Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!
-
Quyển 2 - Chương 12-2
:
"Khụ khụ. . . Cái kia. . . Ha ha. . . Anh đua xe tiếp đi. . ." Dương Dương cười cứng đờ, nhưng người nào đó lại không cảm kích, mặt vẫn đen lại nhìn thẳng Dương Dương.
"Cái kia. . . Hình như không khí không được lưu thông cho lắm, chúng ta mở cửa sổ đi". Nói rồi muốn mở cửa sổ xe, Phan Thừa Hi chụp vào tay cô, đèn bên trong xe không cẩn thận va vào nhau, "tách" cái sáng lên.
Dương Dương sợ hết hồn, ánh sáng chợt đến khiến mắt cô không kịp thích ứng hơi khép hờ lại, lén lút mở ra quan sát mặt trắng nhỏ trước mắt, ô, không nhìn còn khá, nhìn cái trái tim liền nhảy thình thịch, cô hình như không có nợ tiền hắn mà, sao hắn phải bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy chứ.
Phan Thừa Hi nhìn cô gái như chim sợ cành cong trước mắt, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, hắn sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như thế chứ? Nhìn cô trước sau, trên dưới cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người khác, trừ cái vóc dáng không tệ lắm ra, nếu ném cô tới phố Đế Vương, đơn giản là giọt nước trong đại dương mênh mông, cô vĩnh viễn không phải hạc giữa bầy gà.
Nhưng cũng từng có người nói, thích một người thì không cần lý do, khi đã cần lý do thì cũng là lúc bạn đã bắt đầu không còn thích người kia nữa, bạn đã cần tới lý do để thuyết phục mình tiếp tục thích cô ấy/anh ấy.
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười, xoay người lấy một cái hộp ở ghế sau đưa cho cô, "Tặng em đó".
"Tặng tôi?" Dương Dương có chút ngoài ý muốn, một giây trước mặt hắn còn như kiểu cô giết cả nhà hắn, một giây sau lại cười dịu dàng với cô, ai nói tâm tư của phụ nữ sâu như kim dưới đáy biển, theo cô thấy thì tâm tư của đàn ông cũng sâu không kém đó, trở mặt như trở trời, may là năng lực chịu đựng của cô khá tốt, bằng không bệnh tim tái phát lúc nào cũng không biết.
Hắn gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ cô mở ra, Dương Dương do dự một chút rồi mới chậm rãi mở ra.
A, là một đôi giày cao gót! Nhãn hiệu Ferragamo nữa đó! Cô có chút không khẳng định được nhìn đôi giày cao gót xinh đẹp chói mắt kia, cảm giác như là mơ vậy!
"Đi vào thử xem!" Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng giật mình của cô, trong mắt tự nhiên toát ra cảm giác tự hào khi một người đàn ông có thể làm cho cô gái của mình hạnh phúc.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại xoay sang nhìn giầy, một đôi giày cao gót Ferragamo cần ít nhất trên 30 tờ ảnh chân dung Mao chủ tịch, hắn sao lại tặng cô đôi giày cao gót đắt như thế?
Mỗi một cô gái đều mong đợi có một đôi giày cao gót thuộc về mình. Khi còn bé, cô thường lén lút đi giày cao gót của mẹ, nghe cái tiếng "cọc cọc" từ giày cao gót, cô liền hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, giống như mình trở thành cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.
Khi đó Cố Phương Văn nói với cô, chờ sau khi hắn lớn lên kiếm được tiền sẽ mua đôi giày cao gót xinh đẹp nhất trên thế giới cho cô. Cô đã cười, cười rất vui vẻ, cô thật tin tưởng bọn họ có thể đi rất xa, cô có thể đợi được đôi giày cao gót của hắn, cô sẽ đi đôi giày cao gót hắn tặng cùng đi lên thảm đỏ. Vì thế cô cứ chờ rồi chờ, nhưng lại chờ được tin tức cả nhà hắn di cư, hắn cứ đột nhiên biến mất như thế, mang theo giấc mộng giày cao gót cùng đi theo.
Sau khi lớn lên, cô đã có đôi giày cao gót thuộc về mình, đi rồi mới phát hiện thì ra giày cao gót nhìn trông thật xinh đẹp nhưng chân cũng phải bị giày vò, có chút giống như tình yêu, đau cũng là một phần hạnh phúc. Cô mua cho mình rất nhiều đôi giày cao gót, nhưng phần lớn đều cao 5cm, bởi vì có người nói, độ cao hoàn mỹ nhất của giày cao gót là giữ ở 5cm, bởi vì có thể chạm tới giấc mộng.
"Sao thế? Không thích à?" Phan Thừa Hi lấy giày cao gót ra, cúi người, cởi bỏ giày cao gót ba cấp tàn tạ của Dương Dương rồi đi vào cho cô chiếc Ferragamo.
"Nhìn xem, có thích không? Phụ nữ đi giày cao gót là có sức quyến rũ nhất"
Cô nhìn vào chiếc giày đi trên chân mình, vậy mà thật vừa vặn! Hơn nữa còn là độ cao hoàn mỹ nhất - 5cm, Dương Dương ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi hắn, hỏi: "Sao anh biết tôi cỡ 37?"
"Có lòng muốn biết chuyện gì, bình thường để ý kỹ hơn một chút thì sẽ biết" Hắn chẳng hề để ý nói.
"Mẹ à, tình yêu là gì vậy?" Lúc học trung học cô đã từng hỏi mẹ cô như vậy.
Mẹ cô kỳ quái nhìn cô, sau đó rót một cốc nước đặt trước mặt cô, "Đây là tình yêu"
Tình yêu, là một cốc nước? Cô không hiểu, cũng như cô không hiểu vì sao Cố Phương Văn lại ra đi không từ biệt.
"Con gái, tình yêu đôi khi giống như một cốc nước, con cho vào đó đường, nó sẽ có vị ngọt, con cho vào đó muối, nó sẽ có vị mặn, tình yêu là cái lọ có 5 vị, mặn ngọt bùi cay đắng, kỳ thực tất cả ở sự lựa chọn của con"
"Mẹ à, mẹ vì sao lại thích ba, bởi vì ba bỏ thêm đường vào nước của mẹ sao?"
"Cũng không phải" Dương thị dừng một chút mới trả lời, "Là bởi ba con rất chu đáo, ba con tuy không phải loại hình mặt trắng nhỏ mẹ thích, nhưng thắng ở chỗ lại rất chu đáo, tình yêu là từ những việc vụn vặt trong sinh hoạt mà từ từ thấm vào nội tâm, chỉ có như thế người kia mới thực sự trở thành nửa kia của con. Con gái, chờ con trưởng thành, khi tìm một người đàn ông, người con trai ấy không nhất định phải rất ưu tú, nhưng nhất định phải hiểu con"
"Làm sao anh biết giày tôi bị hư?" Trái tim cô cũng không phải làm bằng đá, trong khoảng thời gian này hắn làm mọi việc cô không phải hoàn toàn không có cảm giác, hắn lúc nào cũng rất cẩn thận chú ý tới cô, lúc cô cần nhất thì xuất hiện, tốn tâm tư trêu chọc cô vui vẻ, Vu Lỵ mắng cô là một người không tim không phổi, cô ấy nói người đàn ông như thế mà cô còn không chấp nhận, nếu có một người cũng đối với cô ấy như vậy, cô ấy tình nguyện tổn thọ mười năm.
"Thần giao cách cảm đó" Hắn nháy mắt mấy cái, có cảm giác như một đứa bé đang khoe tài.
"Thôi đi, quỷ mới tin anh. Chắc anh ở bên ngoài đợi lâu lắm hả?" Trong xe có mười mấy đầu thuốc lá, hắn bình thường rất ít hút thuốc, chí ít rất ít hút trước mặt cô, bởi vì cô không thích mùi khói thuốc.
"Ừ, hơn ba tiếng đồng hồ" Phan Thừa Hi hời hợt nói.
Dương Dương thấy ấm áp trong lòng, cái cảm giác ấm áp ấy xuyên thấu qua tứ chi bách hài từ từ xâm nhập vào bên trong người cô.
"Có phải rất cảm động không hả?" Hắn như cười như không, đột nhiên thân thể quay qua áp sát người cô, cự ly giữa hai người chỉ có một nắm tay, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Cô bị dọa sợ đến muốn lui về phía sau, nhưng không có đường lui, hơi thở của hắn ấm áp lướt qua mặt cô, có hơi nhột, "Mới. . . Mới không có đâu" Giọng cô yếu ớt muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Không có sao lại đỏ mặt thế?" Mặt hắn càng ngày càng tiến tới, ngay khi nói chuyện, nhẹ nhàng chạm vào phiến môi đỏ mọng kia. . .
"Ba!"
". . ."
". . ."
"Tôi. . . Anh. . . Trên mặt anh có con muỗi, rất to, anh xem. . ." Để chứng minh bản thân không có nói láo, Dương Dương lập tức mở lòng bàn tay ra, thi thể một con muỗi dính vào lòng bàn tay cô, "Vết máu loang lổ!"
Phan Thừa Hi mặt đen lại, cắn môi, nhìn con muỗi chết trong tay cô, lửa trong ngực càng bị đốt cháy, từ kính chiếu hậu thấy mặt mình đỏ một mảng, cô gái này hạ thủ đủ độc! Đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ tát vào mặt, hơn nữa còn là thời điểm chuẩn bị Kiss.
"Tôi thấy nó đang hút máu anh, anh biết muỗi là con vật truyền nhiễm bệnh tật mà, tôi. . ." Tôi vì nghĩ cho anh, nhưng lời vừa ra lại bị cái nhìn chòng chọc của hắn làm biến mất trong không khí.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn cô, giống như muốn ăn tươi cô vậy, một lúc sau mới rút giấy ra lau vết máu con muỗi để lại trên mặt mình, xoay qua chỗ khác, khởi động xe.
Cô lúc này mới thở hắt ra một hơi, thiếu chút nữa chết dưới cái nhìn của hắn rồi.
Dương Dương sau khi xuống xe rất lâu thì nhịp tim hưng phấn quá độ mới yên tĩnh trở lại được, tay kia sờ sờ môi mình, sau đó ngây ngốc cười hai cái, đột nhiên che mặt lại, nhìn xung quanh xem có ai chút ý tới cô không, sau đó lại nghĩ tới tay sau khi đập muỗi kia của cô còn chưa có lau, vội vàng lấy khăn giấy "Con dấu trái tim" trong túi ra lau môi với mặt. . .
"Mẹ, ở đây có người bị bệnh thần kinh, thật khủng khiếp mà. . ." Một đứa bé sau khi thấy một loạt động tác của Dương Dương liền bị dọa khóc chạy về nhà.
Trở lại chỗ ở của Lý Ninh, Lý Ninh vẫn chưa về, cô sau khi tắm rửa mới nhớ tới giao hẹn với Lý Ninh, vội vàng cầm điện thoại gọi đi, thật lâu sau mới có tiếng người nhận.
"Ninh, xấu hổ quá, tớ. . ."
"Cậu cái con bé chết tiệt kia, cậu đang ở đâu?" Chỗ Lý Ninh rất ồn ào, Dương Dương phải cố lắm mới nghe được.
"Tớ ở nhà, cậu còn đang ở quán bar sao?" Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn 11 giờ rồi.
"Cậu lập tức tới đây cho tớ, bằng không tình chị em trước giờ chưa từng có" Lý Ninh dường như đang rất High, cô loáng thoáng nghe được giọng nam.
Ngày mai còn phải đi làm đó, cô do dự một chút, Lý Ninh đã cúp điện thoại, nghĩ rồi cô vào phòng đổi bộ quần áo khác, tới trước cửa, hơi do dự rồi cuối cùng đi đôi giày cao gót Ferragamo 5cm kia, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẫy taxi đi tới quán bar Hồng Ma.
"Khụ khụ. . . Cái kia. . . Ha ha. . . Anh đua xe tiếp đi. . ." Dương Dương cười cứng đờ, nhưng người nào đó lại không cảm kích, mặt vẫn đen lại nhìn thẳng Dương Dương.
"Cái kia. . . Hình như không khí không được lưu thông cho lắm, chúng ta mở cửa sổ đi". Nói rồi muốn mở cửa sổ xe, Phan Thừa Hi chụp vào tay cô, đèn bên trong xe không cẩn thận va vào nhau, "tách" cái sáng lên.
Dương Dương sợ hết hồn, ánh sáng chợt đến khiến mắt cô không kịp thích ứng hơi khép hờ lại, lén lút mở ra quan sát mặt trắng nhỏ trước mắt, ô, không nhìn còn khá, nhìn cái trái tim liền nhảy thình thịch, cô hình như không có nợ tiền hắn mà, sao hắn phải bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy chứ.
Phan Thừa Hi nhìn cô gái như chim sợ cành cong trước mắt, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, hắn sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như thế chứ? Nhìn cô trước sau, trên dưới cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người khác, trừ cái vóc dáng không tệ lắm ra, nếu ném cô tới phố Đế Vương, đơn giản là giọt nước trong đại dương mênh mông, cô vĩnh viễn không phải hạc giữa bầy gà.
Nhưng cũng từng có người nói, thích một người thì không cần lý do, khi đã cần lý do thì cũng là lúc bạn đã bắt đầu không còn thích người kia nữa, bạn đã cần tới lý do để thuyết phục mình tiếp tục thích cô ấy/anh ấy.
Nghĩ vậy, hắn mỉm cười, xoay người lấy một cái hộp ở ghế sau đưa cho cô, "Tặng em đó".
"Tặng tôi?" Dương Dương có chút ngoài ý muốn, một giây trước mặt hắn còn như kiểu cô giết cả nhà hắn, một giây sau lại cười dịu dàng với cô, ai nói tâm tư của phụ nữ sâu như kim dưới đáy biển, theo cô thấy thì tâm tư của đàn ông cũng sâu không kém đó, trở mặt như trở trời, may là năng lực chịu đựng của cô khá tốt, bằng không bệnh tim tái phát lúc nào cũng không biết.
Hắn gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ cô mở ra, Dương Dương do dự một chút rồi mới chậm rãi mở ra.
A, là một đôi giày cao gót! Nhãn hiệu Ferragamo nữa đó! Cô có chút không khẳng định được nhìn đôi giày cao gót xinh đẹp chói mắt kia, cảm giác như là mơ vậy!
"Đi vào thử xem!" Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng giật mình của cô, trong mắt tự nhiên toát ra cảm giác tự hào khi một người đàn ông có thể làm cho cô gái của mình hạnh phúc.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại xoay sang nhìn giầy, một đôi giày cao gót Ferragamo cần ít nhất trên 30 tờ ảnh chân dung Mao chủ tịch, hắn sao lại tặng cô đôi giày cao gót đắt như thế?
Mỗi một cô gái đều mong đợi có một đôi giày cao gót thuộc về mình. Khi còn bé, cô thường lén lút đi giày cao gót của mẹ, nghe cái tiếng "cọc cọc" từ giày cao gót, cô liền hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, giống như mình trở thành cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.
Khi đó Cố Phương Văn nói với cô, chờ sau khi hắn lớn lên kiếm được tiền sẽ mua đôi giày cao gót xinh đẹp nhất trên thế giới cho cô. Cô đã cười, cười rất vui vẻ, cô thật tin tưởng bọn họ có thể đi rất xa, cô có thể đợi được đôi giày cao gót của hắn, cô sẽ đi đôi giày cao gót hắn tặng cùng đi lên thảm đỏ. Vì thế cô cứ chờ rồi chờ, nhưng lại chờ được tin tức cả nhà hắn di cư, hắn cứ đột nhiên biến mất như thế, mang theo giấc mộng giày cao gót cùng đi theo.
Sau khi lớn lên, cô đã có đôi giày cao gót thuộc về mình, đi rồi mới phát hiện thì ra giày cao gót nhìn trông thật xinh đẹp nhưng chân cũng phải bị giày vò, có chút giống như tình yêu, đau cũng là một phần hạnh phúc. Cô mua cho mình rất nhiều đôi giày cao gót, nhưng phần lớn đều cao 5cm, bởi vì có người nói, độ cao hoàn mỹ nhất của giày cao gót là giữ ở 5cm, bởi vì có thể chạm tới giấc mộng.
"Sao thế? Không thích à?" Phan Thừa Hi lấy giày cao gót ra, cúi người, cởi bỏ giày cao gót ba cấp tàn tạ của Dương Dương rồi đi vào cho cô chiếc Ferragamo.
"Nhìn xem, có thích không? Phụ nữ đi giày cao gót là có sức quyến rũ nhất"
Cô nhìn vào chiếc giày đi trên chân mình, vậy mà thật vừa vặn! Hơn nữa còn là độ cao hoàn mỹ nhất - 5cm, Dương Dương ngẩng đầu nhìn nụ cười trên môi hắn, hỏi: "Sao anh biết tôi cỡ 37?"
"Có lòng muốn biết chuyện gì, bình thường để ý kỹ hơn một chút thì sẽ biết" Hắn chẳng hề để ý nói.
"Mẹ à, tình yêu là gì vậy?" Lúc học trung học cô đã từng hỏi mẹ cô như vậy.
Mẹ cô kỳ quái nhìn cô, sau đó rót một cốc nước đặt trước mặt cô, "Đây là tình yêu"
Tình yêu, là một cốc nước? Cô không hiểu, cũng như cô không hiểu vì sao Cố Phương Văn lại ra đi không từ biệt.
"Con gái, tình yêu đôi khi giống như một cốc nước, con cho vào đó đường, nó sẽ có vị ngọt, con cho vào đó muối, nó sẽ có vị mặn, tình yêu là cái lọ có 5 vị, mặn ngọt bùi cay đắng, kỳ thực tất cả ở sự lựa chọn của con"
"Mẹ à, mẹ vì sao lại thích ba, bởi vì ba bỏ thêm đường vào nước của mẹ sao?"
"Cũng không phải" Dương thị dừng một chút mới trả lời, "Là bởi ba con rất chu đáo, ba con tuy không phải loại hình mặt trắng nhỏ mẹ thích, nhưng thắng ở chỗ lại rất chu đáo, tình yêu là từ những việc vụn vặt trong sinh hoạt mà từ từ thấm vào nội tâm, chỉ có như thế người kia mới thực sự trở thành nửa kia của con. Con gái, chờ con trưởng thành, khi tìm một người đàn ông, người con trai ấy không nhất định phải rất ưu tú, nhưng nhất định phải hiểu con"
"Làm sao anh biết giày tôi bị hư?" Trái tim cô cũng không phải làm bằng đá, trong khoảng thời gian này hắn làm mọi việc cô không phải hoàn toàn không có cảm giác, hắn lúc nào cũng rất cẩn thận chú ý tới cô, lúc cô cần nhất thì xuất hiện, tốn tâm tư trêu chọc cô vui vẻ, Vu Lỵ mắng cô là một người không tim không phổi, cô ấy nói người đàn ông như thế mà cô còn không chấp nhận, nếu có một người cũng đối với cô ấy như vậy, cô ấy tình nguyện tổn thọ mười năm.
"Thần giao cách cảm đó" Hắn nháy mắt mấy cái, có cảm giác như một đứa bé đang khoe tài.
"Thôi đi, quỷ mới tin anh. Chắc anh ở bên ngoài đợi lâu lắm hả?" Trong xe có mười mấy đầu thuốc lá, hắn bình thường rất ít hút thuốc, chí ít rất ít hút trước mặt cô, bởi vì cô không thích mùi khói thuốc.
"Ừ, hơn ba tiếng đồng hồ" Phan Thừa Hi hời hợt nói.
Dương Dương thấy ấm áp trong lòng, cái cảm giác ấm áp ấy xuyên thấu qua tứ chi bách hài từ từ xâm nhập vào bên trong người cô.
"Có phải rất cảm động không hả?" Hắn như cười như không, đột nhiên thân thể quay qua áp sát người cô, cự ly giữa hai người chỉ có một nắm tay, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Cô bị dọa sợ đến muốn lui về phía sau, nhưng không có đường lui, hơi thở của hắn ấm áp lướt qua mặt cô, có hơi nhột, "Mới. . . Mới không có đâu" Giọng cô yếu ớt muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Không có sao lại đỏ mặt thế?" Mặt hắn càng ngày càng tiến tới, ngay khi nói chuyện, nhẹ nhàng chạm vào phiến môi đỏ mọng kia. . .
"Ba!"
". . ."
". . ."
"Tôi. . . Anh. . . Trên mặt anh có con muỗi, rất to, anh xem. . ." Để chứng minh bản thân không có nói láo, Dương Dương lập tức mở lòng bàn tay ra, thi thể một con muỗi dính vào lòng bàn tay cô, "Vết máu loang lổ!"
Phan Thừa Hi mặt đen lại, cắn môi, nhìn con muỗi chết trong tay cô, lửa trong ngực càng bị đốt cháy, từ kính chiếu hậu thấy mặt mình đỏ một mảng, cô gái này hạ thủ đủ độc! Đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ tát vào mặt, hơn nữa còn là thời điểm chuẩn bị Kiss.
"Tôi thấy nó đang hút máu anh, anh biết muỗi là con vật truyền nhiễm bệnh tật mà, tôi. . ." Tôi vì nghĩ cho anh, nhưng lời vừa ra lại bị cái nhìn chòng chọc của hắn làm biến mất trong không khí.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn cô, giống như muốn ăn tươi cô vậy, một lúc sau mới rút giấy ra lau vết máu con muỗi để lại trên mặt mình, xoay qua chỗ khác, khởi động xe.
Cô lúc này mới thở hắt ra một hơi, thiếu chút nữa chết dưới cái nhìn của hắn rồi.
Dương Dương sau khi xuống xe rất lâu thì nhịp tim hưng phấn quá độ mới yên tĩnh trở lại được, tay kia sờ sờ môi mình, sau đó ngây ngốc cười hai cái, đột nhiên che mặt lại, nhìn xung quanh xem có ai chút ý tới cô không, sau đó lại nghĩ tới tay sau khi đập muỗi kia của cô còn chưa có lau, vội vàng lấy khăn giấy "Con dấu trái tim" trong túi ra lau môi với mặt. . .
"Mẹ, ở đây có người bị bệnh thần kinh, thật khủng khiếp mà. . ." Một đứa bé sau khi thấy một loạt động tác của Dương Dương liền bị dọa khóc chạy về nhà.
Trở lại chỗ ở của Lý Ninh, Lý Ninh vẫn chưa về, cô sau khi tắm rửa mới nhớ tới giao hẹn với Lý Ninh, vội vàng cầm điện thoại gọi đi, thật lâu sau mới có tiếng người nhận.
"Ninh, xấu hổ quá, tớ. . ."
"Cậu cái con bé chết tiệt kia, cậu đang ở đâu?" Chỗ Lý Ninh rất ồn ào, Dương Dương phải cố lắm mới nghe được.
"Tớ ở nhà, cậu còn đang ở quán bar sao?" Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn 11 giờ rồi.
"Cậu lập tức tới đây cho tớ, bằng không tình chị em trước giờ chưa từng có" Lý Ninh dường như đang rất High, cô loáng thoáng nghe được giọng nam.
Ngày mai còn phải đi làm đó, cô do dự một chút, Lý Ninh đã cúp điện thoại, nghĩ rồi cô vào phòng đổi bộ quần áo khác, tới trước cửa, hơi do dự rồi cuối cùng đi đôi giày cao gót Ferragamo 5cm kia, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẫy taxi đi tới quán bar Hồng Ma.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook