Mạt Thế Xâm Nhập
-
Chương 14
Phó Sử Ngọ mặc dù có chút cứng ngắc không biết ứng biến, nhưng thường thức vẫn phải có, ít nhất y cũng không tin lời nói lúc này của Đường Húc Hải: “Cho dù là nhiễm trùng cũng không có khả năng bị nóng lên nhanh như thế.”
Đường Húc Hải ngậm miệng khẽ thở dốc, cũng không nói cho y biết lúc trước đá T shirt xanh đã bắt đầu hơi sưng rồi.
Phó Sử Ngọ nhìn bộ dáng có chết cũng không mở miệng này của hắn cũng phục rồi, người này cậy mạnh đến mức nào mới chịu thôi đây?
“Rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, nằm xuống đi!” Phó Sử Ngọ tức giận đỡ lấy thân thể hắn ấn hắn xuống.
“Trên xe của tôi hình như có một tấm thảm.” Ôn Triệu Minh nói.
“Anh thành thật mà ngồi đây, đừng động.” Phó Sử Ngọ rốt cục cũng có cơ hội tăng mạnh khí thế trước mặt Đường Húc Hải đang suy yếu.
Đường Húc Hải cả người không chút sức lực dựa vào tường, lười nói chuyện với y.
Phó Sử Ngọ một mình đi về phía cửa, mở chốt cửa, bò lên xe lấy ra một cái thảm lông từ thùng xe sau. Y nghĩ nghĩ, tìm kiếm một hồi trên xe Ôn Triệu Minh, đem những thứ y cảm thấy có thể sử dụng được vào trong thảm bọc lại rồi mang đi.
Chiếc xe này của Ôn Triệu Minh sau khi anh ta bị tai nạn mới đưa tới, anh ta giờ đã không lái được nhưng cũng không muốn ngồi xe của người khác, vì thế vẫn luôn để đó. Mỗi lần đi bệnh viện tái khám đều ngồi xe này, mùa đông ngồi trên xe lăn phải dùng thảm khoác lên đùi chắn gió. Trừ cái này ra trợ lý lái xe kia còn thêm một ít đệm lên xe để anh thoải mái chút.
Phó Sử Ngọ cầm hai cái đệm kia, một cái đệm hình chữ U, còn lấy ra một chiếc ô và bình nước giữ ấm từ trong xe, cộng thêm mấy bao khăn giấy ướt và khăn giấy rút.
Ôn Triệu Minh cũng là người cần chiếu cố, vì thế Phó Sử Ngọ dứt khoát lột đệm ngồi trên xe xuống luôn. Nếu không phải tháo không được, y thậm chí muốn tháo cái ghế dựa xuống.
Phó Sử Ngọ đã nhận ra biến hóa trên bầu trời, xuyên qua cửa xe nhìn lên không trung.
Rõ ràng vẫn là trời đêm xanh đến biến đen nhưng ở cuối không trung lại nhuộm chút đỏ nhàn nhạt. Màn trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thong thả dần dần bao phủ lục địa này.
Phó Sử Ngọ tăng tốc mau chóng ôm cái bao lớn chạy về hầm trú. Ôn Triệu Minh thấy y ôm một cái bao lớn vượt qua sự tưởng tượng của anh chạy về, gương mặt vẫn luôn không có biểu tình gì cũng ngây ngẩn cả người.
“Anh lấy cái gì vậy?” Ôn Triệu Minh thao túng xe lăn chạy bằng điện tới gần y, anh vươn tay ý muốn nhận lấy mất thứ trong tay y.
Phó Sử Ngọ khoát khoát, nói: “Tôi tự mình tới, anh đừng động.”
Y rút đệm ngồi ném xuống đất, lúc này mới buông cái bao lớn xuống, Ôn Triệu Minh lúc này mới nhìn đến, thì ra cả đệm ngồi y cũng kéo xuống luôn.
“Dùng cái này trải trên đất, ít nhất cũng không lạnh.” Phó Sử Ngọ dùng đệm ngồi trải ra thành giường ngủ cho ba người.
Bảy cái đệm ngồi, giường vừa đủ ba người ngủ.
Phó Sử Ngọ quỳ trên một cái, cẩn thận đặt một cái lên đỉnh làm gối đầu, sau đó nâng Đường Húc Hải đang sốt đến hơi mê sảng lại đây.
Tên to con Đường Húc Hải cao gần 1m88, hơn nữa toàn thân cơ bắp, nặng chết người. Phó Sử Ngọ nhỏ bé cao 1m79 căn bản khiêng hắn không nổi.
May mà bản thân Đường Húc Hải còn có thể gồng chút sức, hai người tựa vào nhau xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên chiếc giường Phó Sử Ngọ chuẩn bị cho hắn.
“Ôi ~~~” Phó Sử Ngọ nghẹn một hơi, để Đường Húc Hải ngã vào đệm.
Đường Húc Hải nằm xuống liền thở dài một tiếng, hắn nhắm mắt lại nói với Phó Sử Ngọ: ” Trong ba lô của tôi có túi sơ cứu, có thuốc giảm nhiệt hạ sốt, cậu lấy lại đây cho tôi đi.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, đắp thảm lên người của hắn liền đi tìm chiếc ba lô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Phó Sử Ngọ lục lọi ba lô của Đường Húc Hải, xem vật dụng trong ba lô của hắn, cảm giác tự biết nhục lúc nãy của Phó Sử Ngọ thăng lên cấp bậc mới.
Ba lô của người ta chuẩn bị nào là quần áo, túi sơ cứu, bật lửa, một ly nước làm bằng sắt, bếp cồn, cồn rắn, lương thực khẩn cấp còn có một bộ máy chắc là máy bộ đàm vô tuyến gì đó, công thêm cái xẻng vạn năng, đèn pin lúc nãy. Nhìn lại y nhét vào ba lô toàn là quần áo, rau khô, socola, mì gói, các bịch gia vị mùi vị khác nhau, phần cứng di động… ( em cũng tự thấy nhục cho anh đó Ngọ ngọ _ _!!!)
So sánh xong, cách biệt trời đất a.
Phó Sử Ngọ thổn thức, cũng chỉ có thể an ủi mình là do y không có kinh nghiệm còn phải học hỏi rất nhiều …
Tim y đã vỡ nát rồi!
“Tìm được không?” Ôn Triệu Minh thấy y vẻ mặt phức tạp, không khỏi hỏi.
Phó Sử Ngọ lúc này mới hoàn hồn mở túi sơ cứu ra, đồ trong đó cũng không ít, thuốc kháng sinh giảm nhiệt hạ sốt đều có. Mặt khác còn có băng gạc băng vải nước sát trùng, có lẽ tự biết tình huốngcủa mình, Đường Húc Hải đem thêm cả bình xịt chống sưng do trầy hoặc trật khớp.
“Tìm được!” Phó Sử Ngọ cầm bình xịt ra nhìn nhìn rồi cầm thêm thuốc giảm nhiệt hạ sốt đến bên người Đường Húc Hải, xốc thảm lên vén ống quần xịt vào chân hắn.”Tỉnh tỉnh đừng ngủ, uống thuốc trước đã.” Phó Sử Ngọ nhét thuốc vào tay hắn, sau đó khui nắp một thùng nước, rót một ly ra cho hắn.
” Cho anh ta uống nhiều nước chút, ảnh chảy mồ hôi rất nhiều, sẽ mất nước.” Ôn Triệu Minh ngồi một bên nói.
“Đúng, muốn uống nhiều nước.” Phó Sử Ngọ lúc này mới sực nhớ, nhận lấy ly nước không từ tay Đường Húc Hải rồi rót thêm ly nước cho hắn.
Đường Húc Hải hơi nhổm người lên, uống hết ly nước rồi chuyển lại vào tay Phó Sử Ngọ: “Rồi, tôi không sao, ngủ một giấc là ổn. Nơi này ít người, alien hẳn sẽ không tìm thấy, hai người cẩn thận một chút, đừng phát ra tiếng động lớn.”
Nói xong câu đó, Đường Húc Hải liền nằm xuống kéo thảm lên, chỉ chốc lát liền ngủ say.
“Nói ngủ liền ngủ.” Phó Sử Ngọ nhìn thần công ngủ khò trong 1 giây của hắn thì cứng họng.
Nhìn Đường Húc Hải trong chốc lát, phát hiện hắn thật sự đang ngủ, Phó Sử Ngọ không thú vị dời tầm mắt.
“Anh Ôn, anh muốn uống nước không?” Phó Sử Ngọ nhìn về phía nhân sĩ cần người chiếu cố trọng điểm còn lại.
Ôn Triệu Minh vẫn luôn không nói chuyện, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, Phó Sử Ngọ chủ động hỏi, anh mới khách khí nói: “Ôn Triệu Minh, gọi tên tôi là được. Vậy phiền anh giúp tôi rót ly nước.”
Phó Sử Ngọ thực vui mừng nói: “Vậy tôi gọi anh là Triệu Minh, anh bảo tôi là Sử Ngọ đi.”
Dưới tình huống đặc biệt chỉ có ba người họ, biết đâu y sẽ đột phá tình trạng nhân số bạn tốt chỉ bằng 0 cũng nói không chừng?
Một thùng nước chừng 18 lít, ba thùng này đủ để ba người uống ba ngày, uống tiết kiệm có thể uống chừng 10 ngày. Đường Húc Hải không đến mức 10 ngày cũng không khỏi đi? Cho nên tạm thời nước vẫn là đầy đủ.
Phó Sử Ngọ cầm lấy ly nước trên xe của Ôn Triệu Minh, rót một ly cho anh. Y thì nửa ngày bận rộn chưa uống được nên cũng thấy khát, thấy Ôn Triệu Minh nói cảm ơn rồi bưng ly uống, y suy nghĩ một chút, cầm lấy ly của Đường Húc Hải chùi chùi rồi rót một ly uống.
Nhìn đồng hồ đã là 10h, ba người đều chưa ăn cơm, Phó Sử Ngọ liền hỏi Ôn Triệu Minh: “Có đói bụng không?”
Ôn Triệu Minh lúc đầu đi ra không ngờ tình huống sẽ không xong đến thế, anh không giỏi như Đường Húc Hải tự nghe lén thông tin của quân đội, cũng không thể so với Vương Tử Bình có người mật báo cho nghe. Chỉ là có người quen gọi cho anh một cú điện thoại bảo trước trời tối phải đến được kho trung tâm ngoại ô, anh gọi cho trợ lý không được mới lâm thời nhờ Phó Sử Ngọ giúp.
Vì thế lúc anh đi xuống, trừ di động và chìa khóa xe cái gì cũng không mang, vì không để Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ ghét bỏ thứ phiền toái này là anh, anh tận lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình, có bất nhu cầu gì đều không chủ động đề xuất.
Hắn thấy Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải hai người đều mang theo ba lô, hai người đều chuẩn bị thức ăn, nhưng anh thì không. Thậm chí ba thùng nước kia cũng là của hai người họ.
Ai cũng không biết họ sẽ nán lại đây mấy ngày, đói bụng khát nước anh cũng không thể trực tiếp yêu cầu hai người chia sẻ nước và thức ăn.
Phó Sử Ngọ không có nhiều tâm tư như vậy, hiện tại Ôn Triệu Minh đồng hành cùng bọn họ, nước tự nhiên phải tính đến phần của anh ta. Về thức ăn, trong ba lô Đường Húc Hải y không động, còn mì gói và rau khô y tự mang theo cũng không ít, đủ để ba người một ngày ba bữa ăn ba bốn ngày không thành vấn đề.
Phó Sử Ngọ lấy bếp cồn của Đường Húc Hải ra, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Triệu Minh lột bao bì của cục cồn rắn bỏ vào châm, trực tiếp lấy cái ly kim loại của Đường Húc Hải để làm đế, đổ nước nấu mì.
Y còn giơ bao gia vị đủ thứ vị lên, hỏi ý kiến Ôn Triệu Minh: “Anh muốn ăn mùi gì? Có dưa chua, cà ri, thịt trâu kho tàu, hải sản, xương hầm, gà hầm nấm…”
Ôn Triệu Minh không lời gì để nói nhìn một dọc các bao gia vị lấp lánh được xếp thành hình quạt đặt trước mắt, cảm thấy Phó Sử Ngọ thật là một người thú vị.
“… Đường Húc Hải hiện giờ không nên ăn món nồng và nhiều mỡ không bằng chọn gà hầm nấm đi.” Ôn Triệu Minh sờ sờ cằm nói.
“Ừ, anh nói đúng.” Phó Sử Ngọ lập tức nghiêm túc lấy gà hầm nấm ra, mấy cái còn lại thì nhét hết vào túi nhỏ trong balo.
Nước giờ phải tiết kiệm, cho nên trực tiếp lấy nước nấu mì. Ôn Triệu Minh cùng Phó Sử Ngọ hai người thay phiên ăn xong, đặc biệt nấu cho Đường Húc Hải một nồi mềm hơn chút.
Lúc này Đường Húc Hải đã ngủ như chết, Phó Sử Ngọ tốn mọi cách mới đánh thức hắn được. Đường Húc Hải tinh thần không tốt liền húp trọn hết nước rồi lăn đùng ra ngủ.
Chờ hắn lại ngủ, Phó Sử Ngọ nghiêm túc dùng khăn tay ướt lau khô cái vừa là ly vừa là nồi kia.
Mấy ngày này phải dựa vào nó ăn cơm, không giữ vệ sinh không được á.
Gây sức ép đến gần 12h, Phó Sử Ngọ giúp Ôn Triệu Minh lăn xe đến giường của anh ta.
Y lúc này mới biết, thương tật trên chân Ôn Triệu Minh còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thoạt nhìn. Anh ta ngồi ở đó, tháo hai chi giả trên hai chân xuống, mắt Phó Sử Ngọ nhịn không được nhìn lên trên.
“Có phải thực dọa người không.” Ôn Triệu Minh cười khổ.
“Có chút…” Phó Sử Ngọ thành thực nói.
Ôn Triệu Minh ngồi ở đó nhìn trống rỗng nhìn chân của mình, sắc mặt ảm đạm.
Đường Húc Hải ngậm miệng khẽ thở dốc, cũng không nói cho y biết lúc trước đá T shirt xanh đã bắt đầu hơi sưng rồi.
Phó Sử Ngọ nhìn bộ dáng có chết cũng không mở miệng này của hắn cũng phục rồi, người này cậy mạnh đến mức nào mới chịu thôi đây?
“Rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, nằm xuống đi!” Phó Sử Ngọ tức giận đỡ lấy thân thể hắn ấn hắn xuống.
“Trên xe của tôi hình như có một tấm thảm.” Ôn Triệu Minh nói.
“Anh thành thật mà ngồi đây, đừng động.” Phó Sử Ngọ rốt cục cũng có cơ hội tăng mạnh khí thế trước mặt Đường Húc Hải đang suy yếu.
Đường Húc Hải cả người không chút sức lực dựa vào tường, lười nói chuyện với y.
Phó Sử Ngọ một mình đi về phía cửa, mở chốt cửa, bò lên xe lấy ra một cái thảm lông từ thùng xe sau. Y nghĩ nghĩ, tìm kiếm một hồi trên xe Ôn Triệu Minh, đem những thứ y cảm thấy có thể sử dụng được vào trong thảm bọc lại rồi mang đi.
Chiếc xe này của Ôn Triệu Minh sau khi anh ta bị tai nạn mới đưa tới, anh ta giờ đã không lái được nhưng cũng không muốn ngồi xe của người khác, vì thế vẫn luôn để đó. Mỗi lần đi bệnh viện tái khám đều ngồi xe này, mùa đông ngồi trên xe lăn phải dùng thảm khoác lên đùi chắn gió. Trừ cái này ra trợ lý lái xe kia còn thêm một ít đệm lên xe để anh thoải mái chút.
Phó Sử Ngọ cầm hai cái đệm kia, một cái đệm hình chữ U, còn lấy ra một chiếc ô và bình nước giữ ấm từ trong xe, cộng thêm mấy bao khăn giấy ướt và khăn giấy rút.
Ôn Triệu Minh cũng là người cần chiếu cố, vì thế Phó Sử Ngọ dứt khoát lột đệm ngồi trên xe xuống luôn. Nếu không phải tháo không được, y thậm chí muốn tháo cái ghế dựa xuống.
Phó Sử Ngọ đã nhận ra biến hóa trên bầu trời, xuyên qua cửa xe nhìn lên không trung.
Rõ ràng vẫn là trời đêm xanh đến biến đen nhưng ở cuối không trung lại nhuộm chút đỏ nhàn nhạt. Màn trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thong thả dần dần bao phủ lục địa này.
Phó Sử Ngọ tăng tốc mau chóng ôm cái bao lớn chạy về hầm trú. Ôn Triệu Minh thấy y ôm một cái bao lớn vượt qua sự tưởng tượng của anh chạy về, gương mặt vẫn luôn không có biểu tình gì cũng ngây ngẩn cả người.
“Anh lấy cái gì vậy?” Ôn Triệu Minh thao túng xe lăn chạy bằng điện tới gần y, anh vươn tay ý muốn nhận lấy mất thứ trong tay y.
Phó Sử Ngọ khoát khoát, nói: “Tôi tự mình tới, anh đừng động.”
Y rút đệm ngồi ném xuống đất, lúc này mới buông cái bao lớn xuống, Ôn Triệu Minh lúc này mới nhìn đến, thì ra cả đệm ngồi y cũng kéo xuống luôn.
“Dùng cái này trải trên đất, ít nhất cũng không lạnh.” Phó Sử Ngọ dùng đệm ngồi trải ra thành giường ngủ cho ba người.
Bảy cái đệm ngồi, giường vừa đủ ba người ngủ.
Phó Sử Ngọ quỳ trên một cái, cẩn thận đặt một cái lên đỉnh làm gối đầu, sau đó nâng Đường Húc Hải đang sốt đến hơi mê sảng lại đây.
Tên to con Đường Húc Hải cao gần 1m88, hơn nữa toàn thân cơ bắp, nặng chết người. Phó Sử Ngọ nhỏ bé cao 1m79 căn bản khiêng hắn không nổi.
May mà bản thân Đường Húc Hải còn có thể gồng chút sức, hai người tựa vào nhau xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên chiếc giường Phó Sử Ngọ chuẩn bị cho hắn.
“Ôi ~~~” Phó Sử Ngọ nghẹn một hơi, để Đường Húc Hải ngã vào đệm.
Đường Húc Hải nằm xuống liền thở dài một tiếng, hắn nhắm mắt lại nói với Phó Sử Ngọ: ” Trong ba lô của tôi có túi sơ cứu, có thuốc giảm nhiệt hạ sốt, cậu lấy lại đây cho tôi đi.”
Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, đắp thảm lên người của hắn liền đi tìm chiếc ba lô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Phó Sử Ngọ lục lọi ba lô của Đường Húc Hải, xem vật dụng trong ba lô của hắn, cảm giác tự biết nhục lúc nãy của Phó Sử Ngọ thăng lên cấp bậc mới.
Ba lô của người ta chuẩn bị nào là quần áo, túi sơ cứu, bật lửa, một ly nước làm bằng sắt, bếp cồn, cồn rắn, lương thực khẩn cấp còn có một bộ máy chắc là máy bộ đàm vô tuyến gì đó, công thêm cái xẻng vạn năng, đèn pin lúc nãy. Nhìn lại y nhét vào ba lô toàn là quần áo, rau khô, socola, mì gói, các bịch gia vị mùi vị khác nhau, phần cứng di động… ( em cũng tự thấy nhục cho anh đó Ngọ ngọ _ _!!!)
So sánh xong, cách biệt trời đất a.
Phó Sử Ngọ thổn thức, cũng chỉ có thể an ủi mình là do y không có kinh nghiệm còn phải học hỏi rất nhiều …
Tim y đã vỡ nát rồi!
“Tìm được không?” Ôn Triệu Minh thấy y vẻ mặt phức tạp, không khỏi hỏi.
Phó Sử Ngọ lúc này mới hoàn hồn mở túi sơ cứu ra, đồ trong đó cũng không ít, thuốc kháng sinh giảm nhiệt hạ sốt đều có. Mặt khác còn có băng gạc băng vải nước sát trùng, có lẽ tự biết tình huốngcủa mình, Đường Húc Hải đem thêm cả bình xịt chống sưng do trầy hoặc trật khớp.
“Tìm được!” Phó Sử Ngọ cầm bình xịt ra nhìn nhìn rồi cầm thêm thuốc giảm nhiệt hạ sốt đến bên người Đường Húc Hải, xốc thảm lên vén ống quần xịt vào chân hắn.”Tỉnh tỉnh đừng ngủ, uống thuốc trước đã.” Phó Sử Ngọ nhét thuốc vào tay hắn, sau đó khui nắp một thùng nước, rót một ly ra cho hắn.
” Cho anh ta uống nhiều nước chút, ảnh chảy mồ hôi rất nhiều, sẽ mất nước.” Ôn Triệu Minh ngồi một bên nói.
“Đúng, muốn uống nhiều nước.” Phó Sử Ngọ lúc này mới sực nhớ, nhận lấy ly nước không từ tay Đường Húc Hải rồi rót thêm ly nước cho hắn.
Đường Húc Hải hơi nhổm người lên, uống hết ly nước rồi chuyển lại vào tay Phó Sử Ngọ: “Rồi, tôi không sao, ngủ một giấc là ổn. Nơi này ít người, alien hẳn sẽ không tìm thấy, hai người cẩn thận một chút, đừng phát ra tiếng động lớn.”
Nói xong câu đó, Đường Húc Hải liền nằm xuống kéo thảm lên, chỉ chốc lát liền ngủ say.
“Nói ngủ liền ngủ.” Phó Sử Ngọ nhìn thần công ngủ khò trong 1 giây của hắn thì cứng họng.
Nhìn Đường Húc Hải trong chốc lát, phát hiện hắn thật sự đang ngủ, Phó Sử Ngọ không thú vị dời tầm mắt.
“Anh Ôn, anh muốn uống nước không?” Phó Sử Ngọ nhìn về phía nhân sĩ cần người chiếu cố trọng điểm còn lại.
Ôn Triệu Minh vẫn luôn không nói chuyện, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, Phó Sử Ngọ chủ động hỏi, anh mới khách khí nói: “Ôn Triệu Minh, gọi tên tôi là được. Vậy phiền anh giúp tôi rót ly nước.”
Phó Sử Ngọ thực vui mừng nói: “Vậy tôi gọi anh là Triệu Minh, anh bảo tôi là Sử Ngọ đi.”
Dưới tình huống đặc biệt chỉ có ba người họ, biết đâu y sẽ đột phá tình trạng nhân số bạn tốt chỉ bằng 0 cũng nói không chừng?
Một thùng nước chừng 18 lít, ba thùng này đủ để ba người uống ba ngày, uống tiết kiệm có thể uống chừng 10 ngày. Đường Húc Hải không đến mức 10 ngày cũng không khỏi đi? Cho nên tạm thời nước vẫn là đầy đủ.
Phó Sử Ngọ cầm lấy ly nước trên xe của Ôn Triệu Minh, rót một ly cho anh. Y thì nửa ngày bận rộn chưa uống được nên cũng thấy khát, thấy Ôn Triệu Minh nói cảm ơn rồi bưng ly uống, y suy nghĩ một chút, cầm lấy ly của Đường Húc Hải chùi chùi rồi rót một ly uống.
Nhìn đồng hồ đã là 10h, ba người đều chưa ăn cơm, Phó Sử Ngọ liền hỏi Ôn Triệu Minh: “Có đói bụng không?”
Ôn Triệu Minh lúc đầu đi ra không ngờ tình huống sẽ không xong đến thế, anh không giỏi như Đường Húc Hải tự nghe lén thông tin của quân đội, cũng không thể so với Vương Tử Bình có người mật báo cho nghe. Chỉ là có người quen gọi cho anh một cú điện thoại bảo trước trời tối phải đến được kho trung tâm ngoại ô, anh gọi cho trợ lý không được mới lâm thời nhờ Phó Sử Ngọ giúp.
Vì thế lúc anh đi xuống, trừ di động và chìa khóa xe cái gì cũng không mang, vì không để Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ ghét bỏ thứ phiền toái này là anh, anh tận lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại của mình, có bất nhu cầu gì đều không chủ động đề xuất.
Hắn thấy Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải hai người đều mang theo ba lô, hai người đều chuẩn bị thức ăn, nhưng anh thì không. Thậm chí ba thùng nước kia cũng là của hai người họ.
Ai cũng không biết họ sẽ nán lại đây mấy ngày, đói bụng khát nước anh cũng không thể trực tiếp yêu cầu hai người chia sẻ nước và thức ăn.
Phó Sử Ngọ không có nhiều tâm tư như vậy, hiện tại Ôn Triệu Minh đồng hành cùng bọn họ, nước tự nhiên phải tính đến phần của anh ta. Về thức ăn, trong ba lô Đường Húc Hải y không động, còn mì gói và rau khô y tự mang theo cũng không ít, đủ để ba người một ngày ba bữa ăn ba bốn ngày không thành vấn đề.
Phó Sử Ngọ lấy bếp cồn của Đường Húc Hải ra, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Triệu Minh lột bao bì của cục cồn rắn bỏ vào châm, trực tiếp lấy cái ly kim loại của Đường Húc Hải để làm đế, đổ nước nấu mì.
Y còn giơ bao gia vị đủ thứ vị lên, hỏi ý kiến Ôn Triệu Minh: “Anh muốn ăn mùi gì? Có dưa chua, cà ri, thịt trâu kho tàu, hải sản, xương hầm, gà hầm nấm…”
Ôn Triệu Minh không lời gì để nói nhìn một dọc các bao gia vị lấp lánh được xếp thành hình quạt đặt trước mắt, cảm thấy Phó Sử Ngọ thật là một người thú vị.
“… Đường Húc Hải hiện giờ không nên ăn món nồng và nhiều mỡ không bằng chọn gà hầm nấm đi.” Ôn Triệu Minh sờ sờ cằm nói.
“Ừ, anh nói đúng.” Phó Sử Ngọ lập tức nghiêm túc lấy gà hầm nấm ra, mấy cái còn lại thì nhét hết vào túi nhỏ trong balo.
Nước giờ phải tiết kiệm, cho nên trực tiếp lấy nước nấu mì. Ôn Triệu Minh cùng Phó Sử Ngọ hai người thay phiên ăn xong, đặc biệt nấu cho Đường Húc Hải một nồi mềm hơn chút.
Lúc này Đường Húc Hải đã ngủ như chết, Phó Sử Ngọ tốn mọi cách mới đánh thức hắn được. Đường Húc Hải tinh thần không tốt liền húp trọn hết nước rồi lăn đùng ra ngủ.
Chờ hắn lại ngủ, Phó Sử Ngọ nghiêm túc dùng khăn tay ướt lau khô cái vừa là ly vừa là nồi kia.
Mấy ngày này phải dựa vào nó ăn cơm, không giữ vệ sinh không được á.
Gây sức ép đến gần 12h, Phó Sử Ngọ giúp Ôn Triệu Minh lăn xe đến giường của anh ta.
Y lúc này mới biết, thương tật trên chân Ôn Triệu Minh còn nghiêm trọng hơn nhiều so với thoạt nhìn. Anh ta ngồi ở đó, tháo hai chi giả trên hai chân xuống, mắt Phó Sử Ngọ nhịn không được nhìn lên trên.
“Có phải thực dọa người không.” Ôn Triệu Minh cười khổ.
“Có chút…” Phó Sử Ngọ thành thực nói.
Ôn Triệu Minh ngồi ở đó nhìn trống rỗng nhìn chân của mình, sắc mặt ảm đạm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook