Mắt Trái
-
Quyển 7 - Chương 7
"Vẫn còn đang tức giận à? Cho anh một cơ hội giải thích được không?"
"Thực sự không thể cho anh một cơ hội sao? Không sao, anh có thể chờ."
"Xin lỗi vì tất cả những chuyện đã làm với em, anh cho rằng mình có thể không có em, nhưng hóa ra anh đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho em."
"Tấm bùa hộ mệnh em tặng vẫn luôn phập phồng theo nhịp trái tim anh, nhớ lúc anh gối đầu lên đùi em đến nỗi khiến chân em tê rần, lúc này, khi bị cảm bỗng thấy đau lòng, bởi vì anh muốn gặp một người."
"Em đã nói, khi nào không vui thì không cần cười, Diệu Diệu, bây giờ anh không muốn cười với bất kỳ ai cả."
Lúc Diệu Diệu nhận được mấy tin nhắn này trời mới chập choạng tối, Ôn Châu vừa đón Tết Nguyên Đán xong, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Có một người luôn kiên cường theo đuổi, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, mỗi ngày... ít nhất... phải đến vài mẩu tin nhắn ngắn, vài cuộc điện thoại, mỗi lần đều nhỏ nhẹ mặc cho tâm đối phương có sắt đá đến mấy.
Diệu Diệu thừa nhận, lúc mới đầu cô không để ý lắm, nhưng dần dần cũng có chút cảm động.
Đặc biệt là...
"Anh đã hoàn tất thủ tục cư trú ở Hồng Kông nhưng vẫn chưa đi. Diệu Diệu, anh đang đợi đáp án của em, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."
Không phải là cô không trả lời, mà là nếu đối phương đã không muốn chấp nhận nó thì có khác gì không trả lời?
"Anh sẽ không để Bạch Lập Nhân giam giữ em, anh sẽ nghĩ cách đưa em ra ngoài."
Diệu Diệu tựa người vào cửa sổ, im lặng nhìn bóng dáng cô tịch đứng ở đầu ngõ, người đó vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cô muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng một lần.
Không ai giam giữ cô cả, là cô cam tâm tình nguyện.
Ý nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, Diệu Diệu đã cẩn thận bám vào tường, từng bước từng bước đi về hướng phòng ngủ.
Đúng lúc này, cô nghe thấy động tĩnh bên trong, sau đó cửa phòng lập tức được mở ra.
"Em muốn cái gì? Uống nước sao?" Bạch Lập Nhân cau mày hỏi.
Đã nói với nha đầu này rồi, muốn cái gì cứ kêu một tiếng, hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời, cứ thích bám tường khi lung tung khắp nơi.
Chân cô không đau sao? Tốt nhất là như vậy! Không biết tối qua là lòng bàn chân ai đau đến mức im ỉm ngồi rơi nước mắt.
Nhưng thành thực mà nói, mới chỉ một tháng mà cô đã tiến bộ rất nhiều.
Ngay cả bác sỹ cũng nói cô không cần tới bệnh viện luyện tập nữa, cứ ở nhà cố gắng là được rồi.
Diệu Diệu mím môi, nhìn sang phía cửa sổ, không biết phải mở miệng với anh thế nào.
Bạch Lập Nhân cũng đã chú ý đến chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay.
Anh bước nhanh về phía trước, đến trước cửa sổ rồi nhìn theo hướng của đôi mắt cô.
Bạch Lập Nhân vừa nhìn thấy đã biến sắc.
Một giây sau, anh đóng cửa sổ rầm một cái rồi ngay lập tức kéo rèm cửa lại.
"Anh đừng như vậy." Diệu Diệu cười khổ.
Hơn một tháng nay, cô bất trí bất giác nhận thấy hành động của anh đúng thật như đang giam lỏng mình.
"Di động." Bạch Lập Nhân chìa tay.
Diệu Diệu thở dài, ngoan ngoãn giao ra.
Bạn cùng phòng này thật quá bá đạo.
Bạch Lập Nhân mở tin nhắn, nhìn lướt qua mấy cái rồi nói: "Thật sự là tình ý kéo dài hệt như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài."
Anh nhếch môi, trong giọng nói nồng nặc mùi dấm.
"Anh để em gặp anh ta đi." Diệu Diệu không hề để ý tới lời châm chọc của anh, anh cứ giam giữ cô thế này cũng đâu phải cách.
Cô có gửi tin nhắn, nhưng đối phương không tin, luôn cảm thấy hình như cô bị ép buộc.
Đều là do Bạch Lập Nhân, ai bảo khoa trương như thế làm gì.
"Không được." Anh từ chối thằng thừng.
Diệu Diệu tiếp tục thở dài, tiếp tục bám tường đi như "vận động viên paragame".
*Paragame: Đại hội thể thao dành cho người khuyết tật.
Vì chưa hoàn toàn bình phục nên dáng cô đi vô cùng quái dị, còn buồn cười hơn cả vịt Donald.
Aizz, cô cũng muốn giữ hình tượng lắm chứ.
Trong một tháng nay, đồ lót của cô đều do người đàn ông này giặt, ngay cả đi WC cũng là do anh ôm đi, nhân sinh rốt cuộc còn cái gì tươi đẹp nữa đây...
Nhưng suốt một tháng này, Diệu Diệu cũng không chịu kém cạnh, cô đã tích thêm được một ít thịt, hiện tại đã được 43kg rồi, tuy vẫn còn rất gầy, nhưng... ít nhất... cũng đã mang hình dáng con người.
Quả nhiên không quen nhìn cô bước đi vất vả như vậy, Bạch Lập Nhân khom người bế bổng cô lên.
Diệu Diệu vòng tay ôm cổ anh, chỉ có thể dựa vào lồng ngực của anh thở dài.
Nhưng vì sao lại có cảm giác hạnh phúc như thế?
Thật ra Diệu Diệu muốn gặp Tiết Khiêm Quân không phải vì muốn làm chuyện gì ái muội, cô vốn cảm thấy hạnh phúc bây giờ không dễ gì có được, cô nhất định sẽ quý trọng nó.
Vì thế cô cũng mong đối phương có thể buông tay.
Bạch Lập Nhân để cô ở phòng khách, sau đó tiếp tục đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Ngày nào mẹ Bạch cũng mang thức ăn qua đây, nhưng chỉ riêng chuyện hâm nóng, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa cũng đủ khiến cho anh cau mày.
Bạch Lập Nhân rất ghét rửa chén, cảm giác dầu mỡ khiến anh phát điên.
Nhưng mà...
"Em giúp anh? Hừ, thôi đi, bây giờ em cứ việc yên tâm hưởng thụ, sau này sẽ được làm bảo mẫu không công thôi!" Vài chục năm kế tiếp, anh nhất định sẽ sử dụng cô triệt để, vắt kiệt "sức lực còn lại" của cô, để cô làm trâu làm ngựa.
Hôm nay, Bạch Lập Nhân đặc biệt yên lặng.
Anh chống hai tay trên bàn, không biết là đang nghĩ gì.
Có phải vì chuyện vừa rồi mà giận không? Không phải, Diệu Diệu biết.
Bạch Lập Nhân kỳ thật là một người rất đơn giản, mỗi lần khó chịu hay muốn châm chọc, đả kích, cho dù có thể nào thì anh cũng sẽ nói thẳng ra. Đối với những người bên cạnh, Bạch Lập Nhân không hề cố kị mà bộc phát cơn giận, vì vậy rất dễ để nhìn thấu anh, anh không phải là người hay giữ bí mật.
"Bạch Lập Nhân, Bạch Long... Thật sự bị bắt sao." Diệu diệu dò hỏi.
Sáng nay cô đọc được tin này trên báo.
Tin tức vừa mới phát ra đã khiến cả thành phố chấn động.
Vốn dĩ cha anh mở rất nhiều sòng bài, mỗi nơi đều đặc biệt chọn người tin tưởng, thậm chí còn xây dựng hầm bí mật, đi vào chỉ có một đường, nhưng đi ra lại có nhiều đường nhỏ.
Nhiều năm như thế, đều từ đó sinh lời, tiền bạc ùn ùn kéo tới, bình yên vô sự.
Gần đây, không hiểu sao chỗ ngầm sinh lợi này được phơi bày ra ánh sáng, hành vi vơ vét tài sản đến mức điên cuồng, thậm chí còn có nhiều tài xế taxi nói với khách hàng: Chỉ cần ngài muốn, ắt sẽ có nơi cho ngài đánh bạc.
Lộ liễu như thế thì làm sao mà không có chuyện?
Vì vậy tất cả các sòng bạc ngầm, ngân hàng tư nhân ngầm, vòng tuần hoàn rửa tiền tạo ra tài sản phi lợi nhuận khổng lồ, ngay cả mạch tài chính ngầm hùng mạnh cũng bắt đầu sụp đổ.
Nghe nói bây giờ ngày nào ở Đằng Long cũng có cảnh sát đến điều tra.
"Ừ, nghe nói sẽ bị giam." Thật buồn cười, cái gì cũng dội lên đầu cha ruột của anh, còn Tiết Khiêm Quân lại bình an vô sự.
Cảnh sát điều tra, tất cả tiền đổ về tài khoản của Tiết Khiêm Quân đều trong sạch.
Thật là buồn cười, mấy năm nay Tiết Khiêm Quân ở sòng bạc là "head salary"... ít nhất... cũng phải có cả nghìn vạn, vậy mà tài đống tiền này đều lặng lẽ bốc hơi.
*Head salary có thể dịch là người nắm quỹ.
Chỉ có thể nói, anh ta đủ lợi hại.
"Trên báo nói, Đằng Long còn có hơn một tỷ không rõ tung tích." Diệu Diệu ôm đầu gối ngồi trên sô pha, chủ động gợi chuyện.
Gần đây cảnh sát liên tục điều tra xem một tỷ này rốt cuộc đã đi đâu.
"Diệu Diệu, không hiểu sao tài khoản của anh có hơn ba tỷ." Bạch Lập Nhân nghiêm túc nói.
Diệu Diệu giật mình.
Mí mắt của cô không hiểu sao lại giật giật.
"Thực sự không thể cho anh một cơ hội sao? Không sao, anh có thể chờ."
"Xin lỗi vì tất cả những chuyện đã làm với em, anh cho rằng mình có thể không có em, nhưng hóa ra anh đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho em."
"Tấm bùa hộ mệnh em tặng vẫn luôn phập phồng theo nhịp trái tim anh, nhớ lúc anh gối đầu lên đùi em đến nỗi khiến chân em tê rần, lúc này, khi bị cảm bỗng thấy đau lòng, bởi vì anh muốn gặp một người."
"Em đã nói, khi nào không vui thì không cần cười, Diệu Diệu, bây giờ anh không muốn cười với bất kỳ ai cả."
Lúc Diệu Diệu nhận được mấy tin nhắn này trời mới chập choạng tối, Ôn Châu vừa đón Tết Nguyên Đán xong, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Có một người luôn kiên cường theo đuổi, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, mỗi ngày... ít nhất... phải đến vài mẩu tin nhắn ngắn, vài cuộc điện thoại, mỗi lần đều nhỏ nhẹ mặc cho tâm đối phương có sắt đá đến mấy.
Diệu Diệu thừa nhận, lúc mới đầu cô không để ý lắm, nhưng dần dần cũng có chút cảm động.
Đặc biệt là...
"Anh đã hoàn tất thủ tục cư trú ở Hồng Kông nhưng vẫn chưa đi. Diệu Diệu, anh đang đợi đáp án của em, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."
Không phải là cô không trả lời, mà là nếu đối phương đã không muốn chấp nhận nó thì có khác gì không trả lời?
"Anh sẽ không để Bạch Lập Nhân giam giữ em, anh sẽ nghĩ cách đưa em ra ngoài."
Diệu Diệu tựa người vào cửa sổ, im lặng nhìn bóng dáng cô tịch đứng ở đầu ngõ, người đó vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cô muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng một lần.
Không ai giam giữ cô cả, là cô cam tâm tình nguyện.
Ý nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, Diệu Diệu đã cẩn thận bám vào tường, từng bước từng bước đi về hướng phòng ngủ.
Đúng lúc này, cô nghe thấy động tĩnh bên trong, sau đó cửa phòng lập tức được mở ra.
"Em muốn cái gì? Uống nước sao?" Bạch Lập Nhân cau mày hỏi.
Đã nói với nha đầu này rồi, muốn cái gì cứ kêu một tiếng, hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời, cứ thích bám tường khi lung tung khắp nơi.
Chân cô không đau sao? Tốt nhất là như vậy! Không biết tối qua là lòng bàn chân ai đau đến mức im ỉm ngồi rơi nước mắt.
Nhưng thành thực mà nói, mới chỉ một tháng mà cô đã tiến bộ rất nhiều.
Ngay cả bác sỹ cũng nói cô không cần tới bệnh viện luyện tập nữa, cứ ở nhà cố gắng là được rồi.
Diệu Diệu mím môi, nhìn sang phía cửa sổ, không biết phải mở miệng với anh thế nào.
Bạch Lập Nhân cũng đã chú ý đến chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay.
Anh bước nhanh về phía trước, đến trước cửa sổ rồi nhìn theo hướng của đôi mắt cô.
Bạch Lập Nhân vừa nhìn thấy đã biến sắc.
Một giây sau, anh đóng cửa sổ rầm một cái rồi ngay lập tức kéo rèm cửa lại.
"Anh đừng như vậy." Diệu Diệu cười khổ.
Hơn một tháng nay, cô bất trí bất giác nhận thấy hành động của anh đúng thật như đang giam lỏng mình.
"Di động." Bạch Lập Nhân chìa tay.
Diệu Diệu thở dài, ngoan ngoãn giao ra.
Bạn cùng phòng này thật quá bá đạo.
Bạch Lập Nhân mở tin nhắn, nhìn lướt qua mấy cái rồi nói: "Thật sự là tình ý kéo dài hệt như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài."
Anh nhếch môi, trong giọng nói nồng nặc mùi dấm.
"Anh để em gặp anh ta đi." Diệu Diệu không hề để ý tới lời châm chọc của anh, anh cứ giam giữ cô thế này cũng đâu phải cách.
Cô có gửi tin nhắn, nhưng đối phương không tin, luôn cảm thấy hình như cô bị ép buộc.
Đều là do Bạch Lập Nhân, ai bảo khoa trương như thế làm gì.
"Không được." Anh từ chối thằng thừng.
Diệu Diệu tiếp tục thở dài, tiếp tục bám tường đi như "vận động viên paragame".
*Paragame: Đại hội thể thao dành cho người khuyết tật.
Vì chưa hoàn toàn bình phục nên dáng cô đi vô cùng quái dị, còn buồn cười hơn cả vịt Donald.
Aizz, cô cũng muốn giữ hình tượng lắm chứ.
Trong một tháng nay, đồ lót của cô đều do người đàn ông này giặt, ngay cả đi WC cũng là do anh ôm đi, nhân sinh rốt cuộc còn cái gì tươi đẹp nữa đây...
Nhưng suốt một tháng này, Diệu Diệu cũng không chịu kém cạnh, cô đã tích thêm được một ít thịt, hiện tại đã được 43kg rồi, tuy vẫn còn rất gầy, nhưng... ít nhất... cũng đã mang hình dáng con người.
Quả nhiên không quen nhìn cô bước đi vất vả như vậy, Bạch Lập Nhân khom người bế bổng cô lên.
Diệu Diệu vòng tay ôm cổ anh, chỉ có thể dựa vào lồng ngực của anh thở dài.
Nhưng vì sao lại có cảm giác hạnh phúc như thế?
Thật ra Diệu Diệu muốn gặp Tiết Khiêm Quân không phải vì muốn làm chuyện gì ái muội, cô vốn cảm thấy hạnh phúc bây giờ không dễ gì có được, cô nhất định sẽ quý trọng nó.
Vì thế cô cũng mong đối phương có thể buông tay.
Bạch Lập Nhân để cô ở phòng khách, sau đó tiếp tục đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Ngày nào mẹ Bạch cũng mang thức ăn qua đây, nhưng chỉ riêng chuyện hâm nóng, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa cũng đủ khiến cho anh cau mày.
Bạch Lập Nhân rất ghét rửa chén, cảm giác dầu mỡ khiến anh phát điên.
Nhưng mà...
"Em giúp anh? Hừ, thôi đi, bây giờ em cứ việc yên tâm hưởng thụ, sau này sẽ được làm bảo mẫu không công thôi!" Vài chục năm kế tiếp, anh nhất định sẽ sử dụng cô triệt để, vắt kiệt "sức lực còn lại" của cô, để cô làm trâu làm ngựa.
Hôm nay, Bạch Lập Nhân đặc biệt yên lặng.
Anh chống hai tay trên bàn, không biết là đang nghĩ gì.
Có phải vì chuyện vừa rồi mà giận không? Không phải, Diệu Diệu biết.
Bạch Lập Nhân kỳ thật là một người rất đơn giản, mỗi lần khó chịu hay muốn châm chọc, đả kích, cho dù có thể nào thì anh cũng sẽ nói thẳng ra. Đối với những người bên cạnh, Bạch Lập Nhân không hề cố kị mà bộc phát cơn giận, vì vậy rất dễ để nhìn thấu anh, anh không phải là người hay giữ bí mật.
"Bạch Lập Nhân, Bạch Long... Thật sự bị bắt sao." Diệu diệu dò hỏi.
Sáng nay cô đọc được tin này trên báo.
Tin tức vừa mới phát ra đã khiến cả thành phố chấn động.
Vốn dĩ cha anh mở rất nhiều sòng bài, mỗi nơi đều đặc biệt chọn người tin tưởng, thậm chí còn xây dựng hầm bí mật, đi vào chỉ có một đường, nhưng đi ra lại có nhiều đường nhỏ.
Nhiều năm như thế, đều từ đó sinh lời, tiền bạc ùn ùn kéo tới, bình yên vô sự.
Gần đây, không hiểu sao chỗ ngầm sinh lợi này được phơi bày ra ánh sáng, hành vi vơ vét tài sản đến mức điên cuồng, thậm chí còn có nhiều tài xế taxi nói với khách hàng: Chỉ cần ngài muốn, ắt sẽ có nơi cho ngài đánh bạc.
Lộ liễu như thế thì làm sao mà không có chuyện?
Vì vậy tất cả các sòng bạc ngầm, ngân hàng tư nhân ngầm, vòng tuần hoàn rửa tiền tạo ra tài sản phi lợi nhuận khổng lồ, ngay cả mạch tài chính ngầm hùng mạnh cũng bắt đầu sụp đổ.
Nghe nói bây giờ ngày nào ở Đằng Long cũng có cảnh sát đến điều tra.
"Ừ, nghe nói sẽ bị giam." Thật buồn cười, cái gì cũng dội lên đầu cha ruột của anh, còn Tiết Khiêm Quân lại bình an vô sự.
Cảnh sát điều tra, tất cả tiền đổ về tài khoản của Tiết Khiêm Quân đều trong sạch.
Thật là buồn cười, mấy năm nay Tiết Khiêm Quân ở sòng bạc là "head salary"... ít nhất... cũng phải có cả nghìn vạn, vậy mà tài đống tiền này đều lặng lẽ bốc hơi.
*Head salary có thể dịch là người nắm quỹ.
Chỉ có thể nói, anh ta đủ lợi hại.
"Trên báo nói, Đằng Long còn có hơn một tỷ không rõ tung tích." Diệu Diệu ôm đầu gối ngồi trên sô pha, chủ động gợi chuyện.
Gần đây cảnh sát liên tục điều tra xem một tỷ này rốt cuộc đã đi đâu.
"Diệu Diệu, không hiểu sao tài khoản của anh có hơn ba tỷ." Bạch Lập Nhân nghiêm túc nói.
Diệu Diệu giật mình.
Mí mắt của cô không hiểu sao lại giật giật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook