Một buổi tối hơi có chút bất đồng với trước đây cứ như vậy yên lặng trôi qua, khi bầu trời lờ mờ hiện lện một mảnh sắc trắng bạc, đây liền có nghĩa là một ngày mới lại bắt đầu, mọi người ngủ say một đêm lần lượt thức dậy.

Từ Dương và Hạ Duyên Phong đồng thời tỉnh lại, tối hôm qua hai người bớt thời giờ đến không gian luyện tập được một chút, ra không gian liền khắc chế không nổi làm một phen vận động kịch liệt nhiệt tình trên giường, dục vọng nhịn thật lâu rốt cuộc cũng được cởi bỏ, lúc này tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đều thư thái sảng khoái.

Hai người cùng sóng vai nằm hưởng thụ một buổi sáng yên bình hiếm có, đợi trong không khí truyền đến từng đợt hương vị nhàn nhạt, hai người yên lặng nhìn nhau, sau đó lưu loát xoay người xuống giường, mặc một áo ấm lông dê giữ ấm, thêm quần và áo khoác, hai ba cái đã sửa soạn xong xuôi.

Chỉnh trang xong, hai người cùng nhau đến không gian để tắm rửa một phen, ra không gian liền thuận lợi thu hết tất cả gối chăn vào trong, sau đó sóng vai đi đến kí túc xá tập thể ở sát vách.

Mới vừa bước vào kí túc xá liền ngửi thấy được một mùi hương mê người thoang thoảng, bởi vì lúc ấy hai người ở trong không gian luyện tập đã bổ sung không ít năng lượng, cho nên lúc này tạm thời không quá đói, cũng không chú ý sáng hôm nay sẽ ăn thứ gì.

Lúc trước tiểu đội đã bàn bạc xong, khi dừng chân bên ngoài, tổ gác đêm cuối cùng sẽ thuận tiện chuẩn bị điểm tâm vào sáng hôm sau, những người khác có thể không cần vội vàng đứng lên thu xếp điểm tâm, bởi vậy ngoại trừ Từ Dương và Hạ Duyên Phong dậy sớm như vậy, hai người khác không cần gác đêm là Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng.

“Anh họ.” Từ Lâm gác đêm thuận tiện chuẩn bị điểm tâm đang cùng nói chuyện với Hàn Ngạn Hổ, bởi vì mặt hắn hướng cửa đi, cho nên hắn liền chú ý đến Từ Dương và Hạ Duyên Phong đầu tiên, vừa nhìn thấy anh họ hắn liền theo bản năng gọi khẽ một tiếng.

Nghe được hắn gọi “Anh họ”, Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng đều cùng quay đầu nhìn hai người Từ Hạ đang đi tới, lòng có hơi căng thẳng, thực lực hai người bọn họ đã đạt cấp bốn đỉnh, tự nhận coi như là nổi bật trong đám dị năng giả, nhưng mà bọn họ cũng vừa nhận thấy được hơi thở của hai người Từ Hạ, điều này khiến cho bọn họ đều không khỏi thấy sợ hãi, may là hai người Từ Hạ đều không phải tiểu nhân âm hiểm giả dối, nếu không, một khi đụng phải dị năng giả có thực lực mạnh mẽ như vậy, sợ rằng bọn họ chết như thế nào cũng không biết được.

Không sai, tuy rằng Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng đều không rõ ràng thực lực của Từ Dương và Hạ Duyên Phong đã đạt đến trình độ nào, nhưng nhìn qua trận chiến ngày hôm qua, cùng với một ít tin đồn liên quan đến tiểu đội Hồng Nhật bên trong căn cứ L, hai người có thể khẳng định thực lực hai người Từ Hạ đều trên bọn họ, trước đây bọn họ thật sự chưa từng nghĩ tới, có một ngày rơi vào đường cùng, lại có thể may mắn được một cường giả như vậy giúp đỡ.

“Đội trưởng Từ, Hạ anh em, buổi sáng tốt lành.” Bởi trước đã cùng quen biết với hai người, Hàn Ngạn Hổ thấy hai người vẫn rất tự tại, mỉm cười cùng chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành.” Người trả lời là Hạ Duyên Phong, thái độ của hắn rất hiền hoà, tựa như cùng chào hỏi nhau trong trường học, không có chút tận lực và miễn cưỡng nào.

Còn lại Từ Dương hơi gật đầu với bọn họ tỏ vẻ chào hỏi, bình thường cậu cũng cùng chào hỏi với thành viên khác như vậy, cho nên Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo đã mãi tập thành thói quen, ngẩng đầu nhìn cậu một cái liền bận rộn làm việc.

Về phần Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng, hai người này đều là người thông suốt, tối hôm qua cũng biết đây đã là bản tính của cậu, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy thái độ lãnh đạm có gì không thích hợp, huống hồ bọn họ cũng chỉ là người xa lạ có chút quen thuộc, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tính toán chi li.

Chờ Từ Dương ngồi xuống, Diệp Nhất Hằng chợt đặt xuống ly nước nóng, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Từ Dương, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Đội trưởng Từ, tôi nghe nói các cậu đã rời khỏi căn cứ được bốn ngày, không biết đội trưởng Từ đã nghe qua chuyện khiến người khác sợ hãi hay chưa?”

Thân thể Từ Dương hơi dừng lại, yên lặng liếc nhìn Diệp Nhất Hằng, thần sắc lạnh nhạt lắc đầu: “Hai ngày nay chúng tôi cũng không có gặp được người sống sót đi ra ngoài, cũng không có nghe được tin tức gì của căn cứ.”

Diệp Nhất Hằng nghe vậy gật đầu, cũng đúng, bây giờ phương tiện thông tin cũng không thể nhanh như trước, huống chi cấp trên căn cứ đều tận lực che giấu chuyện kia, đều không phải người sống sót bên trong căn cứ, sợ rằng thật đúng là chẳng bao nhiêu người biết việc này.

“Tôi nghĩ trước khi đội trưởng Từ rời khỏi, hẳn có nghe nói qua gần đây xảy ra một sự kiện thi thể bị mất đầu…” Diệp Nhất Hằng nói từ từ rồi quan sát biểu tình của Từ Dương, thấy cậu lãnh đạm gật đầu một cái, trong lòng cũng có một điều lệ, liền tiếp tục nói: “Thật ra người lấy mất đầu của dị năng giả đó không phải là vì thù hằn, mà là bị một con tang thi trí tuệ có ít nhất là cấp năm lấy đi, mục đích là tinh hạch trong đầu gã dị năng giả…”

Diệp Nhất Hằng nghiêm túc báo tin tức mà y nghe được cho đoàn người Từ Dương, chạng vạng ngày hôm qua bọn họ trợ giúp nhiều như vậy, theo lí mà nói cần báo cho cậu biết việc này, nhưng bởi vì lúc đó toàn thân đều vô lực, hơn nữa y chỉ mới quen biết được bọn họ, tự nhiên y sẽ không dám nói tin tức này cho bọn họ biết, ăn nhiều trái đắng như vậy, thực sự y không dám đơn giản dành cho cậu sự tín nhiệm nữa.

Cho nên, y mới chọn lúc mọi người đều thức dậy mới nói chuyện này cho bọn họ biết, kể từ đó, ngày hôm qua bọn Từ Dương đã tốt bụng giúp họ một tay, sáng nay y cũng không giấu diếm nói tin tức quan trọng này cho bọn họ biết, tuy rằng điều này có chút ít ỏi, nhưng ít nhất thẳng thắn thành khẩn nói rõ ra cũng khiến lòng họ dễ chịu rất nhiều.

Nghe xong giải thích của Diệp Nhất Hằng, mấy người Từ Dương đều trầm mặc xuống, ba người sinh viên đại học Từ Lâm đều thấy con tang thi trí tuệ kia thật quá đáng sợ, hiển nhiên biết tinh hạch có thể giúp chúng nó tiến thêm một bước tiến hóa, hơn nữa còn núp trong bóng tối tìm cơ hội hạ thủ với dị năng giả, nhìn như vậy, chẳng phải là dị năng giả càng thêm nguy hiểm sao?

Không nghĩ dễ hiểu giống với mấy người Từ Lâm, Từ Dương lại càng nghĩ sâu xa hơn, đồng thời cũng càng coi trọng việc này hơn bọn hắn.

Đời trước, tuy rằng tang thi trí tuệ đã có cấp năm, nhưng chỉ số thông minh lại không cao đến mức có thể dùng thủ pháp dứt khoát như vậy cướp đi một đầu của dị năng giả, coi như tang thi trí tuệ này đã biết tinh hạch có thể giúp bọn chúng đề cao thực lực, nhưng chúng nó đều là trực tiếp động thủ lấy tinh hạch từ trong đầu tang thi hoặc đầu dị năng giả rồi nuốt vào bụng, nơi nào lại rảnh rỗi hao tổn công sức để lấy đi cái đầu dị năng giả đây.

Nhưng mà, sự kiện thi thể dị năng giả mất đầu xảy ra trong thành phố L, thấy thế nào cũng không phải cách làm của tang thi, có lẽ phải nói, thủ pháp vô cùng tàn nhẫn dứt khoát như vậy, căn bản sẽ không phải chuyện do tang thi có trí tuệ làm. Nhưng nếu không phải tang thi gây ra, vậy thì là do người phương nào gây ra đây?

Từ Dương không có chứng cứ chứng minh được điều cậu đoán ra có đúng hay không, hơn nữa chuyện này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, cho nên cậu không nói suy đoán cho mấy người khác, chỉ là âm thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn nữa, đồng thời cũng yên lặng bày tính kế hoạch sau này.

Tuy rằng hiện tại xem ra căn cứ thành phố L không tệ lắm, nhưng cậu lại không có dự định ở lâu dài, không biết lúc nào mạt thế mới có thể kết thúc, nếu muốn sống được lâu hơn, nên thừa cơ hội này nhanh chóng chạy đến căn cứ Nhật Trạch càng an toàn hơn so với căn cứ L, nếu có thể sớm thành lập một phần công sức không thể khinh thường trong căn cứ Nhật Trạch, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là lợi nhiều hơn hại.

Nghĩ đến đây, Từ Dương bất động thanh sắc quan sát Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng một phen, trong đám dị năng giả thì thực lực của hai người này coi như không tệ lắm, hiện tại tiểu đội bọn họ chỉ có chừng mười người, nếu hai người này đáng tin, bọn họ cũng nguyện ý gia nhập tiểu đội, vậy cũng là chuyện tốt, chỉ có điều trước cần quan sát bọn họ hơn chút nữa.

Mấy người trầm mặc mà chống đỡ trong thời gian, chờ mấy người Tạ Thiên lần lượt tỉnh lại, mặc dù bọn hắn không có nghe được cuộc nói chuyện lần này, chỉ có điều nhìn thấy bầu không khí đè nén trong kí túc xa, cũng liền đoán được bảy tám phần.

Chuyện lớn như vậy tự nhiên sẽ không gạt bọn họ, chờ người tới đông đủ, Ngô Thiên Hạo dùng lời ít mà ý nhiều cùng nói với bọn họ việc này, phản ứng bọn họ sau khi nghe xong liền không khác mấy người Từ Lâm là mấy, trong nháy mắt đều trầm mặc không nói, một lúc lâu mới mở miệng nói ý kiến của bản thân.

“Chuyện này có người tận mắt nhìn thấy, hay chỉ là một ít người thuận miệng lan truyền thôi?” Một đôi mày Phương Văn Bân nhíu chặt, người nào không biết tang thi cấp năm lợi hại, lúc này lại có người nói đây là do một con tang thi cấp năm trở lên gây ra, nếu quả thật người nọ tận mắt nhìn thấy, người nọ lại có năng lực chạy đi trước mắt tang thi, thực sự là khiến người ta hoài nghi

Mọi người nghe vậy liền sửng sốt, không tỉ mỉ suy nghĩ, nghĩ tới đây cũng thấy có gì đó không đúng, nếu quả thật là tang thi gây nên, bên trong căn cứ nhiều dị năng giả như vậy, đầu những dị năng giả này đã sớm làm thức ăn cho tang thi, dựa theo cái bụng không đáy của tang thi, số lượng dị năng giả bị hại chắc đã đếm đến không xuể rồi?

Càng là hướng sâu xa không nghĩ, mọi người lại càng nghĩ việc này không đơn giản, nhưng hôm nay tất cả mọi người không ở căn cứ, sau khi sự kiện kia qua đi có xảy ra chuyện khác hay không, trong lúc nhất thời cũng không cách nào nói rõ được, không thể làm gì khác hơn là tạm thời hạ việc này xuống, cân nhắc sau khi trở lại căn cứ mới tìm hiểu chuyện này, miễn cho mọi người đều vì chuyện này mà lo lắng không nguôi.

Sáng sớm tỉnh lại liền vì chuyện này mà trễ không ít thời gian, cuối cùng vẫn là mấy tên nhóc Tạ Hải đói bụng đến bụng kêu ầm ĩ mới khiến bọn họ hồi thần lại, không đợi mấy giây, bụng của những người khác đều reo lên theo, mọi người yên lặng nhìn nhau một chút, lập tức không hẹn mà cùng ha ha một tiếng, la hét gọi điểm tâm lên.

Có lẽ mọi người đã cực đói, bánh bao vừa lên bàn, ai cũng không khách khí, dứt khoát cầm bánh bao lên cắn từng ngụm, ngay cả cô bé Quý Tiểu Ngân cũng đều phóng khoáng không thua mấy tên nhóc Tạ Hải cùng Từ Lâm…

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương