Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
-
Chương 77
Trên đường đi đến đại sảnh nhiệm vụ, Từ Dương vẫn có vẻ có chút không yên lòng, không biết có phải là do thể lỏng màu đỏ kích thích cậu hay không, kí ức lưu lại trong đầu cậu càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn làm cậu không tự chủ tiếp tục thâm nhập hồi ức.
Hạ Duyên Phong đứng ở bên trái chú ý đến cậu thất thần, thần sắc trở nên hơi có chút ngưng trọng, chỉ có điều hắn không có lên tiếng quấy nhiễu người yêu đang rơi vào suy tư, chỉ yên lặng nhìn gương mặt cậu, sau đó lẳng lặng không nói gì giúp cậu tách khỏi cản trở phía trước, thấy cậu vô cùng thất thần như vậy, lòng không khỏi khe khẽ thở dài, hay là đợi lát nữa nên hỏi cậu một chút đi
Không bao lâu, rốt cục hai người đi tới đại sảnh nhiệm vụ, áp lực không khí trầm muộn và ầm ĩ bên trong thức tỉnh Từ Dương, cậu chậm rãi khôi phục lại tinh thần, mặt không thay đổi quét mắt một vòng bên trong, giương mắt lẳng lặng nhìn Hạ Duyên Phong, sau đó đi tới trước bảng nhiệm vụ mới nhất được ban bố.
Hạ Duyên Phong đứng tại chỗ, bất lộ thanh sắc quan sát bốn phía một cái, không nhanh không chậm quay lại, hắn cao hơn Từ Dương khoảng chừng nửa đầu, cho nên hắn cũng không tranh vị trí cùng những người khác, liền dứt khoác đứng phía sau Từ Dương nhìn đủ loại nhiệm vụ được ban bố.
Hai người đang nghiêm túc xem, trong lúc bất thình lình vang lên một thanh âm lanh lảnh chen vào “Từ Dương?”
Nghe được thanh âm hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía bên trái, đợi thấy hai khuôn mặt quen thuộc, Từ Dương không khỏi hơi nhíu chân mày lại, trong lòng nhịn không được yên lặng than nhẹ, ngày hôm nay ra ngoài đã quên xem lịch, không nghĩ tới cư nhiên lại ở chỗ này đụng tới hai người này, thật sự là không may mắn
Hai người này không phải là ai khác, vừa đúng là mẹ Từ Lâm và con bà ta là Lưu Giai Âm, hai người đều mặc một bộ đồ mùa đông có chút cũ kĩ, nhất thời có vẻ rất mập mạp, da trên mặt có chút lốm đốm vàng, thoạt nhìn vô vùng ảm đạm không ánh sáng, bởi vì thấy cậu mà biểu tình hơi cứng ngắt có hơi buồn cười, hai ánh mắt đang nhìn áo lông trên người cậu và Hạ Duyên Phong, ghen tỵ và phẫn hận không chút nào che lấp toát ra.
Vẻ mặt Từ Dương bình tĩnh thu hết thần sắc phức tạp trong mắt lóe lên trong đáy mắt hai người, hờ hững liếc mắt một cái biểu tình không khống chế được của Lưu Giai Âm, sau đó nhìn về Lý Mạn, dùng một dáng vô cùng lãnh đạm và xa cách nói: “Đã lâu không gặp, bà Lưu.”
Nhìn thái độ lãnh đạm và xa cách như vậy, biểu tình trên mặt Lý Mạn hơi cứng một chút, phẫn hận trong lòng càng ngày càng nặng. Có lẽ là kìm nén lâu lắm, dĩ nhiên vô ý thức biểu lộ loại phẫn hận này ở trên mặt, vốn là khuôn mặt không dễ nhìn lại càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Mấy ngày nay tới giờ, sống đầu đường xó chợ một thời gian dài đều khiến cho bà ta giống như một bà lão già hơn mười tuổi, mỗi khi soi gương, bà đều không thể tin được người phụ nữ trong người lại già cả như vậy chính là bà, nhưng sự thật là vậy, bà phải chấp nhận sự thật. Nhà bọn họ đã không còn là nhà giàu như trước đây, hôm nay ngay cả ăn no uống đủ cũng đều là một vấn đề, đừng nói gì đến quần áo chăm sóc này nọ.
Ngẫu nhiên tình cờ thấy con trai của bà dường như sống thật tốt, vốn nghĩ nhân cơ hội này cùng trao đổi cảm tình với hắn, nhưng hắn lại nhìn bà như người xa lạ, không đợi bà nói mấy câu liền lôi kéo bạn bè rời đi, thái độ xa lạ xa cách kia, thật khiến cho bà tức giận đến cực điểm.
Thời gian ngẫu nhiên thấy Từ Dương, bà do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là mặt dày đi tới. Như thế nào đi nữa, bà cũng từng là dì của cậu, nếu như bọn họ thật tốt, cũng không chú ý giúp bà một chút mới đúng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Từ Dương này đúng là không cho bà mặt mũi như thế, thật sự là một điểm dạy dỗ cũng không.
Đuôi lông mày Từ Dương khẽ nhếch, như cười mà nhìn biểu tình hung ác của bà ta, trong lòng nhịn không được cười xuy một tiếng, con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên một tia châm chọc không phát giác.
Người phụ nữ đã từng gặp mặt nhưng làm bộ không biết lại đột nhiên tích cực chủ động cùng chào hỏi như vậy, nếu nói bà ta không có ý định nhỏ mọn khác, cậu cũng thật là không có tin loại chuyện hoang đường như này
Lưu Giai Âm nhận thấy được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, tuy rằng không thích người mẹ kế Lý Mạn này, nhưng nếu như chàng trai trước mắt thực sự quen mẹ kế cô, nói không chừng có thể thông qua Lý Mạn mà đặt quan hệ cùng người này, nhìn khí sắc và ăn mặc của anh ta, thì mấy ngày này cậu thật là sống rất tốt.
Nhớ lại những ngày tháng thống khổ không thể tả trong khoảng thời gian này, trong mắt Lưu Giai Âm hiện ra một tia ngoan lệ, trải qua nhiều đau khổ như vậy, cô từ lâu đã chẳng còn là một nữ sinh viên đơn thuần nữa, phụ nữ không có thực lực, nếu muốn sống được ở mạt thế, thì phải biết lợi dụng vũ khí duy nhất trên người mình.
Nghĩ tới liền làm, Lưu Giai Âm tự cho là thần không biết quỷ không hay kéo áo xuống, chưa có hoàn toàn thành công lộ ra một bờ vai trắng noãn tinh xảo, cô thoáng tiến lên kéo cánh tay Lý Mạn, dùng thanh âm dịu dàng điềm đạm hỏi: “Mẹ, vị tiên sinh này là người quen của mẹ sao? Không giới thiệu cho chúng ta biết đi?”
Lý Mạn suýt nữa cũng bị cái nắm của Lưu Giai Âm làm phát lạnh, trong lòng biết là uy hiếp của nó dành cho mình.
Nếu như bà không giới thiệu, e rằng sau khi trở về sẽ cùng có lỗi với chồng bà, hôm nay chỗ dựa duy nhất chính là chồng của bà, tuy rằng không có cách nào ăn uống tốt như trước đây, nhưng tối thiểu hắn cũng không bỏ rơi bà như những người khác.
Mặc kệ nói như thế nào, bà cũng không thể đắc tội Lưu Giai Âm vào lúc này, bà đều hiểu rõ, để cho bà cùng so sánh với con gái của chồng, người đàn ông kia nhất định chọn con gái không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Mạn có chút chua xót, bà ép buộc chính mình tự cho là khéo, kì thật vô cùng xấu xí mỉm cười, có chút chột dạ bởi ánh mắt lạnh lùng của Từ Dương, tận lực nhẹ nhàng nói: “Khẳng định Giai Âm chưa biết tiểu Dương, cậu ấy là anh họ của con mẹ. Đây có thể coi như anh họ của con đó, người trẻ tuổi các con tâm sự đi, mẹ đi vòng quanh một tí.”
Từ Dương nghe được lời nói dõng dạc của bà ta, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt không mang theo một tia ấm áp dạo một vòng trên người cô ả kệch cỡm kia, lập tức có chút thờ ơ nói: “Bà Lưu nói đùa rồi, tôi nhớ rõ mới đầu bà Lưu đã có nói, bà Lưu không có chút quan hệ gì với Từ Lâm, thế nào lại vào ‘Lúc này’ liền biến thành con trai của bà đây nhỉ?”
Từ Dương tận lực cường điệu nhấn mạnh “Lúc này “, cậu chắc chắn Lý Mạn có thể hiểu được từ “Lúc này” của cậu là có ý gì, mong muốn bà ta thông minh một chút, ngàn vạn lần đừng có sử dụng cái chiêu gì mà một khóc hai nháo ba treo cổ với cậu.
Đáng tiếc chính là, cậu vẫn còn đánh giá cao chỉ số thông minh của Lý Mạn này, đồng thời cũng coi thường Lưu Giai Âm tự cho là đúng.
Cậu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Lưu Giai Âm lộ ra một biểu tình khiếp sợ, giả vờ rất không thể tin được nhìn cậu chằm chằm, ngoài miệng càng giả tạo la lớn: “Vị tiên sinh này, tuy rằng tôi không biết trong lúc đó mẹ và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện anh ta là con của mẹ là không thể chối cãi, lẽ nào tiên sinh nhẫn tâm khiến cho hai mẹ con họ không nhận thức nhau sao?”
Lưu Giai Âm tận lực cất cao giọng muốn tạo thành một ít dư luận, hai người phụ nữ nhu nhược so sánh với hai thanh niên vừa nhìn đã biết thực lực cao cường, đa số mọi người sẽ đứng ở bên cô, hôm nay liền sớm nắm tiên cơ, tin tưởng sẽ có nhiều bênh vực hơn so với họ.
Mà trên thực tế cũng đúng như suy nghĩ trong lòng cô, tuy nói lúc này đã không còn thời đại hòa bình, nhân tâm cũng biến thành phức tạp khó dò, nhưng không ngăn được trong đại sảnh cũng vẫn có mấy tên đầu gỗ, thấy cô gái nhu nhược giả bộ đáng thương, liền không hiểu rõ chân tướng đã bênh vực cô ta.
Từ Dương bị một dáng vẻ đại nghĩa của cô ta giả bộ sợ hãi, đồng thời cũng vì những tên đầu gỗ bị mê hoặc mà buồn cười, không nhìn ra cô gái này thật là lợi hại, chỉ hai ba câu liền thành công đưa tới những gã ngu dốt thích làm anh hùng, quả thật là không thể đắc tội phụ nữ cùng tiểu nhân
“Vị tiểu thư này ngàn vạn lần không được bẻ cong sự thật, em họ tôi đã là người trưởng thành rồi, hắn có muốn thấy bà Lưu hay không là chuyện của hắn. Mặc dù tôi là anh họ nó, nhưng tôi không thể bạo biện thay được, tùy ý quyết định giúp hắn sao?” Từ Dương lộ ra một biểu tình khiếp sợ khi bị vu hãm, sau đó có chút hạ giọng nói: “Các cô nếu muốn thấy hắn, có thể hẹn hắn ra, tôi và bạn bè còn có việc, chúng tôi liền không quấy rầy các cô.”
Từ Dương nói xong cũng không chờ phản ứng của Lý Mạn và Lưu Giai Âm, dứt khoát bước đi rời khỏi đại sảnh, quyết định đúng đắn nhất lúc này chính là chọn rời khỏi hai người không có mặt mũi này, đời trước hắn đã biết da mặt dày của Lý Mạn, lần này dù thế nào cũng không thể cho bà ta cơ hội để phản kích.
Người yêu đã rời đi, Hạ Duyên Phong tự nhiên cũng sẽ không ở lâu, chỉ có điều trước khi đi, hắn vẫn tặng cho Lý Mạn và Lưu Giai Âm một câu, nội dung chỉ có ba người bọn họ biết đã thành công khiến Lý Mạn và Lưu Giai Âm sợ vỡ mật.
Dù cho hai người đó không tin tưởng lời của hắn, nhưng biểu tình lãnh khốc không mang một chút tình cảm gì cũng khiến cho bọn họ nghĩ mà sợ, rất sợ một ngày kia, hắn thực sự ném bọn họ đến đàn tang thi, thấy tận mắt hình ảnh tang thi ăn thịt người, không có chuyện gì khiến cho bọn họ sợ hơn.
Nghĩ đến đã từng thấy qua hình ảnh buồn nôn đó, hai người chợt cảm thấy trong dạ dày chua loét, nhịn không được nôn mửa tại chỗ, một mùi vị khó ngửi ngập tràn ra. Chuyển biến bất thình lình, triệt để thay đổi ánh mắt người bên ngoài, nhất là mấy người nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên mỹ nữ giá càng cao, ngã xuống là càng thảm, không thể nghi ngờ Lưu Giai Âm chính là hình ảnh đích thực, những người quan tâm cô ả trước đó, đơn giản đều là bởi vì cô ả lớn lên khá đẹp, hôm nay thấy dáng vẻ chật vật nôn mửa của cô, ấn tượng tốt đều hạ xuống, mỗi người độ lộ ra vẻ chán ghét…
Hoàn
Hạ Duyên Phong đứng ở bên trái chú ý đến cậu thất thần, thần sắc trở nên hơi có chút ngưng trọng, chỉ có điều hắn không có lên tiếng quấy nhiễu người yêu đang rơi vào suy tư, chỉ yên lặng nhìn gương mặt cậu, sau đó lẳng lặng không nói gì giúp cậu tách khỏi cản trở phía trước, thấy cậu vô cùng thất thần như vậy, lòng không khỏi khe khẽ thở dài, hay là đợi lát nữa nên hỏi cậu một chút đi
Không bao lâu, rốt cục hai người đi tới đại sảnh nhiệm vụ, áp lực không khí trầm muộn và ầm ĩ bên trong thức tỉnh Từ Dương, cậu chậm rãi khôi phục lại tinh thần, mặt không thay đổi quét mắt một vòng bên trong, giương mắt lẳng lặng nhìn Hạ Duyên Phong, sau đó đi tới trước bảng nhiệm vụ mới nhất được ban bố.
Hạ Duyên Phong đứng tại chỗ, bất lộ thanh sắc quan sát bốn phía một cái, không nhanh không chậm quay lại, hắn cao hơn Từ Dương khoảng chừng nửa đầu, cho nên hắn cũng không tranh vị trí cùng những người khác, liền dứt khoác đứng phía sau Từ Dương nhìn đủ loại nhiệm vụ được ban bố.
Hai người đang nghiêm túc xem, trong lúc bất thình lình vang lên một thanh âm lanh lảnh chen vào “Từ Dương?”
Nghe được thanh âm hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía bên trái, đợi thấy hai khuôn mặt quen thuộc, Từ Dương không khỏi hơi nhíu chân mày lại, trong lòng nhịn không được yên lặng than nhẹ, ngày hôm nay ra ngoài đã quên xem lịch, không nghĩ tới cư nhiên lại ở chỗ này đụng tới hai người này, thật sự là không may mắn
Hai người này không phải là ai khác, vừa đúng là mẹ Từ Lâm và con bà ta là Lưu Giai Âm, hai người đều mặc một bộ đồ mùa đông có chút cũ kĩ, nhất thời có vẻ rất mập mạp, da trên mặt có chút lốm đốm vàng, thoạt nhìn vô vùng ảm đạm không ánh sáng, bởi vì thấy cậu mà biểu tình hơi cứng ngắt có hơi buồn cười, hai ánh mắt đang nhìn áo lông trên người cậu và Hạ Duyên Phong, ghen tỵ và phẫn hận không chút nào che lấp toát ra.
Vẻ mặt Từ Dương bình tĩnh thu hết thần sắc phức tạp trong mắt lóe lên trong đáy mắt hai người, hờ hững liếc mắt một cái biểu tình không khống chế được của Lưu Giai Âm, sau đó nhìn về Lý Mạn, dùng một dáng vô cùng lãnh đạm và xa cách nói: “Đã lâu không gặp, bà Lưu.”
Nhìn thái độ lãnh đạm và xa cách như vậy, biểu tình trên mặt Lý Mạn hơi cứng một chút, phẫn hận trong lòng càng ngày càng nặng. Có lẽ là kìm nén lâu lắm, dĩ nhiên vô ý thức biểu lộ loại phẫn hận này ở trên mặt, vốn là khuôn mặt không dễ nhìn lại càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Mấy ngày nay tới giờ, sống đầu đường xó chợ một thời gian dài đều khiến cho bà ta giống như một bà lão già hơn mười tuổi, mỗi khi soi gương, bà đều không thể tin được người phụ nữ trong người lại già cả như vậy chính là bà, nhưng sự thật là vậy, bà phải chấp nhận sự thật. Nhà bọn họ đã không còn là nhà giàu như trước đây, hôm nay ngay cả ăn no uống đủ cũng đều là một vấn đề, đừng nói gì đến quần áo chăm sóc này nọ.
Ngẫu nhiên tình cờ thấy con trai của bà dường như sống thật tốt, vốn nghĩ nhân cơ hội này cùng trao đổi cảm tình với hắn, nhưng hắn lại nhìn bà như người xa lạ, không đợi bà nói mấy câu liền lôi kéo bạn bè rời đi, thái độ xa lạ xa cách kia, thật khiến cho bà tức giận đến cực điểm.
Thời gian ngẫu nhiên thấy Từ Dương, bà do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là mặt dày đi tới. Như thế nào đi nữa, bà cũng từng là dì của cậu, nếu như bọn họ thật tốt, cũng không chú ý giúp bà một chút mới đúng. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Từ Dương này đúng là không cho bà mặt mũi như thế, thật sự là một điểm dạy dỗ cũng không.
Đuôi lông mày Từ Dương khẽ nhếch, như cười mà nhìn biểu tình hung ác của bà ta, trong lòng nhịn không được cười xuy một tiếng, con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên một tia châm chọc không phát giác.
Người phụ nữ đã từng gặp mặt nhưng làm bộ không biết lại đột nhiên tích cực chủ động cùng chào hỏi như vậy, nếu nói bà ta không có ý định nhỏ mọn khác, cậu cũng thật là không có tin loại chuyện hoang đường như này
Lưu Giai Âm nhận thấy được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, tuy rằng không thích người mẹ kế Lý Mạn này, nhưng nếu như chàng trai trước mắt thực sự quen mẹ kế cô, nói không chừng có thể thông qua Lý Mạn mà đặt quan hệ cùng người này, nhìn khí sắc và ăn mặc của anh ta, thì mấy ngày này cậu thật là sống rất tốt.
Nhớ lại những ngày tháng thống khổ không thể tả trong khoảng thời gian này, trong mắt Lưu Giai Âm hiện ra một tia ngoan lệ, trải qua nhiều đau khổ như vậy, cô từ lâu đã chẳng còn là một nữ sinh viên đơn thuần nữa, phụ nữ không có thực lực, nếu muốn sống được ở mạt thế, thì phải biết lợi dụng vũ khí duy nhất trên người mình.
Nghĩ tới liền làm, Lưu Giai Âm tự cho là thần không biết quỷ không hay kéo áo xuống, chưa có hoàn toàn thành công lộ ra một bờ vai trắng noãn tinh xảo, cô thoáng tiến lên kéo cánh tay Lý Mạn, dùng thanh âm dịu dàng điềm đạm hỏi: “Mẹ, vị tiên sinh này là người quen của mẹ sao? Không giới thiệu cho chúng ta biết đi?”
Lý Mạn suýt nữa cũng bị cái nắm của Lưu Giai Âm làm phát lạnh, trong lòng biết là uy hiếp của nó dành cho mình.
Nếu như bà không giới thiệu, e rằng sau khi trở về sẽ cùng có lỗi với chồng bà, hôm nay chỗ dựa duy nhất chính là chồng của bà, tuy rằng không có cách nào ăn uống tốt như trước đây, nhưng tối thiểu hắn cũng không bỏ rơi bà như những người khác.
Mặc kệ nói như thế nào, bà cũng không thể đắc tội Lưu Giai Âm vào lúc này, bà đều hiểu rõ, để cho bà cùng so sánh với con gái của chồng, người đàn ông kia nhất định chọn con gái không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Mạn có chút chua xót, bà ép buộc chính mình tự cho là khéo, kì thật vô cùng xấu xí mỉm cười, có chút chột dạ bởi ánh mắt lạnh lùng của Từ Dương, tận lực nhẹ nhàng nói: “Khẳng định Giai Âm chưa biết tiểu Dương, cậu ấy là anh họ của con mẹ. Đây có thể coi như anh họ của con đó, người trẻ tuổi các con tâm sự đi, mẹ đi vòng quanh một tí.”
Từ Dương nghe được lời nói dõng dạc của bà ta, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt không mang theo một tia ấm áp dạo một vòng trên người cô ả kệch cỡm kia, lập tức có chút thờ ơ nói: “Bà Lưu nói đùa rồi, tôi nhớ rõ mới đầu bà Lưu đã có nói, bà Lưu không có chút quan hệ gì với Từ Lâm, thế nào lại vào ‘Lúc này’ liền biến thành con trai của bà đây nhỉ?”
Từ Dương tận lực cường điệu nhấn mạnh “Lúc này “, cậu chắc chắn Lý Mạn có thể hiểu được từ “Lúc này” của cậu là có ý gì, mong muốn bà ta thông minh một chút, ngàn vạn lần đừng có sử dụng cái chiêu gì mà một khóc hai nháo ba treo cổ với cậu.
Đáng tiếc chính là, cậu vẫn còn đánh giá cao chỉ số thông minh của Lý Mạn này, đồng thời cũng coi thường Lưu Giai Âm tự cho là đúng.
Cậu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Lưu Giai Âm lộ ra một biểu tình khiếp sợ, giả vờ rất không thể tin được nhìn cậu chằm chằm, ngoài miệng càng giả tạo la lớn: “Vị tiên sinh này, tuy rằng tôi không biết trong lúc đó mẹ và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện anh ta là con của mẹ là không thể chối cãi, lẽ nào tiên sinh nhẫn tâm khiến cho hai mẹ con họ không nhận thức nhau sao?”
Lưu Giai Âm tận lực cất cao giọng muốn tạo thành một ít dư luận, hai người phụ nữ nhu nhược so sánh với hai thanh niên vừa nhìn đã biết thực lực cao cường, đa số mọi người sẽ đứng ở bên cô, hôm nay liền sớm nắm tiên cơ, tin tưởng sẽ có nhiều bênh vực hơn so với họ.
Mà trên thực tế cũng đúng như suy nghĩ trong lòng cô, tuy nói lúc này đã không còn thời đại hòa bình, nhân tâm cũng biến thành phức tạp khó dò, nhưng không ngăn được trong đại sảnh cũng vẫn có mấy tên đầu gỗ, thấy cô gái nhu nhược giả bộ đáng thương, liền không hiểu rõ chân tướng đã bênh vực cô ta.
Từ Dương bị một dáng vẻ đại nghĩa của cô ta giả bộ sợ hãi, đồng thời cũng vì những tên đầu gỗ bị mê hoặc mà buồn cười, không nhìn ra cô gái này thật là lợi hại, chỉ hai ba câu liền thành công đưa tới những gã ngu dốt thích làm anh hùng, quả thật là không thể đắc tội phụ nữ cùng tiểu nhân
“Vị tiểu thư này ngàn vạn lần không được bẻ cong sự thật, em họ tôi đã là người trưởng thành rồi, hắn có muốn thấy bà Lưu hay không là chuyện của hắn. Mặc dù tôi là anh họ nó, nhưng tôi không thể bạo biện thay được, tùy ý quyết định giúp hắn sao?” Từ Dương lộ ra một biểu tình khiếp sợ khi bị vu hãm, sau đó có chút hạ giọng nói: “Các cô nếu muốn thấy hắn, có thể hẹn hắn ra, tôi và bạn bè còn có việc, chúng tôi liền không quấy rầy các cô.”
Từ Dương nói xong cũng không chờ phản ứng của Lý Mạn và Lưu Giai Âm, dứt khoát bước đi rời khỏi đại sảnh, quyết định đúng đắn nhất lúc này chính là chọn rời khỏi hai người không có mặt mũi này, đời trước hắn đã biết da mặt dày của Lý Mạn, lần này dù thế nào cũng không thể cho bà ta cơ hội để phản kích.
Người yêu đã rời đi, Hạ Duyên Phong tự nhiên cũng sẽ không ở lâu, chỉ có điều trước khi đi, hắn vẫn tặng cho Lý Mạn và Lưu Giai Âm một câu, nội dung chỉ có ba người bọn họ biết đã thành công khiến Lý Mạn và Lưu Giai Âm sợ vỡ mật.
Dù cho hai người đó không tin tưởng lời của hắn, nhưng biểu tình lãnh khốc không mang một chút tình cảm gì cũng khiến cho bọn họ nghĩ mà sợ, rất sợ một ngày kia, hắn thực sự ném bọn họ đến đàn tang thi, thấy tận mắt hình ảnh tang thi ăn thịt người, không có chuyện gì khiến cho bọn họ sợ hơn.
Nghĩ đến đã từng thấy qua hình ảnh buồn nôn đó, hai người chợt cảm thấy trong dạ dày chua loét, nhịn không được nôn mửa tại chỗ, một mùi vị khó ngửi ngập tràn ra. Chuyển biến bất thình lình, triệt để thay đổi ánh mắt người bên ngoài, nhất là mấy người nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên mỹ nữ giá càng cao, ngã xuống là càng thảm, không thể nghi ngờ Lưu Giai Âm chính là hình ảnh đích thực, những người quan tâm cô ả trước đó, đơn giản đều là bởi vì cô ả lớn lên khá đẹp, hôm nay thấy dáng vẻ chật vật nôn mửa của cô, ấn tượng tốt đều hạ xuống, mỗi người độ lộ ra vẻ chán ghét…
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook