Mạt Thế Trùng Sinh Nhất Ái Tâm
-
Chương 7: Náo động
Tiếng nhạc sập xình, không khí hỗn tạp đủ loại mùi vị, thân uốn éo, cảnh tượng hỗn loạn hề hề. Tiêu Dao chán ghét nhìn quanh, kẻ tỉnh người say, thật khiến người ta ghét bỏ. Hắn mơ hồ tìm bóng dáng quen thuộc, bóng dáng thật giống một con cừu nhỏ hồ hồ vầy. Bộ dáng này làm không ít người để mắt tới, ánh mắt tò mò có,thèm muốn có, thậm chí là sự biến thái bẩn thỉu ẩn hiện.
Hắn không thèm để ý, đi vòng vòng một hồi, có chút thoái lòng nản chí, Tiêu Dao kiếm một chỗ ngồi có thể quan sát toàn bộ xung quanh. Trái tim không ngoan ngoãn đập đến phát đau. Khổ sở khống chế cảm xúc muốn phát cuồng của mình. Hắn nhớ y đến muốn điên rồi, khắc thấy y bị đàn tang thi gặm cắm, đã từng chút biến thành cái đinh trong lòng hắn, hắn nhớ từng cái ôm từng cái hôn từng lần hai người hòa vào làm một. Có trời mới biết hắn đau đớn thế nào khi mất y, cảm giác ai đó hung hăng đâm nát tim hắn.
Khuôn mặt bi thương, đôi mắt chỉ còn lại một khoảng tan nát đau đớn tột cùng. Hắn không ngừng đưa mắt tìm kiếm, trong lòng không ngừng nghĩ mình gặp y sẽ nói gì. Nếu gặp y, hắn sẽ chăm sóc y, hắn sẽ dùng cả đời để yêu y, hắn sẽ nấu cơm, hắn sẽ.... Hắn muốn làm rất nhiều thứ cùng y.
Hắn đang mê man giữ những cảm xúc như lật đật của mình, một giọng xa lạ vang lên bên cạnh:
_ Sao ngồi một mình vậy, bé con?
Tiêu Dao nhìn về hướng tiếng nói, một cỗ chán ghét trong xương tủy xuất hiện, một nam nhân dung mao coi như thanh tú, chỉ là loại khí chất của gã có gì bẩn bẩn, làm người ta không hợp mắt. Hắn không kiên nhẫn nói:
_ Cút.
Sắc mặt gã có chút khó coi, nhưng gã không vội nổi nóng, hoa đẹp có gai, một chút này chưa là gì? Gã đặt ly rượu xuống bàn, mắt lóe lên một tia gian trá, gã cười cười nói:
_ Bé con, như vậy muốn đuổi anh sao?
Tiêu Dao vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn gã, tên ngu xuẩn này ngại mình sống quá lâu hả? Hắn rất nhẫn nại vì không muốn ồn ào, hắn muốn im lặng tìm y, hắn phi thường ngại phiền, hắn gom chút kiên nhẫn còn sót lại:
_ Cho mày ba giây, cút cho khuất mắt tao.
Gã nhìn Tiêu Dao sắc lẻm, tay hướng về phía hắn mà tới, gã hứng thú với mĩ nhân nhưng không có nghĩa là khi dễ gã. Nhẹ nhàng bắt lấy tay gã, hữu lực bóp chặt, sắc mặt gã đã sớm trắng xanh vì đau. Gã quát lớn:
_ Chó chết, bỏ tao ra.
Hắn tăng thêm lực, đôi tử mâu sắc lạnh âm trầm nhìn gã, tên này miệng quá không sạch sẽ. Hắn lấy tay còn lại xiết cổ gã, gã thất thanh la lớn đã có người gọi bảo vệ vào. Lũ bảo vệ băm trợn hùng hổ xách ông tuýt đi vào. Tiêu Dao chán ghét đẩy gã ra, lấy khăn ướt lau một lần, con ngươi khinh bỉ, thật bẩn. ( Ái: con yêu, con mách bệnh sạch sẽ sao?.... Dao: ' nhìn ảnh Thiên' Chỉ có Thiên là sạch nhất... Ái: bất kể 10 ngày không tắm?.... Dao:' nói không nghĩ ' tất nhiên.... Ái:' đỡ trán'....)
Tiêu Dao sắc mặt âm trầm nhìn bọn người trước mặt, tâm tình hắn không quá tốt, lấy trong áo khoác khẩu súng lục chĩa về bọn người nọ, giọng lạnh tanh:
_ Cút.
Bọn người giận dữ nhìn hắn, chỉ là bất chợt phía ngoài có tiếng cảnh sát. Vũ Tuấn dẫn một đám cảnh sát vào, hơn nữa còn là cơ động cùng công an vào,lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ cậu, xoay tới xoay lui người cậu lo lắng hoi:
_ Thiếu gia chỗ nào bị thương?
Tiêu Dao đen thui mặt, hắc tuyến đầy đầu, Vũ Tuấn sao ngươi không làm bảo mẫu đi làm bảo tiêu làm gì? Giọng không kiên nhẫn nói:
_ Không sao.
Sau khi xác định hắn lông tóc vô thương mới nói một vì cảnh sát bụng phệ:
_ Giám đốc sở cảnh sát, những người này muốn vũ lực thiếu gia? Ông nói nên làm thế nào?
Vị này là giám đốc sở cảnh sát tình J, âm thầm cảm thấy mình vận xui của mình thực sự rất nhiều. Ông ta vốn đang ôm mỹ nữ, lại trên trời rớt xuống vị thiếu gia cưng nhà bộ trưởng bộ quân sự, lại đang gặp nguy hiểm a. Ông ta rất không tình nguyện, nếu không phải năm sau ông ta chuyển công tác không muốn vì chuyện này mà thêm uổng công uổng sức, muối bỏ biển đâu. Ông ta cười nịnh nọt:
_ Nhất định sẽ bắt về đồn điều tra.
Tiêu Dao nhướng cặp mày, ý tứ trong mắt hiện lên rõ ràng:
_ À. Cấp cho hắn nặng nhẹ ở trong phòng giam ngốc.
Mọi người nhìn nhau cảm thấy thương hại cho mấy người bị bắt, cái gọi là tai bay vạ gió là đây. Vũ Tuấn nhìn thiếu gia nhà mình, nếu là trước đây náo loạn sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng hiện tại lại cho người cảm giác sợ hãi mơ hồ, thiếu gia họ càng ngày càng lạnh tâm, ra tay thị huyết ngay cả chớp mắt cũng không có. Xác định so với trước thì khác nhau tựa như hai con người khác nhau.
Đuổi được đám người kia, Tiêu Dao ngồi xuống ghế lấy cốc rượu nhâm nhi từng chút, tâm tình mới phát tiết cơ hồ không thỏa mãn, uống hết ly rượu vốn định về thì phát hiện bản thân có chút choáng, hơn có chút nóng bất thường. Tiêu Dao mắng to trong lòng, cắn môi đi vào thẳng nhà vệ sinh. Tiêu Dao hắn cự nhiên bị hạ dược, hắn chửi thề một tiếng:
_ Mẹ nó.
Khi Tiêu Dao rời đi, đôi mắt chim ưng trong góc khuất nhìn hắn chằm chằm, bóng dáng cao lớn cân đối nhanh nhẹn đi theo. Ý cười mấy phần nồng đậm, tựa như tìm được bảo vật vậy, vô cùng hứng phấn.
Đôi lời mẹ kế: Ta siêng nhá hàng cho nên từ đầu tới giờ anh công không chính thức lên sàn, ta muốn ngược a. Đang suy nghĩ có nên viết thịt không? ( đỏ mặt) ta chưa bao viết thịt đi.
Hắn không thèm để ý, đi vòng vòng một hồi, có chút thoái lòng nản chí, Tiêu Dao kiếm một chỗ ngồi có thể quan sát toàn bộ xung quanh. Trái tim không ngoan ngoãn đập đến phát đau. Khổ sở khống chế cảm xúc muốn phát cuồng của mình. Hắn nhớ y đến muốn điên rồi, khắc thấy y bị đàn tang thi gặm cắm, đã từng chút biến thành cái đinh trong lòng hắn, hắn nhớ từng cái ôm từng cái hôn từng lần hai người hòa vào làm một. Có trời mới biết hắn đau đớn thế nào khi mất y, cảm giác ai đó hung hăng đâm nát tim hắn.
Khuôn mặt bi thương, đôi mắt chỉ còn lại một khoảng tan nát đau đớn tột cùng. Hắn không ngừng đưa mắt tìm kiếm, trong lòng không ngừng nghĩ mình gặp y sẽ nói gì. Nếu gặp y, hắn sẽ chăm sóc y, hắn sẽ dùng cả đời để yêu y, hắn sẽ nấu cơm, hắn sẽ.... Hắn muốn làm rất nhiều thứ cùng y.
Hắn đang mê man giữ những cảm xúc như lật đật của mình, một giọng xa lạ vang lên bên cạnh:
_ Sao ngồi một mình vậy, bé con?
Tiêu Dao nhìn về hướng tiếng nói, một cỗ chán ghét trong xương tủy xuất hiện, một nam nhân dung mao coi như thanh tú, chỉ là loại khí chất của gã có gì bẩn bẩn, làm người ta không hợp mắt. Hắn không kiên nhẫn nói:
_ Cút.
Sắc mặt gã có chút khó coi, nhưng gã không vội nổi nóng, hoa đẹp có gai, một chút này chưa là gì? Gã đặt ly rượu xuống bàn, mắt lóe lên một tia gian trá, gã cười cười nói:
_ Bé con, như vậy muốn đuổi anh sao?
Tiêu Dao vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn gã, tên ngu xuẩn này ngại mình sống quá lâu hả? Hắn rất nhẫn nại vì không muốn ồn ào, hắn muốn im lặng tìm y, hắn phi thường ngại phiền, hắn gom chút kiên nhẫn còn sót lại:
_ Cho mày ba giây, cút cho khuất mắt tao.
Gã nhìn Tiêu Dao sắc lẻm, tay hướng về phía hắn mà tới, gã hứng thú với mĩ nhân nhưng không có nghĩa là khi dễ gã. Nhẹ nhàng bắt lấy tay gã, hữu lực bóp chặt, sắc mặt gã đã sớm trắng xanh vì đau. Gã quát lớn:
_ Chó chết, bỏ tao ra.
Hắn tăng thêm lực, đôi tử mâu sắc lạnh âm trầm nhìn gã, tên này miệng quá không sạch sẽ. Hắn lấy tay còn lại xiết cổ gã, gã thất thanh la lớn đã có người gọi bảo vệ vào. Lũ bảo vệ băm trợn hùng hổ xách ông tuýt đi vào. Tiêu Dao chán ghét đẩy gã ra, lấy khăn ướt lau một lần, con ngươi khinh bỉ, thật bẩn. ( Ái: con yêu, con mách bệnh sạch sẽ sao?.... Dao: ' nhìn ảnh Thiên' Chỉ có Thiên là sạch nhất... Ái: bất kể 10 ngày không tắm?.... Dao:' nói không nghĩ ' tất nhiên.... Ái:' đỡ trán'....)
Tiêu Dao sắc mặt âm trầm nhìn bọn người trước mặt, tâm tình hắn không quá tốt, lấy trong áo khoác khẩu súng lục chĩa về bọn người nọ, giọng lạnh tanh:
_ Cút.
Bọn người giận dữ nhìn hắn, chỉ là bất chợt phía ngoài có tiếng cảnh sát. Vũ Tuấn dẫn một đám cảnh sát vào, hơn nữa còn là cơ động cùng công an vào,lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ cậu, xoay tới xoay lui người cậu lo lắng hoi:
_ Thiếu gia chỗ nào bị thương?
Tiêu Dao đen thui mặt, hắc tuyến đầy đầu, Vũ Tuấn sao ngươi không làm bảo mẫu đi làm bảo tiêu làm gì? Giọng không kiên nhẫn nói:
_ Không sao.
Sau khi xác định hắn lông tóc vô thương mới nói một vì cảnh sát bụng phệ:
_ Giám đốc sở cảnh sát, những người này muốn vũ lực thiếu gia? Ông nói nên làm thế nào?
Vị này là giám đốc sở cảnh sát tình J, âm thầm cảm thấy mình vận xui của mình thực sự rất nhiều. Ông ta vốn đang ôm mỹ nữ, lại trên trời rớt xuống vị thiếu gia cưng nhà bộ trưởng bộ quân sự, lại đang gặp nguy hiểm a. Ông ta rất không tình nguyện, nếu không phải năm sau ông ta chuyển công tác không muốn vì chuyện này mà thêm uổng công uổng sức, muối bỏ biển đâu. Ông ta cười nịnh nọt:
_ Nhất định sẽ bắt về đồn điều tra.
Tiêu Dao nhướng cặp mày, ý tứ trong mắt hiện lên rõ ràng:
_ À. Cấp cho hắn nặng nhẹ ở trong phòng giam ngốc.
Mọi người nhìn nhau cảm thấy thương hại cho mấy người bị bắt, cái gọi là tai bay vạ gió là đây. Vũ Tuấn nhìn thiếu gia nhà mình, nếu là trước đây náo loạn sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng hiện tại lại cho người cảm giác sợ hãi mơ hồ, thiếu gia họ càng ngày càng lạnh tâm, ra tay thị huyết ngay cả chớp mắt cũng không có. Xác định so với trước thì khác nhau tựa như hai con người khác nhau.
Đuổi được đám người kia, Tiêu Dao ngồi xuống ghế lấy cốc rượu nhâm nhi từng chút, tâm tình mới phát tiết cơ hồ không thỏa mãn, uống hết ly rượu vốn định về thì phát hiện bản thân có chút choáng, hơn có chút nóng bất thường. Tiêu Dao mắng to trong lòng, cắn môi đi vào thẳng nhà vệ sinh. Tiêu Dao hắn cự nhiên bị hạ dược, hắn chửi thề một tiếng:
_ Mẹ nó.
Khi Tiêu Dao rời đi, đôi mắt chim ưng trong góc khuất nhìn hắn chằm chằm, bóng dáng cao lớn cân đối nhanh nhẹn đi theo. Ý cười mấy phần nồng đậm, tựa như tìm được bảo vật vậy, vô cùng hứng phấn.
Đôi lời mẹ kế: Ta siêng nhá hàng cho nên từ đầu tới giờ anh công không chính thức lên sàn, ta muốn ngược a. Đang suy nghĩ có nên viết thịt không? ( đỏ mặt) ta chưa bao viết thịt đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook