Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
-
Chương 55
Bắt đầu từ ba ngày trước, hai người Từ Hạ liền rời khỏi trấn Thạch Tuyền, ngựa không ngừng vó câu chạy đến địa điểm hẹn cùng đám Từ Lâm, đồng thời cũng là căn cứ phải đi qua trước khi đi đến căn cứ Nhật Trạch ——căn cứ thành phố L.
Nếu không phải là trên đường đụng phải vài sóng tang thi, e rằng hai người đã sớm chạy tới căn cứ L, đáng tiếc vào ngày đó lúc bắt đầu lên đường, bọn họ liền thường xuyên đụng phải một sóng tang thi. Nếu đụng với số lượng tang thi nhỏ hơn, hai người bọn họ đều sẽ trực tiếp xuống xe chém giết tang thi; nếu đụng tới tang thi có số lượng đông không thể tả, đa số đều là lấy từ không gian một con gà hoặc là dê béo để làm bẫy dụ tang thi, sau đó cho nổ lên. Lửa bùng nổ ngút trời.
Tang thi càng nhiều đại biểu cho nhân loại gặp phải nguy hiểm càng lớn, dưới tình huống khó thể nắm chắc, hai người vẫn là mong muốn tận khả năng làm giảm số lượng của tang thi. Cho dù vậy xem ra đây chỉ là một số lượng nhỏ không đáng kể, nhưng dù gì cũng diệt trừ một chút đầu nguồn cơn ác mộng.
Mặt trời lặn dần, chân trời đỏ tươi một màu, cong cong cuộn tròn ôm lấy một đường, một chiếc xe việt dã từ phía xa chạy về phía thôn nhỏ vắng ngắt, đến trước sân của một căn nhà khá lớn, xe chậm rãi dừng lại.
Chỉ chút lát sau, trên xe đi xuống là hai nam thanh niên ăn mặc tương tự nhau, hai người diện một bộ quần áo đen bó sát người càng tôn lên dáng người cao ngất. Hai nguời đứng hai bên, đôi mắt đen nhánh hờ hững nhìn thoáng qua căn phòng cách đó không xa, sau đó lẳng lặng liếc nhau, chợt đóng kĩ cửa xe liền đi đến cửa phòng ốc khép hờ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí tản ra hương vị cháo nóng hổi, cẩn thận ngửi, trong mùi cháo còn nhận ra được một mùi thịt nhàn nhạt và hẹ tây.
Bước đi Từ Dương hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn một dãy phòng nối đuôi nhau, trong sân rộng có một chiếc xe dính không ít vết bẩn. Cậu dường như suy nghĩ nhìn chiếc xe kia một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước, từ bên ngoài nhìn tình huống bên trong phòng khách một chút, ngoại trừ bên ngoài có chút hỗn loạn, trái lại cũng không có cái gì không sạch sẽ, vì vậy liền đẩy cửa đi vào.
Ba ngày đến nay, bọn họ đi trên đường đều không có bóng người, buổi tối đều là trải qua trong không gian. Mà vào buổi tối ba ngày này, trừ nghỉ ngơi ở ngoài, bọn họ đều nhanh chóng luyện tập dị năng. Không gian quả thực là một thần khí nghịch thiên ngàn năm có một, tại đây hấp thu linh khí trong tinh hạch, bọn họ liền thành công thăng cấp một bậc.
Hôm nay, băng hệ dị năng của Từ Dương thành công lên tới cấp bốn đỉnh, mà Hạ Duyên Phong thì thành công lên cấp bốn sơ kì. Hai người đều là người khiêm tốn, trừ phi lúc đối mặt với một nhóm lớn tang thi, bọn họ sẽ nhân cơ hội mà toàn lực phóng ra uy áp mạnh. Dưới tình huống còn lại, hai người đều theo thói quan che giấu tốt uy áp của bản thân.
Mà giờ phút này, bọn họ mới vừa đi đến thôn nhỏ này không bao lâu, lập tức đều cảm nhận được một uy áp như có như không, đang kéo dài không dứt thả về phía bọn họ. Nhìn trình độ và phạm vi của cỗ uy áp này, e rằng là ở cấp ba không thể nghi ngờ.
Loại trình độ uy áp này, đối với Từ Dương và Hạ Duyên Phong mà nói, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, hai người im lặng liếc nhau, thấy trong mắt đối phương đều mang chút bất đắc dĩ, hơi, thật không biết người thả ra uy áp nọ đã xuất phát từ cái tâm trạng gì mới tận lực làm đến bước này.
Từ sáng đến tối không biết đã giết bao nhiêu tang thi, tuy rằng quần áo đen như mực không thấy rõ vết bẩn, nhưng khẳng định dính một thân mồ hôi, lúc này toàn thân đều cực kì khó chịu, trong phòng này không có nước, Hạ Duyên Phong liền nói Từ Dương mau vào không gian tắm trước, hắn sẽ ở lại xem tình huống bên ngoài, chờ cậu tắm xong, hắn mới vào không gian tắm sau.
Từ Dương không có ý kiến, tuy rằng thời gian của không gian không giống bên ngoài, nhưng rốt cuộc không thể để sơ suất, nếu như bọn họ mới vừa vào không gian không bao lâu, liền có người lén lén lút lút điều tra tin tức này nọ, thật không phải là chuyện tốt gì, cho nên cậu gật đầu liền tiến vào không gian.
Lúc Từ Dương đang ở trong không gian, Hạ Duyên Phong thuận lợi lật lại cái bàn bị ngã trong phòng khách lại, cũng qua thời gian như vậy, Từ Dương liền đi ra từ không gian, trên người đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cũng được gội, thoạt nhìn thanh mát thoải mái.
Thấy cậu tắm xong, Hạ Duyên Phong cũng không nghỉ lại, nói với cậu một tiếng liền tiến vào không gian, chỉ qua một chút, hắn liền tắm xong đi ra, tinh thần sáng láng khoan khoái như vậy.
Từ Dương lấy ra một cơm nắm và canh hầm được làm vào tối hôm qua từ không gian, một miếng cơm cùng một muỗng canh giải quyết xong cơm tối, sau đó đều tự tìm một chỗ thích hợp bắt đầu tĩnh tọa, lẳng lặng cảm nhận được sóng dị năng đang lưu động khắp các huyệt trong cơ thể.
Thời gian hai người chăm chú tĩnh tọa, thôn an tĩnh vang lên tiếng ồn, từ xa tới gần mà vọng đến trước cửa, hai người mở mắt ra liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đứng dậy đi tới ban công, từ lầu hai nhìn xuống đường.
Thấy rõ mấy chiếc xe đang đi trên đường, Hạ Duyên Phong khẽ nhíu mày: “Nhìn có chút giống quân đội, không biết có phải từ căn cứ thành phố L đi ra tìm vật liệu này nọ hay không.”
Từ Dương nhìn mấy lần, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Cũng có thể đi. Chỉ có điều cũng có thể là đi ra ngoài cứu trợ người sóng sót, chỉ là đều không có quan hệ gì với chúng ta, chỉ cần bọn họ không quấy rầy, tạm thời chúng ta đừng lên tiếng.”
Con đường trong thôn không quá rộng, đoàn xe phải dừng lại ở trong. Xe đứng đầu mở cửa ra, dẫn đầu đi xuống quả nhiên là một thân quân nhân, mỗi một cử động đều mang theo một khí chất đặc thù.
Một tên quân nhân trong đó như có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên hướng hai người Từ Hạ, sau khi thấy hai người bọn họ, như có như không gật đầu, sau đó liền dời tầm nhìn về phía một nhóm người khác, quay đầu nói vài câu với một quân nhân phía sau, sau đó liền thấy gã quân nhân kia xoay người đi về phía sau mấy chiếc xe.
Không bao lâu sau, mấy chiếc xe phía sau lần lượt có người đi xuống, mỗi một người đều quần áo tả tơi, dáng người tiều tụy, quả thật là nhếch nhác không chịu nỗi.
Nhìn hai mươi người vừa mới xuống xe, Từ Dương hơi nhíu mày, không nghĩ tới cư nhiên lại đúng với lời cậu đoán, quân nhân chi đội này cứu trợ không ít người sống sót. Vừa định xoay trở về phòng, lại bị hai thân ảnh hấp dẫn ánh mắt, trầm mặc nhìn một cụ già được hai quân nhân bảo vệ chính giữa, trong mắt tựa hồ có tâm tình sôi nổi không biết tên.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, hai người đang tĩnh tọa trong phòng chợt nghe tiếng gõ cửa ở phía dưới truyền lên, con ngươi Hạ Duyên Phong nhìn về phía Từ Dương, thấy cậu gật đầu, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Rất nhanh đã gần đến lầu một, chỉ có điều Hạ Duyên Phong không có lập tức mở rộng cửa, mà là dùng giọng trầm thấp hỏi một câu: “Ngoài cửa là ai?”
“Xin chào, chúng tôi là đoàn xe mới vừa tới, có chút việc muốn cùng các cậu bàn bạc một chút, xin thứ cho chúng tôi mạo muội quấy rầy.” Thanh âm gọn gàng thật thà, làm cho cảnh giác giảm bớt vài phần.
Nghe được trả lời ngoài cửa, Hạ Duyên Phong bình tĩnh mở cửa, giương mắt nhìn, quả thật là quân nhân lúc nãy nhìn bọn họ, bất động thanh sắc quan sát người này một phen, sau đó vô cùng tự nhiên nhường đường cho người này đi lên.
Quân nhân lướt qua bờ vai Hạ Duyên Phong nhìn Từ Dương mới vừa đi xuống, hơi gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt ung dung đi tới, cùng đến với hắn là một quân nhân cũng không chần chờ theo sát phía sau.
Hai bên giới thiệu một chút, nghe được hai người Từ Hạ là đến từ trấn Thạch Tuyền, sĩ quan Tôn Thành Long và trợ thủ của hắn là Tiêu Bình yên lặng liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang một tia phức tạp không rõ.
“Không biết hai vị có biết mấy ngày trước căn cứ Giang Thành bị một đoàn tang thi bao vây hay không, hiện tại đã trở thành địa bàn của tang thi.” Tôn Thành Long vừa nói vừa nhìn biểu tình của hai người: “Nghe nói các cán bộ cấp cao của căn cứ đã biết trước, tin tức được in trên một tờ giấy, sau đó lập tức tổ chức nhân mã bảo vệ thành phố, đáng tiếc cuối cùng bọn họ xem thường năng lực tang thi, cuối cùng vẫn là bị tang thi công phá cổng, một tối hôm đó, chạy đã chạy, chết đã chết.”
Từ Dương và Hạ Duyên Phong giả vờ khiếp sợ nhìn nhau, lòng hai người sớm có chuẩn bị, cho nên căn bản Tôn Thành Long không nhận ra vẻ mặt của bọn họ có gì sai, thật cho là bọn họ mới vừa nhận được tin tức này, trước đó cơ bản không biết việc này.
Tục ngữ nói nhiều lời lắm lỗi, cho nên hai người Từ Hạ cũng không có nhiều lời về chuyện căn cứ Giang Thành, chỉ nói khi đó bọn họ đã rời khỏi căn cứ Giang Thành, cũng không biết căn cứ đã xảy ra chuyện gì. Mà từ ba ngày tới nay, vẫn không quan tâm tới tin tức, cho nên tới bây giờ cũng chưa biết việc này.
Tôn Thành Long nhìn dáng vẻ của bọn họ không giống làm bộ, cũng không tiếp tục thảo luận việc này, mà là bắt đầu nói mục đích của hắn khi đến đây: “Nếu mục đích của các cậu là căn cứ L, tôi cũng không lừa gạt các cậu, kì thật chúng tôi mong muốn có thể thêm hai vị vào đoàn xe, thực lực của hai cậu đều trên chúng tôi, tôi nghĩ có thể thêm hai vị gia nhập, khẳng định đoàn xe có thể đảm bảo được an toàn.”
Từ Dương chỉ trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong kế bên, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt một chút, sau đó liền nghe cậu nói: “Gia nhập vào tiểu đội của các anh cũng có thể, chỉ có điều tôi có hai điều kiện: Lúc gặp phải tang thi, chúng tôi không phụ trách cứu trợ an nguy của những người sống sót này, chỉ phụ trách giết tang thi; Thứ hai, nếu có người sống sót không biết sống chết mà nương nhờ chúng tôi để được bảo hộ, đừng trách chúng tôi hạ sát thủ.”
Tôn Thành Long hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ cậu yên nhiên trực tiếp như thế, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, lời cậu nói cũng không phải vô lí, hai người bọn họ cùng nhau đi tới đây mà không có một chút chật vật, ngược lại tinh thần rất tốt, gia nhập đoàn xe của bọn hắn hay không, đối với họ mà nói, thật ra đều không có vấn đề gì. Ngược lại mục đích chủ yếu của bọn hắn tới đây, đúng là khiến cho hắn có chút xấu hổ.
Không phải không thừa nhận, nếu như không phải bởi vì thực lực mạnh mẽ của đối phương, có thể hắn sẽ không giống như bây giờ mà tự mình mời bọn họ gia nhập vào đoàn, so sánh hai bên, hành vi của bọn hắn có vẻ rất tiểu nhân, vì vậy, hắn đồng ý hai cái điều kiện này.
Hoàn
Nếu không phải là trên đường đụng phải vài sóng tang thi, e rằng hai người đã sớm chạy tới căn cứ L, đáng tiếc vào ngày đó lúc bắt đầu lên đường, bọn họ liền thường xuyên đụng phải một sóng tang thi. Nếu đụng với số lượng tang thi nhỏ hơn, hai người bọn họ đều sẽ trực tiếp xuống xe chém giết tang thi; nếu đụng tới tang thi có số lượng đông không thể tả, đa số đều là lấy từ không gian một con gà hoặc là dê béo để làm bẫy dụ tang thi, sau đó cho nổ lên. Lửa bùng nổ ngút trời.
Tang thi càng nhiều đại biểu cho nhân loại gặp phải nguy hiểm càng lớn, dưới tình huống khó thể nắm chắc, hai người vẫn là mong muốn tận khả năng làm giảm số lượng của tang thi. Cho dù vậy xem ra đây chỉ là một số lượng nhỏ không đáng kể, nhưng dù gì cũng diệt trừ một chút đầu nguồn cơn ác mộng.
Mặt trời lặn dần, chân trời đỏ tươi một màu, cong cong cuộn tròn ôm lấy một đường, một chiếc xe việt dã từ phía xa chạy về phía thôn nhỏ vắng ngắt, đến trước sân của một căn nhà khá lớn, xe chậm rãi dừng lại.
Chỉ chút lát sau, trên xe đi xuống là hai nam thanh niên ăn mặc tương tự nhau, hai người diện một bộ quần áo đen bó sát người càng tôn lên dáng người cao ngất. Hai nguời đứng hai bên, đôi mắt đen nhánh hờ hững nhìn thoáng qua căn phòng cách đó không xa, sau đó lẳng lặng liếc nhau, chợt đóng kĩ cửa xe liền đi đến cửa phòng ốc khép hờ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí tản ra hương vị cháo nóng hổi, cẩn thận ngửi, trong mùi cháo còn nhận ra được một mùi thịt nhàn nhạt và hẹ tây.
Bước đi Từ Dương hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn một dãy phòng nối đuôi nhau, trong sân rộng có một chiếc xe dính không ít vết bẩn. Cậu dường như suy nghĩ nhìn chiếc xe kia một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước, từ bên ngoài nhìn tình huống bên trong phòng khách một chút, ngoại trừ bên ngoài có chút hỗn loạn, trái lại cũng không có cái gì không sạch sẽ, vì vậy liền đẩy cửa đi vào.
Ba ngày đến nay, bọn họ đi trên đường đều không có bóng người, buổi tối đều là trải qua trong không gian. Mà vào buổi tối ba ngày này, trừ nghỉ ngơi ở ngoài, bọn họ đều nhanh chóng luyện tập dị năng. Không gian quả thực là một thần khí nghịch thiên ngàn năm có một, tại đây hấp thu linh khí trong tinh hạch, bọn họ liền thành công thăng cấp một bậc.
Hôm nay, băng hệ dị năng của Từ Dương thành công lên tới cấp bốn đỉnh, mà Hạ Duyên Phong thì thành công lên cấp bốn sơ kì. Hai người đều là người khiêm tốn, trừ phi lúc đối mặt với một nhóm lớn tang thi, bọn họ sẽ nhân cơ hội mà toàn lực phóng ra uy áp mạnh. Dưới tình huống còn lại, hai người đều theo thói quan che giấu tốt uy áp của bản thân.
Mà giờ phút này, bọn họ mới vừa đi đến thôn nhỏ này không bao lâu, lập tức đều cảm nhận được một uy áp như có như không, đang kéo dài không dứt thả về phía bọn họ. Nhìn trình độ và phạm vi của cỗ uy áp này, e rằng là ở cấp ba không thể nghi ngờ.
Loại trình độ uy áp này, đối với Từ Dương và Hạ Duyên Phong mà nói, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, hai người im lặng liếc nhau, thấy trong mắt đối phương đều mang chút bất đắc dĩ, hơi, thật không biết người thả ra uy áp nọ đã xuất phát từ cái tâm trạng gì mới tận lực làm đến bước này.
Từ sáng đến tối không biết đã giết bao nhiêu tang thi, tuy rằng quần áo đen như mực không thấy rõ vết bẩn, nhưng khẳng định dính một thân mồ hôi, lúc này toàn thân đều cực kì khó chịu, trong phòng này không có nước, Hạ Duyên Phong liền nói Từ Dương mau vào không gian tắm trước, hắn sẽ ở lại xem tình huống bên ngoài, chờ cậu tắm xong, hắn mới vào không gian tắm sau.
Từ Dương không có ý kiến, tuy rằng thời gian của không gian không giống bên ngoài, nhưng rốt cuộc không thể để sơ suất, nếu như bọn họ mới vừa vào không gian không bao lâu, liền có người lén lén lút lút điều tra tin tức này nọ, thật không phải là chuyện tốt gì, cho nên cậu gật đầu liền tiến vào không gian.
Lúc Từ Dương đang ở trong không gian, Hạ Duyên Phong thuận lợi lật lại cái bàn bị ngã trong phòng khách lại, cũng qua thời gian như vậy, Từ Dương liền đi ra từ không gian, trên người đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cũng được gội, thoạt nhìn thanh mát thoải mái.
Thấy cậu tắm xong, Hạ Duyên Phong cũng không nghỉ lại, nói với cậu một tiếng liền tiến vào không gian, chỉ qua một chút, hắn liền tắm xong đi ra, tinh thần sáng láng khoan khoái như vậy.
Từ Dương lấy ra một cơm nắm và canh hầm được làm vào tối hôm qua từ không gian, một miếng cơm cùng một muỗng canh giải quyết xong cơm tối, sau đó đều tự tìm một chỗ thích hợp bắt đầu tĩnh tọa, lẳng lặng cảm nhận được sóng dị năng đang lưu động khắp các huyệt trong cơ thể.
Thời gian hai người chăm chú tĩnh tọa, thôn an tĩnh vang lên tiếng ồn, từ xa tới gần mà vọng đến trước cửa, hai người mở mắt ra liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đứng dậy đi tới ban công, từ lầu hai nhìn xuống đường.
Thấy rõ mấy chiếc xe đang đi trên đường, Hạ Duyên Phong khẽ nhíu mày: “Nhìn có chút giống quân đội, không biết có phải từ căn cứ thành phố L đi ra tìm vật liệu này nọ hay không.”
Từ Dương nhìn mấy lần, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Cũng có thể đi. Chỉ có điều cũng có thể là đi ra ngoài cứu trợ người sóng sót, chỉ là đều không có quan hệ gì với chúng ta, chỉ cần bọn họ không quấy rầy, tạm thời chúng ta đừng lên tiếng.”
Con đường trong thôn không quá rộng, đoàn xe phải dừng lại ở trong. Xe đứng đầu mở cửa ra, dẫn đầu đi xuống quả nhiên là một thân quân nhân, mỗi một cử động đều mang theo một khí chất đặc thù.
Một tên quân nhân trong đó như có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên hướng hai người Từ Hạ, sau khi thấy hai người bọn họ, như có như không gật đầu, sau đó liền dời tầm nhìn về phía một nhóm người khác, quay đầu nói vài câu với một quân nhân phía sau, sau đó liền thấy gã quân nhân kia xoay người đi về phía sau mấy chiếc xe.
Không bao lâu sau, mấy chiếc xe phía sau lần lượt có người đi xuống, mỗi một người đều quần áo tả tơi, dáng người tiều tụy, quả thật là nhếch nhác không chịu nỗi.
Nhìn hai mươi người vừa mới xuống xe, Từ Dương hơi nhíu mày, không nghĩ tới cư nhiên lại đúng với lời cậu đoán, quân nhân chi đội này cứu trợ không ít người sống sót. Vừa định xoay trở về phòng, lại bị hai thân ảnh hấp dẫn ánh mắt, trầm mặc nhìn một cụ già được hai quân nhân bảo vệ chính giữa, trong mắt tựa hồ có tâm tình sôi nổi không biết tên.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, hai người đang tĩnh tọa trong phòng chợt nghe tiếng gõ cửa ở phía dưới truyền lên, con ngươi Hạ Duyên Phong nhìn về phía Từ Dương, thấy cậu gật đầu, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Rất nhanh đã gần đến lầu một, chỉ có điều Hạ Duyên Phong không có lập tức mở rộng cửa, mà là dùng giọng trầm thấp hỏi một câu: “Ngoài cửa là ai?”
“Xin chào, chúng tôi là đoàn xe mới vừa tới, có chút việc muốn cùng các cậu bàn bạc một chút, xin thứ cho chúng tôi mạo muội quấy rầy.” Thanh âm gọn gàng thật thà, làm cho cảnh giác giảm bớt vài phần.
Nghe được trả lời ngoài cửa, Hạ Duyên Phong bình tĩnh mở cửa, giương mắt nhìn, quả thật là quân nhân lúc nãy nhìn bọn họ, bất động thanh sắc quan sát người này một phen, sau đó vô cùng tự nhiên nhường đường cho người này đi lên.
Quân nhân lướt qua bờ vai Hạ Duyên Phong nhìn Từ Dương mới vừa đi xuống, hơi gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt ung dung đi tới, cùng đến với hắn là một quân nhân cũng không chần chờ theo sát phía sau.
Hai bên giới thiệu một chút, nghe được hai người Từ Hạ là đến từ trấn Thạch Tuyền, sĩ quan Tôn Thành Long và trợ thủ của hắn là Tiêu Bình yên lặng liếc nhìn nhau, trong mắt đều mang một tia phức tạp không rõ.
“Không biết hai vị có biết mấy ngày trước căn cứ Giang Thành bị một đoàn tang thi bao vây hay không, hiện tại đã trở thành địa bàn của tang thi.” Tôn Thành Long vừa nói vừa nhìn biểu tình của hai người: “Nghe nói các cán bộ cấp cao của căn cứ đã biết trước, tin tức được in trên một tờ giấy, sau đó lập tức tổ chức nhân mã bảo vệ thành phố, đáng tiếc cuối cùng bọn họ xem thường năng lực tang thi, cuối cùng vẫn là bị tang thi công phá cổng, một tối hôm đó, chạy đã chạy, chết đã chết.”
Từ Dương và Hạ Duyên Phong giả vờ khiếp sợ nhìn nhau, lòng hai người sớm có chuẩn bị, cho nên căn bản Tôn Thành Long không nhận ra vẻ mặt của bọn họ có gì sai, thật cho là bọn họ mới vừa nhận được tin tức này, trước đó cơ bản không biết việc này.
Tục ngữ nói nhiều lời lắm lỗi, cho nên hai người Từ Hạ cũng không có nhiều lời về chuyện căn cứ Giang Thành, chỉ nói khi đó bọn họ đã rời khỏi căn cứ Giang Thành, cũng không biết căn cứ đã xảy ra chuyện gì. Mà từ ba ngày tới nay, vẫn không quan tâm tới tin tức, cho nên tới bây giờ cũng chưa biết việc này.
Tôn Thành Long nhìn dáng vẻ của bọn họ không giống làm bộ, cũng không tiếp tục thảo luận việc này, mà là bắt đầu nói mục đích của hắn khi đến đây: “Nếu mục đích của các cậu là căn cứ L, tôi cũng không lừa gạt các cậu, kì thật chúng tôi mong muốn có thể thêm hai vị vào đoàn xe, thực lực của hai cậu đều trên chúng tôi, tôi nghĩ có thể thêm hai vị gia nhập, khẳng định đoàn xe có thể đảm bảo được an toàn.”
Từ Dương chỉ trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong kế bên, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt một chút, sau đó liền nghe cậu nói: “Gia nhập vào tiểu đội của các anh cũng có thể, chỉ có điều tôi có hai điều kiện: Lúc gặp phải tang thi, chúng tôi không phụ trách cứu trợ an nguy của những người sống sót này, chỉ phụ trách giết tang thi; Thứ hai, nếu có người sống sót không biết sống chết mà nương nhờ chúng tôi để được bảo hộ, đừng trách chúng tôi hạ sát thủ.”
Tôn Thành Long hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ cậu yên nhiên trực tiếp như thế, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, lời cậu nói cũng không phải vô lí, hai người bọn họ cùng nhau đi tới đây mà không có một chút chật vật, ngược lại tinh thần rất tốt, gia nhập đoàn xe của bọn hắn hay không, đối với họ mà nói, thật ra đều không có vấn đề gì. Ngược lại mục đích chủ yếu của bọn hắn tới đây, đúng là khiến cho hắn có chút xấu hổ.
Không phải không thừa nhận, nếu như không phải bởi vì thực lực mạnh mẽ của đối phương, có thể hắn sẽ không giống như bây giờ mà tự mình mời bọn họ gia nhập vào đoàn, so sánh hai bên, hành vi của bọn hắn có vẻ rất tiểu nhân, vì vậy, hắn đồng ý hai cái điều kiện này.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook