Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
-
Chương 41
Ngày đêm luân phiên, mấy giờ bên ngoài không gian dần dần biến mất, vài ngày bên trong không gian thoáng một cái đã qua. Không cần phải gác đêm, toàn thân Từ Dương đều trầm tĩnh lại, chỉ một mực thanh thản mà đi đi lại lại trong không gian, đầy nghiêm túc, cậu rất nhanh thì đã giải quyết xong một núi công việc gần đây. Đồng thời cũng không quên lợi dụng cơ hội khó có được này, rèn luyện thân thể thật tốt.
Trải qua một phen thí nghiệm, Từ Dương phát hiện ở bên trong không gian hấp thu tinh hạch còn hiệu quả hơn so với bên ngoài. Vốn tưởng rằng cần không ít tinh hạch mới có thể thăng cấp băng hệ dị năng, không ngờ lại ổn thỏa mà đột phá lên cấp ba. Cùng lúc đó, cấp bậc tinh thần lực cũng theo đó mà nhảy lên một đẳng cấp mới.
Nếu là người thường, nhất định sẽ vì thế mà vui vẻ đến hoa tay múa chân. Nhưng đối với Từ Dương hiểu rõ tận thế hiểm ác đáng sợ mà nói, muốn an an ổn ổn mà sống tốt, thực lực như vậy, kì thật còn chưa đủ.
Hiện tại thấy tất cả, thật ra chỉ là mới chỉ mới vừa mở màn mà thôi, chuyện máu lạnh rét buốt còn chờ ở phía sau.
Không ai có thể ngăn cản đồng loại tàn sát, không ai có thể ngăn cản quân đoàn tang thi, đang có một thế lực đang dùng tốc độ chậm rãi tiến gần đến bọn họ.
Sẽ có một ngày, trận đấu không có cách nào từ chối này sẽ kéo đến. Toàn trái đất đều phải gặp khốn cảnh giống nhau, trong cuộc sống không có thành trì nào là an toàn tuyệt đối, chỉ có càng không ngừng tăng cường thực lực của mình, mới có thể cùng hỗ trợ, nếu không, người đời đều chỉ chờ bị cắn nuốt.
Nghĩ đến điều này, Từ Dương không khỏi nhếch miệng cười khổ, trong lòng nhịn không được yên lặng suy nghĩ, con người đúng là không được phép rảnh rỗi, một ngày nhàn rỗi, các loại ý nghĩ kì quái trong đầu liền tranh nhau nổi lên mặt nước, chỉ càng khiến người khác hoảng loạn không ngừng.
Nhìn một chút cũng không có thiếu thời gian, dứt khoác đem tinh lực đều đặt trên việc chế tạo ngọc thạch không gian. Ngoại trừ Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo vẫn luôn mang ngọc thạch ở bên người, những người khác đều không có đồ ngọc, Từ Dương cũng không lo lắng việc này, trực tiếp quay về trong thu gom ngọc thạch phẩm chất thượng đẳng.
Ngọc bội của Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo cũng đều là do ngọc bích phẩm chất tốt tạo thành, chỉ tiếc cậu không quen thuộc với những đồ ngọc bích này, không nói được là do loại ngọc bích cụ thể nào tạo thành. Chỉ là, nhìn hai khối ngọc bội sáng bóng, nghĩ ngọc bích cũng không phải vậy.
Đem hai khối ngọc bội nhẹ nhàng đặt trên bàn, sau đó cầm lấy ngọc bội của Hạ Duyên Phong đặt vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi thả ra tinh thần lực rót vào ngọc bội.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tinh thần lực rót vào ngọc bội không hề khuếch tán ra bên ngoài, Từ Dương chậm rãi thở một hơi ra, lẳng lặng cảm thụ khối lượng của không gian mới một chút. Không gian mới này nhiều hơn không gian của Từ Lâm chừng hai trăm mét vuông, có lẽ có liên quan với tinh thần lực mới thăng cấp của cậu.
Nhắm mắt dưỡng thần chừng mười phút, cả người liền khôi phục lại tinh thần lực, Từ Dương có chút kinh ngạc nhíu mày, cậu cho rằng ít nhất cũng cần một giờ mới có thể khôi phục lại, không lại lại có thể nhanh như vậy đã khôi phục được, nhưng thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu tinh thần lực đã khôi phục, Từ Dương cũng không lãng phí thời gian nữa, tay cầm lên ngọc bội của Ngô Thiên Hạo, bắt đầu chế tạo một không gian khác.
Thời gian thoáng một cái liền đi qua phân nửa, rốt cục Từ Dương cũng hoàn thành xong một khối ngọc bội. Bởi vì đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, đầu có hơi chút mơ hồ đau. Ngón tay xoa nhẹ mi tâm vài cái, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Giờ đây, trên bàn đã bày không ít ngọc thạch đã được chế tạo không gian. Đếm kĩ một lần, mười hai khối thật sự khá nhiều, nhưng thật ra khiến cậu khá bất ngờ. Dù sao, sáng sớm hôm qua chỉ chế tạo một không gian, cậu đã cảm thấy đau đầu, mà lúc này lại chế tạo nhiều như vậy, cậu mới phát giác được đầu có chút không khỏe. Xem ra, linh khí trong không gian hiển nhiên có chút bất thường.
Chỉ là, việc này một mình cậu biết là được. Tuy rằng bọn cậu là một tiểu đội, để cho bọn họ biết cậu chế tạo được nhiều ngọc thạch như vậy chỉ trong một đêm, khẳng định không phải chuyện gì tốt. Huống chi, cậu cũng không có ý định lập tức giao ngọc thạch không gian cho bọn họ, tạm thời để lại.
Ý thức mới trở lại thân thể, Từ Dương cũng cảm nhận được một cổ khí tức đã từ lâu quen thuộc bên giường lúc này, cổ hơi thở này đang chậm rãi tới gần cậu, một lát sau cách gương mặt cậu không xa. Cậu có chút do dự, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Ngơ ngác nhìn gương mặt người bên kia, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều nghe tiếng ong ong. Ngón tay thon dài trắng nõn bất tri bất giác xoa lên gò má của cậu, sau đó chậm rãi dịch xuống bên đôi môi mỏng màu hồng nhạt, thật lâu mới hoảng sợ, cuống quít thu tay lại.
Bởi trí nhớ kiếp trước, mặc dù Từ Dương biết Hạ Duyên Phong thích cậu, nhưng rốt cuộc lại không biết là khi nào thì hắn bắt đầu thích cậu. Cậu thấy, chắc là lúc hai người chung sống mấy tháng, hắn mới có thể thích cậu.
Nhưng mà, sáng sớm hôm nay bàn tay kia lại chậm rãi vuốt ve đôi môi cậu, như chuồn chuồn lướt ngang khiến cậu cảm thấy kinh ngạc. Khoảnh khắc đó, trên môi tựa hồ như lưu lại hương vị của người đó, bên tai càng không ngừng vang lên giọng nói khàn khàn “Tôi thích anh”, một lần lại một lần, dường như một vòng tuần hoàn vậy.
“Anh họ, anh tắm xong chưa?”
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, Từ Dương phục hồi lại tinh thần, mơ màng nhìn Từ Lâm trong gương đang vào phòng tắm. Tầm nhìn bất giác rơi vào chiếc áo phông không giấu được những vết hồng trên xương quai xanh của Từ Lâm, không khỏi hơi sững sờ một chút, lập tức nhớ được thanh âm đặc thù tối hôm qua nghe được.
Kì thực hiệu quả cách cách âm của căn hộ này không tệ lắm, hoặc có thể cậu vẫn luôn dùng nước không không gian để uống, tinh thần lực ở cấp bậc cao nên thính giác, thị giác và khứu giác cũng đều nhạy bén hơn gấp mấy lần người thường.
Cho nên, bất kể là Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm ở phòng sát vách, hay là Tạ Thiên và Đàm Quỳnh Linh cách một căn phòng, cậu đều không cẩn thận mà nghe được những âm thanh đặc thù này. Cũng là bởi thế, cậu mới chạy đến không gian để trú.
Thanh niên quả nhiên là tràn đầy tinh lực, thật vất vả mới có thể đến một chỗ an toàn để an tâm nghỉ ngơi, dục vọng nhịn thật lâu, hiển nhiên cái gì cũng đều không để ý tới, không ôm nhau lăn vài vòng, ngược lại có chút kì quái. (Cười chết tôi
Suy nghĩ một chút, Từ Dương nhịn không được khẽ lắc đầu cười, cậu ra vẻ nghĩ gì đó. Lấy nước hất lên mặt vài cái, Từ Dương nhường vị trí cho Từ Lâm. Trước khi đi chỉ chỉ lên bả vai của Từ Lâm, sau đó dưới ánh mắt không hiểu gì của hắn mà rời khỏi phòng tắm.
Từ Lâm theo bản năng cúi đầu nhìn về phía Từ Dương chỉ, đợi thấy được mấy dấu hồng hồng, một gương mặt thanh tú triệt để đỏ như cà. Một bên ảo não khẽ mắng “Vô lại”, một bên cuống quít kéo áo lên. Đáng tiếc áo quá rộng, che bên này lại lộ bên kia, che bên kia liền lộ bên này.
Trở lại phòng khách, mới vừa vặn nắp mở chai nước suối, Ngô Thiên Hạo liền đi tới, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, trong lúc nhất thời nhìn không ra hắn có chuyện gì. Từ Dương thoáng dừng một chút, uống một hớp nước lại khẽ liếc nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.
Ngô Thiên Hạo có chút do dự mà nhìn hắn một chút, sau đó tựa như đã hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Dương ca, em nhớ lúc ở tiệm thuốc, nhân tiện thu gom không ít TT và gì gì đó*, tối hôm qua Tiểu Lâm nói trong không gian không có mấy thứ này, em nghĩ những thứ này đều ở chỗ của anh, anh xem rồi lưu lại cho em một ít đi.” (*cái gì gì đó chắc mấy bạn cũng tự hiểu được rồi phải không…mình không cần giải thích nữa đâu, ngại lắm:“Khụ khụ…” Nghe nói như thế, Từ Dương vô cùng không khéo mà bị sặc, thật vất vả mới trở lại bình thường, nhìn về Ngô Thiên Hạo, gương mặt có chút bối rối.
Kì thực Ngô Thiên Hạo rất lúng túng, tuy rằng Từ Dương đồng ý chuyện của hắn và Từ Lâm, hắn cũng không sợ người khác biết quan hệ của Từ Lâm và hắn, chỉ là duy chỉ có loại chuyện trong phòng này thật sự không nên để mọi người biết, huống chi người này còn là anh họ của Từ Lâm, Từ Dương về chuyện này rất ít thể hiện, thảo luận với ai về chuyện này cũng không tiện thảo luận cùng với cậu.
Chỉ có điều đồ vật ấy đang đặt trong không gian của cậu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói với cậu. Ngô Thiên Hạo dơ tay thề độc, hắn thật không phải là cố tình tìm cậu vào lúc này. Hắn chỉ sợ vào lúc này quên mất, sau đó liền chờ tới hắn và Từ Lâm đang chuẩn bị sinh hoạt ban đêm mới nhớ tới, chắc chắn chẳng ai thích ở lúc đó mới phát hiện thiếu đi đồ vật tương đối quan trọng. (…
Khóe miệng Từ Dương giật giật, biểu tình trên mặt không hiện ra vui buồn mừng giận, chỉ nghe cậu nói: “Được, tôi biết rồi, chờ tôi tìm được sẽ đưa mấy thứ này cho Từ Lâm, đến lúc đó cậu tìm Từ Lâm là được.”
Giải quyết xong một chuyện quan trọng cho sinh hoạt về đêm, Ngô Thiên Hạo mang theo tâm tình vui vẻ rời khỏi. Xoay người trong nháy mắt, vừa đúng lúc thấy Hạ Duyên Phong từ bếp đi ra, trên môi động vài cái, im lặng nói hai chữ “Cố lên”
Nhận được lời cổ vũ không tiếng của Ngô Thiên Hạo, Hạ Duyên Phong không khách khí gật đầu, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có. Quay đầu nhìn về phía Từ Dương đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hơi tối sầm, ẩn giấu trong con ngươi đen thẳm, là một tia nhu tình như nước không để ai biết.
Dáng vẻ rắn rỏi của cậu cứ im lặng như vậy, nhưng ẩn giấu một lực lượng cường đại, bất thình lình hồi tưởng lại cái hôn môi ngọt ngào bí mật hồi sáng sớm. Hắn chưa hề biết, thì ra bờ môi của cậu lại mềm mại như vậy, làm cho hắn luyến tiếc rời khỏi.
Cảm nhận được phía sau ẩn giấu một tầm nhìn nhiệt tình, Từ Dương hơi sửng sốt một chút, đợi phản ứng kịp, nhịp tim đã không khống chế được mà đập mạnh. Thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hiển nhiên lại vì một nam sinh nhỏ hơn mình mấy tuổi mà tim đập rộn lên, trước đây cậu chưa từng trải qua việc như thế.
Cẩn thận nhớ lại lúc trọng sinh, lần thứ hai gặp lại Hạ Duyên Phong, bất chợt trong lòng Từ Dương có chút cảm nhận không rõ. E rằng, cậu quan tâm tới Hạ Duyên Phong, không chỉ vì kiếp trước tiếc nuối… (Mai: Mà còn có thứ tình cảm khác nữa.
Hoàn
Trải qua một phen thí nghiệm, Từ Dương phát hiện ở bên trong không gian hấp thu tinh hạch còn hiệu quả hơn so với bên ngoài. Vốn tưởng rằng cần không ít tinh hạch mới có thể thăng cấp băng hệ dị năng, không ngờ lại ổn thỏa mà đột phá lên cấp ba. Cùng lúc đó, cấp bậc tinh thần lực cũng theo đó mà nhảy lên một đẳng cấp mới.
Nếu là người thường, nhất định sẽ vì thế mà vui vẻ đến hoa tay múa chân. Nhưng đối với Từ Dương hiểu rõ tận thế hiểm ác đáng sợ mà nói, muốn an an ổn ổn mà sống tốt, thực lực như vậy, kì thật còn chưa đủ.
Hiện tại thấy tất cả, thật ra chỉ là mới chỉ mới vừa mở màn mà thôi, chuyện máu lạnh rét buốt còn chờ ở phía sau.
Không ai có thể ngăn cản đồng loại tàn sát, không ai có thể ngăn cản quân đoàn tang thi, đang có một thế lực đang dùng tốc độ chậm rãi tiến gần đến bọn họ.
Sẽ có một ngày, trận đấu không có cách nào từ chối này sẽ kéo đến. Toàn trái đất đều phải gặp khốn cảnh giống nhau, trong cuộc sống không có thành trì nào là an toàn tuyệt đối, chỉ có càng không ngừng tăng cường thực lực của mình, mới có thể cùng hỗ trợ, nếu không, người đời đều chỉ chờ bị cắn nuốt.
Nghĩ đến điều này, Từ Dương không khỏi nhếch miệng cười khổ, trong lòng nhịn không được yên lặng suy nghĩ, con người đúng là không được phép rảnh rỗi, một ngày nhàn rỗi, các loại ý nghĩ kì quái trong đầu liền tranh nhau nổi lên mặt nước, chỉ càng khiến người khác hoảng loạn không ngừng.
Nhìn một chút cũng không có thiếu thời gian, dứt khoác đem tinh lực đều đặt trên việc chế tạo ngọc thạch không gian. Ngoại trừ Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo vẫn luôn mang ngọc thạch ở bên người, những người khác đều không có đồ ngọc, Từ Dương cũng không lo lắng việc này, trực tiếp quay về trong thu gom ngọc thạch phẩm chất thượng đẳng.
Ngọc bội của Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo cũng đều là do ngọc bích phẩm chất tốt tạo thành, chỉ tiếc cậu không quen thuộc với những đồ ngọc bích này, không nói được là do loại ngọc bích cụ thể nào tạo thành. Chỉ là, nhìn hai khối ngọc bội sáng bóng, nghĩ ngọc bích cũng không phải vậy.
Đem hai khối ngọc bội nhẹ nhàng đặt trên bàn, sau đó cầm lấy ngọc bội của Hạ Duyên Phong đặt vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi thả ra tinh thần lực rót vào ngọc bội.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tinh thần lực rót vào ngọc bội không hề khuếch tán ra bên ngoài, Từ Dương chậm rãi thở một hơi ra, lẳng lặng cảm thụ khối lượng của không gian mới một chút. Không gian mới này nhiều hơn không gian của Từ Lâm chừng hai trăm mét vuông, có lẽ có liên quan với tinh thần lực mới thăng cấp của cậu.
Nhắm mắt dưỡng thần chừng mười phút, cả người liền khôi phục lại tinh thần lực, Từ Dương có chút kinh ngạc nhíu mày, cậu cho rằng ít nhất cũng cần một giờ mới có thể khôi phục lại, không lại lại có thể nhanh như vậy đã khôi phục được, nhưng thật ra là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu tinh thần lực đã khôi phục, Từ Dương cũng không lãng phí thời gian nữa, tay cầm lên ngọc bội của Ngô Thiên Hạo, bắt đầu chế tạo một không gian khác.
Thời gian thoáng một cái liền đi qua phân nửa, rốt cục Từ Dương cũng hoàn thành xong một khối ngọc bội. Bởi vì đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, đầu có hơi chút mơ hồ đau. Ngón tay xoa nhẹ mi tâm vài cái, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Giờ đây, trên bàn đã bày không ít ngọc thạch đã được chế tạo không gian. Đếm kĩ một lần, mười hai khối thật sự khá nhiều, nhưng thật ra khiến cậu khá bất ngờ. Dù sao, sáng sớm hôm qua chỉ chế tạo một không gian, cậu đã cảm thấy đau đầu, mà lúc này lại chế tạo nhiều như vậy, cậu mới phát giác được đầu có chút không khỏe. Xem ra, linh khí trong không gian hiển nhiên có chút bất thường.
Chỉ là, việc này một mình cậu biết là được. Tuy rằng bọn cậu là một tiểu đội, để cho bọn họ biết cậu chế tạo được nhiều ngọc thạch như vậy chỉ trong một đêm, khẳng định không phải chuyện gì tốt. Huống chi, cậu cũng không có ý định lập tức giao ngọc thạch không gian cho bọn họ, tạm thời để lại.
Ý thức mới trở lại thân thể, Từ Dương cũng cảm nhận được một cổ khí tức đã từ lâu quen thuộc bên giường lúc này, cổ hơi thở này đang chậm rãi tới gần cậu, một lát sau cách gương mặt cậu không xa. Cậu có chút do dự, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Ngơ ngác nhìn gương mặt người bên kia, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều nghe tiếng ong ong. Ngón tay thon dài trắng nõn bất tri bất giác xoa lên gò má của cậu, sau đó chậm rãi dịch xuống bên đôi môi mỏng màu hồng nhạt, thật lâu mới hoảng sợ, cuống quít thu tay lại.
Bởi trí nhớ kiếp trước, mặc dù Từ Dương biết Hạ Duyên Phong thích cậu, nhưng rốt cuộc lại không biết là khi nào thì hắn bắt đầu thích cậu. Cậu thấy, chắc là lúc hai người chung sống mấy tháng, hắn mới có thể thích cậu.
Nhưng mà, sáng sớm hôm nay bàn tay kia lại chậm rãi vuốt ve đôi môi cậu, như chuồn chuồn lướt ngang khiến cậu cảm thấy kinh ngạc. Khoảnh khắc đó, trên môi tựa hồ như lưu lại hương vị của người đó, bên tai càng không ngừng vang lên giọng nói khàn khàn “Tôi thích anh”, một lần lại một lần, dường như một vòng tuần hoàn vậy.
“Anh họ, anh tắm xong chưa?”
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, Từ Dương phục hồi lại tinh thần, mơ màng nhìn Từ Lâm trong gương đang vào phòng tắm. Tầm nhìn bất giác rơi vào chiếc áo phông không giấu được những vết hồng trên xương quai xanh của Từ Lâm, không khỏi hơi sững sờ một chút, lập tức nhớ được thanh âm đặc thù tối hôm qua nghe được.
Kì thực hiệu quả cách cách âm của căn hộ này không tệ lắm, hoặc có thể cậu vẫn luôn dùng nước không không gian để uống, tinh thần lực ở cấp bậc cao nên thính giác, thị giác và khứu giác cũng đều nhạy bén hơn gấp mấy lần người thường.
Cho nên, bất kể là Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm ở phòng sát vách, hay là Tạ Thiên và Đàm Quỳnh Linh cách một căn phòng, cậu đều không cẩn thận mà nghe được những âm thanh đặc thù này. Cũng là bởi thế, cậu mới chạy đến không gian để trú.
Thanh niên quả nhiên là tràn đầy tinh lực, thật vất vả mới có thể đến một chỗ an toàn để an tâm nghỉ ngơi, dục vọng nhịn thật lâu, hiển nhiên cái gì cũng đều không để ý tới, không ôm nhau lăn vài vòng, ngược lại có chút kì quái. (Cười chết tôi
Suy nghĩ một chút, Từ Dương nhịn không được khẽ lắc đầu cười, cậu ra vẻ nghĩ gì đó. Lấy nước hất lên mặt vài cái, Từ Dương nhường vị trí cho Từ Lâm. Trước khi đi chỉ chỉ lên bả vai của Từ Lâm, sau đó dưới ánh mắt không hiểu gì của hắn mà rời khỏi phòng tắm.
Từ Lâm theo bản năng cúi đầu nhìn về phía Từ Dương chỉ, đợi thấy được mấy dấu hồng hồng, một gương mặt thanh tú triệt để đỏ như cà. Một bên ảo não khẽ mắng “Vô lại”, một bên cuống quít kéo áo lên. Đáng tiếc áo quá rộng, che bên này lại lộ bên kia, che bên kia liền lộ bên này.
Trở lại phòng khách, mới vừa vặn nắp mở chai nước suối, Ngô Thiên Hạo liền đi tới, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, trong lúc nhất thời nhìn không ra hắn có chuyện gì. Từ Dương thoáng dừng một chút, uống một hớp nước lại khẽ liếc nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.
Ngô Thiên Hạo có chút do dự mà nhìn hắn một chút, sau đó tựa như đã hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Dương ca, em nhớ lúc ở tiệm thuốc, nhân tiện thu gom không ít TT và gì gì đó*, tối hôm qua Tiểu Lâm nói trong không gian không có mấy thứ này, em nghĩ những thứ này đều ở chỗ của anh, anh xem rồi lưu lại cho em một ít đi.” (*cái gì gì đó chắc mấy bạn cũng tự hiểu được rồi phải không…mình không cần giải thích nữa đâu, ngại lắm:“Khụ khụ…” Nghe nói như thế, Từ Dương vô cùng không khéo mà bị sặc, thật vất vả mới trở lại bình thường, nhìn về Ngô Thiên Hạo, gương mặt có chút bối rối.
Kì thực Ngô Thiên Hạo rất lúng túng, tuy rằng Từ Dương đồng ý chuyện của hắn và Từ Lâm, hắn cũng không sợ người khác biết quan hệ của Từ Lâm và hắn, chỉ là duy chỉ có loại chuyện trong phòng này thật sự không nên để mọi người biết, huống chi người này còn là anh họ của Từ Lâm, Từ Dương về chuyện này rất ít thể hiện, thảo luận với ai về chuyện này cũng không tiện thảo luận cùng với cậu.
Chỉ có điều đồ vật ấy đang đặt trong không gian của cậu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói với cậu. Ngô Thiên Hạo dơ tay thề độc, hắn thật không phải là cố tình tìm cậu vào lúc này. Hắn chỉ sợ vào lúc này quên mất, sau đó liền chờ tới hắn và Từ Lâm đang chuẩn bị sinh hoạt ban đêm mới nhớ tới, chắc chắn chẳng ai thích ở lúc đó mới phát hiện thiếu đi đồ vật tương đối quan trọng. (…
Khóe miệng Từ Dương giật giật, biểu tình trên mặt không hiện ra vui buồn mừng giận, chỉ nghe cậu nói: “Được, tôi biết rồi, chờ tôi tìm được sẽ đưa mấy thứ này cho Từ Lâm, đến lúc đó cậu tìm Từ Lâm là được.”
Giải quyết xong một chuyện quan trọng cho sinh hoạt về đêm, Ngô Thiên Hạo mang theo tâm tình vui vẻ rời khỏi. Xoay người trong nháy mắt, vừa đúng lúc thấy Hạ Duyên Phong từ bếp đi ra, trên môi động vài cái, im lặng nói hai chữ “Cố lên”
Nhận được lời cổ vũ không tiếng của Ngô Thiên Hạo, Hạ Duyên Phong không khách khí gật đầu, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có. Quay đầu nhìn về phía Từ Dương đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hơi tối sầm, ẩn giấu trong con ngươi đen thẳm, là một tia nhu tình như nước không để ai biết.
Dáng vẻ rắn rỏi của cậu cứ im lặng như vậy, nhưng ẩn giấu một lực lượng cường đại, bất thình lình hồi tưởng lại cái hôn môi ngọt ngào bí mật hồi sáng sớm. Hắn chưa hề biết, thì ra bờ môi của cậu lại mềm mại như vậy, làm cho hắn luyến tiếc rời khỏi.
Cảm nhận được phía sau ẩn giấu một tầm nhìn nhiệt tình, Từ Dương hơi sửng sốt một chút, đợi phản ứng kịp, nhịp tim đã không khống chế được mà đập mạnh. Thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hiển nhiên lại vì một nam sinh nhỏ hơn mình mấy tuổi mà tim đập rộn lên, trước đây cậu chưa từng trải qua việc như thế.
Cẩn thận nhớ lại lúc trọng sinh, lần thứ hai gặp lại Hạ Duyên Phong, bất chợt trong lòng Từ Dương có chút cảm nhận không rõ. E rằng, cậu quan tâm tới Hạ Duyên Phong, không chỉ vì kiếp trước tiếc nuối… (Mai: Mà còn có thứ tình cảm khác nữa.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook