Tần Linh đứng ở bên cạnh, cố gắng nhịn cười

"Em có vẻ rất vui nhỉ!" Giọng nói tràn đầy bất mãn vang lên.

Bả vai cô run run, ánh mắt vui vẻ nhìn cậu: "Em chỉ cảm thấy mới lạ thôi."

Cậu hừ nhẹ một tiếng, tay xoa xoa bụng: "Anh đói rồi."

Đáy lòng cô một mảnh mềm mại, nghe giọng nói giống như làm nũng của cậu, cô cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn lên đôi môi đó.

Tần Linh cười khẽ, đem cháo múc vào chén nhỏ, nhẹ nhàng đi đến bên giường đưa cho cậu.

"Em đút cho anh." Ánh mắt như nai con nhìn cô.

Tần Linh bó tay thật luôn. Cậu bị thương ở lưng, chẳng lẽ cả tay cũng không hoạt động được sao?

Biết cậu tranh thủ cơ hội làm nũng với mình, cô cũng không chấp nhất. Gật nhẹ đầu, cầm lấy muỗng đút cho cậu ăn cháo.

"Nóng quá!" Câu than nhẹ.

Tần Linh tự mình nếm thử một miếng, thấy cháo rất ấm, cô trừng cậu, lại lần nữa đút cho cậu.

Cậu ngoan ngoãn há mồm ăn, trong tròng mắt đen mang theo ý cười. Nhìn chăm chú gò má nhàn nhạt ửng đỏ của cô.

Dương bá đứng ngoài cửa, nhìn thấy thiếu gia hạnh phúc tươi cười như vậy, đáy lòng ông cũng tràn đầy vui mừng. Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng. Hai người có thể hạnh phúc như thế, ông không còn mong chờ gì hơn.

Cho dù sau này hai người sẽ phải đối mặt với tình cảnh áp lực như thế nào, nhưng lúc này, trong phòng bệnh lại là một mảnh ấp áp.

...

Tần Linh lái xe vào bãi đỗ xe trong biệt thự Tần Thụy, cô mở cốp xe, xách vali ra, từ hôm Tần Thụy bị thương, cậu đã bàn với cô về việc muốn cô chuyển đến biệt thự để ở với mình.

Tần Linh cảm thấy việc này cũng tiện hơn cho việc chăm sóc cậu nên cô đồng ý.

Sáng sớm hôm nay cô đã trở về nhà mình để thu dọn đồ đạc cùng một số đồ dùng cá nhân để đem đến đây.

Đột nhiên cô nhìn thấy có một chiếc ô tô dài có rèm che dừng lại đậu trước cửa biệt thự. Một người đàn ông có vóc dáng cao ráo bước xuống xe, cung kính mở cửa xe.

Từ trên xe lại có một người đàn ông khác bước xuống, Tần Linh hoang mang dừng bước, khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia, trong đầu cô cảm thấy hơi quen thuộc.

Đó là một bóng lưng cao ngất, vóc người hoàn mỹ, trang phục tinh xảo mà cẩn thận, tỉ mỉ, làm cho cả người ông toát ra nhàn nhạt hơi thở quý tộc.

Chỉ là bóng lưng thôi đã cảm thấy người đàn ông này tràn ngập sức quyến rũ. Huống chi bóng lưng của người này đột nhiên làm cho Tần Linh cảm thấy có chút cảm giác đã từng quen biết.

Tần Linh tự cười nhạo chính mình, sao cô lại có khả năng quen biết được người nào trong xã hội thượng lưu hơn nữa còn là người đàn ông có khí chất quý tộc như thế.

Người đàn ông kia nhanh chóng bước vào biệt thư, Tần Linh chỉ chần chừ trong chốc lát, cũng chầm chậm mở cửa đi vào.

Hóa ra hôm nay biệt thự có khách tới chơi, chẳng lẽ vì chuyện này nên A Thụy bảo cô đi lấy đồ sao? Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Trong lòng Tần Linh đối với vị khách xa lạ này cảm thấy hơi tò mò.

Lúc cô đến gần cửa phòng ngủ, từ bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện.

"Thụy, vết thương của con thế nào rồi?" Đây là một âm thanh rất xa lạ với Tần Linh, nhưng cô có thể nghe ra được đây là một giọng nam trầm thấp khêu gợi.

"Vết thương của tôi thế nào ông cũng quan tâm sao?" Tần Thụy lạnh nhạt trả lời.

"Ta không ngờ con trai ta sẽ trầm mê nữ sắc như vậy, nếu còn muốn tìm một người phụ nữ để chơi đùa ta sẽ không phản đối, nhưng lần này con đùa quá trớn rồi, vì cái loại phụ nữ này đáng giá không, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ phá hủy con thôi, vì thế trước khi cô ta phá hủy con, ta giúp con ra quyết định trước, phụ nữ đối với đàn ông chỉ là vui đùa một chút mà thôi, huống hồ là người phụ nữ như vậy, cô ta không phải quá già so với con sao?"

Tần Linh dựa người vào trên cửa, một trận khí lạnh từ phía sau truyền đến, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái, tay cô nắm chặt túi, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy của mình.

Cho dù đã cố gắng thuyết phục được ranh giới giữa mình và A Thụy nhưng khi có người vạch trần trước mặt mình, cô vẫn không thể khống chế được cảm giác tự ti của mình.

Hai người không chỉ chênh lệch về tuổi tác, mà về thân phận, địa vị cũng cách biệt nhau.

Tuy cô tuyệt đối tin tưởng A Thụy sẽ không buông tay mình nhưng thời gian luôn là thước đo tàn nhẫn nhất. Cô chợt cảm thấy con đường phía trước của hai người là một mảnh tăm tối.

Lúc này, trong phòng là một trần trầm mặt.

Sau đó, Tần Linh lại nghe được tiếng nói của Tần Thụy từ trong phòng truyền ra.

"Có thích hợp hay không, hẳn là do tôi tự định đoạt, không cần đến "phụ thân đại nhân" làm ơn, bất quá, sau này người phụ nữ của tôi nếu như người khác còn dám động một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất quyết sẽ không tha cho kẻ đó, nếu như "phụ thân đại nhân" còn cố ý muốn nhúng tay vào, như vậy trừ phi làm cho tôi chết trước, bằng không ai cũng đừng có nghĩ đến việc có thể động vào cô ấy."

"Con... thực sự là điên rồi..."

"Không cần lại dùng việc hạn chế kinh tế để chèn ép tôi, biện pháp này có thể đối với những người khác còn có chút công dụng, nhưng về chuyện của cô ấy căn bản là không thể thương lượng, ông cứ việc đóng băng tiền của tôi đi, dù sao tôi đi xin cơm trên đường cũng sẽ làm mất hết mặt mũi của Tần gia, cho dù xin cơm tôi cũng sẽ không để cho người phụ nữ của mình ăn một chút khổ sở nào, huống hồ mẹ cũng đã thoả thuận với ông, lúc sinh nhật mười sáu tuổi của tôi sẽ nhận được 20% cổ phần của công ty, lập tức tôi đã có thể độc lập về kinh tế rồi."

"Thụy thiếu gia không nên nói chuyện với tổng giám đốc như vậy, tổng giám đốc làm tất cả đều là vì muốn tốt cho thiếu gia..." Một người đàn ông chen vào nói.

"Simon, không cần nói chuyện giúp ta. Con chỉ mới có mười sáu tuổi, ta là người làm cha nhất định phải quan tâm, nếu như con tìm một nữ sinh mười mấy tuổi chơi đùa ta cũng không có ý kiến gì, nhưng con chỉ vì muốn tranh đoạt một "bà lão" hai mươi tám tuổi lại không tiếc gây nguy hiểm tính mạng người khác, chẳng lẽ con định sau này lấy cô ta sao, rồi chờ đến khi con ba mươi tuổi mà xem, cô ta cũng đã sớm hoa tàn ít bướm, khi đó con ngẫm lại hành vi hiện tại của mình sẽ cảm thấy rất buồn cười..."

"Con nhất định sẽ cưới cô ấy, hơn nữa cô ấy chính là người phụ nữ con đã chọn, sau này cũng sẽ như vậy, chẳng phải có vài người sau khi kết hôn vẫn ra ngoài tìm phụ nữ khác đó thôi, bởi vì ông ta coi trọng tiền tài của cô gái đó mà không phải con người của họ..."

Tần Thụy vừa nói câu này ra khỏi miệng, trong phòng lại là một trận trầm mặc đáng sợ.

"Đông!" Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Tần Linh vội vàng trốn ra phía sau cửa, một trận tiếng bước chân gấp gáp cố kìm nén tức giận dần dần đi xa, Tần Linh đi tới, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia biến mất ở cuối hành lang.

Tần Linh thất thần tựa người trên vách tường, thật lâu.

Nói thật, nghe được lời nói của Tần Thụy, cô cảm thấy rất cảm động. Nhưng nhiều hơn là những lo lắng bất an. Cô biết chắc chắn chuyện của mình và Tần Thụy sẽ gặp phải trắc trở. Nhưng khi chân chính đối mặt bản thân cô vẫn rất sợ hãi.

Cô có cảm giác, rất nhanh cô sẽ gặp lại người đàn ông này.

Tần Linh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng kích động của mình. Cô cần phải bình tĩnh mới có thể đối mặt với những khó khăn sắp tới.

Nếu cô đã quyết định cùng A Thụy bước đi trên con đường này, thì phải mạnh mẽ nắm chặt tay cậu không buông tay.

...

Tần Linh cầm vali bước vào trong phòng, đặt chiếc vali cạnh góc phòng.

Tần Thụy đang nằm trên giường, cậu thấy cô đi vào, ánh mắt lóe lên tia vui vẻ: "Về rồi à."

"Ừm." cô gật nhẹ đầu.

Suy nghĩ một chút, Tần Linh mở miệng hỏi: "Người đàn ông khi nãy là ba anh sao?"

Ánh mắt cậu hơi lóe lên, khóe môi mím lại, gật nhẹ đầu. "Ừm."

"Em nghe thấy hai người nói chuyện." Cô nhỏ giọng nói.

"Em đừng để ý đến ông ấy. Đối với anh, ông ta chỉ là một người cha trên danh nghĩa mà thôi." Ánh mắt cậu bỗng lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.

Cô nhìn chằm chằm cậu một lúc, thấy gương mặt cậu tràn đầy vẻ lạnh lùng, xem ra quan hệ giữa cậu và ba cậu thật sự không tốt.

Đây là lần đầu tiên cô gặp ba cậu, hơn nữa còn chưa từng tiếp xúc với ông ấy, cô không biết tại sao hai người lại trở nên như vậy.

Tần Linh lưỡng lự một chút, gật nhẹ đầu, "Em biết rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương