Mắt Trái
Quyển 4 - Chương 5

Sinh nhật năm nay thật quá nhàm chán, thậm chí còn khó chịu hơn những năm trước.

Cả buổi tối, Bạch Lập Nhân và mấy ông bạn hết nói chuyện bên Đông lại buôn đến chuyện bên Tây.

Nào là mười người thăng chức, tên này ‘dàn trận’ cầu hôn, thậm chí ngay cả việc con của cô nào béo như lợn cũng được đưa ra thảo luận, tổng hợp lại một câu là cả đống đề tài của bọn họ đều khiến anh chán đến phát điên.

Sớm biết như vậy, ở nhà cho lành!

“Diệu Diệu vẫn chưa có bạn trai sao? Điều kiện của cô ấy tốt như vậy, sao lại chưa tìm được người nào thế?”

Nói qua nói lại, lại nói đến chuyện này.

Nghe đến tên cô, anh lại càng khó chịu.

Bạch Lập Nhân buồn bực không hé răng lấy nửa lời, chỉ uống rượu, cả tối hôm nay anh gần như đã cầm cái thứ trong tay mình đến mòn cả đi, đúng là anh đã gửi đi mấy tin nhắn cộng với gọi mấy cuộc điện thoại liền, đối tượng cũng chỉ có một – Diệu Diệu.

Đã 12 giờ rồi, cái cô kia đúng là quá đáng!

“Có phải do thân hình cô ấy quá bốc lửa, vòng nào ra vòng nấy nên cánh đàn ông đều thầm nghĩ chỉ muốn ‘làm’, không muốn qua lại nghiêm túc không?!” Có người không đàng hoàng lớn tiếng trêu chọc, hai người kia không nói gì, chỉ cười cười.

Bạch Lập Nhân đặt ly rượu trong tay xuống, không nói không rằng đứng phắt dậy, rốt cuộc cũng không nghe thêm được nữa: “Tôi về!”

“Sao vậy?” Ba người không hiểu sao anh lại đột nhiên giở chứng, chỉ thắc mắc nhìn nhau.

“Lập Nhân, ông…” Làm sao vậy?

Tiểu Vĩ cười xòa giảng hòa.

“Sau lưng người khác nói này nói nọ, mấy người rảnh lắm sao?!” Còn lắm chuyện hơn cả đàn bà!

Cuộc gặp mặt cuối cùng lại tan rã trong bực mình.

Sau khi đỗ xe trước cửa chung cư, anh thanh toán tiền xe rồi mở cửa.

“Bye bye.” Cái cô mất tích cả một buổi tối đang đứng đằng đối diện, dịu dàng vẫy tay.

Cơn giận của Bạch Lập Nhân không hiểu sao lại bùng lên.

Anh đứng im tại chỗ, chăm chăm nhìn về phía cô.

Diệu Diệu vừa quay đầu thì giật mình: “Bạch Lập Nhân!”

Lúc này gặp anh, cô đột nhiên cảm thấy thật an toàn.

Cô vội vàng chạy qua, thấy trên người anh có mùi rượu thì hỏi: “Năm nay ăn sinh nhật với ai vậy? Có vui không?”

Tôi và mẹ đang ăn cơm, chỉ có thể dành ra thời gian còn lại của buổi tối cho cô thôi.

Tuy rằng Diệu Diệu không rõ có phải năm nay Bạch Lập Nhân bị sét đánh trúng đầu hay không, hoặc là do quá cô đơn hay phát bệnh nên mới nhắn tin bảo cô đón sinh nhật chung?!

Không biết nếu cô đi thật thì anh ta có tiện tay mượn cô ra tay, để cô mời khách hay không? Nếu đúng là như vậy, thật may là cô ‘mất tích’!

Anh căn bản không thèm để ý đến cô!

“Này, này, này, đừng nhỏ mọn vậy chứ!” Diệu Diệu đương nhiên biết anh tức cái gì, vội vàng chạy theo Bạch Lập Nhân đang giận lẫy đằng trước.

Đùa à? Anh ta là dương nam đại lão gia đó! Đêm nay không thể cứ như vậy mà bỏ qua được!

Trong thang máy, anh vẫn không để ý đến cô, ngay cả liếc mắt cũng không thèm.

“Tức giận? Anh tức thật à?” Diệu Diệu thăm dò.

Bạch Lập Nhân nghiêm mặt.

“Đừng giận mà, tối nay tôi có việc thật, không phải muốn tránh đâu!” Cô lấy lòng.

Tuy rằng dự sinh nhật của cấp trên cũng không phải là nghĩa vụ của cô, nhưng nếu giám đốc đã mở miệng, thân cu li như cô tất nhiên phải lên núi đao, xuống biển lửa mới phải đạo.

“Vốn dĩ tối nay tôi định đáp ứng cô chuyện kia, nhưng biểu hiện của cô quá kém, thật thất vọng! Tôi còn phải xem xét thêm một thời gian đã!” Anh đanh mặt, lạnh lùng nói.

Ngày đầu tiên làm bạn gái anh đã kém như vậy, thật hết nói nổi.

Chuyện kia? Tăng lương?

Mắt Diệu Diệu sáng lên!

Quả nhiên đàn ông và phụ nữ rất giống nhau, một khi tâm tình đã tốt, chuyện gì cũng có thể!

Trời ạ, trời ạ!!! Cô mới chọc giận sếp rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Diệu Diệu vừa nghe thì lòng đã như lửa đốt.

“Giám đốc à, tôi sẽ sửa đổi!” Bộ dạng Diệu Diệu lúc này chỉ thiếu điều moi tim gan ra cho anh xem, ra vẻ rất quyết tâm: “Giám đốc, tôi xin cam đoan cam đoan cam đoan: Tôi sẽ cải tạo lại từ đầu đến chân! Cải tạo đến khi anh vừa lòng mới thôi!”

Anh vốn không định để ý đến Diệu Diệu, nhưng khi thấy bộ dạng cô như vậy thì lại mềm lòng.

“Giám đốc, chỉ cần anh đồng ý chuyện đó, nếu muốn tôi đào tạo bao nhiêu người mới cho anh cũng được!” Vì tăng lương, cô có thể bất chấp tất cả.

Nghe lời vậy sao?

Hai bên khóe miệng Bạch Lập Nhân từ từ giương lên, nhưng thái độ vẫn rất lạnh lùng: “Trước tiên nói tôi nghe xem tối nay cô biến mất tăm ở đâu vậy?”

“Tôi…bạn tôi bị ốm, tôi phải đến chăm sóc.” Diệu Diệu thành thật khai báo.

Thì ra đầu năm nay giám đốc bảo đến thì phải đến á! Vì tương lai, nịnh bợ là chuyện nhỏ!

Bạn?

Bạn nào mà còn quan trọng hơn cả anh chứ?!

Lông mày Bạch Lập Nhân nhăn tít lại thành hình chữ bát (八), giọng nói thì như thể vừa bước ra từ hầm băng: “Liêu Diệu Trăn, cô đừng có nói ‘bạn’ trong miệng cô là nam nhé!”

Vẻ mặt anh vô cùng tàn nhẫn, bộ dạng hệt như chỉ cần cô gật đầu, lập tức sẽ xách cô đi cắt tiết.

Bây giờ đã hơn 12 giờ, nghĩa là sinh nhật của anh đã qua, nghĩa là trong mùa sinh nhật đầu tiên của hai bọn họ, anh bị cô đá ra rìa, một mình tung tăng tung tẩy đi chơi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Diệu Diệu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nịnh bợ: “Sếp à, đương nhiên là bạn nữ, sao có thể là bạn nam được chứ?!” Là nam hay nữ thì liên quan đến anh ta cái rắm? Tên biến thái này, chẳng nhẽ cô trọng sắc khinh bạn lại khiến anh ta khó chịu sao?

Nghe được đáp án, quả nhiên sắc mặc anh dịu đi một chút.

“Quên đi, quên đi, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ như vậy!” Chỉ là sinh nhật thôi, để một cô gái ốm đau không có người chăm sóc ở một mình coi sao được.

Anh biết Diệu Diệu vẫn còn liên lạc với vài người bạn Ôn Châu.

Bạch Lập Nhân xua tay, anh cũng không muốn so đo nhiều, không cô lại nghĩ mình là người nhỏ mọn.

“Về chuyện đó…” Thấy tâm trạng anh có chuyển biến tích cực, Diệu Diệu vội vàng mon men.

Tiền á, cô rất có cảm tình với nó a, tuy không nói thành lời nhưng nó là tâm can bảo bối của cô đó!

“Cô thật sự có thể cải tạo lại bản thân sao?” Anh hỏi.

“Có thể, tôi đương nhiên có thể!” Diệu Diệu lập tức cam đoan.

“Về sau tôi chỉ Đông, cô sẽ không làm trái ý đi về hướng Tây chứ?”

“Sẽ không, đương nhiên không có chuyện đó rồi!” Trong công việc, cô lúc nào cũng vậy mà.

Thấy cô chỉ thiếu mỗi chuyện giơ tay lên thề, tâm trạng anh lại vòng vèo vui sướng thêm một phần.

“Quan trọng nhất là, mẹ tôi từ trước đến nay đã phải chịu khổ rất nhiều, cô tuyệt đối không được bắt nạt bà!” Điểm này nhất định phải vạch rõ, nếu anh phát hiện thấy cô khi dễ mẹ mình, họ lập tức chia tay!

“Sếp à, từ trước đến nay tôi có khi dễ mẹ anh đâu mà anh lo?” Diệu Diệu nước mắt ròng ròng.

Cô trông giống người sẽ đi bắt nạt mẹ Bạch sao? Đúng là oan uổng!

Bất quá bà chỉ đến nhà cô đưa cơm vài lần thôi mà, có cần phải bảo vệ thái quá như vậy không?

Chưa kể đến mỗi lần mẹ Bạch đến công ty, nhân viên có ai mà không nhìn sắc mặt bà mà trò chuyện? Xem ra phải nhắc nhở mấy cô trong công ty, bảo họ sau này phải càng chú ý hơn nữa mới được.

Cửa thang máy vừa mở, Bạch Lập Nhân đi phía trước còn Diệu Diệu lẽo đẽo theo sau.

“Đồng ý hay không đồng ý, anh nói một tiếng đi!” Diệu Diệu gấp đến độ như kiến bò trên chảo.

Nhìn cô sốt ruột như vậy, khóe môi Bạch Lập Nhân lại cong thêm một chút.

Tâm tình dường như lại tốt hơn một phần.

Thì ra đây chính là tình yêu.

“Quà sinh nhật của tôi đâu?” Anh chìa tay ra.

Muốn kết giao hay không con phải xem thành ý của cô thế nào.

Quà sinh nhật?

Diệu Diệu cứng họng.

Quả nhiên là cường đạo.

“Đừng nói cô chưa chuẩn bị nhé.” Bạch Lập Nhân nheo mắt, lại bắt đầu giận dỗi.

Không chuẩn bị quà nghĩa là không chú ý gì đến anh, tội này còn to hơn cả chuyện bỏ anh một mình mà đi chăm sóc bạn.

“Có, đùa gì vậy? Tôi sao lại không chuẩn bị chứ?!” Diệu Diệu cười gượng phất phất tay, nhưng sống lưng lại tuôn mồ hôi ào ào.

Sao cô lại thấy da mặt Bạch Lập Nhân hôm nay hơi bị dày nhỉ?! Ngay cả chút tiện nghi ấy mà cũng muốn chiếm!

“Vậy đưa đây.” Bạch Lập Nhân quyết không để yên.

Tên này tên này tên này, cũng quá vô sỉ đi?!

Cửa thang máy lại mở ra, Diệu Diệu xách túi, lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Bạch Lập Nhân cũng vào cùng, cô hình như còn nghe tiếng A Vu “ái” một cái.

Chị Diệu Diệu, nóng quá!!!

A Vu ai oán, vặn volume lên hết cỡ.

Nhưng.

“Ai da.”

Quái, sao cô lại nghe thấy có tiếng ai nữa? Chẳng nhẽ nghe nhầm sao?

“Sao anh lại vào đây, đây là nhà con gái nha.” Cô đẩy anh ra khỏi cửa, ra vẻ e lệ.

Bộ dạng như thể đáng được lập đền thờ trinh tiết.

Ngay cả Diệu Diệu cũng đang thầm khinh bỉ bản thân.

Bạch Lập Nhân dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Ngại cái gì chứ? Cũng đâu phải là lần đầu tiên anh vào đây, trước kia còn canh cửa nhà tắm cho cô hàng ngày kìa!

Thì ra phụ nữ dù da mặt có dày đến đâu, cũng biết xấu hổ.

Trách không được gần đây cô cứ là lạ, có lẽ anh hiểu lầm chăng? Cô không phải cố ý muốn anh tỏ thái độ, mà là xấu hổ nên không tiếp tục giặt quần áo cho anh nữa?

Bạch Lập Nhân cúi đầu, tâm trạng như mưa dông gặp nắng về.

Diệu Diệu vào phòng ngủ, lấy vòng tay hắc diệu thạch mẹ đưa tặng cho anh.

“Này, tặng anh đấy!” Cô đặt chiếc vòng vào tay anh.

“Pha lê?” Chân mày Bạch Lập Nhân run lên một chút.

Pha lê? Cô tặng anh pha lê? Cái cô này, chọn quà kiểu gì vậy?!

Anh trông giống ‘ái ái’ lắm sao?!

“Làm ơn đi, đây là hắc diệu thạch, biết không?!” Diệu Diệu già mồm át lẽ phải, chối không thừa nhận hắc diệu thạch và pha lê gần như cùng một họ, lấp liếm: “Nhìn vậy thôi chứ là hàng hiếm đấy, quý lắm! Đeo lên rất ra dáng đàn ông!”

Hàng hiếm? Quý? Rất ra dáng?

Bạch Lập Nhân miễn cưỡng đeo vào.

Diệu Diệu vội ngăn lại: “Cái này, Bạch Lập Nhân, cái này… Khi nào tôi bảo đeo hẵng đeo, nhé?”

Tình huống hiện tại có hơi… Cô đã mất bùa hộ mệnh, nếu Bạch Lập Nhân mà đeo cái vòng này vào, chẳng phải cô chết chắc sao?

Hừ.

Có lầm không vậy, ý cô là sau này anh phải nghe lời cô?

“Trông như đàn bà, tôi còn lâu mới đeo!” Anh ghét bỏ nói.

Kêu anh đeo cái này ra ngoài á? Thà giết anh đi còn hơn.

“Đúng đúng đúng, tạm thời anh không cần đeo!” Diệu Diệu liều mạng gật đầu, không quên lải nhải: “Nhớ nha, tạm thời đừng đeo.”

“Đã biết! Phụ nữ đúng là phiền phức!” Anh trừng mắt nhìn cô rồi bỏ chuỗi vòng vào túi quần.

Diệu Diệu thở phào.

“Tôi đã cho anh thấy ‘thành ý’ của mình rồi, vậy chuyện kia thế nào đây?” Nếu anh đã chủ động đề cập, còn lâu cô mới bỏ qua.

“Cái cô này, rốt cuộc có biết rụt rè không vậy?” Bạch Lập Nhân hết nói nổi.

Diệu Diệu mặc kệ.

Nhân sinh hạnh phúc.

“Tại sao tôi lại phải vì một phút nông nổi rụt rè mà bỏ lỡ ‘hạnh phúc’ của bản thân chứ?”

Tên xấu tính này.

“Được rồi, đồng ý!” Anh gật đầu, kể từ giờ phút này, cô chính thức là bạn gái của anh.

“Thật sao?” Diệu Diệu cảm động, che mồm nấc lên một tiếng, không thể tin nổi: “Anh nói thật?”

Nhìn cô vui đến phát ngốc, bạch lập nhân dở khóc dở cười nghĩ: Đúng là cô yêu anh thật.

“Đồng ý.” Cô là bạn gái anh, về sau anh sẽ chăm sóc cho cô, tay anh cũng chỉ để cô nắm, vậy đi.

“Ô! Tuyệt!” Diệu Diệu nhảy tưng tưng: “Ngày mai tôi lập tức thông báo với Tiểu Ngô phòng tài vụ!” Sếp lớn đã đồng ý, cuộc sống tươi sáng ơi!

Tiểu Ngô phòng tài vụ? Cô và Tiểu Ngô thân nhau vậy sao? Có chuyện vui lập tức đi chia sẻ à?

Quên đi, đã đồng ý qua lại, anh cũng không muốn giấu giếm người khác làm gì.

“Ngày mai còn phải đi làm, tôi đi ngủ đây.” Bạch Lập Nhân mở cửa nhà, không thèm để ý đến cái cô đang vui đến phát điên đằng sau nữa.

“Bạch Lập Nhân, sinh nhật vui vẻ nha!!” Diệu Diệu vội vàng hô to.

Mặc cho đã hơn 12 giờ.

“Ừ.” Anh đáp nhẹ một tiếng rồi đóng cửa lại.

Bạch Lập Nhân đóng cửa nhưng không vào nhà ngay, ngược lại lại dựa lưng vào cửa.

“Ôi chao, hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá đi! Bạch Lập Nhân vạn tuế! Bạch Lập Nhân thật đáng yêu!” Ngoài cửa còn truyền đến giọng nói đầy hưng phấn của Diệu Diệu, nghe qua gần giống như đang bị điên.

Khóe môi anh lại chậm rãi giương lên cao.

Bạch Lập Nhân thật đáng yêu!

Anh nghe được.

Không hiểu sao lồng ngực lại thấy thật hạnh phúc.

Tay anh vẫn để yên trong túi quần, cảm giác được một vật mát lạnh.

Đó là món quà sinh nhật đầu tiên mà bạn gái anh tặng.

Anh lấy chiếc vòng ra, khóe môi lại càng cong.

“Đồ ngốc!” Giống hệt đồ con gái.

Xem ra về sau phải thay đổi cách nhìn với cô rồi.

Bạch Lập Nhân híp mắt, giơ tay lên.

Ánh đèn chiếu xuống, chiếu vào từng hạt từng hạt châu màu đen, trông giống như mắt mèo, ánh lên rất đẹp.

Như cầu vồng vậy.

Rất nữ tính, rất nữ tính!

Bạch Lập Nhân đeo vào cổ tay phải rồi lại vươn ra ngắm.

Rất nữ tính rất nữ tính rất nữ tính!

Hạ tay xuống, anh đeo vòng tay bước vào nhà giặt quần áo, đeo vòng tay tắm rửa, đeo vòng tay mặc áo ngủ, đeo vòng tay trở về phòng, đeo vòng tay giở chăn lên, lại đeo vòng tay chui mình vào chăn.

Từ đầu đến cuối, anh đều đeo chiếc vòng ấy.

Vì, yêu thật tốt.

Nhưng, không ai biết, kim quang mạnh mẽ trong toàn bộ ngôi nhà, trong đêm nay, đều biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương