Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!
-
Quyển 1 - Chương 5: Thổ lộ
Latte, sữa tươi + cà phê, một nửa là sữa tươi, một nửa là cà phê, khi pha xong một ly Latte có thể thấy nửa trên là sữa và nửa dưới là cà phê, giữa hai thứ có giới hạn rất rõ ràng. Nhưng nếu như bạn dùng thìa khuấy đều, hai thứ sẽ trộn lại với nhau không phân biệt được sữa hay cà phê. Giống như tình yêu, một khi thích một người liền sẽ có tâm tư dây dưa không rõ.
Phan Thừa Hi ba bước đi thành hai bước, một hồi liền vượt qua Dương Dương, vươn người đè tới chặn đường Dương Dương.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì? Tôi không có sợ anh đâu, anh nếu dám. . . . . . Dám. . . . . ."
"Dám cái gì?" Phan Thừa Hi nhíu mày cười hỏi, không sợ vậy sao phải chạy hả? Đây không phải rõ ràng trợn mắt nói dối sao? Snoopy này thật đúng là rất khá, khi nói lời này mắt Phan Thừa Hi lại vô ý đảo qua bộ ngực Dương Dương, Dương Dương tay run lên, muốn bảo vệ ngực, lại quên mất trong tay còn có một cốc đồ uống, cho nên che ngực không thành công, ngược lại đổ cốc đồ uống lên áo, hôm nay cô mặc áo váy màu trắng, quần áo không chỉ bị nhiễm bẩn mà áo ngực cơ hồ lộ hết ra.
"A. . . . . ." Dương Dương hét to một tiếng, cúi đầu nhìn, trời ạ, ren áo ngực như ẩn như hiện, Dương Dương muốn vứt cốc đồ uống đi để bảo vệ ngực nhưng lại cảm thấy không ổn, không bảo vệ thì cảnh xuân vô hạn, hơn nữa cô vừa hét xong tất cả mọi người tụ tập lại đây, còn có mấy người đàn ông nhìn qua người cô.
Phan Thừa Hi nhướng mày, tay duỗi ra kéo Dương Dương lại, Dương Dương thật không ngờ mặt trắng nhỏ lại có chiêu này, cả người bị kéo làm đầu đập vào vai Phan Thừa Hi, ngực thì đụng vào ngực hắn.
Phan Thừa Hi với tay ôm Dương Dương, Dương Dương có thể cảm giác được ngực hai người kết hợp hết sức thân mật, mặt không khỏi nóng lên, giơ tay đẩy sắc lang trước mặt ra.
"Buông tôi ra! Tên sắc lang chết tiệt". Giọng không lớn nhưng là nghiến răng nghiến lợi.
"Chẳng lẽ cô muốn bị người ta thấy hết trơn sao hả?" Giọng điệu chẳng biết tại sao có hơi giận.
Dương Dương hơi sững sờ, người này chẳng lẽ là vì cô? Nhưng cũng không nên chặt vậy chứ, "Vậy anh buông ra chút".
Phan Thừa Hi nghe vậy hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng tay vẫn khoác lên lưng Dương Dương.
"Dương Dương, thì ra hai người. . . . ." Vu Lỵ nhảy qua, hét lớn.
"Em mới biết à, hai người bọn họ ở trong thang máy đã cái kia đó". Lâm Viễn vừa mập mờ lấy tay làm động tác KISS, vừa nháy mắt với Vu Lỵ, Vu Lỵ dài giọng "ồ" một tiếng hiểu hiểu gật đầu, hai người phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.
"Không phải đâu. . . . . ." Dương Dương vội vàng ngẩng đầu lên giải thích.
"Đúng vậy đó, chúng tôi là cái đó, cho nên về sau Dương Dương nhà tôi xin nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn nha".
"Ồ. . . . . . Dương Dương nhà tôi đó. . . . . ."
"Chậc chậc. . . . . . Thật khiến người ta ghen tị mà, Dương Dương nhà tôi. . . . . ." Một đám người lập tức ồn ào.
"Không phải như thế đâu. . . . . ." Dương Dương muốn tránh thoát khỏi cái ôm của mặt trắng nhỏ để giải thích với mọi người, mặt trắng nhỏ đáng chết này, tại sao lại nói vậy chứ hả? Đây không phải phá hủy sự trong sạch của cô rồi sao? Hơn nữa công ty bình thường không phải cấm tình yêu văn phòng ư? Nếu công ty này cũng vậy, cô chẳng phải không còn được xét lại nữa sao? Chẳng lẽ tên mặt trắng nhỏ này là do Hách Đình liên hệ, cố ý tới phá hoại để cô không chiến mà bại?
Dương Dương bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, vì vậy càng ghét mặt trắng nhỏ trước mặt, giày cao gót nâng cao lên rồi giẫm mạnh xuống, chỉ nghe thấy người nào đó rên một tiếng, muốn tránh khỏi trói buộc của Phan Thừa Hi giải thích với mọi người, không nghĩ tới tên mặt trắng nhỏ này lại cúi đầu xuống.
"Cô còn dám lộn xộn, tôi nói chuyện snoopy ra". Phan Thừa Hi nhíu mày "đe dọa".
"Anh. . . . . ." Tên mặt trắng nhỏ này thật không phải hèn hạ bình thường, cổ ngữ quả nhiên nói không sai, mặt trắng nhỏ chết tiệt, không có chút lòng tốt nào cả!
"Lâm Viễn, phiền cậu cầm áo khoác của tôi trong phòng làm việc tới đây". Phan Thừa Hi không để ý tới Dương Dương, chỉ là môi nhếch lên nụ cười khiến Dương Dương rất muốn xé nát.
Lâm Viễn rất nhanh đã lấy âu phục cho Phan Thừa Hi, Phan Thừa Hi cầm áo khoác lên người Dương Dương, kéo chặt áo, lúc này mới buông Dương Dương ra, đổi thành ôm vai cô, "Đi thôi".
"Đi đâu?" Dương Dương cơ hồ là bị bắt đi, tên mặt trắng nhỏ đáng chết này rốt cuộc là làm gì? Không phải là muốn tìm một chỗ không người XXOO cô đấy chứ?
"Chẳng lẽ muốn mặc bộ này tiếp tục đi làm sao?" Phan Thừa Hi vừa thấy Dương Dương bảo vệ ngực liền biết cô suy nghĩ gì, không nhịn được trợn trắng mắt, chẳng lẽ trong mắt cô ấy hắn chính là loại người như thế? Nghĩ tới đây Phan Thừa Hi không khỏi có chút buồn bực.
Bọn họ vừa đi khỏi cao ốc Hoa Tinh, Phan Thừa Hi liền buông Dương Dương ra. Dương Dương có chút ngượng ngùng, là mình quá lấy lòng tiểu nhân đo bụng mặt trắng nhỏ rồi sao? Nhưng nghĩ lại lại phi bản thân một cái, sói phủ thêm da dê vẫn là sói, chồn tới nhà gà chúc tết, nhưng vẫn không thể thay đổi bản chất tà ác của chúng, cho nên mặt trắng nhỏ vẫn là mặt trắng nhỏ, không phải thứ tốt!
Vừa nghĩ như thế, Dương Dương trong lòng có hơi sợ, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với tên nguy hiểm bên cạnh, Phan Thừa Hi thấy chỉ là lắc đầu.
Phan Thừa Hi mang Dương Dương tới một cửa hàng phụ cận, Dương Dương ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng liền quay đầu đi.
"Cô làm sao vậy?"
"Không mua"
"Tại sao?"
Lần này đến phiên Dương Dương trợn trắng mắt, đó là cửa hàng chuyên doanh GUC¬CI, quần áo bên trong cũng phải hơn một ngàn, loại người nghèo như cô há có thể mua nổi?
"Không có tiền!"
"Tiền tôi trả"
********
"Tại sao?" Khi nói lời này bọn họ đã ra khỏi cửa hàng GUC¬CI, váy trên người Dương Dương cũng đổi thành một chiếc váy màu lam nhạt, lúc này bọn họ đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty.
Phan Thừa Hi nhấp một ngụm Latte, miệng đầy lưu hương, hương vị cà phê thiên nhiên cùng vị sữa đậm đà, đây là hương vị hắn thích nhất. Có người nói, Latte là ưu buồn, vì vậy người thích Latte cũng ưu buồn, bọn họ thích tìm kiếm cái tôi trong cay đắng, pha một ly Latte, hòa tan sự cô độc vào trong hương thơm cà phê, sau đó từ từ uống, pha chính là u buồn, uống xong chính là tịch mịch, trong hương vị vấn vít, mặc cho mình trầm luân trong thế giới của mình.
Tại sao? Thật ra thì hắn cũng muốn biết rõ mình tại sao lại giúp cô, Phan Thừa Hi nhún nhún vai: "Không có vì cái gì cả".
Nếu mỗi chuyện đều muốn hỏi vì sao, vậy chẳng phải là mệt chết rồi?
Dương Dương uống một hớp trà sữa, nghi ngờ nhìn mặt trắng nhỏ, đột nhiên nói một câu kinh người: "Anh yêu tôi?"
"Phốc. . . . . ." Phan Thừa Hi bị lời này làm cho sợ hết hồn, một hớp bị sặc, ho khan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương quắt lại, đưa khăn giấy tới, chẳng lẽ không đúng sao? Lần đầu tiên nhìn thấy liền chú ý tới cô, sau đó lần thứ hai gặp mặt liền ăn đậu hũ của cô, lần thứ ba chính là vừa rồi nói cô là nhà hắn, bây giờ còn mua quần áo đắt tiền như vậy cho cô, hay là hắn đối đãi tất cả phái nữ đều hào phóng như vậy, không biết vì sao ý nghĩ này khiến Dương Dương trong lòng có một tí ti không thoải mái, nhưng chỉ là một tí ti, cho nên Dương Dương không đáng kể.
Phan Thừa Hi cầm lấy khăn giấy, lau miệng, nở nụ cười, Snoopy này thật đúng là rất khá, hắn thừa nhận hắn có chút hảo cảm với cô, nhưng còn chưa tới mức yêu, về phần vì sao có cảm tình chính hắn cũng không rõ, song cảm tình vốn chính là thứ mơ hồ không rõ, nếu có thể nói rõ ràng, vậy thì không phải là tình cảm.
Người này có ý gì? Dương Dương bị cười đến có chút ngượng ngùng, lập tức cầm túi đựng váy cũ lên muốn đi.
"Nếu như tôi nói là đúng thì sao?" Phan Thừa Hi lại hớp một hớp cà phê.
Nghe như thế, Dương Dương lại ngồi xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Khụ khụ, Phan tiên sinh đúng không?"
"Phan Thừa Hi, cô có thể gọi tôi là Thừa Hi". Lần này hắn học thông minh rồi, trước khi Dương Dương nói, đặt coffee xuống, cách xa mình ra.
"Vậy xin lỗi, tôi cự tuyệt anh"
"Tại sao?" Trong lòng Phan Thừa Hi có chút bực mình, nhưng vẫn mỉm cười, thuận tiện quan sát cô gái trước mắt này, con mắt to có hồn, cái mũi vểnh cao, cằm nhọn, vóc người ồi lõm, dáng dấp cô gái này rất tốt, nhưng so với những cô gái hắn biết trước kia, nhiều nhất cũng coi như đạt tiêu chuẩn.
"Tôi biết rõ, dáng dấp tôi rất tốt, hơn nữa mọi người cũng nói tôi rất đáng yêu, là cô gái kết hợp giữa lý trí và tình cảm, anh thích tôi là bình thường . . . . . ."
"Hi hi. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nghe vậy, Phan Thừa Hi không nhịn được cười đến mức không có phong độ, chỉ kém việc đập bàn, may là hắn thông minh, trước đã đặt tách cà phê xuống, nếu không bây giờ bị cà phê đổ là chính hắn.
Dương Dương sửng sốt một chút, mặt đen lại tiếp tục nói: "Nhưng tôi lại không thể tiếp nhận anh, sau đây là lý do tôi cự tuyệt anh"
Phan Thừa Hi lau nước mắt, ép mình nhịn cười nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mắt này.
"Đầu tiên, tôi là đồng nghiệp với anh, theo quy định công ty, chúng ta không thể phát triển tình yêu văn phòng"
"Ai nói?"
"Ách?" Không có điều này sao? Công ty bình thường không phải đều cấm nhân viên phát triển tình yêu văn phòng à?
"Tôi ở trong công ty mấy năm, sao tôi lại không phát hiện có quy định này, chẳng lẽ hôm nay vừa mới ban bố hay sao? Chỉ là theo tôi được biết vợ tổng giám đốc chúng ta trước kia chính là thư ký của hắn"
Dương Dương quẫn rồi, kỳ thực quy định này là cô nói bậy, nhưng vẫn lấy tinh thần tiếp tục cự tuyệt: "Tiếp theo là tôi không thích ngày ngày gặp mặt anh nói chuyện yêu đương, như vậy rất dễ dàng sinh ra cảm giác chán nản, hơn nữa tôi là một cô gái truyền thống, tình cảm với tôi là cực kỳ nghiêm túc. . . . . ."
"Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Phan Thừa Hi lại không nhịn được, không biết vì sao a, những lời này nếu đổi thành người khác nói có lẽ không có gì không đúng, có lẽ từ miệng cô ấy nói ra cảm giác cực kỳ khôi hài, lại kết hợp với gương mặt trẻ con của cô, vóc người thục nữ, thì càng khôi hài rồi, nhưng ý thức được người trước mắt đã cắn răng cực kỳ khó chịu, hắn cực kỳ thức thời làm bộ như ho khan.
"Cái này cô không cần lo lắng, chúng ta mặc dù ở cùng một tòa nhà lớn, nhưng mọi người không có ở cùng tầng với nhau, cho nên một ngày muốn gặp được mặt cũng tương đối khó khăn, hơn nữa tôi cũng là người truyền thống, tình cảm cũng rất nghiêm túc".
Dương Dương trên mặt lộ ra ba vạch đen, mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến muốn đập đậu hũ, tên mặt trắng nhỏ này hóa ra là tranh cãi với cô, kháo, ép cô nói thật đúng không, vậy cũng đừng trách cô.
Phan Thừa Hi nhìn Dương Dương dịu dàng cười, thế nhưng nụ cười đó Dương Dương nhìn rất chói mắt, âm trầm mà quỷ dị!
"Thứ ba, anh không phải loại hình tôi thích". Hắn lớn lên trông thế nào không tốt, lại cứ là dạng mặt trắng nhỏ cô phản cảm nhất, đừng nói đến yêu đương, cho dù là bạn bè cô cũng đánh nhừ tử khuôn mặt còn bóng loáng tinh tế hơn cả cô kia!
"Vậy cô thích loại hình như thế nào?"
Ách? ? Dương Dương ngẩn ra mới lên tiếng: "Dù sao không phải loại như anh là được rồi."
"Vậy rốt cuộc là loại hình gì? Cô phải nói rõ, nếu không tôi thế nào chết tâm đây? Chưa từ bỏ ý định tôi sẽ quấn lấy cô, quấn cô thì cô chẳng phải rất phiền sao?"
Tay Dương Dương dưới bàn lặng lẽ nắm lại, "Đầu tiên, hắn phải có tri thức hiểu lễ nghĩa"
"Tôi tốt nghiệp bằng MBA Havard"
Dương Dương ở trong lòng khinh bỉ, Havard rất giỏi à, Trung Quốc không phải cũng có một Havard (Cáp Nhĩ Tân Phật học viện ) sao? Tôn vinh cái bên ngoài, hừ.
"Hắn còn phải có lý tưởng khát vọng". Nói xong lời này, Dương Dương liền muốn cầm miếng đậu hũ đập đầu vào chết luôn, thật ra thì trong lòng cô cũng không có mẫu, tuýp đàn ông như thế nào cô thích, cô chỉ biết cô đặc biệt ghét mặt trắng nhỏ.
"Cô là nói sự nghiệp thành công? Tôi có nhà có xe, cũng coi là sự nghiệp thành công chứ hả?"
Cắt, cô cũng có nhà có xe, chỉ là nhà của cha cô, xe là xe đạp.
"Tiền lương của cô bao nhiêu?" Thấy cô gái trước mắt xem thường, Phan Thừa Hi không thể làm gì khác hơn là hỏi.
"4K." Dương Dương đưa ra ba ngón tay.
"Ách? Bao nhiêu?"
"3K" Lần này Dương Dương đưa bốn ngón.
Mặt Phan Thừa Hi đầy hắc tuyến, Dương Dương cũng ý thức được mình phạm vào sai lầm cấp thấp, mặt quẫn thành đoàn.
"Tiền lương của tôi ít nhất gấp 10 lần cô, ở Bích Lâm Viên có một căn nhà, xe là BMW Z4."
Kháo kháo kháo!! Thật là người so với người thật muốn chết mà, cô sắp hộc máu, tiền lương cô là 4K, hắn nói vậy tiền lương là 4W trở lên, hơn nữa Bích Lâm Viên là khu dân cư nổi danh nhất thành phố S, nơi đó là trời đất của người giàu.
"Xin hỏi chức vụ trong công ty của anh là gì?" Dương Dương hai mắt vô hồn yếu ớt hỏi, trong lòng bồn chồn, cô vừa rồi cự tuyệt hắn, hắn có thể hay không quan báo tư thù đem đuổi việc cô, cô cũng không muốn mới ngày đầu đi làm đã mang cá mực đi về.
"Kỹ Sư"
"Nha" May mắn may mắn, không phải tổng gì đó, vậy sẽ không uy hiếp được công tác của cô, chỉ là làm một kỹ sư có thể mua nhà ở Bích Lâm Viên, hơn nữa còn có kiểu mới nhất "chớ sờ vào tôi" sao? Bỗng nhiên ánh mắt Dương Dương chợt lóe, tiếp đến ý vị sâu xa nhìn Phan Thừa Hi, cô đã nói, mặt trắng nhỏ quả nhiên là mặt trắng nhỏ, không ai bao nuôi có thể làm được sao?
"Khụ khụ, những thứ này mặc dù anh đều phù hợp, nhưng tôi vẫn phải cự tuyệt anh."
"Tại sao?"
Tại sao tại sao, có nhiều tại sao vậy sao không đi mua "mười vạn câu hỏi vì sao" đi? Dương Dương căm giận mà nghĩ đến, "Bởi vì tôi đã có bạn trai".
"Thật?" Phan Thừa Hi hỏi ngược lại, nhìn snoopy này lo lắng không thôi liền biết cô đang nói dối, còn vừa nói vừa chớp mắt, ánh mắt không có nhìn hắn, nói dối không xong còn muốn gạt người?
"Đương nhiên là thật" Dương Dương cúi thấp đầu, uống một hớp trà sữa.
"Vậy anh ta trông thế nào?"
"Ách, cái đó, chính là rất tuấn tú, lại còn rất cường tráng, ách. . . . . ."
"Kẻ cơ bắp?" Khóe miệng Phan Thừa Hi giật giật, cô gái này lừa hắn hả, thật không nghĩ đến Dương Dương vừa nghe đến ba chữ "kẻ cơ bắp" lập tức gật đầu như bằm tỏi, hai mắt sáng chói phóng đại.
"Vậy tôi muốn gặp anh ta, nếu không tôi sao biết có phải cô đang gạt tôi hay không". Phan Thừa Hi chưa từ bỏ ý định, thật ra thì hắn còn chưa thích snoopy trước mắt này tới trình độ đó, chỉ là lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt trong lòng rất không thoải mái, hơn nữa hắn một lòng nhận định cô gái này đang nói dối.
"Tôi. . . . . . Bạn trai tôi đã đi công tác, hai tuần sau mới về"
"Không sao, chờ anh ta về rồi mọi người ra ngoài ăn một bữa"
Dương Dương khóc không ra nước mắt, sớm biết thế nói một năm sau mới về, hai tuần sau cô đi đâu tìm một "kẻ cơ bắp" cho hắn gặp đây?
Nói xong, hai người chia ra về công ty làm, ước hẹn hai tuần sau có thời gian cùng BF (Boy friend) của Dương Dương ra ngoài ăn bữa cơm. Sau đó trong nửa tháng mặt trắng nhỏ thật không có tới quấy rầy cô, chỉ là lời đồn trong công ty bay đầy trời, có người nói bọn họ yêu đương bảy tám năm rồi, Dương Dương giờ trong bụng đang có cốt nhục ba tháng, có người nói Dương Dương là tình nhân bao dưỡng của Phan Thừa Hi, cũng có người nói Dương Dương tới cửa lại bị Phan Thừa Hi cự tuyệt, lời đồn đãi bay đầy trời, Dương Dương trong ánh mắt đầy màu sắc của mọi người vượt qua nửa tháng.
Về phần công việc Dương Dương đều bắt đầu rất nhanh, học không ít kiến thức hữu dụng, chỉ là công việc ổn định, mọi người liền bắt đầu đem trọng điểm chuyển tới chuyện chung thân đại sự của Dương Dương.
Phan Thừa Hi ba bước đi thành hai bước, một hồi liền vượt qua Dương Dương, vươn người đè tới chặn đường Dương Dương.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì? Tôi không có sợ anh đâu, anh nếu dám. . . . . . Dám. . . . . ."
"Dám cái gì?" Phan Thừa Hi nhíu mày cười hỏi, không sợ vậy sao phải chạy hả? Đây không phải rõ ràng trợn mắt nói dối sao? Snoopy này thật đúng là rất khá, khi nói lời này mắt Phan Thừa Hi lại vô ý đảo qua bộ ngực Dương Dương, Dương Dương tay run lên, muốn bảo vệ ngực, lại quên mất trong tay còn có một cốc đồ uống, cho nên che ngực không thành công, ngược lại đổ cốc đồ uống lên áo, hôm nay cô mặc áo váy màu trắng, quần áo không chỉ bị nhiễm bẩn mà áo ngực cơ hồ lộ hết ra.
"A. . . . . ." Dương Dương hét to một tiếng, cúi đầu nhìn, trời ạ, ren áo ngực như ẩn như hiện, Dương Dương muốn vứt cốc đồ uống đi để bảo vệ ngực nhưng lại cảm thấy không ổn, không bảo vệ thì cảnh xuân vô hạn, hơn nữa cô vừa hét xong tất cả mọi người tụ tập lại đây, còn có mấy người đàn ông nhìn qua người cô.
Phan Thừa Hi nhướng mày, tay duỗi ra kéo Dương Dương lại, Dương Dương thật không ngờ mặt trắng nhỏ lại có chiêu này, cả người bị kéo làm đầu đập vào vai Phan Thừa Hi, ngực thì đụng vào ngực hắn.
Phan Thừa Hi với tay ôm Dương Dương, Dương Dương có thể cảm giác được ngực hai người kết hợp hết sức thân mật, mặt không khỏi nóng lên, giơ tay đẩy sắc lang trước mặt ra.
"Buông tôi ra! Tên sắc lang chết tiệt". Giọng không lớn nhưng là nghiến răng nghiến lợi.
"Chẳng lẽ cô muốn bị người ta thấy hết trơn sao hả?" Giọng điệu chẳng biết tại sao có hơi giận.
Dương Dương hơi sững sờ, người này chẳng lẽ là vì cô? Nhưng cũng không nên chặt vậy chứ, "Vậy anh buông ra chút".
Phan Thừa Hi nghe vậy hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng tay vẫn khoác lên lưng Dương Dương.
"Dương Dương, thì ra hai người. . . . ." Vu Lỵ nhảy qua, hét lớn.
"Em mới biết à, hai người bọn họ ở trong thang máy đã cái kia đó". Lâm Viễn vừa mập mờ lấy tay làm động tác KISS, vừa nháy mắt với Vu Lỵ, Vu Lỵ dài giọng "ồ" một tiếng hiểu hiểu gật đầu, hai người phối hợp ăn ý không chê vào đâu được.
"Không phải đâu. . . . . ." Dương Dương vội vàng ngẩng đầu lên giải thích.
"Đúng vậy đó, chúng tôi là cái đó, cho nên về sau Dương Dương nhà tôi xin nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn nha".
"Ồ. . . . . . Dương Dương nhà tôi đó. . . . . ."
"Chậc chậc. . . . . . Thật khiến người ta ghen tị mà, Dương Dương nhà tôi. . . . . ." Một đám người lập tức ồn ào.
"Không phải như thế đâu. . . . . ." Dương Dương muốn tránh thoát khỏi cái ôm của mặt trắng nhỏ để giải thích với mọi người, mặt trắng nhỏ đáng chết này, tại sao lại nói vậy chứ hả? Đây không phải phá hủy sự trong sạch của cô rồi sao? Hơn nữa công ty bình thường không phải cấm tình yêu văn phòng ư? Nếu công ty này cũng vậy, cô chẳng phải không còn được xét lại nữa sao? Chẳng lẽ tên mặt trắng nhỏ này là do Hách Đình liên hệ, cố ý tới phá hoại để cô không chiến mà bại?
Dương Dương bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, vì vậy càng ghét mặt trắng nhỏ trước mặt, giày cao gót nâng cao lên rồi giẫm mạnh xuống, chỉ nghe thấy người nào đó rên một tiếng, muốn tránh khỏi trói buộc của Phan Thừa Hi giải thích với mọi người, không nghĩ tới tên mặt trắng nhỏ này lại cúi đầu xuống.
"Cô còn dám lộn xộn, tôi nói chuyện snoopy ra". Phan Thừa Hi nhíu mày "đe dọa".
"Anh. . . . . ." Tên mặt trắng nhỏ này thật không phải hèn hạ bình thường, cổ ngữ quả nhiên nói không sai, mặt trắng nhỏ chết tiệt, không có chút lòng tốt nào cả!
"Lâm Viễn, phiền cậu cầm áo khoác của tôi trong phòng làm việc tới đây". Phan Thừa Hi không để ý tới Dương Dương, chỉ là môi nhếch lên nụ cười khiến Dương Dương rất muốn xé nát.
Lâm Viễn rất nhanh đã lấy âu phục cho Phan Thừa Hi, Phan Thừa Hi cầm áo khoác lên người Dương Dương, kéo chặt áo, lúc này mới buông Dương Dương ra, đổi thành ôm vai cô, "Đi thôi".
"Đi đâu?" Dương Dương cơ hồ là bị bắt đi, tên mặt trắng nhỏ đáng chết này rốt cuộc là làm gì? Không phải là muốn tìm một chỗ không người XXOO cô đấy chứ?
"Chẳng lẽ muốn mặc bộ này tiếp tục đi làm sao?" Phan Thừa Hi vừa thấy Dương Dương bảo vệ ngực liền biết cô suy nghĩ gì, không nhịn được trợn trắng mắt, chẳng lẽ trong mắt cô ấy hắn chính là loại người như thế? Nghĩ tới đây Phan Thừa Hi không khỏi có chút buồn bực.
Bọn họ vừa đi khỏi cao ốc Hoa Tinh, Phan Thừa Hi liền buông Dương Dương ra. Dương Dương có chút ngượng ngùng, là mình quá lấy lòng tiểu nhân đo bụng mặt trắng nhỏ rồi sao? Nhưng nghĩ lại lại phi bản thân một cái, sói phủ thêm da dê vẫn là sói, chồn tới nhà gà chúc tết, nhưng vẫn không thể thay đổi bản chất tà ác của chúng, cho nên mặt trắng nhỏ vẫn là mặt trắng nhỏ, không phải thứ tốt!
Vừa nghĩ như thế, Dương Dương trong lòng có hơi sợ, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với tên nguy hiểm bên cạnh, Phan Thừa Hi thấy chỉ là lắc đầu.
Phan Thừa Hi mang Dương Dương tới một cửa hàng phụ cận, Dương Dương ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng liền quay đầu đi.
"Cô làm sao vậy?"
"Không mua"
"Tại sao?"
Lần này đến phiên Dương Dương trợn trắng mắt, đó là cửa hàng chuyên doanh GUC¬CI, quần áo bên trong cũng phải hơn một ngàn, loại người nghèo như cô há có thể mua nổi?
"Không có tiền!"
"Tiền tôi trả"
********
"Tại sao?" Khi nói lời này bọn họ đã ra khỏi cửa hàng GUC¬CI, váy trên người Dương Dương cũng đổi thành một chiếc váy màu lam nhạt, lúc này bọn họ đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty.
Phan Thừa Hi nhấp một ngụm Latte, miệng đầy lưu hương, hương vị cà phê thiên nhiên cùng vị sữa đậm đà, đây là hương vị hắn thích nhất. Có người nói, Latte là ưu buồn, vì vậy người thích Latte cũng ưu buồn, bọn họ thích tìm kiếm cái tôi trong cay đắng, pha một ly Latte, hòa tan sự cô độc vào trong hương thơm cà phê, sau đó từ từ uống, pha chính là u buồn, uống xong chính là tịch mịch, trong hương vị vấn vít, mặc cho mình trầm luân trong thế giới của mình.
Tại sao? Thật ra thì hắn cũng muốn biết rõ mình tại sao lại giúp cô, Phan Thừa Hi nhún nhún vai: "Không có vì cái gì cả".
Nếu mỗi chuyện đều muốn hỏi vì sao, vậy chẳng phải là mệt chết rồi?
Dương Dương uống một hớp trà sữa, nghi ngờ nhìn mặt trắng nhỏ, đột nhiên nói một câu kinh người: "Anh yêu tôi?"
"Phốc. . . . . ." Phan Thừa Hi bị lời này làm cho sợ hết hồn, một hớp bị sặc, ho khan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương quắt lại, đưa khăn giấy tới, chẳng lẽ không đúng sao? Lần đầu tiên nhìn thấy liền chú ý tới cô, sau đó lần thứ hai gặp mặt liền ăn đậu hũ của cô, lần thứ ba chính là vừa rồi nói cô là nhà hắn, bây giờ còn mua quần áo đắt tiền như vậy cho cô, hay là hắn đối đãi tất cả phái nữ đều hào phóng như vậy, không biết vì sao ý nghĩ này khiến Dương Dương trong lòng có một tí ti không thoải mái, nhưng chỉ là một tí ti, cho nên Dương Dương không đáng kể.
Phan Thừa Hi cầm lấy khăn giấy, lau miệng, nở nụ cười, Snoopy này thật đúng là rất khá, hắn thừa nhận hắn có chút hảo cảm với cô, nhưng còn chưa tới mức yêu, về phần vì sao có cảm tình chính hắn cũng không rõ, song cảm tình vốn chính là thứ mơ hồ không rõ, nếu có thể nói rõ ràng, vậy thì không phải là tình cảm.
Người này có ý gì? Dương Dương bị cười đến có chút ngượng ngùng, lập tức cầm túi đựng váy cũ lên muốn đi.
"Nếu như tôi nói là đúng thì sao?" Phan Thừa Hi lại hớp một hớp cà phê.
Nghe như thế, Dương Dương lại ngồi xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: "Khụ khụ, Phan tiên sinh đúng không?"
"Phan Thừa Hi, cô có thể gọi tôi là Thừa Hi". Lần này hắn học thông minh rồi, trước khi Dương Dương nói, đặt coffee xuống, cách xa mình ra.
"Vậy xin lỗi, tôi cự tuyệt anh"
"Tại sao?" Trong lòng Phan Thừa Hi có chút bực mình, nhưng vẫn mỉm cười, thuận tiện quan sát cô gái trước mắt này, con mắt to có hồn, cái mũi vểnh cao, cằm nhọn, vóc người ồi lõm, dáng dấp cô gái này rất tốt, nhưng so với những cô gái hắn biết trước kia, nhiều nhất cũng coi như đạt tiêu chuẩn.
"Tôi biết rõ, dáng dấp tôi rất tốt, hơn nữa mọi người cũng nói tôi rất đáng yêu, là cô gái kết hợp giữa lý trí và tình cảm, anh thích tôi là bình thường . . . . . ."
"Hi hi. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nghe vậy, Phan Thừa Hi không nhịn được cười đến mức không có phong độ, chỉ kém việc đập bàn, may là hắn thông minh, trước đã đặt tách cà phê xuống, nếu không bây giờ bị cà phê đổ là chính hắn.
Dương Dương sửng sốt một chút, mặt đen lại tiếp tục nói: "Nhưng tôi lại không thể tiếp nhận anh, sau đây là lý do tôi cự tuyệt anh"
Phan Thừa Hi lau nước mắt, ép mình nhịn cười nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mắt này.
"Đầu tiên, tôi là đồng nghiệp với anh, theo quy định công ty, chúng ta không thể phát triển tình yêu văn phòng"
"Ai nói?"
"Ách?" Không có điều này sao? Công ty bình thường không phải đều cấm nhân viên phát triển tình yêu văn phòng à?
"Tôi ở trong công ty mấy năm, sao tôi lại không phát hiện có quy định này, chẳng lẽ hôm nay vừa mới ban bố hay sao? Chỉ là theo tôi được biết vợ tổng giám đốc chúng ta trước kia chính là thư ký của hắn"
Dương Dương quẫn rồi, kỳ thực quy định này là cô nói bậy, nhưng vẫn lấy tinh thần tiếp tục cự tuyệt: "Tiếp theo là tôi không thích ngày ngày gặp mặt anh nói chuyện yêu đương, như vậy rất dễ dàng sinh ra cảm giác chán nản, hơn nữa tôi là một cô gái truyền thống, tình cảm với tôi là cực kỳ nghiêm túc. . . . . ."
"Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Phan Thừa Hi lại không nhịn được, không biết vì sao a, những lời này nếu đổi thành người khác nói có lẽ không có gì không đúng, có lẽ từ miệng cô ấy nói ra cảm giác cực kỳ khôi hài, lại kết hợp với gương mặt trẻ con của cô, vóc người thục nữ, thì càng khôi hài rồi, nhưng ý thức được người trước mắt đã cắn răng cực kỳ khó chịu, hắn cực kỳ thức thời làm bộ như ho khan.
"Cái này cô không cần lo lắng, chúng ta mặc dù ở cùng một tòa nhà lớn, nhưng mọi người không có ở cùng tầng với nhau, cho nên một ngày muốn gặp được mặt cũng tương đối khó khăn, hơn nữa tôi cũng là người truyền thống, tình cảm cũng rất nghiêm túc".
Dương Dương trên mặt lộ ra ba vạch đen, mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến muốn đập đậu hũ, tên mặt trắng nhỏ này hóa ra là tranh cãi với cô, kháo, ép cô nói thật đúng không, vậy cũng đừng trách cô.
Phan Thừa Hi nhìn Dương Dương dịu dàng cười, thế nhưng nụ cười đó Dương Dương nhìn rất chói mắt, âm trầm mà quỷ dị!
"Thứ ba, anh không phải loại hình tôi thích". Hắn lớn lên trông thế nào không tốt, lại cứ là dạng mặt trắng nhỏ cô phản cảm nhất, đừng nói đến yêu đương, cho dù là bạn bè cô cũng đánh nhừ tử khuôn mặt còn bóng loáng tinh tế hơn cả cô kia!
"Vậy cô thích loại hình như thế nào?"
Ách? ? Dương Dương ngẩn ra mới lên tiếng: "Dù sao không phải loại như anh là được rồi."
"Vậy rốt cuộc là loại hình gì? Cô phải nói rõ, nếu không tôi thế nào chết tâm đây? Chưa từ bỏ ý định tôi sẽ quấn lấy cô, quấn cô thì cô chẳng phải rất phiền sao?"
Tay Dương Dương dưới bàn lặng lẽ nắm lại, "Đầu tiên, hắn phải có tri thức hiểu lễ nghĩa"
"Tôi tốt nghiệp bằng MBA Havard"
Dương Dương ở trong lòng khinh bỉ, Havard rất giỏi à, Trung Quốc không phải cũng có một Havard (Cáp Nhĩ Tân Phật học viện ) sao? Tôn vinh cái bên ngoài, hừ.
"Hắn còn phải có lý tưởng khát vọng". Nói xong lời này, Dương Dương liền muốn cầm miếng đậu hũ đập đầu vào chết luôn, thật ra thì trong lòng cô cũng không có mẫu, tuýp đàn ông như thế nào cô thích, cô chỉ biết cô đặc biệt ghét mặt trắng nhỏ.
"Cô là nói sự nghiệp thành công? Tôi có nhà có xe, cũng coi là sự nghiệp thành công chứ hả?"
Cắt, cô cũng có nhà có xe, chỉ là nhà của cha cô, xe là xe đạp.
"Tiền lương của cô bao nhiêu?" Thấy cô gái trước mắt xem thường, Phan Thừa Hi không thể làm gì khác hơn là hỏi.
"4K." Dương Dương đưa ra ba ngón tay.
"Ách? Bao nhiêu?"
"3K" Lần này Dương Dương đưa bốn ngón.
Mặt Phan Thừa Hi đầy hắc tuyến, Dương Dương cũng ý thức được mình phạm vào sai lầm cấp thấp, mặt quẫn thành đoàn.
"Tiền lương của tôi ít nhất gấp 10 lần cô, ở Bích Lâm Viên có một căn nhà, xe là BMW Z4."
Kháo kháo kháo!! Thật là người so với người thật muốn chết mà, cô sắp hộc máu, tiền lương cô là 4K, hắn nói vậy tiền lương là 4W trở lên, hơn nữa Bích Lâm Viên là khu dân cư nổi danh nhất thành phố S, nơi đó là trời đất của người giàu.
"Xin hỏi chức vụ trong công ty của anh là gì?" Dương Dương hai mắt vô hồn yếu ớt hỏi, trong lòng bồn chồn, cô vừa rồi cự tuyệt hắn, hắn có thể hay không quan báo tư thù đem đuổi việc cô, cô cũng không muốn mới ngày đầu đi làm đã mang cá mực đi về.
"Kỹ Sư"
"Nha" May mắn may mắn, không phải tổng gì đó, vậy sẽ không uy hiếp được công tác của cô, chỉ là làm một kỹ sư có thể mua nhà ở Bích Lâm Viên, hơn nữa còn có kiểu mới nhất "chớ sờ vào tôi" sao? Bỗng nhiên ánh mắt Dương Dương chợt lóe, tiếp đến ý vị sâu xa nhìn Phan Thừa Hi, cô đã nói, mặt trắng nhỏ quả nhiên là mặt trắng nhỏ, không ai bao nuôi có thể làm được sao?
"Khụ khụ, những thứ này mặc dù anh đều phù hợp, nhưng tôi vẫn phải cự tuyệt anh."
"Tại sao?"
Tại sao tại sao, có nhiều tại sao vậy sao không đi mua "mười vạn câu hỏi vì sao" đi? Dương Dương căm giận mà nghĩ đến, "Bởi vì tôi đã có bạn trai".
"Thật?" Phan Thừa Hi hỏi ngược lại, nhìn snoopy này lo lắng không thôi liền biết cô đang nói dối, còn vừa nói vừa chớp mắt, ánh mắt không có nhìn hắn, nói dối không xong còn muốn gạt người?
"Đương nhiên là thật" Dương Dương cúi thấp đầu, uống một hớp trà sữa.
"Vậy anh ta trông thế nào?"
"Ách, cái đó, chính là rất tuấn tú, lại còn rất cường tráng, ách. . . . . ."
"Kẻ cơ bắp?" Khóe miệng Phan Thừa Hi giật giật, cô gái này lừa hắn hả, thật không nghĩ đến Dương Dương vừa nghe đến ba chữ "kẻ cơ bắp" lập tức gật đầu như bằm tỏi, hai mắt sáng chói phóng đại.
"Vậy tôi muốn gặp anh ta, nếu không tôi sao biết có phải cô đang gạt tôi hay không". Phan Thừa Hi chưa từ bỏ ý định, thật ra thì hắn còn chưa thích snoopy trước mắt này tới trình độ đó, chỉ là lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt trong lòng rất không thoải mái, hơn nữa hắn một lòng nhận định cô gái này đang nói dối.
"Tôi. . . . . . Bạn trai tôi đã đi công tác, hai tuần sau mới về"
"Không sao, chờ anh ta về rồi mọi người ra ngoài ăn một bữa"
Dương Dương khóc không ra nước mắt, sớm biết thế nói một năm sau mới về, hai tuần sau cô đi đâu tìm một "kẻ cơ bắp" cho hắn gặp đây?
Nói xong, hai người chia ra về công ty làm, ước hẹn hai tuần sau có thời gian cùng BF (Boy friend) của Dương Dương ra ngoài ăn bữa cơm. Sau đó trong nửa tháng mặt trắng nhỏ thật không có tới quấy rầy cô, chỉ là lời đồn trong công ty bay đầy trời, có người nói bọn họ yêu đương bảy tám năm rồi, Dương Dương giờ trong bụng đang có cốt nhục ba tháng, có người nói Dương Dương là tình nhân bao dưỡng của Phan Thừa Hi, cũng có người nói Dương Dương tới cửa lại bị Phan Thừa Hi cự tuyệt, lời đồn đãi bay đầy trời, Dương Dương trong ánh mắt đầy màu sắc của mọi người vượt qua nửa tháng.
Về phần công việc Dương Dương đều bắt đầu rất nhanh, học không ít kiến thức hữu dụng, chỉ là công việc ổn định, mọi người liền bắt đầu đem trọng điểm chuyển tới chuyện chung thân đại sự của Dương Dương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook