Cố Cửu chính là một lần ngoài ý muốn mà biết được tác dụng của tinh hạch, vì để tăng dị năng nên đã dùng đến tinh hạch.

Cho nên trên người không có nhiều tinh hạch.
Đối với người nhà khẩn cầu, cô tới căn cứ rồi cũng không có ngừng lại.

Đi theo ra ngoài tiểu đội đi làm nhiệm vụ, đổi lấy tinh hạch, chỉ để đổi cho người nhà một chỗ an thân.
Người nhà cùng người yêu thế nhưng nhẫn tâm, liền tính cô là dị năng giả, nhưng cũng chỉ là cái nữ nhân a.
Có ai từng thương tiếc, có từng hỏi thăm cô một câu có mệt hay không, có đói bụng không.
Đã qua đi hơn một năm, bọn họ rốt cuộc có cho mình một ngôi nhà trong căn cứ, mà đó đều là cô ở bên ngoài dùng mạng để mà đổi lấy.
Khi đó bởi vì liều mạng mà ra ngoài làm nhiệm vụ, cô già đi nhanh chóng.
Nhân tài hơn hai mươi tuổi, lại như là người phụ nữ ba bốn mươi tuổi.
Mà người nhà ở trong căn cứ sống trong nhung lụa, bộ dạng đặc biệt dễ chịu.

Em gái Cố Huyên càng xinh đẹp động lòng người, ở trong căn cứ coi như là mỹ nhân.
Cũng trách không được Dương Tử Hoa sẽ vì Cố Huyên mà phản bội cô.
Chỉ cần là nam nhân, đối với khuôn mặt xinh đpẹ mỹ lệ của Cố Huyên, so với khuuon mặt già nua của cô, người sáng suốt đều biết nên chọn cái nào.
Phát sinh chuyện ghê tởm như vậy, cô trước khi chết cảm thấy thực may mắn có có đem thân mình giao cho Dương Tử Hoa, cái tên nam nhân không bằng cầm thú.
Bởi vì sau khi chuyện đó phát sinh, thất sự quá ghê tởm.
Ở mhaf bọn họ không bao lâu, có một ngày Cố Huyên tìm cô, nói người cầm quyền căn cứ này coi trọng cô, nói cô đi bồi hắn một đêm.
Cô lucd ấy không nghi ngờ thật giả, cô phẫn nộ đi tới căn cứ tìm
Không nói hai lời liền động thủ, cùng những người ủng hộ người cầm quyền của căn cứ đánh nhau.
Lúc ấy cô quá xúc động, quá ngốc.
Bởi vì nhìn đến mạt thế, có quá nhiều nữ nhân dùng thân thể để giao dịch, dựa vào năng lực của nam nhân bảo vệ chính mình.
Cũng có quá nhiều nữ nhân bất đắc dĩ không giữ được trong sạch, nhưng lại không có năng lực phản kháng.
Cho nên cô phẫn nộ, người nhà ở trong cảm nhận của cô rất quan trọng.
Lúc trước cho dù Cố Huyên làm cô bị mất công tác, cô cũng không có trở mặt, chẳng qua là gây gỗ qua lại.
Đó là do từ nhỏ đến lớn, cô quá để ý tình thân.

Cuối cùng bị Cố Huyên lừa.
Cô cùng thủ hạ của người cầm quyền cắn cứ đánh ngang tay, ai cũng không chiếm được ưu thế.

Hơn nữa bọn họ hai bên đều bị thương.
Những người đó kêu cô đi hỏi cho rõ ràng, cho nên cô về nhà, muốn hỏi Cố Huyên một chút có phải lầm hay không.
Thấy không, lúc đó cô còn cho là đối phương viện cớ.
Nhưng là lúc cô về đến nhà, cô nhìn thấy gì?

Thế nhưng cô nhìn thấy hình ảnh người yêu cùng với em gái cô lăn giường.
Hai người tư thế như vậy thân mật, đã lẫn nhau thâm nhập hiểu biết.

(chỗ này edit chịu..

hong dám edit lại..

để ngyên mẫu nha ^-^).

Bọn họ làm tư thế buồn nôn như vậy, còn có thân thể trần tr***g kia, lúc ấy cô liền phát ngốc.
Cố Huyên nhìn cô không chút nào để ý, mở miệng trào phúng cô, nói cô căn bản không phải con của mẹ, mà là do ba cùng với nữ nhân hạ tiện sinh ra.
Cô ta nói, cô ta vẫn luôn thích Dương Từ Hoa, cho nên bọn họ ở bên nhau là đương nhiên.
Cô ta nói, cô cũng không nhìn lại bộ dáng của chính mình, Tử Hoa mới sẻ không coi trọng cô.
Cô ta nói cô hiện giờ đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Mà người yêu của cô, đối với Cố Huyên thâm tình chân thành nói: "Anh chỉ thích một mình em".

Lại lúc sau, cô mới biết được thì ra Cố Huyên có dị năng.

Cố Huyên thế nhưng thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Cô bị thương lại bị Cố Huyên phế bỏ dị năng, trở thành phế nhân.

Lúc ấy nếu cô không có bị thương, cũng sẽ không bị Cố Huyên đánh lén.
Chính là không có nếu, lúc cô biết đã quá muộn.
Hai người bọn họ mang cô đã không có dị năng, trở thành phế nhân ra ngoài căn cứ, ném vào đàn tang thi.
Bọn họ cứ như vậy đem cô vứt bỏ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương