Mặt Trăng Đến Bên Em
-
Chương 15
Lúc Đào Khê lấy nước uống xong, có vài người đến lớp sau, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra vừa xong, trò chuyện thảo luận, chép bài tập, bầu không khí giống như thường ngày.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên cầm sách đi kiểm tra kỷ luật một vòng trong lớp nhưng bản thân lại tham gia đủ các cuộc trò chuyện to nhỏ khác nhau. Cậu ta vừa định xoay người đi sang tuần tra tổ khác thì chạm mặt Đào Khê vừa lấy nước xong, cậu hơi sửng sốt, lập tức cười híp mắt chào hỏi:
“Hi, bạn học Tiểu Đào, chào buổi sáng nhé!”
Lý Tiểu Nguyên nhờ có nhóm chat riêng của con trai được Tất Thành Phi lập ra đặt tên là “Lớp 1 CIA*” nên biết được đại khái drama lúc sáng. Vì muốn bảo vệ danh dự của người bạn mới yếu ớt này, Lý Tiểu Nguyên hạ mệnh lệnh xuống bắt tất cả thành viên trong nhóm phải giữ mồm giữ miệng, nhất là Tất Thành Phi chuyên gia không quản được cái mồm, kiên quyết không được nhắc đến chuyện này trước mặt Đào Khê.
*Central Intelligence Agency: Cơ quan tình báo Trung ương của Hoa Kỳ.
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Nguyên càng toét miệng cười tươi hơn, khát khao nụ cười tươi tắn và lòng tốt của mình có thể xoa dịu được sự buồn rầu trong lòng người bạn đáng thương này.
Kết quả Đào Khê hai tay bưng ly nước, cũng híp mắt cười chào hỏi cậu ta: “Chào buổi sáng, lớp trưởng!”
Sau đó cậu nhẹ nhàng đi ngang qua, đi thẳng xuống chỗ ngồi ở hàng cuối.
Nụ cười rạng rỡ của Lý Tiểu Nguyên cứng lại.
Chẳng lẽ tin tình báo có sai sót? Nhìn thế nào cũng thấy Đào Khê chẳng hồn bay phách lạc như dự đoán.
Ngược lại, hình như còn rất vui?
Tất Thành Phi sao còn chưa tới? Lý Tiểu Nguyên sắp mất kiểm soát ham muốn hóng hớt drama.
Đào Khê về chỗ, thấy Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu đọc sách không khác gì ngày bình thường cả.
Sau khi ngồi xuống, cậu đặt ly nước trong tay lên bàn Lâm Khâm Hòa, hơi nghiêng người sang, ngắm góc nghiêng thần thánh khi Lâm Khâm Hòa đọc sách, nói thêm vài câu cho có: “Nước đầy rồi đó.”
Thật ra cậu cũng chỉ đổ nước sạch đầy trong ly đi rồi lấy đầy thêm một lần nữa thôi.
Lâm Khâm Hòa thờ ơ “Ừ” một tiếng, lật một trang sách tiếp tục đọc.
Dựa theo bình thường, nếu anh đã không để ý đến Đào Khê nữa, Đào Khê sẽ thức thời xoay người đi làm việc của mình. Nhưng thấy mười mấy giây trôi qua cậu vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, anh không nhịn được quay mặt sang, lạnh nhạt nói: “Sao?”
Đúng lúc va phải ánh mắt Đào Khê đang nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp lúng liếng ướt át sáng ngời, giống như ánh sao đêm rải khắp dòng sông trong vắt.
Lâm Khâm Hòa thản nhiên xoay đầu về tiếp tục đọc sách, lại lật thêm một trang nữa.
Đào Khê nhìn trang sách thi đấu anh đang đọc, nói: “Trang vừa rồi cậu đã đọc xong đâu?”
Trừ khi thật sự có phương pháp đọc tốc độ, nếu không cho dù là thiên tài cũng không có cách nào đọc hết một trang nhanh như vậy.
Ngón tay đang tiếp tục lật trang của Lâm Khâm Hòa khựng lại một lát, anh quay đầu nhìn Đào Khê, hơi cau mày, dùng sự mất kiên nhẫn để che giấu, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Đào Khê vừa muốn mở miệng nói nhưng tiếng đọc bài trong lớp đột ngột tăng âm lượng, nhốn nháo ồn ào như chợ sáng sớm, chỉ vì chủ nhiệm lớp vừa đi ngang qua cửa e hèm một cái.
Cậu sợ Lâm Khâm Hòa không nghe thấy được, trong tiếng đọc bài sôi nổi sáng sớm, Đào Khê nghiêng người lại gần Lâm Khâm Hòa, dùng tay phải che nửa miệng, nói nhỏ từng chữ một bên tai anh: “Tôi muốn nói, cảm, cảm ơn cậu!”
Lý Tiểu Nguyên đang đi tuần tra vẫn luôn âm thầm quan sát tình huống ở hàng cuối, con ngươi cậu ta nhất thời chấn động như động đất cấp 8. Bởi vì cậu ta thấy Đào Khê đang môi kề sát tai Lâm Khâm Hòa thì thầm, cần cổ thon dài trắng nõn hơi nhỏm sang, vì muốn giữ cho thân thể thăng bằng nên tay trái tùy ý đặt lên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, mà ngực gần như đã dính sát lên người anh luôn.
Bạn học mới dũng cảm quá!
Lớp bọn họ có ai mà không biết Lâm Khâm Hòa ghét nhất là người khác dựa vào mình quá gần đâu?
Lý Tiểu Nguyên đã tưởng tượng ra trăm kiểu kết cục bi thảm cho Đào Khê, kết quả lại không nhìn thấy được cảnh tượng như dự đoán. Lâm Khâm Hòa chẳng làm gì cả, cứ để mặc Đào Khê môi kề sát tai mình!
Đào Khê không biết mình đang bị người khác quan sát, sau khi nói xong thì ngồi lại ngay ngắn, ngoảnh mặt sang tiếp tục nhìn Lâm Khâm Hòa. Cặp lông mày thanh tú hơi nhướng lên ẩm ướt như sương mai, khóe miệng cong lên rất đẹp, cứ như vừa lén lút trộm được kẹo.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt long lanh của Đào Khê, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngón tay vuốt phẳng trang sách vừa bị mình gấp lại hơi quăn, giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả bình thường: “Không cần.”
Chủ nhiệm lớp đi ngang qua, tiếng đọc sách trong phòng học dần trở nên lác đác, xen lẫn những âm thanh thì thầm to nhỏ.
Đào Khê giơ tay lấy sách giáo khoa Ngữ văn che trước đầu mình, nghiêng mặt nằm bò ra bàn, nghiêm túc nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Bình thường người này đều tranh thủ từng giây từng phút cuối cùng. Nhưng mà cũng nhờ Lâm Khâm Hòa thích đến muộn nên trước đây, Đào Khê mới có cơ hội thi thoảng được thấy anh bị Tất Ngạo Tuyết phạt đọc to tiếng Anh trên màn hình.
“…Hôm nay trên đường không kẹt xe.” Lâm Khâm Hòa khép cuốn sách hoàn toàn không đọc vào, không nhìn Đào Khê.
Đào Khê nằm trên bàn học, ngắm nhìn đường cằm cho dù nhìn từ dưới lên thì vẫn đẹp của Lâm Khâm Hòa. Lúc nói chuyện yết hầu ở cổ họng chuyển động lên xuống, bỗng nhiên cậu nghĩ đến ngày khai giảng gặp được Lâm Khâm Hòa lần đầu tiên trên bục giảng. Khi đó Chu Cường hỏi vì sao anh đến muộn, anh nói trên đường gặp tai nạn xe cộ.
Lúc ấy phải nhịn không cười, bây giờ thì bật cười hẳn ra. Đào Khê cố gắng không để khóe miệng mình nhếch lên, lại hỏi: “Vậy sao cậu biết không phải tôi lấy? Nhỡ đâu lục soát ra được, chẳng phải cậu sẽ khó xử sao?”
Lâm Khâm Hòa lơ đễnh nói: “Cậu ngay cả điện thoại di động còn không có, cần tai nghe để làm gì?”
Sắc mặt Đào Khê hơi lúng túng, nhỏ giọng phản bác: “Rõ ràng tôi vẫn còn bộ lặp mà.”
Lâm Khâm Hòa hơi nhếch miệng, nhét sách vào trong ngăn bàn, tay đụng phải hộp băng mình mang đến. Anh khựng lại, đẩy cái hộp vào sâu bên trong hơn, sau đó nói với Đào Khê: “Đưa tôi.”
Đào Khê ngẩn người ra, mờ mịt hỏi: “Cậu muốn bộ lặp à?”
“…”
Lâm Khâm Hòa cong ngón trỏ gõ lên mặt bàn Đào Khê.
Đào Khê nhanh chóng phản ứng, Lâm Khâm Hòa đang nói đến “tang vật”. Cậu vội vàng thò tay vào trong ngăn bàn, sờ tới sờ lui cũng chạm vào được một cái hộp xinh xắn. Sau đó cậu lấy ra khỏi ngăn bàn học, nhanh nhảu đặt vào trong tay Lâm Khâm Hòa, giống như đặc vụ truyền tin tình báo cơ mật.
Nhưng Lâm Khâm Hòa nhận nó xong thì coi như rác rưởi mà vứt bừa vào trong cặp sách của mình, sau đó lấy một cây bút máy ra nghịch trong tay.
“Cậu định xử lý nó thế nào?” Đào Khê tò mò hỏi, cái tai nghe này chắc là đắt lắm.
“Vứt.” Lâm Khâm Hòa không hề nể tình.
Đào Khê nghĩ cũng chỉ đành vậy thôi. Cậu nhìn ngón tay thon dài của Lâm Khâm Hòa mà ngẩn người, trong đầu nhớ lại hình ảnh Lâm Khâm Hòa chơi dương cầm hôm ấy. Cậu đang nghĩ lần sau mình sẽ thử vẽ lại đôi bàn tay đẹp đẽ này, chợt nghe thấy Lâm Khâm Hòa thấp giọng hỏi:
“Lần này đã hiểu chưa? Không phải tất cả mọi người dành cho cậu chút ơn huệ nhỏ, cậu đều phải báo đáp lại. Cũng đừng vì người khác đối xử tốt hơn với cậu một chút, cậu phải cảm kích đến rơi nước mắt.”
“?”
Đào Khê giật mình, Lâm Khâm Hòa đang dạy bài học kinh nghiệm lần này cho cậu sao?
Cậu mờ mịt một lúc mới nghĩ ra, có thể Lâm Khâm Hòa đang nhắc đến chuyện cậu vì một chai nước suối 12 đồng mà trang trí bảng giúp Giang Hinh Vân. Nếu không vì chuyện này thì cậu cũng sẽ không dính dáng đến rắc rối về sau.
Cậu không hiểu tại sao Lâm Khâm Hòa lại nhớ đến chuyện trang trí bảng đó, chẳng lẽ anh vẫn còn canh cánh trong lòng về những bông hoa cậu vẽ?
Đào Khê dựng sách che đầu mình, nhích gần sang bên bàn Lâm Khâm Hòa một chút xíu, cằm tì lên khuỷu tay, không hề ý thức được mình đã vượt ranh giới. Cậu nghiêng mặt ngước mắt lên nhìn Lâm Khâm Hòa, nghi ngờ hỏi:
“Vậy nếu có rất ít, rất ít người đối xử tốt với tôi, nếu tôi chẳng đáp lại một chút nào thì có phải sau này sẽ không có ai bằng lòng tốt với tôi nữa không?”
Đối với cậu mà nói, ngay cả người làm cha làm mẹ còn không tốt với cậu, trên thế gian này sẽ hoàn toàn không còn bất kỳ ai tốt với cậu một cách vô điều kiện nữa.
Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt Đào Khê, tay hơi dùng sức vặn nắp bút máy, sau đó lại nhanh chóng đóng vào, im lặng một hồi rồi nói: “Cậu chỉ nên dùng lòng tốt của mình báo đáp với người thật sự tốt với cậu.”
Thế gian này không có thứ gì vô duyên vô cớ, cho dù là lòng tốt hay ác ý thì cũng xen lẫn rất nhiều mục đích và suy nghĩ khác.
Đào Khê ngẩn người, cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười khiến hàng mi dài khẽ rung lên.
Lâm Khâm Hòa mím môi, không được tự nhiên hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Sao lại có người vừa trải qua chuyện buổi sáng như vậy xong mà vẫn còn có thể cười hồn nhiên như vậy chứ?
Đào Khê dừng cười, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, vui vẻ nói:
“Bởi vì tôi biết mình phải tốt với ai rồi.”
Cậu nhoẻn miệng cười nhìn Lâm Khâm Hòa. Mà Lâm Khâm Hòa có vẻ lại không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy khỏi bàn, đặt ngang sách giáo khoa Ngữ văn ra, đọc sách mà người cứ ngẩn ra, trong lòng tính toán.
Nhưng khi mở sách giáo khoa Ngữ văn ra chợt xuất hiện ba tờ giấy làm văn trắng trơn cùng một cây bút máy màu đen, ngay sau đó giọng nói như chém đinh chặt sắt nói với cậu:
“Chẳng phải cậu nói muốn tôi nhờ cậu viết gì cũng được sao? Vậy viết một bản kiểm điểm vì chuyện sáng nay đi, tự kiểm điểm lại sai lầm, trước khi tan học buổi tối nộp cho tôi.”
Đào Khê trợn mắt há mồm nhìn ba tờ giấy và cây bút máy trước mặt.
Mặc dù cậu đã đồng ý với Lâm Khâm Hòa nhưng không thể ngờ được, Lâm Khâm Hòa muốn cậu tự viết kiểm điểm.
Hồi còn học cấp 1 và cấp 2, Đào Khê từng viết rất nhiều bản kiểm điểm, vì đánh nhau, vì bùng học, vì chống đối giáo viên, nhiều hơn cả vẫn là nói chuyện trong giờ học…
Sau khi lên cấp 3 thì cậu giả vờ ngoan ngoãn, thành tích tốt được giáo viên khen ngợi, càng không có ai bắt cậu viết kiểm điểm nữa.
Đào Khê cảm thấy hơi xấu hổ, không nhịn được mạnh miệng hỏi: “Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao phải viết kiểm điểm chứ?”
Nhưng Lâm Khâm Hòa thản nhiên nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh nhưng cảm giác ép buộc rất mãnh liệt, rõ ràng có sự bất mãn trước lời chống đối của cậu.
Đào Khê biết điều, bực bội nói: “Được rồi, là tôi sai, tôi viết.”
Cậu cầm cây bút máy lên, cầm vào tay mới nhận ra phía trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ tay của Lâm Khâm Hòa. Cậu nắm chặt cây bút, sau khi đặt tờ giấy đầu tiên cho ngay ngắn, rất trịnh trọng viết lên đó ba chữ “BẢN KIỂM ĐIỂM“.
Còn viết như thế nào, cậu hoàn toàn không rõ lắm. Trước đây hồi cấp hai viết kiểm điểm đều chém gió bừa bãi không hề nghiêm túc tí nào. Nhưng đây là viết cho Lâm Khâm Hòa, vì vậy không đùa được.
Đào Khê khổ não gãi đầu, trong đầu cậu đang điên cuồng vơ vét hết những ý tưởng viết kiểm điểm mà mình từng được thấy trước đây.
Thời điểm cuối giờ tự học buổi tối, Chu Cường bỗng qua lớp tìm Đào Khê, nhẹ giọng nói với cậu: “Đào Khê, em đi với thầy một lát.” Nói xong đi ra khỏi lớp trước.
Đào Khê sửng sốt, trước khi rời chỗ ngồi nhanh chóng đặt bản kiểm điểm lên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, sau đó ra khỏi lớp.
Chu Cường dẫn Đào Khê ra khỏi tòa nhà lớp học, đi đến cạnh một bồn hoa tĩnh lặng, chắc chắn xung quanh không có ai mới bắt đầu nói: “Đào Khê, thầy biết chuyện hồi sáng rồi. Xin lỗi em, thầy thật sự phải nói một câu xin lỗi với em. Thân là chủ nhiệm lớp thầy lại không biết mâu thuẫn trong lớp mình dạy, suýt chút nữa khiến em bị hiểu lầm.”
Chu Cường dùng từ rất cẩn thận, rõ ràng vẫn còn kiêng dè mặt mũi cho mấy nữ sinh kia nhưng giọng ông rất thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến Đào Khê lúng túng.
Đào Khê vẫn bận tâm bản kiểm điểm kia của mình, lắc đầu nói: “Thầy ơi, không cần nói xin lỗi, đây không phải lỗi của thầy.”
Chủ nhiệm lớp có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng kiểm soát được hết tâm tư và dụng ý tốt xấu của từng học sinh trong lớp.
Chu Cường thở dài, giơ tay lên vỗ bả vai Đào Khê một cái, nói: “Cậu bé ngoan, em đến được trường chúng tôi học cũng không dễ dàng gì. Thầy sắp xếp để em ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa vì nghĩ sẽ không có chuyện gì, ấy vậy mà không ngờ suýt chút nữa xảy ra vấn đề. May mà không làm lớn chuyện.”
Nếu như chuyện vừa rồi làm um lên, cho dù Đào Khê có trong sạch thì ồn ào như vậy vẫn rất khó coi, trong lòng Chu Cường vẫn còn sợ hãi.
Đào Khê nhất thời ngẩn ra, hỏi: “Tại sao lúc ấy thầy lại sắp xếp cho em ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa?”
Rõ ràng Lâm Khâm Hòa vô cùng ghét có người ngồi cùng bàn.
Chu Cường hơi dừng lại, giải thích: “Mặc dù mỗi bạn học sinh ở lớp 1 đều rất ưu tú, nhưng bởi vì quá ưu tú, trừ Lâm Khâm Hòa không thể vượt qua ra, rất nhiều người luôn âm thầm so đo tính toán. Dù sao em vừa mới đến, thầy lo em sẽ không hòa nhập được.”
Mặc dù Chu Cường nói rất khéo, nhưng Đào Khê nghe xong vẫn hiểu được.
Lớp 1 trừ Tất Thành Phi trời sinh vô tư ngốc ngếch, phần lớn đều rất hiếu thắng, không chịu thua kém. Cậu là một học sinh đến từ huyện nghèo, cho dù ban đầu học sinh lớp 1 thân thiện dễ dàng chấp nhận cậu, nhưng nếu cậu thể hiện ra sự chênh lệch quá lớn, những người bạn dẫu tốt này vẫn có thể chuyển sang khinh thường, thậm chí là gạt bỏ.
Nhưng Đào Khê vẫn chưa hiểu chuyện này liên quan gì đến việc cậu được xếp ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa. Cậu vẫn còn muốn hỏi, Chu Cường đã lái sang chuyện khác, dài dòng lảm nhảm:
“Cuộc sống và học tập có gì khó khăn nhất định phải nói với thầy. Nhà trường tài trợ tiền cho nên cần dùng thì cứ dùng. Nếu như không đủ có thể viết đơn xin, người tài trợ dự án này rất hào phóng. Thật ra học phí và tiền sinh hoạt của em đều đến từ người tài trợ ngân sách cho nhà trường. Vì vậy em không cần lo lắng về tiền học…”
Đào Khê không nhịn được tò mò hỏi: “Thầy ơi, em có thể biết người tài trợ là ai không?”
Cậu vẫn tưởng hạng mục này là do nhà nước và Nhất Trung Văn Hoa cùng bỏ tiền ra hỗ trợ huyện Thanh Thủy, xem ra vẫn còn người tài trợ cụ thể, tài trợ tất cả chi phí để cậu đến Nhất Trung Văn Hoa.
Đào Khê nhớ lại sau kỳ thi giữa kỳ lớp 10 nửa năm trước, hiệu trưởng Nhất Trung Thanh Thủy bỗng dưng tuyên bố tin học sinh đạt hạng nhất liên thi cuối kỳ sẽ được “du học” đến Nhất Trung Văn Hoa. Từ đó trở đi, cậu bắt đầu bước vào trạng thái học tập như thể chuẩn bị cho kỳ thi Đại học.
Có vẻ như Chu Cường vẫn có chút kiêng kị, tưởng Đào Khê muốn đi cảm ơn trực tiếp ngay nên ôn hòa nói: “Cậu bé ngoan, em chỉ cần tập trung học hành là tốt rồi. Sau này thi đỗ Đại học, đó là cách báo đáp tốt nhất.”
Lúc này trong phòng học lớp 1, học sinh đều đang yên tĩnh tự học, đương nhiên cũng có kiểu người như Tất Thành Phi, trong lòng sốt ruột chỉ chờ đến giờ tan học.
Cậu ta đang uể oải miễn cưỡng đọc cuốn sách trước mặt, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười.
Tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi, bị đè nén rất trầm thấp nhưng Tất Thành Phi tai thính nên vẫn nghe được. Cậu ta quay đầu nhìn ra sau như thấy quỷ, mà hàng sau chỉ có một mình Lâm Khâm Hòa đang cầm mấy tờ giấy viết văn đọc.
“???”
Tất Thành Phi cảm thấy bản thân như thấy quỷ thật. Đào Khê không ở đây, vậy chỉ có thể là Lâm Khâm Hòa cười. Ủa tượng đá Lâm Khâm Hòa biết bật cười từ bao giờ vậy?
Cậu ta nheo mắt cẩn thận quan sát gương mặt Lâm Khâm Hòa, muốn khai quật được từ gương mặt hoàn mỹ này một nụ cười để chứng minh tai mình không nghe nhầm. Thế nhưng mặt mũi Lâm Khâm Hòa vẫn lạnh tanh như thế, chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy viết văn.
Tất Thành Phi không nhịn được nhướn cổ lên muốn xem, tò mò thì thầm hỏi: “Học thần, đọc cái gì mà cười thế? Cho tôi xem với được không?”
Kết quả Lâm Khâm Hòa úp mấy tờ giấy xuống mặt bàn, lạnh lùng phun ra một chữ: “Biến.”
Tất Thành Phi rụt cổ về, ấm ức quay đầu lại.
Cậu ta đang nghĩ có khi mình đến chỗ ba không chỉ cần lấy số khám khoa não mà còn phải đi lấy số khám cả khoa tai nữa.
Sao Lâm Khâm Hòa có thể bật cười ra tiếng được?
Cho dù cậu có đọc tuyển tập truyện tiếu lâm thì người này cũng chẳng cười một chút nào.
Nhất định là do cậu nghe nhầm.
Nhưng trong đầu Tất Thành Phi chợt thoáng nghĩ đến một cảnh tượng, là hồi năm lớp 10. Bình thường cậu hay từ chỗ phòng bảo vệ lấy hết thư từ gửi đến lớp 1 chạy về, đúng như dự đoán hơn một nửa toàn từ huyện Thanh Thủy gửi cho Lâm Khâm Hòa, nhìn một cái là biết thư của con gái viết.
Trong số đó đa phần là của một nữ sinh hay gửi. Tất Thành Phi có ấn tượng rất sâu sắc với nét chữ này, bởi vì mỗi lần cậu đi lấy thư đều sẽ có thư của cô, tháng nào cũng bền lòng vững dạ viết sáu bảy phong thư. Ngày lễ ngày Tết có khi còn nhiều hơn một lá.
Cậu sắp bị cảm động vì nghị lực này rồi, nhưng mà hình như gu thẩm mỹ của cô nữ sinh này không ổn lắm. Cả chữ viết và cách trang trí đẹp đẽ này chẳng theo trào lưu văn bản sao Hỏa* chút nào cả.
*主流火星文: thuật ngữ xuất phát từ Đài Loan, chỉ sự kết hợp của các ký hiệu, ký tự phồn thể, tiếng Nhật, tiếng Hàn hoặc các âm tiếng Hán tách ra, được người trẻ sử dụng phổ biến rộng rãi trên mạng vì ngữ pháp của nó khá lạ. Sau này dạng ngôn ngữ này trở nên phổ biến hơn và thâm nhập vào văn hóa người Hoa, trở thành một phần trong lịch sử chữ viết của Trung Quốc.
Tất Thành Phi vẫn đặt hết thư từ lên bàn cho Lâm Khâm Hòa. Lúc ấy hình như Lâm Khâm Hòa đang đọc một bài văn xuất sắc được điểm tối đa mà Hà Văn Giảo phát cho từ rất lâu trước đây.
Tất Thành Phi không nhịn được cái mồm lại nói đùa: “Học thần, bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ, có phải mỗi lần cậu cố ý đến trễ giờ tiếng Anh của bà cô là muốn cho cô gái nhỏ ở Nhất Trung Thanh Thủy thấy cậu đọc tiếng Anh qua màn hình, sau đó xúc động viết thư tình cho cậu đúng không?”
Đương nhiên cậu ta chỉ nói đùa thôi. Lâm Khâm Hòa tính tình lạnh lùng, thư gửi cho anh chắc chắn sẽ bị vứt hết, không ném thẳng ra thùng rác là vì thái độ đúng mực. Sao có thể đi muộn chỉ vì một người lạ cách xa mình cả nghìn cây số?
Tất Thành Phi cảm thấy Lâm Khâm Hòa sẽ lạnh lùng nói với mình một từ “Biến”, hoặc là lờ thẳng cậu đi luôn.
Ấy vậy mà lúc ấy Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó cất tất cả phong thư bỏ vào trong cặp sách.
Nụ cười thoáng qua rồi biến mất, khiến Tất Thành Phi tưởng mình bị ảo giác.
Tất Thành Phi lại nhớ lúc sáng Lý Tiểu Nguyên chia sẻ drama cho mình, đột nhiên cảm thấy với cương vị là quản trị viên của nhóm CIA, bản thân có phần sơ suất.
Lúc này ở hàng cuối, Lâm Khâm Hòa lật tờ giấy viết văn lên, đọc đoạn văn với nét chữ thanh tú đẹp đẽ vừa được viết xong:
Bản thân nghiêm túc tự kiểm điểm, nghiêm túc quán triệt tư tưởng theo đại biểu ưu tú Lâm Khâm Hòa, giữ vững ba điều không đổi: “Không dao động tin tưởng Lâm Khâm Hòa”, “Không dao động nghe lời Lâm Khâm Hòa”, “Không dao động cố gắng học học tập theo Lâm Khâm Hòa”, không ngừng đuổi theo bám sát đại biểu ưu tú Lâm Khâm Hòa. Yêu cầu có tiêu chuẩn nghiêm ngặt về lời nói và hành động của mình, cụ thể là: “Học cách từ chối”, “Không cần đáp lại những ơn huệ nhỏ”, “Không lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa”, nghiêm túc học tập, cố gắng hăng hái tiến bộ, tranh thủ từng giây từng phút vào được top 50 của kỳ thi giữa kỳ, xứng đáng sứ mệnh vinh quang là bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa!
Người kiểm điểm: Đào Khê.
Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên cầm sách đi kiểm tra kỷ luật một vòng trong lớp nhưng bản thân lại tham gia đủ các cuộc trò chuyện to nhỏ khác nhau. Cậu ta vừa định xoay người đi sang tuần tra tổ khác thì chạm mặt Đào Khê vừa lấy nước xong, cậu hơi sửng sốt, lập tức cười híp mắt chào hỏi:
“Hi, bạn học Tiểu Đào, chào buổi sáng nhé!”
Lý Tiểu Nguyên nhờ có nhóm chat riêng của con trai được Tất Thành Phi lập ra đặt tên là “Lớp 1 CIA*” nên biết được đại khái drama lúc sáng. Vì muốn bảo vệ danh dự của người bạn mới yếu ớt này, Lý Tiểu Nguyên hạ mệnh lệnh xuống bắt tất cả thành viên trong nhóm phải giữ mồm giữ miệng, nhất là Tất Thành Phi chuyên gia không quản được cái mồm, kiên quyết không được nhắc đến chuyện này trước mặt Đào Khê.
*Central Intelligence Agency: Cơ quan tình báo Trung ương của Hoa Kỳ.
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Nguyên càng toét miệng cười tươi hơn, khát khao nụ cười tươi tắn và lòng tốt của mình có thể xoa dịu được sự buồn rầu trong lòng người bạn đáng thương này.
Kết quả Đào Khê hai tay bưng ly nước, cũng híp mắt cười chào hỏi cậu ta: “Chào buổi sáng, lớp trưởng!”
Sau đó cậu nhẹ nhàng đi ngang qua, đi thẳng xuống chỗ ngồi ở hàng cuối.
Nụ cười rạng rỡ của Lý Tiểu Nguyên cứng lại.
Chẳng lẽ tin tình báo có sai sót? Nhìn thế nào cũng thấy Đào Khê chẳng hồn bay phách lạc như dự đoán.
Ngược lại, hình như còn rất vui?
Tất Thành Phi sao còn chưa tới? Lý Tiểu Nguyên sắp mất kiểm soát ham muốn hóng hớt drama.
Đào Khê về chỗ, thấy Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu đọc sách không khác gì ngày bình thường cả.
Sau khi ngồi xuống, cậu đặt ly nước trong tay lên bàn Lâm Khâm Hòa, hơi nghiêng người sang, ngắm góc nghiêng thần thánh khi Lâm Khâm Hòa đọc sách, nói thêm vài câu cho có: “Nước đầy rồi đó.”
Thật ra cậu cũng chỉ đổ nước sạch đầy trong ly đi rồi lấy đầy thêm một lần nữa thôi.
Lâm Khâm Hòa thờ ơ “Ừ” một tiếng, lật một trang sách tiếp tục đọc.
Dựa theo bình thường, nếu anh đã không để ý đến Đào Khê nữa, Đào Khê sẽ thức thời xoay người đi làm việc của mình. Nhưng thấy mười mấy giây trôi qua cậu vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, anh không nhịn được quay mặt sang, lạnh nhạt nói: “Sao?”
Đúng lúc va phải ánh mắt Đào Khê đang nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp lúng liếng ướt át sáng ngời, giống như ánh sao đêm rải khắp dòng sông trong vắt.
Lâm Khâm Hòa thản nhiên xoay đầu về tiếp tục đọc sách, lại lật thêm một trang nữa.
Đào Khê nhìn trang sách thi đấu anh đang đọc, nói: “Trang vừa rồi cậu đã đọc xong đâu?”
Trừ khi thật sự có phương pháp đọc tốc độ, nếu không cho dù là thiên tài cũng không có cách nào đọc hết một trang nhanh như vậy.
Ngón tay đang tiếp tục lật trang của Lâm Khâm Hòa khựng lại một lát, anh quay đầu nhìn Đào Khê, hơi cau mày, dùng sự mất kiên nhẫn để che giấu, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Đào Khê vừa muốn mở miệng nói nhưng tiếng đọc bài trong lớp đột ngột tăng âm lượng, nhốn nháo ồn ào như chợ sáng sớm, chỉ vì chủ nhiệm lớp vừa đi ngang qua cửa e hèm một cái.
Cậu sợ Lâm Khâm Hòa không nghe thấy được, trong tiếng đọc bài sôi nổi sáng sớm, Đào Khê nghiêng người lại gần Lâm Khâm Hòa, dùng tay phải che nửa miệng, nói nhỏ từng chữ một bên tai anh: “Tôi muốn nói, cảm, cảm ơn cậu!”
Lý Tiểu Nguyên đang đi tuần tra vẫn luôn âm thầm quan sát tình huống ở hàng cuối, con ngươi cậu ta nhất thời chấn động như động đất cấp 8. Bởi vì cậu ta thấy Đào Khê đang môi kề sát tai Lâm Khâm Hòa thì thầm, cần cổ thon dài trắng nõn hơi nhỏm sang, vì muốn giữ cho thân thể thăng bằng nên tay trái tùy ý đặt lên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, mà ngực gần như đã dính sát lên người anh luôn.
Bạn học mới dũng cảm quá!
Lớp bọn họ có ai mà không biết Lâm Khâm Hòa ghét nhất là người khác dựa vào mình quá gần đâu?
Lý Tiểu Nguyên đã tưởng tượng ra trăm kiểu kết cục bi thảm cho Đào Khê, kết quả lại không nhìn thấy được cảnh tượng như dự đoán. Lâm Khâm Hòa chẳng làm gì cả, cứ để mặc Đào Khê môi kề sát tai mình!
Đào Khê không biết mình đang bị người khác quan sát, sau khi nói xong thì ngồi lại ngay ngắn, ngoảnh mặt sang tiếp tục nhìn Lâm Khâm Hòa. Cặp lông mày thanh tú hơi nhướng lên ẩm ướt như sương mai, khóe miệng cong lên rất đẹp, cứ như vừa lén lút trộm được kẹo.
Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt long lanh của Đào Khê, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngón tay vuốt phẳng trang sách vừa bị mình gấp lại hơi quăn, giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả bình thường: “Không cần.”
Chủ nhiệm lớp đi ngang qua, tiếng đọc sách trong phòng học dần trở nên lác đác, xen lẫn những âm thanh thì thầm to nhỏ.
Đào Khê giơ tay lấy sách giáo khoa Ngữ văn che trước đầu mình, nghiêng mặt nằm bò ra bàn, nghiêm túc nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: “Sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Bình thường người này đều tranh thủ từng giây từng phút cuối cùng. Nhưng mà cũng nhờ Lâm Khâm Hòa thích đến muộn nên trước đây, Đào Khê mới có cơ hội thi thoảng được thấy anh bị Tất Ngạo Tuyết phạt đọc to tiếng Anh trên màn hình.
“…Hôm nay trên đường không kẹt xe.” Lâm Khâm Hòa khép cuốn sách hoàn toàn không đọc vào, không nhìn Đào Khê.
Đào Khê nằm trên bàn học, ngắm nhìn đường cằm cho dù nhìn từ dưới lên thì vẫn đẹp của Lâm Khâm Hòa. Lúc nói chuyện yết hầu ở cổ họng chuyển động lên xuống, bỗng nhiên cậu nghĩ đến ngày khai giảng gặp được Lâm Khâm Hòa lần đầu tiên trên bục giảng. Khi đó Chu Cường hỏi vì sao anh đến muộn, anh nói trên đường gặp tai nạn xe cộ.
Lúc ấy phải nhịn không cười, bây giờ thì bật cười hẳn ra. Đào Khê cố gắng không để khóe miệng mình nhếch lên, lại hỏi: “Vậy sao cậu biết không phải tôi lấy? Nhỡ đâu lục soát ra được, chẳng phải cậu sẽ khó xử sao?”
Lâm Khâm Hòa lơ đễnh nói: “Cậu ngay cả điện thoại di động còn không có, cần tai nghe để làm gì?”
Sắc mặt Đào Khê hơi lúng túng, nhỏ giọng phản bác: “Rõ ràng tôi vẫn còn bộ lặp mà.”
Lâm Khâm Hòa hơi nhếch miệng, nhét sách vào trong ngăn bàn, tay đụng phải hộp băng mình mang đến. Anh khựng lại, đẩy cái hộp vào sâu bên trong hơn, sau đó nói với Đào Khê: “Đưa tôi.”
Đào Khê ngẩn người ra, mờ mịt hỏi: “Cậu muốn bộ lặp à?”
“…”
Lâm Khâm Hòa cong ngón trỏ gõ lên mặt bàn Đào Khê.
Đào Khê nhanh chóng phản ứng, Lâm Khâm Hòa đang nói đến “tang vật”. Cậu vội vàng thò tay vào trong ngăn bàn, sờ tới sờ lui cũng chạm vào được một cái hộp xinh xắn. Sau đó cậu lấy ra khỏi ngăn bàn học, nhanh nhảu đặt vào trong tay Lâm Khâm Hòa, giống như đặc vụ truyền tin tình báo cơ mật.
Nhưng Lâm Khâm Hòa nhận nó xong thì coi như rác rưởi mà vứt bừa vào trong cặp sách của mình, sau đó lấy một cây bút máy ra nghịch trong tay.
“Cậu định xử lý nó thế nào?” Đào Khê tò mò hỏi, cái tai nghe này chắc là đắt lắm.
“Vứt.” Lâm Khâm Hòa không hề nể tình.
Đào Khê nghĩ cũng chỉ đành vậy thôi. Cậu nhìn ngón tay thon dài của Lâm Khâm Hòa mà ngẩn người, trong đầu nhớ lại hình ảnh Lâm Khâm Hòa chơi dương cầm hôm ấy. Cậu đang nghĩ lần sau mình sẽ thử vẽ lại đôi bàn tay đẹp đẽ này, chợt nghe thấy Lâm Khâm Hòa thấp giọng hỏi:
“Lần này đã hiểu chưa? Không phải tất cả mọi người dành cho cậu chút ơn huệ nhỏ, cậu đều phải báo đáp lại. Cũng đừng vì người khác đối xử tốt hơn với cậu một chút, cậu phải cảm kích đến rơi nước mắt.”
“?”
Đào Khê giật mình, Lâm Khâm Hòa đang dạy bài học kinh nghiệm lần này cho cậu sao?
Cậu mờ mịt một lúc mới nghĩ ra, có thể Lâm Khâm Hòa đang nhắc đến chuyện cậu vì một chai nước suối 12 đồng mà trang trí bảng giúp Giang Hinh Vân. Nếu không vì chuyện này thì cậu cũng sẽ không dính dáng đến rắc rối về sau.
Cậu không hiểu tại sao Lâm Khâm Hòa lại nhớ đến chuyện trang trí bảng đó, chẳng lẽ anh vẫn còn canh cánh trong lòng về những bông hoa cậu vẽ?
Đào Khê dựng sách che đầu mình, nhích gần sang bên bàn Lâm Khâm Hòa một chút xíu, cằm tì lên khuỷu tay, không hề ý thức được mình đã vượt ranh giới. Cậu nghiêng mặt ngước mắt lên nhìn Lâm Khâm Hòa, nghi ngờ hỏi:
“Vậy nếu có rất ít, rất ít người đối xử tốt với tôi, nếu tôi chẳng đáp lại một chút nào thì có phải sau này sẽ không có ai bằng lòng tốt với tôi nữa không?”
Đối với cậu mà nói, ngay cả người làm cha làm mẹ còn không tốt với cậu, trên thế gian này sẽ hoàn toàn không còn bất kỳ ai tốt với cậu một cách vô điều kiện nữa.
Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt Đào Khê, tay hơi dùng sức vặn nắp bút máy, sau đó lại nhanh chóng đóng vào, im lặng một hồi rồi nói: “Cậu chỉ nên dùng lòng tốt của mình báo đáp với người thật sự tốt với cậu.”
Thế gian này không có thứ gì vô duyên vô cớ, cho dù là lòng tốt hay ác ý thì cũng xen lẫn rất nhiều mục đích và suy nghĩ khác.
Đào Khê ngẩn người, cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười khiến hàng mi dài khẽ rung lên.
Lâm Khâm Hòa mím môi, không được tự nhiên hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Sao lại có người vừa trải qua chuyện buổi sáng như vậy xong mà vẫn còn có thể cười hồn nhiên như vậy chứ?
Đào Khê dừng cười, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, vui vẻ nói:
“Bởi vì tôi biết mình phải tốt với ai rồi.”
Cậu nhoẻn miệng cười nhìn Lâm Khâm Hòa. Mà Lâm Khâm Hòa có vẻ lại không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy khỏi bàn, đặt ngang sách giáo khoa Ngữ văn ra, đọc sách mà người cứ ngẩn ra, trong lòng tính toán.
Nhưng khi mở sách giáo khoa Ngữ văn ra chợt xuất hiện ba tờ giấy làm văn trắng trơn cùng một cây bút máy màu đen, ngay sau đó giọng nói như chém đinh chặt sắt nói với cậu:
“Chẳng phải cậu nói muốn tôi nhờ cậu viết gì cũng được sao? Vậy viết một bản kiểm điểm vì chuyện sáng nay đi, tự kiểm điểm lại sai lầm, trước khi tan học buổi tối nộp cho tôi.”
Đào Khê trợn mắt há mồm nhìn ba tờ giấy và cây bút máy trước mặt.
Mặc dù cậu đã đồng ý với Lâm Khâm Hòa nhưng không thể ngờ được, Lâm Khâm Hòa muốn cậu tự viết kiểm điểm.
Hồi còn học cấp 1 và cấp 2, Đào Khê từng viết rất nhiều bản kiểm điểm, vì đánh nhau, vì bùng học, vì chống đối giáo viên, nhiều hơn cả vẫn là nói chuyện trong giờ học…
Sau khi lên cấp 3 thì cậu giả vờ ngoan ngoãn, thành tích tốt được giáo viên khen ngợi, càng không có ai bắt cậu viết kiểm điểm nữa.
Đào Khê cảm thấy hơi xấu hổ, không nhịn được mạnh miệng hỏi: “Tôi đã làm sai điều gì? Tại sao phải viết kiểm điểm chứ?”
Nhưng Lâm Khâm Hòa thản nhiên nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh nhưng cảm giác ép buộc rất mãnh liệt, rõ ràng có sự bất mãn trước lời chống đối của cậu.
Đào Khê biết điều, bực bội nói: “Được rồi, là tôi sai, tôi viết.”
Cậu cầm cây bút máy lên, cầm vào tay mới nhận ra phía trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ tay của Lâm Khâm Hòa. Cậu nắm chặt cây bút, sau khi đặt tờ giấy đầu tiên cho ngay ngắn, rất trịnh trọng viết lên đó ba chữ “BẢN KIỂM ĐIỂM“.
Còn viết như thế nào, cậu hoàn toàn không rõ lắm. Trước đây hồi cấp hai viết kiểm điểm đều chém gió bừa bãi không hề nghiêm túc tí nào. Nhưng đây là viết cho Lâm Khâm Hòa, vì vậy không đùa được.
Đào Khê khổ não gãi đầu, trong đầu cậu đang điên cuồng vơ vét hết những ý tưởng viết kiểm điểm mà mình từng được thấy trước đây.
Thời điểm cuối giờ tự học buổi tối, Chu Cường bỗng qua lớp tìm Đào Khê, nhẹ giọng nói với cậu: “Đào Khê, em đi với thầy một lát.” Nói xong đi ra khỏi lớp trước.
Đào Khê sửng sốt, trước khi rời chỗ ngồi nhanh chóng đặt bản kiểm điểm lên mặt bàn Lâm Khâm Hòa, sau đó ra khỏi lớp.
Chu Cường dẫn Đào Khê ra khỏi tòa nhà lớp học, đi đến cạnh một bồn hoa tĩnh lặng, chắc chắn xung quanh không có ai mới bắt đầu nói: “Đào Khê, thầy biết chuyện hồi sáng rồi. Xin lỗi em, thầy thật sự phải nói một câu xin lỗi với em. Thân là chủ nhiệm lớp thầy lại không biết mâu thuẫn trong lớp mình dạy, suýt chút nữa khiến em bị hiểu lầm.”
Chu Cường dùng từ rất cẩn thận, rõ ràng vẫn còn kiêng dè mặt mũi cho mấy nữ sinh kia nhưng giọng ông rất thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến Đào Khê lúng túng.
Đào Khê vẫn bận tâm bản kiểm điểm kia của mình, lắc đầu nói: “Thầy ơi, không cần nói xin lỗi, đây không phải lỗi của thầy.”
Chủ nhiệm lớp có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng kiểm soát được hết tâm tư và dụng ý tốt xấu của từng học sinh trong lớp.
Chu Cường thở dài, giơ tay lên vỗ bả vai Đào Khê một cái, nói: “Cậu bé ngoan, em đến được trường chúng tôi học cũng không dễ dàng gì. Thầy sắp xếp để em ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa vì nghĩ sẽ không có chuyện gì, ấy vậy mà không ngờ suýt chút nữa xảy ra vấn đề. May mà không làm lớn chuyện.”
Nếu như chuyện vừa rồi làm um lên, cho dù Đào Khê có trong sạch thì ồn ào như vậy vẫn rất khó coi, trong lòng Chu Cường vẫn còn sợ hãi.
Đào Khê nhất thời ngẩn ra, hỏi: “Tại sao lúc ấy thầy lại sắp xếp cho em ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa?”
Rõ ràng Lâm Khâm Hòa vô cùng ghét có người ngồi cùng bàn.
Chu Cường hơi dừng lại, giải thích: “Mặc dù mỗi bạn học sinh ở lớp 1 đều rất ưu tú, nhưng bởi vì quá ưu tú, trừ Lâm Khâm Hòa không thể vượt qua ra, rất nhiều người luôn âm thầm so đo tính toán. Dù sao em vừa mới đến, thầy lo em sẽ không hòa nhập được.”
Mặc dù Chu Cường nói rất khéo, nhưng Đào Khê nghe xong vẫn hiểu được.
Lớp 1 trừ Tất Thành Phi trời sinh vô tư ngốc ngếch, phần lớn đều rất hiếu thắng, không chịu thua kém. Cậu là một học sinh đến từ huyện nghèo, cho dù ban đầu học sinh lớp 1 thân thiện dễ dàng chấp nhận cậu, nhưng nếu cậu thể hiện ra sự chênh lệch quá lớn, những người bạn dẫu tốt này vẫn có thể chuyển sang khinh thường, thậm chí là gạt bỏ.
Nhưng Đào Khê vẫn chưa hiểu chuyện này liên quan gì đến việc cậu được xếp ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa. Cậu vẫn còn muốn hỏi, Chu Cường đã lái sang chuyện khác, dài dòng lảm nhảm:
“Cuộc sống và học tập có gì khó khăn nhất định phải nói với thầy. Nhà trường tài trợ tiền cho nên cần dùng thì cứ dùng. Nếu như không đủ có thể viết đơn xin, người tài trợ dự án này rất hào phóng. Thật ra học phí và tiền sinh hoạt của em đều đến từ người tài trợ ngân sách cho nhà trường. Vì vậy em không cần lo lắng về tiền học…”
Đào Khê không nhịn được tò mò hỏi: “Thầy ơi, em có thể biết người tài trợ là ai không?”
Cậu vẫn tưởng hạng mục này là do nhà nước và Nhất Trung Văn Hoa cùng bỏ tiền ra hỗ trợ huyện Thanh Thủy, xem ra vẫn còn người tài trợ cụ thể, tài trợ tất cả chi phí để cậu đến Nhất Trung Văn Hoa.
Đào Khê nhớ lại sau kỳ thi giữa kỳ lớp 10 nửa năm trước, hiệu trưởng Nhất Trung Thanh Thủy bỗng dưng tuyên bố tin học sinh đạt hạng nhất liên thi cuối kỳ sẽ được “du học” đến Nhất Trung Văn Hoa. Từ đó trở đi, cậu bắt đầu bước vào trạng thái học tập như thể chuẩn bị cho kỳ thi Đại học.
Có vẻ như Chu Cường vẫn có chút kiêng kị, tưởng Đào Khê muốn đi cảm ơn trực tiếp ngay nên ôn hòa nói: “Cậu bé ngoan, em chỉ cần tập trung học hành là tốt rồi. Sau này thi đỗ Đại học, đó là cách báo đáp tốt nhất.”
Lúc này trong phòng học lớp 1, học sinh đều đang yên tĩnh tự học, đương nhiên cũng có kiểu người như Tất Thành Phi, trong lòng sốt ruột chỉ chờ đến giờ tan học.
Cậu ta đang uể oải miễn cưỡng đọc cuốn sách trước mặt, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười.
Tiếng cười cực kỳ ngắn ngủi, bị đè nén rất trầm thấp nhưng Tất Thành Phi tai thính nên vẫn nghe được. Cậu ta quay đầu nhìn ra sau như thấy quỷ, mà hàng sau chỉ có một mình Lâm Khâm Hòa đang cầm mấy tờ giấy viết văn đọc.
“???”
Tất Thành Phi cảm thấy bản thân như thấy quỷ thật. Đào Khê không ở đây, vậy chỉ có thể là Lâm Khâm Hòa cười. Ủa tượng đá Lâm Khâm Hòa biết bật cười từ bao giờ vậy?
Cậu ta nheo mắt cẩn thận quan sát gương mặt Lâm Khâm Hòa, muốn khai quật được từ gương mặt hoàn mỹ này một nụ cười để chứng minh tai mình không nghe nhầm. Thế nhưng mặt mũi Lâm Khâm Hòa vẫn lạnh tanh như thế, chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy viết văn.
Tất Thành Phi không nhịn được nhướn cổ lên muốn xem, tò mò thì thầm hỏi: “Học thần, đọc cái gì mà cười thế? Cho tôi xem với được không?”
Kết quả Lâm Khâm Hòa úp mấy tờ giấy xuống mặt bàn, lạnh lùng phun ra một chữ: “Biến.”
Tất Thành Phi rụt cổ về, ấm ức quay đầu lại.
Cậu ta đang nghĩ có khi mình đến chỗ ba không chỉ cần lấy số khám khoa não mà còn phải đi lấy số khám cả khoa tai nữa.
Sao Lâm Khâm Hòa có thể bật cười ra tiếng được?
Cho dù cậu có đọc tuyển tập truyện tiếu lâm thì người này cũng chẳng cười một chút nào.
Nhất định là do cậu nghe nhầm.
Nhưng trong đầu Tất Thành Phi chợt thoáng nghĩ đến một cảnh tượng, là hồi năm lớp 10. Bình thường cậu hay từ chỗ phòng bảo vệ lấy hết thư từ gửi đến lớp 1 chạy về, đúng như dự đoán hơn một nửa toàn từ huyện Thanh Thủy gửi cho Lâm Khâm Hòa, nhìn một cái là biết thư của con gái viết.
Trong số đó đa phần là của một nữ sinh hay gửi. Tất Thành Phi có ấn tượng rất sâu sắc với nét chữ này, bởi vì mỗi lần cậu đi lấy thư đều sẽ có thư của cô, tháng nào cũng bền lòng vững dạ viết sáu bảy phong thư. Ngày lễ ngày Tết có khi còn nhiều hơn một lá.
Cậu sắp bị cảm động vì nghị lực này rồi, nhưng mà hình như gu thẩm mỹ của cô nữ sinh này không ổn lắm. Cả chữ viết và cách trang trí đẹp đẽ này chẳng theo trào lưu văn bản sao Hỏa* chút nào cả.
*主流火星文: thuật ngữ xuất phát từ Đài Loan, chỉ sự kết hợp của các ký hiệu, ký tự phồn thể, tiếng Nhật, tiếng Hàn hoặc các âm tiếng Hán tách ra, được người trẻ sử dụng phổ biến rộng rãi trên mạng vì ngữ pháp của nó khá lạ. Sau này dạng ngôn ngữ này trở nên phổ biến hơn và thâm nhập vào văn hóa người Hoa, trở thành một phần trong lịch sử chữ viết của Trung Quốc.
Tất Thành Phi vẫn đặt hết thư từ lên bàn cho Lâm Khâm Hòa. Lúc ấy hình như Lâm Khâm Hòa đang đọc một bài văn xuất sắc được điểm tối đa mà Hà Văn Giảo phát cho từ rất lâu trước đây.
Tất Thành Phi không nhịn được cái mồm lại nói đùa: “Học thần, bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ, có phải mỗi lần cậu cố ý đến trễ giờ tiếng Anh của bà cô là muốn cho cô gái nhỏ ở Nhất Trung Thanh Thủy thấy cậu đọc tiếng Anh qua màn hình, sau đó xúc động viết thư tình cho cậu đúng không?”
Đương nhiên cậu ta chỉ nói đùa thôi. Lâm Khâm Hòa tính tình lạnh lùng, thư gửi cho anh chắc chắn sẽ bị vứt hết, không ném thẳng ra thùng rác là vì thái độ đúng mực. Sao có thể đi muộn chỉ vì một người lạ cách xa mình cả nghìn cây số?
Tất Thành Phi cảm thấy Lâm Khâm Hòa sẽ lạnh lùng nói với mình một từ “Biến”, hoặc là lờ thẳng cậu đi luôn.
Ấy vậy mà lúc ấy Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó cất tất cả phong thư bỏ vào trong cặp sách.
Nụ cười thoáng qua rồi biến mất, khiến Tất Thành Phi tưởng mình bị ảo giác.
Tất Thành Phi lại nhớ lúc sáng Lý Tiểu Nguyên chia sẻ drama cho mình, đột nhiên cảm thấy với cương vị là quản trị viên của nhóm CIA, bản thân có phần sơ suất.
Lúc này ở hàng cuối, Lâm Khâm Hòa lật tờ giấy viết văn lên, đọc đoạn văn với nét chữ thanh tú đẹp đẽ vừa được viết xong:
Bản thân nghiêm túc tự kiểm điểm, nghiêm túc quán triệt tư tưởng theo đại biểu ưu tú Lâm Khâm Hòa, giữ vững ba điều không đổi: “Không dao động tin tưởng Lâm Khâm Hòa”, “Không dao động nghe lời Lâm Khâm Hòa”, “Không dao động cố gắng học học tập theo Lâm Khâm Hòa”, không ngừng đuổi theo bám sát đại biểu ưu tú Lâm Khâm Hòa. Yêu cầu có tiêu chuẩn nghiêm ngặt về lời nói và hành động của mình, cụ thể là: “Học cách từ chối”, “Không cần đáp lại những ơn huệ nhỏ”, “Không lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa”, nghiêm túc học tập, cố gắng hăng hái tiến bộ, tranh thủ từng giây từng phút vào được top 50 của kỳ thi giữa kỳ, xứng đáng sứ mệnh vinh quang là bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa!
Người kiểm điểm: Đào Khê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook