ thể anh. Cảnh tượng này quá đẹp, đẹp đến mức cậu đã nghĩ đây chỉ là ảo giác và chỉ cần bản thân bước thêm một bước nữa thôi thì hình ảnh này sẽ tan biến.

Cậu cứ duy trì khoảng cách như thế nhìn anh, cố gắng khắc sâu bóng dáng người kia vào lòng.

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lưu Chương quay đầu lại, chợt anh mỉm cười, nụ cười mà rất lâu rồi Châu Kha Vũ không được nhìn thấy. Chỉ vài bước chân, Lưu Chương đã đứng trước mặt cậu. Hai tay để sau lưng, anh ngẩn đầu nhìn vào mắt người cao hơn, cất giọng rất đỗi nhẹ nhàng:

- "Châu Kha Vũ, lâu rồi không gặp."

Châu Kha Vũ gấp gáp ôm người kia vào lòng như thể chỉ cần một giây nữa thôi anh sẽ lại biến mất không chút tin tức.

- "Kha Vũ, anh không thở được..." Người này ôm quá chặt đến nỗi số dưỡng khí ít ỏi trong phổi anh như sắp cạn.

Cậu nới lỏng vòng tay một chút nhưng vẫn không có ý định buông ra. Vùi đầu vào hõm vai anh, giọng khàn khàn:


- "Lưu Chương, anh đánh em cũng được, mắng em cũng không sao nhưng xin anh đừng biến mất như thế...em rất sợ, thật sự rất sợ. Em tưởng mình sẽ không được gặp lại anh nữa..."

Lưu Chương im lặng, không trả lời cũng không đẩy cậu ra. Cả hai cứ đứng như thế cho đến khi xung quanh đã có tiếng xì xầm bàn tán.

Châu Kha Vũ nhận ra điều khác thường, lưu luyến buông anh ra, sau đó không nói không rằng nắm lấy cổ tay anh lôi người về khách sạn.

Đẩy ngã anh lên giường, cậu hối hả tìm đến môi anh, nhanh chóng gặm cắn, đầu lưỡi luồng vào trong khoang miệng cướp đoạt, bắt lấy cái lưỡi đang trốn chạy của người trong lòng.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến khi cả hai không thể thở được nữa cậu mới buông ra, khoảng cách giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc.

Khác với sự kích động của người bên trên, Lưu Chương rất bình tĩnh. Anh cứ như thế lẳng lặng nhìn cậu, rồi đột nhiên đảo khách thành chủ, lật người nửa ngồi nửa quỳ trên bụng Châu Kha Vũ. Từ trên cao nhìn xuống, giọng anh có chút lười nhác cùng kiêu ngạo chất vấn cậu

- "Châu Kha Vũ, cậu biết mình sai ở đâu chưa?"

Cậu ngơ ngác nhìn anh, phản phất như thấy hình ảnh của những ngày tháng cũ.

Thấy cậu không trả lời, Lưu Chương nhíu mày, toang ngồi dậy. Cậu vội vã kéo anh lại, nắm tay anh đặt lên ngực mình, nhìn thật sâu vào mắt anh, giọng điệu chân thành

- "Em sai rồi, năm đó em không nên ích kỷ bỏ anh lại, em không nên vì sợ hãi mà buông tay anh. Chương Chương, anh tha thứ cho em, có được không? Em thật sự không thể mất anh lần nữa. Em sẽ chết mất."

Lòng bàn tay đặt trên ngực Châu Kha Vũ trở nên nóng bỏng, anh cảm nhận được từng nhịp tim đập mạnh mẽ như muốn chứng minh rằng chủ nhân của nó đang rất thành thật.

Lưu Chương đổ gục lên người dưới thân, áp tai lên ngực cậu nhỏ giọng gọi

- "Kha Vũ, Kha Vũ, Kha Vũ..."

Châu Kha Vũ thấy ngực mình ướt át, anh đang khóc, giọng thút thít khoá chặt trái tim cậu, khiến nó trở nên đau đớn.


- "Em ở đây, Lưu Chương, em ở đây."

- "Kha Vũ, em hứa đi, em sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì nữa, em sẽ không buông tay anh nữa..."

- "Anh là bạn trai em chứ không phải một chú chim hoàng yến được em nuôi trong lòng, anh muốn cùng em trải qua mọi thăng trầm cuộc sống chứ không phải khi em có chuyện lại tìm cách đẩy anh ra xa."

- "Em hứa đi, Kha Vũ..."

Châu Kha Vũ siết chặt vòng tay, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống

- "Lưu Chương, em hứa với anh, Châu Kha Vũ em dùng hạnh phúc nửa đời sau của mình hứa với anh, nếu em còn làm anh đau lòng nữa thì cuộc sống sau này của em chỉ toàn là đau khổ."

- "Nửa đời sau của em không phải thuộc về anh sao?" - Lưu Chương dẫu môi lẫm bẩm.

2.
Một ngày nào đó của tháng 9, trên mạng xuất hiện một topic : "Bắt gặp hình ảnh AK Lưu Chương dạo biển Hải Nam cùng một chàng trai - nghi ngờ là đồng đội cũ Châu Kha Vũ" kèm theo đó là một vài tấm ảnh không rõ mặt của hai chàng trai mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Người trong cuộc không lên tiếng thanh minh mặc người ngoài bàn tán xôn xao.


Một ngày nào đó của tháng 12, người ta bắt gặp Châu Kha Vũ đi ra từ một tiệm trang sức, trên môi mở nụ cười rạng rỡ như gió xuân.

18/12/2031 Hãy gọi tôi là AK livestream tổ chức sinh nhật, người hâm mộ phát hiện ra trên ngón tay áp út bàn tay trái của anh có hình xăm đầu tiên và có lẽ là duy nhất, chỉ một ký tự "K".
Cũng trong hôm đó, Châu Kha Vũ đăng lên vòng bạn bè một bức hình, một chữ "Z" màu đen và cũng ở vị trí đó - ngón áp út của bàn tay trái.

14/02/2032 AK Lưu Chương đăng một bài đăng không caption lên weibo - bức hình một cặp nhẫn làm bằng thủ công, tinh xảo chói mắt.
13h14 cùng ngày, tài khoản Châu Kha Vũ share lại bài đăng cùng caption "🌞".

~~~Hoàn~~~

P/s: Cuối cùng truyện cũng đã hoàn thành rồi. Chiếc longfic đầu tay, lời văn non nớt, motip cũng cũ, mình cứ ngỡ là không ai đọc cơ, nhưng không ngờ mọi người ủng hộ đến thế.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành cùng mình trong suốt 15 chương truyện.
Fic đầu tay không tránh khỏi sai sót, có gì mong mọi người cứ thẳng thắn góp ý nhé.
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều ♥️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương