Cuối cùng ba con chó tang thi đều bị mấy người Từ Dương giết chết, vốn Diệp Nhất Hằng đã rơi vào đường cùng hiển nhiên cũng không còn nguy hiểm, lúc đầu y hơi sửng sờ một chút, sau đó rất nhanh hồi thần, được Hàn Ngạn Hổ đỡ dậy, chậm rãi đi đến trước mặt mấy người Từ Dương, vô cùng thành khẩn khom người chào.

“Cảm ơn” Hai chữ rất đơn giản, nhưng lại đại biểu cho Diệp Nhất Hằng đang chân thành cảm ơn.

Lăn lộn ở mạt thế một khoảng thời gian dài như vậy, thường thấy các loại tiểu nhân vì mạng sống mà không từ thủ đoạn, hiện nay đột nhiên gặp một đoàn người như vậy, lòng Diệp Nhất Hằng khá phức tạp, chỉ có điều y tạm thời nhìn không ra nguyên nhân vì sao đoàn người này lại nguyện ý hành động, cho nên lúc nói cảm ơn cũng không còn nhiều lời nữa.

Không cùng tâm tình trầm trọng với Diệp Nhất Hằng, Hàn Ngạn Hổ xa xa đã thấy được Từ Dương có chút quen mắt. Đợi cẩn thận nhìn, dĩ nhiên là người hắn quen.

Nghĩ đến lần trước nếu không có bọn họ hỗ trợ, người yêu hắn nhất định phải bị vô cùng khổ sở, trong lúc nhất thời không nén được kích động kinh hô thành tiếng: “Thật là các anh, lần trước tôi và hai người trao đổi tinh hạch.”

Lời hắn vừa nói, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên tia tò mò, như là tìm chứng cứ mà nhìn về phía Từ Dương và Hạ Duyên Phong. Người khác không biết, tiểu đội thành viên lại biết rất rõ, trong tiểu đội người thứ nhất không thích xen vào việc người khác chính là Từ Dương, xếp hạng thứ hai chính là Hạ Duyên Phong.

Thường ngày gặp phải việc không quan hệ tới mình, lựa chọn trước hết chính là tránh được thì nên tránh một đôi tình nhân ăn ý mười phần, rốt cuộc là có chuyện gì, dĩ nhiên khiến cho người cao to kích động như vậy, ánh mắt của mọi người sáng lên, vẻ cảm kích trong mắt người cao to này không phải giả, thật là khiến cho người ta hiếu kỳ muốn chết đi được

Không đợi Từ Dương trả lời, Hàn Ngạn Hổ liền giải thích cho mọi người, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng kéo lấy tay của Diệp Nhất Hằng, đợi y nhìn qua, lúc này mới từ từ giải thích: “A Hằng, lúc trước tôi cùng đổi thuốc với hai người này.”

Vừa nghe được từ “Thuốc”, Diệp Nhất Hằng liền bật người nghĩ tới một việc, trong mắt lóe sáng rồi biến mất, một lần kia y bị thương, đúng là sau ngày tận thế bùng nổ, y bị thương nghiêm trọng. Hơn nữa, người hại y bị thương chính là một người có quan hệ thân thiết với mình, cuộc đời này y sẽ không quên lần bị tổn thương kia.

Nghĩ đến sự kiện kia lần trước, tia sáng trong mắt Diệp Nhất Hằng càng sâu, cuối cùng vẫn là Hàn Ngạn Hổ vỗ vỗ tay y, y mới đúng lúc kịp phục hồi tinh thần, nhìn dáng vẻ lo lắng của người yêu, y hơi kéo một nụ cười yếu ớt, thể hiện như mình không có việc gì.

“Cảm ơn các cậu.” Diệp Nhất Hằng quay đầu trở lại, vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào Từ Dương, lại một lần nữa chân thành cảm ơn, chỉ có điều lời cảm ơn lần này khác so với lần trước.

Lần trước y vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn phát sốt, cả người đều lâm vào trong hỗn loạn, nếu Hàn Ngạn Hổ không đổi được thuốc trở về, chỉ sợ lần sốt cao đó không lấy mạng cũng sẽ tổn hại đến đầu óc, đâu có thể an toàn đứng ở chỗ này như bây giờ.

Cũng vì chuyện này mà khiến y hiểu rõ ràng, tuy rằng có vài người liên hệ huyết thống với y, nhưng lại không có nghĩa là y nhất định phải bảo đảm an toàn của bọn chúng, nhất là bỏ mình liều lĩnh vì những loại tiểu nhân đẩy y vào đường cùng. Loại tiểu nhân này căn bản không có cứu vớt an nguy của bọn họ, y hận không thể tận mắt nhìn bọn chúng đi tìm chết

“Chỉ trao đổi đồ mà thôi.” Từ Dương lãnh đạm nói nghe không ra buồn vui, tầm mắt cậu lướt qua mấy vết thương trên người Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng, sau đó như lơ đãng nói: “Các anh mau chóng xử lí vết thương đi, vào lúc này mà bị thương thì chẳng có chuyện gì tốt.”

Lúc trước Hàn Ngạn Hổ đã từng quen biết với Từ Dương, trong lòng biết tính tình người này chính là như vậy, cho nên đối với thái độ lãnh đạm này cũng không có nghĩ gì, trái lại cảm thấy rất bình thường. Ngay cả Diệp Nhất Hằng cũng nhìn được Từ Dương là trời sinh lãnh đạm, đã nói ra được một câu này đã là rất tốt, vì vậy hai người cùng gật đầu.

Lúc này, Hạ Duyên Phong mới quay đầu liếc mắt nhìn Từ Dương, Từ Dương nhận thấy được tầm mắt của hắn, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua hắn, Hạ Duyên Phong gật đầu một cái, sau đó nhìn hai người Hàn Ngạn Hổ một chút, thản nhiên nói rằng: “Hai người các anh bị thương, nếu như không ngại, đêm nay cùng ở với chúng tôi. Tiểu đội chúng tôi nhiều người, việc gác đêm cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Không thể không nói, lời này của Hạ Duyên Phong thật sự đâm vào lòng của Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hàn, không ai rõ tình hình bản thân hơn so với bọn hắn, cả ngày hôm nay, hai người bọn họ đã sớm mệt mỏi đến hết sức lực.

Nếu như dừng chân ở bên ngoài vào buổi tối, hai người bọn họ chỉ có thể một người gác đêm một người nghỉ ngơi trước, mặc kệ ai trước ai sau cũng không là vấn đề lớn. Lúc này nghe được lời này của Hạ Duyên Phong, không thể nghi ngờ là để cho bọn họ lặng lẽ thở dài một hơi.

Mặc dù vẫn chưa quen thuộc đối với mấy người, nhưng trực giác nhạy bén có thể nói cho hai người biết, đoàn người này sẽ không tổn thương hai người, có lẽ nói bọn họ căn bản không thèm làm ra cái chuyện âm hiểm giả dối.

Vì vậy, hai người Hàn Ngạn Hổ đi theo mấy người Từ Dương vào phòng, nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, cùng với anh em Quý gia và Đàm Quỳnh Linh lưu lại trong phòng, hai người lần thứ hai xác nhận suy nghĩ trong lòng, đoàn người Từ Dương này quả thật không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.

Có đội ngũ mạnh mẽ như vậy gác đêm, khẳng định đêm nay bọn họ có thể ngủ ngon giấc, đã có mấy ngày mất ngủ đã khiến hai người mệt mỏi rã rời, chỉ có điều hai người còn chưa xử lí xong vết thương, hơn nữa bụng đói đến luống cuống, vì vậy liền tỉnh táo lại, lặng lẽ xử lí vết thương trên người.

Từ Dương lặng lẽ nhìn hai người bọn họ liếc mắt, lập tức phân phó Từ Lâm đem nước sạch cho hai người, lấy thêm một ít thuốc trị thương và băng gạc, sau đó không quản nữa, về phần những chuyện còn lại, có mấy người Tạ Thiên lo, cậu vung tay làm ông chủ.

Lúc này Từ Lâm đã biết Hàn Ngạn Hồ quen biết với anh mình từ lâu, sau khi chuẩn bị xong thuốc và băng gạc xong, thấy bọn họ thật có nhiều vết thương nặng, vì vậy liền tốt bụng giúp bọn họ rửa vết thương, sau đó băng lại thật kĩ.

Anh em Quý gia đứng một bên thấy thế, liếc một cái Từ Dương đã đứng bên cửa sổ, lại liếc một cái Tạ Thiên đang ngồi trên ghế salon, sau đó thì chạy tới giúp một tay. Hai anh em từng bị thương, đối với mấy việc băng bó này, cũng chẳng có khó khăn gì, một người phụ trách rửa vết thương, một người chuẩn bị thuốc bôi và băng gạc này nọ, phối hợp vô cùng ăn ý.

Dưới sự trợ giúp của ba người Từ Lâm, Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng nhanh chóng được băng bó kĩ, bởi vết thương khá nặng, hai người tạm thời khoác áo khoác Ngô Thiên Hạo đưa tới, về phần áo của bọn họ, không phải bị phong nhận nạo đến rách rưới, thì chính là bị ngọn lửa cháy mấy lỗ lớn nhỏ, thật giống như đồ của mấy tên ăn mày.

Chờ bọn hắn băng bó kỹ vết thương, Đàm Quỳnh Linh bưng tới một tô cháo gà còn hơi nóng, cùng Tạ Hải phía sau cô đang bưng mấy cái bánh bao lớn chừng một nắm tay người trưởng thành, hai người đặt trên bàn, sau đó thấy Tạ Thiên nhìn Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng nói: “Những thứ này đều là còn dư lại, nếu như các anh không ngại, vậy thì tranh thủ còn nóng mau ăn nhanh đi.”

Lời của Tạ Thiên đều là thật, những thức ăn này đều là còn dư lại, vốn bọn họ chuẩn bị giữ lại làm thức ăn khuya, nhưng lúc này thấy hai người bị thương thành dáng vẻ này, hơn nữa ấn tượng với hai người nọ cũng không tệ lắm, cho nên bọn họ cũng không ngại đem thức ăn đưa cho bọn hắn.

Mấy ngày nay đi ra tìm vật tư, Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng đều là ăn bánh bao lạnh cùng dưa muối, lúc này ngửi được một hương vi thơm ngon từ cháo gà, bụng đói đã không thể khống chế mà vang lên, tiếng ồn ột vang lên trong không khí yên tĩnh lại càng lớn, hai người đều ngượng ngùng đỏ mặt.

Mặc dù có chút kỳ quái tại sao đoàn người này lại đối đãi tốt với người mới vừa gặp mặt qua một lần như bọn hắn, nhưng hai người đều không phải là loại người già mồm cãi láo cao ngạo, không có tận lực đón ý nói hùa theo những người này, chỉ chân thành cảm ơn, sau đó từ trong ngực lấy ra mấy khối tich hạch đủ màu sắc đặt lên bàn, lúc này mới bắt đầu cầm chén đũa múc cháo lên ăn cùng bánh bao.

Tạ Thiên lẳng lặng nhìn cử động của bọn họ, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Từ Dương đứng ở bên cửa sổ, dựa lưng vào tường trắng, hai người im lặng liếc nhau, sau đó liền dời đường nhìn đi chỗ khác, lâm vào trong trầm tư.

Chắc là Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng đói lắm, lúc ăn xong một tô cháo to, sau đó hướng đên mấy cái bánh bao bên này, những bánh bao này đều là nhân thịt, từ lâu hai người đã chưa ăn thịt, trong một lúc chưa ăn đủ, cũng không để ý ăn gấp gáp như vậy sẽ phá hủy hình tượng của bọn họ hay không.

Đúng là, khi ăn no đã trở thành một thời gian xa xỉ, ai còn chú ý cái gì hình tượng nữa, trước đây ăn cũng phải lựa chọn, bây giờ chỉ cần thứ có thể ăn, không quan tâm nóng hay lạnh, ăn ngon hay không, tất cả đều trở thành thứ cứu mạng.

Mấy người Từ Lâm không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người Hàn Diệp vừa ăn xong một cái bánh bao liền ăn tiếp, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy hình như bao tử phồng lên có chút khó chịu, bọn họ vẫn cho là lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bọn họ vô cùng đói ăn ngốn nghiến như vậy, nhưng lúc này nhìn cảnh tượng này, họ mới phát hiện cuộc sống của họ thật tốt biết bao nhiêu, trong lúc nhất thời tâm tư ngổn ngang, nếu bọn họ không gom được nhiều vật tư, có thể bọn họ so với bọn hắn lại càng nghèo túng hơn.

Trên đĩa tổng cộng có mười một cái bánh bao, cuối cùng đều bị Hàn Ngạn Hổ và Diệp Nhất Hằng xử hết, đương nhiên, đa số đều là do Hàn Ngạn Hổ thân to cường tráng ăn, chỉ có điều thật khiến hắn 囧 đỏ mặt, không có biện pháp, hắn đã thật lâu không có gặp được bánh bao ngon như vậy rồi, hơn nữa bên trong đều là thịt tươi ngon, điều này khiến bao tử hắn bận rộn không để ý tới cái gì, cứ như vậy mà ăn đến chịu không nổi mới dừng lại.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương