Mạt Thế Xâm Nhập
-
Chương 143
Năm thứ 7 của tân lịch, thủ đô, khu Liễu Viên.
Đường Húc Hải lái chiếc xe mang động cơ năng lượng Nguyên, tiêu sái vứt đuôi, đậu lại ở bãi đỗ xe cửa đông Liễu Viên.
Hiện tại khu Liễu Viên là trung tâm tân chính trị của thủ đô, đồng thời cũng là địa điểm nhà lãnh đạo cao tầng quốc gia sinh sống và làm việc. Không chỉ rộng rãi, hoàn cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc bên trong còn là đình đài lầu các dạng phục cổ.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ tới nơi này tự nhiên không phải vì công việc, cũng không phải tới đây nhận tiếp kiến, mà là đến thăm trung tâm khu vực.
Giữa Liễu Viên có một khu xanh hóa, trồng một cái cây dị năng cấp 8 duy nhất của toàn thế giới —— đó là cây liễu bản thể của Liễu Miện.
6 năm trước, bọn họ lên không thiên V thành công đóng màn trời rồi trở về địa điểm xuất phát, đáp xuống thành phố hàng không, nhận được hoan nghênh cực kì nhiệt liệt. Cả nước và toàn thế giới đều vì những anh hùng sống sót này mà cuồng nhiệt.
Kéo dài một thời gian rất lâu, bọn họ cái gì cũng không thể làm, lãnh đạo các nước trên thế giới tìm mọi cách vượt biển băng đồi, chỉ vì muốn gặp mặt bọn họ.
Không có cách nào, sau khi đóng được màn trời, không có ảnh hưởng lúc ban đêm, thành thị của loài người nhanh chóng khôi phục trùng kiến. Dân chúng mọi quốc gia bức thiết muốn biết tư liệu của các anh hùng, các lãnh đạo không thể không vâng theo ý dân mang đoàn truyền thông tới lấy tư liệu trực tiếp để trấn an quần chúng quốc nội.
Địa vị Hoa Hạ cũng bởi vậy nhảy vọt tới quốc gia có sức ảnh hưởng nhất nhì quốc tế.
Mỗi ngày họ đều phải xã giao với người của các quốc gia khác nhau, kết cục của bị người người quen mặt chính là hoàn toàn mất đi tự do, đi đến đâu cũng có fan cuồng đuổi theo.
Điều này làm 9 người sống sót không thể không âm thầm ẩn cư, thật vất vả qua được 4 5 năm, độ hot kia mới chịu hạ xuống.
Mà Ngụy Ly vì sớm ngày gieo trồng cành liễu của Liễu Miện, cũng là người đầu tiên thoát đoàn một mình hành động, y chạy trốn lập tức khiến đám đội hữu oán giận.
Ngụy Ly được hộ tống trở lại chỗ ở cũ ở thủ đô, y cố ý tìm một khu gieo trồng bên cạnh thủ đô, cũng chính là tiền thân của Liễu Viên.
Cành liễu được tỉ mỉ trồng xuống, lấy tốc độ kinh người bắt đầu sinh trưởng, năm sau liền biến thành một đại thụ che kín trời. Tốc độ sinh trưởng không hợp lẽ thường này từng khiến người chung quanh tò mò vây xem, để không bị quấy rầy, Ngụy Ly không thể không mua hết mấy khu dân cư phụ cận, quy mô khu gieo trồng cũng càng khuyếch càng lớn.
Cây liễu sau khi trưởng thành liền biểu hiện ra dị năng kinh người, chuyên gia kinh khoa viện trắc một cái cư nhiên phát hiện đã cao đến cấp 6. Mọi chuyện sau đó càng khiến người nghẹn họng trợn mắt. Bởi vì cây liễu này cũng không có xu hướng công kích nhân loại, vì thế chung quanh Liễu Viên bắt đầu bị chinh phạt, càng ngày càng nhiều ngành trọng yếu dọn đến đây, mà còn tập trung các nhà quyền quý chỉ vì chen vào khu vực này, muốn dựa sát vào cây liễu dị năng khổng lồ nọ.
Ngụy Ly cũng thực bất đắc dĩ, cành của Liễu Miện đã mọc thành cây, nhưng còn chưa sinh trưởng đến mức cao nhất, căn bản không có cách nào hoạt động, chỉ có thể tùy ý để mọi chuyện phát triển.
Hai năm sau, cây liễu đạt tới cấp 8 – cấp bậc khiến thế nhân chú mục, Liễu Miện rốt cục cũng có thể hóa thành hình người trong thời gian ngắn ngủi, thoát khỏi cây liễu để hoạt động.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ hôm nay chính là đến thăm Liễu Miện.
Hiện tại ra vào khu vực này có hạn chế rất nghiêm khắc, nhưng hai tên danh nhân thế giới nào đó có thể trực tiếp quét mặt, binh lính đóng giữ thậm chí cúi chào hai người, mắt lộ vẻ sùng kính nhìn hai người đi vào Liễu Viên.
Mục tiêu hai người muốn thăm hỏi hiện đang ở cùng một chỗ, Ngụy Ly sắc mặt ửng hồng dựa vào thân cây, Liễu Miện đè lấy y, cành liễu mềm mại vói vào kẽ áo, làm các hành động mờ ám xấu hổ tột cùng.
“… A Miện, anh đủ rồi chưa, hôm nay có khách tới đó.” Tuy miệng cảnh cáo, đáng tiếc khí thế của Ngụy Ly thật sự quá bèo, Liễu Miện được một tấc lại muốn tiến một thước dọc theo thắt lưng y mon men bò xuống.
Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ đi vào Liễu Viên, cành liễu quấn Ngụy Ly hơi khựng lại, tiếc hận mà rụt về.
Ngụy Ly rũ mắt khẽ thở dốc, Liễu Miện xuất hiện phía sau y, ôm y sửa sang quần áo chỉnh tề: “Lão Đường và Sử Ngọ đến.”
Ngụy Ly ngơ ngác chớp mắt, hất hắn ra tự chỉnh áo.
Liễu Miện chậc một tiếng, xoay người ngồi xuống cách cây liễu không xa.
“Liễu Miện!” Phó Sử Ngọ vui mừng nhìn hắn, Ngụy Ly điều chỉnh xong vẻ mặt, dường như không có việc gì mà chào hỏi.
Ánh mắt Đường Húc Hải hơi quét qua mặt y, Ngụy Ly chống chọi không nổi dời đi tầm mắt.
Cười một tiếng, Đường Húc Hải cũng không đâm chọt, ngược lại trực tiếp đưa quà qua: “Nè, trà mới năm nay.”
Ngụy Ly khụ khụ, sắc mặt hồng nhuận thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy.
Liễu Miện hứng thú nhìn chằm chằm, nói: “Đây là trà Tân Hồng Bào biến dị mới phát hiện phía nam đó à?”
Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Chính là cây trà biến dị mới phát hiện kia, là chúng tôi dọn tổ alien xong chính phủ thành phố bên kia tặng.”
Phó Sử Ngọ trực tiếp ngồi ghế trên, nói: “Đến tay chúng tôi còn chưa kịp uống, trực tiếp đưa gấp đến đó.”
Ngụy Ly hiểu ý nói: “Tôi đi nấu nước, lát nữa chúng ta nếm thử đi.”
Phó Sử Ngọ chờ mong nhìn y, gật đầu: “Nhanh đi.”
Ngụy Ly bật cười lắc đầu, xoay người mang lá trà đi vào tiểu biệt thự hai tầng cách cây liễu không xa.
“Hiện tại Long Cốt phát triển rất tốt a.” Liễu Miện nói, “Tôi ở thủ đô mà còn nghe được tiếng tăm các anh đó chứ.”
Đường Húc Hải không chút khiêm tốn mỉm cười: “Dù sao một phần ba tổ lớn toàn quốc là binh đoàn chúng tôi tiêu diệt mà.”
Liễu Miện hâm mộ nói: “Các anh thì tốt rồi, có thể dựa vào nhiệm vụ đi khắp cả nước, nhìn xem hoàn cảnh mới hiện tại. Tôi lại không được, thậm chí liên lụy cả Ngụy Ly chỗ nào cũng không thể đi.”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính nói: “Sao lại nói là liên lụy, anh ấy nhất định rất thích ở bên cạnh anh. Dù sao anh đã ngủ hơn 5 năm, vừa mới tỉnh lại thôi.”
Liễu Miện nói: “Tính ra cũng nhanh thật, lúc trước tôi còn đoán có lẽ sẽ mất hơn 10 20 năm mới có thể sống lại.” Hắn nhìn nhìn tay mình nói: “Nhưng bây giờ còn chưa thể rời khỏi bản thể quá xa, cũng không thể bảo trì hình người lâu được.”
Phó Sử Ngọ tò mò nhìn hắn: “Vậy anh hiện tại là người, hay là thực vật?”
Liễu Miện nghe y hỏi xong trên trán gân xanh lập tức nổi cục cục.
Đường Húc Hải phì một tiếng cười, trêu: “Xem như người thực vật? Người cây?”
Liễu Miện lườm hắn một cái.
Ngụy Ly bưng một bộ ấm trà đến, họ không có bản lĩnh thưởng trà, chỉ đơn giản tráng nóng cái chén, liền một người bưng một ly trà nóng cùng uống mà thôi.
“Không tồi.” Liễu Miện phẩm phẩm, gật đầu nói: “Lão Ôn hôm qua vừa tới, đáng tiếc không đụng trúng các anh, không có lộc ăn rồi.”
Phó Sử Ngọ nói: “Chúng tôi có giữ lại cho ảnh mà, biết ảnh thích cái này.”
Liễu Miện nhướng mày hỏi lại: “Chuyện vui của anh ta sắp tới đúng không?”
Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em trai em gái bên nước A của anh ta cũng sẽ về tham gia.”
Tư liệu của họ sau khi được công bố, em trai em gái của anh tại nước A không có cách nào trở về, nhưng vẫn lập tức liên hệ với anh ngay. Cha mẹ Ôn Triệu Minh vừa bắt đầu mạt thế đã trước sau qua đời, tuy song thân đều không còn, Ôn Triệu Minh lại có tình cảm rất sâu với hai đứa em kế, đã chân chính trở thành người một nhà.
Hai đứa em tuy không phát triển mạnh bằng Ôn Triệu Minh, nhưng cũng thành lập cơ nghiệp không nhỏ bên nước A, cuối cùng quyết định ở lại đó phát triển không về nước.
Nói đến hôn sự của Ôn Triệu Minh, coi như cũng là duyên phận, lúc ấy vết thương ăn mòn trên vai Ôn Triệu Minh vẫn luôn kéo dài không được trị liệu, cuối cùng thậm chí xuất hiện thối rửa. Sau khi hạ cánh, Ôn Triệu Minh trực tiếp được đưa vào bệnh viện, là ở đó gặp được vị hôn thê sau này của anh, một nữ bác sĩ dị năng thuộc hệ chữa khỏi.
Vừa bắt đầu hai người chỉ có hảo cảm với nhau, cũng không lập tức rơi vào bể tình, yêu nhau đến hơn 5 năm, rốt cục mới quyết định kết hôn trong năm nay.
So với Ôn Triệu Minh xuân phong đắc ý, chuyện tình duyên của Miêu Gia thật lao đao trắc trở, bất kể cậu cố gắng thế nào, trong mắt Vương Đan cậu vẫn không thoát khỏi ấn tượng là một cậu bé to xác. Mà hai người ai cũng vì tính chất công việc, càng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, muốn tu thành chính quả, con đường này thật dài a.
Vương Đan hiện là người phụ trách ngành tình báo, cả ngày vội đến vội đi không nói. Miêu Gia vì mang về biên trình phiên dịch phá giải ổ cứng dự bị, càng không thể tự do rời đi theo đuổi người trong lòng.
Trong ổ cứng tuy không có số liệu trọng yếu gì, nhưng chỉ một phần biểu đồ kết cấu hệ thống màn trời cũng đã đủ quan trọng. Mà Miêu Gia bởi vì tham dự hạng mục hoàn nguyên này, trình độ bảo an có thể so với lãnh đạo quốc gia. Là người không được tự do nhất trong đám đồng đội này.
“Miêu Gia đáng thương, đại khái chỉ khi thiết bị phát nguồn sinh lực trên sao hỏa xây xong, cậu ấy mới được giải thoát.” Phó Sử Ngọ uống ngụm trà, thở dài.
“Hừ, coi như có chút não. Không xây cái thứ đó trên Trái đất.” Đường Húc Hải hừ lạnh một tiếng.
Lấy được bản vẽ này, giới chính trị cao tầng Hoa Hạ hưng phấn vô cùng, nhưng phái bảo thủ thủy chung chiếm thượng phong, vết xe đổ của Hằng Quang Tinh buộc họ phải triển khai thử nghiệm trên căn cứ hoả tinh.
Dù sao nguồn năng lượng của Hằng Quang Tinh không giống bọn họ, chỉ thay thế, đổi kết cấu cũng cần tốn rất nhiều năm.
“Cũng không biết Tiểu Thất giờ thế nào rồi.” Phó Sử Ngọ rũ mắt, nói.
Đường Húc Hải trực tiếp nắm chặt tay y, nói: “Đừng lo, anh ta mang theo một chi đội mà. Nếu cậu nhớ anh ta, chúng ta có thể lên căn cứ hoả tinh thăm, dù sao hiện tại ngồi phi thuyền qua lại một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Phó Sử Ngọ nhếch môi, lắc đầu nói: “Thôi khỏi đi, lúc trước đã hứa rồi, nhiệm vụ dọn sạch alien giao cho chúng ta, còn khai phá tân thế giới giao cho cậu ấy. Đã hứa với cậu ấy, trước khi chưa hoàn thành không thể gặp lại rồi.”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc như vậy thật đáng yêu, Đường Húc Hải không thể nhịn nổi sáp lại gần hun cái chốc, Phó Sử Ngọ lập tức đỏ mặt, giận dữ trừng hắn một cái. Ngụy Ly và Liễu Miện còn đang nhìn kia kìa!
Đường Húc Hải tém tém mớ tóc bên tai y, nói: “Tôi nhất định sẽ giúp cậu và anh ta nhanh chóng gặp lại, cứ giao cho tôi đi!”
Chỉ khi hoàn toàn dọn sạch hậu hoạn, mới có thể chân chính bước vào tinh thần đại hải.
Hắn tin tưởng, ngày đó sẽ không xa.
_______________________________
Còn có 1 chương hà nên post luôn cho nóng. Thông báo luôn về vấn đề bản word, do truyện chỉ mới beta tới chương 60….. cho nên tui tính chờ beta xong luôn rồi tính nhá. Tất nhiên, nếu mọi người muốn tự thân vận động tui cũng rất hoan nghênh, cứ copy paste là xong chứ gì…. OK, rồi, thông báo nhiêu đó thôi.
Bước cuối cùng, nói tạm biệt với bộ Mạt Thế Xâm Nhập thôi, từ hồi tháng 12 năm 2014 cũng gần 2 năm rồi chứ bộ… Trong thời gian này, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ tui edit, đã cổ vũ ủng hộ tui hoàn thành bộ này, đặc biệt là những bạn đã nhiệt liệt comt cho tui nữa, tui yêu mấy bợn ^^….
Thôi, chào nhé, ngày lành
Đường Húc Hải lái chiếc xe mang động cơ năng lượng Nguyên, tiêu sái vứt đuôi, đậu lại ở bãi đỗ xe cửa đông Liễu Viên.
Hiện tại khu Liễu Viên là trung tâm tân chính trị của thủ đô, đồng thời cũng là địa điểm nhà lãnh đạo cao tầng quốc gia sinh sống và làm việc. Không chỉ rộng rãi, hoàn cảnh tuyệt đẹp, kiến trúc bên trong còn là đình đài lầu các dạng phục cổ.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ tới nơi này tự nhiên không phải vì công việc, cũng không phải tới đây nhận tiếp kiến, mà là đến thăm trung tâm khu vực.
Giữa Liễu Viên có một khu xanh hóa, trồng một cái cây dị năng cấp 8 duy nhất của toàn thế giới —— đó là cây liễu bản thể của Liễu Miện.
6 năm trước, bọn họ lên không thiên V thành công đóng màn trời rồi trở về địa điểm xuất phát, đáp xuống thành phố hàng không, nhận được hoan nghênh cực kì nhiệt liệt. Cả nước và toàn thế giới đều vì những anh hùng sống sót này mà cuồng nhiệt.
Kéo dài một thời gian rất lâu, bọn họ cái gì cũng không thể làm, lãnh đạo các nước trên thế giới tìm mọi cách vượt biển băng đồi, chỉ vì muốn gặp mặt bọn họ.
Không có cách nào, sau khi đóng được màn trời, không có ảnh hưởng lúc ban đêm, thành thị của loài người nhanh chóng khôi phục trùng kiến. Dân chúng mọi quốc gia bức thiết muốn biết tư liệu của các anh hùng, các lãnh đạo không thể không vâng theo ý dân mang đoàn truyền thông tới lấy tư liệu trực tiếp để trấn an quần chúng quốc nội.
Địa vị Hoa Hạ cũng bởi vậy nhảy vọt tới quốc gia có sức ảnh hưởng nhất nhì quốc tế.
Mỗi ngày họ đều phải xã giao với người của các quốc gia khác nhau, kết cục của bị người người quen mặt chính là hoàn toàn mất đi tự do, đi đến đâu cũng có fan cuồng đuổi theo.
Điều này làm 9 người sống sót không thể không âm thầm ẩn cư, thật vất vả qua được 4 5 năm, độ hot kia mới chịu hạ xuống.
Mà Ngụy Ly vì sớm ngày gieo trồng cành liễu của Liễu Miện, cũng là người đầu tiên thoát đoàn một mình hành động, y chạy trốn lập tức khiến đám đội hữu oán giận.
Ngụy Ly được hộ tống trở lại chỗ ở cũ ở thủ đô, y cố ý tìm một khu gieo trồng bên cạnh thủ đô, cũng chính là tiền thân của Liễu Viên.
Cành liễu được tỉ mỉ trồng xuống, lấy tốc độ kinh người bắt đầu sinh trưởng, năm sau liền biến thành một đại thụ che kín trời. Tốc độ sinh trưởng không hợp lẽ thường này từng khiến người chung quanh tò mò vây xem, để không bị quấy rầy, Ngụy Ly không thể không mua hết mấy khu dân cư phụ cận, quy mô khu gieo trồng cũng càng khuyếch càng lớn.
Cây liễu sau khi trưởng thành liền biểu hiện ra dị năng kinh người, chuyên gia kinh khoa viện trắc một cái cư nhiên phát hiện đã cao đến cấp 6. Mọi chuyện sau đó càng khiến người nghẹn họng trợn mắt. Bởi vì cây liễu này cũng không có xu hướng công kích nhân loại, vì thế chung quanh Liễu Viên bắt đầu bị chinh phạt, càng ngày càng nhiều ngành trọng yếu dọn đến đây, mà còn tập trung các nhà quyền quý chỉ vì chen vào khu vực này, muốn dựa sát vào cây liễu dị năng khổng lồ nọ.
Ngụy Ly cũng thực bất đắc dĩ, cành của Liễu Miện đã mọc thành cây, nhưng còn chưa sinh trưởng đến mức cao nhất, căn bản không có cách nào hoạt động, chỉ có thể tùy ý để mọi chuyện phát triển.
Hai năm sau, cây liễu đạt tới cấp 8 – cấp bậc khiến thế nhân chú mục, Liễu Miện rốt cục cũng có thể hóa thành hình người trong thời gian ngắn ngủi, thoát khỏi cây liễu để hoạt động.
Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ hôm nay chính là đến thăm Liễu Miện.
Hiện tại ra vào khu vực này có hạn chế rất nghiêm khắc, nhưng hai tên danh nhân thế giới nào đó có thể trực tiếp quét mặt, binh lính đóng giữ thậm chí cúi chào hai người, mắt lộ vẻ sùng kính nhìn hai người đi vào Liễu Viên.
Mục tiêu hai người muốn thăm hỏi hiện đang ở cùng một chỗ, Ngụy Ly sắc mặt ửng hồng dựa vào thân cây, Liễu Miện đè lấy y, cành liễu mềm mại vói vào kẽ áo, làm các hành động mờ ám xấu hổ tột cùng.
“… A Miện, anh đủ rồi chưa, hôm nay có khách tới đó.” Tuy miệng cảnh cáo, đáng tiếc khí thế của Ngụy Ly thật sự quá bèo, Liễu Miện được một tấc lại muốn tiến một thước dọc theo thắt lưng y mon men bò xuống.
Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ đi vào Liễu Viên, cành liễu quấn Ngụy Ly hơi khựng lại, tiếc hận mà rụt về.
Ngụy Ly rũ mắt khẽ thở dốc, Liễu Miện xuất hiện phía sau y, ôm y sửa sang quần áo chỉnh tề: “Lão Đường và Sử Ngọ đến.”
Ngụy Ly ngơ ngác chớp mắt, hất hắn ra tự chỉnh áo.
Liễu Miện chậc một tiếng, xoay người ngồi xuống cách cây liễu không xa.
“Liễu Miện!” Phó Sử Ngọ vui mừng nhìn hắn, Ngụy Ly điều chỉnh xong vẻ mặt, dường như không có việc gì mà chào hỏi.
Ánh mắt Đường Húc Hải hơi quét qua mặt y, Ngụy Ly chống chọi không nổi dời đi tầm mắt.
Cười một tiếng, Đường Húc Hải cũng không đâm chọt, ngược lại trực tiếp đưa quà qua: “Nè, trà mới năm nay.”
Ngụy Ly khụ khụ, sắc mặt hồng nhuận thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy.
Liễu Miện hứng thú nhìn chằm chằm, nói: “Đây là trà Tân Hồng Bào biến dị mới phát hiện phía nam đó à?”
Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Chính là cây trà biến dị mới phát hiện kia, là chúng tôi dọn tổ alien xong chính phủ thành phố bên kia tặng.”
Phó Sử Ngọ trực tiếp ngồi ghế trên, nói: “Đến tay chúng tôi còn chưa kịp uống, trực tiếp đưa gấp đến đó.”
Ngụy Ly hiểu ý nói: “Tôi đi nấu nước, lát nữa chúng ta nếm thử đi.”
Phó Sử Ngọ chờ mong nhìn y, gật đầu: “Nhanh đi.”
Ngụy Ly bật cười lắc đầu, xoay người mang lá trà đi vào tiểu biệt thự hai tầng cách cây liễu không xa.
“Hiện tại Long Cốt phát triển rất tốt a.” Liễu Miện nói, “Tôi ở thủ đô mà còn nghe được tiếng tăm các anh đó chứ.”
Đường Húc Hải không chút khiêm tốn mỉm cười: “Dù sao một phần ba tổ lớn toàn quốc là binh đoàn chúng tôi tiêu diệt mà.”
Liễu Miện hâm mộ nói: “Các anh thì tốt rồi, có thể dựa vào nhiệm vụ đi khắp cả nước, nhìn xem hoàn cảnh mới hiện tại. Tôi lại không được, thậm chí liên lụy cả Ngụy Ly chỗ nào cũng không thể đi.”
Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính nói: “Sao lại nói là liên lụy, anh ấy nhất định rất thích ở bên cạnh anh. Dù sao anh đã ngủ hơn 5 năm, vừa mới tỉnh lại thôi.”
Liễu Miện nói: “Tính ra cũng nhanh thật, lúc trước tôi còn đoán có lẽ sẽ mất hơn 10 20 năm mới có thể sống lại.” Hắn nhìn nhìn tay mình nói: “Nhưng bây giờ còn chưa thể rời khỏi bản thể quá xa, cũng không thể bảo trì hình người lâu được.”
Phó Sử Ngọ tò mò nhìn hắn: “Vậy anh hiện tại là người, hay là thực vật?”
Liễu Miện nghe y hỏi xong trên trán gân xanh lập tức nổi cục cục.
Đường Húc Hải phì một tiếng cười, trêu: “Xem như người thực vật? Người cây?”
Liễu Miện lườm hắn một cái.
Ngụy Ly bưng một bộ ấm trà đến, họ không có bản lĩnh thưởng trà, chỉ đơn giản tráng nóng cái chén, liền một người bưng một ly trà nóng cùng uống mà thôi.
“Không tồi.” Liễu Miện phẩm phẩm, gật đầu nói: “Lão Ôn hôm qua vừa tới, đáng tiếc không đụng trúng các anh, không có lộc ăn rồi.”
Phó Sử Ngọ nói: “Chúng tôi có giữ lại cho ảnh mà, biết ảnh thích cái này.”
Liễu Miện nhướng mày hỏi lại: “Chuyện vui của anh ta sắp tới đúng không?”
Đường Húc Hải ừ một tiếng nói: “Tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em trai em gái bên nước A của anh ta cũng sẽ về tham gia.”
Tư liệu của họ sau khi được công bố, em trai em gái của anh tại nước A không có cách nào trở về, nhưng vẫn lập tức liên hệ với anh ngay. Cha mẹ Ôn Triệu Minh vừa bắt đầu mạt thế đã trước sau qua đời, tuy song thân đều không còn, Ôn Triệu Minh lại có tình cảm rất sâu với hai đứa em kế, đã chân chính trở thành người một nhà.
Hai đứa em tuy không phát triển mạnh bằng Ôn Triệu Minh, nhưng cũng thành lập cơ nghiệp không nhỏ bên nước A, cuối cùng quyết định ở lại đó phát triển không về nước.
Nói đến hôn sự của Ôn Triệu Minh, coi như cũng là duyên phận, lúc ấy vết thương ăn mòn trên vai Ôn Triệu Minh vẫn luôn kéo dài không được trị liệu, cuối cùng thậm chí xuất hiện thối rửa. Sau khi hạ cánh, Ôn Triệu Minh trực tiếp được đưa vào bệnh viện, là ở đó gặp được vị hôn thê sau này của anh, một nữ bác sĩ dị năng thuộc hệ chữa khỏi.
Vừa bắt đầu hai người chỉ có hảo cảm với nhau, cũng không lập tức rơi vào bể tình, yêu nhau đến hơn 5 năm, rốt cục mới quyết định kết hôn trong năm nay.
So với Ôn Triệu Minh xuân phong đắc ý, chuyện tình duyên của Miêu Gia thật lao đao trắc trở, bất kể cậu cố gắng thế nào, trong mắt Vương Đan cậu vẫn không thoát khỏi ấn tượng là một cậu bé to xác. Mà hai người ai cũng vì tính chất công việc, càng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, muốn tu thành chính quả, con đường này thật dài a.
Vương Đan hiện là người phụ trách ngành tình báo, cả ngày vội đến vội đi không nói. Miêu Gia vì mang về biên trình phiên dịch phá giải ổ cứng dự bị, càng không thể tự do rời đi theo đuổi người trong lòng.
Trong ổ cứng tuy không có số liệu trọng yếu gì, nhưng chỉ một phần biểu đồ kết cấu hệ thống màn trời cũng đã đủ quan trọng. Mà Miêu Gia bởi vì tham dự hạng mục hoàn nguyên này, trình độ bảo an có thể so với lãnh đạo quốc gia. Là người không được tự do nhất trong đám đồng đội này.
“Miêu Gia đáng thương, đại khái chỉ khi thiết bị phát nguồn sinh lực trên sao hỏa xây xong, cậu ấy mới được giải thoát.” Phó Sử Ngọ uống ngụm trà, thở dài.
“Hừ, coi như có chút não. Không xây cái thứ đó trên Trái đất.” Đường Húc Hải hừ lạnh một tiếng.
Lấy được bản vẽ này, giới chính trị cao tầng Hoa Hạ hưng phấn vô cùng, nhưng phái bảo thủ thủy chung chiếm thượng phong, vết xe đổ của Hằng Quang Tinh buộc họ phải triển khai thử nghiệm trên căn cứ hoả tinh.
Dù sao nguồn năng lượng của Hằng Quang Tinh không giống bọn họ, chỉ thay thế, đổi kết cấu cũng cần tốn rất nhiều năm.
“Cũng không biết Tiểu Thất giờ thế nào rồi.” Phó Sử Ngọ rũ mắt, nói.
Đường Húc Hải trực tiếp nắm chặt tay y, nói: “Đừng lo, anh ta mang theo một chi đội mà. Nếu cậu nhớ anh ta, chúng ta có thể lên căn cứ hoả tinh thăm, dù sao hiện tại ngồi phi thuyền qua lại một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Phó Sử Ngọ nhếch môi, lắc đầu nói: “Thôi khỏi đi, lúc trước đã hứa rồi, nhiệm vụ dọn sạch alien giao cho chúng ta, còn khai phá tân thế giới giao cho cậu ấy. Đã hứa với cậu ấy, trước khi chưa hoàn thành không thể gặp lại rồi.”
Phó Sử Ngọ nghiêm túc như vậy thật đáng yêu, Đường Húc Hải không thể nhịn nổi sáp lại gần hun cái chốc, Phó Sử Ngọ lập tức đỏ mặt, giận dữ trừng hắn một cái. Ngụy Ly và Liễu Miện còn đang nhìn kia kìa!
Đường Húc Hải tém tém mớ tóc bên tai y, nói: “Tôi nhất định sẽ giúp cậu và anh ta nhanh chóng gặp lại, cứ giao cho tôi đi!”
Chỉ khi hoàn toàn dọn sạch hậu hoạn, mới có thể chân chính bước vào tinh thần đại hải.
Hắn tin tưởng, ngày đó sẽ không xa.
_______________________________
Còn có 1 chương hà nên post luôn cho nóng. Thông báo luôn về vấn đề bản word, do truyện chỉ mới beta tới chương 60….. cho nên tui tính chờ beta xong luôn rồi tính nhá. Tất nhiên, nếu mọi người muốn tự thân vận động tui cũng rất hoan nghênh, cứ copy paste là xong chứ gì…. OK, rồi, thông báo nhiêu đó thôi.
Bước cuối cùng, nói tạm biệt với bộ Mạt Thế Xâm Nhập thôi, từ hồi tháng 12 năm 2014 cũng gần 2 năm rồi chứ bộ… Trong thời gian này, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ tui edit, đã cổ vũ ủng hộ tui hoàn thành bộ này, đặc biệt là những bạn đã nhiệt liệt comt cho tui nữa, tui yêu mấy bợn ^^….
Thôi, chào nhé, ngày lành
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook