Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn
-
Chương 120: Phía sau
Máu tươi ở không trung văng tung tóe, tựa như một đợt mưa máu rơi xuống, đôi cánh to lớn của chim ưng khổng lồ cứ như vậy bị nó tươi sống xé toạch!
Cố Ngọc có chút ngốc.
Trừ bỏ lúc nháy mắt bị Đại Hoàng ngậm đi kia cô đã phát ngốc, hiện tại chính là từ đại gia hỏa đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cuộc đây là cái quái vật gì vậy, thế nhưng lại có thể tay không xé rách cánh chim ưng khổng lồ?
“Đại Hoàng, chúng ta trở về!” Cố Ngọc liều mạng vặn vẹo thân thể ý muốn đại hoàng thay đổi phương hướng trở về, vừa rồi thời điểm quái vật xuất hiện chung quanh cát vàng sụp lún, mấy người Cố Cẩn bọn họ trốn tránh không kịp đều bị cát vàng vùi lấp.
Nếu phía dưới không có động cát còn tốt, bọn họ cũng có thể bò ra được, nhưng nếu có thì sao, đó chính là cái động không đáy, rơi vào cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại mặt trời ngày mai.
Đại Hoàng đã sợ đến phát hoàng, bắt nó quay đầu lại là không có khả năng, nhưng Cố Ngọc liều mạng giãy giụa nó không thể mặc kệ, chỉ có thể tức hộc máu đem người phun ra.
Nó cũng muốn đem tất cả mọi người cứu đi, Cố Cẩn vẫn luôn nướng thịt cho nó ăn, Phương Tử Di luôn thích gối lên nó ngủ, Ninh Hàng tuy rằng cợt nhả nhưng rất tích cực giúp nó thu thập xử lý vật còn sống.
Sau khi vào sa mạc, mọi người đều nhường nhịn chia cho nó chút thức ăn. Nhưng hiện tại thời gian không cho phép nó cứu mọi người a.
Đại Hoàng ủy khuất nhìn về phía Cố Ngọc.
“Mày sợ thì ở chỗ này đợi đi, tao đi cứu mọi người.” Cố Ngọc vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, không có một tia do dự xoay người liền đi.
Đó là Cố Cẩn, là em trai của cô, cô nguyện ý đi cứu, không kêu ca phàn nàn.
Còn có Phương Tử Di cùng Ninh Hàng, bọn họ cũng là đồng đội chiến đấu của cô, vào lúc này, cô không có biện pháp ném xuống mọi người một mình chạy trốn.
Cố Ngọc không thể không thừa nhận, sống lại một đời, cô vẫn luôn cho rằng tâm cô đã cứng rắn vô cùng, nhưng lại bất tri bất giác chậm rãi trở nên mềm mại, mà người khiến cô có biến hóa này không biết đã đi phương nào.
Thân ảnh Cố Ngọc bay nhanh hiện lên, đến chỗ mấy người Cố Cẩn bọn họ rơi xuống tìm kiếm, đôi tay thon nhỏ bị cô làm thành cái cào, cắm vào trong bờ cát nóng bỏng điên cuồng đào bới, cô chỉ hy vọng hiện tại con quái vật kia đang đi ăn chim ưng khổng lồ, không rảnh ngó tới cô.
“Cố Cẩn, các người ở nơi nào, Tử Di!” Cố Ngọc một bên cào cát, một bên kêu tên bọn họ, cho dù bọn họ chôn trong cát vàng không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần vươn một bàn tay cô đều có thể nhìn thấy.
“Phì phì!!” Ninh Hàng từ chỗ cách đó không xa bò ra, vừa mới ngoi đầu liền nhổ nước miếng, vừa rồi bất ngờ bị chôn, hắn không biết đã nuốt vào bao nhiêu cát vàng.
Vừa rồi Ninh Hàng cũng không biết tình huống như thế nào, thì cả người đã bị chôn, cho nên căn bản không thấy được cảnh quái vật kia tay không xé cánh chim ưng khổng lồ. Vừa nhấc đầu nhìn thấy Cố Ngọc đang nơi nơi tìm kiếm bóng dáng Cố Cẩn bọn họ, hắn liền vội vàng gia nhập tìm người.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy Cố Cẩn là từ chỗ này rơi xuống.” Ninh Hàng bào ra một cái động sâu, lực lượng cùng tốc độ hắn đều rất nhanh, chớp mắt liền đem động cát bào thật sâu, Cố Cẩn quả nhiên ngồi xổm ở dưới, chỉ là hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.
“Cố Ngọc, Cố Cẩn ở chỗ này!” Ninh Hàng đang muốn phất tay với Cố Ngọc, thình lình nhìn thấy một bóng hình đứng trước mặt hắn.
Hô hấp hắn cứng lại, thật cẩn thận ngẩng đầu lên.
Phản ứng đầu tiên là người này thật cao, sợ là phải cao hơn hai, ba mét, trên đùi thô to bao bởi một mảnh vảy giáp, móng chân sắc nhọn mang theo hình móc câu, lại nhìn lên trên đều là thân thể nhân loại, còn có bộ ngực phụ nữ, nhưng những chỗ trên làn da đều bị một tầng vảy giáp bao trùm.
Lại nhìn mặt nó.
Ai nha ba má ơi, là một gương mặt con người, nhưng rất không hòa hợp, tựa hồ một nửa giống nam nhân, một nửa giống nữ nhân.
“Cậu…… Cậu là người biến dị?” Ninh Hàng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phía sau người này lay động một cái đuôi dài thô to, trong lòng suy đoán nó là loại hình người biến dị nào.
Bất quá những người biến dị đều có một gương mặt thật dài, vì cái gì mặt người này, lại bán nam bán nữ cả thân thể cũng vậy?
“Người bến dị…… Cậu là nói tôi sao?” Người kia mở miệng, vừa là giọng nam vừa là giọng nữ, nghe rất âm dương quái khí, bất quá trong đôi mắt lại toát ra một tia mê mang, giống như nó cũng không xác định được.
Ninh Hàng nắm chặt Cố Cẩn đang hôn mê thật cẩn thận mà lui về phía sau, người này không biết từ khi nào đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn một tia cảnh giác đều không phát hiện ra, như vậy chỉ có thể thuyết minh người này so với hắn còn lợi hại hơn.
Vừa rồi kia con chim ưng khổng lồ đã chạy đi đâu?
Ninh Hàng nhìn lướt qua, chỉ có thể nhìn thấy một ít vết máu tung tóe dưới cát vàng, trên bầu trời đã không có bóng dáng chim ưng khổng lồ.
Chim ưng khổng lồ đã bay về tổ?
Ngẫm lại đều cảm thấy không thể nào.
Cố Ngọc đâu?
Ninh Hàng nhìn thấy Cố Ngọc ở phía xa, cô tựa hồ đang lôi kéo một bóng người lên trên, cám ơn trời đất Phương Tử Di cũng cứu về rồi.
Chỉ là hiện giờ bọn hắn tựa hồ đang phải đối mặt với một người biến dị rất lợi hại, phải làm sao bây giờ?
“Người biến dị…… Đó chính là nói cậu đó, nửa người nửa thú……” Ninh Hàng chậm rãi cách xa người biến dị này, muốn cùng Cố Ngọc tụ hợp.
Nếu nói lúc gặp bò cạp biến dị cùng chim ưng khổng lồ thì hắn còn có khí độ đối chiến một trận, nhưng đối với người biến dị này hắn chỉ muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân chạy trốn thật nhanh. Người này quá cường đại, chỉ nhìn một cái hắn liền biết bản thân hắn không thắng được.
Càng đừng nói nhóm bọn họ vừa rồi còn cùng chim ưng khổng lồ triền đấu lâu như vậy, dị năng hao tổn đến mức gần như cạn sạch, đã sớm kiệt lực.
Người biến dị kia sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn cái đuôi của mình, sau đó quay đầu khi ánh mắt nhìn về phía Ninh Hàng đột nhiên trầm xuống: “Tôi nhìn các người thực không vừa mắt!” Dứt lời liền muốn duỗi tay bắt hắn.
“Cố Ngọc cứu mạng a!” Ninh Hàng gân cổ lên thét chói tai, hắn muốn kéo Cố Cẩn chạy, nhưng bản năng hắn càng yêu quý mệnh mình hơn. Nhưng vừa muốn xoay người chạy, mắt cá chân lại bị bắt được, tức khắc lảo đảo muốn té ngửa về phía sau.
Bang bang!!
Cố Ngọc thật vất vả cứu ra Phương Tử Di, cô rút ra súng luôn đặt bên hông đối với người biến dị kia bất ngờ bắn ra hai phát súng.
Vừa bắn súng vừa đến gần.
Súng này đã được Phương Tử Di trang bị viên đạn đặc thù, thế nhưng lại không thể xuyên thủng làn da người biến dị này?
Trong lòng Cố Ngọc cả kinh.
Hơn nữa càng tiếp cận cô càng có thể thấy rõ ràng bộ dáng đối phương, gương mặt nửa nam nửa nữ, lại nhìn thân thể kia, là lưỡng tính đồng thể(*hai giới tính trên cùng một thân thể) sao?
Phía sau lại có cái đuôi thật dài, toàn thân còn bao trùm vảy giáp, có chút giống thằn lằn.
Hai đời cộng lại, Cố Ngọc đều là lần đầu tiên gặp được loại người biến dị tích*(tích = thằn lằn hoặc gọi là bò sát) này.
Oanh!!!
Ninh Hàng bị người biến dị làm như vũ khí ném ra, Cố Ngọc tránh ra, sau đó hắn ở phía sau cô rơi xuống đất.
May mắn là cát vàng, mềm mại không cứng rắn, lại nóng bỏng kích thích đến làn da.
Ninh Hàng cảm thấy bản thân giống như lăn trên đống lửa một cái, vội vàng đứng dậy kêu la oa oa.
Người biến dị tích lại nhanh chóng đi lại chỗ bọn họ.
Đánh không lại làm sao bây giờ?
“Anh mang theo Tử Di, tôi đi cứu Cố Cẩn, chúng ta chia nhau chạy!” Cố Ngọc thực mau đưa ra quyết định, người không thể không cứu, hiện tại đánh cuộc xem người biến dị sẽ đuổi theo ai.
Đương nhiên, đuổi theo ai thì người đó xui xẻo, có thể chạy một người thì tính một người vậy, nếu mọi người đều chạy không được, vậy cũng là số mệnh!
Cố Ngọc đã tận lực.
“Má ơi, nó đi theo tôi kìa!” Ninh Hàng như lửa thiêu mông cõng Phương Tử Di chạy trốn, mà ngưới biến dị tích quả nhiên chạy đuổi theo hắn.
Cố Ngọc có chút ngốc.
Trừ bỏ lúc nháy mắt bị Đại Hoàng ngậm đi kia cô đã phát ngốc, hiện tại chính là từ đại gia hỏa đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cuộc đây là cái quái vật gì vậy, thế nhưng lại có thể tay không xé rách cánh chim ưng khổng lồ?
“Đại Hoàng, chúng ta trở về!” Cố Ngọc liều mạng vặn vẹo thân thể ý muốn đại hoàng thay đổi phương hướng trở về, vừa rồi thời điểm quái vật xuất hiện chung quanh cát vàng sụp lún, mấy người Cố Cẩn bọn họ trốn tránh không kịp đều bị cát vàng vùi lấp.
Nếu phía dưới không có động cát còn tốt, bọn họ cũng có thể bò ra được, nhưng nếu có thì sao, đó chính là cái động không đáy, rơi vào cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại mặt trời ngày mai.
Đại Hoàng đã sợ đến phát hoàng, bắt nó quay đầu lại là không có khả năng, nhưng Cố Ngọc liều mạng giãy giụa nó không thể mặc kệ, chỉ có thể tức hộc máu đem người phun ra.
Nó cũng muốn đem tất cả mọi người cứu đi, Cố Cẩn vẫn luôn nướng thịt cho nó ăn, Phương Tử Di luôn thích gối lên nó ngủ, Ninh Hàng tuy rằng cợt nhả nhưng rất tích cực giúp nó thu thập xử lý vật còn sống.
Sau khi vào sa mạc, mọi người đều nhường nhịn chia cho nó chút thức ăn. Nhưng hiện tại thời gian không cho phép nó cứu mọi người a.
Đại Hoàng ủy khuất nhìn về phía Cố Ngọc.
“Mày sợ thì ở chỗ này đợi đi, tao đi cứu mọi người.” Cố Ngọc vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, không có một tia do dự xoay người liền đi.
Đó là Cố Cẩn, là em trai của cô, cô nguyện ý đi cứu, không kêu ca phàn nàn.
Còn có Phương Tử Di cùng Ninh Hàng, bọn họ cũng là đồng đội chiến đấu của cô, vào lúc này, cô không có biện pháp ném xuống mọi người một mình chạy trốn.
Cố Ngọc không thể không thừa nhận, sống lại một đời, cô vẫn luôn cho rằng tâm cô đã cứng rắn vô cùng, nhưng lại bất tri bất giác chậm rãi trở nên mềm mại, mà người khiến cô có biến hóa này không biết đã đi phương nào.
Thân ảnh Cố Ngọc bay nhanh hiện lên, đến chỗ mấy người Cố Cẩn bọn họ rơi xuống tìm kiếm, đôi tay thon nhỏ bị cô làm thành cái cào, cắm vào trong bờ cát nóng bỏng điên cuồng đào bới, cô chỉ hy vọng hiện tại con quái vật kia đang đi ăn chim ưng khổng lồ, không rảnh ngó tới cô.
“Cố Cẩn, các người ở nơi nào, Tử Di!” Cố Ngọc một bên cào cát, một bên kêu tên bọn họ, cho dù bọn họ chôn trong cát vàng không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần vươn một bàn tay cô đều có thể nhìn thấy.
“Phì phì!!” Ninh Hàng từ chỗ cách đó không xa bò ra, vừa mới ngoi đầu liền nhổ nước miếng, vừa rồi bất ngờ bị chôn, hắn không biết đã nuốt vào bao nhiêu cát vàng.
Vừa rồi Ninh Hàng cũng không biết tình huống như thế nào, thì cả người đã bị chôn, cho nên căn bản không thấy được cảnh quái vật kia tay không xé cánh chim ưng khổng lồ. Vừa nhấc đầu nhìn thấy Cố Ngọc đang nơi nơi tìm kiếm bóng dáng Cố Cẩn bọn họ, hắn liền vội vàng gia nhập tìm người.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy Cố Cẩn là từ chỗ này rơi xuống.” Ninh Hàng bào ra một cái động sâu, lực lượng cùng tốc độ hắn đều rất nhanh, chớp mắt liền đem động cát bào thật sâu, Cố Cẩn quả nhiên ngồi xổm ở dưới, chỉ là hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.
“Cố Ngọc, Cố Cẩn ở chỗ này!” Ninh Hàng đang muốn phất tay với Cố Ngọc, thình lình nhìn thấy một bóng hình đứng trước mặt hắn.
Hô hấp hắn cứng lại, thật cẩn thận ngẩng đầu lên.
Phản ứng đầu tiên là người này thật cao, sợ là phải cao hơn hai, ba mét, trên đùi thô to bao bởi một mảnh vảy giáp, móng chân sắc nhọn mang theo hình móc câu, lại nhìn lên trên đều là thân thể nhân loại, còn có bộ ngực phụ nữ, nhưng những chỗ trên làn da đều bị một tầng vảy giáp bao trùm.
Lại nhìn mặt nó.
Ai nha ba má ơi, là một gương mặt con người, nhưng rất không hòa hợp, tựa hồ một nửa giống nam nhân, một nửa giống nữ nhân.
“Cậu…… Cậu là người biến dị?” Ninh Hàng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phía sau người này lay động một cái đuôi dài thô to, trong lòng suy đoán nó là loại hình người biến dị nào.
Bất quá những người biến dị đều có một gương mặt thật dài, vì cái gì mặt người này, lại bán nam bán nữ cả thân thể cũng vậy?
“Người bến dị…… Cậu là nói tôi sao?” Người kia mở miệng, vừa là giọng nam vừa là giọng nữ, nghe rất âm dương quái khí, bất quá trong đôi mắt lại toát ra một tia mê mang, giống như nó cũng không xác định được.
Ninh Hàng nắm chặt Cố Cẩn đang hôn mê thật cẩn thận mà lui về phía sau, người này không biết từ khi nào đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn một tia cảnh giác đều không phát hiện ra, như vậy chỉ có thể thuyết minh người này so với hắn còn lợi hại hơn.
Vừa rồi kia con chim ưng khổng lồ đã chạy đi đâu?
Ninh Hàng nhìn lướt qua, chỉ có thể nhìn thấy một ít vết máu tung tóe dưới cát vàng, trên bầu trời đã không có bóng dáng chim ưng khổng lồ.
Chim ưng khổng lồ đã bay về tổ?
Ngẫm lại đều cảm thấy không thể nào.
Cố Ngọc đâu?
Ninh Hàng nhìn thấy Cố Ngọc ở phía xa, cô tựa hồ đang lôi kéo một bóng người lên trên, cám ơn trời đất Phương Tử Di cũng cứu về rồi.
Chỉ là hiện giờ bọn hắn tựa hồ đang phải đối mặt với một người biến dị rất lợi hại, phải làm sao bây giờ?
“Người biến dị…… Đó chính là nói cậu đó, nửa người nửa thú……” Ninh Hàng chậm rãi cách xa người biến dị này, muốn cùng Cố Ngọc tụ hợp.
Nếu nói lúc gặp bò cạp biến dị cùng chim ưng khổng lồ thì hắn còn có khí độ đối chiến một trận, nhưng đối với người biến dị này hắn chỉ muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân chạy trốn thật nhanh. Người này quá cường đại, chỉ nhìn một cái hắn liền biết bản thân hắn không thắng được.
Càng đừng nói nhóm bọn họ vừa rồi còn cùng chim ưng khổng lồ triền đấu lâu như vậy, dị năng hao tổn đến mức gần như cạn sạch, đã sớm kiệt lực.
Người biến dị kia sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn cái đuôi của mình, sau đó quay đầu khi ánh mắt nhìn về phía Ninh Hàng đột nhiên trầm xuống: “Tôi nhìn các người thực không vừa mắt!” Dứt lời liền muốn duỗi tay bắt hắn.
“Cố Ngọc cứu mạng a!” Ninh Hàng gân cổ lên thét chói tai, hắn muốn kéo Cố Cẩn chạy, nhưng bản năng hắn càng yêu quý mệnh mình hơn. Nhưng vừa muốn xoay người chạy, mắt cá chân lại bị bắt được, tức khắc lảo đảo muốn té ngửa về phía sau.
Bang bang!!
Cố Ngọc thật vất vả cứu ra Phương Tử Di, cô rút ra súng luôn đặt bên hông đối với người biến dị kia bất ngờ bắn ra hai phát súng.
Vừa bắn súng vừa đến gần.
Súng này đã được Phương Tử Di trang bị viên đạn đặc thù, thế nhưng lại không thể xuyên thủng làn da người biến dị này?
Trong lòng Cố Ngọc cả kinh.
Hơn nữa càng tiếp cận cô càng có thể thấy rõ ràng bộ dáng đối phương, gương mặt nửa nam nửa nữ, lại nhìn thân thể kia, là lưỡng tính đồng thể(*hai giới tính trên cùng một thân thể) sao?
Phía sau lại có cái đuôi thật dài, toàn thân còn bao trùm vảy giáp, có chút giống thằn lằn.
Hai đời cộng lại, Cố Ngọc đều là lần đầu tiên gặp được loại người biến dị tích*(tích = thằn lằn hoặc gọi là bò sát) này.
Oanh!!!
Ninh Hàng bị người biến dị làm như vũ khí ném ra, Cố Ngọc tránh ra, sau đó hắn ở phía sau cô rơi xuống đất.
May mắn là cát vàng, mềm mại không cứng rắn, lại nóng bỏng kích thích đến làn da.
Ninh Hàng cảm thấy bản thân giống như lăn trên đống lửa một cái, vội vàng đứng dậy kêu la oa oa.
Người biến dị tích lại nhanh chóng đi lại chỗ bọn họ.
Đánh không lại làm sao bây giờ?
“Anh mang theo Tử Di, tôi đi cứu Cố Cẩn, chúng ta chia nhau chạy!” Cố Ngọc thực mau đưa ra quyết định, người không thể không cứu, hiện tại đánh cuộc xem người biến dị sẽ đuổi theo ai.
Đương nhiên, đuổi theo ai thì người đó xui xẻo, có thể chạy một người thì tính một người vậy, nếu mọi người đều chạy không được, vậy cũng là số mệnh!
Cố Ngọc đã tận lực.
“Má ơi, nó đi theo tôi kìa!” Ninh Hàng như lửa thiêu mông cõng Phương Tử Di chạy trốn, mà ngưới biến dị tích quả nhiên chạy đuổi theo hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook