Stop! Anh làm cái quái gì vậy hả?"

Người đàn ông cười tươi, không ngại ngùng mà thản nhiên nói: 

"Làm tình."

Diệp Hàm Huyên lúc này mới quan sát kĩ hắn ta. Thân hình cao, gầy, da trắng, tóc màu bạch kim càng làm cho anh ta toả sáng- giống như vị thần mặt trời Apolo vậy. Đặc biệt đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm như bầu trời mùa thu- tuy nhiên lúc này đục ngầu nhuốm màu tình dục.

"Anh cũng bị bỏ thuốc?"

Người đàn ông gật đầu: "Phải. Cô cũng thế, cho nên chúng ta giúp đỡ nhau giải quyết nhu cầu sinh lí."

Gân xanh trên trán Diệp Hàm Huyên nảy thành từng vạch. 

Tên này sao có thể suy nghĩ bằng nửa thân dưới như thế? Đàn ông đúng là khuôn mặt càng thiên thần thì bản chất càng cầm thú.

Người đàn ông thấy Diệp Hàm Huyên không tập trung, nhanh chóng đè cô xuống giường. Bàn tay không an phận sờ eo cô, vuốt ve khiêu khích.

Lửa nóng dưới thân khó khăn lắm Diệp Hàm Huyên mới hạ đi được một chút thì người đàn ông lại khơi gợi lên. Thấy thân thể Diệp Hàm Huyên có chút phản ứng người đàn ông lại càng ham muốn mãnh liệt muốn chiếm cứ cô, đem cô ở dưới thân hành hạ.

Diệp Hàm Huyên muốn vùng vẫy thoát ra, lúc này cô mới chợt nhận ra sức người đàn ông quá lớn- tựa như tảng đá lớn đè trên người cô. 

Người đàn ông thô lỗ xé vạt áo sau lưng cô, cảm giác lạnh lẽo khiến Diệp Hàm Huyên khẽ rùng mình. Bàn tay to lớn của hắn từ từ vuốt ve lưng cô, gợi lên ham muốn nguyên thuỷ của con người.

Đầu Diệp Hàm Huyên như muốn nổ tung, lí trí của cô dần tan rã... 

" Buông ra..."

" Cô cần gì phải ráng chống cự chính bản thân mình? Ngoan nào cưng." Thanh âm mê hoặc vang bên tai Diệp Hàm Huyên.

Diệp Hàm Huyên cố tích tụ tia lí trí còn sót lại, đập mạnh vào ngực người đàn ông.

"A...." 

Trước hành động bất ngờ của cô, hắn không kịp né tránh.

Người đàn ông tựa hồ không hài lòng với hành động phản kháng của cô, khuôn mặt hắn tức giận, đôi mắt hiện ra tia sát ý.

Cảm giác nhức nhối truyền đến bả vai Diệp Hàm Huyên. Thằng điên này cư nhiên bóp đúng chỗ đau của cô. 

Máu tươi chậm rãi rỉ ra, nhuộm thắm bàn tay người đàn ông. Hắn bất ngờ:

"Cô..."

Diệp Hàm Huyên nhân cơ hội y thất thần, nhanh như chớp dùng sức đập vào gáy hắn ta. Cũng may cảm giác đau đớn này khiến cho cô thanh tỉnh đầu óc một chút...

Ra đến cửa, Diệp Hàm Huyên gặp một cô gái tuy trẻ nhưng đầy vẻ phong trần. Chủ ý lướt nhanh qua đầu cô, Diệp Hàm Huyên vẫy tay, ráng kiềm chế bản thân nói với cô gái.

" Phòng 154 có một vị khách, sau khi tôi bồi xong đã ngủ thiếp đi. Anh ta dặn dò tôi đổi người."

Cô gái kia thấy bộ dáng chật vật của Diệp Hàm Huyên thì đoán ra được phần nào, vui vẻ đồng ý.

" À, quên mất, cô nhớ xem lư hương đốt lên nhé! Người đàn ông này có sở thích như vậy." 

Diệp Hàm Huyên cười trong lòng, tên kia suýt chút nữa cướp đời con gái của cô, bà đây không chơi lại hắn ta, bà đây đi đầu xuống đất. Sử dụng thêm lư hương có mê dược, thách anh ta chống cự được. Tình một đêm với gái làng chơi à? Anh ta có mắc bệnh lậu hay gì thì không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

" Cô có phòng nào không?"

Cô gái kia đang vui sướng vì vớ được khách, hưng phấn nói:

"Phòng 611 a..."

" Chờ chút, phòng 611 vị khách này rất khó chiều đấy, đã mấy người bị đuổi ra rồi!" 

Cô gái quay sang thì Diệp Hàm Huyên đã đi từ lúc nào...

Diệp Hàm Huyên vội vang chạy lên tầng 6. 

Đến phòng 611 cô không kịp suy nghĩ nhiều đạp cửa xông vào. Bây giờ thứ duy nhất cô cần chính là nước lạnh để dập tắt ngọn lửa chết tiệt này. Cũng may cửa phòng không khoá, cả căn phòng tối om như mực, yên tĩnh đến lạ thường- thậm chí có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào ngoài kia.

Diệp Hàm Huyên không kịp bật đèn, lao thẳng vào phòng tắm. Cô sờ sờ được bồn tắm. Nước lạnh thật dễ chịu...

Cô ngồi xuống- chợt cảm giác lạ, hình như cô đang ngồi trên da thịt mềm mại...Tay cô còn sờ phải thứ gì đó cưng cứng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương