Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!
-
Quyển 2 - Chương 10-1
Quyển thứ hai: Đấu trí cùng xà mỹ nữ nham hiểm
Củ hành tây là thứ tốt, nhìn người phải như lột hành tây, lột hết tầng này tới tầng khác mới có thể biết rõ trái tim bên trong tốt hay xấu; theo đuổi tình yêu có lúc cũng như lột vỏ hành tây, cần kiên nhẫn lột từng tầng vỏ một, cuối cùng sẽ có vỏ khiến cho đối phương lệ rơi đầy mặt.
Những ngày kế tiếp, Dương Dương vẫn đem trọng tâm đặt vào công việc, lời đồn đãi còn đang tiếp tục, bát quái còn đang tiến hành, nhưng cũng không quan trọng bằng một miếng bánh mỳ.
Mary Lý nói, làm tiêu thụ, chỉ dùng chữ số nói chuyện, cô có nghiệp tích (thành đạt trong công việc) thì cô chính là lão đại, ngược lại, cô không có nghiệp tích, cho dù cô tốt nghiệp từ Harvard, mọi người cũng không mua tài khoản của cô, không có nghiệp tích thì Out.
Trong "Thế giới không có trộm" của chú Lê có nói: "Bạn có biết thế kỷ 21 quý nhất là gì không? - Nhân tài!". Một nhân tài chân chính, hắn cần biết về nhiều lĩnh vực, không chỉ có tiêu chuẩn bằng cấp mà còn phải hiểu việc tổng kết kinh nghiệm thực chiến và cảm nghĩ trong công việc. Để tìm ra giữa cô và Hác Đình ai là nhân tài ai là dong tài (kẻ tầm thường), Mary Lý đã công khai chức vụ, bắt đầu từ tháng thứ ba, cô ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho Dương Dương và Hác Đình để hai người cạnh tranh, thắng sẽ trở thành một thành viên của bộ tiêu thụ, thua thì tiếp tục làm trợ lý tiêu thụ.
Học tập hơn hai tháng, Dương Dương cảm giác mình tiếp xúc được chẳng qua là một góc băng sơn của môn tiêu thụ, học tập được chỉ là chút da lông, vì sinh tồn, ngay cả khi ở nhà Dương Dương cũng học "20 chiêu cần đọc về tiêu thụ" và "Thương đạo là thiên". Lý Ninh thấy thế, nói đến những cuốn sách kia giống như xách theo con chuột chết, "study?"
Dương Dương gật đầu, muốn cướp lại sách thì Lý Ninh vứt ngay vào thùng rác: "rubbish!"
"Cái sh*t!" Đá Lý Ninh một cước xong liền xông tới cấp cứu cuốn sách quý báu.
"Cậu đọc mà hiểu mấy thứ này, Lý Ninh tớ sau này cho cậu gọi là tiểu nhân!"
Dương Dương im lặng, kỳ thực cô cũng biết đọc mấy thứ này căn bản không có nhiều tác dụng, Lâm Viễn trong bộ phận cũng nói với cô, tiêu thụ, nó là thời gian tích lũy, tích lũy kiến thức chuyên nghiệp, tích lũy kinh nghiệm thực chiến, tích lũy kỹ năng giao tiếp.
Nhưng đối với Dương Dương mà nói thời gian hiện tại chính là vấn đề lớn nhất, Hác Đình hơn cô một năm kinh nghiệm tiêu thụ, đối với lần cạnh tranh này, nói thật, Dương Dương không có tin tưởng nhiều, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, học tập là một cách tranh thủ lớn nhất lần này của cô, cô không muốn sau này ngược lại hối hận.
Dương Dương vừa ra khỏi toilet liền đụng phải Hác Đình mặt mày hớn hở.
"Ms Dương à, nghe nói Phan thiếu bộ công trình đang theo đuổi cô hả?" Khi cô ta đi qua Dương Dương thì đưa tay chặn lại.
Dương Dương cười không đáp, cái gọi là không có lửa thì sao có khói, giấy không bọc được lửa, bất luận là ai nói ra, ngày này kiểu gì rồi cũng sẽ đến, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, huống hồ cô và mặt trắng nhỏ lại cùng một công ty.
"Không nói gì nghĩa là thầm chấp nhận?" Hác Đình khiêu mi nói.
Dương Dương nhún vai, muốn vòng qua cô ta để đi, với loại người này cô không muốn nhiều lời, lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí mạng sống.
"Thật không biết sao mà một người đàn ông xuất sắc như Phan thiếu lại coi trọng cô? Cô chẳng lẽ lại coi là thật sao? Cái này cũng khó trách, con vịt xấu xí muốn biến thành thiên nga, chim sẻ cũng muốn bay lên làm phượng hoàng, nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, cô chỉ là một trong số đồ chơi của Phan thiếu thôi, cô cho là anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với cô sao? Thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời này đó, ha ha..."
Nghe vậy, Dương Dương xoay lại nhìn cái mặt phách lối của Hác Đình, cười nói: "Đúng vậy sao? Vậy cảm ơn cô nhắc nhở, tôi có muốn trở thành thiên nga hay bay lên làm phượng hoàng hay không, mấy cái đó đều là chuyện của tôi, cô đừng có nhọc lòng vô ích". Nói xong Dương Dương xoay người rời đi, đi được mấy bước rồi lại quay đầu nói: "Còn tôi có phải một trong số đồ chơi của Phan thiếu, chơi xong thì bỏ hay không, đó cũng là chuyện của tôi, dù cho tôi bằng lòng làm đồ chơi của anh ấy thì cũng không đến việc cô xen vào, không phải sao?"
Cô từ trước đến giờ luôn giữ một quan niệm người không phạm ta ta không phạm người, mọi người nước sông không phạm nước giếng không tốt hay sao? Nhưng chuyện đó cũng không đại biểu cô nhát gan sợ phiền phức, nếu có người dám khi dễ trên đầu cô, đến lúc nào đó cô cũng sẽ hung hăng đánh lại, mà Dương thị giáo dục con cái ra ngoài cũng không phải giống con cừu con mặc cho người đánh người mắng, hừ, con chó nóng nảy cũng biết nhảy tường!
Hác Đình bị chọc tức mày liễu dựng ngược, cắn răng "Hừ" một tiếng, mặc kệ là công việc hay là đàn ông thì Hác Đình cô cũng phải thắng, cô tuyệt sẽ không thua một người đàn bà 3 không thế này! (3 không của Hác Đình là: không bối cảnh, không kinh nghiệm, không thủ đoạn)
Có câu nói như này, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Chuyện kể rằng Dương Dương nhất thời nhanh miệng cùng Hác Đình xé rách da mặt, ân oán giữa hai người vì vậy mà kết lên.
Hôm nay Dương Dương từ bên ngoài quay lại, mới trở về chỗ ngồi, còn chưa vào chỗ, Hác Đình liền lắc lắc eo rắn 18 tấc đi tới vỗ bàn làm việc của Dương Dương, cười đùa làm Dương Dương nổi da gà toàn thân, "Mary Lý gọi chúng ta cùng tới phòng làm việc của cô ấy một chuyến".
Dương Dương khép laptop lại, đặt điện thoại sang chế độ rung, đứng dậy chỉnh lại quần áo nói: "Vậy đi thôi". Ngoài mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng cô có chút lo sợ, nhìn Hác Đình tươi rói cô đã cảm thấy có chút không ổn, từ sau phong ba WC lần trước, lúc có những người khác, hai người gặp mặt liền gật đầu chào hỏi, làm một chút công phu bên ngoài, nếu không có người quen, trên cơ bản các cô cũng chẳng khác người xa lạ mấy, hôm nay cô ta lại "hòa nhã" tới tìm cô, có thể thấy được là có chuyện sắp xảy ra, nụ cười kia chính là "Tiếu lý tàng đao". (Giống với miệng nam mô bụng bồ dao găm)
(Còn tiếp)
Củ hành tây là thứ tốt, nhìn người phải như lột hành tây, lột hết tầng này tới tầng khác mới có thể biết rõ trái tim bên trong tốt hay xấu; theo đuổi tình yêu có lúc cũng như lột vỏ hành tây, cần kiên nhẫn lột từng tầng vỏ một, cuối cùng sẽ có vỏ khiến cho đối phương lệ rơi đầy mặt.
Những ngày kế tiếp, Dương Dương vẫn đem trọng tâm đặt vào công việc, lời đồn đãi còn đang tiếp tục, bát quái còn đang tiến hành, nhưng cũng không quan trọng bằng một miếng bánh mỳ.
Mary Lý nói, làm tiêu thụ, chỉ dùng chữ số nói chuyện, cô có nghiệp tích (thành đạt trong công việc) thì cô chính là lão đại, ngược lại, cô không có nghiệp tích, cho dù cô tốt nghiệp từ Harvard, mọi người cũng không mua tài khoản của cô, không có nghiệp tích thì Out.
Trong "Thế giới không có trộm" của chú Lê có nói: "Bạn có biết thế kỷ 21 quý nhất là gì không? - Nhân tài!". Một nhân tài chân chính, hắn cần biết về nhiều lĩnh vực, không chỉ có tiêu chuẩn bằng cấp mà còn phải hiểu việc tổng kết kinh nghiệm thực chiến và cảm nghĩ trong công việc. Để tìm ra giữa cô và Hác Đình ai là nhân tài ai là dong tài (kẻ tầm thường), Mary Lý đã công khai chức vụ, bắt đầu từ tháng thứ ba, cô ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho Dương Dương và Hác Đình để hai người cạnh tranh, thắng sẽ trở thành một thành viên của bộ tiêu thụ, thua thì tiếp tục làm trợ lý tiêu thụ.
Học tập hơn hai tháng, Dương Dương cảm giác mình tiếp xúc được chẳng qua là một góc băng sơn của môn tiêu thụ, học tập được chỉ là chút da lông, vì sinh tồn, ngay cả khi ở nhà Dương Dương cũng học "20 chiêu cần đọc về tiêu thụ" và "Thương đạo là thiên". Lý Ninh thấy thế, nói đến những cuốn sách kia giống như xách theo con chuột chết, "study?"
Dương Dương gật đầu, muốn cướp lại sách thì Lý Ninh vứt ngay vào thùng rác: "rubbish!"
"Cái sh*t!" Đá Lý Ninh một cước xong liền xông tới cấp cứu cuốn sách quý báu.
"Cậu đọc mà hiểu mấy thứ này, Lý Ninh tớ sau này cho cậu gọi là tiểu nhân!"
Dương Dương im lặng, kỳ thực cô cũng biết đọc mấy thứ này căn bản không có nhiều tác dụng, Lâm Viễn trong bộ phận cũng nói với cô, tiêu thụ, nó là thời gian tích lũy, tích lũy kiến thức chuyên nghiệp, tích lũy kinh nghiệm thực chiến, tích lũy kỹ năng giao tiếp.
Nhưng đối với Dương Dương mà nói thời gian hiện tại chính là vấn đề lớn nhất, Hác Đình hơn cô một năm kinh nghiệm tiêu thụ, đối với lần cạnh tranh này, nói thật, Dương Dương không có tin tưởng nhiều, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, học tập là một cách tranh thủ lớn nhất lần này của cô, cô không muốn sau này ngược lại hối hận.
Dương Dương vừa ra khỏi toilet liền đụng phải Hác Đình mặt mày hớn hở.
"Ms Dương à, nghe nói Phan thiếu bộ công trình đang theo đuổi cô hả?" Khi cô ta đi qua Dương Dương thì đưa tay chặn lại.
Dương Dương cười không đáp, cái gọi là không có lửa thì sao có khói, giấy không bọc được lửa, bất luận là ai nói ra, ngày này kiểu gì rồi cũng sẽ đến, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, huống hồ cô và mặt trắng nhỏ lại cùng một công ty.
"Không nói gì nghĩa là thầm chấp nhận?" Hác Đình khiêu mi nói.
Dương Dương nhún vai, muốn vòng qua cô ta để đi, với loại người này cô không muốn nhiều lời, lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí mạng sống.
"Thật không biết sao mà một người đàn ông xuất sắc như Phan thiếu lại coi trọng cô? Cô chẳng lẽ lại coi là thật sao? Cái này cũng khó trách, con vịt xấu xí muốn biến thành thiên nga, chim sẻ cũng muốn bay lên làm phượng hoàng, nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, cô chỉ là một trong số đồ chơi của Phan thiếu thôi, cô cho là anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với cô sao? Thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời này đó, ha ha..."
Nghe vậy, Dương Dương xoay lại nhìn cái mặt phách lối của Hác Đình, cười nói: "Đúng vậy sao? Vậy cảm ơn cô nhắc nhở, tôi có muốn trở thành thiên nga hay bay lên làm phượng hoàng hay không, mấy cái đó đều là chuyện của tôi, cô đừng có nhọc lòng vô ích". Nói xong Dương Dương xoay người rời đi, đi được mấy bước rồi lại quay đầu nói: "Còn tôi có phải một trong số đồ chơi của Phan thiếu, chơi xong thì bỏ hay không, đó cũng là chuyện của tôi, dù cho tôi bằng lòng làm đồ chơi của anh ấy thì cũng không đến việc cô xen vào, không phải sao?"
Cô từ trước đến giờ luôn giữ một quan niệm người không phạm ta ta không phạm người, mọi người nước sông không phạm nước giếng không tốt hay sao? Nhưng chuyện đó cũng không đại biểu cô nhát gan sợ phiền phức, nếu có người dám khi dễ trên đầu cô, đến lúc nào đó cô cũng sẽ hung hăng đánh lại, mà Dương thị giáo dục con cái ra ngoài cũng không phải giống con cừu con mặc cho người đánh người mắng, hừ, con chó nóng nảy cũng biết nhảy tường!
Hác Đình bị chọc tức mày liễu dựng ngược, cắn răng "Hừ" một tiếng, mặc kệ là công việc hay là đàn ông thì Hác Đình cô cũng phải thắng, cô tuyệt sẽ không thua một người đàn bà 3 không thế này! (3 không của Hác Đình là: không bối cảnh, không kinh nghiệm, không thủ đoạn)
Có câu nói như này, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Chuyện kể rằng Dương Dương nhất thời nhanh miệng cùng Hác Đình xé rách da mặt, ân oán giữa hai người vì vậy mà kết lên.
Hôm nay Dương Dương từ bên ngoài quay lại, mới trở về chỗ ngồi, còn chưa vào chỗ, Hác Đình liền lắc lắc eo rắn 18 tấc đi tới vỗ bàn làm việc của Dương Dương, cười đùa làm Dương Dương nổi da gà toàn thân, "Mary Lý gọi chúng ta cùng tới phòng làm việc của cô ấy một chuyến".
Dương Dương khép laptop lại, đặt điện thoại sang chế độ rung, đứng dậy chỉnh lại quần áo nói: "Vậy đi thôi". Ngoài mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng cô có chút lo sợ, nhìn Hác Đình tươi rói cô đã cảm thấy có chút không ổn, từ sau phong ba WC lần trước, lúc có những người khác, hai người gặp mặt liền gật đầu chào hỏi, làm một chút công phu bên ngoài, nếu không có người quen, trên cơ bản các cô cũng chẳng khác người xa lạ mấy, hôm nay cô ta lại "hòa nhã" tới tìm cô, có thể thấy được là có chuyện sắp xảy ra, nụ cười kia chính là "Tiếu lý tàng đao". (Giống với miệng nam mô bụng bồ dao găm)
(Còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook