Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 19: Nam thần và phàm nhân
"Hôm qua cô ngủ không ngon?"
Phó Kiệt nhìn đôi mắt thâm quầng của Mạc Khanh nhàn nhạt tơ máu không khỏi nhíu mày. Hình như hôm qua tầm 2h 3h sáng hắn nghe thấy tiếng lịch kịch và bước chân người đi lại ở gần cửa nhà hắn, thế nhưng chỉ chưa đầy 15s sau không gian im ắng trở lại nên hắn cũng không dậy đi xem xét nữa.
Mạc Khanh gật đầu: "Tôi bị ba mẹ gọi về thăm nhà. Họ hành tôi đến tận gần 1h sáng mới chịu buông tha để quay về chung cư L. Nếu biết mỗi lần về đều mệt nhọc vậy tôi chắc chắn sẽ trốn đi lâu lâu chút"
Cha cô và bác Vương kéo chơi cờ ngay khi vừa ăn tối xong, rõ ràng chỉ đánh 4 ván thôi mà quanh đi quanh lại đã nửa đêm mất tiêu.
Cô thì mệt đến rũ hết cả người ấy vậy mà tinh thần còn không sáng láng phấn chấn bằng hai lão gia trước mặt.
Bách nhục!!!
Hôm nay đến công ty mọi việc, con người đều vô cùng an bình làm cho Mạc Khanh đã buồn ngủ còn buồn ngủ hơn vì nhàm chán.
- Từ Cẩn Noãn và những người bạn - cũng không dám có một chút thái độ gập ghềnh lồi lõm gì với cô cả, dù Phó Kiệt có đứng ở bên cạnh hay không.
Chẳng lẽ vai diễn vật hy sinh đã xong rồi nên trí thông minh của Noãn Nhi bé nhỏ quay lại?? Ây gu.... cô còn chưa hưởng đã vẻ mặt đóng vai ác nhưng chết sớm trong truyền thuyết này đủ đâu nha. Rất không đã ghiền.
Nhưng mà mặc kệ Mạc Khanh có trêu chọc bao nhiêu đi chăng nữa đám người Từ Cẩn Noãn vẫn vô cùng biết điều, thỉnh thoảng còn hơi cứng ngắc mỉm cười lại nên dần dà Mạc Khanh cũng hết hứng thú chêu trọc.
Gắn cái mác Tác giả đại nhân đi vi hành đời sống nhân vật trong tiểu thuyết của mình, chỉ khiến cô hận không thể chêu chọc từng người một, phanh não bọn họ ra để nghiên cứu phân tích hành vi xem "mình đã sáng tạo như thế nào" cho thoả.
Vào phòng thu, Mạc Khanh rất tự có ý thức đứng gần sát Phó Kiệt trong phạm vi 1m, bắt đầu cầm nhạc phổ ngâm nga giai điệu.
"Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai anh ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm ~
Em gom cho anh hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về anh ~~~"
Người phụ trách thu âm nghe xong liền đen mặt.
"Khanh tiểu thư, nhạc sai nhịp rồi. Cô hát theo các nốt phổ trong khung và ngắt quãng đúng dùm tôi với được không"
"Là tôi bảo cô ấy hát vậy"
Nghe Phó Kiệt lên tiếng, người phụ trách không khỏi bất đắc dĩ: "Nhưng mà nhạc sĩ..."
"Tiếp tục đi tôi muốn hoàn thành 6 bản live sớm để tối còn có việc. Với lại bản cô ấy hát nghe thuận tai hơn"
Nghe đến đây đáy mắt cô loé lên. Không phải trong bản báo cáo của A Nhất nói tối nay hắn phải tham dự sinh nhật con gái chủ tịch giải trí Tinh Tế sao.
Đấy là ông ngoại hắn, thể nào trong mấy bữa tiệc kiểu này cũng sẽ đầy người tỏ ý muốn mai mối.
Đệch, đây rõ là ngoại tình trắng trợn.
Huỷ hôn chắc chắn bác Vương chưa thông báo, thế nên coi như hôn sự này chưa chính thức bị huỷ vì không có sự góp mặt của nhân vật chính là hắn.
Tóm lại hắn cần phải có ý thức là đang có vị hôn thê chuẩn bị bãi nhiệm là cô đây, đừng thả thính linh tinh.
Hừ!! Cô hôm qua khổ cực bảo vệ trinh tiết trước em trai Tiểu Thanh Tử, đừng hòng cô cho phép hắn toại nguyện đi tìm tình mới nhá.
Nghĩ đến đó, Mạc Khanh hưng trí bừng bừng đứng càng gần sát Phó Kiệt, hiệu quả làm việc cực nhanh, chẳng mấy chốc 4 bản thu một lèo vừa ghi vừa sửa là xong. Đợi sau bữa trưa thu nốt 2 bản nữa là đẹp.
Bề ngoài những ca sĩ trẻ thấy Mạc Khanh và Phó Kiệt đi cùng nhau chính là bình yên bể lặng, thế nhưng trong lòng đã gào thét nguyền rủa muốn nổ phổi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy con nhỏ hồ ly không biết ở đâu chui ra tự cướp cơ hội bọn họ được sánh vai với nam thần đến thành phố E biểu diễn, lại còn mặt dày mặt dạn bám dính lấy nam thần không rời.
Đến ăn cơm hộp cũng phải ngồi chung một chỗ.
Uống nước cũng dùng chung bình.
Khăn giấy rút chung một túi.
Xem nhạc phổ cũng phải là cùng xem một bản.
Đi vệ sinh....
Mẹ kiếp, đi vệ sinh nữa???
Tự nhiên *** ***!!!! (Từ chứa nội dung nhạy cảm. Xin dùng dấu sao:-*.
Thế này quá quắt quá rồi!!!
May mà Mạc Khanh còn có ý thức đi sang nhà vệ sinh nữ, chứ nếu cô còn mặt dày sang cả nhà vệ sinh nam thì A Nhất luôn ẩn mình theo dõi chắc chắn sẽ đánh ngất tất cả đàn ông có mặt ở đó
tha đi khỏi cái thế giới này.
Vật ô uế không thể để tiểu thư nhìn thấy!!
Khi Mạc Khanh thoải mái đi ra đang rửa tay thì cửa nhà vệ sinh liền đóng lại. Cô đảo mắt về phía cửa nhìn thấy mấy bóng hồng cực kỳ xinh đẹp đang hằm hè.
Ể.... vật hy sinh theo bày đàn??
"Đồ hồ ly tinh!! Quyến rũ đàn ông đến nghiện rồi hả?? Tao không quan tâm mày muốn leo cao thế nào nhưng Phó Kiệt tiền bối là nam thần của tất cả mọi người, không ai được phép tiếp cận tiền bối thô thiển như vậy"
"Đúng, tiền bối không là của riêng ai cả. Con nhỏ mặt trắng hèn hạ mau cút khỏi anh ấy. Mày làm khí chất nam thần của tiền bối bị vấy bẩn"
"Mày chuyển mục tiêu sang người khác đi đừng có đi cửa sau rồi cậy mình ốm yếu để lừa bịp anh ấy. Tiền bối quá tốt bụng nên mới bị mày lừa"
" Quá bẩn thỉu. *** ** ***!!"
Mạc Khanh:.............
Các cô gái khác:...........
"..."
"....... Được rồi cậu nói hơi thô tục đó, không phải đang đóng vai Cô Cô sao? Phải giữ mình"
"Ừm... mình xin lỗi. Tại cả tuần rồi đóng vai bức bí quá"
Hệ thống:.............. (Đi đánh ghen quá hài hước rồi có được không)
Mạc Khanh bĩu môi, thở dài thườn thượt nhìn các bông hồng chỉ mon men đứng ở cửa đấu võ mồm không dám lại gần cô. Ngươi một câu ta một câu, chửi cho đã mồm xong giờ đòi giữ khí chất??
Mạc Khanh bất đắc dĩ xoa xoa thái dương. Thật thất bại mà... sao cô lại xây dựng tuyến nhân vật hy sinh não tàn nhiều như vậy chứ??? ( ̄_ ̄)・・・
Một cô gái nghe vẻ là người dẫn đầu nhìn thấy bộ dáng của Mạc Khanh như vậy, nhất thời nộ khí xung thiên liền vận động mọi người tiếp tục rủa xả:
"Cái thân thể này của mày đã lên giường với bao nhiêu người rồi hả??"
"Phó Kiệt tiền bối thực quá lương thiện. Chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ của mẹ anh ấy mà bất chấp nhân phẩm của mày để thực hiện lời hứa với thành phố E"
"Đúng, cả vẻ đẹp nam thần bất khả xâm phạm đó nữa. Mày không xứng để đứng chung sân khấu với anh ấy"
"Mau biết điều mà cút đi"
"..."
Mạc Khanh nhíu nhíu mày, nhàm chán nâng mắt như nhìn tạo vật thất bại. Thấy cánh cửa đang nhẹ nhàng bị mở ra từ bên ngoài, cô thích thú cười khẩy buông một câu duy nhất từ nãy đến giờ:
"Nam thần?? Dù có đẹp như trích tiên đi chăng nữa thì nam thần Phó Kiệt của mấy người cũng được giao hợp tạo ra theo cách của người phàm thôi nhé.
Chính là vận động này nọ này nọ trong căn phòng kín thực sự ấy.
Ngưng ảo tưởng"
Các cô gái:...............
Phó Kiệt:.................
Người phụ trách an ninh:...............
Người qua đường xem náo nhiệt:.................
Hệ thống:............. ( chủ nhân, ngài mới là người thô tục nhất có được không. Ngón tay làm động tác gì thế kia)
Sau khi cả đám ca sĩ minh tinh có mặt góp vui trong nhà vệ sinh nữ bị mời lên phòng Phó Huy "nói chuyện thân mật", bọn họ vẫn chưa hồi thần sau câu nói đả kích vừa rồi của Mạc Khanh, ôm nhau khóc thút thít. Lúc này ở phòng thu âm
Phó Kiệt nhìn Mạc Khanh miệng toe toét cầm phổ nhạc vừa nhẩm lời vừa đong đưa, hắn nhướn mày:
"Chơi rất vui??"
Mạc Khanh hai mắt cong cong ngước lên nhìn hắn:
"Chính anh cũng dung túng cho tôi làm không phải sao. Có giận khi tôi nói - nguồn gốc - của anh như vậy không??"
Phó Kiệt điềm nhiên: "Tất cả đều được tạo ra như vậy"
Nếu không phải lúc đó thực sự hắn chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của cô tất cả chỉ là "cầu náo nhiệt", "cầu phản kích" khi mon men lại gần dính lấy hắn mọi nơi mọi chỗ, đến góc khuất thì ngoái đầu ra sau nhìn phản ứng của bọn họ rồi cười thích thú, thì có lẽ hắn đã không mặc kệ cô thích làm gì thì làm.
Như nghĩ đến điều gì, Phó Kiệt ra hiệu cho người phụ trách âm thanh có thể bắt đầu thu âm được rồi, miệng hỏi cô:
"Tối nay có bận gì không theo tôi đi dự sinh nhật"
Mạc Khanh buông nhạc phổ ra mắt sáng long lanh: "Thật á?? Sinh nhật ai vậy?"
"Dì ba của tôi. 6h tối tôi sang đón"
Mạc Khanh gật đầu ngay tắp lự.
[[ Bíp... Thời gian tiếp cận nhiệm vụ đầu tiên đạt 50 giờ.
Số đẹp. Thỉnh cố gắng]]
Ai yo ~~ Không gian thân yêu không còn xa... Được ở gần nhiều vậy ngu gì không tận dụng ~~~
Hệ thống:.............. ( Cấp trên đại nhân, xin hãy thiết kế ra thêm vài chỉ số tâm hồn thiếu nữ giúp bản hệ thống. Moe như Cardcaptor Sakura cũng được. Cảm ơn)
Thu âm xong một cái Phó Kiệt bảo lái xe riêng của hắn đưa cô về lại chung cư L, còn hắn có vài thứ phải giải quyết không tiện cho cô ở lại xem náo nhiệt.
Mạc Khanh vừa mở cửa vào nhà đã thấy A Nhất cầm điện thoại chỉ huy việc gì đó, thấy cô đã về liền báo cáo:
"Thưa tiểu thư, đã thuê xong 10 kho hàng lớn phụ cận chung cư L"
Mạc Khanh không nghi ngờ chút nào năng lực làm việc của A Nhất, việc cô mới giao phó lúc ở nhà vệ sinh nữ xong đã hoàn thành rồi. Cô uống ngụm nước thấm giọng chuẩn bị giao phó việc thiết yếu:
"Tốt lắm, bây giờ ngoài việc trợ giúp anh hai tôi thu thập vật tư, anh hãy bí mật tự rút dần rút mòn tiền trong tài khoản cá nhân của tôi và cả cổ phần đứng tên tôi ở Mạc thị, thu mua số lượng lớn vật tư để vào 10 kho hàng này.
Nếu thiếu chỗ để thì thuê thêm"
Nghĩ nghĩ một lúc cô nói tiếp:
"A Nhất, thời gian đang khá gấp rút, chỉ cần bí mật làm còn lại anh đi vay hay đi mượn, thế chấp,.... gì cũng được để thu mua vật tư càng nhiều càng tốt cả trong lẫn ngoài nước. Tất cả thu hàng vài ngày tới từ thành phố E trở về tôi sẽ xử lý. Anh không cần đi theo tôi cứ cùng Mạc Thiên làm là được."
Sau đó cô rút trong túi xách ra một tập danh sách dày đưa cho A Nhất:
"Đây là bảng kê, mua bao nhiêu viết hết vào đây, nhìn vào không sợ sẽ mua thiếu thứ gì.
Khi nào thu hàng tôi sẽ nói cho anh biết nguyên do, còn bây giờ tranh thủ đi lấp đầy vật tư cho tôi đi. Còn sơ đồ này và vị trí này là thành phố bỏ hoang cho người đến chỉnh đốn dọn dẹp, còn các mặt hàng thiết yếu này, thuê người thiết kế gấp xưởng chế biến ở đây nhé. Thuê cả người quản lý, dựng tường rào cao dày vững chãi vào, bảo Mạc Thiên hỗ trợ. Tất cả đều âm thầm kín đáo tránh kinh động đến thế gia khác"
Khi A Nhất vừa chuẩn bị đi, cô nói với lại:
"Kín đáo tung tin tức cho.... hừm..... Tứ Đại Thân Vương sắp tới thế giới có biến động thiên tai, nên chuẩn bị trước chút vật tư dự phòng. Nhiều ít tuỳ tâm.
Rồi, đi đi"
Đệch, đúng là cái tên nghe dù bao nhiêu lần từ miệng mình phát ra cũng ngại thật.
"Tiểu thư, số lượng lớn thế này có thể ngang nửa gia sản Mạc thị, trước khi hành động mạo hiểm liên quan đến tương lai của tiểu thư, thuộc hạ có được phép biết lý do?"
Nhìn A Nhất nghiêm cẩn đứng đó, Mạc Khanh cười nhẹ:
"A Nhất, tất cả việc ta đang làm là vì Mạc gia, ngoài những cái ngoài sáng cho thiên hạ thấy chúng ta phải có nguồn lực trong tối trợ giúp bất cứ lúc nào.
Mà ta, đã mặc định sẽ là người ở trong tối rồi.
Có chuyện gì xảy ra, vài ngày nữa ta về ngươi sẽ biết. Mau đi đi"
A Nhất không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của chủ nhân lúc này có bao nhiêu nghiêm túc, khác hẳn sự tưng tửng trưng ra cho hắn nhìn cả tuần qua.
Cô thay đổi.
Lại vừa như không thay đổi.
Tuy khác trước đây không khiến hắn ẩn nấp bảo vệ tốn bao nhiêu công sức, nhưng ở cô sinh ra sự trầm ngâm khó dò ẩn sâu vẻ bề ngoài cà lơ phất phơ.
Nó khiến hắn còn lo lắng hơn, nhưng đấy là vì cô không còn giữ đầu óc thanh thản mọi sự vô lo kiêu ngạo nữa, lúc này cô đang phải mang trong mình sự việc quan trọng nào đó không thể nói với ai, một mình gánh chịu. Nó khiến mật vệ ở cạnh phục vụ cô bao năm như hắn thấy lực bất tòng tâm không thể đỡ cô san sẻ.
Vì vậy bây giờ chỉ biết cô giao phó việc gì, hắn sẽ dùng mọi sức lực hoàn thành tốt nhất mà thôi.
"..."
Hệ thống:.................
Bệnh bổ não lây sang A Nhất yêu quý của em rồi saooo??
(╥_╥)
Không đâu A Nhất đáng thương, chủ nhân của bản hệ thống muốn nuốt vật tư một mình, muốn được đảm bảo tương lai vô lo vô nghĩ về sau bằng cách lấy vật tư ra làm đồ trao đổi hưởng cuộc sống thanh bình a.... (ノ_ヽ)
Chủ nhân chỉ ra vẻ ngầu thôi, ẩn nấp cái gì, bóng tối cái gì, chỉ là phông bạt che dấu ý đồ đen tối tham lam thôi a....
Nãy giờ em không giám comment là vì chủ nhân quá bỉ ổi, lúc thì "A Nhất a~ danh sách có vài ngàn mục thôi mua nhiều hơn càng tốt."
"Đừng rút tiền trong tài khoản của bổn gia, rút của Mạc cưa cưa cũng được"
"Đó là căn cứ á, nhớ bảo tui là người đứng đầu chỗ đó nhá. Sau này nếu thân phận tang thi bị lộ để coi đám người trú trong căn cứ xem Khanh nữ vương điều khiển tang thi chống chọi thế giới ra sao.
Mu a ha ha.... Oai hùng vãi chưởng"
Chốt lại là:
"A Nhất ~~ đi cướp luôn đi. Vay mượn chỉ là hành động ăn quỵt cấp thấp vớ vẩn"
Đừng tốt bụng quá, chủ nhân của em không hề thâm sâu khó dò, chỉ là bệnh thần kinh vô sỉ không thể trị.... (╯︵╰,)
--- ------ ----
Tiểu kịch trường:
Khiêm Tấn Hạo, Quý Viêm và Đường Vũ Hán thấy A Nhất cầm một đống bài thi điểm 0, vẻ ngạc nhiên:
"Ủa, đây không phải là chữ của Mạc Khanh sao?? Sao lại đề tên của cậu??"
A Nhất đang tiêu huỷ đống bài thi phi tang chứng cớ bất lợi cho boss mặt không đổi sắc nói:
"Thân là người đứng đầu thế giới thành tích lại thấp kém, rất mất mặt. Đây là nguyên văn của chủ nhân tôn kính"
Khiêm Tấn Hạo:............
Quý Viêm:................
Đường Vũ Hán:..............
Cho thuộc hạ làm bài hộ là không mất mặt??
Phó Kiệt nhìn đôi mắt thâm quầng của Mạc Khanh nhàn nhạt tơ máu không khỏi nhíu mày. Hình như hôm qua tầm 2h 3h sáng hắn nghe thấy tiếng lịch kịch và bước chân người đi lại ở gần cửa nhà hắn, thế nhưng chỉ chưa đầy 15s sau không gian im ắng trở lại nên hắn cũng không dậy đi xem xét nữa.
Mạc Khanh gật đầu: "Tôi bị ba mẹ gọi về thăm nhà. Họ hành tôi đến tận gần 1h sáng mới chịu buông tha để quay về chung cư L. Nếu biết mỗi lần về đều mệt nhọc vậy tôi chắc chắn sẽ trốn đi lâu lâu chút"
Cha cô và bác Vương kéo chơi cờ ngay khi vừa ăn tối xong, rõ ràng chỉ đánh 4 ván thôi mà quanh đi quanh lại đã nửa đêm mất tiêu.
Cô thì mệt đến rũ hết cả người ấy vậy mà tinh thần còn không sáng láng phấn chấn bằng hai lão gia trước mặt.
Bách nhục!!!
Hôm nay đến công ty mọi việc, con người đều vô cùng an bình làm cho Mạc Khanh đã buồn ngủ còn buồn ngủ hơn vì nhàm chán.
- Từ Cẩn Noãn và những người bạn - cũng không dám có một chút thái độ gập ghềnh lồi lõm gì với cô cả, dù Phó Kiệt có đứng ở bên cạnh hay không.
Chẳng lẽ vai diễn vật hy sinh đã xong rồi nên trí thông minh của Noãn Nhi bé nhỏ quay lại?? Ây gu.... cô còn chưa hưởng đã vẻ mặt đóng vai ác nhưng chết sớm trong truyền thuyết này đủ đâu nha. Rất không đã ghiền.
Nhưng mà mặc kệ Mạc Khanh có trêu chọc bao nhiêu đi chăng nữa đám người Từ Cẩn Noãn vẫn vô cùng biết điều, thỉnh thoảng còn hơi cứng ngắc mỉm cười lại nên dần dà Mạc Khanh cũng hết hứng thú chêu trọc.
Gắn cái mác Tác giả đại nhân đi vi hành đời sống nhân vật trong tiểu thuyết của mình, chỉ khiến cô hận không thể chêu chọc từng người một, phanh não bọn họ ra để nghiên cứu phân tích hành vi xem "mình đã sáng tạo như thế nào" cho thoả.
Vào phòng thu, Mạc Khanh rất tự có ý thức đứng gần sát Phó Kiệt trong phạm vi 1m, bắt đầu cầm nhạc phổ ngâm nga giai điệu.
"Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai anh ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm ~
Em gom cho anh hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về anh ~~~"
Người phụ trách thu âm nghe xong liền đen mặt.
"Khanh tiểu thư, nhạc sai nhịp rồi. Cô hát theo các nốt phổ trong khung và ngắt quãng đúng dùm tôi với được không"
"Là tôi bảo cô ấy hát vậy"
Nghe Phó Kiệt lên tiếng, người phụ trách không khỏi bất đắc dĩ: "Nhưng mà nhạc sĩ..."
"Tiếp tục đi tôi muốn hoàn thành 6 bản live sớm để tối còn có việc. Với lại bản cô ấy hát nghe thuận tai hơn"
Nghe đến đây đáy mắt cô loé lên. Không phải trong bản báo cáo của A Nhất nói tối nay hắn phải tham dự sinh nhật con gái chủ tịch giải trí Tinh Tế sao.
Đấy là ông ngoại hắn, thể nào trong mấy bữa tiệc kiểu này cũng sẽ đầy người tỏ ý muốn mai mối.
Đệch, đây rõ là ngoại tình trắng trợn.
Huỷ hôn chắc chắn bác Vương chưa thông báo, thế nên coi như hôn sự này chưa chính thức bị huỷ vì không có sự góp mặt của nhân vật chính là hắn.
Tóm lại hắn cần phải có ý thức là đang có vị hôn thê chuẩn bị bãi nhiệm là cô đây, đừng thả thính linh tinh.
Hừ!! Cô hôm qua khổ cực bảo vệ trinh tiết trước em trai Tiểu Thanh Tử, đừng hòng cô cho phép hắn toại nguyện đi tìm tình mới nhá.
Nghĩ đến đó, Mạc Khanh hưng trí bừng bừng đứng càng gần sát Phó Kiệt, hiệu quả làm việc cực nhanh, chẳng mấy chốc 4 bản thu một lèo vừa ghi vừa sửa là xong. Đợi sau bữa trưa thu nốt 2 bản nữa là đẹp.
Bề ngoài những ca sĩ trẻ thấy Mạc Khanh và Phó Kiệt đi cùng nhau chính là bình yên bể lặng, thế nhưng trong lòng đã gào thét nguyền rủa muốn nổ phổi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy con nhỏ hồ ly không biết ở đâu chui ra tự cướp cơ hội bọn họ được sánh vai với nam thần đến thành phố E biểu diễn, lại còn mặt dày mặt dạn bám dính lấy nam thần không rời.
Đến ăn cơm hộp cũng phải ngồi chung một chỗ.
Uống nước cũng dùng chung bình.
Khăn giấy rút chung một túi.
Xem nhạc phổ cũng phải là cùng xem một bản.
Đi vệ sinh....
Mẹ kiếp, đi vệ sinh nữa???
Tự nhiên *** ***!!!! (Từ chứa nội dung nhạy cảm. Xin dùng dấu sao:-*.
Thế này quá quắt quá rồi!!!
May mà Mạc Khanh còn có ý thức đi sang nhà vệ sinh nữ, chứ nếu cô còn mặt dày sang cả nhà vệ sinh nam thì A Nhất luôn ẩn mình theo dõi chắc chắn sẽ đánh ngất tất cả đàn ông có mặt ở đó
tha đi khỏi cái thế giới này.
Vật ô uế không thể để tiểu thư nhìn thấy!!
Khi Mạc Khanh thoải mái đi ra đang rửa tay thì cửa nhà vệ sinh liền đóng lại. Cô đảo mắt về phía cửa nhìn thấy mấy bóng hồng cực kỳ xinh đẹp đang hằm hè.
Ể.... vật hy sinh theo bày đàn??
"Đồ hồ ly tinh!! Quyến rũ đàn ông đến nghiện rồi hả?? Tao không quan tâm mày muốn leo cao thế nào nhưng Phó Kiệt tiền bối là nam thần của tất cả mọi người, không ai được phép tiếp cận tiền bối thô thiển như vậy"
"Đúng, tiền bối không là của riêng ai cả. Con nhỏ mặt trắng hèn hạ mau cút khỏi anh ấy. Mày làm khí chất nam thần của tiền bối bị vấy bẩn"
"Mày chuyển mục tiêu sang người khác đi đừng có đi cửa sau rồi cậy mình ốm yếu để lừa bịp anh ấy. Tiền bối quá tốt bụng nên mới bị mày lừa"
" Quá bẩn thỉu. *** ** ***!!"
Mạc Khanh:.............
Các cô gái khác:...........
"..."
"....... Được rồi cậu nói hơi thô tục đó, không phải đang đóng vai Cô Cô sao? Phải giữ mình"
"Ừm... mình xin lỗi. Tại cả tuần rồi đóng vai bức bí quá"
Hệ thống:.............. (Đi đánh ghen quá hài hước rồi có được không)
Mạc Khanh bĩu môi, thở dài thườn thượt nhìn các bông hồng chỉ mon men đứng ở cửa đấu võ mồm không dám lại gần cô. Ngươi một câu ta một câu, chửi cho đã mồm xong giờ đòi giữ khí chất??
Mạc Khanh bất đắc dĩ xoa xoa thái dương. Thật thất bại mà... sao cô lại xây dựng tuyến nhân vật hy sinh não tàn nhiều như vậy chứ??? ( ̄_ ̄)・・・
Một cô gái nghe vẻ là người dẫn đầu nhìn thấy bộ dáng của Mạc Khanh như vậy, nhất thời nộ khí xung thiên liền vận động mọi người tiếp tục rủa xả:
"Cái thân thể này của mày đã lên giường với bao nhiêu người rồi hả??"
"Phó Kiệt tiền bối thực quá lương thiện. Chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ của mẹ anh ấy mà bất chấp nhân phẩm của mày để thực hiện lời hứa với thành phố E"
"Đúng, cả vẻ đẹp nam thần bất khả xâm phạm đó nữa. Mày không xứng để đứng chung sân khấu với anh ấy"
"Mau biết điều mà cút đi"
"..."
Mạc Khanh nhíu nhíu mày, nhàm chán nâng mắt như nhìn tạo vật thất bại. Thấy cánh cửa đang nhẹ nhàng bị mở ra từ bên ngoài, cô thích thú cười khẩy buông một câu duy nhất từ nãy đến giờ:
"Nam thần?? Dù có đẹp như trích tiên đi chăng nữa thì nam thần Phó Kiệt của mấy người cũng được giao hợp tạo ra theo cách của người phàm thôi nhé.
Chính là vận động này nọ này nọ trong căn phòng kín thực sự ấy.
Ngưng ảo tưởng"
Các cô gái:...............
Phó Kiệt:.................
Người phụ trách an ninh:...............
Người qua đường xem náo nhiệt:.................
Hệ thống:............. ( chủ nhân, ngài mới là người thô tục nhất có được không. Ngón tay làm động tác gì thế kia)
Sau khi cả đám ca sĩ minh tinh có mặt góp vui trong nhà vệ sinh nữ bị mời lên phòng Phó Huy "nói chuyện thân mật", bọn họ vẫn chưa hồi thần sau câu nói đả kích vừa rồi của Mạc Khanh, ôm nhau khóc thút thít. Lúc này ở phòng thu âm
Phó Kiệt nhìn Mạc Khanh miệng toe toét cầm phổ nhạc vừa nhẩm lời vừa đong đưa, hắn nhướn mày:
"Chơi rất vui??"
Mạc Khanh hai mắt cong cong ngước lên nhìn hắn:
"Chính anh cũng dung túng cho tôi làm không phải sao. Có giận khi tôi nói - nguồn gốc - của anh như vậy không??"
Phó Kiệt điềm nhiên: "Tất cả đều được tạo ra như vậy"
Nếu không phải lúc đó thực sự hắn chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của cô tất cả chỉ là "cầu náo nhiệt", "cầu phản kích" khi mon men lại gần dính lấy hắn mọi nơi mọi chỗ, đến góc khuất thì ngoái đầu ra sau nhìn phản ứng của bọn họ rồi cười thích thú, thì có lẽ hắn đã không mặc kệ cô thích làm gì thì làm.
Như nghĩ đến điều gì, Phó Kiệt ra hiệu cho người phụ trách âm thanh có thể bắt đầu thu âm được rồi, miệng hỏi cô:
"Tối nay có bận gì không theo tôi đi dự sinh nhật"
Mạc Khanh buông nhạc phổ ra mắt sáng long lanh: "Thật á?? Sinh nhật ai vậy?"
"Dì ba của tôi. 6h tối tôi sang đón"
Mạc Khanh gật đầu ngay tắp lự.
[[ Bíp... Thời gian tiếp cận nhiệm vụ đầu tiên đạt 50 giờ.
Số đẹp. Thỉnh cố gắng]]
Ai yo ~~ Không gian thân yêu không còn xa... Được ở gần nhiều vậy ngu gì không tận dụng ~~~
Hệ thống:.............. ( Cấp trên đại nhân, xin hãy thiết kế ra thêm vài chỉ số tâm hồn thiếu nữ giúp bản hệ thống. Moe như Cardcaptor Sakura cũng được. Cảm ơn)
Thu âm xong một cái Phó Kiệt bảo lái xe riêng của hắn đưa cô về lại chung cư L, còn hắn có vài thứ phải giải quyết không tiện cho cô ở lại xem náo nhiệt.
Mạc Khanh vừa mở cửa vào nhà đã thấy A Nhất cầm điện thoại chỉ huy việc gì đó, thấy cô đã về liền báo cáo:
"Thưa tiểu thư, đã thuê xong 10 kho hàng lớn phụ cận chung cư L"
Mạc Khanh không nghi ngờ chút nào năng lực làm việc của A Nhất, việc cô mới giao phó lúc ở nhà vệ sinh nữ xong đã hoàn thành rồi. Cô uống ngụm nước thấm giọng chuẩn bị giao phó việc thiết yếu:
"Tốt lắm, bây giờ ngoài việc trợ giúp anh hai tôi thu thập vật tư, anh hãy bí mật tự rút dần rút mòn tiền trong tài khoản cá nhân của tôi và cả cổ phần đứng tên tôi ở Mạc thị, thu mua số lượng lớn vật tư để vào 10 kho hàng này.
Nếu thiếu chỗ để thì thuê thêm"
Nghĩ nghĩ một lúc cô nói tiếp:
"A Nhất, thời gian đang khá gấp rút, chỉ cần bí mật làm còn lại anh đi vay hay đi mượn, thế chấp,.... gì cũng được để thu mua vật tư càng nhiều càng tốt cả trong lẫn ngoài nước. Tất cả thu hàng vài ngày tới từ thành phố E trở về tôi sẽ xử lý. Anh không cần đi theo tôi cứ cùng Mạc Thiên làm là được."
Sau đó cô rút trong túi xách ra một tập danh sách dày đưa cho A Nhất:
"Đây là bảng kê, mua bao nhiêu viết hết vào đây, nhìn vào không sợ sẽ mua thiếu thứ gì.
Khi nào thu hàng tôi sẽ nói cho anh biết nguyên do, còn bây giờ tranh thủ đi lấp đầy vật tư cho tôi đi. Còn sơ đồ này và vị trí này là thành phố bỏ hoang cho người đến chỉnh đốn dọn dẹp, còn các mặt hàng thiết yếu này, thuê người thiết kế gấp xưởng chế biến ở đây nhé. Thuê cả người quản lý, dựng tường rào cao dày vững chãi vào, bảo Mạc Thiên hỗ trợ. Tất cả đều âm thầm kín đáo tránh kinh động đến thế gia khác"
Khi A Nhất vừa chuẩn bị đi, cô nói với lại:
"Kín đáo tung tin tức cho.... hừm..... Tứ Đại Thân Vương sắp tới thế giới có biến động thiên tai, nên chuẩn bị trước chút vật tư dự phòng. Nhiều ít tuỳ tâm.
Rồi, đi đi"
Đệch, đúng là cái tên nghe dù bao nhiêu lần từ miệng mình phát ra cũng ngại thật.
"Tiểu thư, số lượng lớn thế này có thể ngang nửa gia sản Mạc thị, trước khi hành động mạo hiểm liên quan đến tương lai của tiểu thư, thuộc hạ có được phép biết lý do?"
Nhìn A Nhất nghiêm cẩn đứng đó, Mạc Khanh cười nhẹ:
"A Nhất, tất cả việc ta đang làm là vì Mạc gia, ngoài những cái ngoài sáng cho thiên hạ thấy chúng ta phải có nguồn lực trong tối trợ giúp bất cứ lúc nào.
Mà ta, đã mặc định sẽ là người ở trong tối rồi.
Có chuyện gì xảy ra, vài ngày nữa ta về ngươi sẽ biết. Mau đi đi"
A Nhất không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của chủ nhân lúc này có bao nhiêu nghiêm túc, khác hẳn sự tưng tửng trưng ra cho hắn nhìn cả tuần qua.
Cô thay đổi.
Lại vừa như không thay đổi.
Tuy khác trước đây không khiến hắn ẩn nấp bảo vệ tốn bao nhiêu công sức, nhưng ở cô sinh ra sự trầm ngâm khó dò ẩn sâu vẻ bề ngoài cà lơ phất phơ.
Nó khiến hắn còn lo lắng hơn, nhưng đấy là vì cô không còn giữ đầu óc thanh thản mọi sự vô lo kiêu ngạo nữa, lúc này cô đang phải mang trong mình sự việc quan trọng nào đó không thể nói với ai, một mình gánh chịu. Nó khiến mật vệ ở cạnh phục vụ cô bao năm như hắn thấy lực bất tòng tâm không thể đỡ cô san sẻ.
Vì vậy bây giờ chỉ biết cô giao phó việc gì, hắn sẽ dùng mọi sức lực hoàn thành tốt nhất mà thôi.
"..."
Hệ thống:.................
Bệnh bổ não lây sang A Nhất yêu quý của em rồi saooo??
(╥_╥)
Không đâu A Nhất đáng thương, chủ nhân của bản hệ thống muốn nuốt vật tư một mình, muốn được đảm bảo tương lai vô lo vô nghĩ về sau bằng cách lấy vật tư ra làm đồ trao đổi hưởng cuộc sống thanh bình a.... (ノ_ヽ)
Chủ nhân chỉ ra vẻ ngầu thôi, ẩn nấp cái gì, bóng tối cái gì, chỉ là phông bạt che dấu ý đồ đen tối tham lam thôi a....
Nãy giờ em không giám comment là vì chủ nhân quá bỉ ổi, lúc thì "A Nhất a~ danh sách có vài ngàn mục thôi mua nhiều hơn càng tốt."
"Đừng rút tiền trong tài khoản của bổn gia, rút của Mạc cưa cưa cũng được"
"Đó là căn cứ á, nhớ bảo tui là người đứng đầu chỗ đó nhá. Sau này nếu thân phận tang thi bị lộ để coi đám người trú trong căn cứ xem Khanh nữ vương điều khiển tang thi chống chọi thế giới ra sao.
Mu a ha ha.... Oai hùng vãi chưởng"
Chốt lại là:
"A Nhất ~~ đi cướp luôn đi. Vay mượn chỉ là hành động ăn quỵt cấp thấp vớ vẩn"
Đừng tốt bụng quá, chủ nhân của em không hề thâm sâu khó dò, chỉ là bệnh thần kinh vô sỉ không thể trị.... (╯︵╰,)
--- ------ ----
Tiểu kịch trường:
Khiêm Tấn Hạo, Quý Viêm và Đường Vũ Hán thấy A Nhất cầm một đống bài thi điểm 0, vẻ ngạc nhiên:
"Ủa, đây không phải là chữ của Mạc Khanh sao?? Sao lại đề tên của cậu??"
A Nhất đang tiêu huỷ đống bài thi phi tang chứng cớ bất lợi cho boss mặt không đổi sắc nói:
"Thân là người đứng đầu thế giới thành tích lại thấp kém, rất mất mặt. Đây là nguyên văn của chủ nhân tôn kính"
Khiêm Tấn Hạo:............
Quý Viêm:................
Đường Vũ Hán:..............
Cho thuộc hạ làm bài hộ là không mất mặt??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook