Cậu ngồi xuống nước, ôm cô từ từ luật động.

"A~~ Tần Thụy, từ bỏ... không chịu nổi nữa."

Tần Thụy nhanh chóng rút ra, Tần Linh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cậu lại đẩy mạnh vào.

"A.... ưm..." Cô không chịu nổ phát ra tiếng rên rỉ.

Nghe tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của Tần Linh, cậu nhịn xúc động muốn bắn ra, giọng khàn khàn nói với cô: "Gọi tên anh."

"Tần Thụy!" Tần Linh không chịu nổi, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn không lưu lại được gì, chỉ có thể làm theo những lời cậu nói.

"Ngoan!" Cậu hôn nhẹ lên môi cô, "Gọi lại lần nữa."

"Tần Thụy! Ưm!"

Tần Thụy vẫn muốn cô trong nước tới khi cô không còn tia khí lực nào nữa thì mới đem cô đặt trên giường. Làn da sáng bóng của Tần Linh tỏa ra ánh sáng như trân châu. Mái tóc dài che đi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn. Hai chân vô lực mở rộng ra, cánh hoa được rửa sạch nở ra, khe suối không còn gì che đậy hiển lộ. Cô nhắm mắt, trên tóc vẫn còn ướt nước, khuôn mặt mệt mỏi đến cực điểm.

Tần Thụy kéo hai chân cô ra. Lúc cậu tiến vào, cô chỉ nhẹ nhàng "A!" một tiếng. Tần Thụy hôn lên môi cô rồi rất nhanh đã chạy nước rút trong thân thể cô.

Cô không biết cậu muốn cô bao lâu trên giường. Trong lúc mệt mỏi cực độ, cô mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh lại, ánh sáng mặt trời rực rỡ soi toả lên hai thân thể xích lõa. Tần Linh mở mắt. Trước mắt cô là khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ với mái tóc vàng hơi mất trật tự che đôi mắt lại. Lông mi rất dài. Khuôn mặt say ngủ như một thiên sứ đang sa vào hồng trần.

Thân thể hai người dán sát vào một chỗ, ở giữa không trung không có khe hở nào. Tần Linh đỏ mặt, giật giật thân thể mới phát hiện nam căn của cậu vẫn còn chôn trong thân thể cô. Hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn.

Đôi mắt đen láy đạm mạc từ từ mở ra, dục vọng cực đại một lần nữa sống lại. Tần Linh kinh hãi khi thấy phản ứng của cậu, kinh hô một tiếng thì bị cậu mở miệng ngậm tiếng của mình lại. Hạ thân cậu bắt đầu luật động trong thân thể cô.

"Ưm..." Thân thể Tần Linh nhẹ nhàng lay động, miệng bị đôi môi cậu chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Ánh sáng buổi sớm tràn vào, thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng lại một lần nữa đoạt lấy cô.

...

Đến khi Tần Linh tỉnh lại lần nữa thì trời đã vào trưa. Cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng, cô quay mặt sang thì thấy Tần Thụy đang nhìn chằm chằm mình.

Thấy cô đã tỉnh, ánh mắt cậu hiện lên tia vui vẻ. Khóe miệng cậu hơi mỉm cười, "Sớm!"

Tần Linh vừa muốn ngồi dậy thì đã cảm nhận được cả người như bị nghiền nát, đau nhức không chịu nổi. cô hơi nhăn mày, lấy tay xoa xoa eo.

Người thiếu niên thấy hành động của cô, cậu cười khẽ, nhanh chóng vươn tay chạm vào eo cô.

"Cậu muốn làm gì?" Tần Linh giật mình nhìn cậu.

Có vẻ thiếu niên hơi ngỡ ngàng, cậu ngạc nhiên nhìn cô một cái, sau đó cười khẽ, "Anh muốn xoa bóp giúp em. Đêm qua là anh kìm lòng không nổi cho nên có hơi quá lực."

Tần Linh đỏ mặt, không dám nhìn vào ánh mắt của cô. Nhưng Tần Thụy đã nhanh chóng nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của cậu, bên tai vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành: "Linh Linh, chúng ta quen nhau đi. Đợi khi em yêu anh, khi đó em sẽ biết anh là một người yêu rất tốt."

Nhìn vào đôi mắt kiên định tràn đầy hi vọng của chàng trai, Tần Linh không biết bản thân mình nên làm thế nào. Hôm qua cô còn dặn lòng là sẽ tạo khoảng cách với cậu thế nhưng sau đó lại quan hệ với cậu. Lời nói và hành động bất nhất như vậy làm cho cô cảm thấy thật hổ thẹn.

Cô ho nhẹ một tiếng, ngước mắt lên nhìn cậu thiếu niên: "Tần Thụy, cậu... cậu có thể cho tôi một chút thời gian được không?"

Ánh mắt sáng ngời của chàng trai hơi ảm đạm, nhưng sau đó cậu lại mỉm cười, ngước lên nhìn cô, "Được, nhưng anh hi vọng mình sẽ không đợi quá lâu."

Tần Linh gật nhẹ đầu. Nhìn xung quanh phòng để tìm quần áo nhưng không thấy đâu, cô hơi mất tự nhiên quay sang hỏi cậu: "Quần áo của tôi..."

"Để anh đi lấy. Em ngồi đó đi." Nói rồi cậu nhanh chóng chạy đi lấy quần áo cho cô.

Nhìn bóng dáng tràn đầy ánh sáng hi vọng của chàng trai, Tần Linh thật hi vọng cậu có thể mãi được như vậy. Bóng dáng cô đơn tuyệt vọng của cậu lúc trước khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy đau lòng.

Thật ra chính cô cũng biết, tất cả hi vọng của chàng trai đều đang đặt trên bản thân mình. Cô không thể nào đối xử tàn nhẫn với cậu như lúc trước nữa.

Khi đó, bản thân không có tình cảm gì với cậu, cô có thể làm thế. Nhưng còn bây giờ...

Tần Linh thầm thở dài. Thôi kệ, tới đâu tính tới đó. Bây giờ đầu óc của cô cảm thấy thật loạn. Cô vẫn chưa tìm ra cách nào thích hợp để cả hai không bị tổn thương cả.

...

Trường học R.Y.

Tần Linh ngồi ở bàn trong phòng làm việc soạn bài, mí mắt càng ngày càng nặng, chữ màu đen cũng như những con nòng nọc nhỏ phập phềnh, cô gục đầu một cái bỗng nhiên giật mình nâng lên, vỗ vỗ trán của mình, tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm qua mây mưa với Tần Thụy đến khi ngất đi, buổi sáng lại cùng cậu một lần, bây giờ ngoài việc cô cảm thấy cả người đau nhức thì cơn buồn ngủ cứ như thủy triều ập tới, khiến cô không chống cự được.

"Cốc! Cốc!" Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào!" Tần Linh cũng không ngẩng đầu lên nói.

Lục Phong từ bên ngoài bước vào, anh nhìn thấy Tần Linh bộ dáng mệt mỏi, mí mắt có quầng thâm đen, vội vàng đi đến hỏi thăm cô.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Lục Phong đem một ly cà phê đặt ở trước mặt cô, nếu như bình thường anh chắc hẳn là phản đối cô uống cà phê.

Tần Linh mặt đỏ lên, "Dạ!" Gật gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi sách. Cô không dám nhìn anh.

Lục Phong nhìn gò má hơi tái nhợt của cô nổi lên một mảnh phấn hồng, cổ áo không che hết được cái cổ tinh xảo như ẩn như hiện ứ hồng khả nghi, tim của anh chậm rãi chìm xuống, giống như vừa ném vào trong cà phê cục đường, nó lại chậm rãi biến thành cà phê cay đắng.

Anh cười khổ, tuy trong lòng luôn hi vọng nhưng đến khi nhìn thấy sự thật, anh vẫn khó lòng mà chấp nhận. Người con gái anh yêu bây giờ đã chính thức không thuộc về anh nữa. Cô đã thuộc về một người đàn ông khác, mà người đó thậm chí còn nhỏ hơn anh rất nhiều.

Anh hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết hỏi cô: "Tiểu Linh, có phải em và cậu học sinh đó..." Anh vẫn là không nói ra lời.

Tần Linh nghe lời nói lấp lửng của anh, thấy ánh mắt anh nhìn vào cổ mình, cô vội vàng nhìn xuống, thấy phía dưới lớp áo sơ mi là những dấu hồng ngân thoắt ẩn thoắt hiện. Cô hơi đỏ mặt, vội vàng đứng dậy cầm lấy giáo án.

"Sư huynh, sắp tới giờ lên lớp rồi. Em phải đi dây."

Đến khi cô sắp bước ra cửa, giọng Lục Phong lại vang lên lần nữa: "Tiểu Linh!"

Bước chân cô ngừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn anh.

Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên: "Cho dù em quyết định như thế nào, anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em."

Bả vai Tần Linh run lên một cái, mắt cô dần dần hiện lên nước mắt, cô hít sâu một hơi, giọng hơi nghẹn ngào: "Cảm ơn anh, sư huynh."

Nói rồi cô vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, không dám quay đầu lại nhìn thân ảnh của anh.

Mở cửa đi chưa được mấy bước, cách đó không xa có một chàng trai cao to quen thuộc đứng đó làm cô ngẩn ra. Theo thói quen cô định xoay người muốn hướng chỗ khác đi, nhưng chàng trai đã vội vã đuổi theo.

"Cô giáo đang trốn em sao?" Ánh mắt Tần Thụy vô cùng thân thiết mang theo một tia nhàn nhạt nghi ngờ.

"Không có, chuông vào học vang lên rồi, sao còn không vào lớp học, em là lớp trưởng hẳn là nên đến sớm một chút chứ." Tần Linh vừa nói vừa vội vã đi về phía trước. Tần Thụy cười khẽ, chậm rãi theo cô lên cầu thang.

Lúc đi tới góc cầu thang, một lực kéo từ phía sau nhanh chóng lôi cô lại. Tần Linh giật mình, chưa kịp nhận ra điều gì thì trên môi cảm nhận được một mảnh ấm áp.

Cô vội vàng phản kháng, nhưng chàng trai trước mặt rõ ràng không coi sự phản kháng của cô thành uy hiếp.

Tần Linh ngậm chặt miệng, không cho chiếc lưỡi của cậu tiến vào.

"A!" Bên hông cảm nhận được sự đau đớn, Tần Linh vội vàng hô lên. Nhưng chàng trai nhanh chóng lợi dụng điều này, tiến quân thần tốc vào trong miệng của cô.

Chiếc lưỡi như con rắn linh hoạt tuần tra mọi ngõ ngách trong khoang miệng của cô. Tần Linh bị cậu hôn đến không thở nổi.

Đến khi Tần Thụy buông cô ra, Tần Linh mềm nhũn dựa vào người cậu.

Tần Thụy cười khẽ, cậu hôn nhẹ lên trán cô: "Xin lỗi, là anh không kiềm lòng được. Cũng do em quyến rũ anh mà thôi."

Cô vội vàng đẩy cậu ra, trừng mắt nhìn cậu: "Cậu..."

Đôi mắt cô mở to, bên trong mắt là sự giận dữ cùng quyến rũ không nói thành lời, ánh mắt cô ướt át nhìn cậu. Tần Thụy bỗng cảm thấy lòng mình tràn đầy yêu thương, cậu kéo cô ôm lại vào ngực, tay ôm chặt eo cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương