Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
-
Chương 106: Song Huyên đối đầu
"Ah?" Tần Gia Dung nhíu mày làm bộ ngạc nhiên nói.
"Thiếu phu nhân nhà chúng tôi đã thích, cô cứ đưa ra một cái giá."
Người quản lí bối rối nói, "Thật xin lỗi quý khách. Bên chúng tôi có quy định ai tới trước lấy trước, huống hồ vị tiểu thư kia còn đang thử đồ rồi!"
"Nhưng cô gái kia đã trả tiền cho các cô hay chưa? Thiếu phu nhân nhà chúng tôi có thể trả giá gấp đôi, gấp ba thậm chí hơn nữa!" Dì Hiền được Tần Gia Dung tin tưởng nên không coi ai ra gì, huống chi đây chỉ là một quản lí cửa hàng nhỏ nhoi! Thiếu phu nhân đã thích chiếc áo đôi này như thế, bà ta đương nhiên phải thuận theo ý cô ấy rồi!
Người quản lí dầu muối không thấm nói, "Thật xin lỗi, mong quý khách thông cảm. Chúng tôi không thể làm trái quy định."
"Cô!!!!"
Tần Gia Dung cười ôn hoà, lắc đầu nói, "Dì Hiền, dì đừng làm khó cô ấy nữa. Cô ấy cũng không dễ gì."
Dì Hiền lắp bắp, "Nhưng mà...."
"Cháu đi tìm cô gái kia thương lượng không phải được sao ạ? Khó khăn lắm Minh mới đối xử tốt với cháu một chút, cháu muốn mua cái này tặng anh ấy."
Người quản lí khẽ thở phào, may mà cô gái này hiểu lý lẽ. Người ta đã nói thế cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cùng lúc ấy, Diệp Hàm Huyên đứng trong phòng thay đồ đã nghe thấy tất cả đoạn đối thoại của mấy người ngoài kia. Ah, giọng nói của chính mình, cô sao có thể không nhận ra đây?
Quả thực trước kia cô đã xem nhẹ Tần Gia Dung rồi! Thông qua ô cửa kính nhỏ, Diệp Hàm Huyên cũng nhìn thấy khuôn mặt giống bản thân y đúc kia. Dù đã thấy trước đó một lần nhưng trong lòng cô vẫn không tránh được kinh động.
Từ khuôn mặt, giọng nói đều giống hệt cô- đến cả tính cách cô ta cũng bắt chước cô, tuyệt không có bất kì sơ hở nào. Thử hỏi trên thế giới đột nhiên có người giống mình xuất hiện, thay thế mình- sẽ là điều đáng sợ chừng nào chứ?
Mà người đứng sau thao túng chuyện này đều là người thầy Dực Phàm của cô- hay có tên khác là Cyril, rốt cuộc âm mưu thực sự của ông ấy là gì chứ? Kế hoạch đã được ông ấy chuẩn bị từ khi nào? Từ khi cô và Tần Gia Dung sinh ra- hay thậm chí trước đó?
"Vị tiểu thư này, ngoài kia có người muốn thương lượng chiếc áo này cùng cô...." Người quản lí khó xử đứng trước cửa nói.
"Cảm ơn cô. Phiền cô thông báo lại cho cô ấy, tôi không bán!"
Người quản lí cảm giác có gì đó khó nói thành lời, nhất thời không thể diễn tả được, chỉ đành đi về phía Tần Gia Dung truyền đạt.
Tần Gia Dung lúc này đang ngồi thong thả trên một chiếc ghế tựa, bộ dáng lười biếng như chú mèo nhỏ, thi thoảng lại xoa xoa cái bụng bầu của mình thì lông mày hơi cau lại khi nghe lời người quản lí nói.
"Phiền cô nói với cô ấy cứ ra một cái giá tuỳ ý."
"Được." Người quản lí khoé môi giật giật, gật đầu một cách khó khăn.
"Khụ...khụ....Cô gái ngoài kia rất thích chiếc váy này, cô ấy nói cô cứ ra giá tuỳ ý."
Diệp Hàm Huyên đã thay đồ xong từ lâu, chỉ là cô tạm thời vẫn chưa muốn lộ diện. Bây giờ lật bài tẩy không phải sẽ mất vui sao? Trong lúc Tần Gia Dung vui sướng nhất vì nghĩ rằng mình có được tất cả, chính tay cô sẽ tát cho cô ta vài phát, như vậy sẽ càng thú vị biết bao chứ!
"Cô giúp tôi nói tới cô ta, không bán chính là không bán."
Lần này người quản lí còn chưa kịp chuyển lời thì dì Hiền đã đứng đó từ khi nào, hung dữ nói, "Thiếu phu nhân nhà chúng tôi có lòng thương người, cho cô cơ hội ra giá, cô còn không biết điều, cô....cô có biết thiếu phu nhân nhà tôi là ai không?"
Ánh mắt Diệp Hàm Huyên tối sầm lại, trên môi rất nhanh vương nhẹ nụ cười mỉa, ha, từ khi nào cô không biết bản thân mình là ai cơ đấy!
"Dì Hiền!" Tần Gia Dung nghiêm giọng nói, khí chất này, quả thực rất giống người đứng đầu Cục tình báo như Diệp Hàm Huyên, không giận mà uy, làm cho dì Hiền giật mình, sắc mặt trắng bệch.
"Dì đừng đem thân phận của cháu đi rêu rao khắp nơi như thế! Để cháu gặp cô ấy thương lượng trực tiếp vậy!"
Ôi, hẳn là "đừng đem thân phận của cháu đi rêu rao khắp nơi như thế"! Người ngoài nhìn vào lại tưởng cô ta khiêm tốn, kì thực cô ta chính là khinh thường những người ở đây không xứng biết được thân phận "Kính thiếu phu nhân" và "Tiểu thư Tần gia" của cô ta ấy chứ!
"Cốc...Cốc......" Tần Gia Dung đã đi tới trước cửa, gõ nhẹ hai cái.
"Cô thay xong chưa?"
".............."
"Nếu cô thay xong rồi thì có thể ra ngoài, chúng ta cùng thương lượng được không?"
"..............." Bên trong vẫn là một mảng trầm mặc.
"Chiếc áo đôi này tôi rất thích. Nhà tôi lại có buổi tiệc quan trọng, cô muốn ra giá bao nhiêu tuỳ ý."
"................" Diệp Hàm Huyên thật muốn hét lên: Tôi không phải thánh nữ! Nhường lại chiếc áo này cho cô, rồi cô cùng với chồng tôi mặc nó tình chàng ý thiếp? Thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Tần Gia Dung tựa hồ đã mất kiên nhẫn, có chút nóng vội nói, "Cô có thể nhanh lên chút được không? Chồng tôi vừa đi có việc, anh ấy sắp quay lại rồi! Tôi muốn dành một món quà bất ngờ cho anh ấy....."
"Khụ......" Diệp Hàm Huyên chết sặc, ông trời ơi, có cần ngang trái vậy không? Dù rằng cô rất tin tưởng Kính Thiên Minh, nhưng ai biết được anh ta có hành vi thân mật với con hàng ung thư này không?
"Cô không sao chứ? Tôi vào nhé!"
😆😆😆
"Thiếu phu nhân nhà chúng tôi đã thích, cô cứ đưa ra một cái giá."
Người quản lí bối rối nói, "Thật xin lỗi quý khách. Bên chúng tôi có quy định ai tới trước lấy trước, huống hồ vị tiểu thư kia còn đang thử đồ rồi!"
"Nhưng cô gái kia đã trả tiền cho các cô hay chưa? Thiếu phu nhân nhà chúng tôi có thể trả giá gấp đôi, gấp ba thậm chí hơn nữa!" Dì Hiền được Tần Gia Dung tin tưởng nên không coi ai ra gì, huống chi đây chỉ là một quản lí cửa hàng nhỏ nhoi! Thiếu phu nhân đã thích chiếc áo đôi này như thế, bà ta đương nhiên phải thuận theo ý cô ấy rồi!
Người quản lí dầu muối không thấm nói, "Thật xin lỗi, mong quý khách thông cảm. Chúng tôi không thể làm trái quy định."
"Cô!!!!"
Tần Gia Dung cười ôn hoà, lắc đầu nói, "Dì Hiền, dì đừng làm khó cô ấy nữa. Cô ấy cũng không dễ gì."
Dì Hiền lắp bắp, "Nhưng mà...."
"Cháu đi tìm cô gái kia thương lượng không phải được sao ạ? Khó khăn lắm Minh mới đối xử tốt với cháu một chút, cháu muốn mua cái này tặng anh ấy."
Người quản lí khẽ thở phào, may mà cô gái này hiểu lý lẽ. Người ta đã nói thế cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cùng lúc ấy, Diệp Hàm Huyên đứng trong phòng thay đồ đã nghe thấy tất cả đoạn đối thoại của mấy người ngoài kia. Ah, giọng nói của chính mình, cô sao có thể không nhận ra đây?
Quả thực trước kia cô đã xem nhẹ Tần Gia Dung rồi! Thông qua ô cửa kính nhỏ, Diệp Hàm Huyên cũng nhìn thấy khuôn mặt giống bản thân y đúc kia. Dù đã thấy trước đó một lần nhưng trong lòng cô vẫn không tránh được kinh động.
Từ khuôn mặt, giọng nói đều giống hệt cô- đến cả tính cách cô ta cũng bắt chước cô, tuyệt không có bất kì sơ hở nào. Thử hỏi trên thế giới đột nhiên có người giống mình xuất hiện, thay thế mình- sẽ là điều đáng sợ chừng nào chứ?
Mà người đứng sau thao túng chuyện này đều là người thầy Dực Phàm của cô- hay có tên khác là Cyril, rốt cuộc âm mưu thực sự của ông ấy là gì chứ? Kế hoạch đã được ông ấy chuẩn bị từ khi nào? Từ khi cô và Tần Gia Dung sinh ra- hay thậm chí trước đó?
"Vị tiểu thư này, ngoài kia có người muốn thương lượng chiếc áo này cùng cô...." Người quản lí khó xử đứng trước cửa nói.
"Cảm ơn cô. Phiền cô thông báo lại cho cô ấy, tôi không bán!"
Người quản lí cảm giác có gì đó khó nói thành lời, nhất thời không thể diễn tả được, chỉ đành đi về phía Tần Gia Dung truyền đạt.
Tần Gia Dung lúc này đang ngồi thong thả trên một chiếc ghế tựa, bộ dáng lười biếng như chú mèo nhỏ, thi thoảng lại xoa xoa cái bụng bầu của mình thì lông mày hơi cau lại khi nghe lời người quản lí nói.
"Phiền cô nói với cô ấy cứ ra một cái giá tuỳ ý."
"Được." Người quản lí khoé môi giật giật, gật đầu một cách khó khăn.
"Khụ...khụ....Cô gái ngoài kia rất thích chiếc váy này, cô ấy nói cô cứ ra giá tuỳ ý."
Diệp Hàm Huyên đã thay đồ xong từ lâu, chỉ là cô tạm thời vẫn chưa muốn lộ diện. Bây giờ lật bài tẩy không phải sẽ mất vui sao? Trong lúc Tần Gia Dung vui sướng nhất vì nghĩ rằng mình có được tất cả, chính tay cô sẽ tát cho cô ta vài phát, như vậy sẽ càng thú vị biết bao chứ!
"Cô giúp tôi nói tới cô ta, không bán chính là không bán."
Lần này người quản lí còn chưa kịp chuyển lời thì dì Hiền đã đứng đó từ khi nào, hung dữ nói, "Thiếu phu nhân nhà chúng tôi có lòng thương người, cho cô cơ hội ra giá, cô còn không biết điều, cô....cô có biết thiếu phu nhân nhà tôi là ai không?"
Ánh mắt Diệp Hàm Huyên tối sầm lại, trên môi rất nhanh vương nhẹ nụ cười mỉa, ha, từ khi nào cô không biết bản thân mình là ai cơ đấy!
"Dì Hiền!" Tần Gia Dung nghiêm giọng nói, khí chất này, quả thực rất giống người đứng đầu Cục tình báo như Diệp Hàm Huyên, không giận mà uy, làm cho dì Hiền giật mình, sắc mặt trắng bệch.
"Dì đừng đem thân phận của cháu đi rêu rao khắp nơi như thế! Để cháu gặp cô ấy thương lượng trực tiếp vậy!"
Ôi, hẳn là "đừng đem thân phận của cháu đi rêu rao khắp nơi như thế"! Người ngoài nhìn vào lại tưởng cô ta khiêm tốn, kì thực cô ta chính là khinh thường những người ở đây không xứng biết được thân phận "Kính thiếu phu nhân" và "Tiểu thư Tần gia" của cô ta ấy chứ!
"Cốc...Cốc......" Tần Gia Dung đã đi tới trước cửa, gõ nhẹ hai cái.
"Cô thay xong chưa?"
".............."
"Nếu cô thay xong rồi thì có thể ra ngoài, chúng ta cùng thương lượng được không?"
"..............." Bên trong vẫn là một mảng trầm mặc.
"Chiếc áo đôi này tôi rất thích. Nhà tôi lại có buổi tiệc quan trọng, cô muốn ra giá bao nhiêu tuỳ ý."
"................" Diệp Hàm Huyên thật muốn hét lên: Tôi không phải thánh nữ! Nhường lại chiếc áo này cho cô, rồi cô cùng với chồng tôi mặc nó tình chàng ý thiếp? Thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Tần Gia Dung tựa hồ đã mất kiên nhẫn, có chút nóng vội nói, "Cô có thể nhanh lên chút được không? Chồng tôi vừa đi có việc, anh ấy sắp quay lại rồi! Tôi muốn dành một món quà bất ngờ cho anh ấy....."
"Khụ......" Diệp Hàm Huyên chết sặc, ông trời ơi, có cần ngang trái vậy không? Dù rằng cô rất tin tưởng Kính Thiên Minh, nhưng ai biết được anh ta có hành vi thân mật với con hàng ung thư này không?
"Cô không sao chứ? Tôi vào nhé!"
😆😆😆
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook