Mặt Trăng Đến Bên Em
-
Chương 11
Dương Đa Lạc đeo cặp sách đứng chờ ở cổng trường, tài xế nhà họ Lâm đến đón cậu và Lâm Khâm Hòa đã tới được một lúc rồi nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn chưa ra.
Khoảng chừng đợi vài ba phút, Dương Đa Lạc mới thấy Lâm Khâm Hòa đến.
“Anh Khâm Hòa, anh về lớp làm gì thế? Vừa rồi trưởng câu lạc bộ vẫn còn muốn tìm anh chơi đàn tiếp.” Dương Đa Lạc đi theo Lâm Khâm Hòa về phía bãi đậu xe.
“Để quên đồ ở lớp.” Lâm Khâm Hòa nói.
“Thứ gì mà quan trọng thế?” Dương Đa Lạc hỏi theo bản năng, cậu ta nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Khâm Hòa là biết anh cũng không muốn trả lời mình.
Dù sao bọn họ lớn lên cùng nhau cho nên quá hiểu nhau. Ấy vậy nhưng dù tình cảm giữa cậu và Lâm Khâm Hòa rất tốt thì anh vẫn rất kiệm lời. Từ trước đến giờ cậu có hỏi han thế nào cũng không thể hỏi được.
Hai người ngồi xe trở về biệt thự nhà họ Lâm. Một người phụ nữ mảnh khảnh mặc váy đầm màu đen đứng chờ sẵn ở cửa. Cô để kiểu tóc đen ngắn ngang vai, sau khi thấy hai người xuống xe thì lộ ra nụ cười thờ ơ.
“Mẹ La!” Dương Đa Lạc nhào qua ôm La Chinh Âm, giọng nói ngọt xớt.
La Chinh Âm là mẹ Lâm Khâm Hòa, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở thành phố Văn Hoa. Cô gọi một tiếng “Lạc Lạc”, cười ôm Dương Đa Lạc một cái, sau đó nhìn sang con trai mình, hỏi: “Khâm Hòa, sao nay hai đứa tan học muộn vậy?”
“Có chút việc nên về muộn.” Lâm Khâm Hòa xách cặp của mình lẫn của Dương Đa Lạc, thay giày đi vào trong nhà.
La Chinh Âm khẽ thở dài. Đứa con trai này của cô ngoại trừ tài năng chơi dương cầm giỏi giống mình ra thì tính cách càng giống ba nó hơn, lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt hời hợt với người khác, cho dù đối mặt với người thân ruột thịt cũng không nhiệt tình vui vẻ gì hơn.
Cô không hỏi kĩ, nói: “Đi ăn cơm trước đã.”
Các món ăn trên bàn ăn rất phong phú, đương nhiên là do bảo mẫu trong nhà nấu, từ trước đến giờ La Chinh Âm luôn trân trọng đôi bàn tay mình.
Sau khi ba người ngồi xuống, Dương Đa Lạc vừa ăn cơm vừa mặt mày hớn hở trò chuyện ở trường cùng La Chinh Âm. La Chinh Âm cười đáp lại vài câu, còn Lâm Khâm Hòa lúc ăn cơm gần như không biết nói chuyện.
Thật ra ở gia đình nhà họ Lâm, lúc ăn cơm đúng là không được nói chuyện. Ông nội Lâm Khâm Hòa là Lâm Duy Lương, từng là thư ký Thành ủy thành phố Văn Hoa. Tính cách ông lão bảo thủ, gia phong rất nghiêm ngặt. Con trai cả Lâm Trạch Thu hiện đang đảm nhiệm vị trí bí thư Tỉnh ủy, con trai thứ Lâm Trạch Thực gây dựng tập đoàn Thụy Trạch, chủ yếu xử lý địa ốc.
Lâm Trạch Thực là chồng La Chinh Âm, nhưng anh ta bận công việc ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
“Lạc Lạc, bây giờ con vào lớp 1 rồi, có ngồi bên cạnh Khâm Hòa không?” La Chinh Âm hỏi.
Từ hồi đi nhà trẻ đến khi vào cấp hai, Dương Đa Lạc đều học cùng một lớp với Lâm Khâm Hòa. Nhưng Nhất Trung Văn Hoa căn cứ vào thứ hạng thành tích nên sau khi chia lớp, hai người không học cùng nhau nữa. Một năm trước, Dương Đa Lạc cố gắng hết sức học tập, Lâm Khâm Hòa cũng dạy kèm không ít, cuối cùng năm lớp 11 cũng trở thành bạn cùng lớp với nhau được.
Từ sau khi thành tích thi cuối kỳ năm ngoái được công bố, Dương Đa Lạc vẫn luôn nhắc đến chuyện muốn ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa sau khi khai giảng.
Dương Đa Lạc trề môi, nhìn sang bên Lâm Khâm Hòa, dùng giọng điệu oán trách lẫn làm nũng nói với La Chinh Âm: “Mẹ La, anh Khâm Hòa có bạn cùng bàn khác rồi.”
La Chinh Âm có phần kinh ngạc. Cô biết Lâm Khâm Hòa vẫn không có bạn cùng bàn là vì anh không thích tiếp xúc tay chân gần gũi với người khác. Cho dù cô là mẹ ruột nhưng từ trước đến giờ, hai người vẫn không hề thân mật giống như cô với Dương Đa Lạc.
“Là bạn cũ à?” La Chinh Âm không nghĩ ra được ngoại trừ Dương Đa Lạc ra vẫn còn ai có thể khiến cho Lâm Khâm Hòa đồng ý việc ngồi cạnh.
Dương Đa Lạc cướp lời: “Không phải, chẳng phải mẹ và chú Lâm tài trợ lớp phát sóng trực tiếp từ xa cho huyện Thanh Thủy sao? Bây giờ hạng nhất huyện Thanh Thủy đến lớp bọn con, chủ nhiệm lớp cho bạn mới ngồi cạnh anh Khâm Hòa.”
La Chinh Âm khẽ run, lớp phát sóng trực tiếp từ xa ở huyện Thanh Thủy trừ chính phủ ra thì đúng là nhà họ Lâm có tham gia tài trợ, nhưng mà chi tiết cụ thể cô cũng không tìm hiểu.
Cô biết Dương Đa Lạc muốn ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa, nói: “Chẳng phải lớp hai đứa được tự do chọn bạn cùng bàn sao? Lần sau đổi chỗ ấy, Lạc Lạc con đổi chỗ cho bạn mới là được rồi.”
Lâm Khâm Hòa vẫn luôn không lên tiếng bỗng nói: “Không cần.”
La Chinh Âm và Dương Đa Lạc đồng thời sửng sốt.
Dương Đa Lạc có chút tức giận, buồn buồn nói: “Anh không cảm thấy Đào Khê có hơi không thích em sao? Em hi vọng anh và cậu ta sẽ không trở thành bạn.”
Cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng địch ý của Đào Khê đối với mình. Mặc dù cậu không biết tại sao nhưng từ trước đến giờ, cậu cũng sẽ không thích những người không thích mình, thậm chí phải ghét hơn thì trong lòng mới cảm thấy cân bằng. Trong tiềm thức của cậu đúng là có sự phòng bị vô hình đối với Đào Khê.
Lâm Khâm Hòa là bạn bè tốt nhất của cậu. Nếu trở thành bạn với Đào Khê, cậu có cảm giác mình bị phản bội.
La Chinh Âm đoán được Đào Khê chắc là bạn cùng bàn với Lâm Khâm Hòa, nhưng mâu thuẫn của trẻ con cô cũng không tiện xen vào, vì vậy không lên tiếng.
Lâm Khâm Hòa đặt đũa xuống, giọng nói rất lạnh lùng: “Lạc Lạc, không phải ai cũng muốn làm theo ý mình như cậu.”
Bầu không khí trong phòng ăn trở nên ngưng trệ trong chớp mắt.
La Chinh Âm rất ít khi nghe thấy Lâm Khâm Hòa nặng lời với Dương Đa Lạc như vậy. Từ trước đến giờ cô luôn coi Dương Đa Lạc như con mình mà thương yêu, sự nuông chiều dành cho Dương Đa Lạc cũng âm thầm thay đổi giống như dành cho Lâm Khâm Hòa.
Cô không thể làm gì khác ngoài hòa hoãn bầu không khí, nói: “Không nói chuyện này nữa. Lạc Lạc, trò chơi lần trước con bảo mẹ đã mua giúp con, được cài sẵn trong máy game rồi đó. Lát nữa chơi cùng Khâm Hòa đi!”
Trong nhà có một phòng chuyên dùng để giải trí tiêu khiển, có thể xem phim lẫn chơi game. Năm ngoái vì sinh nhật Dương Đa Lạc mà còn lắp thêm thiết bị trò chơi VR* rất đầy đủ, mặc dù Dương Đa Lạc chơi vài lần đã nhanh chán.
*Vitual reality: Công nghệ thực tế ảo
“Con không muốn chơi lắm. Mẹ La, con đi ngủ trưa đây.” Dương Đa Lạc đặt đũa xuống rời khỏi phòng ăn, rõ ràng vẫn còn đang bực bội.
Nhưng La Chinh Âm không quá lo lắng. Thằng bé này tính khí nhanh giận cũng nhanh hết giận, dỗ vài câu là ổn thôi.
Lâm Khâm Hòa cũng đứng lên lại bị La Chinh Âm gọi lại: “Khâm Hòa, nói chuyện với mẹ đã.”
La Chinh Âm rất ít khi xưng mẹ trước mặt Lâm Khâm Hòa. Nếu đã nói vậy thì có phần mang ý khẩn cầu.
Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn mẹ mình, không từ chối: “Được.”
Mẹ con hai người đi lên phòng tranh trên tầng hai. Căn phòng này rất lớn, không có bất kỳ một họa cụ nào cả nhưng trên tường treo rất nhiều tranh, rõ ràng phần lớn đều được vẽ bởi một người.
La Chinh Âm bưng ly cà phê, đi đến trước một bức tranh, ngắm nhìn một lúc thì cười nói: “Hôm nay nghe Lạc Lạc nhắc đến huyện Thanh Thủy, chợt nghĩ đến bức tranh này. Không biết cảnh thật có đẹp như trong tranh không?”
Đó là một bức tranh sơn dầu. Trong tranh là một con suối trong vắt quanh co uốn lượn trong thung lũng, hoa đào bên bờ suối như mây như gấm. Hoa đào trên suối trôi theo dòng chảy, giữa sườn núi xuất hiện căn nhà nông ngói đen tường trắng đang có khói bếp lượn lờ bay lên. Cả bức tranh yên tĩnh trầm lặng, dưới góc phải tranh có ký một chữ “Tuệ” nho nhỏ.
“Mẹ có thể đi xem thử.” Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt nói. Anh cũng nhìn bức tranh kia, tựa như muốn xuyên thấu bức tranh để nhìn sự vật khác.
La Chinh Âm khẽ thở dài, vẻ mặt có hơi ảm đạm, đi mấy bước xem những bức tranh khác, nhắc đến chuyện quan trọng: “Ba Lạc Lạc mới về gần đây, vì vậy tính tình Lạc Lạc không tốt. Nó vẫn còn trẻ con, chưa thành thục trưởng thành như con. Con đừng chọc giận nó.”
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Chú Dương về được mấy ngày rồi?”
La Chinh Âm nhíu mày lại, có vẻ không muốn nhắc đến người này, lạnh nhạt nói: “Hai ba ngày rồi, cho nên mẹ mới đưa Lạc Lạc về. Cha con bọn họ cứ gặp mặt là ồn ào, còn huyên náo khiến nhà chú Phương cũng không được yên ổn.”
Từ nhỏ Dương Đa Lạc lớn lên ở nhà ông ngoại Phương Tổ Thanh và nhà La Chinh Âm. Ba cậu ta Dương Tranh Minh kinh doanh thiết bị y tế, năm xưa bận bịu sự nghiệp nên gần như không quan tâm đến Dương Đa Lạc. Mấy năm gần đây đột nhiên lại muốn cải thiện quan hệ tốt với con trai nên thường qua nhà ông ngoại Dương Đa Lạc. Chỉ có nhà La Chinh Âm là hắn chưa bao giờ dám tới.
“Con không biết, lần trước Dương Tranh Minh dẫn theo cả người tình về, ngoại hình và… Ầy, dù sao bị Lạc Lạc chứng kiến, Lạc Lạc tức giận lâu lắm.”
Trong mắt La Chinh Âm xẹt qua sự chán ghét, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Lâm Khâm Hòa biết mẹ vẫn chưa nói xong. Sau khi Phương Tuệ chết, Dương Tranh Minh suy sụp tinh thần ngây ngẩn hai năm, sau khi bị Phương Tổ Thanh mắng một trận thì thức tỉnh trở lại với công việc. Mặc dù đã nhiều năm không kết hôn nhưng những năm gần đây có rất nhiều người tình, ai cũng mang bóng dáng của Phương Tuệ.
Dù sao cũng là chuyện của bề trên, Lâm Khâm Hòa khó mà nói được gì.
La Chinh Âm cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Cô đi đến trước một bức tranh thiếu nhi, sau khi nhìn thì bật cười: “Lúc bé con với Lạc Lạc đều từng học vẽ, tiếc là con chẳng kiên nhẫn gì cả. Lạc Lạc muốn học nhưng khả năng hội họa có hạn, cuối cùng từ bỏ. Riêng điểm này thằng bé chẳng giống mẹ nó chút nào.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng La Chinh Âm trở nên trầm thấp, ánh mắt cũng thả hồn xa xăm.
Lâm Khâm Hòa nhìn bức tranh Dương Đa Lạc vẽ lúc tám tuổi. Trên bức tranh là một đứa bé dắt tay ba mẹ, người mẹ có mái tóc đen dài, trên tay cầm bút vẽ, ba người bọn họ mặt mũi vui vẻ hạnh phúc.
Anh lại đi đến trước bức tranh vẽ dòng chảy hoa đào, ngắm tranh nói: “Không phải ai cũng mang bóng dáng dì ấy, con không phải, Lạc Lạc cũng không.”
Giống như căn biệt thự này. Nếu không phải anh bị dị ứng phấn hoa, trong vườn hoa nhất định sẽ trồng đầy hoa hồng trắng mà người phụ nữ kia thích nhất.
La Chinh Âm ngẩn ngơ, rất lâu không nói gì.
Buổi chiều Đào Khê ra khỏi cổng trường. Cậu vào một hiệu sách ở gần trường, định mua thêm băng luyện nghe tiếng Anh, bởi vì Lâm Khâm Hòa bảo cậu về phải luyện tập thêm.
Đào Khê có một bộ lặp* từng mua năm lớp 7, phím ấn không còn linh hoạt nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.
Nhưng cậu tìm một vòng cả hiệu sách cũng không tìm được băng luyện nghe, vì vậy ông chủ có qua hỏi cậu: “Bạn học sinh, cháu cần tìm bảo bối gì?”
“Cháu muốn mua băng luyện nghe tiếng Anh của cấp ba.” Đào Khê nói.
Chủ hiệu sách là một chú trung niên ngoài bốn mươi, đi dép nhựa, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bây giờ làm gì còn ai dùng băng từ để luyện nghe tiếng Anh chứ?”
Đào Khê sửng sốt, không dùng băng thì dùng gì?
Ông chủ liếc nhìn đồng phục học sinh trên người Đào Khê, nói: “Nhất Trung Văn Hoa các cháu đâu có cấm dùng thiết bị điện tử đâu? Chúng nó giờ toàn dùng điện thoại với máy tính bảng thôi, lúc nào cũng có thể nghe được, cầm theo băng giờ không còn tiện nữa.”
Ông vừa nói vừa rút một cuốn sách luyện nghe từ trên giá xuống, chỉ tay cho Đào Khê xem: “Mua sách, bên trong sẽ cung cấp cho cháu một liên kết tải xuống và mã QR của tệp âm thanh. Cháu có thể tải xuống bằng cách quét nó bằng điện thoại di động của mình.”
Đào Khê nhớ đến Lâm Khâm Hòa thường xuyên đeo tai nghe không dây, tay chân hơi luống cuống nói: “Vâng, cháu đi xem tài liệu tham khảo khác vậy.”
Cậu vừa định xoay người đi lại bị ông chủ kéo lại: “Ê cháu chờ đã. Để chú vào kho tìm thử, có khi vẫn còn băng tồn kho ở trong đó.”
Ông chủ tìm mãi cuối cùng cũng tìm được băng ghi âm và những cuốn sách bán không hết cách đây vài năm, vỗ lên sách phủi cho bớt bụi, cười ha hả nói: “Thật ra chú cũng cảm thấy nghe băng tốt hơn, học sinh bây giờ cứ sờ vào điện thoại là mất kiểm soát chơi game chát chít, ai mà biết đang nghe tiếng Anh hay là nghe ca nhạc chứ.”
Đào Khê gật đầu, đang định móc tiền ra mua nhưng ông chủ khua tay nói: “Cho cháu, vốn cũng định bỏ rồi.”
Đào Khê không hề muốn nhận không từ người khác. Hai người đùn đẩy mấy phen, cuối cùng Đào Khê mua thêm vài cuốn sách tham khảo khác từ hiệu sách mới dám nhận băng và sách luyện nghe về.
Lúc cậu về, phòng ký túc không có ai. Cậu lấy ra bộ lặp kiểu cũ, lúc ấy để mua được thứ này cậu đã phải tích góp tiền ăn sáng rất lâu, sau khi mua được thì cẩn thận dán giấy lên đằng sau ghi tên mình lên, sợ bị người ta lấy mất. Trừ đồng hồ điện tử ra thì đây chính là thiết bị điện tử duy nhất mà cậu có.
Nhấn nút mở máy chừng mấy lần bộ lặp mới chậm rãi hoạt động, cậu bỏ cuộn băng mới mua vào, cắm dây tai nghe hỏng một bên, nghe thấy được âm thanh phát ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi luyện nghe tiếng Anh một tiếng, Đào Khê dựa vào trọng điểm mà Lâm Khâm Hòa vạch ra buổi sáng, làm những câu hỏi có độ khó tương đối trong sách tham khảo mới mua. Những câu nào không hiểu lắm thì khoanh vào, sau đó gấp trang sách đánh dấu, chờ đến giờ nghỉ trưa hỏi Lâm Khâm Hòa.
Vừa nghĩ đến giờ nghỉ trưa ngày mai Lâm Khâm Hòa sẽ dạy kèm cho cậu, Đào Khê không nhịn được gục xuống bàn cười khúc khích. Rõ ràng trong phòng không có ai nhưng vẫn như sợ bị người ta nghe thấy được.
Giống như khi cậu còn bé, Quách Bình lên thị trấn thi thoảng sẽ mang kẹo mút về cho Đào Lạc. Có lúc cậu cũng được chia cho một cái, nhưng từ trước đến giờ cậu không hề nhận được là bóc ra ăn luôn như Đào Lạc. Cậu luôn giấu trong túi áo rất lâu, thi thoảng lại lặng lẽ lấy ra ngắm một tí ngửi một tí, sợ bị Đào Lạc thấy là đòi. Đến khi kẹo dính vào bao bì giấy đến mức không xé nổi thì mới dám ăn.
Trừ buổi tối ra ngoài mua tạm một chiếc bánh hành* để ăn ra, cả buổi chiều và tối Đào Khê đều ở trong phòng học tập. Trước khi đi ngủ còn đeo tai nghe hỏng một bên nghe đi nghe lại 9 bảng 15 xu**.
**Nội dung bài thi nghe tuyển sinh vào Đại học (chi tiết hơn mình sẽ để cuối chương)
Vốn tưởng rằng học cả một ngày thì đêm ngủ sẽ không mơ mộng trằn trọc, ấy vậy mà ban đêm cậu vẫn nằm mơ, mơ thấy ban ngày cậu ngồi trong lớp quan sát Lâm Khâm Hòa chấm bài thi giúp mình ở bên cạnh. Bỗng nhiên điện thoại của Lâm Khâm Hòa rung lên, anh nhận điện thoại rồi nói: “Được, con và Đào Khê sẽ về ngay.”
Sau đó bọn họ cùng ngồi xe buýt về nhà, chiếc xe đi rất lâu. Đào Khê cứ nghĩ sao mãi còn chưa đến, cuối cùng xe cũng dừng lại. Cậu và Lâm Khâm Hòa xuống xe nhìn, hóa ra không phải đến nhà Lâm Khâm Hòa mà là bờ sông Thanh Thủy ở Đào Khê Loan.
Mùa xuân hoa đào nở đầy khe núi, cánh hoa rụng trên dòng suối rất nhiều, trên cành hoa có chim vàng anh đang hót.
Cậu mời Lâm Khâm Hòa đến nhà mình giữa sườn núi nhưng Lâm Khâm Hòa cau mày nói: “Tôi không thích nơi này.” Sau đó bèn xoay người bỏ đi.
Cậu cố gắng đuổi theo phía sau, hô to sẽ chặt hết cây đào đi nhưng đờ đẫn đuổi mãi vẫn chẳng thể theo kịp.
Sau khi tỉnh lại, Đào Khê cảm thấy mình như vừa chạy 200 mét, uống liền mấy ngụm nước.
Khoảng chừng đợi vài ba phút, Dương Đa Lạc mới thấy Lâm Khâm Hòa đến.
“Anh Khâm Hòa, anh về lớp làm gì thế? Vừa rồi trưởng câu lạc bộ vẫn còn muốn tìm anh chơi đàn tiếp.” Dương Đa Lạc đi theo Lâm Khâm Hòa về phía bãi đậu xe.
“Để quên đồ ở lớp.” Lâm Khâm Hòa nói.
“Thứ gì mà quan trọng thế?” Dương Đa Lạc hỏi theo bản năng, cậu ta nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Khâm Hòa là biết anh cũng không muốn trả lời mình.
Dù sao bọn họ lớn lên cùng nhau cho nên quá hiểu nhau. Ấy vậy nhưng dù tình cảm giữa cậu và Lâm Khâm Hòa rất tốt thì anh vẫn rất kiệm lời. Từ trước đến giờ cậu có hỏi han thế nào cũng không thể hỏi được.
Hai người ngồi xe trở về biệt thự nhà họ Lâm. Một người phụ nữ mảnh khảnh mặc váy đầm màu đen đứng chờ sẵn ở cửa. Cô để kiểu tóc đen ngắn ngang vai, sau khi thấy hai người xuống xe thì lộ ra nụ cười thờ ơ.
“Mẹ La!” Dương Đa Lạc nhào qua ôm La Chinh Âm, giọng nói ngọt xớt.
La Chinh Âm là mẹ Lâm Khâm Hòa, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở thành phố Văn Hoa. Cô gọi một tiếng “Lạc Lạc”, cười ôm Dương Đa Lạc một cái, sau đó nhìn sang con trai mình, hỏi: “Khâm Hòa, sao nay hai đứa tan học muộn vậy?”
“Có chút việc nên về muộn.” Lâm Khâm Hòa xách cặp của mình lẫn của Dương Đa Lạc, thay giày đi vào trong nhà.
La Chinh Âm khẽ thở dài. Đứa con trai này của cô ngoại trừ tài năng chơi dương cầm giỏi giống mình ra thì tính cách càng giống ba nó hơn, lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt hời hợt với người khác, cho dù đối mặt với người thân ruột thịt cũng không nhiệt tình vui vẻ gì hơn.
Cô không hỏi kĩ, nói: “Đi ăn cơm trước đã.”
Các món ăn trên bàn ăn rất phong phú, đương nhiên là do bảo mẫu trong nhà nấu, từ trước đến giờ La Chinh Âm luôn trân trọng đôi bàn tay mình.
Sau khi ba người ngồi xuống, Dương Đa Lạc vừa ăn cơm vừa mặt mày hớn hở trò chuyện ở trường cùng La Chinh Âm. La Chinh Âm cười đáp lại vài câu, còn Lâm Khâm Hòa lúc ăn cơm gần như không biết nói chuyện.
Thật ra ở gia đình nhà họ Lâm, lúc ăn cơm đúng là không được nói chuyện. Ông nội Lâm Khâm Hòa là Lâm Duy Lương, từng là thư ký Thành ủy thành phố Văn Hoa. Tính cách ông lão bảo thủ, gia phong rất nghiêm ngặt. Con trai cả Lâm Trạch Thu hiện đang đảm nhiệm vị trí bí thư Tỉnh ủy, con trai thứ Lâm Trạch Thực gây dựng tập đoàn Thụy Trạch, chủ yếu xử lý địa ốc.
Lâm Trạch Thực là chồng La Chinh Âm, nhưng anh ta bận công việc ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
“Lạc Lạc, bây giờ con vào lớp 1 rồi, có ngồi bên cạnh Khâm Hòa không?” La Chinh Âm hỏi.
Từ hồi đi nhà trẻ đến khi vào cấp hai, Dương Đa Lạc đều học cùng một lớp với Lâm Khâm Hòa. Nhưng Nhất Trung Văn Hoa căn cứ vào thứ hạng thành tích nên sau khi chia lớp, hai người không học cùng nhau nữa. Một năm trước, Dương Đa Lạc cố gắng hết sức học tập, Lâm Khâm Hòa cũng dạy kèm không ít, cuối cùng năm lớp 11 cũng trở thành bạn cùng lớp với nhau được.
Từ sau khi thành tích thi cuối kỳ năm ngoái được công bố, Dương Đa Lạc vẫn luôn nhắc đến chuyện muốn ngồi cùng bàn với Lâm Khâm Hòa sau khi khai giảng.
Dương Đa Lạc trề môi, nhìn sang bên Lâm Khâm Hòa, dùng giọng điệu oán trách lẫn làm nũng nói với La Chinh Âm: “Mẹ La, anh Khâm Hòa có bạn cùng bàn khác rồi.”
La Chinh Âm có phần kinh ngạc. Cô biết Lâm Khâm Hòa vẫn không có bạn cùng bàn là vì anh không thích tiếp xúc tay chân gần gũi với người khác. Cho dù cô là mẹ ruột nhưng từ trước đến giờ, hai người vẫn không hề thân mật giống như cô với Dương Đa Lạc.
“Là bạn cũ à?” La Chinh Âm không nghĩ ra được ngoại trừ Dương Đa Lạc ra vẫn còn ai có thể khiến cho Lâm Khâm Hòa đồng ý việc ngồi cạnh.
Dương Đa Lạc cướp lời: “Không phải, chẳng phải mẹ và chú Lâm tài trợ lớp phát sóng trực tiếp từ xa cho huyện Thanh Thủy sao? Bây giờ hạng nhất huyện Thanh Thủy đến lớp bọn con, chủ nhiệm lớp cho bạn mới ngồi cạnh anh Khâm Hòa.”
La Chinh Âm khẽ run, lớp phát sóng trực tiếp từ xa ở huyện Thanh Thủy trừ chính phủ ra thì đúng là nhà họ Lâm có tham gia tài trợ, nhưng mà chi tiết cụ thể cô cũng không tìm hiểu.
Cô biết Dương Đa Lạc muốn ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa, nói: “Chẳng phải lớp hai đứa được tự do chọn bạn cùng bàn sao? Lần sau đổi chỗ ấy, Lạc Lạc con đổi chỗ cho bạn mới là được rồi.”
Lâm Khâm Hòa vẫn luôn không lên tiếng bỗng nói: “Không cần.”
La Chinh Âm và Dương Đa Lạc đồng thời sửng sốt.
Dương Đa Lạc có chút tức giận, buồn buồn nói: “Anh không cảm thấy Đào Khê có hơi không thích em sao? Em hi vọng anh và cậu ta sẽ không trở thành bạn.”
Cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng địch ý của Đào Khê đối với mình. Mặc dù cậu không biết tại sao nhưng từ trước đến giờ, cậu cũng sẽ không thích những người không thích mình, thậm chí phải ghét hơn thì trong lòng mới cảm thấy cân bằng. Trong tiềm thức của cậu đúng là có sự phòng bị vô hình đối với Đào Khê.
Lâm Khâm Hòa là bạn bè tốt nhất của cậu. Nếu trở thành bạn với Đào Khê, cậu có cảm giác mình bị phản bội.
La Chinh Âm đoán được Đào Khê chắc là bạn cùng bàn với Lâm Khâm Hòa, nhưng mâu thuẫn của trẻ con cô cũng không tiện xen vào, vì vậy không lên tiếng.
Lâm Khâm Hòa đặt đũa xuống, giọng nói rất lạnh lùng: “Lạc Lạc, không phải ai cũng muốn làm theo ý mình như cậu.”
Bầu không khí trong phòng ăn trở nên ngưng trệ trong chớp mắt.
La Chinh Âm rất ít khi nghe thấy Lâm Khâm Hòa nặng lời với Dương Đa Lạc như vậy. Từ trước đến giờ cô luôn coi Dương Đa Lạc như con mình mà thương yêu, sự nuông chiều dành cho Dương Đa Lạc cũng âm thầm thay đổi giống như dành cho Lâm Khâm Hòa.
Cô không thể làm gì khác ngoài hòa hoãn bầu không khí, nói: “Không nói chuyện này nữa. Lạc Lạc, trò chơi lần trước con bảo mẹ đã mua giúp con, được cài sẵn trong máy game rồi đó. Lát nữa chơi cùng Khâm Hòa đi!”
Trong nhà có một phòng chuyên dùng để giải trí tiêu khiển, có thể xem phim lẫn chơi game. Năm ngoái vì sinh nhật Dương Đa Lạc mà còn lắp thêm thiết bị trò chơi VR* rất đầy đủ, mặc dù Dương Đa Lạc chơi vài lần đã nhanh chán.
*Vitual reality: Công nghệ thực tế ảo
“Con không muốn chơi lắm. Mẹ La, con đi ngủ trưa đây.” Dương Đa Lạc đặt đũa xuống rời khỏi phòng ăn, rõ ràng vẫn còn đang bực bội.
Nhưng La Chinh Âm không quá lo lắng. Thằng bé này tính khí nhanh giận cũng nhanh hết giận, dỗ vài câu là ổn thôi.
Lâm Khâm Hòa cũng đứng lên lại bị La Chinh Âm gọi lại: “Khâm Hòa, nói chuyện với mẹ đã.”
La Chinh Âm rất ít khi xưng mẹ trước mặt Lâm Khâm Hòa. Nếu đã nói vậy thì có phần mang ý khẩn cầu.
Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn mẹ mình, không từ chối: “Được.”
Mẹ con hai người đi lên phòng tranh trên tầng hai. Căn phòng này rất lớn, không có bất kỳ một họa cụ nào cả nhưng trên tường treo rất nhiều tranh, rõ ràng phần lớn đều được vẽ bởi một người.
La Chinh Âm bưng ly cà phê, đi đến trước một bức tranh, ngắm nhìn một lúc thì cười nói: “Hôm nay nghe Lạc Lạc nhắc đến huyện Thanh Thủy, chợt nghĩ đến bức tranh này. Không biết cảnh thật có đẹp như trong tranh không?”
Đó là một bức tranh sơn dầu. Trong tranh là một con suối trong vắt quanh co uốn lượn trong thung lũng, hoa đào bên bờ suối như mây như gấm. Hoa đào trên suối trôi theo dòng chảy, giữa sườn núi xuất hiện căn nhà nông ngói đen tường trắng đang có khói bếp lượn lờ bay lên. Cả bức tranh yên tĩnh trầm lặng, dưới góc phải tranh có ký một chữ “Tuệ” nho nhỏ.
“Mẹ có thể đi xem thử.” Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt nói. Anh cũng nhìn bức tranh kia, tựa như muốn xuyên thấu bức tranh để nhìn sự vật khác.
La Chinh Âm khẽ thở dài, vẻ mặt có hơi ảm đạm, đi mấy bước xem những bức tranh khác, nhắc đến chuyện quan trọng: “Ba Lạc Lạc mới về gần đây, vì vậy tính tình Lạc Lạc không tốt. Nó vẫn còn trẻ con, chưa thành thục trưởng thành như con. Con đừng chọc giận nó.”
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Chú Dương về được mấy ngày rồi?”
La Chinh Âm nhíu mày lại, có vẻ không muốn nhắc đến người này, lạnh nhạt nói: “Hai ba ngày rồi, cho nên mẹ mới đưa Lạc Lạc về. Cha con bọn họ cứ gặp mặt là ồn ào, còn huyên náo khiến nhà chú Phương cũng không được yên ổn.”
Từ nhỏ Dương Đa Lạc lớn lên ở nhà ông ngoại Phương Tổ Thanh và nhà La Chinh Âm. Ba cậu ta Dương Tranh Minh kinh doanh thiết bị y tế, năm xưa bận bịu sự nghiệp nên gần như không quan tâm đến Dương Đa Lạc. Mấy năm gần đây đột nhiên lại muốn cải thiện quan hệ tốt với con trai nên thường qua nhà ông ngoại Dương Đa Lạc. Chỉ có nhà La Chinh Âm là hắn chưa bao giờ dám tới.
“Con không biết, lần trước Dương Tranh Minh dẫn theo cả người tình về, ngoại hình và… Ầy, dù sao bị Lạc Lạc chứng kiến, Lạc Lạc tức giận lâu lắm.”
Trong mắt La Chinh Âm xẹt qua sự chán ghét, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Lâm Khâm Hòa biết mẹ vẫn chưa nói xong. Sau khi Phương Tuệ chết, Dương Tranh Minh suy sụp tinh thần ngây ngẩn hai năm, sau khi bị Phương Tổ Thanh mắng một trận thì thức tỉnh trở lại với công việc. Mặc dù đã nhiều năm không kết hôn nhưng những năm gần đây có rất nhiều người tình, ai cũng mang bóng dáng của Phương Tuệ.
Dù sao cũng là chuyện của bề trên, Lâm Khâm Hòa khó mà nói được gì.
La Chinh Âm cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Cô đi đến trước một bức tranh thiếu nhi, sau khi nhìn thì bật cười: “Lúc bé con với Lạc Lạc đều từng học vẽ, tiếc là con chẳng kiên nhẫn gì cả. Lạc Lạc muốn học nhưng khả năng hội họa có hạn, cuối cùng từ bỏ. Riêng điểm này thằng bé chẳng giống mẹ nó chút nào.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng La Chinh Âm trở nên trầm thấp, ánh mắt cũng thả hồn xa xăm.
Lâm Khâm Hòa nhìn bức tranh Dương Đa Lạc vẽ lúc tám tuổi. Trên bức tranh là một đứa bé dắt tay ba mẹ, người mẹ có mái tóc đen dài, trên tay cầm bút vẽ, ba người bọn họ mặt mũi vui vẻ hạnh phúc.
Anh lại đi đến trước bức tranh vẽ dòng chảy hoa đào, ngắm tranh nói: “Không phải ai cũng mang bóng dáng dì ấy, con không phải, Lạc Lạc cũng không.”
Giống như căn biệt thự này. Nếu không phải anh bị dị ứng phấn hoa, trong vườn hoa nhất định sẽ trồng đầy hoa hồng trắng mà người phụ nữ kia thích nhất.
La Chinh Âm ngẩn ngơ, rất lâu không nói gì.
Buổi chiều Đào Khê ra khỏi cổng trường. Cậu vào một hiệu sách ở gần trường, định mua thêm băng luyện nghe tiếng Anh, bởi vì Lâm Khâm Hòa bảo cậu về phải luyện tập thêm.
Đào Khê có một bộ lặp* từng mua năm lớp 7, phím ấn không còn linh hoạt nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.
Nhưng cậu tìm một vòng cả hiệu sách cũng không tìm được băng luyện nghe, vì vậy ông chủ có qua hỏi cậu: “Bạn học sinh, cháu cần tìm bảo bối gì?”
“Cháu muốn mua băng luyện nghe tiếng Anh của cấp ba.” Đào Khê nói.
Chủ hiệu sách là một chú trung niên ngoài bốn mươi, đi dép nhựa, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bây giờ làm gì còn ai dùng băng từ để luyện nghe tiếng Anh chứ?”
Đào Khê sửng sốt, không dùng băng thì dùng gì?
Ông chủ liếc nhìn đồng phục học sinh trên người Đào Khê, nói: “Nhất Trung Văn Hoa các cháu đâu có cấm dùng thiết bị điện tử đâu? Chúng nó giờ toàn dùng điện thoại với máy tính bảng thôi, lúc nào cũng có thể nghe được, cầm theo băng giờ không còn tiện nữa.”
Ông vừa nói vừa rút một cuốn sách luyện nghe từ trên giá xuống, chỉ tay cho Đào Khê xem: “Mua sách, bên trong sẽ cung cấp cho cháu một liên kết tải xuống và mã QR của tệp âm thanh. Cháu có thể tải xuống bằng cách quét nó bằng điện thoại di động của mình.”
Đào Khê nhớ đến Lâm Khâm Hòa thường xuyên đeo tai nghe không dây, tay chân hơi luống cuống nói: “Vâng, cháu đi xem tài liệu tham khảo khác vậy.”
Cậu vừa định xoay người đi lại bị ông chủ kéo lại: “Ê cháu chờ đã. Để chú vào kho tìm thử, có khi vẫn còn băng tồn kho ở trong đó.”
Ông chủ tìm mãi cuối cùng cũng tìm được băng ghi âm và những cuốn sách bán không hết cách đây vài năm, vỗ lên sách phủi cho bớt bụi, cười ha hả nói: “Thật ra chú cũng cảm thấy nghe băng tốt hơn, học sinh bây giờ cứ sờ vào điện thoại là mất kiểm soát chơi game chát chít, ai mà biết đang nghe tiếng Anh hay là nghe ca nhạc chứ.”
Đào Khê gật đầu, đang định móc tiền ra mua nhưng ông chủ khua tay nói: “Cho cháu, vốn cũng định bỏ rồi.”
Đào Khê không hề muốn nhận không từ người khác. Hai người đùn đẩy mấy phen, cuối cùng Đào Khê mua thêm vài cuốn sách tham khảo khác từ hiệu sách mới dám nhận băng và sách luyện nghe về.
Lúc cậu về, phòng ký túc không có ai. Cậu lấy ra bộ lặp kiểu cũ, lúc ấy để mua được thứ này cậu đã phải tích góp tiền ăn sáng rất lâu, sau khi mua được thì cẩn thận dán giấy lên đằng sau ghi tên mình lên, sợ bị người ta lấy mất. Trừ đồng hồ điện tử ra thì đây chính là thiết bị điện tử duy nhất mà cậu có.
Nhấn nút mở máy chừng mấy lần bộ lặp mới chậm rãi hoạt động, cậu bỏ cuộn băng mới mua vào, cắm dây tai nghe hỏng một bên, nghe thấy được âm thanh phát ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi luyện nghe tiếng Anh một tiếng, Đào Khê dựa vào trọng điểm mà Lâm Khâm Hòa vạch ra buổi sáng, làm những câu hỏi có độ khó tương đối trong sách tham khảo mới mua. Những câu nào không hiểu lắm thì khoanh vào, sau đó gấp trang sách đánh dấu, chờ đến giờ nghỉ trưa hỏi Lâm Khâm Hòa.
Vừa nghĩ đến giờ nghỉ trưa ngày mai Lâm Khâm Hòa sẽ dạy kèm cho cậu, Đào Khê không nhịn được gục xuống bàn cười khúc khích. Rõ ràng trong phòng không có ai nhưng vẫn như sợ bị người ta nghe thấy được.
Giống như khi cậu còn bé, Quách Bình lên thị trấn thi thoảng sẽ mang kẹo mút về cho Đào Lạc. Có lúc cậu cũng được chia cho một cái, nhưng từ trước đến giờ cậu không hề nhận được là bóc ra ăn luôn như Đào Lạc. Cậu luôn giấu trong túi áo rất lâu, thi thoảng lại lặng lẽ lấy ra ngắm một tí ngửi một tí, sợ bị Đào Lạc thấy là đòi. Đến khi kẹo dính vào bao bì giấy đến mức không xé nổi thì mới dám ăn.
Trừ buổi tối ra ngoài mua tạm một chiếc bánh hành* để ăn ra, cả buổi chiều và tối Đào Khê đều ở trong phòng học tập. Trước khi đi ngủ còn đeo tai nghe hỏng một bên nghe đi nghe lại 9 bảng 15 xu**.
**Nội dung bài thi nghe tuyển sinh vào Đại học (chi tiết hơn mình sẽ để cuối chương)
Vốn tưởng rằng học cả một ngày thì đêm ngủ sẽ không mơ mộng trằn trọc, ấy vậy mà ban đêm cậu vẫn nằm mơ, mơ thấy ban ngày cậu ngồi trong lớp quan sát Lâm Khâm Hòa chấm bài thi giúp mình ở bên cạnh. Bỗng nhiên điện thoại của Lâm Khâm Hòa rung lên, anh nhận điện thoại rồi nói: “Được, con và Đào Khê sẽ về ngay.”
Sau đó bọn họ cùng ngồi xe buýt về nhà, chiếc xe đi rất lâu. Đào Khê cứ nghĩ sao mãi còn chưa đến, cuối cùng xe cũng dừng lại. Cậu và Lâm Khâm Hòa xuống xe nhìn, hóa ra không phải đến nhà Lâm Khâm Hòa mà là bờ sông Thanh Thủy ở Đào Khê Loan.
Mùa xuân hoa đào nở đầy khe núi, cánh hoa rụng trên dòng suối rất nhiều, trên cành hoa có chim vàng anh đang hót.
Cậu mời Lâm Khâm Hòa đến nhà mình giữa sườn núi nhưng Lâm Khâm Hòa cau mày nói: “Tôi không thích nơi này.” Sau đó bèn xoay người bỏ đi.
Cậu cố gắng đuổi theo phía sau, hô to sẽ chặt hết cây đào đi nhưng đờ đẫn đuổi mãi vẫn chẳng thể theo kịp.
Sau khi tỉnh lại, Đào Khê cảm thấy mình như vừa chạy 200 mét, uống liền mấy ngụm nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook