Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ
Chương 4: 4: Mạt Thế Trọng Sinh 4


Giản Nặc đứng trước cửa nhà mình, nhìn thấy rõ ràng chó của nhà hàng xóm thoát khỏi xiềng xích, chạy trốn đến một nơi xa.
Sự việc kỳ quái cũng không chỉ có một chuyện này.

Máy bay trên trời đột nhiên mất khống chế! Nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay mà nhân loại phải đối mặt đã sắp đến!
Những cơn gió kì lạ quét qua toàn bộ địa cầu, cơn gió này cùng với những cơn gió bình thường nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng Giản Nặc biết đó chính là thủ phạm lớn nhất biến nhân loại trở thành tang thi, không lâu nữa, mọi người sẽ bắt đầu biến hóa.
Có một số người phát hiện mình có được khả năng điều khiển mưa gió, mà càng nhiều người sẽ biến thành một loại quái vật không có đầu óc, chỉ biết tìm kiếm thức ăn.

Loại quái vật này đáng sợ nhất chính là hàm răng của chúng có độc tính cực mạnh, một khi bị chúng cắn nhất định sẽ bị biến thành tang thi như chúng.


Đến sau này, tang thi thậm chí còn có suy nghĩ! Hơn nữa chúng cũng có thể tu luyện giống như dị năng giả.
【 Chú ý, tang thi chia làm mười cấp bậc.

Tu luyện đến cấp mười chính là tang thi vương.

Dị năng cũng chia làm mười cấp bậc 】
Giản Nặc không nháy mắt nhìn ra bên ngoài từ cửa kính.

Nhìn người bị gió thổi, lại nhìn những người đó từ từ biến thành tang thi, còn có một vài người bộc phát ra dị năng.
Dạ dày mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, Giản Nặc lúc này mới nhớ tới từ buổi sáng đến giờ cô cũng chỉ uống một bát cháo, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật trong thời gian dài khiến dạ dày của cô trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Cô đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một miếng thịt khô và một chút cơm thừa, đi vào phòng bếp làm cơm rang thịt khô, nghĩ lại, cô lại nấu một bát canh cà chua, sau đó liền bắt đầu ăn.
Uống canh xong, liền bắt đầu ăn cơm, tuy rằng đơn giản, nhưng lại rất có tư vị.
Nghĩ rồi lại nghĩ, đem đồ vật ở phòng bếp nhét vào trong không gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chỉ sợ mình sẽ không trở lại nơi này.
Nghĩ đến căn phòng mình khổ sở gom góp mua được về sau sẽ biến thành nơi không có ai ở, Giản Nặc cực kỳ tiếc hận.


Ăn mặc cần kiệm mua một căn phòng, cuối cùng lại ở chưa đến hai ngày.
Ăn cơm xong, đồ vật có thể thu thập được đều bị Giản Nặc thu vào không gian, Giản Nặc vốn có ý định ở lại trong phòng qua đêm nay.Nhưng nghĩ lại, cô lại trốn vào trong không gian, hiện tại chất lượng kiến trúc kém như vậy, cô làm sao có thể yên tâm ngủ được.

Vạn nhất có thứ gì nhân lúc cô ngủ tiến vào cắn cô một ngụm thì đúng là hết đường sống.

Phải biết rằng sống lại một lần, cô thực quý trọng sinh mệnh của mình.

Tra nam tiện nữ còn chưa chết, cô làm sao có thể tùy tiện chết ở nơi này.Cô cũng không phải thánh mẫu không có tâm tư oán hận, cũng không hiểu được thế nào là Bồ Tát cảm hóa, cô chỉ là muốn có thù báo thù, có oán báo oán.
Phải chịu sỉ nhục qua một đời, đời này cô nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
Trong không gian sớm đã không còn là bộ dáng hoang vu như ban đầu, được Giản Nặc quy hoạch, nhóm động vật mới tới đều đã được an bài nơi cư ngụ.


Nguyên bản chỉ là thử xem hạt giống có mọc được không, không ngờ rằng chúng chỉ trong khoảng mấy giờ liền nở hoa, kết quả.

Mọi thứ ở không gian hết thảy đều làm Giản Nặc kinh hãi.
Trong không gian này tuy rằng không có ong mật để thụ phấn, thế nhưng vẫn có thể truyền phấn hoa.
Bởi vì trong khoảng thời gian này rất bận rộn, nên Giản Nặc căn bản là không có cơ hội tìm một cái nơi để cư ngụ, bởi vậy cô đành phải đem giường của mình đặt cạnh dòng suối nhỏ,
Giản Nặc nằm ở trên giường nhìn không trung không phân biệt ban ngày hay đêm tối cảm thán.
Giản Nặc nguyên bản cho rằng chính mình sẽ ngủ không yên, lại không ngờ rằng nằm ở trên giường một lúc liền ngủ, một giấc ngủ này không rõ bao lâu, chỉ biết là thời điểm mình tỉnh lại bụng đã bắt đầu kêu gào.
"Nơi này thật sự không tồi, trừ bỏ cô đơn một chút, còn lại đều rất tốt.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương